Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 39: thời điểm tôi chơi đùa trong khi bảo là đang tập luyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

____________________________________________

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và ăn sáng vào khung giờ như thường lệ.

Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc trưởng làng đến nhà rồi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu nên tôi đã nghĩ về việc đi xem ngôi làng một chút. Tôi không nghĩ nó thay đổi gì nhiều chỉ sau một tháng.

Hn-? Tôi nghĩ đến việc sửa lại cái chỗ mà hôm qua mình đã xóa vết máu, nhưng hình như có người làm thay tôi rồi. Có phải là cha không nhỉ? Chà, sao cũng được. Tôi cũng giẫm lên nó một chút vậy.

Rồi thì, chắc tôi nên đến chỗ Suzuran thôi.

Un. Quả nhiên, Suzuran vẫn chưa ngủ dậy. Chỗ cái ao chẳng có lấy một bóng người và lũ gà lũ vịt đang cầu xin tôi cho chúng ăn. Dù tôi thấy có lỗi với chúng, nhưng tôi cũng thấy có lỗi khi đánh thức cô ấy dậy nên chắc bây giờ tôi đành đến chỗ nhà máy chưng cất vậy.

“Chào buổi sáng”

““Chào buổi sáng””

Hmm~ tôi thích chào hỏi theo kiểu này. Như kiểu chào hỏi của một người thợ thủ công đích thực ấy.

“Yo, Caam. Có chuyện gì sao?” [note30945]

“Hn? Ah, tớ chỉ thắc mắc không biết việc chuyển đổi từ than sang than củi mà lần trước chúng ta quyết định tiến triển thế nào rồi. Tớ cũng tò mò về tình trạng sản xuất than củi nữa”

“Ah-, ban đầu chúng tớ gặp đôi chút khó khăn với than củi, nhưng đám công nhân đang bắt đầu tìm hiểu về nó, nên chúng tớ dần dần chuyển sang sử dụng thứ đó luôn. Mặc dù ban đầu không ra trò trống gì, vì chúng tớ toàn biến nó thành tro”

Chà, tất nhiên rồi, ý tôi là, tôi hẳn đã chỉ cho họ cách làm nhưng tôi vẫn nghĩ họ sẽ thất bại trong vài lần đầu.

“Chà, bọn họ bắt đầu quen với nó là được rồi. Thế còn rượu chưng cất thì sao?”

“Sản lượng đã tăng đều. Chỉ là chúng tớ không còn chỗ để cất chúng. Chúng tớ đã mở rộng nhà kho, nhưng chúng tớ cũng bắt đầu thảo luận việc xây thêm nhà kho ở chỗ khác để phòng hờ”

“Có vẻ mọi chuyện đều tiến triển suôn sẻ nhỉ, vậy là tốt rồi. Tớ còn thấy Sake Beryl ở trên thị trấn luôn đó, biết không? Dù rằng tớ không có uống”

“Sao lại không uống?”

“Tớ chỉ nghĩ mình nên thử đồ uống khác vì chỉ cần về tới đây là tớ muốn uống lúc nào cũng được. Nhân tiện thì, nếu cậu rảnh, tớ có thể cho cậu lời khuyên về cách xây dựng lều làm than củi”

“Giờ làm luôn cho nóng, tớ rảnh suốt buổi sáng mà. Chúng tớ sẽ bắt đầu chuyển rượu chưng cất vào thùng gỗ khi mặt trời lên cao một chút, nên giờ làm ngay đi”

“Hm, vậy tớ giao cho cậu nhé. Mà cậu quyết định xem nên đặt nó chỗ nào nè?”

“Ah-, ở cái chỗ cậu dùng làm chỗ luyện tập ấy. Hay nó gọi là chỗ thực hành nhỉ? Chúng tớ đang định mở rộng chỗ đó khi đã dọn dẹp nó xong”

“Thật á...?”

“Sao cơ? Bộ cậu có giấu gì ở đó không muốn cho ai xem à?”

“Không, không phải thế. Chỉ là có vẻ cậu cần cân nhắc nhiều thứ ở gần nơi đấy”

“Hẳn là đúng, nhưng chúng tớ đã đặt nó ở vài nơi. Mà, có lẽ cậu cũng thấy đám khói”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi đi đến nơi khác. Cậu ta đã xác nhận rằng không có thay đổi gì mấy so với lần trước tôi về.

“Chúng ta đến rồi”

“Hmm-, chắc là không sao. Nó không bị mưa làm ướt và cũng chẳng có vẻ gì là khí lọt ra ngoài cả. Cậu làm y như tớ đã bảo, phải không?”

“Ừm, ừ, nhưng họ thấy ngạc nhiên vào lúc chúng tớ bảo họ làm lỗ thông khói dưới đáy, nhưng có vẻ họ hiểu lý do tại sao khi chúng tớ thực sự làm thử. Dù sao thì khói sẽ bay mất hết và chẳng có lấy một cục than củi nào. Thực ra, ban đầu chúng tớ làm hai cái lận, một cái là cho mấy người kêu ca, “Tại sao không có ống khối phía trên chứ!”. Cái thứ làm ra từ lò của bọn họ đều thành phế phẩm, nên chúng tớ đã phá nó đi rồi”

“Chà, xét cho cùng thì chúng ta có thể rút kinh nghiệm từ sai lầm mình phạm phải mà. Cuối cùng họ sẽ đồng ý với quan điểm của cậu một khi đã thất bại thảm hại, nên cậu cứ làm tới và cho họ xem cái họ muốn”

“Với lại, mấy cái vết nứt nẻ có vẻ giảm đi sau khi chúng tớ rửa tay rửa chân trong hỗn hợp chất lỏng mà cậu nói nó sẽ xuất hiện sau khi khói lắng xuống với nước nóng, nên nó càng trở nên phổ biến hơn. Những người thuộc thú nhân tộc đều nói nó đã khiến cho mũi của họ thấy khó chịu”

“Ừm, dù sao thì mùi của nó cũng kinh khủng lắm mà. Ah- nhắc mới nhớ, cậu có trồng lại cây non sau khi đã chặt cây không?”

“Chúng tớ làm thế để làm cái gì?”

“Ah-, trước đó tớ chưa nói với cậu điều này nhỉ. Hẳn là bây giờ có rất nhiều cây trong rừng, nhưng nếu cậu cứ đốn chúng, thì cuối cùng sẽ không còn cái cây nào cả. Chúng cần 20 vòng bốn mùa để trưởng thành hẳn, phải không? Lý do là thế đó, nếu cậu không trồng cây lại ở chỗ cậu đã đốn, thì khu rừng sẽ bị phá hủy”

“Cậu nói đúng lắm... tớ sẽ nói lại chuyện này cho trưởng làng”

Dù sao thì tôi cũng không muốn thấy cảnh đất trống đồi trọc. Ở nơi tôi sinh ra thì càng không muốn.

“Tớ giao cho cậu đấy. Nhân tiện, hôm nay trưởng làng không đến nhà tớ. Có chuyện gì sao? Nếu là như mọi khi thì bác ấy đã đến đó ngay từ sáng sớm. Tuy tớ không phải cha mẹ của bác ấy, nhưng liệu có ngày bác ấy thôi dựa dẫm vào tớ không nhỉ?”

“Cậu không biết là trưởng làng đi vắng rồi à? Bác ấy đi cùng với những người phụ trách làm than củi đến ngôi làng của long nhân tộc. Bọn họ nói rằng để những người kia có cách mà sống khi hết than để đào”

“Ừm, đúng là rồi cũng có ngày họ sẽ hết than thôi, nên tớ chắc là họ đến để dạy cho những người đó”

“Đúng vậy. tớ không nghĩ là họ biết cái chuyện trồng cây non lại nên họ vẫn phải trở lại đó thôi nhỉ?”

“Tớ cảm thấy có lỗi quá, vì đó là lỗi của tớ mà”

“Không sao đâu nhỉ? Dù sao họ cũng nói là họ sẽ phải trở về ngôi làng của long nhân tộc nhiều lần kia mà”

“Nếu không gây rắc rối gì thì chắc là ổn cả thôi”

“Đúng vậy. Tớ phải về sớm làm việc, nhưng cậu thì tính làm sao, Caam?”

“Tớ sẽ thử đến chỗ luyện tập của mình, lâu rồi tớ không tới đó, nên tớ sẽ ở đó đến trưa. Hẳn là bây giờ nó đang ở tình trạng tệ hại, nhưng chẳng sao vì nó sắp được dọn dẹp rồi mà. Với lại, tớ không có nhiều dịp để sử dụng nơi đó”

“Thế à? Vậy thì, tớ đi nhé”

“Ừm. Cố hết sức mà làm việc đấy nhé”

Giờ thì, tôi phải làm gì với cái mớ hỗn độn này đây? Chẳng còn cái gì ra hồn cả... Chiếc ghế mục nát và cục đá tôi dùng để nghiền cây độc đã bạc màu theo thời gian. Chà, tôi hẳn là thấy đa cảm, nhưng cái này nói ra như là chiếc ghế và cục đá về với tự nhiên mà thôi. Xét cho cùng thì tôi cũng chỉ dùng đến chỉ chúng khi tới đây để tập ném đá hay luyện một kỹ thuật mới.

(Có phải như vầy không nhỉ?)

Tôi nghĩ như thế trong khi bước đi đến chỗ cách cái cây thường lệ 30 mét và lần lượt bắt đầu dùng toàn bộ sức lực ném con dao hắc diện thạch và rìu.

*bặt!* *thịch!* *bịch*

Mỗi khi cú ném toàn lực của tôi trúng đích thì âm thanh như vậy lại vang lên. Có vẻ tôi vẫn chưa lục nghề.

Tiếp theo, hãy thử áp dụng hình ảnh mà tôi dùng khi sử dụng [Thủy Cầu] nào.

[Hình ảnh・Thanh kunai hắc diện thạch không có cán・Xuất hiện trên đầu mình・Và duy trì tại đó・Bắn về phía trước với tốc độ 150km/h・Bắn theo ý mình・Triển khai]

Khi tôi làm như thế, một vật thể có hình dạng như kim cương xuất hiện, và nó lơ lửng trên đầu tôi. Sau khi nghĩ chữ [Bắn] trong đầu, thì thanh kunai bắt đầu bay về phía cái cây trước mặt tôi.

*Bịch!*

Cái cây bị xuyên thủng cùng lúc âm thanh đó vang lên. Thứ đó bắn trúng ngay chỗ tôi nhắm đến. Ai mà ngờ tôi làm được ngay lần thử đầu tiên cơ chứ. Cứ như kiểu khi bạn sử dụng kỹ thuật đặc biệt trong game đối kháng, chẳng cần bấm nút nào để nhắm cả.

Mười giây sau đó, thanh kunai tự tan biến như thường lệ. Tôi lặp đi lặp lại ma thuật đó nhiều lần, nhưng nó luôn tan biến sau 10 giây. Chắc là thời gian biến mất dựa vào lượng ma lực tôi đặt vào hay nó gây ra bao nhiêu sát thương khi đánh trúng, cơ mà, cũng chẳng có vấn đề gì miễn là nó đánh trúng.

Chắc tôi nên thử tăng số lượng lên xem. Lần này, tôi tạo ra ba con dao trên đầu rồi bắn chúng đi.

*Bịch-Bịch-Bịch!*

Tuy có hơi lệch nhưng nó vẫn trúng ngay chính giữa. Mặc dù lệch đi khoảng chừng 5 cm nhưng chúng vẫn thẳng hàng. Tôi chắn chắn sẽ bắn mượt hơn khi đã quen với nó.

Sau đó, tôi thử bắn trong khi đi rồi bắn trong khi chạy, nhưng ai ngờ nó vẫn trúng ngay chỗ tôi nhắm đến.

Ah-, tiếp theo sẽ là ‘cái đó’ nhỉ...? Giống như hội chứng FPS ít nghiêm trọng ấy, mắc phải là bạn luôn thấy chấm đỏ đứng giữa những đường kẻ sọc. Hay ít ra, đại loại như thế đó. [note30946]

Chắc cũng đáng để thử.

[Hình ảnh・Một chấm đỏ nhỏ xuất hiện giữa trung tâm tầm mắt của mình・Triển khai]

“Oo, nó xuất hiện thiệt kia! Ngầu phết. Như kiểu mình đang nhìn qua tâm ngắm điểm ấy” [note30947]

Trong khi suy nghĩ như thế, tôi lại thử bắn kunai, nhưng lần này tôi làm điều đó theo kiểu nhân vật trong game hồi kiếp trước của mình.

Vừa kích hoạt tâm ngắm điểm đỏ giả, tôi vừa tạo ra một thanh kunai trên đầu mình. Trong khi tập trung ánh mắt nhìn vào một điểm trên cái cây mình muốn bắn, tôi bắn đi.

*Bịch!*

Sau khi nghe thấy cái âm thanh đó, tôi đến gần xem coi nó có trúng không. Thanh kunai mắc kẹt ở cái chỗ tôi đang nhìn, nên dù đang ở một mình, tôi vẫn reo hò ăn mừng.

“Tuyệt vời!”

Phấn khích qua đi, tôi tiếp tục bắn thêm khoảng 10 thanh kunai nữa.

“Lên nào! F*nnel[note30948]!”

Tôi kích hoạt nó trong khi nói ra cái câu y hệt như một cậu thiếu niên hikikomori mới nhận sandwich từ cô bạn thuở nhỏ. Mặc dù nó chẳng phóng ra chùm tia nào cả!

Tất cả những thanh kunai đều trúng vào chỗ tôi nhắm trong phạm vi 10 cm. Cái này cũng khá hữu dụng đó chứ.

Tôi đã từng làm cái trò [Ka M* H* M* Ha] và [Đầ* beam], nhưng nó chỉ như chùm sáng của đèn pin giúp bạn thấy được đường trong sương mù mà thôi. Kết hợp với nhau thử xem sao.

[Hình ảnh・Kunai hắc diện thạch・Bắn đi sau khi một chùm tia sáng phát ra từ mũi thanh kunai・Triển khai]

Ánh sáng phát ra từ mũi thanh kunai đang lơ lửng trên đầu tôi, nhưng quả nhiên là nó không đốt cháy hay đục thủng bất cứ thứ gì. Cơ mà, cũng thật ngạc nhiên khi thấy ánh sáng phát ra từ mũi của thanh kunai.

Cái mà trước đó tôi gọi là luyện tập, giờ đây chẳng khác gì đang chơi đùa cả.

Tôi tạo ra một thanh kiếm hắc diện thạch và bọc nó trong ánh sáng ấy. Trong khi phát ra cái tiếng *vùùùùùù! vùùùùùù!* từ những cú vung, tôi nhấc tay trái lên với lòng bàn tay hướng về trước như mình đang dùng lực. Có vẻ như tôi đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

“Tao là cha của chúng mày đây”

Tôi đang làm cái quái gì thế này?

Sau đó, tôi vô tình bắt gặp 3 con thỏ nên đã sử dụng kunai để giết chúng. Cũng sắp tới trưa rồi, nên tôi phải về làng thôi.

Nhân tiện, tôi có thể tắt mở tâm ngắm theo ý mình. Dù sao thì tôi cứ để nó như thế thì khó chịu lắm.

Trước khi về nhà, tôi tạt qua chỗ của Suzuran vì tôi nghĩ mình sẽ tặng con thỏ cho họ, nhưng khi đến nơi, cô ấy đang chặt cổ một con gà. Vừa đưa thỏ cho cô ấy, tôi vừa thấy con gà kêu gào trong đau đớn rồi bay đầu.

“Cảm ơn”

Nụ cười trên khuôn mặt đầy máu của cô ấy làm tôi thấy ớn quá.

“Anh tính làm gì với bữa trưa? Có muốn ăn ở nhà cho thuê không? Dù sao thì tối nay chúng ta cũng dùng đến nó kia mà”

Cô ấy nghiêng đầu một cách dễ thương trong khi nói thế. Tôi chẳng có lý do gì để chối từ, nên tôi đồng ý trong khi cô ấy lau vết máu trên mặt.

“Vậy anh vào nhà cất con thỏ này trước khi đến đó nhé”

“Hiểu rồi. Cho đến lúc đó, em sẽ chặt cổ những con hôm nay chúng ta sẽ ăn”

“Cục tác--!”

*bịch!*

Cô ấy đè con gà xuống vì nó vùng vẫy. Sau đó, cô ấy dùng dao chặt cổ con gà mà như đang dùng rìu chặt.

Vừa cất con thỏ vào nhà, tôi vừa nở nụ cười đầy mâu thuẫn trong khi nhìn thấy con gà bay đầu. Có lẽ con đó là cho bữa tối.

Trong khi mang bộ dụng cụ nhà bếp và con gà vẫn còn đang nhiễu máu, chúng tôi đến chỗ nhà cho thuê.

“Caam, anh vặt lông tệ quá đó”

“Xin lỗi”

“Hãy cố đừng làm rách da”

“Được rồi”

“Nhớ là đừng để còn lông trong lỗ chân lông nhé”

“Rồi”

Tôi nghĩ mình chỉ cần nhổ lông ra thôi là được rồi, nhưng có vẻ không phải như thế. Bạn phải khéo léo kéo nó ra theo hướng lông mọc trong khi đảm bảo nó không bị gãy để rồi kẹt dưới lớp da. Xét cho cùng, nếu chúng còn sót lại thì sẽ rắc rối lắm. Cũng vì thế mà bạn cần phải cẩn thận nhổ lông và nếu không quen tay thì sẽ tốn thời gian lắm. Có vẻ Suzuran đã quen với chuyện đó rồi, cô ấy trông rất khéo léo với đôi bàn tay ấy.

Sau khi vặt lông xong, cô ấy đốt những sợi lông còn sót lại trên lớp da rồi mổ bụng để xử lý nội tạng.

Sau đó, cô ấy bỏ phần thịt màu hồng phấn vào bát, nêm nếm gia vị, bọc nó trong bột mì, rồi biến nó thành karaage.

Cô ấy quả thật là chỉ giỏi nấu mấy món thịt. Phải chi cô ấy ăn rau với món này thì tuyệt hảo rồi...

““Chúc cả nhà ngon miệng””

Vẫn như thường lệ, Suzuran chẳng ăn gì khác ngoài karaage. Mặc dù tôi có mua rau và làm chúng trong đẹp mắt, thì cô ấy vẫn phớt lờ chúng đi. Tôi có nên bỏ cuộc luôn không?

“Nè”

“Un? Có chuyện gì?”

“Sau khi em về nhà thì có chuyện gì xảy ra không?”

“Ah-, một người sống cùng chung cư mà anh chưa từng gặp qua đã trở lại. Em có biết đó là người thuộc nhân tộc không?”

“Hmmm-”

Có vẻ cô ấy chẳng có hứng thú với nó. Hay đúng hơn, đừng có kết thúc cuộc trò chuyện như thế chứ.

“Hôm qua ấy, cha đã kêu anh đánh một trận nghiêm túc với ông ấy bởi vì ‘chuyện đó’ đấy”

“Chú ấy có đến nhà để nhậu với cha em nên em biết chuyện đó. Caam đã trở nên mạnh mẽ lắm rồi nhỉ”

“Ông ấy cứ nói, “Nếu con định cưới hai cô gái về làm vợ, thì con cần phải có khả năng bảo vệ họ. Lý do là thế đó, cho cha thấy sức mạnh của con đi nào” trong khi đối mặt với anh đằng trước nhà. Anh gần như mất cánh tay trái vì điều đó đấy, em biết không?”

“Nhưng anh thắng mà, phải không?”

“Ừm, ừ. Anh thực sự rất muốn nói chuyện cho ra lẽ, nhưng có vẻ ông ấy đã trong tình trạng đó thì chỉ còn nước im mồm mà đánh”

“Anh có biết là cha em cũng ngạc nhiên lắm không? Ông ấy như kiểu “Thằng bé đánh thắng Hail ư?!””

“Thấy Ichii-san nói thế làm anh thấy vui phần nào. Ý anh là, với anh mà nói thì người đó là biểu tượng của nỗi sợ và sức mạnh mà”

Xét cho cùng thì với gương mặt đó và cánh tay đô con ấy thì chú ấy quả thật là đáng sợ.

“Nói sao thì nói chứ ông ấy vẫn là cha em, nên anh đừng nói thế”

“Xin lỗi, xin lỗi”

Chà, dẫu sao thì chú ấy cũng đúng là cha vợ của tôi mà.

Bữa ăn của chúng tôi kết thúc sau khi chén sạch một núi karaage.

“Cảm ơn vì bữa ăn”

“Không có chi”

“Vậy thì, chúng ta làm gì tiếp đây? Có nên nghỉ ngơi xíu không?”

“Làm việc mờ ám trên giường thì sao?”

Cô ấy có hơi đỏ mặt khi nói điều đó. Như thế không tốt cho con tim của anh đâu, em biết không?

“Cái đề xuất đó đúng là hấp dẫn, nhưng hãy để chuyện đó lại cho buổi tối hôm nay nhé”

Không phải là tôi không muốn làm đâu, nhưng nếu có người đến chỗ chúng tôi trong khi chúng tôi đang hành sự thì khó xử lắm, trời vẫn còn sáng kia mà. Hay đúng hơn, Suzuran à, em đột ngột muốn làm chuyện này là sao? Chẳng phải em nói không muốn bị anh nhìn thấy cơ thể khi trời sáng à?

“Vậy, hay là anh chỉ em một cách đơn giản khác để nấu món gà nhé”

“Hm-, chắc là được”

Suzuran rửa chén đĩa, còn tôi thì ra ngoài mua nguyên liệu cần thiết, nên vừa về tới nơi là tôi lập tức bắt tay vào nấu ăn.

“Được rồi-. Xin chào buổi chiều, thưa mọi người~”

“....Eh?!”

“Chúng ta sẽ nấu một món mà tôi nghĩ mọi người đều có thể nấu cho ngày hôm nay. Món gà quay đơn giản. Đây là nguyên liệu”

“Hn?”

“Một con gà đã qua chế biến, bơ, hành tây, cà rốt, và khoai tây. Những món rau củ ở đây chỉ là thứ mà tôi muốn ăn thôi. Bạn có thể cho thêm rau củ mà mình thích. Bạn cũng có thể chọn loại gia vị khác để át mùi đi ngoài muối và tiêu ra”

“Nè... Caam?”

“Đầu tiên, dùng nĩa xiên nhẹ vào con gà. Tiếp theo, sát muối và tiêu vào bên ngoài và bên trong bao tử rồi bỏ nó vào bát cùng một ít rượu trái cây và thảo mộc thơm. Hãy để nó một lúc để ngấm gia vị. Bây giờ là lúc bạn có thể bắt đầu chuẩn bị rau củ mình muốn ăn”

“Này...”

“Để cho nó có hương vị đồng nhất, thỉnh thoảng bạn nên lật nó qua lại. Còn đây là thứ mà chúng ta đã để nãy giờ”

*thịch*

“?!”

“Sau đó, chúng ta hãy nhét rau củ vào trong dạ dày, nhưng trước tiên, bạn nên phết bơ lên khắp người nó để tránh bị dính vô chảo, cũng như giúp cho rau củ bên trong được ngon hơn. Khi đã bắt đầu quay, đôi lúc bạn nên lấy nó ra và dùng muỗng múc nước cốt chảy ra rồi rưới lên trên con gà. Sau đó, ngay lúc bạn nghĩ, “Chắc là cũng sắp chín rồi”, thì cũng là lúc món ăn đã hoàn thành”

Tôi chỉ việc bơ Suzuran đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

“Ừm, kiểu như thế đó”

“Có những lúc em thấy thời gian trôi thật nhanh. Đó là gì thế?”

“Anh cũng chẳng biết”

“Ma thuật ư?”

“Hmm-, gần giống vậy, nhưng cũng không hẳn là ma thuật. Có lẽ vậy”

Chắc đó là ma thuật phim ảnh[note30949].

“...Hiểu rồi”

“Un, bây giờ mà ăn tối thì hẳn là còn hơi sớm, nhưng để nó nguội thì ăn không ngon đâu, nên giờ hãy ăn thôi. Nhìn đi, mặt trời cũng đã ẩn hiện sau ngọn núi đó rồi kìa?”

“...Un”

Suzuran có vẻ như chẳng hiểu tôi đang nói gì vì cô ấy liếc mắt nhìn tôi.

Tôi cắt con gà thành làm đôi. Tôi cũng chia đều rau củ cho hai bên trong khi dọn thức ăn lên đĩa.

““Chúc cả nhà ngon miệng””

Cùng với câu nói đó, trong khi mặc kệ dao, nĩa, và rau củ, Suzuran đã lập tức ăn thịt, cầm nó bằng tay không và cắm chặt hàm răng vào nó. Bộ em là hải tặc hay ăn cướp à?

A-ah, chậc... Tay với miệng em bẩn rồi kìa. Em mà ăn cẩn thận thêm một chút thì đã không lộn xộn như thế rồi.

“Này, Suzuran, em không thể tinh tế hơn một chút khi ăn sao?”

“Dùng tay cầm nó thì dễ hơn mà, với lại em trực tiếp gặm nó thì cũng dễ ăn hơn mà”

“Em nói đúng nhưng em sẽ bị ghét nếu ăn uống cẩu thả như thế đó, biết không?”

“Miễn là Caam không ghét em thì không sao cả”

“Được rồi, nếu em không ăn uống đàng hoàng hơn thì anh sẽ ghét em đấy, biết chưa?”

*lách cách!*

Nghe thấy tôi nói như thế, cô ấy làm rơi miếng thịt đang ăn lên đĩa. Cô ấy sắp khóc rồi, và vẻ mặt của cô ấy như kiểu thế giới sắp tàn rồi.

Mà vẻ mặt này cũng dễ thương lắm chứ.

“Rồi rồi. Anh sẽ không ghét em, nhưng nếu có người khác ở gần hay chúng ta ăn chung với người khác, thì đừng có ăn kiểu đó nhé?”

Sau khi nói thế, tôi đưa khăn để cô ấy lau miệng và lau mặt.

“Anh sẽ không kêu em dùng nĩa hay dao đâu, nhưng ít ra em có thể ăn như thế này không?”

Sau khi nói thế, cũng chẳng hề động đến nĩa và dao, đồng thời đảm bảo mình không làm bẩn tay và miệng, tôi ăn gà theo kiểu bạn sẽ làm ở chỗ của Sanders-san để cho cô ấy xem. [note30950]

“Như vầy nè. Với lại, cũng có ai tranh giành với em đâu, nên cứ từ từ mà ăn”

“... Em xin lỗi”

“Rồi rồi, anh không có giận đâu mà, anh cũng không ghét em nên ăn chậm chậm thôi nhé?”

“Un”

Anh là gì đây trời, mẹ của em à?

“Nè, em có thể ăn được khoai tây chứ? Nước thịt từ gà và bơ đã ngấm vào khoai rồi nên sao em không thử chứ nhỉ?”

Tôi dùng nĩa xiên khoai tây và cố để cho Suzuran ăn thử.

“Nó có ngon không?”

Sao em trông hoài nghi thế kia?

“Ừm, chính củ khoai tây đã khá nhạt rồi, nhưng em có thể dễ dàng thay đổi hương vị vì nó đã ngấm nước hay dầu. Vì có muối và bơ tan chảy nên giờ nó ngon lắm, em biết không?”

Khi lặng lẽ ngồi gặm thịt, cô ấy trông chẳng khác gì con sóc hay chuột hamster, thật dễ thương làm sao.

“Rồi, tiếp đến em có thể ăn thử cà rốt không?”

Đừng có trưng ra vẻ mặt kinh tởm đó với anh.

“Nó cũng thấm vị như khoai tây đó, nên anh nghĩ bây giờ nó cũng dễ ăn rồi nhỉ?”

Cô ấy thử gặm miếng cà rốt một chút nhưng cô ấy lập tức thè lưỡi phun nó ra. Cẩu thả quá đó. Với lại, vẻ mặt của em trông dâm dục lắm đó nên đừng trưng ra nữa. Ý anh là, nếu em ghét nó đến mức chẳng muốn ăn thì đừng có ăn.

“Không thể ạ”

“Rồi rồi, em khỏi ăn hành luôn cũng được. Để tự anh ăn cho”

Tôi tự hỏi liệu cô ấy có ăn được cà rốt được bào không.

“Cảm ơn vì bữa ăn”

“Không có gì đâu”

Trong lúc hai đứa đang rửa chén, tôi đã hỏi thử.

“Nếu cà rốt ngọt thì em có ăn không?”

“Ý anh là như kẹo à?”

“Anh chỉ việc luộc nó trong nước đường thôi”

“Em không thể tưởng tượng được hương vị ra sao”

“Mùi với vị thì vẫn là cà rốt, nhưng chắc là ngọt hơn...”

“Lần sau em sẽ ăn thử nên anh nhớ làm nhé”

“Rồi rồi, nhưng em phải ăn cho hết đấy nhé? Không thì anh sẽ không làm chuyện ecchi với em trong một khoảng thời gian”

*Gofuu!*

Khi tôi nói thế, cô ấy đáp trả bằng một cú thúc cùi chỏ mạnh bạo về phía tôi. Cũng vì thế mà tôi đã thề trong lòng rằng mình sẽ không bao giờ đùa kiểu đó nữa. Tôi cũng sẽ cố tránh đứng ở bên phải của Suzuran càng nhiều càng tốt. Chà, mà tôi có đứng ở bên nào thì cũng như vậy thôi.

Trong khi chúng tôi đang nghỉ ngơi sau bữa tối, Suzuran đã nói,

“Caam, chuẩn bị bồn tắm đi”

“Rồi-”

Sau khi đáp lời như thế, tôi lập tức đến phòng tắm.

“Em thích cái nào, nước nóng hay ấm?”

“Nếu nóng quá thì em chỉ việc cho thêm nước vào thôi, phải không?”

Chắc là cô ấy nói đúng. Cũng vì thế, tôi bắt đầu đổ đầy bồn tắm bằng nước có lẽ nóng hơn bình thường một chút. Tôi chẳng thèm kiểm tra nhiệt độ vì tôi nghĩ chúng tôi chỉ việc cho thêm nước sau khi đã bước vào.

“Giờ em có thể vào được rồi-”

“Nhanh quá”

“Ừm thì, ma thuật tiện lợi như thế đó-”

“Chỉ có Caam mới có thể làm được chuyện như thế thôi. Caam quả là tuyệt vời mà”

“Rồi rồi. Vậy thì, chúng ta cùng vào nhé?”

“...Un”

Tôi tự hỏi, vì sao có lúc cô ấy lại tỏ vẻ hung hăng, nhưng vẫn thấy hơi ngại khi tôi là người mời cô ấy chứ nhỉ? Mà, chắc là vì tôi chưa thực sự chủ động về chuyện đó.

****

Ngón tay và ngón chân của chúng tôi giờ đây đã nhăn nheo sưng húp. (Trans: Hiện tượng bình thường khi tắm lâu quá ấy mà)

Vừa tiếp tục điều chỉnh nhiệt độ nước, chúng tôi vừa ngâm mình sau khi đã tắm xong, nhưng tôi không ngờ là hai đứa lại ngồi lâu đến thế.

“Aaah-, tắm lâu quá, cơ thể thấy thật nặng nề”

“Của em nè, nước trái cây đó”

“Ah-, cảm ơn-”

(Giờ hẳn là cô ấy đang mặc áo sơ mi nhưng nó rộng thùng thình nên tôi vẫn thấy được ngực và gáy của cô ấy. Với cái đà này, tôi càng muốn đẩy cô ấy xuống giường hơn)

Có vẻ cô ấy đã để ý thấy tôi đang nhìn ngực của cô ấy. Có phải đây là lúc tôi trêu cô ấy không?

Bắt chéo hai tay thành hình chữ X, cô ấy che ngực bằng đầu gối để giấu nó đi.

“Iya- Suzuran, ecchi~”

Ugh!

“Oái...”

Khuôn mặt của cô ấy đã đỏ bừng khi đánh vào bụng tôi. Khi giấu đi sự xấu hổ thì em nên dịu dàng hơn xíu chứ, làm ơn đi.

Sau đó, trong khi mặt cô ấy vẫn còn đỏ, tôi đã nắm tay và lôi cô ấy lên giường. Lúc chúng tôi đi ngủ cũng là lúc giao ngày.

Lên giường sau khi đã có tâm trạng tốt, nhưng việc ép Suzuran lên giường cũng chẳng cảm thấy có gì tệ cả.

~Idle Talk~

Đây là lúc Caam lăn vào bụi rậm để trốn mũi tên của Schinken.

Có một người đàn ông tai mèo thuộc thú nhân tộc với vóc dáng trung bình và chẳng có đặc điểm gì nổi bật đã ghé thăm chỗ làm của Caam.

“Cho tôi hỏi-. Tôi nghe nói có người tên Caam đang làm việc ở đây”

“Ou, đúng vậy, nhưng giờ cậu ta đi rồi. Cậu ta sẽ vắng mặt khoảng 3 hay 4 ngày gì ấy”

“Vậy sao? Anh có biết cách nào để liên hệ với cậu ta nhanh hơn không?”

“Để tôi xem... chắc nói cho anh biết chỗ ở của cậu ta nhỉ. Thế có được không?”

“Được chứ!”

“Nơi đó tên là ‘Clinochlore’!”

“Ge!... Thật chứ?”

“Ừ, thật đó. Nếu tôi nhớ không nhầm, nơi đó được điều hành bởi một cô nàng tai mèo có hơi lầm lì. Anh cứ nhắn người đó nói cho cậu ta biết khi cậu ta trở về”

“Tôi... Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều”

“‘Clinochlore’ à... Nơi đó được mệnh danh là ‘Hang ổ của lũ lập dị’, phải không nhỉ...? Tệ rồi đây. Không biết gửi thư có được không?”

(Có phải cô gái tai mèo tóc đen đó là chủ nhà không? Cô ấy đẹp quá-. Chuyện này bắt đầu làm mình thấy lo rồi)

“Uhm-. cho tôi hỏi. Cô có phải là chủ nhà của Clinochlore không?”

“Vâng ạ. Bây giờ chúng tôi đã hết phòng rồi. Anh nên tìm chỗ khác thì hơn”

“Không phải, chỉ là tôi có thứ cần gửi cho một người có tên Caam thôi”

Sau khi nói thế, tôi đưa bức thư và sắp sửa rồi đi, nhưng chủ nhà lại nhìn chăm chăm vào nó.

“Mối quan hệ giữa đàn ông với đàn ông sẽ không có kết quả gì đâu, biết chứ? Dĩ nhiên là với phụ nữ với nhau cũng vậy”

“Haa?! Không phải, cô hiểu nhầm rồi. Bức thư này là nói về nhiệm vụ chỉ định từ công hội desu. Xét cho cùng thì tôi nghe nói cậu ta đang đi vắng mà”

Cô gái này làm ra một cái hiểu lầm thật khủng khiếp mà!

“...Thật á? Vậy tôi chắc chắn sẽ đưa nó cho cậu ta”

“Nếu cô làm thì được rồi”

“Rồi”

(Geez, nếu chủ nhà mà như thế này, thì những cư dân khác sống ở đây thì sao... Chết thật. Trông cô ấy đẹp thế kia mà-)

Cùng với đó, người đàn ông tai mèo chỉ việc chờ đến khi lời nhắn của anh ta được gửi đến tay Caam.

Truyện Chữ Hay