Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

chương 28: thời điểm tôi bắt đầu làm việc mà chẳng hề gặp vấn đề gì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch Giả: Tsumimoto

___________________________________

Tôi chẳng hề gặp vấn đề gì khi học những gì mình phải làm lúc làm việc. Nói thế thôi, chứ tôi thực sự chẳng cần học gì cả bởi công việc chỉ là trộn vật liệu lại với nhau để tạo ra gạch thôi mà.

Về lịch trình làm việc của mình, tôi đã quyết định làm theo chu kỳ năm ngày, bốn ngày làm, một ngày nghỉ. Cũng thật tốt khi mà tôi nhận công việc này thông qua công hội bởi tôi ít nhiều gì cũng có thể lựa chọn ngày đi làm.

Tôi luôn chắc chắn rằng mình có mặt tại công trường này cách 10 phút trước khi bắt đầu làm việc. Thời gian bắt đầu không phải lúc nào cũng như nhau bởi ở thế giới này không có đồng hồ nên tôi phải làm thế để tránh đi trễ.

Tôi cũng chẳng cần kỹ năng đặc biệt nào để trải qua ngày đầu tiên vì công việc được phân cho tôi là trộn đất sét. Tất cả những gì tôi phải làm là thu thập đất sét bằng thứ trông như cây cuốc, cho thêm nước và trộn. Nhưng vào ngày hôm sau thì,

“Cậu cần nhiêu đây đất sét, nhiêu đây cát, và nhiêu đây vôi. Cứ sử dụng trực giác và kinh nghiệm khi đo lường nhé. Trộn cho đàng hoàng để thành phẩm không có lẫn gì khác. Tiếp theo, cậu cho thêm nước vào. Trộn đến khi nó có độ đồng nhất, được chứ?”

Cùng với câu nói đó, tôi cố ghi nhớ độ nhớt khác nhau. Ban đầu tôi làm thử rồi cho sếp coi.

“Có phải như vậy không?”

“Chà, chắc là được rồi”

(Oh, vậy thế này là được rồi à)

Do tôi chẳng cần thay đổi gì cả, nên trừ lúc nghỉ giải lao và nghỉ ăn trưa ra, thì tôi chỉ việc lặp đi lặp lại nhiệm vụ đó cho đến khi ngày làm việc kết thúc thôi.

Vì đã hết nguyên liệu nấu đồ ăn, nên tôi sẽ đi mua một ít trước khi về nhà. Sau đó, tôi đến nhà tắm gần đó, làm bữa tối, tập luyện chút xíu và đi ngủ. Cuộc sống đúng là dễ thở nếu bạn có thói quen sinh hoạt hằng ngày.

****

Vào ngày nghỉ, tôi xử lý cái đống đồ chưa giặt đã chất thành chồng. Cô chủ nhà-san thấy tôi làm thế và nói,

“Với một người đàn ông mà nói, thì cậu siêng năng đến mức không ngờ đấy”

Cô ấy nói thế đó, có điều, tôi chẳng sống cùng ai khác nên tôi có còn lựa chọn nào khác ngoài tự thân mà làm đâu. Đương nhiên, tôi sử dụng bàn giặt và xô để giặt đồ mình. Ban đầu thì còn gặp khó khăn, nhưng tôi sẽ sớm quen thôi. Thật khó để chà chúng nên tôi đành tạo ra một quả cầu nước và cho hết đồ vào trong rồi xoay vòng vòng như một chiếc máy giặt.

Khi hàng xóm thấy cảnh tôi giặt đồ, họ cứ nói những điều như, “Điêu luyện thật-“ và “Ma thuật đáng ra phải được sử dụng lên quái vật và kẻ địch chứ nhỉ?”, nhưng nếu sử dụng ma thuật như thế này thì cũng rất tiện lợi, phải không? Con người là loài tìm kiếm cách để cuộc sống dễ dàng hơn, mấy người có biết không? Chà, dù sao họ cũng là ma nhân mà.

Sau khi giặt đồ xong, tôi quyết định đi khám phá thị trấn để có thể làm quen với những chủ cửa hàng quanh đây. Tôi chỉ muốn làm rõ điều này thôi nhé, tôi sẽ không ghé qua khu đèn đỏ đâu, được chưa?

Nhân tiện, tôi cũng thử làm đồ ngọt vào ngày nghỉ. Tôi cảm thấy như làm bánh bông lan và pudding cũng tương đối đơn giản nên tôi sẽ thử phát xem sao!

Trước tiên, tôi sẽ bắt đầu với một cái pudding đơn giản, tôi chỉ cần trứng, sữa và đường để làm thôi, mặc dù tôi chẳng có lấy một cái cốc dùng để làm pudding. Chà, tôi có cốc sứ đấy, nên sẽ dùng thay vậy. Tôi chỉ cần chắc rằng lấy nó ra khỏi cốc trước khi ăn là được.

Tôi đập trứng vào một cái bát và đánh với một cái phới. Sau đó, tôi bỏ thêm đường và sữa vào bát, trộn đều và đổ hỗn hợp vào mấy cái cốc. Tiếp theo, tôi đổ đầy nước vào nồi và đun sôi.

Trong khi đó, tôi bắt đầu làm sốt caramel. Về phần này thì tôi chỉ cần đường với nước thôi. Đốt củi để làm thế thì thật là lãng phí, nên tôi đành tạo ra lửa trên tay bằng hỏa ma thuật.

Khi hỗn hợp trứng đã hoàn thiện, tôi đổ sốt caramel lên trên chúng. Việc còn lại là để lạnh trong tủ lạnh... mà thứ đó có tồn tại đâu, nên tôi đành đặt mấy cái cốc vào hộp có một chút nước để làm lạnh.

[Tôi là Caam ở phòng số 2. Tôi làm đủ phần cho tất cả mọi người ở đây ăn nên cứ tự nhiên. Sau khi ăn xong thì vui lòng rửa cốc. Nếu có người không thích đồ ngọt thì có thể đưa phần của bạn cho người khác]

Được rồi, thế là ổn!

Trong lúc tôi đang thưởng thức pudding trong phòng ăn, thì có một bé gái đến. Tôi tự hỏi bé ấy là con của ai?

“Xin chào. Anh là Caam ở phòng số 2. Rất vui được gặp em. Em có muốn ăn pudding không?”

“Hả? Đừng có coi tôi là đứa trẻ, được chứ? Trông thì thế này thôi, chứ tôi sống lâu hơn cậu nghĩ đó”

Cô ấy cứ liếc nhìn cái pudding trong khi cố đọc bức thư.

“Xin lỗi về chuyện đó nhé. Tôi là Caam sống ở phòng số 2. Tôi xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân từ sớm, nhưng tôi không tìm được dịp để gặp cô”

“Mn, cảm ơn vì đã giới thiệu nhé. Tôi là Tolena ở phòng số 7. Tôi là tiên tộc[note27912], đó là lý do tại sao cơ thể tôi lại nhỏ đó. Cảm ơn vì bữa ăn”

Sau khi nói thế, cô ấy bắt đầu ăn. Lúc đầu đôi mắt cô ấy có hơi nheo lại và khóe miếng bắt đầu nhếch lên, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu cong lên. Không biết có phải cô ấy đang cố kiềm chế bản thân để không trông như đang thưởng thức pudding hay không nữa.

“Phòng đó nằm ở trên phòng tôi, phải không? Từ giờ xin hãy chăm lo cho tôi”

Vậy là cô gái này sống ở phòng trên tôi. Mặc dù trông chẳng khác gì một đứa trẻ... Con ngựa đó thực sự chỉ cần là trinh nữ là ăn tuốt sao?

“Vâng, tôi cũng vậy”

Sau đó, tôi lập tức đến nhà tắm công cộng và đi mua đồ cho bữa tối. Khi trở lại bếp, tất cả phần pudding đều đã không còn. Chà, để lại ấn tượng tốt sẽ là chuyện tuyệt nhất. Cơ mà, tôi thấy tò mò về ba người còn lại mà mình chưa gặp. Tôi tự hỏi liệu mình có sớm được gặp họ không.

****

Cũng đã được mười ngày kể từ lúc tôi bắt đầu làm việc tại đây. Tôi hay nấu bữa trưa trong lúc làm bữa sáng nhưng tôi vẫn cùng mọi người đến quán ăn vào bữa trưa. Tôi vẫn ăn bento mà mình đã chuẩn bị nhưng nếu chúng không phải phần ăn đặc biệt trong ngày, thì tôi vẫn sẽ gọi gì đó để bổ sung cho bữa ăn của mình.

“Cậu có thể tự nấu ăn sao! Tuyệt ghê ta”

Đó là phản ứng của họ vào lần đầu tôi mang theo bento. Tôi hy vọng mấy tên này không coi thường kỹ năng của một tên độc thân đã sống một mình trong khoảng thời gian dài.

Nhân tiện, bữa trưa hôm nay của tôi là sandwich trứng. Tôi vô tình thấy có bán mayonnaise nên đã lập tức mua một ít. Độ axit khá cao, đó là lý do ngay cả khi bảo quản trong nhiệt độ phòng thì nó vẫn sẽ ổn... hay ít ra là tôi nhớ như thế. Cửa hàng bán nó cũng rất thân thiện với môi trường bởi người bán hàng đã nói,

“Nếu ngài rửa chai và đem trở lại thì lần tới ngài đến mua, sẽ rẻ hơn 2 xu đồng nhé”

Sau khi trộn xong hỗn hợp, tôi nhồi vào khuôn, giao chúng cho Kitsune-san bằng xe rùa và trở về làm lại từ đầu. Nếu lúc làm mà bất cẩn, thì có lẽ tôi sẽ bị thương ở lưng mất. Để khiến nó dễ dàng hơn, tôi đành quyết định sử dụng ma thuật để trộn.

Chẳng biết vì sao, mọi người lại bắt đầu tụ tập lại chỗ tôi.

“Cậu có thể sử dụng ma thuật ư?! Tại sao cậu lại làm loại công việc này chứ? Không phải cậu làm nhiệm vụ chinh phạt thì sẽ có lợi hơn sao?”

“À không, ừm - tôi là một tên nhát gan nên không thích những thứ đáng sợ và đau đớn. Đó là lý do tôi chỉ tìm những công việc không khiến mình phải chết. Khi thấy rằng có công việc chân tay ở công hội, tôi đã quyết định làm việc ở đây. Mặc dù vẫn cần đăng ký ở công hội để nhận việc. Nhắc mới nhớ, tôi thấy hơi hối hận vì đã thành thật điền vào bản đăng ký”

“Oi, cậu có thể tiếp tục trộn như thế được bao lâu? Cậu đã từng thử qua chưa?”

“Hmm-, tôi chỉ làm thế trên những cánh đồng chưa sử dụng hồi còn ở làng, nhưng tôi có thể dễ dàng cày được 10 cánh đồng. Cân nhắc đến sức chịu đựng của Kitsune-san, tôi có nên tiếp tục trộn với số lượng mình thường làm không?”

“Oi! Ai đó giúp Kitsune bắt kịp tốc độ của Kon với! Cố trộn đến khi cậu tới giới hạn nhé. Nếu cứ như thế này thì hiệu quả của chúng ta sẽ lập tức tăng lên luôn đó! Cũng tăng số lượng lò nung lên nào! Ai đi thông báo cho người đang sửa bức tường đi!”

Sếp bắt đầu hét lên nên ai cũng có thể nghe thấy. Oi oi, tại sao việc này lại biến thành chuyện nghiêm trọng thế?

Tỷ lệ tôi sử dụng thì vẫn như vậy, nhưng số lượng tôi dùng dần tăng lên. Cuối cùng, chúng tôi dùng hết một trong những vật liệu và thành ra một quả cầu bùn có đường kính bốn mét. Tôi luôn trong trạng thái liên tục trộn gì đó nên mới thành ra như vậy. Về trọng lượng của nó thì sao à? Tôi cũng không chắc nữa. Nếu so sánh nó với nước có cùng thể tích, thì liệu nó có nặng hơn không?

“Sếp ơi-, tôi nên làm gì với cái này đây-“

“THẰNG NGỐC NÀY! CẬU ĐÃ LÀM LỐ RỒI!”

Tôi bị mắng. Chú ấy là người đã bảo tôi liên tục trộn kia mà... Cũng thật tình cờ, những người khác bắt đầu tạo ra một sự náo động.

Vì sếp chẳng thể làm gì được nữa, nên chú ấy tụ tập nhiều người hết mức có thể và phân công cho họ giúp đưa hỗn hợp vào khuôn. Về phần mình, tôi chỉ việc làm quả cầu bùn lơ lửng và bắt đầu giúp giúp mọi người cho chúng vào khuôn. Nói thật nhé, tôi không ngờ là mình có thể tạo ra thứ lớn đến vậy. Tôi từng làm quả cầu nước lơ lửng, nhưng chắc quả cầu bùn cũng có thể lơ lửng.

Để dễ dàng tạo hình hơn, tôi cắt quả cầu bùn thành từng phần có kích thước hình khối. Chuyện này có hơi giống như tôi đang làm việc tại nhà máy thực phẩm nào đó và chuyện bây giờ tôi đang làm là cắt ra từng phần từ một cục lớn để mang đi.

Bởi chúng tôi không còn tí vật liệu nào, nên hôm nay công việc đã kết thúc sớm. Mặc dù không có cơ hội để nghỉ trưa, nhưng mọi người vẫn hăng hái mà đi.

“Ngày mai chúng ta sẽ đốt cái này trong lò nung. Chúng ta không thể cùng lúc mà đốt hết chúng được nên những viên gạch còn lại đành phải phơi nắng. Vậy thì, hôm nay tới đây thôi!”

““““Hôm nay làm tốt lắm!””””

“Được rồi! Hôm nay cũng chẳng thể làm gì được nữa nên ra ngoài làm một chầu nào! Tới lúc cho dạ dày trống rỗng của chúng ta làm việc rồi!”

Mới có 3 giờ chiều thôi mà… Chà, chắc lâu lâu một lần cũng được.

“Ah-, tôi phải tạt qua công hội cái, nên gặp nhau tại đó nhé. Tôi đã hoàn thành 10 nhiệm vụ hạng 1, nên cũng tới lúc thăng hạng rồi”

“Ou! Chúng tôi ở chỗ cũ nhé, nên nhất định phải đến đó, được chứ?”

“Rõ rồi, sếp”

Tôi đến công hội trong khi ăn bánh sandwich trứng mà đáng ra mình đã phải ăn vào bữa trưa. Tại đó, tôi giao tờ giấy có 10 dấu hiệu hoàn thành được sếp đóng cho Onee-san ở quầy tiếp tân.

“Chúng tôi phải cập nhật hạng của cậu lên trên thẻ, nên cậu có thể vui lòng đưa nó ra một lúc không?”

“Ah, được chứ”

Bởi vì cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả, nên tôi chỉ việc giao nó cho cô ấy. Nhắc mới nhớ, tan làm là tôi liền đến đây nhỉ? Người thì lấm lem bùn đất và vẫn còn vả mồ hôi đây này, nên liệu tôi làm thế có được không ta? Chà, chắc là được bởi cũng có người trở về đây sau nhiệm vụ chinh phạt nào đó và giáp của họ dính đầy máu.

Quá trình lên hạng diễn ra suôn sẻ và tôi đã thành công lên được hạng 2. Số [2] cũng được ghi rõ trong phần thứ hạng trên thẻ. Khi cô nàng tiếp tân đưa thẻ lại cho tôi, cô ấy nói,

“Chúc mừng cậu đã lên hạng”

Chỉ là hạng 2 thôi mà? À ừm, chuyện đó cũng chẳng là gì nên tôi chỉ đáp lại rằng,

“Cảm ơn”

Nhậu xong mà đi mua nguyên liệu cho ngày mai ăn thì khó lắm, nên tôi quyết định làm chuyện đó trước. Khi tôi đến quán rượu ở gần cổng mà chúng tôi thường lui tới, thì họ đã say quất cần câu rồi. Tôi cũng không thấy Tsuno-san đâu cả nên tôi tự hỏi anh ta đi đâu mất rồi.

“Ou! Cậu đến trễ quá đó. Uống nhanh đi chứ!”

“Rõ rồi-. Cho một chai rượu trái cây, và một phần ăn trong ngày luôn nhé”

“Oi oi, cậu tính vừa ăn vừa uống đó à? Cậu không hiểu hương vị của rượu Sake sao? Đó là lý do người trẻ tuổi ngày nay lại không biết cách uống rượu đấy”

“Ừm, thì có làm gì khác được đâu. Tôi đói muốn chết rồi này. Người trẻ tuổi chọn ăn nhiều hơn chọn uống đó, biết không?”

“Không biết liệu họ có chọn ăn nhiều hơn chọn niềm vui không?”

Sau khi có người nói điều không đúng đắn đó, mọi người đều bắt đầu cười to. Tôi thôi để ý đến họ và chỉ việc uống tiếp.

“Này, Kon-. Cái chuyện khu đèn đỏ sao rồi? Tới lúc chưa?”

Kitsune-san bắt đầu dẫn cuộc trò chuyện theo hướng đó. Anh muốn tới đó đến thế cơ à?

“A-Ah, tôi cũng tò mò về chuyện đó đấy”

Macho-san nói.

“Ah, phải rồi. Theo lời cô gái này nói, thì chỗ của họ đắt hơn 3-5 xu đồng lớn so với những cửa hàng phổ thông. Nơi đó có tên ‘Ký Ức Ngọt Ngào’ và hình như những người làm việc tại đó đều là người của tộc Succubus. Khách chỗ họ cũng không phải là người mờ ám nên tôi nghĩ nơi đó ổn. Chà, mặc dù bản thân khu đèn đỏ đã là nơi khá mờ ám rồi”

Tôi nói thế như một trò đùa, có điều, mọi người đã bắt đầu thấy lo lắng.

“Kon à, cậu đã đến đó rồi ư? Có thật là ổn không vậy?”

“Hử? Ah, ừ. Tôi còn uống nước chỗ đó luôn mà, biết không?”

“V-Vậy, được rồi”

“Hmm-, bản thân cô ấy có nói gì đó về việc vắt kiệt nhưng cô ấy không phải đang nói đến sức sống hay ma lực đâu nhỉ?”

“Nếu là thế thì cậu là một vị khách thực sự quan trọng với họ đấy, bởi cậu có thể sử dụng ma thuật”

“Ah-, tôi nghĩ cô ấy nói theo đúng nghĩa đen, nhưng chắc cũng có ý nghĩa khác. Phù, xém xíu thì toang. Chà, ngay cả khi có đặt chân vào cửa hàng, thì tôi cũng không tham gia vào dịch vụ của họ đâu, nên tôi an toàn lắm”

“Tại sao cơ? Nếu đã là một thằng đàn ông thì đáng ra cậu phải làm thế chứ.

Như thế còn sướng hơn thẩm du đấy”

“À không-, tôi sợ bạn gái mình lắm, nên không có chuyện đó đâu. Tôi tuyệt đối không lạm dụng chuyện đó”

“V-Vậy là cậu có bạn gái rồi hử”

“Nhìn thì ốm hơn tôi chứ cô ấy mạnh hơn tôi rất nhiều. Cô ấy cũng có giác quan rất nhạy bén nữa. Cô ấy từng đánh nhẹ tôi vì xấu hổ, nhưng tôi xém chút đã bất tỉnh đấy. Nếu cô ấy thực sự nghiêm túc đánh tôi là tôi lên bàn thờ luôn đó. Ngay cả trong những tình huống bình thường, cô ấy cũng có thể chém bay đầu con Goblin chỉ với một cú vung giáo thôi đó”

Trong khi giải thích điều đó, tôi một hơi uống cạn rượu sake trong cốc.

“Tôi muốn được thấy chuyện đó một lần! Lần tới có cơ hội thì giới thiệu cô ấy cho chúng tôi nhé. Mang cô ấy đến lúc đang làm việc cũng được”

Mặc dù sếp nói thế trong khi đang say, nhưng hình như chú ấy nghiêm túc muốn gặp cô ấy. Bộ chú ấy muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy đập nát viên gạch à? Nếu là Suzuran thì tôi khá chắc rằng cô ấy có thể làm thế.

Bữa tiệc rượu đến hồi kết khi mọi người đều đã tới giới hạn. Bây giờ mới có 5 giờ rưỡi nên tôi tự hỏi ra khỏi quán rồi thì mình làm gì đây. Tôi có khả năng kháng độc nên không bị say, có điều, tôi vẫn không muốn tắm ngay sau khi uống. Chắc là về nhà thôi.

Khi về tới nơi, tôi lại gặp chủ nhà. Chào hỏi xong xuôi, mũi của cô ấy lại khịt khịt, nhưng lần này cô ấy chỉ cau mày.

“Ăn trưa xong là uống sake luôn à?”

Cô ấy chẳng hề nói thế nhưng tôi có thể nói thế từ vẻ mặt của cô ấy nên tôi chỉ nói rằng,

“Chà, lâu lâu làm một chầu thôi mà”

Sau đó, tôi chỉ ăn nhẹ cho bữa tối và rồi đến nhà tắm. Nước ấm đã thật chứ, nhưng xui thay, trên đường về, tôi đã dính vào 4 gã đàn ông say xỉn, dơ bẩn trông như mạo hiểm giả. Thật chứ, từ đây đến nhà tôi chỉ mất có 5 phút, thế mà lại dính vào chuyện này trong khoảng cách như thế? Cái tỉ lệ bắt gặp này là sao vậy?

Tôi chỉ việc đi tiếp trong khi phớt lờ họ, nhưng ngay lúc sắp lướt qua họ, thì có người đã gọi tôi. Hắn cố tóm lấy tôi, nhưng tôi đã chụp được, rồi quăng nhẹ hắn ta và chạy đi mất.

Hòa bình mới là nhất. Bạo lực không phải lời giải đáp đâu.

Tất cả là nhờ vào Satou-kun đã dạy kỹ thuật judo hồi chúng tôi nghịch ngợm trong giờ giải lao lúc học cao trung. Đặt chân của mình lên gót chân của đối phương và kéo cơ thể của hắn để khiến hắn ngã[note27913]. Tôi đã nghĩ kỹ thuật này sẽ trở thành vô dụng, cũng may tôi có thể nhớ được nó!

Đằng sau tôi bắt đầu trở nên ầm ĩ, nhưng tôi lờ đi và cứ chạy trong khi đảm bảo mình không đổ nhiều mồ hôi.

Về đến nhà, tôi lập tức lên giường và bắt đầu suy nghĩ về công việc. Những viên gạch hôm nay chúng tôi đã cho vào khuôn, ngày mai sẽ được đem đi nung. Với số lượng đó, ngay cả khi chúng tôi tăng số lượng lò nung lên thì có lẽ cũng không đủ đâu. Khoan đã... chúng tôi hết vật liệu rồi, phải không? Bây giờ công việc của tôi sẽ ra sao đây? Trong khi nghĩ thế, tôi quyết định đi ngủ.

Trong khi đó, con ngựa phòng kế bên vừa hát to vừa chơi đàn lia. Cửa phòng anh ta bị ai đó đập mạnh. Chắc là cô chủ nhà rồi. Có lẽ bây giờ tên đó đang say. Vậy đây là chuyện sẽ xảy ra nếu uống quá chén à. Tôi sẽ ghi nhớ. Có lẽ tôi sẽ sớm không thể bị say được nữa.

“Im mồm!”

“Anh yêu em Kiska-san[note27914]! Hãy lấy anh nhé”

Anh ta hét lên bằng giọng nói đẹp đẽ vô dụng của mình nhưng mà,

“Ughh!”

Sau đó, cửa phòng bị đóng sầm lại. Tôi tự hỏi liệu có phải anh ta bị tán hay bị đấm không. Tự nhiên lại im lặng thế... Có vẻ như tôi sẽ không thấy buồn chán khi sống ở đây một thời gian rồi.

Truyện Chữ Hay