Từ nhỏ đến lớn, tôi đều biết cánh tay của bà không duỗi thẳng được. Luôn cong lại một chút.
Giờ tôi mới biết, là vì tay bà từng bị gãy.
“Lúc đó nhà nghèo, bà nói đi trạm xá. Ông nội nói không có tiền, tự buộc lại là được.
“Sau đó buộc được vài ngày, bà đau không chịu nổi, tự mình đến trạm xá, cánh tay này đã bị chậm trễ.
“Nói nó gãy thì nó cũng đã được nắn lại. Nói nó lành thì nó cũng không duỗi thẳng được. Trời không tốt còn đau nhức.”
Nhưng bà nội chưa bao giờ được nghỉ ngơi.
Chăm sóc ông nội xong lại đến ba, sau đó là đến tôi.
“Khi đó bà đau lắm, ông nội còn than phiền rằng bà làm ồn không để ông ngủ. Bà đau đến không chịu nổi, ông còn chê bà nấu cơm chậm.” Bà nội vỗ tay tôi, “Cháu yêu, bây giờ bà đi theo cháu ra ngoài, đột nhiên nhận ra, lúc đó không phải là không tủi thân, chỉ là không tìm được ai để giãi bày, lâu dần rồi quên mất.”
Tôi nghĩ cuộc sống cứ thế mà tiếp tục.
Tôi và bà nội sống cuộc sống của chúng tôi, còn ông nội và bạch nguyệt quang của ông ấy sớm ở bên nhau.
Nhưng kiếp này lại khác với kiếp trước.
Có lẽ vì ông nội đã đầu tư quá nhiều vào Trương Thúy Bình mà không được đáp lại, nên đã gây chuyện đến tận trường của bà.
Kết quả là,
Không chỉ phá hủy công việc của Trương Thúy Bình mà còn khiến bà ấy ly hôn với chồng.
Nhưng ly hôn như thế, chứ không phải góa bụa như kiếp trước, thì làm sao bà ấy còn để mắt đến ông nội được nữa.
Bà ấy trực tiếp cuỗm khá nhiều tiền của ông nội rồi chạy mất.
15
Đây là năm thứ hai tôi đưa bà nội đi du lịch.
Tài khoản du lịch của chúng tôi đã tạo được tiếng vang.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ông nội lại một lần nữa đến than thở, nói rằng mình không biết nhìn người, đã hối hận, muốn bà nội quay về.
“Thục Phân à, sau này tôi sẽ không bao giờ khen người khác nữa, bà là tốt nhất. Tôi sai rồi, bà quay về đi.”
Ba cũng thêm dầu vào lửa, nói rằng hai cha con đã đặt đồ ăn ngoài rất lâu, giờ ăn đến phát ngán rồi.
“Con và ba là hai người đàn ông, việc nhà thì chẳng biết làm gì, mẹ về giúp chúng con đi.”
Nhưng bà nội, người đã học cách tự do bay nhảy, làm sao có thể muốn bị giam cầm trong cái góc nhỏ đó?
Trước đây, bà nội nấu ăn chưa bao giờ qua loa, món mặn món nhạt mỗi ngày phải thay đổi. Vậy mà còn bị ba và ông nội chê không ngon, không đủ ăn hay là thiếu món.
Có khi uống rượu say, còn đập nát món ăn bà nội vất vả nấu.
Mỗi lần bà nội đều lặng lẽ dọn dẹp hết mảnh vỡ, rồi nấu lại bữa khác chờ họ.
Được làm ông lớn quen rồi, giờ không ai hầu hạ, tất nhiên là không chịu được.
“Hơn bốn mươi tuổi, đang là độ tuổi cống hiến.” Tôi giật điện thoại từ tay bà nội, “Lúc này, ba càng nên học cách tự lập. Việc nhà không biết làm thì học đi, không thì sau này ba trông cậy vào ai? Bà nội giờ là ngôi sao mạng, có sự nghiệp riêng của mình, đâu có rảnh mà lo mấy chuyện nhỏ nhặt này cho ba chứ?”
Ngày càng có nhiều khán giả thật lòng yêu thích bà nội, bà nội trong suốt quá trình rất vui. Có lẽ tâm trạng tốt hơn, cả bề ngoài cũng trẻ ra.
Đi đường gặp fan hâm mộ, bà nội cũng rất thích trổ tài nấu ăn, những phản hồi nhận được còn nhiều hơn hồi ở nhà.
Fan hâm mộ ai nấy đều khen bà nấu ăn ngon, khiến bà được thỏa mãn vô cùng.
Nhìn thấy những điều này, tôi thường xúc động rơi nước mắt.
Bà sống một cách vui tươi như vậy, đây là cuộc sống mà kiếp trước tôi không thể nào trải nghiệm.
Vì vậy, khi du lịch đến Nam Kinh, tôi đột nhiên dừng lại.
Ở thành phố “Một câu phong cảnh đẹp, trồng đầy ngô đồng ở Nam Kinh” này, tôi đã thuê một căn nhà nhỏ.
Bà nội tưởng tôi thích Nam Kinh, nên chưa bao giờ phản đối quyết định của tôi.
Tôi nói với bà: “Thời gian cũng gần đến rồi, mắt của bà cần phải phẫu thuật.”
16
Thực ra bà nội chỉ cần phẫu thuật đục thủy tinh thể.
Nhưng mắt bà không tốt, bà chưa bao giờ nói, đều tự mình chịu đựng.
Sự chịu đựng này kéo dài suốt nhiều năm.
Trước đây tôi không biết chuyện này, cũng trách tôi vì mải mê công việc mà không tìm hiểu kỹ.
Ban đầu, triệu chứng đục thủy tinh thể không nghiêm trọng, bà vẫn có thể sinh hoạt bình thường.
Đến giai đoạn sau, khi tôi phát hiện có điều không ổn, muốn đưa bà đi khám, bà luôn từ chối, nói rằng mình đã già, sức khỏe không tốt, sợ rằng trên bàn mổ.
Còn ông nội và ba tôi vì muốn tiết kiệm tiền cũng không đồng ý cho tôi đưa bà nội đi khám mắt, chuyện này cứ thế bị trì hoãn mãi.
Cho đến khi bà qua đời, bà vẫn dùng đôi mắt mờ đục để nhìn thế giới này.
Biết điều này khiến tôi vô số lần ân hận vào ban đêm.
Tôi thậm chí không dám tưởng tượng, trong những năm tháng cuối cùng, mỗi lần gặp tôi, liệu bà còn có thể nhận ra cháu gái ruột của mình hay không.
Lần này tôi nghiêm túc nói với bà: "Sức khỏe của bà rất tốt, phẫu thuật đục thủy tinh thể chỉ là một tiểu phẫu, cháu đã hỏi rồi, một mắt chỉ cần một tuần là ổn. Đợi hồi phục xong, chúng ta có thể tiếp tục du lịch, không làm chậm trễ gì cả."
"Bà lớn tuổi rồi, cần gì phải làm phẫu thuật chứ. Với lại bà vẫn nhìn thấy mà, chỉ là hơi mờ thôi."
Thực ra bà còn tiếc tiền hơn.