Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 30: thời điểm tôi về làng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

Đôi lời: Chỉnh sửa xưng hô giữa Suzuran và Caam lại vì họ đã không còn là con nít nữa

___________________________________

Vào giờ nghỉ trưa, tôi quyết định nói với sếp trong khi mọi người đang ngồi ăn.

"Sếp ơi, tôi định đi xa khoảng ba ngày tính từ ngày mai"

"Ou, có phải liên quan đến cô bạn gái trong lời đồn của cậu à? Đúng là người trẻ tuổi thật tuyệt mà!"

Chú ấy nói lớn đến mức ai cũng nghe thấy. Cái bộ mặt nhếch mép lên cười đó của họ làm tôi thấy tức nhưng tôi đành mặc kệ họ.

Đến bây giờ, tôi đã làm việc cùng một chỗ trong gần ba mươi ngày rồi nên tôi khá gần gũi với mấy người này. Sau khi thảo luận xong, chúng tôi rời khỏi quán ăn và trở lại làm việc. Đúng lúc đó,

"Vì cậu phải đi rồi, nên dẫn chúng tôi đến khu đèn đỏ đi chứ-"

Kitsune-san cứ đấm vào lưng tôi trong khi nói thế. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra nên chúng tôi không có dịp để đến Ký Ức Ngọt Ngào. Mặc dù họ biết mức độ nguy hiểm của việc đến nơi đó, nhưng có vẻ như họ vẫn muốn đến. Họ đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.

"Chà, dù nói là đi cùng, nhưng tôi không tính dùng dịch vụ của họ đâu, tôi chỉ đồng hành cùng mọi người thôi đấy"

"Không sao đâu~. Cô ấy sao biết được chứ"

"Thôi thôi thôi. Tsuno-san, anh không biết cô ấy nên mới nói thế thôi"

"H-Họ nói đúng đó. Cậu nên làm thế để trải nghiệm mùi vị của người phụ nữ khác đi chứ"

"Anh nói mùi vị của người phụ nữ khác à... Anh vô lễ quá đấy, Macho-san"

Sau khi nói thế, chúng tôi trở lại làm việc. Chúng tôi chẳng hề gặp vấn đề gì nên đã có thể nhanh chóng hoàn thành.

Ngài mai tôi sẽ về quê rồi, vậy thì tôi nên đi mua quà lưu niệm chứ. Cũng vì thế mà tôi quyết định đi con đường khác để về chung cư của mình. Với cha mẹ, tôi sẽ tặng họ một bộ gia vị. Tôi nhớ Suzuran có hỏi nó có đẹp không hồi tôi tặng đồ kẹp tóc cho cô ấy nên tôi quyết định mua cho cô ấy một cặp khuyên tai bạc.

Tôi không chắc là cô ấy có nghĩ rằng sửa soạn là không cần thiết hay cô ấy không có hứng với mấy cái đó nữa, nhưng tôi chỉ thấy cô ấy đeo trang sức có vài lần thôi. Với lại không phải ngày nào cô ấy cũng đeo kẹp tóc mà tôi đã tặng. Cô ấy chỉ đeo vào những ngày lễ hay gì đó thôi.

Nếu là thứ này thì tôi nghĩ nó sẽ hợp với mái tóc đen của cô ấy, vì vậy tôi chẳng gặp vấn đề gì khi chọn nó cả. Tôi nên xin lời khuyên của Miiru để xem mình nên mua thứ gì vào lần tới trở về. Cô ấy luôn đeo một vài món trang sức nên tôi dám chắc cô ấy biết mình nên chọn cái nào. Ý tôi là, ngay từ đầu tôi còn chẳng biết kích thước ngón tay của Suzuran nữa là, nên tôi mua nhẫn cho cô ấy kiểu gì.

Trở về phòng mình, tất cả những việc còn lại là chuẩn bị cho ngày mai nữa thôi. Lúc tôi thông báo cho chủ nhà biết mình sẽ rời đi trong 3 ngày, cô ấy nói,

"Nếu cậu mà không trở lại thì tôi sẽ bán hết đồ của cậu đấy, nên cậu đừng lo về tiền nhà nhé"

Tôi chỉ có thể bật ra tràng cười căng thẳng với câu nói đó đồng thời thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là trò đùa mà thôi. Thật khó để khiến con người này mở lòng. Như kiểu cô ấy đang dựng một bức tường dày hay gì đó vậy.

****

Mặt trời vừa lên, tôi đang nấu bữa sáng và bữa trưa trong khi đợi cổng thành mở ra. Trên đường đến thị trấn này, tôi đã không nghỉ lấy sức nhiều lắm, nhưng lần này, tôi sẽ nghỉ ngơi trước khi trở về.

"Oh-, hôm nay cậu không đi làm à?"

"Ừ, tôi sẽ về làng một lúc. Tôi đã bảo bạn gái mình rằng chúng tôi sẽ gặp nhau mỗi ba mươi ngày nên tôi phải về"

"Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi phải nói điều này nhé, nhưng cậu vẫn phải trả phí khi trở lại. Hãy đảm bảo cậu không để tiền ở nhà đấy nhé? Với lại, hãy chắc rằng cậu có ve vãn với bạn gái của mình khi ở đó. Như thế còn đỡ hơn đốt tiền vào khu đèn đỏ"

Chúng tôi tiếp tục tán nhãm một lúc. Tôi muốn nghĩ rằng mình đã rất gần gũi với anh gác cổng-san bởi chúng tôi có thể làm chuyện như vậy.

Tôi đến được giữa chặng đường từ thị trấn đến ngôi làng, và mặc dù có hơi sớm, nhưng tôi quyết định nghỉ ngơi và ăn trưa. Trong lúc nghỉ ngơi, tôi để ý thấy có quái vật Goblin đang nằm chờ trong bụi rậm. Sau khi xác nhận không có ai ở quanh đây, tôi tạo ra một viên [Đạn Đá] và bắn vào con Goblin.

*Pằng*

Bạn có thể nghe thấy tiếng viên đạn xé gió.

*Bùm*

Con Goblin ngã về phía trước mà chẳng thể hét được lấy một tiếng và chỉ có mỗi phần thân trên lú ra khỏi bụi cây. Mọi thứ từ phần miệng trở lên đều bị nổ tung nên tôi chẳng thể bán lấy tiền được. Tuy nhiên, nếu tôi coi nó như một dạng phí thử nghiệm thì cũng đã khá rẻ rồi vì tôi chưa từng sử dụng ma thuật lên lũ quái.

Sau vụ này, tôi cần phải phi tang chứng cứ. Nếu để mặc như vậy, lũ thú hoang và những con quái vật khác quanh đây sẽ xử lý nhưng nó đã bay đến chỗ vọng lâu có thể thấy được, nên tôi phải làm thế. Cầm chân nó kéo lê đi sẽ rất thốn nên tôi chỉ việc sử dụng ma thuật [Hỏa Cầu] để biến nó thành than.

"Lần này chỉ là quả hỏa cầu bình thường thôi, chứ không phải siêu to khổng lồ"

Chẳng có ai ở đây cả nên tôi thử nói thế. Chắc là tôi nên thử nghiệm ma thuật kết hợp giữa hỏa và thủy sau vậy.

Trên đường về làng, ngoài con Goblin đó ra, thì tôi chẳng gặp con quái vật nào khác. Tôi tự hỏi mình có nên coi chuyến đi bình yên của mình là điều may mắn không nhỉ.

Lúc tới gần làng, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.

"Oooiii! Caam-"

Mặc dù chỉ thấy được có phần chóp, nhưng tôi chắc chắn giọng nói đó phát ra từ tháp canh. Tôi không thể nhìn xa nhưng tôi nghĩ đó là Schinken nên bây giờ tôi sẽ vẫy tay chào lại.

Schinken đến gần trong lúc tôi đang đi.

"Cũng lâu rồi nhỉ. Tay cậu đô hơn rồi à? Cậu làm nghề gì thế?"

"Chúng ta nói chuyện sau nhé. Ý tớ là, cậu vẫn còn đang làm việc mà, phải không?"

"Nhiêu đây thì có nhằm nhò gì đâu chứ. Đứng canh trên tháp đôi khi cũng chán chết, nên tất nhiên tớ cũng có lúc rảnh rỗi rồi"

"Ngay cả khi có chán thì cậu vẫn cần phải cảnh giác chứ"

Sau khi trao đổi đôi lời, tôi quyết định đi thẳng về nhà.

"Con về rồi đây-"

Chẳng có ai ở đây cả. Đúng là khá buồn mà... Chà, mặt trời vẫn còn trên cao nên tôi chắc như thế là bình thường. Tôi đành để quà lưu niệm mình đã mua lại trên bàn và ra ngoài gặp Suzuran. Cô ấy vẫn đang chăm sóc cho lũ gà, lũ vịt như mọi khi nên tôi gọi cô ấy.

"Anh về rồi đây"

Sau đó, cô ấy chạy lại chỗ tôi và nói,

"Chào mừng trở về"

Tại sao tôi lại cảm thấy có gì không đúng nhỉ.

"Anh về sớm hơn em tưởng. Em nghĩ phải mất 5 ngày nữa anh mới về"

Hử? Tại sao cô gái này lại nói như thế chứ?

"À. Nơi anh hiện đang làm việc trả công theo ngày nên anh nghỉ ngơi sau vài ngày làm việc. Cũng thật tình cờ là hôm nay là một trong những ngày đấy, nên đó là lý do anh về sớm. Quà lưu niệm của em đây này"

"Cảm ơn"

Hồi trước cô ấy không thường hay cười như vậy đâu. Tôi tự hỏi là đã có chuyện gì xảy ra.

"Em đã bắt đầu nói nhiều hơn rồi nhỉ. Anh tự hỏi có phải cậu đã thay đổi đến thế chỉ trong 30 ngày không"

"Un. Đó là vì em phải chăm sóc lũ gà. Khi chúng đẻ trứng, thì có rất nhiều người muốn mua. Cũng vì thế mà em phải nói chuyện nhiều hơn bình thường. Em cũng nhận ra rằng mình đã không nói chuyện nhiều với Caam nên nếu em cứ như thế thì anh sẽ không thể hiểu những gì em muốn nói"

Woah. Trước giờ tôi chưa từng nghe cô ấy nói nhiều đến thế này.

"Onee-chan trông coi ao hồ đã nói chuyện nói với em rằng em nên nói chuyện nhiều hơn bởi em có chất giọng xinh đẹp"

Oohh- chúng ta cũng phải cảm ơn cô ấy vì chuyện này nhỉ?

"Ah-, về món quà lưu niệm này ấy, anh mua vì Suzuran không sửa soạn gì nhiều. Như thế không có nghĩa là anh sẽ lại mua thứ như vậy vào mỗi lần trở về đâu. Đây chỉ là để kỷ niệm lần đầu anh kiếm được tiền trên thị trấn thôi"

Nói như thế thì có hơi ngại nhưng tôi phải đảm bảo rằng cảm xúc của mình đã được truyền tải.

"Cảm ơn nhé. Em mở ra có được không?"

Tôi gật đầu. Mặc dù hành động của cô ấy chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi vẫn thấy nó rất dễ thương. Tôi nghĩ cô ấy sẽ còn dễ thương hơn nữa nếu thấp hơn tôi một chút và nhếch đôi mắt lên, nhưng điều đó hẳn là đòi hỏi quá mức rồi.

Trong lúc tôi nghĩ như thế, cô ấy mở túi giấy và đeo khuyên lên một bên tai.

"Anh thấy thế nào?"

Cô ấy tét mái tóc đen để cho tôi xem. Cử chỉ đó làm con tim tôi lỡ một nhịp.

"Ừ, rất hợp với em"

Tôi chỉ nói được như thế trong khi giả vờ như đang bình tĩnh.Tôi nghĩ bây giờ cô ấy sẽ đeo cả hai lên, nhưng cô ấy đã tháo xuống, bỏ lại vào túi và nói,

"Để em cất nó vào phòng, nên anh có thể đợi ở phòng khách"

Sau khi nói thế, tôi bước vào nhà Suzuran, nơi mà mình đã quá quen rồi. Chà, cô ấy không thường hay đeo trang sức như thế đâu nên cũng tránh sao được chứ.

Sau khi đợi một lúc, cô ấy mang trà trở lại. Đó là trà mà tôi thường uống mỗi khi đến đây. Thật tuyệt vời bởi trên thị trấn tôi chỉ toàn uống trà hoa cúc thôi.

Trong lúc uống trà, tôi kể cho cô ấy nghe về 30 ngày tôi ở trên thị trấn.

"Vậy là anh đã đánh thắng 4 người à. Caam không thích đánh nhau cho lắm, nên điều đó hiếm khi xảy ra với anh"

"Chuyện đó là vì người sống phòng trên anh và người sống ở phòng kế bên anh đã bảo, 'Cậu không giết chết họ là được rồi. Hãy giải quyết đi'. Trước khi thực sự đánh họ, anh đã chạy trốn hai lần rồi đó. Chỉ là họ cố chấp quá nên chuyện thành ra như thế đấy"

Trời đã tối từ lúc nào không hay, và Ricoris-san đã trở về.

"Ara-, đã lâu rồi nhỉ-"

"Ah, cháu xin lỗi vì đã làm phiền ạ"

Sau đó, chúng tôi nói chuyện tiếp.

"Lúc Caam-kun không có ở đây, đứa con gái của dì đã nói chuyện nhiều hơn rồi đấy. Chuyện đó làm dì thấy rất nhẹ nhõm. Ý dì là, dì đã nghĩ nếu không có Caam-kun ở đây, thì con bé sẽ trở lại với vẻ ít nói bình thường kia"

"Dạ, cháu cũng đã nghe qua lý do rồi ạ. Kệ đi, ở làng có gì thay đổi không ạ?"

"Để xem-, chắc là trưởng làng đã trở nên khá phiền phức kể từ khi cháu lên thị trấn"

"Ông già đó đã quá dựa dẫm vào cháu. Cơ mà, đúng thật là với ma thuật của mình, cháu đã có thể khai hoang những mảnh đất chưa được sử dụng, tạo ra một hồ chứa nước, làm ra loại rượu sake mới và nhiều chuyện khác nhau nữa"

"Oh- em mới vừa ...về à?"

"Ah, cháu xin lỗi vì đã làm phiền"

“Oi, cháu mới vừa về mà đã ve vãn lấy con chú rồi sao? Hử?”

Thật là một hiểu lầm khủng khiếp.

“Cháu, lý do cháu đến thị trấn là vì công việc hằng ngày, phải không? Bây giờ cháu hạng gì rồi? Chú dám chắc là cháu đã đăng ký ở công hội để kiếm việc dễ dàng hơn, phải chứ? Cháu đã tiếp nhận nhiệm vụ chinh phạt nào chưa?”

“À, ừm, cháu vẫn ở hạng 2. Công việc mà cháu tiếp nhận là sửa chữa tường thành bên ngoài, nên ngày nào cháu cũng toàn trộn vật liệu lại để làm gạch thôi”

“Oi oi, nếu đã là đàn ông thì cháu nên làm nhiệm vụ chinh phạt đi chứ, không phải sao? Nếu cháu không mạnh mẽ thì cháu bảo vệ Suzuran kiểu gì!”

Cháu nghĩ con gái của chú đã mạnh lắm rồi. Xét cho cùng thì cô ấy đã hóa thành hiện thân của sức mạnh rồi còn gì. Đương nhiên, tôi không nói những lời đó ra.

“Cháu là tên nhát gan. Cháu không thích bị đau hay những chuyện nguy hiểm nên mới quyết định kiếm tiền trong một môi trường an toàn. Nếu có lúc cháu phải bảo vệ cô ấy, thì đến lúc đó cháu sẽ làm”

“Có điều, cháu là con trai của Hail đấy nhé! Cháu đừng nên làm anh ta xấu mặt chứ!”

“Cha à. Caam đã đánh nhau lúc ở trên thị trấn đấy ạ. Cậu ấy nói là đã đánh thắng 4 người”

Ah, chết tiệt-, tạ ơn trời là cô ấy đã không nói thêm những thông tin không cần thiết.

“Oh... họ ở hạng nào? Họ có vũ khí không?”

“Um, bọn họ đều hạng 5. Bốn người họ luôn đi cùng nhau nên cháu nghĩ có lẽ họ là một đội. Còn về vũ khí thì họ không có bởi bọn cháu đang ở trong thị trấn”

“Rồi thì cháu nói là mình đã đánh 4 tên hạng 5 trong một trận tay không à?”

“Ừm... đúng vậy. Mặc dù cháu không có giết họ”

Sau khi nói thế, tôi quyết định kể cho họ cách mọi chuyện bắt đầu.

“Chẳng phải đó là hành động hèn hạ sao?”

“Nn-, phương pháp của thằng bé có hơi hèn hạ”

Suzuran chỉ ngồi yên uống trà mà chẳng nói lấy một lời.

“Một khi đã chiến đấu thì công bằng với dơ bẩn chẳng còn là vấn đề. Hơn nữa, mặc dù họ là người đã kiếm chuyện nhưng họ lại không lao vào đánh và chỉ chém gió. Để giành lấy chiến thắng, cháu chỉ việc giáng cho họ một đòn bất ngờ”

“Nhưng mà, nói sao nhỉ?”

“Hm-, chú chẳng biết nói sao nữa-“

“Caam an toàn là được rồi”

“Cơ mà, em nghĩ sao về việc thằng bé ném cát vào mắt họ”

“Em nghĩ cũng có sao đâu, bởi thằng bé vẫn ổn. Dẫu sao thằng bé cũng đánh với 4 người mà”

“Hmm-“

Vì Ichii-san ở đây, nên hẳn cũng đồng nghĩa với việc cha mẹ tôi cũng đã về nhà. Chắc giờ tôi nên về nhà thôi.

“Uhm-, cháu về nhà nhé, cháu nghĩ giờ này cha mẹ mình đã về nhà rồi”

“Được chứ. Cháu đã ở đây một lúc rồi, phải không?”

“Trưa ngày mốt cháu sẽ trở về thị trấn”

“Chăm sóc cho Suzuran khi cháu ở đây nhé”

“Dạ”

Sau đó, Suzuran bắt đầu đánh Ichii-san. Có phải là cô ấy thấy xấu hổ không. Tôi đã tiếp nhận cú đó vào bụng rồi, nên Ichii-san thực sự cứng cỏi khi có thể tiếp nhận cú đó vào vai. À mà, về nhà thôi nào.

****

“Con về rồi đây-“

“Ara, mừng con về nhà. Con về hồi nào vậy? Mẹ không nhận ra luôn đó”

“Chắc là quá trưa một chút thôi ạ”

“Sao rồi, sống trên đó ấy?”

“Con đang làm quen ạ. Nơi con đang sống có một vài người khá thú vị ạ”

“Thú vị à...? Chà, bây giờ thì, con kể cho cha mẹ nghe nhé”

“Có một con kỳ lân trông như nhân mã bởi anh ta có một nửa là con người, một Succubus làm việc ở khu đèn đỏ, một Onee-san Dark Elf ban đầu có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất dễ lo âu, và một người thuộc Tiên Tộc có ý chí mạnh mẽ, nhìn thì như bé gái nhưng thực ra lại lớn tuổi hơn con. Đến cả cô chủ nhà cũng là người rất thẳng thừng. Đó là những người con đã gặp cho đến giờ. Lúc đến con đến báo cáo nơi mình ở tại đồn lính gác, thì có người nói nơi đó là ‘hang ổ của những kẻ lập dị’ ạ”

“M-Mẹ hiểu rồi. Hẳn là có điều gì đó rất đáng lo vì anh ta biết tên nơi con đang ở thôi mà đã nói thế rồi”

Trong khi kể cho họ tình hình của mình trên thị trấn, họ bảo tôi rằng tôi không cần bận tâm đến việc mua quà lưu niệm. Cảm giác này y hệt như hồi kiếp trước lúc tôi nghĩ về việc gửi tiền về cho gia đình. Họ toàn gửi lại tiền cho tôi.

Trong lúc uống trà và nói chuyện tầm phào, chúng tôi nghe thấy có tiếng gõ phát ra từ cửa. Lúc mở ra, tôi thấy Wurst đang đứng đó.

“Chào buổi tối ạ. Cho chúng cháu mượn Caam chút nhé?”

Sau khi cậu ta nhanh chóng chào hỏi cha mẹ tôi xong, tôi bị lôi đi.

“Rồi? Có chuyện gì?”

Dĩ nhiên, nơi cậu ta lôi tôi đến chính là quán bar. Schinken và Speck cũng đang ở đó. Người yêu của họ không có ở cùng nên có lẽ đây là tiệc nhậu toàn là đực rựa.

Hôm nay tôi đã nói đi nói lại một chuyện nên giải thích nó cũng dễ dàng. Có điều, khi tôi nói xong thì-

“Chà, Caam cũng khá kỳ lạ đấy”

Speck... tớ không ngờ là mình bị tổn thương bởi những lời đó đấy.

“Vậy...cậu nghĩ sao về việc tớ ném cát vào mắt họ? Đó có phải là hành động dơ bẩn không? Nếu là trong một trận đấu thì tớ có thể hiểu được lý do họ lại nói đó là hành động hèn hạ, nhưng đó lại là một cuộc chiến. Khi đã chiến đấu thì không có hành động nào là hèn hạ cả, ít ra, thì đó là ý kiến của tớ”

“Hmm-, thay vì nói đó là hành động hèn hạ, thì cậu chỉ đang phản ứng theo tình huống mà thôi. Cậu đánh nhau với 4 người nên sao tránh được chứ”

*chomp chomp*[note28118]

“Cậu không giết họ nên tớ nghĩ là không sao”

*crunch crunch* [note28119]

“Cậu đánh với 4 người mà, phải không? Cái đó đúng là khôn lõi, có điều, nếu tớ phải nói, thì như thế có hơi hèn”

*munch munch* [note28120]

Quả nhiên, mỗi người mỗi ý kiến.

“Chà, tớ nghĩ họ đáng ăn đòn hơn tớ, nên đó là lý do tớ không ngần ngại mà làm thế. ‘Dù cháu có đánh với bao nhiêu người đi chăng nữa, thì cháu vẫn nên đánh một trận công bằng’. Tớ có mạnh như chú ấy đâu chứ”

*ực ực*

Chúng tôi vừa ăn uống vừa nói chuyện. Tôi nhớ mình đã từng làm chuyện như thế này trong một nhà hàng gia đình vào những ngày học đại học. Khi đã say rồi, thì họ sẽ chuyển chủ đề sang hoạt động ban đêm của họ.

“Ah, un. Không sao đâu. Cô ấy thích được chiều chuộng nên lúc đầu tớ ngạc nhiên lắm” (Schinken)

“Tuy là tớ đã quen rồi nhưng mà... đôi lúc tớ vẫn thấy rắc rối khi cô ấy tự nhiên lại có những lúc nổi sung lên” (Speck)

“Tuy là bình thường, nhưng tớ không ngờ cô ấy lại chủ động yêu cầu chuyện đó. Trong lúc tớ đang chăm sóc cho lũ trẻ ở khu vực này, thì tớ nghe thấy cô ấy nói, ‘em cũng muốn một đứa’ nên tớ ngạc nhiên lắm” (Wurst)

Cuộc trò chuyện của chúng tôi bỗng nhiên rẽ theo hướng ‘Cũng lâu rồi cậu mới về, nên cậu sắp làm chuyện đó, phải không?’. Có vẻ như trong làng đã hình thành một luật bất thành văn về việc những ngôi nhà bỏ trống ở vùng ngoại ô trở thành nơi cho những hoạt động ‘đó’.

“Chà, chúng ta đang nói về Suzuran mà, nên tớ đảm bảo cô ấy đã lên kế hoạch cho vụ đó. Tớ chỉ hy vọng rằng bây giờ cô ấy không đến đây, chúng ta vẫn đang uống kia mà”

*ực ực*

Tôi uống hết phần rượu trái cây còn trong cốc.

“Nhắc mới nhớ, nhà máy chưng cất hoạt động thế nào rồi?”

“Mọi việc đều diễn ra theo đúng chỉ thị của hiệu trưởng. Bây giờ trường học đã biến thành ưu tiên thứ hai của ông ấy rồi”

“Thật tốt biết mấy nếu có người giúp hiệu trưởng thay đổi, phải không?”

““Phải đó””

Họ đồng thanh nói thế. Dường như ông ấy đã mê rượu quá đà rồi. Chắc để mai tôi qua đó xem sao.

Sau đó, chúng tôi mỗi người một hướng. Bởi tôi đã kiếm được nhiều tiền trên thị trấn, nên thành ra tôi đãi họ. Tại sao người đãi luôn là người làm việc xa nhà trở về cơ chứ?

Cũng thật tình cờ, hôm nay tôi không bị Suzuran tấn công. Không biết ngày mai có xảy ra hay không nhỉ.

****

Tôi không biết có phải là do lâu rồi không ngủ trên giường của mình, hay vì tôi mệt mỏi khi đi bộ về nhà, hoặc bởi vì không có ai hát hò ở phòng kế bên, nhưng tôi cảm thấy như mình đã có một đêm ngon giấc.

Về kế hoạch hôm nay của mình, tôi sẽ kiểm tra nhà máy chưng cất trước rồi dành cả ngày với Suzuran. Thật tuyệt khi lúc này tôi không phải tự mình nấu bữa sáng. Bởi phải đến nhà máy chưng cất, nên tôi đang cố ăn thật nhanh, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

“Tôi nghe nói Caam-kun mới về! Tôi muốn gặp thằng bé!”

Cha mẹ của tôi vẫn còn ngạc nhiên vì có người tự nhiên la hét ầm ầm ngoài kia nên tôi đành đi mở cửa.

“Ooh, Caam-kun! Bác muốn nghe ý kiến của cháu về một vài chuyện”

Mới sáng sớm thôi mà tâm trạng của tôi đã tệ hơn rồi...

“Vâng, có chuyện gì ạ?”

“Từ giờ chúng ta nên làm gì với ngôi làng đây?”

“Thay vì nói chuyện ở đây, chúng ta hãy đến hội trường nhé”

“Rồi? Cháu thực sự đã lên kế hoạch gì đó cho ngôi làng ư?”

“Đúng vậy. Cháu đến đây cùng với một vài ý tưởng và cháu muốn bác xem cái nào mới là tốt”

-Bán loại rượu chưng cất mà hiệu trưởng hiện đang làm như một đặc sản của làng; Chúng ta sẽ dùng tiền kiếm được để lên kế hoạch mở rộng đường thủy và mở rộng đồng lúa. Đây là cơ hội hiếm có nên chúng ta sẽ dùng một cánh đồng rộng rãi để tạm thời trồng thử nho và táo. Chúng ta sẽ thảo luận xem là liệu mình sẽ bán nó hay biến nó thành rượu sake sau.

-Bản công nghệ sản xuất rượu sake: Một khi người ta đã nghe nói đến rượu sake của chúng ta, thì kiểu gì cũng có người muốn sản xuất nó tại thị trấn và ngôi làng của họ. Những người đó có thế đến đây và họ chỉ việc trả một khoản phí để học cách làm nó. Như thế thì chúng ta có thể cử thợ thủ công của mình đến dạy họ. Còn về lựa chọn thứ hai, chúng ta sẽ phải trả thêm chi phí vận chuyển và giá tiền trọ vào giá tiền chung.

-Nghiên cứu sake #1: Hiện giờ, chúng ta sẽ thử làm rượu bằng những loại hoa quả khác và xác định xem hương vị khác biệt thế nào.

-Nghiên cứu sake #2: Mùi vị và hương thơm thay đổi khi đốt phần trong của thùng trước khi đổ rượu vào, nên chúng ta sẽ thử phương pháp khác và kiểm tra kết quả xem sao.

-Nghiên cứu sake #3: Tùy vào chất liệu gỗ làm nên thùng, hương thơm sẽ thay đổi nên chúng ta sẽ phải thử những loại gỗ khác trước.

-Nghiên cứu sake #4: Chúng ta sẽ thử cho hoa quả vào rượu chưng cất, thử uống hết xem và coi thử loại nào dễ uống hơn.

-Thường xuyên gia tăng số lượng dân làng: Chúng ta sẽ tuyển những người thông minh rồi thuyết phục họ ở lại làng vĩnh viễn. Trước khi gia tăng số lượng dân làng, chúng ta phải xây thêm nhà và ruộng cho thuê trước đã.

-Thường xuyên thảo luận với những ngôi làng lân cận: Để có thể tập trung vào làm rượu sake của Làng Beryl, chúng ta sẽ không thể sản xuất thứ gì khác ngoài ngũ cốc và củ, nên chúng ta sẽ phải nhờ những ngôi làng khác để chăn nuôi gia súc.

-Ý kiến cuối cùng, chúng ta sẽ chẳng thể làm được gì cả: Chúng ta chỉ việc tiếp tục làm những gì mà bây giờ mình đang làm. Chúng ta không hẳn là gặp vấn đề gì với tình hình hiện giờ cả, nên chúng ta chẳng cần thực hiện những thay đổi không cần thiết.

“Fumu fumu”

Đó là những gì trưởng làng lẩm bẩm trong khi điên cuồng ghi lại.

“Kia chỉ là những ý tưởng thô mà cháu nghĩ đến giờ thôi, bác cũng nên đi hỏi ý kiến của những dân làng khác luôn nhé. Cháu còn muốn phiêu lưu và học hỏi nhiều điều lắm, nên hy vọng rằng trưởng làng có thể dẫn dắt ngôi làng phát triển mà không có cháu ở đây”

“Không, ừm, chỉ là bác không nghĩ rằng mọi chuyện lại phát triển đến quy mô lớn như vậy”

“Gia đình bác đã dẫn dắt ngôi làng này qua nhiều thế hệ rồi, nên bác hãy chứng minh cho chúng cháu thấy bác xứng đáng với dòng dõi của mình. Nếu chuyện đó không có tác dụng, thì bác hãy tuyển những người có năng lực và hỏi ý kiến của họ. Nếu vẫn không được, thì bác chỉ việc nghỉ hưu và để con trai bác thử tiếp quản xem?”

“Thằng bé đó vẫn còn non lắm”

“Vậy trưởng làng không còn chọn lựa nào khác ngoài tự làm rồi”

“Muu. Được rồi, để bác làm thử! Bác sẽ sắp xếp một cuộc thảo luận với hiệu trưởng và những người đến từ long tộc để chúng ta có thể làm sâu sắc thêm mối quan hệ với họ”

Un un, tôi bằng cách nào đó đã có thể bắt ông ấy tự làm. Tôi thực sự chẳng muốn đụng chạm đến quản lý, chính trị và pháp luật của ngôi làng hoặc thị trấn. Ngay cả khi có người trao cho tôi một lãnh địa ở đâu đó thì tôi thực sự cũng chẳng biết cách để quản lý nó đâu.

Sau đó chúng tôi trò chuyện thêm chút nữa và ông ấy đã quyết định chính sách của ngôi làng ở một mức độ nào đó. Thật nhẹ nhõm làm sao khi ông ấy đã bắt đầu tự mình hành động. Nếu mà ông ấy không còn cần tìm đến tôi để hỏi ý vào mỗi lần tôi về nhà thì đỡ biết mấy.

“Oh- bọn họ phấn khích quá rồi”

Mức độ năng lượng trong nhà máy chưng cất không thể sánh được với lúc họ mới bắt đầu.

“Ou! Chuyện đó thú vị thật đấy. Dân làng khá say mê với nó nên họ bảo chúng ta nên làm thêm dụng cụ chưng cất khác. Chúng ta luôn hết củi nên họ nghĩ đến việc sử dụng than để thay thế. Về vấn đề đó, có vẻ như quê hương của hiệu trưởng có bán chúng, nên ông ấy đã nói, ‘Cứ giao cho tôi! Tôi sẽ mua nó với giá rẻ nhất có thể’ rồi rời đi”

“Ah-, un. Cho dù bác ấy có được giảm giá bao nhiêu đi nữa, thì bác ấy vẫn cần chuyển nó về đây, phải không ạ? Chuyện đó thì bác ấy phải làm sao đây... Từ nơi này đến ngọn núi đó cũng phải mất 3 ngày đường mà, phải không?”

Tôi nói thế trong khi chỉ tay về hướng quê nhà của hiệu trưởng.

“...Có lẽ ông ấy không có nghĩ gì về vụ đó”

“Cháu cũng nghĩ vậy-“

“Chuyện đó đúng là một câu chuyện buồn cười nhỉ?”

Một giọng nói đáng sợ bắt đầu cất lên. Tôi quay lại nhìn trong khi vẫn còn hơi bất ngờ.

“Quả nhiên là hiệu trưởng. Xét cho cùng thì bác cũng thường xuất hiện ở những tình huống như vậy mà”

“Rồi, về câu chuyện đó. Có muốn nghe thêm nữa không?”

Đôi mắt của ông ấy đột nhiên biến thành mắt bò sát nên nó trông đáng sợ lắm.

“Ngay cả khi tôi nói nơi đó là quê hương của mình, thì cũng có hơi vô lý khi tôi phải tự mình vận chuyển. Với khoảng cách đó, thì vận chuyển than kiểu gì cũng tốn thời gian với tiền bạc, nhưng có lẽ tôi có thể giảm bớt thời gian bằng cách nhờ những anh bạn trẻ hăng hái sẵn lòng giúp đỡ. Như vậy thì chẳng có vấn đề gì về vụ tiền bạc cả, nhưng nếu chất quá nhiều than vào xe đẩy thì tôi nghĩ bánh xe và trục xe sẽ bị hỏng”

Thì ra ông ấy đang cố làm chuyện như thế à.

“Vậy sao ông không biến thành dạng rồng và bay về chứ?”

Ah, té ra ông ấy có thể biến thành rồng à. Tôi nghĩ cặp sừng là phần rồng duy nhất của họ chứ.

“Ông nghĩ tôi phải đi đi lại lại bao nhiêu vòng? Căng thẳng của tôi sẽ ngày càng chồng chất và cuối cùng tôi sẽ rụng hết vảy luôn đó, biết không hả?”

“Muu. Đúng là ông không thể mang vật nặng khi bay”

“Rồi, cháu có thể nghĩ ra cách nào khác không?”

“Cháu thông minh mà, nên hẳn là đã có một vài ý khác rồi nhỉ?”

Cái lão già chết tiệt trong thân xác cậu bé này. Thì ra ông ấy cũng bắt đầu dựa dẫm vào tôi luôn rồi à!

“Vậy than củi có được không ạ?”

“Than củi? Ý cháu là mấy thứ còn sót lại sau khi đốt củi đó hả? Cháu có thể dùng chúng sao?”

Chà, đúng thật là tôi chưa từng thấy họ dùng nó trong thị trấn, nhưng họ còn có gì nữa trên thế giới này chứ? Thế giới này đúng là thiếu sách vở trầm trọng mà. Ah, chậc. Kệ nó đi, tôi cứ nói mình đã nghe điều đó từ người ta vậy.

“Cháu có biết một ông lão thông thái trên thị trấn nên cháu đã hỏi ông ấy. Ông ấy nói nó cháy còn lâu hơn cả củi”

Mặc dù nhỏ con, nhưng ông ấy vẫn đặt tay lên vai tôi.

“Cháu có thể dạy điều đó cho bọn bác không?”

Ngoài mặt thì ông ấy nói thế với nụ cười, nhưng đôi mắt của ông ấy lại chẳng có tí gì là vui vẻ. Thay vào đó, đôi mắt của ông ấy lại biến thành dạng bò sát. Nó đáng sợ lắm đó, nên bác làm ơn thôi đi ạ.

Vì chuyện đã lỡ rồi nên tôi mang một cái chậu nhỏ, một vài cành cây và bắt đầu giải thích.

“Khi bác đốt gỗ thì nó sẽ thành tro, phải không?”

Trong khi nói thế, tôi đốt miếng gỗ đang cầm.

“Thế nhưng, nếu nó không tiếp xúc với không khí trong lúc đang cháy, thì nó sẽ thành than củi”

Tôi đặt một vài cành cây vào cái chậu và dùng nắp đậy nhẹ lên nó. Sau đó, tôi tạo ra lửa từ đầu ngón tay để đốt nó và cho họ thấy như kiểu thí nghiệm hóa học vậy. Khi cành cây bắt đầu cháy thành than, một hợp chất trong như chất lỏng bắt đầu nhỏ giọt dưới đáy chậu. Đó chính là giấm gỗ.

““Ooh-“”

Họ chẳng khác gì lũ trẻ đang phấn khích khi thấy kết quả của thí nghiệm. Rồi sau khi cành cây đã biến thành than hoàn toàn, tôi đem chúng ra và đốt lửa. [note28121]

“Không được rồi sao?”

“Không đâu, nó đang cháy đấy ạ. Chỉ là bác không thấy ngọn lửa đâu thôi”

Trong khi nói thế, tôi cầm đầu không bị cháy và đưa nó lại gần tay của họ.

“Hou, đúng là có cảm giác nóng này”

Wurst thấy tò mò nên cũng đến gần và chìa tay ra.

“Chúng ta làm sao để chế tạo số lượng lớn đây?”

Tôi vẽ một hình minh họa đơn giản lên mặt đất.

“Bác dùng lò nung để tạo ra nó ạ. Có điều, nó sẽ không có hiệu quả nếu bác chỉ dùng lò nung bình thường. Bác phải bịt kín nó và tạo ra những lỗ thông hơi nhỏ ở bên dưới và một lỗ thoát ở bên trên”

““Un un””

“Bác gói chặt gỗ ở bên trong và đốt nó lên. Bác cần phải làm thế để không khí không thể lọt vào bên trong. Sau một lúc, khói trắng sẽ bắt đầu bốc lên”

Tôi tiếp tục giải thích trong khi chỉ vào hình mình đã vẽ trên mặt đất.

“““Un un”””

“Sau đó, khói trắng mà bác vừa thấy sẽ trong đi, nên khi chuyện đó xảy ra, bác phải bịt kín lỗ thông hơi như kiểu đậy nắp để ngăn không khí tràn vào”

“““““Hiểu rồi, hiểu rồi”””””

“Rồi sau khi để nguội tự nhiên trong vài ngày thì bác lấy than củi ra, và thế là xong”

“““““Ooooohh!!!!!”””””

“Bác cũng có thể để khói ngưng tụ lại vì chất lỏng đó cũng có công dụng của nó ạ”

“““““Uwoahh!!!!”””””

Số lượng người lắng nghe đã tăng lên từ lúc nào không hay. Tôi thấy kinh ngạc.

“Nhân tiện thì than củi cũng có tác dụng khử mùi. Bác cũng có thể đặt nó vào bồn tắm đấy ạ”

“““Ooh?!”””

“Nó có thể loại bỏ mùi thúi mà xà phồng không thể”

Chắc họ đang nghĩ nó là thứ giống như thuốc. Tôi chẳng biết tí gì về giả kim thuật cả nên cũng chẳng biết cách chế tạo nó ra sao. Tôi thậm chí còn chẳng biết có thể sử dụng loại vật liệu nào nữa mà. Chắc tôi cũng nên tiếp nhận một vài nhiệm vụ thu thập thảo mộc.

“Vậy, làm liền thôi-!”

“Chế tạo lò nung sẽ tốn thời gian lắm. Xếp gỗ rồi đốt tới khi khói trở nên trong suốt cũng tốn thời gian. Đến cả để nguội cũng tốn thời gian nữa. Tuy thực chất là chẳng tốn nhiều thời gian cho ‘việc đó’, nhưng ngày mai cháu đã phải đi rồi nên chuyện đó bất khả thi ạ”

Bạn có thể thấy rõ sự nhiệt huyết của hiệu trưởng đã tụt dốc không phanh.

Sau đó, chúng tôi đã đến hội trường và tôi nói cho họ thêm chi tiết về bản thiết kế mới nãy tôi đã vẽ trên mặt đất và nói cho nó dễ hiểu hơn. Tôi cũng dạy họ cách chiết xuất giấm gỗ và mô tả cách sử dụng nó. Tôi cũng yêu cầu họ xây thêm mái trên lò nung y như mái của nhà cho thuê.

“Có cái này rồi thì vấn đề nhiên liệu đã được giải quyết rồi”

“Hẳn là mọi người sẽ làm quá mức, nhưng xin đừng dọn sạch cây trong rừng nhé. Không thì sau này sẽ có rất nhiều vấn đề đấy”

Tôi cảm thấy chuyện đó sẽ gây ô nhiễm môi trường, thiên tai hay thậm chí là suy giảm động vật hoang dã cùng với những chuyện khác. Tôi cũng có nghe nói rằng nếu chặt cây trên núi thì sẽ không thể bắt cá ở biển. Chà, tôi chưa từng thấy biển bởi vì chúng tôi đang ở đồng bằng mà.

Trong lúc tôi làm chuyện này chuyện nọ, thì trời đã tối rồi. Tôi lo rằng hôm nay mình không thể chăm sóc cho Suzuran rồi. Trong khi tôi đang làm chuyện đó thì Miiru đã đến mắng tôi.

“Mặc dù đã lâu rồi cậu mới quay về, nhưng cậu đang làm cái quái gì thế! Suzuran đang đợi cậu ở ngôi nhà trống ở gần ngoại ô ngôi làng kia kìa, mau đến chỗ cô ấy đi!”

Cô ấy đã khá tức giận rồi nhưng khi tôi hỏi vị trí chính xác thì cô ấy càng nổi điên hơn. Tớ có biết cậu đang nói căn nào đâu, nên sao trách tớ được chứ.

Tôi đến chỗ mình được bảo. Khi đến nơi, tôi được Suzuran đón chào.

“Chào mừng trở về”

Tôi không chắc là có chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy đang bày biện những thứ có vẻ là đồ chuẩn bị cho bữa tối lên bàn. Đó là một bữa tiệc karaage hoành tráng. Un, em có thể thôi nghĩ rằng mọi người đều thích những gì em thích không? Tôi cũng thích karaage lắm chứ, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Mặc dù thích ăn, nhưng tôi mất đi cảm giác ngon miệng khi thấy số lượng đó.

“Ah, anh về rồi đây”

Un, có lẽ đây là cảnh tượng một cặp đôi lần đầu bắt đầu sống chung với nhau trong nhà mới.

“Anh có thể đi tắm trước”

Vậy là cô ấy đã đun nước tắm rồi à. Tôi rất biết ơn vì chuyện đó.

Trong khi tôi đang thả lỏng thư giãn trong bồn tắm, thì Suzuran bước vào và nói,

“Em có thể tắm cùng anh không?”

Tôi chẳng hề nghe thấy một âm thanh sột soạt nào khi cô ấy cởi đồ cả, nên có lẽ cô ấy đã cởi đồ ở chỗ khác. Cô nàng này cũng khá mưu mô đó chứ. Cô ấy gọi tôi trước để tôi có thể chuẩn bị tinh thần, nhưng vì đường đột quá nên tôi vẫn còn ngạc nhiên.

“Để em kì lưng cho anh”

Tôi có hơi xấu hổ khi cô ấy nói thế, nhưng tôi cứ coi đó như là bí mật.

“Tới lượt anh kì cho em rồi”

Đây cũng là bí mật nhưng khi cô ấy nói thế thì tôi lại thấy xấu hổ nữa.

Karaage đã nguội rồi nên chúng tôi cũng nấu súp gà trong khi hâm nóng karaage. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện rồi tôi giặt quần áo trước khi cùng nhau đi ngủ. Khi nãy trong bồn tắm đã xảy ra chuyện đó rồi, nhưng Suzuran lại hư hỏng khi chúng tôi trong chăn.

Chúng tôi đã trò chuyện với nhau khi nằm trên giường.

“Em không có anh chị em nào cả nên em nghĩ có nhiều đứa là chuyện tốt ạ”

Tôi thực sự không thể phủ nhận cô ấy như thế được nên tôi chỉ nói rằng,

“Chà, khi đứa đầu tiên lớn hơn một chút thì chúng ta sẽ nghĩ về chuyện đó nhé”

****

Tôi biết ngay mà. Quả nhiên là nhiệm vụ nấu bữa sáng rơi vào tay tôi.

Để cải thiện karaage mà hôm qua chúng tôi đã ăn, tôi cho thêm chút rau vào và kẹp nó giữa bánh mì. Tôi có thể làm nhiều cái karaage đơn giản này. Tôi cũng nên chuẩn bị bento cho bữa trưa.

Sau đó, Suzuran đang khỏa thân cũng bắt đầu thức giấc. Cô ấy vẫn chưa tỉnh hẳn nữa nên tôi mong đợi phản ứng của cô ấy vì đã lâu rồi chúng tôi mới làm chuyện đó, nhưng khi cô ấy đã tỉnh táo hoàn toàn thì cô ấy lại đánh tôi mạnh hết sức. Tại sao chứ?!

Khi tôi phàn nàn thì cô ấy nói,

“Nếu anh nhìn thấy rõ em thì xấu hổ lắm, nhưng nếu tờ mờ tối thì được. Em muốn được rời khỏi phòng khi anh thức dậy”

Cô ấy nói vậy đấy. Ah-, tôi bắt đầu thấy những vì sao đang lơ lửng rồi. Có phải tôi không bất tỉnh vì đã có khả năng kháng không? Tạ ơn trời là tôi không bị đánh gãy cái răng nào.

Sau khi ăn sáng, chúng tôi dọn sạch mọi thứ mình đã sử dụng, ngoại trừ bộ khăn trải giường là chúng tôi đem về. Có vẻ như đó là luật. Tôi tiễn Suzuran về nhà và khi chúng tôi đến nơi, Ichii-san chào chúng tôi với nụ cười đáng sợ và bắt đầu đánh vào vai tôi. Chú ấy đang làm bộ mặt như đang nói rằng, “Mặc dù chú đã nói là lần này sẽ cho qua, nhưng chú có nói là cháu có thể ở ngoài đến sáng à?”.

Tôi rất là sợ, nói thật luôn đó. Ricoris-san cũng chào chúng tôi với nụ cười dịu dàng nhưng nó vẫn không thể bù đắp được sự đáng sợ của chú ấy. Ngay cả khi chú không đập cháu, thì cháu vẫn biết là chú rất muốn chỉ bằng cách nhìn mặt của chú thôi đó. Chà, nói sao thì cô ấy cũng là đứa con gái độc nhất của chú mà.

Trong khi tôi đang trải qua một buổi sáng khó chịu mà đã lâu rồi chưa được cảm thấy, tôi đi về nhà. Cha mẹ tôi nở nụ cười toe toét nên tôi đành quyết định trở về thị trấn.

Mẹ tôi cứ nói, “Không biết cha mẹ có sớm được nhìn thấy mặt cháu nội của mình không ta”. Tôi vờ như không nghe thấy lúc rời khỏi nhà. Tôi thực sự muốn nói rằng, “Hôm nay cô ấy có mang thai đâu”. Đừng kì vọng quá nhiều, mẹ ạ.

Lúc sắp rời đi tôi có chào tạm biệt ba tên ngốc, nhưng mà, họ đều vỗ vai tôi và nói, “Chúc mừng cậu đã ở đó đến sáng nhé”. Bộ có luật nào quy định thời gian mình nên về nhà khi sử dụng mấy căn nhà cho thuê đó à? HẢ? Trong lúc đang phàn nàn, tôi trở về thị trấn.

Đường về của tôi đúng là rất yên bình.

Truyện Chữ Hay