Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 33: thời điểm tôi được mời tham gia nhiệm vụ chinh phạt (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

_______________________________________

Lúc tôi thức giấc thì bên ngoài có hơi ồn ào.

Có lẽ họ đã bắt đầu phân phát khẩu phần ăn vì ngoài đó có hơi ồn ào. Hai người kia vẫn còn ngủ nên tôi đành đứng dậy mà không màng tới họ, lấy chén đĩa rồi đi nhận phần ăn của mình.

Hôm nay họ phục vụ súp thịt khô và bánh mì đen cũ. Họ chỉ cho thêm vài củ hành tây thái nhỏ vào súp nấu từ hôm qua. Cũng may là tôi có mang theo một vài loại gia vị trong chuyến đi này đấy không thì giờ này tôi đã hối hận rồi.

Chà, tôi chắc cái này còn đỡ hơn so với chiến tranh ở thế giới trước của mình, họ chỉ có những cái bánh mì khô có tên bánh quy khô dùng làm khẩu phần ăn. Có người nói rằng những thứ đó sẽ không bị bể ngay cả khi trúng đạn và đôi khi còn so được với cả tấm sắt.

Trong khi nghĩ về những chuyện như vậy, tôi nuốt bánh mì đã mềm sau khi để trong miệng được một lúc và húp hết súp. Về phần tráng miệng, tôi sẽ dùng một quả chanh bổ dưỡng và chứa đầy vitamin để bù cho phần còn lại của bữa ăn. Nói thật nhé, nếu cứ như thế này thì tôi nên biến chúng thành trái cây phơi khô thôi. Tôi đã hối hận vì đã không làm thế.

“Ara, cậu dậy sớm thế. Đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của cậu nên tôi đã nghĩ cậu vẫn còn thấy mệt” (Fraîche)

“Ừm thì, đã ở đây rồi thì tôi còn làm gì được nữa đâu chứ, nhưng không ngờ là tôi lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Mặc dù nếu được kêu đi giết ma nhân hay nhân loại thì đó lại là câu chuyện khác. Nếu tôi có giải pháp khi thời khắc đó tới thì hay biết mấy. Haha” (Caam)

“Tôi chắc là vậy. Người ta có nói khi cậu trải nghiệm giết chóc, thì cũng y hệt như lúc mất trinh vậy. Tôi là con gái đấy nên chắc là tôi sẽ mất đi sự trong trắng. Cứ cân nhắc cái đó đi, cậu có thể nói là tôi vẫn là trinh nữ nhưng nếu một người thực sự đã trải nghiệm giết chóc thì bầu không khí xung quanh họ sẽ trở nên khác biệt. Nếu chuyện đó mà xảy ra thì tôi không muốn mất trinh đâu. Xin lỗi nhé, điều đó có hơi tục tĩu nhỉ?” (Fraîche)

“Không, không sao đâu. Tôi không bận tâm lắm” (Caam)

“Gì đây? Hai người đang trò chuyện về giết chóc à?” (Folly)

Người mà tôi dám chắc là đã trải nghiệm giết người vừa mới bước ra từ lều.

“Tôi đã chia sẻ với những người có loại trải nghiệm đó và cậu có thể phân loại họ. Một số người hạ quyết tâm đánh mất thứ gì đó trong khi những người khác đã bị hỏng bên trong. A-ah, tôi thực sự không muốn trở thành người đó đâu. Tôi cũng không biết tới lúc đó thì mình sẽ làm gì đây nữa”

Không ngờ luôn đó, thì ra trước giờ anh ta cũng chưa từng làm. Hay đúng hơn là, hình như bạn cũng có thể bắt gặp những hội chứng như Hậu Chấn Tâm Lý ở thế giới này. Chà, tôi chắc đó cũng là lẽ thường tình thôi.

“Vậy thì, sáng nay ăn gì?”

“Cũng như hôm qua thôi. Có điều là họ cho thêm hành tây”

“Vậy sao? Ừm, tôi thấy thật biết ơn khi mình có thể ăn một bữa nóng hổi”

“Chắc là anh nói đúng”

Tôi đi dạo trong khi chờ hai người họ ăn xong. Cứ như vậy, tôi có thể quan sát những người khác trong doanh trại. Chỉ có vài người cảm thấy căng thẳng. Tôi không chắc liệu đây có phải là chuyện hiếm hoi hay không

bởi lẽ đây là lần đầu tôi làm công việc thế này.

“Rồi thì, như đã thảo luận vào hôm qua, chúng ta sẽ đi tiếp theo cùng hướng”

“Đã rõ”

Chúng tôi chạm mặt 5 nhóm Goblin gồm 5 đến 10 con. Chúng tôi không hẳn là thấy mệt mỏi vì điều này nhưng vì đã sắp tới giờ ăn trưa, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho cả đám và chúng tôi thay phiên nhau ăn uống và canh gác. Tôi lấy quả táo mà mình mang theo ra, cắt làm ba và chia cho hai người họ.

“Hãy đi sâu hơn nào”

Cũng vì thế, chúng tôi quyết định đi tiếp.

Chúng tôi tới gần ngọn núi sâu trong rừng. Khi đang nhìn vách đá dựng đứng, thì tôi ngửi thấy một mùi hôi thối.

“Cái mùi gì thế này” (Caam)

“Cậu đột nhiên bị gì thế?” (Fraîche)

“Không phải, chỉ là, tôi ngửi thấy một mùi kỳ lạ. Như kiểu pha trộn giữa một chuồng gia súc và người đang mổ thịt rồi rút sạch máu của chúng ấy. Mặc dù chỉ mùi không nồng cho lắm” (Caam)

“Hiểu rồi. Vừa đi vừa giữ cảnh giác nhé” (Folly)

Mũi của Fraîche-san bắt đầu giật giật như cố xác nhận nó.

“...Đúng rồi, chắc chắn là ở đó. Chúng ta nên làm thế thì hơn”

Khi chúng tôi tiến qua vách đá được một lúc, thì có một lượng quái vật đáng kể xuất hiện. Chẳng có lấy dấu hiệu của động vật hoang dã nào, thậm chí là một con chim. Với lại, số lượng xác bị cắn chết bởi một sinh vật to lớn nào đó cứ tăng lên khi chúng tôi tiến lại gần.

“Chúng ta hẳn là đi đúng đường rồi. Ưu tiên giữ cảnh giác xung quanh, giảm âm thanh của hành động và xóa bỏ bước chân của mình”

““Đã rõ””

“Ah, xin hãy chờ chút đã”

Sử dụng kinh nghiệm mình đã thu được từ việc làm gạch, tôi tạo ra bùn và bôi lên khắp cơ thể để xóa đi mùi hương. Hơn thế nữa, tôi lấy chất lỏng nhầy nhụa bọc lấy mình và gắn cỏ lên để hòa mình với môi trường xung quanh. Tôi cứ tiếp nhận ánh nhìn kỳ lạ từ hai người họ nhưng tôi không bận tâm.

Vào kiếp trước, tôi đã bắt chước những video mình từng xem trên mạng về những người thuộc lực lượng đặc biệt lăn lộn khi họ băng qua đầm lầy trong quá trình huấn luyện. Tôi cảm thấy khá là khủng khiếp. Thế nhưng, đó cũng không phải là chuyện bất khả thi một khi bạn đã hạ quyết tâm.

“Để tôi trinh sát một chút. Hãy đứng đây giữ cảnh giác trong khi đợi tôi nhé. Nếu có gì bất trắc, tôi đảm bảo sẽ thông báo cho mọi người bằng cách nào đó”

Sau khi nói thế, tôi cúi xuống vào bụi cây và từ từ đi về phía trước trong khi cố gắng tránh tạo ra tiếng bước chân.

Sau khi thong dong tiến lên tiến bước được khoảng 20 phút và tiếp tục đi về phía trước đến khi thấy được chân vách đá. Mặc dù không có ai xung quanh nhưng tôi vẫn từ từ mà đi. Khi đến gần hơn nữa, tôi nhận thấy mùi hôi thối ngày càng nồng nặc hơn. Và cũng càng ồn ào hơn nữa.

Ở đó có tổng cộng 8 con Goblin. Năm con là Goblin bình thường nhưng có hai con cầm trượng và một con cầm cung. Con cuối cùng trông to hơn những con khác. Tôi tự hỏi con đó có phải là trùm hay không. Tất cả bọn chúng đều có trang bị vũ khí. Tại sao bọn này lại trang bị vũ khí cơ chứ? [note29125]

“GIYAGIYAGIYAGIYA!”

Chúng cười như thế trong khi ăn thịt, tôi nghĩ đó là thịt dê. Thì ra đám này là lũ đã vứt mấy cái xác quanh đây. Thế này rồi, chúng tôi giờ đã biết ai là tên chịu trách nhiệm.

Tôi từ từ trở lại bằng con đường mình đã đi và về nơi mình đã để hai người họ lại. Thì ra họ không bị bất ngờ, tôi ném một viên sỏi đến trước mặt họ để thu hút sự chú ý của họ. Thế nhưng, tôi rất ngạc nhiên khi mà Fraîche-san lại đột nhiên chĩa cung vào tôi. Tôi thì thầm,

“Là tôi đây. Giờ tôi sẽ nói cho hai người biết nên hạ cung xuống đi”

Sau khi nói thế, tôi khom người đứng dậy để cho họ thấy mình. Cả hai người họ trông nhẹ nhõm và thở dài một hơi.

“Chậc, tôi chẳng nhận thấy cậu chút nào. Đến giờ tôi vẫn mãi nhìn về hướng đó đấy, thế mà cậu vẫn trốn được khỏi một người tộc Elf sống trong rừng, đó là chuyện lớn đấy, biết không? Tôi nên xin lỗi vì hôm bữa đã xem cậu là trò cười”

[Kỹ năng・Che giấu: 3] đã học.

Hồi trước nó mới cấp 1 thôi, vậy mà giờ lại lập tức lên cấp 3. Có thể trốn khỏi Elf sống trong rừng đúng là điều tuyệt vời mà.

“Tôi không bận tâm đâu. Mà quan trọng hơn, Ở dưới chân vách đá phía trước ấy, có 5 con trông như Goblin bình thường. Bên cạnh đó, có hai con cầm trượng, một con cầm cung và cũng có một con to hơn những con kia”

“Hm-, tôi nghĩ là nói năm con đầu tiên là phân loài của Goblin là đúng. Những con còn lại có lẽ là Goblin pháp sư, cung thủ và một con High Goblin”

Oioi, chẳng phải chúng y như đối thủ mà bạn chạm mặt trong game sao?

“Xử lý Goblin pháp sư và cung thủ sẽ rất khó khăn nhưng High Goblin cũng phiền phức lắm đấy”

Ah, vậy là xét cho cùng thì chúng đều phiền phức cả.

“Hãy thử đưa ra chiến thuật xem sao”

Tôi giơ bàn tay đã bị lá che phủ lên trước khi nói.

“Ah, sau khi trinh sát phía trước, tôi đã có thể lập kế hoạch, nhưng liệu có được không?”

“Phải nghe trước đã”

“Như tôi đã nói từ trước, chúng đang ở dưới chân vách đá. Dường như chấn động nhỏ thôi cũng đủ làm vách đá sụp đổ nên chúng ta sẽ chia thành hai nhóm và tôi sẽ sử dụng ma thuật để làm đá lở. Sau đó, Fraîche-san và tôi sẽ đứng trong bụi rậm bắt đầu giảm số lượng của chúng xuống bằng những đòn tấn công tầm xa. Nếu sau đó mà vẫn chưa thể quét sạch chúng, thì chúng ta sẽ chuyển sang cận chiến. Ít nhất thì nên diễn ra như thế nhưng mà...”

Tôi có thể dùng đạn đá để giết chúng nhanh hơn nhưng tôi không muốn sử dụng đến chúng chút nào. Dẫu sao thì họ mà hỏi sao tôi làm được thì sẽ khó giải thích lắm. Tôi chắc chắn rơi vào lối sống phiền phức. Có lẽ chuyện tệ nhất có thể xảy ra nếu tôi bị phát hiện là tôi sẽ bị chiêu mộ để chiến đấu trong chiến tranh.

“Tôi nghĩ đó là một kế hay. Còn cô thì sao, Fraîche?”

“Nếu cậu định gây ra một trận đá lở thì cậu chỉ nên nhắm vào Goblin pháp sư và cung thủ trong khi ở đó. Nói thật thì, tôi không chắc liệu mình có thể dùng cung tên bắn xuyên High Goblin hay không vì nó rất cứng. Chắc tôi nên cố nhắm vào mắt hay miệng”

“Vậy chúng ta làm thế đi. Trong khi Fraîche-san nhắm vào mắt hay miệng con High Goblin, tôi sẽ gây ra một trận đá lở. Sau đó, chúng ta sẽ nhắm vào Goblin pháp sư và cung thủ cũng như những con còn sống bằng những đòn tấn công tầm xa. Mọi người nghĩ sao?”

“Tôi không có gì phản đối”

“Tôi cũng vậy”

“Thế thì quyết định vậy đi, làm thôi nào”

““Đã rõ””

Mọi người vừa chấp nhận kế hoạch của một tên nghiệp dư đó, có biết không vậy?

Sau đó, chúng tôi từ từ tiến về phía chân vách đá. Tại đó, chúng tôi thấy nhóm đó vẫn còn đang ăn thịt sống đến giờ nên chúng tôi quyết định bắt đầu kế hoạch đã được lên.

“Vậy thì, tôi sẽ tách khỏi mọi người một lúc. Một khi tôi băng qua bụi cây, thì hãy bắt đầu từ từ đếm và bắt đầu kế hoạch khi đếm đến 300 nhé. Tôi giao việc canh giờ lại cho hai người đó”

Tôi sẽ di chuyển trong khi đảm bảo mình không bị phát hiện, nên tôi đã phân bố thời gian hơi lâu hơn một chút để tôi đến được khu vực chỉ định.

****

Còn 50 giây nữa, vẫn còn dư thời gian nhưng tôi hẳn là đã lầm, vì họ có thể đếm nhanh hơn tôi. Tôi không chắc là chừng nào mới bắt đầu nên tôi đành tập trung vào quan sát lũ Goblin này.

Tôi đứng cao hơn mục tiêu của mình tầm 50 mét. Có một tảng đá nhô ra ngoài ở phần rìa nên tôi dùng thổ ma thuật để đẩy nó vươn ra. Vách đá này có vẻ mong mảnh dễ vỡ nên nếu tôi mà di chuyển một thứ to lớn, thì có lẽ nó sẽ sụp đổ.

Giờ thì lúc nào cũng sẽ bắt đầu. Bởi vì căng thẳng mà miệng tôi có hơi khô nhưng tôi vẫn nên giữ tập trung. Chúng còn cười ở đó trong khi nhét thịt vào miệng như khi nãy. Chúng vừa cười vừa ăn đồ ngon. Nếu mà rơi vào cái tình huống như thế này thì bạn có thể nói là nhân loại hay ma tộc cũng chẳng có khác biệt gì mấy.

Khi tôi đang suy nghĩ như thế, thì có một mũi tên đâm xuyên cái miệng lớn của con High Goblin nên tôi cũng kích hoạt ma thuật. Wow. Cô ấy đứng xa gần 200 mét, vậy mà vẫn có thể bắn một mũi tên xuyên họng. Chà, chắc cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì người chuyên bắn cung đều có thể dễ dàng bắn trúng vật cách 50~70 mét mà. Thật ra mà nói, tôi thực sự nghĩ đó là chuyện tuyệt vời.

[Hình ảnh・Tảng đá trong tầm mắt của mình・Tách khỏi vách đá・Triển khai]

Tảng đá rơi xuống rồi âm thanh như dạ dày đánh trống vang lên khi vách đá sụp đổ. Lũ Goblin bị tấn công mà không hề hay biết nên chúng đang điên cuồng nắm bắt tình hình, nhưng chuyện đã quá muộn rồi. Mũi tên tiếp theo bắn trúng vào thân của con Goblin cung thủ và cây rìu hắc diện thạch của tôi bay trúng ngực con Goblin pháp sư. Con Goblin pháp sư còn lại tạo ra một quả cầu lửa ở đỉnh cũa cây trượng và sắp sửa bắn về hướng mũi tên đến, nhưng đúng lúc đó, tảng đá rơi xuống trúng nó.

*Bam! Bam!*

Những tảng đá bắt đầu rơi xuống như mưa nên lũ quái vật cũng bắt đầu chạy trốn. Chỉ còn lại hai con Goblin phân loài còn sống. Thấy thế, Folly-san tiến lên xử lý chúng nhưng lũ Goblin đã nhận ra điều đó và bắt đầu chạy đi, vì vậy tôi ngắm cây rìu hắc diện thạch vào đó để quấy rối chúng. Folly-san lập tức rút ngắn khoảng cách, chặt đầu con đầu tiên và đâm kiếm vào con kia.

“Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi. Dù sao thì, tôi thấy biết ơn khi mà những tảng đá không rơi xuống đến chỗ này”

“Tôi cũng thế. Tôi cũng không nghĩ là chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến thế này. Chà, chắc là vì chúng ta đã lên kế hoạch từ trước”

“Đúng vậy. Tôi để việc thu thập vật liệu lại cho hai người nhé. Để tôi canh chừng cho”

Tôi rút con dao ra từ đùi trong khi Folly-san lấy con dao ra từ thắt lưng và lúc chúng tôi chuẩn bị bắt đầu thu thập vật liệu thì,

“GOGAAAAAAA!!”

Con High Goblin trồi dậy và cất lên một tiếng gầm lớn trong khi di chuyển những tảng đá chắn đường. Vì tôi ở gần nó nhất, nên nó lao vào tôi.

“Vậy là tiểu não hay thân não đều không nằm trong miệng ư! Chết tiệt!”

Trong khi nói thế, tôi lập tức che mắt và kích hoạt [Lựu Đạn Gây Choáng] ngay trước mắt. Cũng vì khoảng cách gần, cả hai chúng tôi đều trực tiếp trúng phải ánh sáng và tiếng sấm. Mắt tôi vẫn ổn vì tôi còn nhìn được, mặc dù có chút khó khăn, nhưng còn tai tôi thì thôi khỏi nói. Tôi rút con rựa ra từ lưng và chặt đứt tay con High Goblin đang nổi điên trong khi bịt mắt. Sau đó, tôi ném con rựa đi và lấy cây xà beng ra để đâm vào mắt trong khi dùng xẻng để đánh nó.

“Thế này mà không chạm đến được não của mày nữa thì tao chịu! Tên khốn này!”

“Chết tiệt! Chết tiệt!”

Tôi hét lên trong khi dùng xẻng đánh vào đầu con High Goblin đã ngã xuống. Tôi sẽ không thỏa mãn cho tới khi đánh đầu nó thêm mười lần nữa.

“Thôi đi!”

Cùng lúc tôi nghe thấy thế, đã có người khống chế tôi lại từ đằng sau trong khi cố làm tôi bình tĩnh lại.

“Con đó đã chết rồi nên hãy bình tĩnh lại đi!”

Haa, haa. Tôi cố gắng lấy lại nhịp thở. Khi đã bình tĩnh trở lại, tôi có thể thấy đầu nó đã bị đập nát bấy và chất xám vươn vãi khắp nơi.

“Cũng không thể tránh khỏi, đây là lần đầu của cậu mà nhưng đừng có nổi điên lên như thế!”

Folly-san trông rất đáng sợ đã mắng tôi với vẻ mặt dữ tợn kinh dị. Điều đó đã lập tức làm tôi định thần lại. Xém xíu nữa thì, trường hợp tệ nhất có thể xảy đến là tôi tấn công anh ta nếu thấy anh ta như thế trong khi mình đang mất kiểm soát. Ý tôi là, dù sao thì trông anh ta cũng rất đáng sợ.

“Xin lỗi...”

“Ừm thì, ít ra là cậu an toàn. Chúng tôi đã bị kiềm lại một lúc vì cái ánh sáng quá chói kia và âm thanh cực lớn. Mặc dù vẫn còn khó nghe, nhưng thị lực của tôi đã bắt đầu khôi phục nên tôi đã ngăn cậu lại khi thấy cậu dùng cây xẻng chẳng khác gì cây rìu chặt liên tục vào đầu con High Goblin. Thôi thì cậu để việc phân tách lại cho tôi đi và cứ ngồi ở tảng đá kia nghỉ ngơi. Fraîche sẽ tiếp tục giữ cảnh giác trong khi canh gác”

“Đã rõ”

Đây là lần đầu tiên tôi đánh một trận thật sự như thế và quả nhiên là nó khác hẳn so với trong game. Tôi cười nhạo bản thân trong khi tạo ra quả cầu nước nhỏ trên đầu ngón tay mình. Sau khi uống xong, tôi đã lấy lại bình tĩnh được một chút. Tôi hít một hơi thật sâu để có thể làm bản thân bình tĩnh hẳn nhưng cái cơn adrenaline rush[note29126] vẫn không giảm bớt. Nhịp tim tôi bắt đầu gây khó chịu khi mà nó cứ văng vẳng bên tai.

Tôi nghĩ chuyện sẽ còn khủng khiếp hơn nếu đó là ma nhân hay nhân loại. Chuyện này làm tôi nhớ lại cuộc trò chuyện hồi sáng.

Tôi sực tỉnh vì đột nhiên vai tôi bị gõ.

“Cậu đã bình tĩnh lại chưa?”

“Ừm, hơi hơi”

Fraîche-san có vẻ lo lắng trong khi kiểm tra tôi nên tôi trả lời như thể không có gì bất thường cả nhưng tôi nghĩ mình vẫn không phải là mình của mọi khi. Tôi không cảm thấy buồn nôn nên tôi nghĩ là mình không sao nhưng đây có lẽ là một cú sốc hay đại loại vậy do tình huống không lường trước, vì vậy trong khi đó, tôi chỉ lo lắng cho bản thân mình bằng cách tập trung vào chuẩn bị cho việc rút lui.

“Xẻ lớp da của con High Goblin này sẽ là phần tệ nhất luôn đấy nhỉ? Dẫu sao nó cũng có mùi khá hôi mà” (Fraîche)

“Ừm thì, cô có thể dùng nó làm giáp da mềm mà nên ráng chịu đi. Cái này có giá bán cao đến mức khó tin luôn đó, không biết à?” (Folly)

Nghĩ về cái giá bỏ ra để chế tạo áo giáp da mềm thôi thì chắc chắn là tấm da có giá khá mắc rồi.

Chúng tôi sử dụng con đường tương tự để trở về nên cũng chẳng chạm mặt con nào cả, nhưng vấn đề ở đây là vật liệu mà chúng tôi thu thập được rất bốc mùi.

Tôi cũng quên là mình đang mặc đồ cỏ nên khi về đến khu cắm trại, mọi người trở nên kinh động đồng thời la hét.

“Tôi chưa từng gặp con quái vật nào như thế cả-!”

Còn có một tên lao vào tôi nên Folly-san đã hét lên.

“Tên này là đồng minh! Cậu ta là người hôm qua đã giúp mọi người rửa sạch vũ khí bằng quả cầu nước đấy!”

Nghe thấy thế, họ ngừng lại nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác chút nào nên tôi tạo ra một quả cầu nước hơi lớn và bước vào. Sau khi rửa sạch hết lá cây, vết máu, chất nhầy và bùn đất, tôi bước ra và nói, “Ah, xin thứ lỗi cho tôi” rồi quăng quả cầu nước bẩn chứa tất cả thứ đó ra xa.

“Mọi người không nhớ gương mặt này à?”

Khi tôi nói thế, mọi người đều trút vũ khí vào vỏ và nói.

“Cái quỷ gì thế! Thì ra là cậu à!”

Họ tặc lưỡi trong khi giải tán. Iya- lỗi của tôi, lỗi của tôi.

Vào buổi chiều tối, tôi vừa ngồi ăn vừa liên tục tạo ra những quả cầu nước để rửa sạch vũ khí của mọi người.

“Này, cậu nhóc, tôi nghe nói cậu có thể đánh bại một con High Goblin. Có thật không?”

Một mạo hiểm giả vừa mới rửa sạch vũ khí bỗng dưng bắt đầu nói chuyện với tôi, tôi chỉ có thể trả lời bằng “Ư-Ừ”.

Dẫu vậy, khi nhắc đến con High Goblin đó, mặc dù tôi đã làm cả tảng đá rơi lên người nó, nó vẫn không chết và bắt đầu lao vào tôi nên tôi đã hoảng sợ và đâm xà beng vào mắt nó. Tôi thực sự không thể nói thế nhỉ?

Thực ra, vẫn có thể đứng dậy được sau khi bị tảng đá rơi trúng ở độ cao như thế, cái con đó hẳn là có sức sống thật sự đáng kinh ngạc.

Vào buổi tối, trong lúc chúng tôi đang gặm bánh quy cứng.

“Tôi đã rất ngạc nhiên bởi âm thanh rất lớn và ánh sáng rất chói đó đấy, biết không? Tôi chẳng thể nghe và nhìn nên không biết chuyện gì đang diễn ra. Trong cái tình huống đó, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài đứng yên” (Fraîche)

“Đúng vậy. Đây là lần đầu tôi trải nghiệm chuyện như thế đấy. Vào lúc đó, tôi chỉ có thể khuỵu gối và đợi cho nó qua đi. Đó là ma thuật à?” (Folly)

“Ừm, ừ”

Nó được cho là vũ khí không có tính sát thương được dùng để trấn áp và kiểm soát đám đông, nên đó là lý do tại sao mà nó lại như thế.

“Ah-, cái đó thì tôi không thể dạy cho hai người được đâu, thế nhé?”

Tôi lập tức nói thêm câu đó.

Sau đó, hai người họ trở nên hơi chán nản nhưng tôi đành phớt lờ họ.

****

Vài ngày sau đó, chúng tôi tiếp tục tuần tra trong khu vực đồng thời diệt trừ những con quái vật từ đợt bùng phát, vì vậy chúng tôi ít nhiều gì cũng đã làm chúng suy giảm số lượng. Cũng vì thế, họ nói là có thể cho một nửa số mạo hiểm giả trở về, nên tôi đã nói với những người đồng đội của mình là tôi muốn về nhà.

“Vậy tôi cũng về nhà nữa. Dù sao thì tôi cũng đã kiếm được hơn những gì mong đợi từ con High Goblin đó” (Fraîche)

“Đúng vậy, tôi chắc là bây giờ chúng ta về nhà thì đúng là không có chuyện gì thật. Khi về đến thị trấn, tôi sẽ giao vật liệu chinh phạt đến cho công hội trước và khi nhận được tiền, tôi sẽ chia làm ba và tạt qua phòng hai người để đưa tiền” (Folly)

Vậy là, sau đó, tôi chịu đựng ê mông những nửa ngày khi trở về thị trấn. Lúc tới nơi, tôi vứt hành lý sang một bên và lập tức đến thẳng nhà tắm. Tôi thoải mái tận hưởng bồn tắm đến tận hai tiếng.

“Cậu ta đã tạo ra quả cầu nước để cho chúng tôi rửa sạch vết máu trên vũ khí miễn phí đấy, biết không? Cậu ta đúng là một pháp sư tuyệt vời mà”

Cuộc trò chuyện với chủ đề như thế diễn ra trong bồn tắm nhưng tôi chỉ vờ như không biết gì cả.

Vừa từ nhà tắm trở về, tôi đã lấy hành lý ra và bảo trì vũ khí, đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Vâng, cửa mở đó”

Tôi nói như thế nên Folly-san bước vào.

“Cầm lấy đi này. Phần của cậu đấy. Và đây là chứng nhận hoàn thành nhiệm vụ”

Hai xu bạc lớn và ba xu bạc được đưa cho tôi. Trên tờ giấy là chi tiết nhiệm vụ khẩn cấp và tên người tham gia. Bên dưới đó là danh sách tên những con quái vật, số lượng bị hạ gục cũng như tổng số tiền kiếm được.

Vật liệu thu được từ con High Goblin đúng là đắc đỏ mà. Đúng như những gì bạn mong đợi từ thứ rồi sẽ biến thành giáp da mềm.

Số tiền tôi nhận được hẳn là nhỏ so với một nhiệm vụ khẩn cấp nhưng hạng của tôi vẫn còn thấp nên có lẽ cũng tránh sao được. Tôi nên biết ơn khi mà mình có được những hai xu bạc lớn vì toàn bộ nỗ lực của mình.

“Vâng, tôi hiển nhiên là nhận rồi”

Tôi vừa nói vừa tiếp nhận.

“Ngoài chuyện con High Goblin ra, thì tôi không chắc là chúng ta có thể chiến thắng ngay cả khi tấn công bất ngờ hay không, nhưng vì có sự nhanh trí của Caam, nó đã không biến thành một trận đấu cam go. Vì thế, tôi thực sự biết ơn cậu.

Ừm, cũng vì chuyện đó mà Caam xém chút đã rơi vào tình huống nguy hiểm nên tôi cũng phải xin lỗi. Phải chi khi đó tôi đứng gần con High Goblin hơn...”

Sau khi nói thế, anh ta cúi đầu.

“Làm ơn ngừng lại đi”

Tôi nói thế trong khi cuống quýt để làm anh ta ngẩng đầu.

“Cậu cảm thấy như thế thì tôi nhẹ nhõm rồi. Tôi trông cậy vào cậu vào lần tới có chuyện xảy ra nhé”

Folly-san đánh vào vai tôi trong khi nói thế, sau đó anh ta về phòng.

“Ah-, phải rồi. Cô tiếp tân có nhờ tôi nói với cậu là nán lại vào lần tới cậu xuất hiện ở công hội. Tôi nghĩ là cậu sắp lên hạng rồi”

Anh ta cuối cùng cũng khép cửa lại sau khi nói thế.

Thì ra là lại lên hạng à... Tôi muốn ở hạng 3 và dành thời gian tại đó nhưng bây giờ làm thế thì cũng đã không thể nào nữa rồi.

Lần cuối tôi nhậu thì cách đây cũng khá lâu rồi, nên dù không thể say thì tôi vẫn muốn uống. Có lẽ là tôi chỉ muốn gạt bỏ một số thứ trong tâm trí. Sử dụng điều đó làm cái cớ, tôi đi thẳng tới quán bar ở tầng một quán trọ mà mình từng ở hồi lần đầu đến đây trong thời đi học.

Mặc dù họ tự gọi mình là quán trọ, nhưng ở tầng một lại ồn ào đến mức tôi tự hỏi có phải họ chỉ thu nhận những vị khách không màng đến chuyện ồn ào hay không. Nếu là tôi, có lẽ tôi chỉ việc lờ nó đi ngủ nên chắc là cũng chẳng sao cả.

“Oba-chan, cũng lâu rồi nhỉ. Hôm nay cháu đến là vì thấy muốn nhậu”

Sau khi nói thế, tôi đi thẳng vào quán bar.

“Ara, cũng lâu rồi nhỉ? Thỉnh thoảng cháu vẫn về làng, phải không?”

“Dạ, mỗi 30 ngày một lần ạ”

“Vậy sao? Nhân tiện thì, có phải cháu là người mà đám người đó nói là đã tự mình đánh bại một con High Goblin trong đợt bùng phát quái vật lần này không? Đó là chủ đề nói chuyện hiện tại trong thị trấn đấy, cháu biết không?”

“Haa? Dì có thể kể cho cháu biết là dì đã nghe được gì không?”

“Dì nghe là một cậu thanh niên không rõ chủng tộc có màu da xanh thẩm đã sử dụng xà beng với xẻng để đánh bại nó”

Cái kiểu tin đồn gì thế kia?

“Ah-. Dì không biết là lúc đó cháu đi cùng với vài người quen à? Chúng cháu đã làm được bằng cách giáng một đòn tấn công bất ngờ. Mặc dù nó rất là khó giết”

“Vậy, hãy chúc mừng vì cháu còn sống mà về nào! Uống nhiều vào nhé!”

“Nâng ly chúc mừng nào”

Sau khi nói thế, tôi ngồi một chỗ trên bàn và nghĩ về thứ mà mình sẽ gọi, bất chợt tôi thấy một cái tên quen thuộc. Tôi rất tò mò về cái “Beryl Sake” này.

“Cho tôi hỏi-. Về cái Beryl Sake này ấy...”

“Ah, cái đó à. Đó là tên của làng cậu nhỉ? Họ đang làm ra một loại Sake mới ở đó đấy, cậu không biết à?”

“Ừm, tôi chỉ không biết là nó đã được lưu hành khắp nơi. Nhưng đây vẫn là rượu thôi. Nếu để trong thùng từ 2 đến 4 chu kỳ mùa nữa thì mùi vị sẽ còn ngon hơn và màu sắc cũng biến thành màu hổ phách đậm”

Tôi đang nói điều đó với bartender đứng bên kia quầy bar.

“Làng của cậu nhóc tuyệt vời lắm đó! Vì thế, ly này tôi đãi cậu!”

Người mà tôi không hề quen biết ngồi cạnh và đổ bia vào ly của tôi.

“Cảm ơn!”

Sau khi nói thế, tôi lập tức uống hết bia trong một hơi. Tôi gọi rượu trái cây từ trước nên có lẽ sẽ sớm được đưa tới. Tôi đã uống bia rồi nên không biết rượu trái cây sẽ ra sao nữa.

“Cậu đúng là một tên có tửu lượng tốt! Không hổ là người đến từ Làng Beryl”

Tôi bắt đầu tương tác với những người tụ tập lại. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể uống rượu trái cây và cũng không tệ chút nào. Bây giờ hẳn là nó còn chưa có một tí tiếng tăm nào nhưng tôi sẽ thấy rất vui nếu nó dần dần gầy dựng danh tiếng.

Rồi, sau đó, có một tên say rượu đến gần tôi và nói,

“Này, thằng nhóc, có lẽ nào mày là thằng đã một mình đánh bại con High Goblin trong đợt trấn áp bùng phát quái vật lần này? Nó giống y hệt như mô tả về cái tên đó nhỉ?”

Chuyện như thế đã bắt đầu nên sắp sửa có phiền phức rồi đây. Họ đã say nên có lẽ sẽ không tin tôi dù tôi có nói mình tự mình đánh bại nó thế nào đi chăng nữa, vì vậy tôi quyết định khiến họ say hơn nữa bằng cách rót rượu Sake vào ly của họ. Cuối cùng họ đã say quất cần câu vì kết quả của thứ thức uống do tôi tạo ra mà tôi gọi là [cocktail không rõ dành cho những tình huống xấu].

Chà, chẳng qua đó là sự kết hợp giữa bia, rượu, và rượu chưng cất.

Tôi không hề say nhưng vì đang có tâm trạng tốt nên đã trả 1 xu bạc cho chủ quầy và tiền thối thì cũng đưa cho anh ta để bù đắp cho những rắc rối tôi đã gây ra. Lúc tôi sắp rời đi thì có một ông chú mà tôi không quen nói,

“C...Cậu nhóc... mạnh... quá...”

Chú ấy giơ ngón cái về phía tôi trong khi nằm trên sàn lẩm bẩm điều đó nên tôi cũng đáp lại y hệt rồi mới về nhà. Cái [Kháng Độc] này của tôi bắt đầu có vấn đề rồi, tôi không thể say được nữa.

Khi về tới nơi, cô chủ nhà tỏ vẻ như đang hỏi “Thì ra lần này là sake à?”. Thế nhưng, cô ấy chuyển lại thành vẻ “Chà, chắc là cũng không thể tránh được” và nói.

“Mừng cậu trở về”

****

Hôm sau tôi chẳng hề thấy buồn nôn chút nào nên tôi quyết định đến chỗ làm.

“Oh-, té ra cậu còn sống mà về à, kẻ giết High Goblin”

Cái biệt danh khiếm khuyết gì thế kia?

“Cậu là chủ đề nói chuyện của cả thị trấn đấy, biết chứ? Thì ra cậu khá mạnh đấy nhỉ. Iya-, lúc tôi nghe về một gã da xanh thẫm đi cùng với những mạo hiểm giả đến từ Aegirine đã đơn độc đánh bại một con High Goblin, tôi đã biết là họ đang nói về Caam mà”

“Sao chú lại nói như thế?”

“Đó là vì cậu có thể làm mọi việc bằng ma thuật nên tôi dám chắc cậu đã sử dụng nó để làm thế”

“Chà... cũng không hẳn”

“C-Chúng ta có nói v-về vụ sẽ đi đến khu đèn đỏ một k-khi cậu trở về nhỉ?”

“Ha?!”

“Xong việc thì lập tức đến đó nào”

“Ah-, tôi có nói gì thì cũng không ngăn được mọi người đâu nhỉ? Được thôi, dừng gọi tôi là kẻ giết High Goblin đi. Nghe dở hơi quá”

“SAO CHỨ! Nó ngầu mà, không phải sao!”

Tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi mà Tsuno-san không thích nói nhiều lại bỗng dưng hét lên. Có lẽ chúng tôi sẽ không thể hòa hợp được vì khẩu vị của tôi với khẩu vị của những người trên thế giới này khác nhau rất nhiều.

****

“Chào mừng-”

Vẫn như lần trước, cô nàng với DÁNG CHUẨN đứng ở cổng chào chúng tôi. Hiển nhiên, bây giờ chúng tôi đang ở Ký Ức Ngọt Ngào rồi.

“Ara, Caam-kun. Chào mừng~. Vậy là lần này cậu đến đây cùng đồng nghiệp à”

Celesso-san đến và nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đầy quyến rũ, cái mà cô ấy không thường hay sử dụng trong chung cư. Có phải cô ấy như thế này khi ở cùng với ai đó tại nơi làm việc hay không. Chà, sao cũng được.

“Mời đi hướng này-”

Chúng tôi được dẫn đến chỗ ngồi và sau một lúc, có 5 người phụ nữ trở ra và ngồi bên cạnh chúng tôi. Họ nói tất cả bọn họ đều là Succubus nhưng trông mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau. Người thì có sừng như cừu, người thì có cánh như dơi, người thì da xanh nhạt, người thì để lộ hàng nhiều chỗ và người thì lộ hàng ít chỗ, người thì khiêu ngợi còn người thì nhỏ nhắn.

Người ngồi cạnh tôi thấp hơn tôi một quả đầu, với đôi mắt nâu nhạt và mái tóc dài chấm vai màu trắng mà nhìn không khác gì màu xám. Cô ấy có đeo một dải ruy băng hồng, với lại cô ấy không để lộ bất kỳ chỗ nào và bộ đồ cô ấy mặc không hề lấy một cái diềm xếp nếp nào. Tôi thực sự không có định làm gì cả nên nếu cô ấy trông như thế này thì tôi chắc là sẽ ổn cả thôi.“Xin chào~, tên em là Latte~. Ngài có muốn uống thứ gì không~? Ngài muốn lên lầu rồi chứ hay ngài có thích cô gái nào khác trong những cô bước ra đây không?”

Tôi tạm thời phớt lờ những gì cô ấy nói và chỉ gọi Sake.

“Vậy, rượu mật ong thì thế nào?” [note29127]

“Vâng~. Em đi lấy ngay đây, nhé~”

Sau khi nói thế, âm thanh đôi giày da của cô ấy vang lên trong khi bước đi.

Những người khác vừa gọi đồ uống, vừa chọn người mà họ thích làm người đem đồ uống ra cho họ. Sau đó, họ bắt đầu trò chuyện nhưng thực ra là mấy gã này đang nói về công việc hay những hành động dũng cảm thời họ còn trẻ trong khi những cô gái chỉ nói “Woow~”

Chà, quả là những người trong loại hình công việc này, họ đều là những người giỏi lắng nghe. Latte-san cứ liên tục sáp lại và áp ngực vào tôi nhưng tôi cố chịu đựng và chỉ bình tĩnh uống Sake.

Sau một lúc, sếp cũng đã say và bắt đầu chỉ tay vào tôi.

“Cho tới hồi hôm qua, tên đó đã chinh phạt những con quái vật trong đợt bùng phát mới đây đấy”

Tôi không khỏi cảm thấy sắp có chuyện về vụ này.

“Cậu ta gần như một mình đánh bại một con High Goblin, vậy mà cậu ta vẫn làm công nhân sửa chữa tường thành bảo vệ thị trấn. Nghe lạ quá nhỉ! Mặc dù cậu ta mạnh đến thế kia mà!”

Un, mặc dù chú ấy có thêm chữ “gần như” vào, nhưng có lẽ vế “một mình” sẽ nổi bật hơn. Chú ấy giống như những người công nhân cổ cồn xanh trút bỏ những nhọc nhằng khi đi uống rượu cùng với đồng nghiệp. Có vẻ như ở thế giới này cũng có loại người đó. Mặc dù tôi đã đảm bảo không nói gì về bản thân, nhưng chú ấy đã lên trước và đạp nát nó rồi...

““Eh~tuyệt vời quá đi~””

Đến cả những cô gái không ở cùng người khác cũng bắt đầu nói thế. Họ hẳn là sẽ sáp lại gần nên bây giờ tôi đành phải uống rượu để có thể tôi luyện trái tim mình. Tôi rất biết ơn khi mà mình có [Kháng Quyến Rũ]

“Có phải đây là lần đầu ngài đến nơi như thế này không? Ngài lo lắng à?”

“Dáng vẻ lo lắng của anh ấy dễ thương quá đi-”

Đúng như họ nói, đây là lần đầu tôi đến loại cửa hàng này. Thế nhưng, khi nhắc đến chuyện tình dục, thì tôi đã làm điều đó với Suzuran rồi. Hay đúng hơn, tôi nên nói là trải nghiệm duy nhất của mình là với Suzuran. Chà, ít nhất là ở thế giới này.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, “Un, nó mềm quá đi mất” “Un, cô ấy mùi thơm quá” nhưng tôi chợt nhớ rằng mình thực sự không muốn Suzuran dùng toàn lực đánh vào mặt mình. Nếu mà xui, thì cái đầu tôi hẳn phải nói lời chia xa với thân xác. Tệ nhất là Ichii-san có thể cân nhắc đến việc cùng đánh hội đồng.

“Tôi có một cô bạn gái đáng sợ lắm nên tôi không muốn động tay động chân đâu”

Đúng như tôi dự đoán, ngay khi tôi nói thế thì họ đều đi mất. Những người khác đang có bầu không khí tốt và có lẽ sắp sửa thư giãn trên lầu nên tôi đành tiếp tục uống rượu Sake để giết thời gian.

Trong khi đó, mặc dù Latte-san có thể mặc xác tôi và đi tìm vị khách khác, nhưng cô ấy vẫn ngồi cạnh tôi, tiếp tục cười toe toét khi rúc người vào tôi trong khi tham gia vào cuộc trò chuyện vô nghĩa. Cô ấy vừa ăn trái cây uống rượu vừa nói chuyện với tôi, nhưng mà, tôi tự hỏi là làm thế nào mà cô ấy lại làm như thế được? Chà, chắc là còn đỡ hơn một người thực sự kiên trì. Sao cũng được. Tôi chỉ việc thưởng thức sự mềm mại và mùi hương đó trong khi uống rượu thôi.

“Nhắc mới nhớ, Caam-san~...”

“Hm-?”

Tôi nghĩ cách mà cô ấy hếch mắt lên trong khi nói thế cũng khá là dễ thương vì cô ấy thấp hơn tôi một chút.

“Nếu ngài có được sự chấp thuận của cô bạn gái đáng sợ kia, thì liệu ngài có ngủ với em không?”

“BFFFTT!”

Tôi phọt Sake mà mình đã uống ra một cách vi diệu. Cũng may là Kitsune-san hồi nãy ngồi đằng trước tôi đã không còn ở đó.

*khụ khụ!*

“Iya... làm ơn đừng hỏi tôi câu đó chứ. Tệ nhất là cô bị giết đấy. Và thậm chí là tệ hơn nữa, tôi cũng sẽ bị giết mất”

“Em không hỏi thì làm sao biết được chứ nhỉ-?”

Cô ấy phồng má lên khi nói thế. Cô nàng Succubus này cũng khá ranh ma đấy nhỉ? Nếu đã có những cô nàng nóng bỏng như Celesso-san thì cũng có những cô nàng dễ thương như Latte-san. Hôm nay tôi đã học được điều mới. Có phải chỉ có mỗi mình tôi hay là cả chủng tộc họ đang thực sự cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của xã hội?

Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, thì cô ấy đã áp ngực vào cánh tay tôi và đặt đầu lên vai tôi đồng thời sáp lại gần tôi hơn. Tôi ăn đồ nhắm trông như phô mai trong khi lờ cô ấy đi nhưng cô ấy lại lắc đầu như thể đang dụi má vào tôi.

“Chúng tôi làm xong là liền đến đây nên tôi còn chưa có tắm, vì vậy giờ tôi bẩn lắm đó, biết không?”

“Em không phiền đâu-. Em thích mùi mồ hôi của Caam-san, hay đúng hơn là, Caam-san vẫn khá sạch sẽ đó chứ, ngài biết không? Dù sao thì hãy cho em ăn miếng phô mai ngài đang ăn nhé, làm ơn. A- hn”

Cô ấy sát lại gần hơn nữa trong khi mở miệng rộng ra.

(Thế này chẳng khác nào chim mẹ đang cho lũ chim con ăn cả nhỉ? À không, chuyện này sẽ có một kết thúc tồi tệ, phải không?)

Sau khi nghiêm túc suy ngẫm về chuyện đó trong 3 giây, tôi nghĩ là cũng không rắc rối đến thế đâu nên vẫn cho cô ấy ăn miếng phô mai còn lại mà mình đang ăn dở.

Cô nàng Latte-san này cũng khá kiên trì trong việc ngửi mùi của tôi. Tôi tự hỏi liệu cánh đàn ông có như vậy khi cố gắng cảm nhận mùi thơm của phụ nữ hay không. Chà, bản thân cô ấy đã nói là cô ấy thích nó nên tôi sẽ ngừng để tâm và cứ uống rượu sake của mình. Nếu cô ấy đã bảo tôi cho cô ấy ăn miếng phô mai mình đang ăn, thì hẳn là cô ấy nhắm đến một nụ hôn gián tiếp hay là động cơ của cô ấy thực sự trong sáng? Tôi chẳng tài nào hiểu được cô gái này.

“Ara-, cậu vẫn còn ở đây à?”

Celesso-san ngồi xuống trước mặt chúng tôi và nói thế.

“Iya-, tôi đã nói lý do cho cô bao lần rồi hả?”

“Mặc dù như thế, nhưng cậu vẫn có tâm trạng tốt với Latte nhỉ?”

Vừa nhìn người đang ở cạnh mình, tôi vừa đáp.

“Cô ấy có thể uống và phục vụ những vị khách khác mà khỏi cần bận tâm đến tôi nhưng cô ấy lại không rời đi và cứ tiếp tục ở cùng với tôi. Đó là lý do tại sao bây giờ chúng tôi như thế này đấy. Dù rằng cô ấy có thể kiếm tiền nếu ở cùng với người khác...”

Latte-san bắt đầu di chuyển bàn tay đặt trên ngực tôi xuống bụng của tôi. Cô ấy đang trên đường đến đũng quần của tôi nên tôi đã nhẹ nhàng gạt cô ấy ra. Cô ấy bỏ cuộc và chỉ gối đầu lên đùi tôi.

“Chà, tôi cũng chẳng biết cô ấy thích điểm nào ở tôi nữa”

“Đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó, ngài không biết à?”

“Haa... vậy sao?”

“Đúng vậy đấy!”

Đó không phải là điều cô nên nói trong khi tựa má vào đùi tôi đâu.

“Chà, cứ để như vậy đi. Dù sao, cô có thể quay mặt về phía đầu gối thay vì người tôi không? Chuyện đó làm tôi cảm thấy như chúng ta đang làm một việc khiếm nhã đấy”

“Dù sao thì đây cũng là loại cửa hàng đó mà~”

“Latte, em chỉ nên làm việc như thế ở khi ở trên lầu thôi, được chứ-?”

“Ngài ấy không muốn lên lầu nên ít ra cũng nên cho em ngửi mùi nó chứ”

*khịt khịt*

Ngửi cái mùi gì thế?

“Chị bảo em rồi nhỉ? Cậu ta khá cố chấp nên em từ bỏ đi cho xong”

“Em làm chuyện này chính xác là vì em không muốn từ bỏ đó~”

*Suuーhaa Suuーhaa*

Tôi cố gắng bảo vệ suy nghĩ của mình ra khỏi chuyện này càng xa càng tốt, tới một nơi ngoài vũ trụ. Tôi vẫn uống rượu sake. Tỉnh táo nào... Tỉnh táo nào...

“Phải rồi, Caam-kun?”

Chẳng biết sao lý trí vẫn còn ở xa tầm với của tôi.

“Có chuyện gì?”

“Mặc dù em ấy như thế này, nhưng nó không khiến cậu thấy ghét em ấy đâu nhỉ?”

“Eh? Ừm, cô ấy có làm tôi tổn hại gì đâu nên chẳng có lý do gì mà tôi lại ghét cô ấy cả, phải không?”

“Tôi hiểu rồi. Nếu là thế thì tôi vui rồi. Nếu cậu không phiền thì tôi hy vọng cậu từ giờ sẽ ghé qua đây thăm”

“Ngày nào tôi cũng đến nơi như thế này để uống rượu thì tôi sẽ ra đường ăn xin mất, biết không? Nếu lâu lâu đến một lần thì... tuy nhiên...”

“Eh? Thật ư? Yay~”

Trong khi nói thế, cô ấy vẫn dán vào đùi tôi và cứ ngửi mùi.

“...P-Phục vụ tương tự như lần này thôi nhé, được chứ?”

“V-Vâng”

Tôi không còn nơi nào để đặt tay cả vì đầu của ai đó đã nằm trên đùi tôi rồi, cũng vì vậy mà tôi để tay lên đầu cô ấy trong khi nghĩ rằng cô ấy không bận tâm. Lúc làm thế, tôi tình cờ tạo ra một cục đá tròn đẹp mắt cho vào ly nước hoa quả mà mình đang uống.

“Hm hm~. Ma lực của ngài ấy, em có thể cảm nhận ma lực của ngài ấy thông qua lớp da~”

Cô ấy nói thế một cách cuốn hút làm cho cái thứ bên trong tôi sắp sửa dâng trào. Quả nhiên, tộc Succubus rất nhạy cảm với ma lực.

“Kya-, nó hơi lớn hơn rồi~”

Khi cô ấy nói thế, tôi buộc phải kéo đầu cô ấy ra khỏi đùi tôi và chuyển sang chỗ khác ngồi đợi mọi người quay lại.

“Xin lỗi~. em sẽ không tái phạm nữa đâu nên là-”

Trong khi nói thế, cô ấy đến gần và lại tựa đầu vào lòng tôi, nhưng lần này cô ấy quay mặt khỏi vùng hạ bộ của tôi.

Sau một lúc, Kitsune-san là người đầu tiên trên lầu bước xuống.

“Vậy là cậu thực sự không quất à”

“Ừ. Chà, nhờ thế mà tôi đã có thể tận hưởng bản thân uống rượu sake”

Tôi nói như thế trong khi cố gắng tránh để lộ lý do thật.

“Cơ mà, hình như cô gái đó trông rất gắn bó với cậu rồi, nên cậu có lên đó thì cũng không sao đâu, biết chứ?”

“Kitsune-san, anh dám nói thế là vì anh chẳng biết gì về bạn gái của tôi. Ha-ha-ha”

Tôi nói thế với một đôi mắt cá chết.

“Xin lỗi về chuyện đó”

Anh ta uống một chút nước hoa quả trong khi nói thế nên tôi tạo ra một viên đá tròn khác vừa khớp với cái ly trên đầu ngón tay và hỏi.

“Anh muốn uống đá chứ?”

“Tất nhiên”

Cùng với câu nói đó, tôi lập tức cho viên đá vào ly của anh ta.

Trong khi đó, chuyện này lại xảy ra trong lòng của tôi...

“Hmm.....nn”

Tôi đành mặc xác cô ấy...

“Nói gì đi chứ, sao cô gái đó lại lộ ra phản ứng như thế vậy?”

“Ah-, cái đó chỉ là phản ứng của cô ấy với ma lực của tôi thôi. Hồi nãy tôi thực sự đã gặp rắc rối khi cô ấy bắt đầu nói chuyện với giọng điệu quyến rũ, nên hình như vì chuyện đó mà cô ấy đang kiềm chế lại. Chà, dù sao đi nữa thì nó vẫn khá là khiêu ngợi”

“Tôi hiểu”

Vẫn như cuộc trao đổi đó, chúng tôi tiếp tục ngồi tán dóc với nhau. Khi mọi người đều đã trở lại, chúng tôi quyết định đi về nhà.

“Lại đến nữa nhé~”

Latte-san nhiệt tình vẫy tay trong khi nói thế nên tôi chỉ đáp lại rằng,

“Dĩ nhiên”

Về giá cả thì, tôi không chắc về giá thị trường cho lắm nhưng có vẻ chỗ họ đắt hơn một xu bạc so với những cửa hàng khác. Tôi chỉ trả tiền đồ uống nên cũng không chắc. Chà, nơi này có giá rẻ hơn so với cửa hàng có Onee-san xinh đẹp mà hồi kiếp trước tôi từng uống.

“Gì thế này? Ban nãy cậu không có ngủ cùng cô gái tóc trắng đó à? Cậu đúng là nhát gan mà”

“Trước đó cháu đã nói chuyện này cho Kitsune-san biết rồi nhưng mà này, sếp ạ, chú dám nói thế tại vì chú không biết bạn gái cháu đấy thôi... Chú hẳn là không nghĩ ngợi gì, nhưng đối với cháu thì đây là chuyện sống còn nghiêm túc đấy”

“V-Vậy sao? Lỗi của tôi. Cơ mà, nhờ lời giới thiệu của cậu mà chúng tôi mới tới nơi đó đấy. Cho đến bây giờ, chúng tôi chỉ có nghe nói về cửa hàng đầy ấp những Succubus vì mọi người đều không dám một mình đến đó. Thế nhưng, tuy có hơi đắt nhưng đó là một chỗ tốt nhỉ? Hay đúng hơn là, nó tốt đến mức tôi nghĩ mình sẽ trả thêm tiền đấy”

Ai nấy cũng đều gật đầu với điều đó. Những điều mà họ đang nói hẳn là có hơi thô tục nhưng tôi chắc là họ chỉ đang cố tỏ ra lịch sự mà thôi.

“Vậy thì, tôi về trước đây”

Tôi tách khỏi bọn họ khi để lên đường về chung cư. Quả nhiên, nếu tôi cứ như vầy mà gặp cô chủ nhà thì có lẽ cô ấy sẽ lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh nên chắc tôi nên ghé qua nhà tắm trước khi về nhà.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và ngâm mình trong nước một lúc, tôi cảm thấy người mình đang lấp lánh như một vận động viên thể hình đang cười vậy. Vì mới ở một nơi như thế, nên tôi vẫn còn nhu cầu ‘cá nhân’ cần phải giải quyết nhưng khi về đến phòng thì tôi sẽ ngủ để cho nó qua đi.

Sau khi tới nhà, tôi bắt gặp cô chủ nhà ở phòng ăn nên tôi chào hỏi cô ấy nhưng cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh. Hử? Bộ cô ấy vẫn ngửi thấy mùi đó mặc dù tôi chắc rằng mình đã tắm rửa kỹ lưỡng ư? Thú nhân đúng là tuyệt vời.

Truyện Chữ Hay