Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Giang, Mộ Củ Hành

Beta: Quy

***

Thật khó thở.

Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt lấy cổ mình vậy.

Người đàn ông mở to đôi mắt sau khi vật lộn với cơn ác mộng, mồ hôi cứ thế tuôn ra khiến lưng hắn ướt đẫm.

“...ha ha”

Thật khó thở. Đầu của mình đau như búa bổ vậy.

“Điên thật, hôm qua mình đã chạy bao lâu vậy chứ?”

Mình không thể đi làm trong tình trạng này được.

Mình cần phải có một ngày nghỉ thôi.

Cốc, cốc

Người đàn ông

quay đầu về phía cửa đang bị gõ.

Đôi mắt của hắn ngay lập tức mở to ra trợn tròn.

Trên tường những bức tranh hình thù kỳ lạ dần hiện ra trước mắt, một cánh cửa gỗ với những đường vân sống động và một chiếc giường

có rèm che xung quanh.

Đây không phải phòng của mình.

Hắn ta cố lết người ra khỏi chiếc giường.

Hắn thật sự rất muốn biết tên chết tiệt nào đã đến nhà của hắn và gây ra đống chuyện quái quỷ này.

Nhưng không ngờ chiếc chăn bình thường hắn đều có thể cầm lên rồi vứt xó, giờ đây nó lại nặng tới nỗi khiến hắn nhăn nhó.

Hắn lảm nhảm, giọng cáu gắt: “Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Sao cánh tay này lại gầy như que củi vậy chứ? Có chuyện gì vậy trời?”

Người đàn ông

cố gắng kéo chiếc chăn ra bằng tất cả sức lực của mình. Nhịp tim dồn dập, đập nhanh như muốn bóp nghẹt hắn.

Hắn đã suýt tắt thở khi cố kéo chiếc chăn ra.

“Gương!!!”

Bộp

Cơ thế của người đàn ông

đổ rầm sang một bên. Đôi chân của hắn đã chạm đất nhưng cũng không đỡ nổi trọng lượng cơ thể.

“Ngài Ruel!”

Cánh cửa được mở ra ngay lập tức.

Một người lạ lẫm với bộ vest đen nhanh chân bước vào.

“Ngài không sao chứ?”

“Ngài Ruel?”

Người quản gia nhìn hắn và hỏi.

Tại sao cái tên này lại nghe quen thuộc vậy?

Người quản gia đến bên cạnh và nâng hắn trở về giường.

“Ngài cần phải nghỉ ngơi đấy. Ngài đã sốt cả đêm hôm qua và chỉ mới đỡ hơn vào sáng nay. Ngài có thấy đau ở đâu không?”

Người đàn ông

quay sang hỏi quản gia.

“...Ruel Setyria?”

Đó là cái tên duy nhất hắn nhớ được ngay tại lúc này. Hắn đang cảm thấy bất an.

“Ngài vẫn còn sốt ư, Ngài Ruel?”

Người quản gia cẩn thận sờ trán hắn bằng đôi bàn tay đeo găng trắng.

“Ngài lại bị sốt rồi. Tôi sẽ lấy thuốc cho ngài ngay ạ.”

Hắn cố hết sức dùng cánh tay gầy guộc của mọn nắm lấy cổ tay của người quản gia.

Nếu cái tên mà mình nói ra là sai, anh ta phải hỏi lại mình chứ.

Người đàn ông

nở một nụ cười tự giễu.

“Gương”

“Ngài nói gì cơ?”

“.....Cái gương”

Giờ đây ngay cả việc nói chuyện cũng rất khó khăn. Hắn nói từng chữ cũng khiến trong sự bất lực.

Người quản gia do dự hỏi lại “Ngài chắc chứ?” nhưng hắn chỉ đáp lại bằng ánh mắt đầy kiên định.

Người quản gia cúi đầu chào và đáp trả cung kính.

“Tôi sẽ trở lại ngay.”

Sau khi quản gia đi, Người đàn ông

cảm thấy cơ thể của hắn gần như cạn kiệt sức lực.

Chuyện đó không thể nào xảy ra được.

Không thể nào.

“Ruel Setyria, chủ nhân của cơ thể này, Ruel?”

Đôi mắt của hắn dao động dữ dội.

Ruel Setyria.

Hắn ta là nhân vật đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết internet “Hiệp sĩ đẳng cấp SSS” mà.

Một tên quý tộc ốm yếu.

Đó là tất cả về Ruel.

Ruel có một căn bệnh lạ, nhưng nó không biểu hiện ra bên ngoài như bản chất của nó.

Làm sao mà biết được hắn ta sẽ là người chết đầu tiên ở cuốn truyện này chứ.

Cốc, cốc.

“Tôi đã trở lại rồi ạ.”

Cassion, người quản gia bước đến và mang chiếc gương lại gần.

Hắn nở một nụ cười nhạt.

Cassion cầm lấy chiếc gương và cẩn thận mang nó đến cho hắn, ánh mắt của anh ta cứ do dự giống như sợ rằng người đối diện mình sẽ thể không nhấc nổi một chiếc gương.

Và hắn nhận ra rằng mình đã đúng khi nhìn thấy hết toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông

này.

Bởi vì bị bệnh một thời gian dài mà làn da đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt cũng trở nên thâm quầng

Mái tóc dài màu bạc mọc lộn xộn tứ tung như cỏ dại, và đôi mắt màu xanh ngọc mờ nhạt như phủ đầy một lớp sương.

M* nó, trò đùa này khốn nạn thật sự.

Ruel Setyria.

Hắn đã xuyên vào một tên quý tộc bệnh tật rồi.

“Cassion.”

Cassion nhìn hắn với đôi mắt chứa đầy sự lo lắng, giọng nói được thoát ra bởi chất giọng khàn đặc của Ruel.

“Ngươi thật là tự phụ.”

Nếu có ai đó nhìn thấy, họ sẽ hiểu nhầm rằng đây ắt hẳn là một tên quản gia trung thành đang đau lòng cho người chủ nhân, vị chủ nhân đang đau đớn vì cánh tay bị gãy nãy giờ.

“Vâng, thưa Ngài Ruel “

Ruel vẫy nhẹ cánh tay gầy gò của mình.

Cơ thể đang dần kiệt sức, nó báo động cho hắn thấy cơ thể đang yếu ớt đến mức nào.

Cassion cầm lấy thứ gì đó trên bàn, thứ mà hắn sẽ cần.

Nhỏ như ngón tay út và trông như một ống sáo vậy.

“Tuy hơi khó cho Ngài, nhưng Ngài hãy thở thật chậm rãi vào cái máy thở này ạ.”

Sau một lúc lưỡng lự, Ruel đặt cái ống thở vào miệng của mình.

Không cần biết Cassion muốn giết mình đến mức nào, nhưng chưa phải bây giờ.

Như lời Cassion nói, khi hắn chậm rãi hít khí từ ống thở vào, thì cái cảm giác lồng ngực như đang bị bóp chặt lại lại từ từ biến mất đi.

“Đừng giữ hơi thở của ngài bên trong cơ thể nữa, mà hãy sử dụng thứ công cụ thần kì này...”

“Nó là một công cụ thần kỳ đấy...”

Một từ ngữ xa lại lại trở nên quen thuộc...

Ruel nhìn vào thứ công cụ thần kì với hơi thở mỏng manh.

Đó là thứ đã cắt đứt cuộc sống của hắn từ bây giờ.

“... Ngài Ruel”

Đôi mắt của Cassion chứa đầy sự lo lắng nhưng Ruel chỉ nhìn lại một cách đầy bình tĩnh.

“ Bữa ăn hôm nay...”

“Không, ta không ăn, mang đi đi.”

Cassion nở một nụ cười nhẹ.

“Vâng, tôi sẽ mang nó đi ạ”

“Mang cả thuốc đi nữa.”

“Vâng, thưa Ngài Ruel.”

Ngay sau khi Cassion rời đi, hắn ta xoa xoa cánh tay gầy gò của mình.

“Thằng điên.”

Cassion giả mạo làm quản gia, nhưng thật ra anh ta là một tên sát thủ.

Chính xác hơn thì anh ta là tên sát thủ được thuê bởi anh họ của Ruel, người đang nhắm vào gia đình này và Setyria.

Ruel đã chạy trốn.

Mặc dù đã bị đuổi đến ngoại ô của lãnh thổ và đánh mất Setyria vào tay anh họ mình.

“Khụ khụ.”

Ruel nắm chặt lồng ngực đang đau nhói lên vì cơn ho bất chợt của mình.

Cái cơ thể khốn nạn này.

Ước gì mình có thể trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết.

Chỉ cần thế thôi.

Ruel nghĩ thế là hết rồi.

“Hiệp sĩ đẳng cấp SSS” là một cuốn tiểu thuyết chưa được hoàn thành.

Nói chính xác hơn, họ vẫn chưa biết kết cục cuối cùng.

Lại là một trò đùa ngu ngốc nào nữa chứ.

Ruel nhắm mắt mình lại và lại mở mắt ra.

Một tia sáng xuất hiện trong đôi mắt mờ đục của hắn.

“Hãy sống cho hiện tại. Phải sống thôi.”

Hắn đã biết cách sống cho dù không biết kết truyện như thế nào.

“Ngài muốn nó chứ?”

Ruel đặt chiếc thìa xuống và làm ngơ trước câu hỏi của Cassion.

Cassion nhìn và khoanh tay lại.

Không có chuyện gì khác, Cassion chỉ mỉm cười khúc khích.

“Khốn nạn.”

Ta rất ghét cách hắn ta hành động như thế với người bệnh.

“Dở vãi.”

Có thể là do thuốc mà bản thân Ruel đã dùng hoặc do căn bệnh, nhưng thành thật là hắn không nếm được mùi vị gì cả.

“Tôi xin lỗi.”

Cassion khoanh tay chặt hơn nữa.

Ruel giật lấy cái thìa lần nữa.

“Nhưng ta vẫn muốn ăn.”

“Vâng, nhưng cơ thể của Ngài...”

“Ngươi không muốn sống sao?”

Ruel mỉm cười với Cassion.

Một nụ cười chứa đầy sự xảo quyệt.

Dù bất cứ giá nào, hắn phải tìm ra phương pháp để sống.

“Cassion.”

Giọng nói yếu ớt của người đàn ông gọi vị quản gia bên cạnh.

Tuy nhiên dưới ánh mắt khác thường của Ruel, Cassion cảm giác khó chịu giống như cổ áo của mình hôm nay thắt quá chặt. Hay nói đúng hơn thì anh ta vẫn chịu được nhưng lại không hề thấy thoải mái.

“Vâng.”

Cassion nhìn về phía Ruel trong lúc trả lời. Lạ thay là không có gì thay đổi, chủ nhân của anh vẫn nhìn mọi thứ như bình thường.

Phong thái cao quý đối nghịch khuôn mặt trắng bệt của Ruel, hắn tao nhã uống chén súp cầm bỏi hai tay run rẩy của hắn.

“Vô chủ đề chính đi Cassion.”

“Ý ngài là?”

“Thôi giả vờ đi, ngươi không cần lo lắng đâu.”

Hắn ngưng lại và thở một hơi thật sâu.

“Phiền ghê.”

Nghe Ruel nói thế, Cassion không chắc rằng hắn đang phiền về thứ gì, nhưng anh biết rằng bản thân rất khó chịu với ánh nhìn có trong đôi mắt của Ruel.

“Phiền vì ta không thể nói nhiều thôi.”

“.......”

“Cơ mà khi nào ngươi định lên kế hoạch giết ta?”

Ruel vừa nói vừa nhếch lên một bên khóe miệng.

Bản tay của Cassion cũng theo vậy mà nắm chặt rồi thả lỏng ra, đi đôi với hành động này là tiếng cười thoát ra từ môi của anh.

“Ồ, vậy ngài biết rồi sao?”

Ngay sau khi bị bắt quả tang, Cassion liền ngừng việc giả vờ lại và chuyển sang phong thái giữa thợ săn và con mồi của anh thay vì lo lắng bị bắt.

“Đương nhiên.”

Ruel nhìn vào người thợ săn này và thản nhiên trả lời.

Cassion nhìn xung quanh và lấy một chiếc ghế ngồi sát bên Ruel, anh ta gỡ nút áo cơm lê mình ra và ngồi một cách trang nghiêm.

“Tôi đoán là kế hoạch cái cho ngài nhận lấy cái chết sẽ diễn ra vào hai tuần sau, và nguyên nhân cái chết sẽ là ngài Ruel quá yếu để vượt qua cơn bạo bệnh.”

“Vậy anh họ ta, Mineta Setiria đã chuẩn bị tốt cho tất cả chuyện này rồi đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Chà, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn, ta liền có thể biết được vì chúng đầy sự tham lam.”

Phong thái ung dung của Cassion rất thú vị, còn Ruel đã không mảy may nghi ngờ gì về việc Cassion là sát thủ được gửi tới để giết chính mình, hắn tự dưng lại thấy tình huống này rất hài hước.

Cassion làm rối mái tóc được chải chuốt gọn gàng của mình.

“Lạ thật đấy.”

“Sao?”

“Tôi chắc chắn rằng ngài đã không biết chuyện này từ hôm qua rồi mà, bằng cách nào mà hôm nay Ngài lại tự dưng biết thế? Lạ lắm phải không?”

“Vậy là đã qua nửa năm rồi à, thế thì ngươi biết được thứ gì?”

Sau khi ho thêm vài lần, Ruel mới có thể uống hết chén súp của mình.

Đúng là cái thân thể cùi bắp, vì nó mà hắn còn không thể ăn uống đoàn hoàn nổi.

Cassion lấy ra con dao găm được giấu trong tay áo mình và ném nhẹ nó lên không trung.

“Đã qua nửa năm, thời gian này đủ dài để hiểu rõ mọi thứ. Dù sao thì tôi muốn biết điều gì đã khiến cho chủ nhân của mình phải lên tiếng nhỉ.”

“Lãnh chúa.”

“......?”

“Hãy gọi ta là lãnh chúa.”

Vì cho dù mọi người có nói thế nào, lãnh chúa chính thống của Setiria vẫn chính là Ruel.

Cassion nghe thấy, anh khá bất ngờ và dừng thẩy con dao. Phải nói, đây là biểu cảm thật nhất của anh từ trước tới nay.

“Ngài ư?”

Mặc cho sự chế giễu của Cassion, hắn vẫn nhắc lại câu nói.

“Vì ta là người kế thừa nơi này.”

“Hahahaha!”

Cassion làm rơi con dao găm của mình, còn anh cứ thế mà ôm bụng cười.

Đối ngược lại, Ruel vẫn giữ im lặng quan sát anh, sau một hồi tràn cười dài mới kết thúc.

“Ngài nghiêm túc ư?”

“Đúng thế.”

“Ngài sẽ chết đấy chủ nhân nhỏ bé à, e rằng không phải là hai tuần sao mà là hôm nay đấy.”

“Ta sẽ không chết.”

Cassion bật dậy khỏi ghế và để một chồng giấy ngăn nắp xuống kế bên khay thuốc.

“Đây là đơn thuốc mà Ngài phải uống hôm nay. Ngài có biết thiếu cái này thì ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của mình không?”

“Ta sẽ sống.”

Dưới sự khẳng định đầy quyết đoán của Ruel, Cassion cười khẩy và nhìn vào hắn.

“Tôi thường bị người ta chê là kẻ dễ dãi nhưng chủ nhân à, ngài còn tệ hơn cả tôi đấy.”

Tựa như một đứa trẻ xem xiếc, Cassion đã luôn ngóng trông để được hoàn thành nhiệm vụ xử tử Ruel. Vì đúng như lời anh nói, Ruel - nhân vật trong cuốn ‘Hiệp Sĩ Cấp SSS’ yếu đến nỗi không thể sống sót nếu thiếu đống thuốc đã kê đơn.

Nhưng hắn thì khác.

Dù cho thân thể này có yếu đến thế nào thì hắn vẫn không ốm đến nỗi không thể suy nghĩ được gì. Ruel giơ ngón tay và chỉ về Casion.

“Vì ngươi sẽ bảo vệ ta.”

“Hả?”

Và hắn quyết định sẽ tặng Cassion một bất ngờ.

“Báu vật gia truyền, ngươi muốn thanh kiếm Turbulent day đúng chứ?”

“....”

Cassion câm nín.

“Anh họ ta hứa sẽ trao nó cho ngươi phải không?”

Dù biểu cảm của Cassion không hề thay đổi nhưng tôi biết tình huống khó xử mà anh ta đang mắc phải. Động lực của Cassion để ám sát Ruel là một thanh kiếm gọi Turbulent day.

Một thanh gươm được dùng để đối phó với các anh hùng tàn bạo, ngoài ra thì vô dụng.

Và vì Cassion là một người sưu tập kiếm nên cũng không khó để đoán được mong muốn của anh ta, nên có gì lạ khi Cassion muốn có báu vật gia truyền của Setiria mà hàng trăm người khao khát đâu?

Song vẫn có thứ mà Cassion chưa biết.

“Đồ ngu.”

Một từ không hề sang chảnh xuất hiện từ miệng Ruel.

Chỉ khi bị chửi, miệng Cassion mới hoạt động trở lại.

“Ngài nói gì?”

“Nước.”

Hắn nhìn vào ly nước trong khi quyền chủ động của cuộc đối thoại đang thuộc về hắn, Cassion chỉ đành nhăn mày và đổ nước cho hắn.

Qua một hồi trò chuyện đã vắt kiệt sức lực của Ruel nên hắn uống nước một cách chậm rãi.

“Ngài Ruel!”

Lần này Cassion gọi tên hắn.

“Bảo vật gia truyền chỉ có truyền cho dòng chính.”

“Truyền cho dòng dõi chính…?”

“Và đó là ta, Ruel Setiria, người đứng đầu hiện tại của Setiria.”

Ruel cười vào mặt Cassion và nối tiếp câu chuyện.

“Thế nên ta mới là người duy nhất biết vị trí của thanh kiếm.”

“...!”

“Còn ngươi thì đã bị lừa.”

“Không…thể nào.”

“Ngu xuẩn!”

Đợt này hắn sẽ bắt được con cá lớn lắm đây.

Theo cuốn tiểu thuyết thì anh họ của tôi không hề biết vị trí của bảo vật, tuy nhiên, người có địa vị cao nắm trong tay vị trí ấy rất rõ ràng.

Nơi cất giấu bảo vật chắc chắn sẽ là nơi an toàn, có các biện pháp an ninh chặt chẽ.

Truyện Chữ Hay