Dịch Giả: Tsumimoto
_____________________________________
Un, trên đường trở về thật bình yên.
Thế nhưng, khi tôi vừa tới cổng và được người gác cổng quen biết chú ý đến mình, anh ta nói.
“Này, này! Cậu đem nhiều đó quá đó! Mau lấy hết ra xem!”
Anh ta đột nhiên nói thế trong khi cười nên có lẽ đây chỉ là diễn mà thôi. Ngoài cổng chẳng có bao nhiêu người nên hẳn là anh ta đang rảnh. Hồi kiếp trước tôi là loại người dễ dàng đọc và làm theo bầu không khí nên bây giờ tại sao tôi không làm như thế chứ!
“C-Chàooooo! Tôi có nhiêu đây thôi. Nói thật luôn đó. Hãy tha cho tôi đi mà-”
Tôi lấy đúng số tiền phí cần thiết từ ví ra và giao nó.
“Tsk! Được rồi. Hôm nay tôi đành để cậu đi với nhiêu đây đồ đấy”
Vừa nói thế, anh ta vừa vỗ vai tôi và cho tôi qua cổng.
“Oi, khoan đã”
“Chết tiệt! Đó là sĩ quan cấp trên của tôi... (Ông ta làm gì ở đây nhỉ...)”
“Cậu cũng có qua lại với tên đó à”
“Tôi nghĩ vậy-”
“Người ta có câu, hàng rào ở giữa giữ cho tình bạn được tốt[note28542]. Câu nói đó lúc này lại càng phù hợp hơn bởi cậu vẫn còn đang làm nhiệm vụ. Cậu hiểu chưa?”
“Vâng ạ. Cho tôi xin lỗi”
Tôi cũng bị cảnh cáo khi anh ta kiểm tra giấy tờ của tôi.
“Té ra cậu tên là Caam à. Cậu cũng có lỗi đấy. Cậu hẳn là đã trở nên thân thiết hơn với tên này bởi vì cậu thường ghé qua đây do làm công nhân ở công trường xây dựng tường thành bảo vệ, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu rằng mình không nên đùa giỡn trong khi cậu ta vẫn còn đang làm nhiệm vụ”
“Vâng. Đúng như ngài nói”
“Tạm thời tôi sẽ để cậu đi với lời cảnh cáo này, nhưng lần sau tôi sẽ kết án cho cậu phải làm dịch vụ cộng đồng[note28543] và cậu sẽ bị cắt lương”
““...Vâng...””
Bài giảng đạo trong phòng bảo vệ đó tốn khoảng 10 phút trước khi chúng tôi được đi.
“Xin lỗi về vụ đó nhé. Để lần sau tôi canh giờ tốt hơn...”
“Không đâu, đừng làm thế nữa...”
Mặc dù bên trong đã sắp 40 rồi, nhưng tôi vẫn hành động như một cậu thanh niên trung học. Để lần sau tôi đãi anh ta coi như bù lại.
Tôi về phòng và đặt đồ xuống để ra ngoài mua nguyên liệu nấu đồ ăn tối. Tuy nhiên, khi tôi bước ra, Torene-san đã ở đó đợi tôi rồi.
“Uhm, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Tôi cảm thấy cô đơn lắm trong những ngày cậu rời đi... Cậu làm chút món ngọt cho tôi đi, tôi sẽ trả tiền mà”
Cô ấy lộ vẻ tuyệt vọng khi nói thế. Thế này là sao?
“Um- ý cô là sao?”
“Ý là tôi đang đợi những món ngọt mà cậu làm theo ý thích ấy. Vậy đấy, nên làm ơn đi mà, tôi cầu xin cậu đó”
Ngay cả khi cô nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn thì...
“Nếu cậu không làm thì tôi sẽ bắt đầu khóc trong phòng cậu đấy! Cậu sẽ chết đó!”
Cô tự nhiên nói với chất giọng dễ thương như vậy là sao hả? Trông cô ấy y hệt bé gái nhưng nếu tôi nhớ không lầm, thì con ngựa phòng bên nói cô ấy là một Banshee[note28544]. Hồi kiếp trước, người ta có nói rằng khi bạn nghe thấy tiếng khóc của thứ gì đó, thì đó chính là dấu hiệu cho thấy có người sắp chết. Ngay cả khi cô ấy khóc trong một căn phòng nào đó trong chung cư đi chăng nữa, thì chẳng phải xác suất người đó là tôi vẫn thấp sao?
“Ah- ừ, rồi. Tôi hiểu rồi. Dù sao tôi cũng sắp ra ngoài đi chợ mà”
“Tôi đã phát ngán với mấy món ngọt quanh đây rồi, nên tôi muốn ăn món khác cơ”
“Haa... Là vậy sao?”
“Vậy, tôi giao cho cậu nhé”
Vậy là chuyện đã được quyết định rồi... Ah- chậc, khổ thật đấy. Được rồi, tôi đành làm cả hai cùng lúc vậy. Bởi vì tôi làm như đã nói, nên không biết họ có bắt đầu nghĩ rằng tôi là một thằng tự cao tự đại không nhỉ.
****
Tôi đã mua xong nguyên liệu nấu bữa tối và làm món ngọt rồi. Chắc tôi nên bắt đầu làm món ngọt trước. Trong khi bản nhạc nền của chương trình nấu ăn ba phút[note28545] vang lên trong đầu, tôi bắt tay vào làm.
*tere te te te te, tere te te te, tere tetete~*
Ngay lúc này, tôi đang đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người trước mặt. Vậy là tăng thêm một người rồi à...
“Tại sao Fraîche-san cũng ở đây?”
“Hm? Tôi nghe thấy giọng của Torene-san rồi mới đến. Cậu đang làm đồ ngọt à? Nếu vậy thì tôi cũng muốn ăn ké”
Bình thường cô rất đúng đắn nên nếu cô nói câu đó với vẻ mặt trần trụi[note28546] thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.
“Rồi, rồi. Được rồi. Phần của một người hay năm người gì cũng chẳng thành vấn đề. Tôi đã bỏ cuộc rồi”
Tôi sắp xếp nguyên liệu trước mặt mình.
“Tôi trả tiền để cậu ta làm nên cô cũng phải trả chung, mỗi người một nửa”
“Rồi rồi. Tôi cũng sẽ trả tiền nên đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa”
Có vẻ như tôi sắp được trả tiền vì công sức làm món ngọt.
“Rồi, cậu tính làm cái gì?”
“Chỉ là một cái bánh đơn giản thôi”
“Cậu nói là bánh à!”
“Cậu có thể làm bánh ư?!”
“Chỉ là cái bánh đơn giản thôi, có được không?”
“Cậu có thể tự nấu đồ ăn, làm bánh quy từ đồ thừa và làm trái cây khô. Thật kỳ lạ khi cậu vẫn làm công nhân đấy”
“Tách sở thích ra khỏi công việc mới là chuyện tốt đấy. Không thì cô sẽ bắt đầu ghét sở thích của mình”
Nói thật nhé, chỉ có một vài sở thích mà bạn có thể làm ở thế giới này, nên tôi chỉ có thể nấu ăn cũng tránh sao được. Nói cho cùng thì ở đây cũng có trò chơi nào đâu. Chà, mấy cha anh hùng có vẻ đã quảng bá Cờ Othello và Cờ Vua ở thế giới này nên tôi chắc là có mấy cái đó...
“Hmm- Có vẻ khá hợp lý. Nghe có lý đấy”
Giờ thì, những loại bánh mà tôi biết cách làm là bánh kếp, bánh bông lan, và bánh chiffon. Trong cái đống này, món rẻ nhất để làm là bánh kếp, nhưng cái đó trông không giống bánh tí nào, nên chắc tôi đành làm bánh chiffon vậy. Tôi có thể biến nó thành cái bánh nhiều lớp nếu mà giờ tôi nướng một cái bánh bông lan nhưng không làm đâu, làm lớp phủ theo cách thủ công thì mệt chết mất. [note28547]
Ở thế giới này không có khay làm bánh chiffon nên chắc tôi đành đặt cái cốc sắt mà mạo hiểm giả sử dụng vào giữa khay nướng. Cơ mà, thật khó hành sự khi có người đang quan sát.
Chà, tôi còn có lựa chọn nào khác ngoài bắt tay làm đâu. Trước tiên, tôi tách lòng đỏ khỏi lòng trắng trứng, cho vào bát rồi trộn đều với đường và bột. Trong cái bát khác, tôi đánh bông lòng trắng trứng và từ từ cho đường vào bông đặc lại. Khi đã xong, tôi cho hỗn hợp trứng đường vào bột nhão đã được chia làm ba phần và nhào bột.
Sau đó, việc còn lại phải làm là lấy bơ tráng khay và cho vào lò. Nếu bạn lấy que đâm xuyên qua nó và không có gì chảy ra thì bánh đã xong rồi đó.
Bởi vì hương thơm hấp dẫn mà cô chủ nhà, con ngựa và một người mà tôi chưa từng gặp qua đã đến làm tăng số người tham gia.
Ấn tượng đầu tiên: Đáng sợ quááááááá.....
Tôi không chú ý đến họ bởi đang quay mặt vào lò nướng để xem bánh đã xong chưa, lúc tôi quay lại thì anh ta đã ngồi trên một chiếc ghế rồi. Tôi ngạc nhiên đến mức suýt đã phóng ra ngoài, nhưng vì anh ta ngồi đây, nên tôi nghĩ có lẽ anh ta cũng là dân cư ở đây, vì vậy tôi không hét lên. Cảm ơn mày nhé, con game mà tao thích. Nhờ mày mà tao mới không hét lên. Nếu tôi bắt gặp anh ta ở hành lang lúc nửa đêm thì kiểu gì tôi cũng hét lên và tè ra quần.
Về lý do tại sao anh ta đáng sợ thì, anh ta cao khoảng 2 mét, sở hữu đôi mắt đỏ với một cơ thể màu đen xám, không lông và ẩm ướt. Nếu tôi nói miệng anh ta rộng đến tận mang tai và hàm răng sắc bén như dao cạo thì sẽ dễ hiểu hơn nhỉ?
Anh ta mặc giáp và thanh kiếm vẫn treo ở thắt lưng. Tôi tự hỏi có phải anh ta vừa mới làm xong việc hay không. Nhưng ít ra cũng phải lau sạch vết máu bắn lên người trước đi chứ.
“Ah, hân hạnh được gặp anh”
“Ah, vậy cậu là Caam à. Tên tôi là Folly. Cảm ơn mấy món ngọt đó nhé. Chúng ngon lắm”
Hảảảảả? Trông thì đáng sợ, nhưng anh ta lại rất lịch sự. Có phải anh ta thực sự là người rất tốt không? Khoan đã nào, anh ta thuộc chủng tộc nào nhỉ? Người thuộc thủy tộc à? Ừm, tôi không nên lo về vụ đó.
“Ah, được rồi”
Tôi chỉ có thể đáp lời được như thế bởi câu trả lời của anh ta khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng.
“Hmm ーーー Ngọt quá đi. Và còn mềm nữa”
Cô ấy dậm chân dễ thương ghê.
“Hmmー, món này quá...”
Đừng có nhai nó mạnh bạo với vẻ mặt nghiêm túc chứ.
“Hmmー. Nó rất ngon nhỉー”
Con ngựa tiếp tục ăn với nụ cười trên mặt. Tôi chưa nhận được lời nhận xét đúng nghĩa nào cả nên tôi cũng không biết nó ra sao.
“.......”
Đừng có lặng lẽ mà ăn chứ. Hãy cho tôi vài lời bình luận đi mà.
“Umu... độ mềm tựa như lông gà. Độ ngọt cũng vừa phải và vị trứng bổ sung cho nó. Nếu mà như vầy, thì đúng là kỳ lạ khi cậu làm công nhân hằng ngày đấy”
Cảm ơn anh rất nhiều vì lời bình luận tốt bụng ấy. Mà khoan, tôi nói trong đầu thì anh ta không nghe thấy đâu nhỉ?
Un, được rồi. So với đồ ngọt phương Tây mới ra lò mà tôi ăn hồi kiếp trước, thì nó không ngon mà cũng chẳng dở. Thật sự chỉ ở mức tạm ổn thôi.
““““Cảm ơn cậu đã chiêu đãi””””
“Không có chi”
Hồi kiếp trước cũng vậy, ở thế giới này cũng y hệt, cách dễ dàng nhất để gắn bó với người khác là qua đường bao tử.
Chúng tôi bắt đầu tám chuyện sau bữa ăn nhẹ buổi chiều. Họ hỏi về việc làm thế nào mà tôi có thể dùng dao để bắt con ruồi trên tường và tôi lấy con dao ra từ đâu, nên tôi kể cho họ việc mình đã luyện tập thế nào ở làng. Tôi kể về việc mình tập ném đá trước, rồi ném dao và ném rìu cũng như cách tôi chế luyện con dao ma thuật.
“Thì ra cậu có thể làm được chuyện như thế à...”
Fraîche-san bỗng nói một câu như thế với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu có thể chỉ tôi làm không? Nhờ người ta dạy ma thuật riêng của họ chẳng khác nào nhờ họ giao bảo vật của mình ra cả, nhưng cậu có thể ngoại lệ dạy cho tôi không?”
Cô ấy đột nhiên cúi đầu khi nói thế.
“Chà, chắc là không thể nào đâu nhỉ. Dạy ma thuật của cậu như thế thì-”
“Ah, không sao”
“Hử?!”
“Nhanh quá đó! Cậu đồng ý dễ dàng quá vậy! Đây này, tôi đang vắt óc để tìm cách diễn đạt cảm xúc của mình, nhưng rồi cậu chỉ việc gạt điều đó đi bằng câu nói ấy!”
“Ah-, xin lỗi, nhưng hồi còn đi học ở làng, đã có lúc tôi dạy cho mọi người trong lớp mẹo sử dụng ma thuật. Cái này hẳn là lối suy nghĩ khác so với những pháp sư, nhưng tôi đã dạy cho mọi người trong làng để cuộc sống của họ trở nên dễ dàng hơn”
Sau khi nói như thế, tôi tạo ra một con dao hắc diện thạch trên lòng bàn tay. Nắm nhẹ nó và vung vòng vòng như cây thước của giáo viên đồng thời lấy ra một cục hắc diện thạch.
“Nói thật nhé, con dao đen này làm từ cục đá này. Cục đá này được hình thành từ thủy tinh nên hẳn là trông nó giống thủy tinh nhưng thực chất, nó là đá. Điều đó có nghĩa là cục đá này ban đầu được hình thành tự nhiên. Tôi nghĩ rằng nó đến từ dung nham đã nguội đi và đặc lại hay gì đó tương tự. Khi mọi người đập vỡ cục đá này thành từng mảnh, thì cạnh của những mảnh vỡ này đều rất sắc bén”
“Fumu”
“Hmm-”
“Thật á?”
“Chẳng phải có những lúc kính vỡ vẫn có thể cắt đồ được sao? Tương tự như thế đó. Hãy sử dụng hình ảnh “một mảnh kính cứng bị vỡ biến thành một con dao””
“““Ohh-”””
Thật kỳ diệu khi mọi người đều đồng thời cất lên câu nói đó. Tôi đảm bảo Fraîche-san và Folly-san hiểu được nhưng còn Torene-san thì không thể đâu.
“Cũng khá dễ để tưởng tượng nhỉ?”
“Un un. Cô có hơi đánh giá thấp tôi đấy nhỉ?”
“Quả thật là dễ hiểu. Cậu có nghĩ về việc thực sự cố gắng trở thành giáo viên luôn không?”
“À không, ừm-, tôi nghĩ cứ để cái đó cho người thực sự thích dạy học mới là tốt nhất. Với lại, tôi không làm được đâu bởi vì tôi chỉ có đúng một cách dạy và tôi sợ sẽ thay đổi cuộc đời học sinh của mình mãi mãi. Ah, về điểm yếu của thứ này, khi ma lực mọi người dùng để tạo ra thứ này cạn kiệt thì nó sẽ biến mất. Nó va chạm càng mạnh thì biến mất càng nhanh. Cũng vì thế mà nếu mọi người sử dụng cái này làm thanh kiếm, thì nó sẽ đột nhiên biến mất và chuyện tệ nhất có thể xảy ra là mọi người bị giết. Vì vẫn là thủy tinh, nên nó giòn lắm, thế nên tôi mạnh mẽ khuyên mọi người rằng chỉ nên dùng nó để ném mà thôi”
“Hiểu rồi”
“Được thôi-”
“Tôi sẽ đảm bảo mình không quên”
“Đừng có nhờ tôi nói cho mọi người mẹo có thể dùng để ném, tôi đã phải nghiêm túc tập luyện và học theo cảm nhận đấy”
Mặc dù cũng có phần thưởng do kỹ năng mang lại.
Cứ như thế, Torene-san lập tức thử ném dao. Thế nhưng, thay vì dính vào tường, thì phần tay cầm va vào tường, rơi xuống đất, gãy làm đôi rồi biến mất.
“Ah-”
Trông cô ấy có vẻ khá thất vọng, nhưng nếu cô ấy thực sự làm nó dính vào tường trong lần thử đầu tiên thì tôi sẽ khá nản lòng. Tôi có thể hiểu được điều đó như một người luôn luôn ném dao.
“Fumu....” *Thụt*
“Như thế này à?” *Bịch*
“Umu”
“Yey”
Hai người họ đập tay nhau và họ có vẻ hài lòng.
Folly-san, ngừng lại đi mà, không thì tôi sẽ coi anh là người làm cái chuyện như thế suốt mất. Trí tưởng tượng của tôi sắp vượt quá tầm kiểm soát rồi, hay tôi nên nói là, nụ cười của anh trông rất đáng sợ đó. Bạn chỉ thấy được khuôn mặt đó trước lúc bị cắn cổ thôi đó.
Cũng tới giờ ăn tối rồi, nên chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện và tôi lại bắt đầu nấu ăn nữa. Hôm nay tôi bủn xỉn thôi, tôi sử dụng một chút nguyên liệu mình đã dùng để làm bánh nhằm làm bánh mì nướng kiểu Pháp.
“Eh? Cậu bỏ bánh mì vào hỗn hợp trứng đường à?”
“Cậu tính nướng cái đó sao? Ah... mùi thơm ghê-”
“Trông ngon phết-”
Tôi định giải thích từng bước làm nhưng rồi quyết định lặng lẽ mà nấu.
“Được rồi, đã xong rồi-”
Có lẽ tôi sẽ phải giải thích tại sao nó lại được gọi là bánh mì nướng kiểu Pháp, nên tôi chỉ việc nói với họ rằng đó là bánh kếp giả.
“Ooh-, cho tôi thử chút đi-”
Cô gái lớn tuổi hơn tôi nhưng trông y hệt một bé gái dễ thương nói thế. Nếu nhìn từ bên ngoài thì tôi nghĩ cô nàng này dễ thương phết. Tuy nhiên, lâu lâu cô ấy lại trở nên hống hách như hồi lần đầu chúng tôi gặp nhau.
“Ah-, cứ tự nhiên. Tôi bỏ cuộc rồi, tôi biết kiểu gì cô cũng nói thế nên mọi người cứ tự nhiên mà ăn đi”
Tôi nói thế trong khi làm mẻ thứ hai để mình ăn.
“Để xem...”
Tôi không chắc anh ta thích đồ ngọt hay anh ta chỉ có hứng thú thôi, nhưng tôi có hơi ngạc nhiên khi Folly-san cũng lấy ăn.
“Hah... với tôi mà nói, thì hôm nay không phải ngày tốt. Từ lúc trở về là đã ăn mắng, bị bắt làm đồ ngọt và một phần bữa tối của mình cũng bị đoạt đi mất”
Với lại, trông Folly-san đáng sợ quá chừng. Chà, kệ đi. Chắc là tôi nên đi ngủ để mai có thể dậy sớm.
Tôi ngủ nhanh đến mức khó tin vì chuyến đi dài về đây.