Hai ngày tiếp theo, bởi vì đổ cơn mưa phùn liên miên, cảnh thu tịch mịch đìu hiu dần dần đậm đà trỗi dậy. May ra mây dừng mưa tạnh, sau cơn mưa trời lại nắng.
Hứa Lâm chỉ đạo bản Côn khúc Lâm Viên ⟪Ngọc Trâm Ký⟫ cứ như thế một đêm thu trăng sáng mây nhạt chính thức bắt đầu công diễn. Vì kết hợp cảnh tự nhiên, diễn xuất đều sắp xếp vào ban đêm, kế hoạch diễn năm cảnh. Sau khi diễn liên tục bốn cảnh, trên mạng đã xuất hiện không ít fan ở hiện trường chụp ảnh và quay video, và fan kịch bình luận những lời vàng ngọc dài. Cho dù là những người qua đường, bạn mạng không hiểu rõ hiểu sâu về Côn khúc, trong cơn vô tình lướt qua, cũng có không ít bị vẻ đẹp mê hoặc mà nhảy vào hố.
Chỉ có điều, vì là cảnh thực Lâm Viên, giá vé cao, buổi diễn ít, cho nên rất nhiều người chỉ có thể seach video xem cho đỡ nghiền mắt. Vì thỏa mãn động đảo yêu cầu của "côn trùng", đạo diễn Hứa đăng weibo, đã liên lạc với đoàn chuyên ngành, sau khi diễn xuất cảnh xuối cùng kết thúc, sẽ tiến hành quay chụp điện ảnh và truyền hình hóa, cuối cùng sẽ làm thành đĩa bán.
(Fan Côn khúc được gọi thân mật là "côn trùng".)
Hôm nay, là cảnh cuối cùng của ⟪Ngọc Trâm Ký⟫.
Buổi trưa, Tô Phách muốn đi tới nhà ân sư Lục Bình Lương thỉnh cầu chút vấn đề. Nhưng nhà thầy Lục là tiểu khu cũ, không dễ đỗ xe, hôm nay anh vội, dứt khoát đem xe đỗ ở bãi đỗ xe gần công viên Nhân Dân, lựa chọn bước hơn vài bước đi bộ.
Công viên Nhân Dân là góc xem mắt có tiếng nhất của toàn thành phố, rất nhiều cô gì chú bác giống như chuyện chín giờ đi làm năm giờ tan ca, nằm vùng ở đây tìm đối tượng cho con nhà mình. Trước kia Tô Phách không nghĩ tới, thẳng tới lúc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn huyên náo trước mắt mới đột nhiên nhớ ra.
Anh muốn nhanh chóng bước ngang qua rời đi, tiếc là đã muộn, một ông chú mắt tinh nhanh tay túm chặt cánh tay anh.
"Cậu nhóc, tìm đối tượng không?" Ông chú giơ lí lịch tóm tắt của con gái trên tay, vui vẻ hướng Tô Phách cười hì hì.
Tô Phách tháo kính râm xuống, lôi lôi cánh tay, không động đậy, thế là chỉ có thể nhếch khóe môi, nhìn ông chú nói: "Nhà có hai căn hộ không vay mượn, li hôn mang theo một đứa trẻ, bên chú có nhu cầu không?"
Ông chú thoáng kinh ngạc một lát, khóe môi giật giật cà la cà lăm nói: "Cậu nhóc, nhìn vào còn rất trẻ, đời người từng trải rất phong phú nhỉ."
Tô Phách lại cố gắng nhếch nhếch khóe môi, nói thẳng: "Không phải cháu, là mẹ cháu."
Lần này, mũi ông chú tức cũng không thèm thở luôn, trực tiếp bước ngang qua Tô Phách, đi luôn.
Tô Phách lắc đầu cười, đi đường vòng ngang qua công viên Nhân Dân.
Ánh trăng mênh mông rọi xuống, diễn xuất cảnh cuối cùng của 《Ngọc Trâm Ký》kết thúc viên mãn.
Bởi vì hôm sau còn cần quay phim, cho nên mọi ánh sáng đạo cụ đều không cần dẹp, sau khi nhân viên sắp xếp cho khán giả rời khỏi sân khấu xong, liền chuẩn bị ta ca về. Thanh Tranh bị đạo diễn Hứa gọi tới nói chuyện quay phim ngày hôm sau. Chuyện này quyết định khá đột ngột, lại không được coi là chuyện nhỏ, do đó đạo diễn Hứa giao phó cho Thanh Tranh nửa ngày. Vì tránh bị bỏ sót, Thanh Tranh mở ghi chú điện thoại —— viết ghi nhớ vào.
Đợi chú hai giao phó xong, Thanh Tranh lại nhớ ra hôm nay chưa đăng weibo. Bởi vì đây là màn cuối cùng, tất cả nội dung đăng phải có chút dư âm. Cô nghĩ vài điều, đều cảm thấy không ổn.
Lúc này, trước sân còn có không ít người ở đấy, xung quanh toàn là tiếng người ồn ào, Thanh Tranh không yên lòng nổi, dứt khoát đi về phía phòng hoá trang. Càng đi về phía trong, càng yên tĩnh. Cuối cùng cô bước vào bên trong chòi nghỉ mát, ngồi trên ghế gỗ dài bên trong bắt đầu bận việc.
Một đoạn văn viết viết xoá xoá, không dễ dàng gì mới viết xong, cô chợt phát giác ra thời gian đã trôi qua hồi lâu. Đại đa số diễn viên, bao gồm cả Đồng An Chi trong phòng hoá trang đèn cũng tối om, duy nhất phòng Tô Phách còn lộ ra một luồng ánh sáng.
Luồng ánh sáng này, tựa như sợi dây không cam treo trong lòng kia, treo chút không nỡ buông. Loại tâm trạng này cô từng trải qua, nhưng đã lâu lắm rồi. Lúc ấy, anh nói với cô "Là tôi làm sai rồi, xin lỗi" xong, liền biến mất. Sau đó cô có tìm anh lần, nhưng một lần cũng chưa từng gặp lại anh. Lần cuối cùng cô từ trong nhà cô giáo viên dạy đàn cổ bước ra, đứng ở chỗ giao thông công cộng, lúc nghĩ tới chuyện sẽ không gặp lại anh nữa, cảm giác trong tim là như thế này.
Cô thấy tâm trạng hôm nay của mình cực kì không đúng, cũng không biết có phải là do bầu không khí nhạc tàn người tan gây ra.
Thanh Tranh vung vung đầu, định mau chóng viết xong weibo rồi đi.
Còn ngồi lại đây nữa, cô sợ mình không chỉ "Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết" cũng sắp ra.
Lúc Tô Phách từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Thanh Tranh đang đứng trong đình nghỉ mát, sườn mặt bị ánh sáng điện thoại chiếu vào hết sức dịu dàng.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô một hồi, thấy cô sắp đi, bèn nhẹ giọng gọi tên cô: "Hứa Thanh Tranh."
Thiếu chút nữa là Thanh Tranh làm rơi điện thoại xuống đất, quay người lại thì nhìn thấy Tô Phách đang bước về phía này. Cô rất hoà nhã mỉm cười: "Ông chủ Tô, vất vả rồi. Diễn xuất rất thành công."
Tô Phách đứng ngoài đình: "Cảm ơn."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, khiến Thanh Tranh không kìm được lại nghĩ ngợi lung tung.
"Chú hai vẫn còn phía trước, lát nữa tôi ngồi xe chú ấy về nhà. Tôi đi trước nhé." Thanh Tranh nói xong, cũng không đợi đối phương đáp lại đã muốn đi, nhưng lại cảm thấy hành vi của mình quá gấp gáp, vô cớ chứa nhiều hơn vài phần hàm ý trốn chạy vào đồng hoang, cô bèn nói thêm một câu, "Vậy hẹn gặp lại." Giờ mới bước ra khỏi đình tiến về phía trước.
Nếu như "biển cả" thực sự thích mình, vậy thì cô muốn anh dũng vượt biển hay là quay đầu là bờ, bây giờ cô còn có thể làm cho dũng cảm lên lần nữa?
Trong sân chỉ còn lại mấy ngọn đèn mờ tối đằng xa, cỏ cây yếu ớt. Thanh Tranh lặng lẽ bước về phía trước, một chân cô giẫm vào khoảng không, sau một tiếng trầm thấp, cô giống như mất trọng lượng rơi xuống dưới!
Màn đêm cuối thu vốn lạnh, hồ nước trong vườn càng lạnh thấu xương.
Lúc làn nước lạnh buốt đột nhiên xâm nhập vào, Thanh Tranh ngoài việc kinh sợ thì cô không kêu ra tiếng, chỉ "a" một tiếng bé tí tẹo, sau đó từ trong nước ngoi lên. Nước trong hồ này không sâu, nhưng phía dưới toàn là bùn lắng, cô run lẩy bẩy đứng đấy, cảm thấy hai chiếc giày trên chân đã hoàn toàn lõm xuống dưới, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi.
Thanh Tranh không lên tiếng hỏi trời xanh.
Một giây sau, có người dùng sức nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô: "Cô đừng nhúc nhích, tôi lôi cô lên."
Thanh thanh mượn chút ánh sáng của hành lang xung quanh nhìn người bên cạnh hồ, sâu sắc cảm thấy, còn không bằng để cô chết chìm trong hồ đi cho rồi.
Đáng tiếc nước hồ rất nông, chìm không chết cô được.
Một chiếc chân của Tô Phách đã dẫm vào, một tay đỡ sau lưng cô, một tay từ dưới đầu gối cô duỗi ra. Thanh Tranh thoáng trốn tránh, thì nghe thấy anh trầm giọng nói: "Ngoan ngoãn, đừng động đậy, nếu không càng lún càng sâu."
Sau đó hai cánh tay của anh dùng sức, đưa cô từ trong ao nước ôm ra, sau khi đem cô đặt xuống cạnh tảng đá lớn, anh nhanh chóng cởi áo len mỏng của mình choàng lên cho cô.
"Bẩn... " Thanh Tranh là người thích sạch sẽ, cố biết bây giờ khắp người mình toàn là nước bùn, cực kì không muốn làm bẩn áo của anh.
"Nước lạnh, sẽ bị cảm." Giọng điệu của Tô Phách chân thật đáng tin.
Thanh Tranh nhìn nhìn trên người chỉ còn dư lại mỗi chiếc áo sơ mi ngắn tay, muốn phản bác lại nhưng lại không khỏi miệng, bởi vì anh đã ôm cô lên lần nữa.
"A!" Thanh Tranh giật mình kêu lên một tiếng.
Vừa nãy rơi xuống nước sao không kêu?" Tô phách nhíu mày nói cô.
"... Cho tôi chút thời gian, tôi tự có thể bước ra."
Tô Phách thở hít một hơi, dường như là bó tay đành chịu.
Thanh Tranh đang nghĩ, đây là chuyện gì thế? Mất mặt quá đi thôi!
Tô Phách rất nhanh ôm người tới cửa phòng tắm phòng hóa trang đặt xuống.
"Mau đi tắm nước nóng, sẽ không bị lạnh."
Thanh Tranh vốn dĩ muốn đem áo trả cho anh, nhưng mà thấy đã bị bẩb rồi, thế là đứng ở đấy do dự.
Tô Phách bèn thúc dục một một câu: "Đi đi, tôi đứng bên ngoài đợi cô." Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Thanh Tranh mở cửa phòng tắm, hơi nước bên trong còn chưa tản hết, trong không khí có một luồng mùi dầu gội đầu nhàn nhạt. Cô nhìn bản thân mình mờ mờ không rõ trong gương, không kìm nổi mình dùng hai tay ôm măt, một khắc trước hai nghĩ là muốn anh dũng vượt biển hay là quay đầu là bờ, một khắc sau đã rơi xuống nước rồi, mà còn rơi trước mặt anh___ với tư cách là đạo diễn, cô cũng không biết nên cho một màn này của bản thân định nghĩa là hài kịch hay là bi kịch nữa.
Tô Phách dứng ở ngoài phòng, bốn bề càng ngày càng lạnh, nhưng anh không lạnh chút nào, hơi ấm lúc nãy tràn đầy, khiến máu toàn thân anh chảy thần tốc.
Trên người anh cũng có dính nước bùn, bèn đi phòng khác mượn chậu nước lạnh về, cầm khăn lau lau sơ qua, thay một bộ đồ dự phòng.
Nước lạnh đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Tô Phách cảm thấy nguội lạnh đi không ít, giờ mới chậm rì rì ngồi xuống.
Trôi qua chưa lâu, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Thanh Tranh lại chậm chạp không bước ra.
Tô Phách hướng bên trong nhìn nhìn, bỗng nhiên nhớ ra, hình như cô không có đồ để thay, thậm chí ngay cả giày cũng không có.
Thế là anh đứng dậy đi phòng phục trang bên cạnh, lấy một bộ đồ kịch của Đồng An Chi, từ trong ra ngoài, thêm một đôi giày thêu. Anh đem tất cả đồ đạc bỏ trên một chiếc ghế, lại đem chiếc ghế đặt cạnh cửa phòng tắm, nói với bên trong một tiếng: "Quần áo và giày, tôi bỏ bên ngoài cửa." Nói xong, lại bước ra bên ngoài.
An nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, mà còn có thể tưởng tượng ra chiếc cửa kia chỉ mở một khe hở nhỏ, sau đó lại bị đóng lại.
Thời khắc này thời gian dường như trôi qua cực kì chậm chạp, tích tắc tích tắc, giống như chìa tay ra là có thể khiến nó dừng lại.
Trong đoạn thời gian này tựa như đông cứng, Tô Phách nghĩ rất nhiều. Từ nhỏ tới lớn anh luôn không đánh những trận không nắm chắc. Trước sân khấu, anh sẽ tận lực đem mỗi một từ đọc rõ từng chữ, mỗi tư thế dáng vẻ luyện tập đi luyện tập lại nhiều lần, điều chỉnh tới cùng. Nhưng tình cảm hoàn hoàn làm không được vẹn toàn, quan hệ tình cảm, hoàn toàn không lí trí, không cách nào tính toán, cũng hết cách khống chế.
Vốn dĩ anh muốn đợi tới ngày mai, hẹn cô ra ngoài, nhưng trước mắt, ngay cả một đêm anh cũng không muốn đợi thêm nữa.
Chưa tới lúc lâu, người bên trong phòng cuối cùng cũng đẩy cửa bước ra.
Cô đem bộ "y phục thủy điềm" kẻ sọc xanh trắng mặc lên người, bởi vì cô cao hơn Đồng An Chi một chút, cho nên giày thêu cũng lộ ra, thanh tú xinh xắn. Một đầu tóc nửa khô rủ xuống, cô dùng dây chun ban đầu đơn giản lại.
Trước giờ Thanh Tranh chưa từng mặc tranh phục kịch, nên có chút kỳ quặc không quen.
Từ trước tới giờ Tô Phách chưa từng nhìn thấy một Trần Diệu Thường như thế, cũng có chút ngây ngẫn.
Hai người nhìn lẫn nhau một lúc lâu, Tô Phách mới chầm chậm bước tới.
Tranh Tranh thấy anh đứng yên trước mặt mình, sau đó nhẹ nhàng hát một câu: "Trĩ triều cấu hề thanh sương, thảm cô phi hề vô song. Niên quả âm hề dương oán quan cư. Hề bàng hoàng, bàng hoàng."
Đoạn 《Trĩ Triều Phi》chính là ca từ trong 《Cầm Khiêu》Phan Tất Chính ám thị mình không có vợ, mấy câu này từng ngày trôi qua Thanh Tranh sớm đã rất quen thuộc. Bây giờ bản thân lại mặc trang phục của Trần Diệu Thường, Tô Phách hát khúc ca này cho cô...
Khoảng cách khi nghe gần đến vậy, trái tim Thanh Tranh bắt đầu càngđập càng dữ dộihơn, đợi nghĩ đến đây, trong đầu đã một mảng trống rỗng trắng xoá, hoàn toàn không cách nào cử động được nữa."
"Anh, có ý gì?"
Tô Phách nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh có chút mồ hôi, chầm chậm nói: "Tiểu thư Hứa Thanh Tranh, tôi tên Tô Phách, mười bốn tuổi học hí kịch, hát kịch mười một năm. Sở thích không nhiều lắm, tính cách tạm được, biết là chút cơm rau gia đình thường ngày, xin hỏi, bên cô có nhu cầu gì không?"
"..."
Tô Phách đang tỏ tình với cô?
Anh thật sự thích mình?
Thanh Tranh nghĩ tới niềm vui năm đó, sự tức giận và xấu hổ năm đó của mình, lại nghĩ đến sự kinh hãi lúc tạm biệt, dồn hết tâm trí lẫn trốn, còn có... lại lần nữa thích, đủ loại mùi vị đồng loạt tuôn ra, cô nắm chặt nắm tay lại, một hơi nện thẳng vào lồng ngực anh.
Tô Phách hự nhẹ một tiếng, anh từng nghĩ qua rất nhiều kiểu phản ứng của cô, lại không dự liệu được sẽ như thế này, nhưng anh biết rất rõ tại sao cô lại làm như vậy.
~Hết chương ~