Rất nhanh Lê Mỹ Gia đã quay trở lại, cũng không biết cô cầm theo thứ gì trong tay.
Hoàng Tử Hiên vừa suy nghĩ một lúc, quyết định sẽ thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa anh và Kim Kỵ Dung với Lê Mỹ Gia, nếu không đến lúc giấy không gói được lửa, thì giải thích lúc ấy lại là một chuyện phiền toái.
“Mỹ Gia, chuyện liên quan đến mẹ em lúc trước, là anh nhờ một người bạn làm thám tử điều tra, cậu ta cũng đang ở trong thành phố, em có muốn gặp mặt một chút không?” Sau khi đã quyết định, Hoàng Tử Hiên chủ động nói với Lê Mỹ Gia.
“Anh có bạn là thám tử sao?” Lê Mỹ Gia có chút bất ngờ nhìn anh, hỏi lại.
Hoàng Tử Hiên xoa xoa cằm, nói: “Ừm, trùng hợp gần đây cậu ta cũng ở Long Thành, nên nhờ cậu ta điều tra giúp chuyện này.”
“Được, chuyện đó để tối đi.
Bây giờ em phải đi gặp một thám tử khác, trước đó em vẫn luôn nhờ anh ta điều tra chuyện của mẹ em, nhưng anh ta vẫn luôn nói là không có kết quả, em hẹn gặp mặt để nói chuyện thẳng.” Lê Mỹ Gia trả lời.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên khẽ hít một hơi thật sâu, anh đang muốn thẳng thắn thừa nhận với Lê Mỹ Gia mối quan hệ của mình với Kim Kỵ Dung, thì cô đã hẹn Kim Kỵ Dung gặp mặt nói chuyện, đây đúng là chơi sổ xố cũng trúng độc đắc mà.
“Cùng đi chứ, gặp mặt thám tử em mời rồi thì tiện đi gặp bạn anh luôn.” Lê Mỹ Gia leo lên xe nói.
Hoàng Tử Hiên nhìn cô mở cửa xe mình ngồi lên, bất đắc dĩ vứt cho Yên Thiên Hành một ánh mắt, hi vọng đứa trẻ ngốc này có thể biết ý của mình.
Sự thật đã chứng minh đứa trẻ Yến Thiên Hành này thật sự không thể hiểu nổi ánh mắt Hoàng Tử Hiên nhìn cậu ta, có điều Yến Thiên Hành cũng không phải quá ngốc.
Dù sao cậu ta cũng biết lúc đầu Lê Mỹ Gia không biết quan hệ giữa Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung, vì vậy vừa lên xe lập tức gửi tin nhắn cho Kim Kỵ Dung.
Nói cho anh ta biết lúc nữa mình với Hoàng Tử Hiên sẽ đưa Lê Mỹ Gia và Lương Thiến đến gặp cậu ta.
Yến Thiên Hành tin rằng, mặc dù sau khi gặp mặt nhất định sẽ có thể bị lộ chân tướng, nhưng Hoàng Tử Hiên với Kim Kỵ Dung thông minh như vậy, nếu hợp sức cũng diễn một màn cũng không phải việc gì khó.
Hoàng Tử Hiên so với may mắn trong lòng Yến Thiên Hành thì hoàn toàn ngược lại, anh không dám lạc quan như vậy, nếu là lời nói vẩn vơ của người khác vậy khẳng định cũng không áp lực như vậy.
Nhưng bây giờ muốn lừa dối Lê Mỹ Gia, đây chắc chắn là một người phụ nữ chỉ từ một dấu vết cũng có thể nhìn ra một câu chuyện.
“Haizz…” Hoàng Tử Hiên nặng nề thở dài trong lòng, chuyện tới bây giờ thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chuyện tới đâu nói tới đó vậy.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hoàng Tử Hiên dừng xe trước quán rượu mà Lê Mỹ Gia nói, hai chiếc xe đậu xong xuôi, bốn người xuống xe cùng nhau đi vào.
Kim Kỵ Dung còn chưa đến, Lê Mỹ Gia tìm phục vụ nói muốn một phòng bao, cả bốn người ở trong phòng bao đợi Kim Kỵ Dung đến.
Khoảng chừng một chén trà sau, Kim Ky Dung mở cửa vội vã đi vào.
“Kim Kỵ Dung, sao lại là cậu?” Hoàng Tử Hiên đã sớm chuẩn bị tâm tình, thấy Kim Kỵ Dung vừa đến lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Trước khi đến đây Kim Kỵ Dung đã nhận được tin nhắn của Yến Thiên Hành, trong lòng được nhiên có chuẩn bị trước, nhìn thấy diễn xuất của Hoàng Tử Hiên, cũng để lộ bộ mặt đầy kinh ngạc: “Tôi còn chưa hỏi cậu đâu, sao cậu lại ở đây?”
“Hoàng Tử Hiên, Thám tử Kim, hai người biết nhau sao?” Lương Thiến ngạc nhiên chen vào giữa.
“Đương nhiên biết, người bạn thám tử mà tôi nói chính là cậu ta.” Hoàng Tử Hiên vừa nói vừa vỗ trán, làm bộ dạng như bừng tỉnh: “Mỹ Gia, thám tử tư mà em tìm cũng là cậu ta à?”
Lê Mỹ Gia cũng kinh ngạc giống hệt Lương Thiến, có điều rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, chỉ cái ghế nói: “Thật đúng là trùng hợp quá, thám tử Kim mời ngồi.”
Nghe thấy Lê Mỹ Gia cũng không hỏi sâu chuyện bọn họ biết nhau, cả Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đều thở phào nhẹ nhõm, Kim Kỵ Dung thận trọng ngồi xuống.
Không đợi Lê Mỹ Gia mở miệng, cậu ta đã nhanh chóng nói: “Lê tiểu thư, tôi biết cô tìm tôi là vì chuyện của mẹ cô.
Nhưng tôi thật sự không tra ra được đầu mối gì khác.”
“Tôi biết rất khó tra, điều tra chậm cũng là bình thường.
Tìm anh không có ý trách cứ gì, chẳng qua là tôi lấy được vài tin tức, có lẽ đối với quá trình điều tra của anh có chút tác dụng nên muốn tìm anh thương lượng.” Lê Mỹ Gia vừa nói vừa đưa tay về phía Lương Thiến, tỏ ý bảo cô ta đưa đồ ra.
“Hả?” Kim Kỵ Dung bất ngờ nhìn về phía Tần Mạc.
Tần Mạc truyền lại cho cậu ta một ánh mắt dặn cẩn thận, Kim Kỵ Dung suy nghĩ, cẩn thận hỏi: “Là tin tức gì?”
Lê Mỹ Gia đưa tài liệu trong tay Lương Thiến cho anh ta, để anh ta nhìn tựa đề của tin tức trong tập tài liệu kia.
Kim Kỵ Dung nhìn thấy tờ báo cũng khỗng kiểm tra báo gì, mà trước tiên lại chú ý đến thời gian sản xuất, khi nhìn thấy thời gian phía trên đã là thời điểm cách đây ba mươi ba năm về ttước, Kim Kỵ Dung mơ hồ đoán được điều gì đó.
Ôm theo suy đoán này, Kim Kỵ Dung chậm rãi mở tờ báo ra, xem tin tức mà Lê Mỹ Gia nói kia.
Đúng như dự đoán, tin tức kia chính là báo cáo về chuyện ba mươi ba năm trược của Tiết Hiểu Nhu.
Thấy cái này, trong lòng Kim Kỵ Dung khẽ kinh hãi một chút.
Cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến, chuyện của ba mươi ba năm trước kia lại bị đưa lên báo, hơn nữa tờ báo này còn bị người ta giữ lại.
Kim Kỵ Dung hiểu rất rõ, cô gái dùng cái tên giả Tiết Tuyết trên báo này chính là Tiết Hiểu Nhu, Bây giờ Lê Mỹ Gia cầm tờ báo này đi hỏi mình, nhất định là đã nắm được chút ít của chuyện kia.
Chỉ là cô vẫn không thể chắc chắn nên mới tìm mình để khẳng định lại chuyện này.
Suy nghĩ như thế này, Kim Kỵ Dung buông tờ báo xuống, cố làm ra không hiểu hỏi: “Báo cáo trên này với chuyện mẹ cô có liên quan gì sao?”
Vì vậy Lê Mỹ Gia cũng nói lại những gì bà Hùng nói với mình cho Kim Kỵ Dung nghe, cuối cùng nói: “Đối với chuyện này tôi có chút nghi ngờ, xin anh hay điều tra giúp tôi.”
“Cô nghi ngờ là đúng.” Kim Kỵ Dung nghiêm túc rõ ràng phân tích, nói: “Thứ nhất, khi mẹ cô còn sống thì quê quán với hộ khẩu so với chỗ mà báo đưa tin này cách nhau cả ngàn km.
Thứ hai, tờ báo này chẳng qua chỉ là tờ báo ở một huyện nhỏ, nội dung không mang tính chính xác cao.
Thứ ba, thời gian xảy ra sự kiện này đã ba mươi ba năm, ngay cả việc chúng ta có thể xác nhận được tính chân thực của nó thì tỷ lệ cũng cực kì thấp.”
Lê Mỹ Gia cũng gật đầu, đồng tình nói: “Những điều anh nói tôi cũng từng suy nghĩ qua, có điều quê quán có thể sửa đổi, chỉ cần có bất động sản ở một chỗ đã có thể thay đổi thành một quê quán mới, điểm nghi ngờ đầu tiên này có thể loại bỏ.
Còn hai điểm còn lại phải đi điều tra mới biết được.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, mẹ tôi chưa từng nhắc đến ông bà ngoại, tôi từng hỏi qua bà ấy mấy lần nhưng lần nào bà ấy cũng không chịu nói, còn cực kì khó chịu.
Sau đó tôi sợ bà ấy có điều gì khổ sở nên cũng không hỏi nữa.
Có lẽ sau khi mẹ tôi gả cho ba tôi xong, lập tức bỏ đi biệt xứ, chưa từng quay lại.”
Nghe được những phân tích này của Lê Mỹ Gia về chuyện này, Kim Kỵ Dung biết cô nhất định đã từng điều tra những chuyện này, cũng không nói gì khác, vuốt cằm nói: “Vậy được, hôm nay tôi về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ qua tòa soạn của chỗ tờ báo này điều tra, có thông tin gì sẽ không báo cho cô.”
“Tôi cũng phải đi.” Lê Mỹ Gia nói.
Kim Kỵ Dung thiếu chút nữa nhảy cẫng lên: “Cô cũng đi? Lê tiểu thư, cô không cần đi.
Cô quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, mấy chuyện nhỏ như này giao cho tôi làm là được rồi, tôi đảm bảo lúc quay trở lại sẽ điều tra rõ ràng.”
“Chuyện này đối với tôi không phải chuyện nhỏ, chuyện làm ăn thì không nhọc anh phải phí tâm.
Sáng mai chúng ta cùng đi.” Lê Mỹ Gia không cho Kim Kỵ Dung bất kì cơ hộ phản đối nào nữa, quay đầu nói với Lương Thiến: “Lập tức đặt hai vé máy bay.”
“Đặt ba vé đi, nếu em muốn đích thân đi điều tra, sao anh có thể không đi cùng em.” Hoàng Tử Hiên vội vàng nói.
Lê Mỹ Gia nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, cũng không từ chối, gật đầu ra hiệu cho Lương Thiến.
Lương Thiến bởi vì muốn đặt vé mà phải hỏi Kim Kỵ Dung với Hoàng Tử Hiên số căn cước, lại xem lại địa chỉ của tờ báo này, sau đó kiểm tra kĩ trên mạng rồi nói: “Mỹ Gia, mọi người chỉ có thể bay đến sân bay tỉnh thôi.
Huyện nhỏ này ở phía bắc của tỉnh, chỗ đó không có sân bay.”
“Vậy thì bay đến tỉnh trước đã.” Lê Mỹ Gia vừa nói vừa đứng lên: “Vé máy bay đặt xong Lương Thiến sẽ thông báo thời gian cho anh, ngày mai gặp lại ở sân bay.”
Kim Kỵ Dung gật đầu: “Được được.”
Sau đó Lê Mỹ Gia cũng rời đi, Lương Thiến đương nhiên sẽ đuổi sát theo sau, còn vừa đi vừa tra vé máy bay.
Hoàng Tử Hiên ra dấu cho Yến Thiên Hành, Yến Thiên Hành lập tức đuổi theo sát nút để thực hiện nhiệm vụ.
“Xong rồi xong rồi, Thiếu chủ, Lê Mỹ Gia muốn đi theo đến quê quán của Tiết Hiểu Nhu, vậy là chết chắc rồi.” Lê Mỹ Gia vừa đi, Kim Kỵ Dung lập tức bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết.
Hoàng Tử Hiên cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, anh cau mày trầm tư, một lúc sau mới hỏi: “Lần trước cậu qua bên kia chỉ đi như vậy sao?”
“Chuyện đó thì không có đâu, lần trước tôi dịch dung.:
Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy còn đỡ một chút.
Bây giờ cậu nói cho tôi nghe, còn bao nhiêu người biết chuyện năm đó của Tiết Hiểu Nhu.”
“Người biết thì nhiều lắm, kể cả thế hệ trước chết đi thì những người cùng tầm tuổi với Tiết Hiểu Nhu cũng vẫn còn.
Chuyện năm đó ầm ĩ như vậy, giờ chỉ cần nhắc đến cái tên này mọi người sẽ đều nhớ ra.
Có điều phần lớn những gì mọi người biết cũng chỉ như trên báo viết, thực sự biết rõ chân tướng thì không có nhiều, cha mẹ của Tiết Hiểu Nhu đã chết, chỉ còn lại một hiệu trưởng già.
Những gì mà tôi biết được cũng là tìm hiểu từ người hiệu trưởng này, hiệu trưởng kia được coi như là người biết rõ tình hình, năm đó bà ta bị bối cảnh sau lưng uy hiếp nên đã làm giấy chứng nhận giả ở trước tòa án.
Chuyện này khiến cho bà ta lương tâm bất an, lại cực kì áy náy, sau khi biết tiết hiểu nhu đã chết mới dám nói ra chân tướng.” Kim Kỵ Dung nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy gật đầu: “Tôi nghĩ ra được cach này, đầu tiên người gọi Hình Thiên tới đây.”
Kim Kỵ Dung gật một cái, lấy điện thoại gọi bốn người Hình Thiên tới..