Lê Mỹ Gia khẽ vươn tay lấy quyển nhật ký ra, cái quyển nhật ký này có bìa plastic màu xanh da trời, có một dãy mật mã, trông có vẻ là kiểu dáng của rất nhiều năm trước.
Có điều nó được bỏ trong một chiếc hộp kín không có không khí cho nên vẫn còn nguyên vẹn.
“Đây nhất định chính là quyển nhật ký của mẹ em, bà thích màu xanh da trời nhất.” Lê Mỹ Gia khấp khởi nói.
“Vậy cô có thể đoán được mật mã không?” Hoàng Tử Hiên cũng rất kinh ngạc, trong nhà cũ họ Tiết lung lay sắp đổ này vẫn còn một quyển nhật ký.
Lê Mỹ Gia nhìn chằm chằm khóa mật mã nghĩ một lát mới nói: "Em thử sinh nhật của mẹ em xem."
Khi đang nói chuyện, Lê Mỹ Gia điều chỉnh bánh răng chữ số của mật mã đến chữ số ngày sinh nhật của mẹ cô, sau đó thử đẩy ra quyển nhật ký đóng chặt, không ngờ được rằng nó buông lỏng rồi mở ra ngay.
"Thật sự là ngày sinh của mẹ em." Lê Mỹ Gia vui mừng mở quyển nhật ký ra xem ngay.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung cũng hết sức tò mò về những thứ được viết trong nhật ký của Tiết Tiếu Nhu, bọn họ và Lê Mỹ Gia bắt đầu xem từ những trang đầu tiên cảu nhật ký.
Xét về mặt thời gian, nhật ký ngày đầu tiên của Tiết Tiếu Nhu là ngày đầu tiên của tháng ba.
Tuổi của ba người bọn họ cộng lại cũng đã gần sáu bảy chục, xem nhật ký của một thiếu nữ mười sáu tuổi, khó tránh khỏi việc thấy nó trẻ con không gì sánh được.
Nhất là hai người đàn ông trưởng thành là Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung, hai người càng không có hứng thú với sổ nhật kí linh tinh vụn vặt này, nhìn vài trang xong thì ngừng.
Đi sang bên cạnh hút thuốc.
Còn lại Lê Mỹ Gia còn đang xem, đây dù sao cũng là những ngày thơ bé của mẹ cô, dù là viết nhạt như nước ốc, lúc này cô cũng xem với tâm trạng đặc biệt.
Thế mà cứ như vậy đứng ở dưới mái hiên, lật từng tờ từng tờ một.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đã hút xong một điếu thuốc, Lê Mỹ Gia còn chưa kịp xem hết.
Khi hai người đang lo lắng có cần hút thêm một cây nữa để giết thời gian hay không thì thấy Lê Mỹ Gia đột nhiên khóc.
Chuyện này làm Hoàng Tử Hiên lo lắng, anh vội vàng chạy sang hỏi Lê Mỹ Gia làm sao vậy.
Lê Mỹ Gia khóc mà nói: "Mẹ em bị oan uổng, bà bị oan.
Là tên giáo viên cầm thú kia cưỡng gian bà, bà mới là người bị hại."
Lòng Hoàng Tử Hiên nảy lên một cái, anhtheo bản năng nhìn về phía quyển nhật ký trong tay Lê Mỹ Gia hỏi: "Mẹ em viết hết mọi sự thật ở trong nhật ký ư?"
Lê Mỹ Gia khóc gật đầu, Hoàng Tử Hiên vội vàng kéo cô vào trong lòng, Lê Mỹ Gia ôm Hoàng Tử Hiên gào khóc, vừa khóc vừa liên tục lặp lại những lời mẹ tôi bị oan.
Thấy Lê Mỹ Gia ngày bình thường luôn luôn kiêu ngạo đầy người, giờ khắc này lại biến thành lệ nhân trong lòng Hoàng Tử Hiên.
Kim Kỵ Dung rốt cuộc mới hiểu được lời nói của Hoàng Tử Hiên vào tối hôm qua, đúng là có đôi khi thật đúng là không thể đánh giá quá cao năng lực chịu đựng nỗi đau tâm lý của phụ nữ.
Dù là Lê Mỹ Gia, khi có thứ chạm vào nơi yếu ớt nhất dưới đáy lòng, cũng sẽ yếu đuối đến mức cần phải tựa vào một bờ vai mà khóc.
Kim Kỵ Dung quay đầu lại nhìn căn nhà cũ xập xệ, một loại cảm giác đã được đĩnh sẵn bỗng dưng sinh ra.
Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng thì Lê Mỹ Gia sẽ biết được chân tướng từ quyển nhật ký mà Tiết Tiếu Nhu để lại.
Vốn là anh ta là định dẫn Lê Mỹ Gia đi tìm hiệu trưởng cũ, để hiệu trưởng cũ nói cho cô biết, bây giờ cũng đỡ phải làm không ít chuyện.
Lê Mỹ Gia nhào vào trong lòng Hoàng Tử Hiên mà khóc, dường như muốn phóng thích tất cả mọi tâm tình đau khổ chất chứa từ khi vào thôn đến bây giờ ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên cũng không an ủi cô, để cô phát tiết tất cả mọi khổ sở ra ngoài.
Kim Kỵ Dung lại hút xong một điếu thuốc khi Lê Mỹ Gia khóc, sau khi hút xong điếu thứ hai, cuối cùng thì Lê Mỹ Gia cũng bắt đầu ngừng khóc, tâm trạng cũng dần dần bình phục lại.
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới thay cô lau sạch lấy nước mắt trên mặt, nói khẽ: "Trong lòng của em hẳn là đã sớm đoán được chân tướng là như vậy, không phải sao?"
"Em biết mẹ của em tuyệt đối không phải là kẻ mất đạo đức như trong lời của những người khác.
Thế nhưng sau khi chứng thực, em nhìn thấy giữa những hàng chữ trong nhật ký đều lộ ra ý hận đối với người đàn ông lấy đi sự trong sạch của bà, em đau lòng thực sự.
Khi đó bà bất lực biết bao, vất vả lắm mới lấy được dũng khí để kiện người kia ra tòa, nhưng lại bị cài ngược tội danh quyến rũ thầy giáo.
Bà mới tuổi, bà làm gì sai chứ, vì sao ông trời không công bằng với bà đến như vậy?" Trong giọng nói Lê Mỹ Gia chứa đựng sự hận thù nồng nặc.
Hoàng Tử Hiên biết, Lê Mỹ Gia cũng hận người đàn ông lấy đi sự trong sạch của mẹ cô.
Giờ khắc này, nhìn ánh mắt tràn ngập sự thù hận của Lê Mỹ Gia, anh đột nhiên có một dự cảm xấu.
Có lẽ biết chân tướng chỉ là sự bắt đầu, mà cũng không phải kết thúc.
"Mỹ Gia, mẹ em không hề làm gì sai, ông trời thực sựu bất công với bà.
Nhưng sau đó ông trời lại bù đắp cho bà, cho bà có người con gái như em.
Khiến con gái của bà sau nhiều năm như vậy, lại thay bà về với cố hương, liếc mắt nhìn căn nhà chứa đựng toàn bộ tuổi thơ của bà." Hoàng Tử Hiên đưa tay đặt lên vai của Lê Mỹ Gia, làm cô nhìn mình mà nói rằng: "Bây giờ việc em phải làm không phải là oán trời trách đất hay là đi hận ai.
Em nên thay bà ấy đi gặp cha mẹ của bà một lần.
Phần mộ của bọn họ cách xa nhau hàng ngàn dặm, em không nên mang nỗi nhớ nhung của mẹ em mà đi thăm bọn họ một lần ư?"
Lê Mỹ Gia sửng sốt, quả nhiên đã bị Hoàng Tử Hiên thành công hấp dẫn sự chú ý.
Sự thù hận trong ánh mắt của cô tiêu tán rất nhanh, lập tức cất quyển nhật ký vào trong túi, xoay người đi ra ngoài sân.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung cũng vội vã đi theo ra ngoài, Kim Kỵ Dung thấp giọng nói: "Việc này đã xong chưa?"
"Chỉ mong là đã kết thúc ở đây thôi." Hoàng Tử Hiên không dám ôm kỳ vọng quá cao.
Kim Kỵ Dung gật đầu, nghe hiểu ý của Hoàng Tử Hiên.
Sau khi Lê Mỹ Gia đi ra từ nhà cũ họ Tiết, cô lại trở về nhà trưởng thôn.
Con dâu của trưởng thôn thấy bọn họ lại trở về thì hỏi có phải bọn họ đã xem nhà cũ họ Tiết xong rồi hay không.
Lê Mỹ Gia gật đầu hỏi: "Bác gái, bác có biết cha mẹ nhà họ Tiết được chôn ở nơi nào không?"
"Chuyện này phải biết chứ, cha mẹ nhà họ Tiết được chôn trong đất nhà mình.
Sau khi bọn họ chết, đất cũng không có ai trồng.
Đại đội thôn trưng dụng thành nhà chung, lương thực thừa hàng năm dùng để nuôi sống những người già không con không cái kia." Vợ của thôn trưởng nói.
"Vậy ngài có thể mang tôi đi thăm không? Tôi muốn đi tế bái một chút." Lê Mỹ Gia lại khẩn cầu nói.
Vợ của thôn trưởng đeo kính mắt kì dị nhìn Lê Mỹ Gia, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Con gái, mang con đi thì cũng không có gì.
Nhưng con nói xem con có quan hệ gì với nhà họ Tiết đi chứ, đã mấy thập niên rồi không ai đến tìm Tiếu Nhu, bà già đây tò mò không biết con là gì của Tiếu Nhu."
"Bác gái, bác đừng lo lắng, tôi không phải là người xấu, bác xem tôi trông có vẻ giống ai." Lê Mỹ Gia tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Vợ của thôn trưởng nhìn mà kinh hãi, không tách hạt bắp nữa, vội vội vàng vàng đứng lên kề sát mặt vào mặt của Lê Mỹ Gia xem đi xem lại.
Một lúc lâu sau mới nghi ngờ mà hỏi: "Có phải là con gái của Tiếu Nhu không?"
Lê Mỹ Gia gật đầu: "Đúng vậy, bác gái, tôi là con gái ruột của Tiết Tiếu Nhu."
"Thực sự là con gái của Tiếu Nhu!" Vợ của thôn trưởng kinh ngạc hét một tiếng, gân giọng hô: "Ông ơi, mau ra đây mà xem này, cô bé này giống hệt như Tiếu Nhu vậy, quả thực là như đúc ra từ một khuôn."
Thôn trưởng nghe vậy thì công văn xuống vội vàng chạy từ trong nhà ra, khi thấy huôn mặt của Lê Mỹ Gia thì cũng kinh hãi, không thể tin được rằng Lê Mỹ Gia chính là con gái của Tiết Tiếu Nhu.
"Cô bé này, con tên là gì vậy, mẹ con còn khỏe không?" Thôn trưởng phục hồi tinh thần lại hỏi.
"Bác trai, hai người gọi tôi là Mỹ Gia là được rồi.
Mẹ của tôi đã qua đời hơn mười năm, đến hôm nay tôi mới tìm được nhà cũ của bà." Lê Mỹ Gia khổ sở nói.
"Sao mẹ lại chết rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Vợ của thôn trưởng ân cần hỏi han.
Lê Mỹ Gia cũng không có nói tỉ mỉ chuyện Tiết Tiếu Nhu tự sát, chỉ nói dối là bị bệnh rồi chết.
Lại nói rằng muốn thay Tiết Tiếu Nhu đi tế bái cha mẹ, hi vọng bọn họ có thể mang cô đến mồ.
Vợ chồng thôn trưởng đã biết thân phận của Lê Mỹ Gia, tất nhiên là bắt đầu nhiệt tình với cô hơn.
Hai vợ chồng dẫn bọn họ đến nơi chôn cất, trên đường còn mua chút tiền giấy.
Cũng tốt bụng nhắc nhở Lê Mỹ Gia đeo kính râm lên, đừng để cho người ta thấy khuôn mặt của cô.
Lê Mỹ Gia biết bọn họ chỉ muốn tốt cho mình, dù sao trong lòng rất nhiều người ở cái thôn này, danh tiếng của Tiết Tiếu Nhu rất không tốt.
Vậy nên cô lấy kính râm ra đeo lên mặt.
Dưới sự dẫn đường của vợ chồng thôn trưởng, ba người Lê Mỹ Gia tìm được nơi mai táng cha mẹ Tiết.
Vợ của thôn trưởng tìm một cái hố trước phần mộ, bỏ tiền giấy mà Lê Mỹ Gia mua vào đốt.
"Mỹ Gia, bây giờ có lời gì thì hãy nói với bà ngoại ông ngoại đi.
Đến lúc chết bọn họ vẫn không tìm được mẹ của con, nếu như biết cháu gái đến đốt vàng mã cho bọn họ thì chắc chắn họ sẽ rất vui vẻ." Vợ của thôn trưởng dặn dò.
Lê Mỹ Gia gật đầu, quay sang phần mộ nhỏ giọng thì thầm vài lời.
Trên mộ của hai ông bà rất sạch sẽ, không có mấy cỏ dại, xem ra nhà nước trồng đất của bọn họ, cũng rất tốt bụng mà xử lý mộ phần bọn họ, cũng coi như không hề vắng lặng như nhà cũ.
Sau khi tế bái hai ông bà xong, Lê Mỹ Gia không ở lại nơi này lâu.
Thậm chí không có ở lâu lại trong thôn, cô khéo léo từ chối ý tốt mời ăn cơm của vợ chồng trưởng thôn, vội vã về lại thành phố.
Sau khi rời khỏi thôn họ Tiết, Lê Mỹ Gia lập tức cấp gọi điện thoại cho Chu Tử, nhờ cô ấy đặt ba tấm vé máy bay về Long Thành trong ngày hôm nay.
Chu Tử tính toán thời gian bọn họ đến phi trường, mua vé máy bay sáu giờ tối.
Tuy rằng bây giờ còn sớm, nhưng lúc chạy tới sân bay cũng sẽ gần đến giờ đó.
Kim Kỵ Dung lái xe như bay, cuối cùng cũng đến sân bay vào lúc năm giờ, sau đó đem taxi trả lại cho công ty taxi.
Lý do mà Lê Mỹ Gia vội vã chạy về Long Thành mà không hề nghỉ ngơi, Hoàng Tử Hiên cũng có thể đoán được chút nguyên nhân.
Sợ rằng đêm nay, Hoàng Hùng Vĩ sẽ không dễ chịu lắm.
Cô đã lấy được chứng cứ Tiết Tiếu Nhu bị oan uổng, việc đầu tiên mà cô làm nhất định là chạy đến chỗ Hoàng Hùng Vĩ để làm sáng tỏ..