Tôi là một học sinh trung học bình thường thích đọc những cuốn tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn, đặc biệt là mấy cái thể thoại hồi quy, chiếm đoạt thân xác với chuyển sinh.
Khi đọc mấy thể loại đó, tôi cảm giác mình có thể nhập tâm vào các nhân vật chính.
Hẳn là ai cũng từng có suy nghĩ “Mình mà là người đó…” ít nhất một lần?
Nhưng tôi chưa từng mong cái chiếm đoạt thân xác hay chuyển sinh như mấy nữ chính trong các câu chuyện đấy. Chưa từng…
Thế sao chuyện này lại xảy ra…
***
Đó là một ngày cũng như bao ngày khác, tôi ra về sau khi hoàn thành các hoạt động câu lạc bộ ở trường, vừa đi vừa đọc những cuốn tiểu thuyết mạng trên con đường về nhà. Vấn đề nằm ở đó sao?
Píp píp píp!!
Ờ thì, đáng ra mình không nên vừa đi vừa lướt điện thoại…
Lúc nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, tôi ngoảnh đầu lại thì đã quá muộn để né tránh.
Xoẹtttt! Đoàng!
A… đau quá… đau kinh khủng.
Toàn thân như thét lên trong đau đớn.
Thậm chí đến một ngón tay tôi cũng không nhấc nổi. Khi tầm nhìn dần mờ đi, tôi chỉ thấy mọi người đang vây lại xung quanh.
Hình như họ đang la hét gì đó nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng xì xào không ngớt. Sợ thật đấy.
Mình muốn sống… Mình chưa muốn chết…
Mẹ ơi… Cha ơi… Con muốn gặp hai người… Cứu con với…
Con sợ lắm…
Cái chết thật đáng sợ.
Tôi còn chưa kịp làm gì nhiều, chết đi thì bất công quá.
Mình muốn sống. Mình không muốn chết thế này.
Nhưng đời không như mơ, thời gian cứ thế trôi, thị lực ngày càng mờ đi và các giác quan cũng ngừng hoạt động.
Đến cả thở thôi cũng khó.
A… Mình sẽ chết như vậy sao…
Thế rồi, mọi thứ trước mắt dần trở lên tăm tối.
***
“Ư!”
Khi tôi mở mắt ra, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên không phải là cảnh nhựa đường mà là một trần nhà bằng gỗ trơn.
Gì đây? Chẳng phải mình vừa chết à?
Mình… mình còn sống sao?
Đây là đâu?
Gác cái cảm xúc hỗn độn trong tình cảnh này sang một bên, tôi đứng dậy kiểm tra chung quanh.
Lúc mà tôi định làm vậy, cái khăn trên trán tôi rơi cái uỵch.
Và trong khoảnh khắc đó, khung cảnh xung quanh bắt đầu hiện vào tầm mắt.
“Gì đây…”
Một căn nhà nhìn cổ đến mức không thể tin được là nó có tồn tại ở phía Nam Hàn Quốc đấy… hay nó chỉ là một kho chứa đồ, có vẻ là vậy.
Và người đang nằm kế bên tôi, vừa ngủ vừa thở đầy nặng nề, là một bé gái với mái tóc hồng… Tóc hồng á?
Từ đã, màu tóc hồng tự nhiên có tồn tại trên thế giới này à?
Tôi thấy bản thân đang ngắm em ấy với vẻ ngạc nhiên, và trước cả khi nhận ra điều đó, tôi vô thức đưa bàn tay mình chạm vào mái tóc em ấy.
Trời đất… mềm quá…
Em ấy đang mặc một bộ quần áo rách và có vẻ hơi xộc xệch, nhưng công nhận là ngoại hình đứa bé rất đẹp, đủ khiến người ta say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi đang vuốt ve mái tóc, bỗng bàn tay tôi lọt vào mắt mình.
Hả..? Sao tay mình lại…
Nó nhỏ quá. Nhìn như tay của một đứa trẻ vậy…
Nhận thức được điều này, tôi liền bật dậy khỏi giường rồi ngó một chiếc gương gần đó.
“C-cái gì vậy trời?”
Ở trong gương, không phải là một thiếu nữ Hàn Quốc tóc đen mắt đen mà tôi biết, đó là một đứa bé với mái tóc trắng cùng mắt màu hoa tử đinh hương, nhìn thì có vẻ là khoảng mười tuổi. [note61031]
Trái tim tôi như chết lặng.
Tôi sốc đến mức lập tức ngả nhào ra sàn.
Lúc mà tôi còn đang ngơ ngác, một giọng nói rất đỗi hoà nhã vang lên từ đằng sau.
“Chị ơi…?”
Tôi ngoảnh đầu lại nơi phát ra giọng nói cùng tiếng cót két.
Từ đằng sau, cô gái tóc hồng ban nãy có lẽ đã thức giấc trong khi tôi đang đắm mình trong suy nghĩ, bước lại gần.
“Chị ơi…? Chị có sao không?”
Em ấy tiến sát lại người tôi, nhẹ nhàng đưa bàn tay rờ vào trán rồi la lên sửng sốt.
“Chị à…! Chị vẫn còn sốt mà!”
“H-Hả…?”
“Nhanh nào, chúng ta quay lại giường thôi!”
Nghĩ đi nghĩ lại thì, cơ thể tôi đã chảy rất nhiều mồ hôi và run bần bật từ trước đó rồi…
Nhưng quan trọng hơn là đứa bé này là ai và sao tôi lại trong bộ dạng này vậy?
Khi mà tôi bắt đầu chú ý đến con bé, ngỡ rằng em ấy sẽ có câu trả lời, em ấy bỗng tròn mắt kinh ngạc rồi đưa bàn tay bé nhỏ của mình che lấy miệng như bị hoảng hốt vậy.
“Em… Em xin lỗi… Em sẽ nhỏ tiếng lại.”
“H-Hả…?”
“Em xin lỗi vì đã làm chị giật mình…”
Con bé run lên, nước mắt giàn giụa trên gương mặt, hẳn là đang hoảng sợ lắm.
Không biết phải phản ứng lại như nào nữa đây, tôi đáp lại lắp ba lắp bắp, thế rồi bỗng một dòng suy nghĩ loé lên trong tâm trí.
Khoan đã… Tóc hồng với mắt lam…?
Đứa trẻ này… Em ấy giống hệt nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc…
Không thể nào, chắc không phải đâu ha…?
Mấy cái suy nghĩ lố lăng về sự chuyển sinh trong các cuốn tiểu thuyết thoáng chốc hiện lên trong tâm trí, nhưng tôi cũng liền gạt bỏ chúng.
Thế nhưng, cái khái niệm về chuyển sinh, nghĩa là tôi đã sống trong cơ thể của người khác ngay khi lìa đời, chắc cũng chẳng xa lạ gì nữa.
Ờ thì. Tôi cần phải chứng thực nó thôi.
“Ừm…”
Nhưng lúc mà tôi đưa tay về phía con bé, con bé lưỡng lự rồi bắt đầu khóc nức nở hơn, run lên mất kiểm soát.
Thấy đứa bé gái trông có vẻ mới tầm tám đến chín tuổi oà khóc ngay trước mặt, cảm giác như tôi đã biến thành người xấu vậy, dù tôi đã làm gì sai trái đâu chứ…
Nhưng từ từ đã xem nào… mình còn chưa làm gì nữa…
Bắt đầu thấy hơi bất công rồi đấy, tôi lấy lại bình tĩnh rồi nói chuyện với con bé.
“Ừm… chúng ta đang ở đâu vậy? Và em là ai..? Vừa nãy em có gọi là ‘chị’… Có phải chị là chị gái của em không…?”
“Khịt… Vâng…?”
Con bé nghe xong thì đứng ngơ ngác nhìn.
“Với cả sao em cứ khóc mãi thế…”
Tôi chớp mắt rồi dịu dàng đưa tay lau những giọt nước mắt cho em ấy trong lúc em ấy cứ nhìn chằm chằm tôi.
Mặc dù con bé hơi ngần ngại khi tôi đưa tay ra nhưng em ấy cũng không phản kháng lại.
“Chị ơi… Chị không nhớ gì sao ạ…?”
“Xin lỗi… Chị không nhớ gì cả…”
Thực tế là về bản chất tôi đã cướp lấy người chị gái của đứa trẻ này, tôi nghĩ điều đúng đắn lúc này là phải tạ lỗi với em ấy trước.
Nhưng lúc mà tôi đang định nói lời xin lỗi thì con bé lại giật mình lắc đầu.
“Không sao đâu! Nó ổn mà!”
“Ừm… Em tên gì…?”
“Ừm… Em tên Irene.”
“Ờ… được rồi… Irene…”
Chết tiệt. Irene… Irene Charlotte… Đây là tên nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc mà. Dường như tôi đã chuyển sinh vào cuốn tiểu thuyết mình đang đọc.
Tôi nên vui sao?
Có phải tôi không nên biết ơn Thượng Đế vì đã ban cho tôi cơ hội được sống thêm lần nữa, kể cả khi đang sống trong thân xác người khác sao…?
Trong tôi đang chìm vào suy nghĩ bản thân có nên cảm thấy vui mừng hay không thì Irene, đứa trẻ trước mặt có vẻ đang rất lo lắng. Em ấy nhìn tôi đầy bận tâm rồi lên tiếng.
“Ừm… Chị ơi, chị sốt cao quá… Chị nên về giường nghỉ đi ạ…”
Nhìn Irene đang lo lắng cho mình, chợt tuổi thơ của Irene mà tôi đọc được trong cuốn sách hiện lên trong trí nhớ.
Irene là đứa con gái thất lạc ngoài dã thú của nữ bá tước Charlotte. Irene gọi tôi là ‘chị’ thì có vẻ tôi chính là người chị ngược đãi đã dày vò Irene suốt thời thơ ấu.
Ư… Sao mình lại chuyển sinh vào cái tình huống này vậy chứ…? Chẳng phải bình thường là nên chuyển sinh vào nhân vật chính à?
Đương nhiên là chị gái của Irene ban đầu cũng không bạo hành em ấy. Từ cái ngày đầu tiên nhận nuôi Irene, chị gái cô đã quan tâm và đối xử chân thành giống cha mẹ ruột của mình.
Nhưng vấn đề bắt đầu xảy ra khi cha mẹ họ qua đời.
Và chị gái của Irene còn quá nhỏ để chấp nhận cái chết của cha mẹ. Thời gian cứ thế trôi đi, cô ấy càng ngày càng nói chuyện cay độc hơn rồi rốt cuộc lại trút bỏ mọi căng thẳng và đau đớn lên người em gái Irene.
Từ việc nhà cho đến đánh đập em ấy, người chị gái đối xử với em như rác rưởi.
Vậy mà Irene lúc nào cũng lo lắng cho người chị đã ngược đãi mình.
Chắc nữ chính kiểu gì vẫn là nữ chính thôi…
Quan sát Irene, tôi càng quyết tâm từ giờ phải đối xử tốt với em ấy, dù tôi chẳng phải chị gái ruột. Tôi nở nụ cười ấm áp với Irene.
“Cảm ơn em.”
Khi mà tôi nở nụ cười, Irene có phần hơi ngạc nhiên.
Xem nào, cũng chẳng có gì lạ bởi thái độ của tôi cũng đột nhiên thay đổi.
Dù chỉ trong thoáng chốc… Sao tôi thấy mình như nặng trĩu…?
Và buồn ngủ quá…
Đắm chìm trong suy tư, tầm mắt tôi bỗng nghiêng đi.
“Chị ơi!”
Tôi nghe thấy Irene đang hốt hoảng gọi tôi rồi chìm vào giấc ngủ.
***
Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường.
Irene đi rồi à?
Mặc dù tình trạng sức khoẻ cũng đã đỡ hơn trước nhưng vẫn khá khó khăn khi di chuyển.
Tôi bỏ chiếc khăn trên trán sang một bên rồi cố gắng vực dậy trên giường.
Tôi nhận ra Irene cũng không có ở đây. Em ấy có thể đi đâu được chứ?
Trong lúc ngồi đợi Irene, tôi nhớ lại những đặc điểm chính của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết.
Dù tôi vẫn chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết nhưng cũng may là đã đọc qua cốt truyện của Irene.
Cái phần có sự góp mặt của tôi kết thúc với quá khứ của Irene.
Trong cuốn tiểu thuyết, cơ thể này mắc phải căn bệnh nan y mang tên Agonia.
Đây là căn bệnh bắt nguồn từ việc thiếu hụt mana bẩm sinh trong cơ thể, bắt buộc phải có một nguồn cung cấp mana liên tục. Chỉ cần không duy trì được nguồn mana cung cấp, sẽ dẫn đến tử vong.
Agonia là một căn bệnh vô phương cứu chữa , căn bản là bởi vì chính căn bệnh này cũng chưa được tìm hiểu kỹ do sự khan hiếm của người không tồn tại mana bẩm sinh.
Vấn đề chính của căn bệnh này là cơ thể không có khả năng hấp thụ mana một cách hiệu quả. Những người mắc phải căn bệnh này thường bị trào ra phần lớn mana họ chứa đựng qua bệnh khái huyết. [note61030]
Nếu cơ thể cạn kiệt hoàn toàn nguồn mana… thì… nghĩa là tử vong. Và nó cũng không phải chỉ là một cái chết bình thường, mà là một cái chết cùng với nỗi đau tột độ.
Một vấn đề khác nữa là rất ít người đủ khả năng tự do kiểm soát mana.
Khi tôi đang trầm tư trong những khía cạnh đó, tôi tự hỏi liệu rằng Irene đã đi đâu và vai trò của em ấy trong cái hiện thực mới này là gì.
Mặc dù ai cũng sở hữu mana nhưng chỉ một phần nhỏ trong số đó mới có thể thực sự tận dụng được mana. Với cả quan niệm tự nguyện truyền mana của bản thân sang người khác tại đây chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Thêm nữa là nếu ai đó chia sẻ mana của mình cũng sẽ phải trải qua đau đớn… Ai sẽ nguyện ý truyền mana của bản thân chứ?
Thông thường, bởi những nguyên nhân này mà những người mắc căn bệnh trên đều không qua khỏi trước khi lên mười tuổi.
Nhưng tôi lại là ngoại lệ trong cuốn tiểu thuyết. Tôi vẫn còn sống cho đến khi Irene tìm được cha mẹ ruột của mình. Lí do là gì ư? Đó là bởi loại thảo dược mà tôi tiêu thụ khi còn bé.
“Hừm… Tên loại thảo đó là ‘Lev’ thì phải…”
Lev là tên loại thảo dược duy nhất được biết đến có chứa đựng một lượng nhỏ mana. Thế nhưng, theo như tôi biết, chẳng có ai nhận ra được sự thật này cả.
Lev được xem như là thuốc giảm đau giá rẻ vô tích sự, đa phần chỉ có người nghèo mới sử dụng chúng. Cũng chính vì vậy mà các thầy thuốc và các nhà thực vật học thường không thèm đếm xỉa tới và bỏ sót nó.
Tôi không thể sử dụng nó do tình trạng sức khoẻ của bản thân.
Dù gì đi chẳng nữa, đó chính là nguyên nhân giúp tôi sống lâu hơn.
“Thì… Tóm lại là mình chỉ gặp may thôi. Loại thảo dược mà ai cũng nghĩ nó chỉ là thuốc giảm đau thậm chí đã kéo dài tuổi thọ bản thân.”
Nhưng nó cũng có giới hạn của nó.
Càng lớn lên, sự cần thiết của mana cũng tăng dần. Cho nên cũng cần phải hấp thụ Lev nhiều hơn, nhưng tôi lại không thể. Không, chính xác hơn tôi không đủ điều kiện để làm điều đó.
Tôi đã chết thảm thương nơi căn nhà gỗ cũ rích trong cuốn tiểu thuyết.
Cho đến bây giờ, với số tài sản mà cha mẹ tôi đã tiết kiệm được, tôi đã có đủ khả năng để mua thêm Lev.
Kể cả khi Lev tương đối rẻ nếu so với các loại thảo dược khác, nhưng nó vẫn mắc lắm. Nó cũng không rẻ chút nào. Nên là trước tiên tôi cần phải cắt giảm lượng tiêu dùng nó đã.
Mục đích của tôi là sống sót cho đến năm hai mươi tuổi. Cỏ vẻ tôi nên bắt đầu tiết kiệm từ giờ thì mới có thể sống đến tuổi thứ hai mươi.
Lúc mà tôi đang suy tính những điều này…
Cốc cốc.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, Irene bước vào.