Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Hề Nhạc xuyên qua thế giới này. Trong hai ngày này, Hề Nhạc đã tự hỏi bản thân vô số lần về việc mình đã xuyên qua như thế nào.
Hề Nhạc vốn là một bác sĩ, cống hiến nhiều năm cho xã hội và đã rèn luyện được một cơ thể khỏe mạnh để đi làm. Tuy nhiên, không có bất kì cảnh báo nào, một giấc ngủ dậy đã khiến anh không thể hiểu được mà xuyên qua.
Thế giới này cùng với thế giới ban đầu của anh cũng không có quá nhiều điểm khác biệt, chỉ là tràn ngập sắc thái Cthulhu quỷ dị, chẳng hạn như bây giờ, mặt trăng sáng tỏ trên bầu trời không biết từ lúc nào đã bị thay thế bởi một vầng trăng đỏ thẫm, như là biểu thị mọi thứ đều trở nên không rõ, cũng không tốt đẹp.
Ở dưới ánh trăng đỏ, thần bí học lan tràn khắp nơi, có không ít đồng nghiệp của anh là fan của thần bí học, sở thích lớn nhất của họ chính là nghiên cứu những thứ bí ẩn, huyền nghi. Họ suốt ngày đem những cái gì mà mất khống chế, quái vật treo bên miệng, còn muốn kéo Hề Nhạc vào cái thế giới thần bí học này để chung vui cùng.
Đối với những thứ đồ vật khiến người khác da đầu tê dại này, Hề Nhạc chỉ nghĩ thôi liền cảm thấy toàn thân nổi da gà khắp nơi.
Nguyên chủ cũng là bác sĩ, cùng nghề nghiệp ban đầu nên cũng không cần lo lắng về vấn đề công tác.
Hai ngày này, Hề Nhạc vẫn luôn không đi làm, anh sợ khi đi làm đã bị đồng nghiệp phát hiện dưới thân thế này đã đổi một linh hồn khác.
Hề Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hôm nay ánh trăng vô cùng đầy đặn, ở dưới ánh trăng đỏ là một mảnh tịch mịch và cô liêu, nơi không được ánh trăng chiếu tới, những thứ không thể nhìn thẳng phát ra những thanh âm cổ quái.
Cũng khó trách thần bí học lại thịnh hành ở thế giới này như vậy, rốt cuộc thì trong lĩnh vực thần bí học, trăng đỏ chính là dị đoan.
Ánh trăng vốn luôn gắn liền với những thứ cổ quái, bởi vì không thể chạm tới cũng như sự lạnh lẽo của nó, ánh trăng luôn có sự tương quan chặt chẽ với tôn giáo, hiện tại mặt trăng lại biến thành màu đỏ, những đặc tính làm người khác điên cuồng của nó cũng chỉ có tăng chứ không giảm.
Mỗi khi ánh trăng đỏ rực buông xuống cũng là lúc mà dị đoan hoành hành, mà ở thế giới này, mặt trăng đỏ mỗi ngày đều treo trên bầu trời, bất cứ ai thấy nó đều sẽ phát điên.
Hề Nhạc nhìn vầng trăng đỏ ở trên cao kia, nhịn không được mà cúi đầu xuống, bước nhanh trở về nhà mình.
Về đến nhà sau, Hề Nhạc rót cho bản thân một chén nước, dùng khăn giấy lau khô mồ hôi dày đặc trên trán.
Nhưng kì quái chính là, uống nước xong, Hề Nhạc phát hiện trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một số thành phố tí hon vô cùng cổ quái.
Những thành thị đó có lớn có bé, với những phong cách hoàn toàn khác biệt nhau.
Một số người tí hon cưỡi những chiếc xe đạp điện màu vàng, màu xanh đi lại giữa những kiến trúc, lang thang qua những toà nhà để giao thứ gì đó.
Rõ ràng những người tí hon đó còn nhỏ hơn những con kiến, nhưng Hề Nhạc lại có thể thấy rõ những biểu tình, động tác của họ, thậm chí tiến lại gần còn có thể nghe thấy âm thanh của bọn họ.
Bọn họ vô cùng nhỏ yếu, cũng vô cùng yếu ớt, dường như chỉ cần Hề Nhạc duỗi tay ra cũng có thể đem toàn bộ bọn họ nghiền nát.
Hề Nhạc chớp chớp hai mắt của mình, nghi ngờ thứ mình vừa uống không phải nước lọc mà là rượu.
Anh dụi mắt, nhưng mở mắt ra lần nữa cũng không thấy những thành phố nhỏ đó biến mất, ngược lại còn tăng thêm mấy cái.
Hề Nhạc cảm thấy chủ nghĩa duy vật mình tin tưởng nhiều năm đã bắt đầu lung lay, anh đi vào tủ lạnh chuẩn bị lấy một lon coca lạnh để uống.
Hề Nhạc mở ra tủ lạnh, kết quả lại thấy một thôn xóm nguyên thủy đang cử hành một nghi thức quỷ dị nào đó.
Hề Nhạc:....
Hề Nhạc đóng tủ lạnh, cầm lấy cái ly nước vừa nãy mới uống.
Không cho uống coca, uống nước thôi chắc cũng được đúng không.
Mà khi anh vừa cầm lấy cái ly, lại thấy một tài xế tí hon đang lái xe tải trên mép ly.
Hề Nhạc:....
Hề Nhạc buông cái ly, muốn đi giày vào để đi ra ngoài giải quyết tâm trạng đang hỗn loạn của bản thân, kết quả bên trong giày có một bộ lạc đang hướng tượng đá cầu nguyện.
Hề Nhạc rốt cuộc nổi giận, còn chưa đủ? Mấy người tí hon này vì sao lại ở khắp mọi nơi xây dựng thành phố? Một chút cũng không tuân thủ luật xây dựng đô thị mới được công bố năm nay.
Đối với thế giới tí hon mới xuất hiện này, Hề Nhạc có chút không biết phải làm sao, lại sợ bản thân quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ.
Hề Nhạc ở trên không trung nhẹ nhàng phất tay, muốn nhìn phản ứng của mấy người tí hon này, nhưng ngoài dự đoán là những người tí hon vẫn chuyên chú làm công việc của mình, dường như không nhìn thấy hành động của anh.
Hề Nhạc nhẹ nhàng thở ra, xem ra bản thân anh đối với những người tí hon này không có ảnh hưởng.
Nhưng Hề Nhạc vẫn cảm thấy rất kì quái, vì cái gì trong nhà mình lại có nhiều người tí hon như vậy? Là thứ gì mang đến?
Trong lúc Hề Nhạc đang nghi hoặc, Hề Nhạc đột nhiên cảm giác một cỗ hận ý mãnh liệt.
Cỗ hận ý nồng nặc đến mức khó có thể bỏ qua.
Hề Nhạc sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, cỗ hận ý này là từ một người tí hon trong thế giới nhỏ bé này truyền ra tới.
Hề Nhạc có chút ngốc, vì cái gì anh sẽ cảm nhận được sự hận thù này? Nhưng cùng lúc đó, Hề Nhạc cũng vô cùng tò mò, nhịn không được muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Theo ý niệm của anh xuất hiện.
Toàn bộ thành thị cùng những người tí hon đều biến mất, chỉ còn lại một phòng ốc thấp bé hiện lên trước mắt anh.
Ở bên trong phòng, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi trang điểm bình thường, ngoại hình có đôi phần già nua đang quỳ trên mặt đất, trước mặt bày tế phẩm, hướng về một thứ không biết cầu nguyện.
*
Đồng Miêu quỳ trên mặt đất, tế phẩm trước mặt cô là do cô dùng số tiền cuối cùng để mua.
Hiện tại cô đang cầu nguyện, hướng Tà thần cầu nguyện, hướng Ô Nhiễm Vật cầu nguyện, hướng bất cứ thứ gì cầu nguyện, chỉ cần chúng ní có thể đáp lại lời cầu nguyện của cô.
Cô có thể trả bất cứ giá nào, chẳng sợ mất khống chế mà trở thành con quái vật khủng bố không có ý thức.
Những nguyện vọng của Đồng Miêu đã định trước là không thể thực hiện, cô đã cầu nguyện hơn nửa giờ, thế nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại từ bất cứ thứ gì.
Đồng Miêu mở to mắt, trong ánh mắt tràn ngập oán hận cùng tuyệt vọng.
Cô vốn dĩ chỉ là một người mẹ bình thường, không có chủ kiến, không có quyết đoán, lại vô cùng yếu đuối, luôn xung đột ầm ĩ với con gái chỉ vì những điều nhỏ nhặt, bởi vì nghèo khó khiến cho con gái bị bạn bè cười nhạo.
Cuộc sống chính là như vậy, tầm thường lại xen lẫn những nỗi buồn chua xót, đây cũng là cả cuộc đời của đa số những người bình thường.
Cô vốn dĩ cho rằng cuộc sống sẽ mãi bình thường như thế, nhưng kể từ ngày đó, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.
Đồng Miêu vẫn còn nhớ rõ cái ngày xảy ra sự việc, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác, thời tiết nhiều mây thực dễ dàng bị bỏ qua, trên bản tin cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Giống như mọi cuối tuần khác, con gái cô đi tìm bạn thân mình để cùng nhau làm bài tập.
Cũng như mọi ngày, Đồng Miêu kéo lấy ống tay áo của con gái, dặn dò nàng về sớm chút, dặn dò nàng không nên ở bên ngoài quá lâu, dặn dò nàng ngoan ngoãn ăn cơm trưa.
Nhưng từ trước đến nay, Đồng Miêu đều không nghĩ tới, một ngày bình thường đến mức dù có nhớ lại cũng chẳng nhớ được bao nhiêu, lại trở thành khoảng thời gian tuyệt vọng nhất của cô.
Con gái cô từ thời điểm rời khỏi nhà, liền rốt cuộc không về được nữa.
Nàng bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, do hai người chủ của chiếc Porsche gây ra.
Khi Đồng Miêu nhận được cuộc gọi của cảnh sát, cô gần như choáng váng.
Chờ tới khi cô vất vả chạy đến bệnh viện, con gái đã tử vong vì cứu giúp không có hiệu quả.
Tay và toàn bộ phần eo của nàng bị dập nát, hai chân vặn vẹo ở góc độ không thể tưởng tượng được, mọi thứ đều trở nên thật kinh khủng.
Đồng Miêu không ngừng đẩy nàng, muốn nàng tỉnh lại, nhưng đứa con gái yêu quý của cô vĩnh viễn không thể đáp lại cô nữa.
Mà hai người chủ của chiếc xe cũng không rời đi, đứng bên cạnh cô.
Bọn họ vặn vẹo mặt, dùng biểu tình chế nhạo nói khi lái xe nghiền qua con gái cô, miệng nàng phát ra tiếng kêu la cỡ nào thê thảm, cỡ nào làm người ta sung sướng.
Người phụ nữ luôn luôn bình thường, lúc này với mái tóc rối tung, muốn xông lên giết chết hai thằng đàn ông khốn nạn này. Nhưng một người phụ nữ yếu đuối như một bông hoa tầm gửi làm sao có thể là đối thủ của hai người đàn ông kia.
Bọn họ túm tóc cô, kéo lê cô trên mặt đất, để lại những vết thướng rướm máu trên móng tay, cô mở miệng, cầu cứu những người xung quanh, lại chẳng có lấy một người tiến đến.
Mà cảnh sát đứng một bên, lại quay mặt đi như thể cô chưa hề nhìn thấy anh ta.
Cô bị đánh đến vết thương đầy người, da đầu bị kéo xuống một mảng, cánh tay lấy một tự thế vặn vẹo mà buông thõng.
Xung quanh còn có người đem chuyện nay quay video up lên mạng, nhưng chỉ gần nửa giờ đã không cánh mà bay.
Vừa mới từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU đi ra, cô mới biết, chủ của chiếc xe Porsche kia lại chính là con trai của người giàu nhất thành phố Đào Viên!
Ở trước tiền tài và địa vị, Đồng Miêu bị ép tới thở không nổi.
Cô thử tìm luật sư, tìm thẩm phán, tìm tất cả những người có thể vì con gái cô mà đòi lại công bằng.
Rõ ràng cô có rất nhiều oan khuất, nhưng ở trước tòa án lại bị luật sư của đối phương ép đến mức liên tục bại lui, một chữ cũng không thể nói thành lời.
Mà luật sư đối diện còn lần lượt bổ sung thêm cáo buộc cho đứa con gái đáng thương của cô, nói nàng quá khôn ngoan, muốn tống tiền của của chiếc Porsche nên cố ý chạy đến trước đầu xe, kết quả lại không cẩn thận bị đâm chết, đây cũng là trừng phạt đúng tội.
“Không phải như thế, không phải như thế, con gái tôi căn bản không phải loại người như vậy!”
“Các người đều đang nói bậy, cảnh sát đang làm gì? Cảnh sát ở địa phương nào? Các người vì cái gì lại muốn bôi nhọ con gái tôi!”
Đồng Miêu không chịu được việc con gái cô đã chết còn bị hắt nước bẩn vào người, bị bôi nhọ thành cái dạng này, cô cực lực vì nàng biện hộ, nhưng những tiếng kêu than tuyệt vọng của cô dường bị ấn xuống nút im lặng, thẩm phán căn bản không nghe cô giải thích, trực tiếp phán hai tên kia vô tội, thậm chí đến tiền cũng không được bồi thường, nhà tù càng không cần phải vào!
Đồng Miêu dùng hơn một năm, mượn các phương tiện truyền thông cùng với các cơ quan tư pháp vì con gái mình mà dành lấy công đạo.
Nhưng những việc mà cô kể trên cùng với việc lên tiếng đều bị bác bỏ.
Chìm trong tuyệt vọng, cô chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thần bí học.
Lúc con gái còn sống, nàng tràn ngập hứng thú với thần bí học, là một người yêu thích những thứ bí ẩn, không rõ ràng và cũng từng thử bói bài Poker.
Đồng Miêu mỗi lần nhìn thấy đều sẽ ngăn cản nàng, bởi vì khi tiến hành bói toán đều sẽ tránh không được cùng những thứ bí ẩn, khủng bố liên hệ, ai mà biết được sẽ đưa tới điều gì.
Không nghĩ tới có một ngày, những thứ không thể miêu tả, không thể nhìn thẳng ấy lại trở thành cọng rơm cuối cùng cứu mạng cô.
Nhưng thành tâm lại có ích lợi gì? Sẽ không có bất kì ai nghe thấy tiếng kêu cuồng loạn của cô, sẽ không có người có thể giúp đứa con gái bé bỏng của cô lên án hình phạt của những ác ma đó.
Cảm xúc không cam lòng mãnh liệt tràn ngập Đồng Miêu.
“Vì cái gì? Đây là vì cái gì?”
“Vì cái gì con gái tôi chết ở tuổi trẻ như vậy mà hai tên ác ma kia không cần trả bất kì cái giá nào!”
Ngoài cửa, không biết từ khi nào truyền đến những thanh âm vô cùng ồn ào.
“Đây là nhà của con khốn hôi hám đó à?”
“Mẹ kiếp, bà ta còn đang muốn vì con gái báo thù đâu, còn muốn chúng ta phải trả giá kìa.”
“Bà ta hình như đang cầu nguyện.”
“Chết tiệt, chạy vào ngăn bà ta lại ngay.”
Hai người đàn ông xông lên phía trước, vung tay tát Đồng Miêu khiến cô ngã xuông đất.
“Mẹ nó, mày cho rằng cho dù có thể khiến được những thứ kia chăm chú nhìn là có thể cứu được mày à.”
“May mắn là chúng ta tới kịp, bằng không còn không biết con đàn bà muốn làm ra cái gì nữa.”
“Không cần lo lắng, xem ra bà ta đã cầu nguyện thất bại.”
“Thất bại là tốt, cái thứ rác rưởi này”
Đồng Miêu thống khổ ngã trên mặt đất, lại lập tức bò lên, dùng hết sức mình cắn vào cánh tay của một tên.
“A! Mẹ nó con chó này”
Đồng Miêu lại bị tát ngã trên mặt đất, khóe miệng đều ngập mùi máu loãng.
Hai tên đàn ông hoàn toàn bị chọc giận, bọn họ lùng sục khắp nơi trong nhà, tìm được một cái hộp đựng tro cốt.
Bọn họ liếc mất nhìn nhau, một người đàn ông ăn mặc quần tây dữ tợn nói: “ Đây là tro cốt của con gái mày nhỉ?”
Thân hình Đồng Miêu run rẩy, vội vàng bò đến trước mặt người đàn ông ăn mặc quần tây, kéo lấy ống quần, đau khổ xin tha.
“Cầu ngài, không cần tổn thương nàng, nàng là hi vọng duy nhất của tôi”
Người đàn ông nâng lên chân mình, hung hăng đá vào ngực của cô.
“Hiện tại lại thức thời như vậy? Vậy lúc trước mày vừa làm gì đấy?”
Máu tươi tràn ngập khoang miệng, Đồng Miêu đau đến mức toàn thân run rẩy, những vẫn cắn chặt răng, muốn đem hũ tro cốt cướp về.
Tên đàn ông mặc quần tây vẫn không dừng lại, đá Đồng Miêu thêm vài lần.
Một tên nam nhân khác vui vẻ nói: “Mày có biết hay không, lúc con gái mày chết còn nhắc đến tên mày đâu, muốn mày vì nàng báo thù, nhưng cái loại thấp kém như mày muốn báo thù? Thật là trò cười thiên hạ!”
“Cái hũ tro cốt này nhìn cũng không tồi. Nếu không mày ăn hết tro cốt ở bên trong đi?”
“Giai Kiệt, chủ ý này của ngươi rất hay”
Một người đàn ông tiến lại gần, cưỡng ép Đồng Miêu mở miệng: “Mày không phải muốn vì con gái báo thù sao? Vậy trước đó mày với con gái hòa cùng một thể thì sao? Con nhỏ đó ở trong bụng mày, mày cũng yên tâm hơn đúng không?”
“Ăn nó, ăn nó ngay cho tao”
Đồng Miêu phẫn nộ nói: “Hai tên súc sinh chúng mày, chúng mày căn bản không phải người”
Nhưng cho dù nói vậy, cô vẫn bị ép nâng cằm lên.
Khóe mắt Đồng Miêu ướt đẫm nước mắt, trong lòng phẫn nộ cùng tuyệt vọng đạt đến trước nay chưa từng có đỉnh điểm.
Tại sao lại như vậy? Vì cái gì con gái cô phải chịu những thống khổ đến nhường này, rõ ràng đã chết thê thảm như vậy, vì cái gì đến công đạo cũng không có.
Hỡi Tà thần trên thế gian này a, nếu các Ngài có thể nghe được ta cầu nguyện, thỉnh cầu Ngài đáp lại lời cầu nguyện của tôi, đáp lại lời cầu nguyện của tôi.
Tôi nguyện dâng lên máu thịt, linh hồn của bản thân cho Ngài, cầu xin Ngài,cầu xin Ngài!
Chính là cho dù Đồng Miêu có khẩn cầu như thế nào, sự cứu rỗi mà cô hằng tưởng tượng cũng không xảy ra.
Tiếng cười của những tên đàn ông càng trở nên dữ tợn, tro cốt đã sắp đổ vào miệng cô.
Trong cái khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cảnh vật xung quanh dường như bắt đầu biến đổi.
Người phụ nữ ngây ngẩn cả người, tên đàn ông đang nắm cằm cô cũng đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Một tên khác thống khổ che lại đầu mình, như là đã nghe thấy những tiếng nói mớ không thể bị nghe.
Mà ở trên người bọn họ, Đồng Miêu thấy được xúc tua bạch tuộc, đôi mắt dị dạng cùng với vô số trứng trùng lúc nhúc.
Không biết từ khi nào, mây đên trên bầu trời dần tan đi, lộ ra ánh trăng đỏ rực.
Ánh trăng đỏ tươi bao phủ toàn bộ căn phòng, biểu thị quỷ dị cùng không rõ.
Cùng thời gian, ở nơi biển sâu không ai nhìn đến, vô số những xúc tua bạch tuộc dài ngàn mét từ vạn trượng biển sâu chui ra, phát ra những tiếng kêu khàn khàn, trầm thấp truyền tới không trung.
Như là ở nơi đó, là chúa tể vĩnh hằng của chúng nó, vĩnh viễn là ngôi nhà của chúng.
Đồng Miêu quỳ rạp xuống đất, tai ù đi, thừa nhận những sợ hãi không thể miêu tả cùng với sự áp bách nặng nề.
Tiếng nói mớ hỗn loạn vang ở bên tai cô, làm cả người cô dường như phải nổ tung.
Dưới tình huống bất lực này, Đồng Miêu nghe thấy một âm thanh hư vô, mờ mịt.
[Là ngươi, hướng ta cầu nguyện sao?]
Đôi mắt Đồng Miêu dẫn trợn to, càng lúc càng lớn, cả người trực tiếp dại ra, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi.
Nhưng sau đó, trong lòng cô không chịu khống chế mà mừng như điên.
Tà thần thực sự đã buông xuống!