“Có vấn đề gì à?”
Hale thậm chí còn không giao tiếp bằng mắt với nhóm của Ruel và đột nhiên coi họ như cỏ rác.
Khung cảnh đó làm người hầu không thể nghỉ ngơi được.
“Ra ngoài đi.” Ruel đuổi anh ta ra ngoài.
“Ồ, tôi hiểu rồi ạ.”
Cassion đóng cửa và đứng trước mặt anh ta.
“Này.”
Anh ta không cư xử như một con người, nên Cassion coi Hale như một con động vật.
“Ngươi có…?”
Hale nhanh chóng chộp lấy chiếc ly và ném nó vào Ruel.
Tuy nhiên, ly rượu ấy, chưa nói đến thứ nước trong ly, không chạm đến được Ruel.
Bùm!
Hale là người ngã lăn trên sàn.
Ganien lấy cái ly cùng thời điểm anh ta mang kẻ đó vào.
Ganien vẫy tay với cái ly và giới thiệu bản thân khi đang cười vào mặt Hale.
“Ganien Croft, Hiệp sĩ Ble của Vương quốc Cyronian.”
“Ngươi không cần phải giới thiệu bản thân đâu.”
Ruel ngồi trên ghế mà Hale đã ngồi và nhìn xuống anh ta.
“Này.”
Hale xoa chiếc cằm bị đá của mình và nhìn Ruel.
Bản thân bị bẽ mặt như thế này dù đối phương thậm chí còn chưa dùng đến nắm đấm, anh ta điên cả tiết.
“Đồ điên!”
“Ngươi là kẻ điên. Bây giờ, ta sẽ nói một điều rất quan trọng. Ngươi phải lắng nghe một cách cẩn thận.”
“Ruel hít một hơi thật sâu và mỉm cười với Hale.
“Ngươi đã cho ta vay rất nhiều tiền để có được Setiria. Ta cho nghĩ rằng ý tưởng đó không thể xuất phát từ ngươi. Ngươi đã nghe điều đó từ ai?”
“... Gì, ngươi đến từ Setiria à? Tại sao, ngươi đang sợ à?”
Biết được danh tính của nhóm Ruel, Hale bắt đầu diễn như thể đang để dành lợi thế của mình.
Ruel hỏi lại.
“Ai nói với ngươi điều đó?”
“Ta đã có một khoảng thời gian khó khăn trên đường đến đây. Vì vậy, ta sẽ làm cho ngươi thấy thú vị hơn.”
Hale cười khinh bỉ vào mặt Ruel.
Ruel cũng cười lại Hale, một cách thương hại.
“Thú vị? Nợ nần? Ngươi vẫn chưa biết tình hình hiện tại.”
“Ngươi đang sợ à?”
“Ngươi động đến tiền của cha mình, và cho Mineta mượn. Minetta chết vì tội phản quốc.”
“... Gì cơ?”
“Ngươi cho ai đó nổi loạn mượn tiền… Điều đó thật đáng ngờ đúng không, Ganien?”
“Luật pháp ở mỗi nước khác nhau, nhưng tham gia vào cuộc phản quốc thì rõ ràng là phản quốc rồi.”
Ruel cười, có lẽ là hài lòng với câu trả lời của Ganien.
“Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?” Hale hỏi.
“Điên rồ ư? Ồ, ta chưa giới thiệu nhỉ. Ta là Ruel Setiria, Chủ Nhân của Setiria.”
Hale đứng hình như thể thời gian vừa ngưng đọng lại một lúc vậy.
Thậm chí một quý tộc giống vậy biết rõ rằng có sự khác biệt giữa gia chủ và quý tộc bình thường. Sắc mặt anh ta dần tái nhợt đi, thể hiện rõ rằng anh ta đã sợ hãi đến mức nào.
Ruel ra lệnh. “Cúi đầu xuống vì Chủ Nhân của ngươi đi.”
“Chủ Nhân, tôi chỉ lỡ mồm thôi!”
Có lẽ anh ta còn tỉnh táo, Hale đi đến đúng chỗ và cúi đầu trước Ruel.
“Tôi là Hale Lumina, con trai cả của gia tộc Lumina.”
“Không, ngươi giới thiệu sai rồi. Ngươi là một kẻ phản quốc.”
Mặc cho sự vui vẻ của Ruel, tất cả những gì Hale có thể làm là suy nghĩ thật kĩ.
Anh ta không biết mình vừa trộm tiền cha mình à?
Nhưng tội phản quốc. Cái tên Mineta ngu ngốc đã làm điều đó ư?
Anh ta uất ức vì không làm tốt bởi vì nó rất nguy hiểm khi thốt ra những lời phản quốc một cách ngu xuẩn.
“Ngươi thắc mắc rằng sao ta lại tới đây ư?”
Thịch-thịch.
Tim hắn đập nhanh đến mức hắn bị khó thở.
“Ngươi vẫn luôn chơi bời ở Setiria đó giờ sao? Chắc hẳn là vui vẻ lắm và khác xa với sự thật rằng ngươi là con trai cả và đang tụt lại phía sau nhỉ?”
Ruel đứng dậy.
“Tha-tha lỗi cho tôi…”
“Cassion.”
Cassion lấy ra những tài liệu được sao chép và để lên bàn.
“Đọc kĩ và thử đi.”
Kẻ vô dụng không phải người đàn ông.
Kẻ vô dụng đã động đến Setiria thậm chí còn không phải là con người.
Ruel đi đến cửa chính theo âm thanh của cây gậy.
“Ừm, đợi một chút đã!”
Giọng Hale gọi Ruel và tay anh ta đang run. Anh ta loạng choạng.
“Hãy tha thứ cho tôi!”
Tôi đã đuổi những kẻ lập dị ra ngoài, nhưng tôi đã nói đùa về những gì họ ám chỉ.
‘Bởi vì mình không còn gì để mất.’
Nhưng điều đó không đúng.
Cạch. Cạch.
Tôi vẫn còn một vài thứ để mất.
“Ch-Chủ Nhân!”
Cái tên của người quý tộc ấy.
Thậm chí thứ đó cũng có nguy cơ biến mất.
Ruel dừng lại một lúc và nhìn thấy Hale khóc đến nỗi chảy nước mũi.
“Chủ Nhân của tôi, tôi, tôi ngu ngốc quá…”
“Ngươi sẽ trở thành thứ gì nếu ngươi mất đi cái tên của một quý tộc? Ngươi hết tiền rồi ư?”
Cánh cửa đóng lại với nụ cười khinh bỉ của Ruel, thứ bao trùm cả căn phòng.
Hale chỉ biết gục ngã.
***
“Ngài sẽ kết thúc ở đây sao?”
Nghe được câu hỏi của Cassion, Ruel hoảng loạn.
“Ngươi có ý gì, ta sẽ cho hắn ta một khoản nợ.”
Nếu đứa trẻ làm điều gì đó sai trái, nó có nên đến chỗ của bố mẹ nó không?
‘Và bố mẹ của nó cũng có lỗi nữa.’
Nếu một gia chủ không biết rằng con trai mình trộm tài sản của mình, ông ta sẽ bị khiển trách như một gia chủ. Tôi chắc rằng đứa bé không cố ý làm điều đó vì mọi thứ vẫn ổn.
‘Cha mẹ thế nào, con trai y như thế.’
Nếu ngươi nợ ta nhiều như vậy, ngươi không cần phải trông chừng Setiria nữa.
“Ganien, ta sẽ phải mượn tên ngươi lần nữa.”
“Tôi sẽ trở nên thật nổi tiếng.”
Ganien cười khoái chí.
***
“Xin chào mừng, Hiệp sĩ Blue. Tôi quá quen với những hoạt động của ngài rồi. Ngài đây là… “
Chủ Nhân của Lumina, Corrence Lumina, vui vẻ chào đón Ganien.
Ông ta sớm quay đầu và luân phiên nhìn Ruel và Cassion, và đôi mắt ông ta chăm chú nhìn Cassion.
‘Ha, mình là người vô hình. Phải vậy không nhỉ?’
Nhất là ánh mắt của người hầu.
“Khụ, khụ.”
Ruel ho và nhìn Corrence.
Ông ta trông có vẻ tốt bụng, nhưng con trai ông ta có thể nói ông ta rằng có hàng ngàn cây châm.
Ruel tiếp cận Corrence đầu tiên và đưa tay ra.
‘Vì ngươi làm điều đó đầu tiên.’
Vô lễ.
Tôi cảm thấy tôi sắp cười vì tôi muốn hét lên ngay lập tức.
“Rất vui được gặp ngươi.”
“...ngươi vừa nói gì?”
“Ruel Setiria, Corrence.”
Trong một khoảnh khắc, mắt Corrence sáng lên vì xấu hổ.
Ruel còn không biết đó là loại xấu hổ gì.
“Ruel Setiria…?”
“Xin lỗi.”
Dường như phải mất một khoảng thời gian khá lâu để nhớ lại cái tên cũ trong đầu ông ta, nên Ruel cũng thoải mái.
“Ta là Ruel Setiria, Chúa tể của Setiria.”
Một người con trai trông như có thể ngã gục xuống bất cứ lúc nào vì mặt cậu ấy xanh xao và trẻ.
Corrence không thể kiềm chế được cảm xúc và nhìn Ganien.
“Vâng. Đây là Chúa tể của Setiria, Ruel Setiria.”
“Hả, tôi xin lỗi vì điều này. Tôi không biết điều đó vì tối quá. Rất vui được gặp ngài, Ruel.”
“Ổn thôi, chúng ta đến đây vì mỗi người mà không tiết lộ tên của mình.”
“Đi lối này ạ.”
“Tôi sẽ đợi ở đây.” Thời gian này Cassion không thể đi theo. Anh ta khuất mắt rồi.
“Đợi ta.”
Ruel mở lời và đi theo Corrence.
“Ngài cần trà không ạ?”
Đi đến căn phòng, Corrence vẫn yêu cầu với giọng điệu thanh tao.
“Được đó.”
“Tôi cũng thấy ổn.”
Khi cả hai từ chối, Corrence đuổi người hầu ra ngoài.
“Ngài đến gặp tôi vì có điều gì quan trọng à?”
“Nó không phải một câu chuyện dài, nên ta sẽ nói ngắn gọn thôi. Con trai ngươi đã thừa nhận hắn phản quốc rồi.”
Khi Ruel nói dứt câu, Ganien đưa tài liệu từ Cassion cho Corrence.
“Ngài Ruel, phản quốc! Đây không phải là điều gì nhẹ nhàng đâu!”
“Tôi thề trên danh nghĩa là người bạn thân nhất của Ruel và Hiệp sĩ Blue rằng điều đó đúng.”
Bởi vì ông ta bán đi tên mình đúng lúc, Corrence phải lấy tờ thủ tục mà không than phiền. Không còn lời xin lỗi nào để làm sự thật về những lời nói của Hiệp sĩ Xanh om sòm lên. Khi ông ta đang đọc những tờ giấy đó, Corrence bị ấn tượng như thể ông ta vừa đọc nó lần đầu và thậm chí đôi tay ông ta còn run nữa.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã không dạy dỗ con trai mình tốt rồi.”
“Ha.”
Ruel cười nhạo báng.
Không có gì vui khi nhìn ông ta cố giảm nhẹ tội trạng mình lại, nói rằng đã dạy dỗ sai con trai mình.
“Ồ, tôi không thể, tôi vẫn chưa thể tin điều đó.”
Sự tốt bụng trên khuôn mặt Corence biến mất, và một gương mặt độc ác hiện lên.
“Chủ gia tộc. Đó không phải trách nhiệm của ngươi khi người thậm chí không biết ngươi đã từng thấy nó trước đây à?”
“Trách nhiệm, đó là một thứ tốt đấy. Sau đó ngài cũng phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Nếu tôi có tội khi nuôi dạy con trai mình không tốt. Tôi sẽ hài lòng chấp nhận nó.”
“Ganien, lấy ta một bản nữa.”
Ngươi sẽ chỉ chuẩn bị một lần trước mặt một con rắn độc như thế nào?
Ganien lấy ra một bản tài liệu nữa và truyền nó đi.
“Có bằng chứng rằng con trai ngươi không giám sát cái két sắt của ngươi mặc dù tên đó đã xác nhận điều này.”
Corrence cười.
“Chỉ…”
“Bên cạnh đó, bằng chứng rằng con trai ngươi xài tiền và phớt lờ nó. Ah, con trai ngươi đã trộm tiền. Bằng chứng rằng ngươi đóng nhiều tiền quỹ hơn.”
Ông ta đã làm điều đó, nhưng Cassion là người đã lấy hết.
Rõ ràng rằng những thành viên của bang hội ngươi đã làm việc quá sức.
Mặt Corrence cứng đờ ra.
Bằng chứng rằng anh ta nghĩ chắc chắn đã bị loại bỏ làm cho anh ta xấu hổ.
“Ngài muốn gì?”
“Giả vờ rằng ngươi không nợ ta thứ gì, và một hợp đồng mana thứ sẽ không bao giờ đi qua Setiria lần nữa. Hiệp sĩ bên cạnh ngươi sẽ xác nhận.”
“Hết rồi à?”
“Chưa, ta cần làm một điều nữa. Ngươi sẽ không chống đối lại Setiria vì điều này. Đương nhiên, với khế ước Mana.”
Môi Corrence run lên.
Máu chảy xuống cổ ông ta, và mắt ông ta mở to ra.
Nhưng ông ta vẫn kiên định.
Sự phản bội của ông ta. Cái giá của tính mạng ông ta có quá rẻ không như là một nhánh gia đình?
Ông ta mở miệng thương hại bản thân mình.
“Được rồi, tôi sẽ làm điều đó.”
“Tốt lắm.”
Ruel cười khó chịu khi anh ta hít một hơi sâu.
Corrence ký bản ghi nhớ xóa nợ và hai khế ước mana.
“Chính xác là hai lần, chúng tôi thản nhiên ký khế ước.”
Trước những lời nói của Ganien, Ruel đứng dậy.
Ta không muốn ở nơi này lâu hơn nữa.
Nhưng tôi cười vui vẻ, cầm chiếc gậy của mình lên như là một quý tộc.
“Hết rồi, nên ta hãy làm bạn nhé.”
Ít nhất thì ngươi sẽ không bị cắn bởi vì ngươi đã xích một con thú hoang đang gầm rú rồi.
“Cảm ơn.”
Ruel cảm ơn Ganien.
“Ngài thích nói lời cảm ơn quá đấy.”
Cả hai đi quanh con đường họ đến đây.
Cassion hỏi, nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Ruel. “Ngài chắc hẳn đã hoàn thành tốt nhỉ.”
“Nhờ vào ngươi cả. Cảm ơn ngươi.”
“... Ừm, tôi vui rằng điều đó hữu dụng.” Cassion mỉm cười khó xử, vì khá khó để nói lời cảm ơn.
‘Dường như hầu hết thành viên bang đã bị đâm sau lưng.’
Ít nhất ông ta đã xác nhận rằng ông ta còn có lương tâm.
Ruel bây giờ đã băng qua cầu an toàn rồi, nhưng cậu nghĩ rằng ông ta phải bồi thường những thành viên bang của Cassion bằng cách nào đó vì đến nay anh ta vẫn giúp đỡ cậu.
“Hãy đi ăn nào.”
Nhưng bây giờ bữa ăn đến trước.
Ruel hài lòng nói.
***
Khi cậu phải ăn những bữa ăn Cassion làm ngoài trời, Ruel rất không hài lòng.
Đến khi Cassion tức giận cảnh cáo thì cậu mới bớt lại.
Việc đi đến những nơi nhiều người đến không tốt cho sức khỏe của tôi, nên tôi đã vào một căn phòng và bắt đầu ăn ở đây. Bữa ăn ngon lắm, nhưng tâm trạng tôi không tốt lắm, nên tôi nhìn chằm chằm những món ăn của Ganien và Cassion.
“Ta ghen tỵ với ngươi.”
“Món ăn tôi làm ngon hơn.”
Cassion nhẹ nhàng khoe khoang về kỹ năng nấu ăn của mình.
“Chỉ là ta cảm thấy thích nó.”
“Chúng ta đi thẳng đến gia tộc Shio ạ?”
Ganien hỏi một câu và ngay lập tức ăn một miếng thịt bò mọng nước.
‘Ồ, tôi điên lên mất.’
Cậu đang ăn thịt, nhưng thật sự thì, bánh gạo của những người khác trông lớn hơn.
T/N: Bánh gạo của những người khác trông lớn hơn có nghĩa rằng một người không phải lúc nào cũng hấp dẫn hơn thứ họ đang có.
Cậu nhìn vào miếng thịt bò, bỏ vào miệng như thể nó là một cuộc khủng hoảng.
“Ruel?”
“Ta vẫn chưa đi bây giờ đâu.”
“Hừm, có chỗ dừng chân nào đâu đây không?”
“Có đấy, Guild mạo hiểm gia.”
“Ngài muốn trở thành một mạo hiểm gia không?”
Cassion coi nó như nói đùa.
Đó là bởi vì tôi nghĩ rằng không có lý do gì để đến Hội Mạo hiểm gia mặc dù tôi rất tự tin.
“Sao ngươi biết?”
Ruel có một chút ngạc nhiên.
“... Gì?”
“Ngài vừa nói gì?”
Nhìn vào cặp đôi đang giật mình, Ruel nhếch môi.
“Ngươi có định trở thành một mạo hiểm gia không?”