Dịch Giả: Tsumimoto
Đôi lời: Người dịch phải đi học quốc phòng an ninh cho bậc đại học trong 2 tuần nên trong 2 tuần sẽ không có chương mới nhé
___________________________________________________
Lễ hội cuối năm đã kết thúc và cũng gần tới lúc mùa xuân tới rồi.
“Bắt đầu từ ngày mai, trường học sẽ mở cửa trở lại đấy nhé”
Cô giáo thông báo điều đó tại quảng trường ngôi làng. Cũng vì thế, tôi quyết định đến trường.
Chúng tôi được bảo là mình có thể tốt nghiệp sớm nhất từ hai đến ba năm, nhưng vì tôi được miễn tham dự khóa học bắt buộc vào năm ngoái, nên có lẽ tôi sẽ chẳng gặp bất kỳ vấn đề gì liên quan đến chuyện dó đâu. Tôi đang nghĩ về chuyện đó trong lúc đến chỗ hẹn, nhưng Suzuran vẫn không thấy đâu như mọi khi, nên tôi phải đi đánh thức cô ấy.
Nhân tiện nói luôn, những kỹ năng này đã lên cấp vào hồi mùa đông.
[Kỹ Thuật Chế Tạo: 2] [Ma Thuật Trị Liệu: 2] [Tăng Cường Thể Chất: 2]
Cấp độ Kỹ Thuật Chế Tạo tăng lên lúc tôi đang chế tạo hạt thủy tinh, còn Tăng Cường Thể Chất thì trong lúc tôi đang luyện cơ bắp. Tôi đã mắc sai lầm và bị bỏng tay trong lúc đang nấu chảy thủy tinh nên lúc đó tôi sử dụng Ma Thuật Trị Liệu, thì nó lên cấp. Tôi không chắc là tại sao nó lại lên cấp nữa bởi hiếm khi có dịp tôi được dùng nó.
Một lúc sau khi chúng tôi tới trường, hiệu trưởng và những giáo viên còn lại bước lớp của chúng tôi.
“Ahem - Bởi bọn thầy cho rằng tất cả các em đều đã có đủ kiến thức và khả năng để không gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc sinh tồn, nên từ ngày mai các em có thể gia nhập hàng ngũ người lớn. Chúc mừng tất cả các em đã tốt nghiệp.
Các em đã làm theo yêu cầu của thầy trước khi chúng ta bước vào kỳ nghỉ đông chưa, hỏi cha mẹ nơi mà mình sẽ làm việc ấy? Nếu chưa, thì các em nên thảo luận với họ và đưa ra quyết định trước đi nhé”
Sau khi nói thế, tất cả bọn họ đều rời khỏi lớp học.
Oi oi, lễ tốt nghiệp này có phải là đơn giản quá không thế? Tôi có được yêu cầu thảo luận đâu chứ? Suzuran-san? Tại sao cậu lại không báo chuyện đó cho tớ biết?
Lúc sau, khi tôi hỏi, cô ấy chỉ nói “hm?” để kết thúc cuộc trò chuyện. Thế có phải là hơi hà khắc không vậy?
Tôi hỏi ba tên ngốc vẫn còn trong lớp và họ bảo với tôi rằng họ sẽ ở lại làng. Hình như người yêu của họ cũng làm như vậy.
Hả? Vậy nghĩa là chỉ có mình tôi là muốn đến thị trấn thôi sao?
“Vậy mấy cậu tính làm việc gì ở trong làng?”
“Ha? Tớ đã quyết định là mình sẽ làm việc tại kho chưng cất rượu rồi, cậu biết chứ? Ban đầu thì tớ chỉ làm việc vặt thôi, nhưng rồi được thuê làm việc vĩnh viễn bởi vì có vẻ hiệu trưởng dự tính tăng số lượng thiết bị chưng cất lên”
“Tớ sẽ gia nhập đội tuần tra và phòng thủ khu vực gần cánh rừng. Bởi thị lực của tớ tốt, nên họ tính cho tớ trông coi tháp canh”
“Mũi của tớ thính nên tớ sẽ tuần tra gần đường cao tốc-“
Oi oi, mọi người đều đã quyết định rồi ư? Chỉ có tôi là chưa có kết hoạch cụ thể nào à? Một người đáng ra bên trong đã sắp bốn mươi lại thất nghiệp á? Không không không không, chẳng phải tôi đã quyết định là sẽ lên thị trấn học hỏi những kỹ năng mà mình còn thiếu sót sao?
Tôi chỉ bị thất nghiệp nếu cha mẹ phản đối mà thôi.
“Bởi vì Suzuran như vậy, nên tớ không thể thảo luận với cha mẹ về việc tớ sẽ làm sau khi tốt nghiệp... tớ muốn lên thị trấn nhưng nếu cha mẹ không chấp thuận thì tớ sẽ thất nghiệp mất”
Liệu tôi có nên dùng từ ‘người rảnh rỗi’ ở thế giới này không nhỉ?
“Cậu sẽ ổn thôi~ Ngay cả khi họ không cho cậu lên thị trấn, thì có lẽ cậu cũng được phía trưởng làng giao việc để phát triển ngôi làng thôi”
“Đúng đó. Cậu có thể làm mọi việc, đó là lý do cậu không có đến mức không có việc gì để làm đâu”
“Ừ, bởi Caam rất thông minh kia mà”
Các cậu, tại sao các cậu nói thế với tớ trong khi vẫn giao tiếp bằng ánh mắt như mọi khi vậy? Ông già này sẽ mắc cỡ nếu các cậu nói điều như thế đấy, biết không?
Hiện tại, tôi đang cố nói điều đó với cha mẹ vào bữa ăn tối.
“Chuyện là, con vừa mới tốt nghiệp, nhưng con sẽ không làm việc trong làng. Con tính lên thị trấn bởi con muốn học thêm nhiều điều tại đó ạ”
Khi tôi nói thế thì,
“Đó là cuộc sống của con mà. Con thích làm gì thì làm đi, con chết ở chỗ nào cũng chẳng quan trọng đâu. Chỉ là nếu con đi thật, thì Suzuran-chan sẽ buồn lắm đó. Ít nhất, con nên gửi thư định kỳ hay thỉnh thoảng về cho người ta nhìn mặt nhé. Ý cha là, cũng chỉ có nửa ngày đường thôi mà, phải không?”
“Miễn là con được Suzuran-chan bằng lòng thì không sao đâu nhỉ?”
Đây là cuộc trò chuyện về tôi đó, tại sao họ cứ chèn tên Suzuran vào thế? Chà, có lẽ cũng chẳng sao bởi tôi đã nói chuyện với những cô nàng long nữ vào hồi lễ hội thu hoạch.
Tôi đang nghĩ thế trong khi rất lạc quan.
****
“30 ngày gặp nhau một lần nhé”
Vậy là cô ấy muốn chúng tôi mỗi tháng gặp nhau một lần à. Chắc điều đó cũng nằm trong dự đoán bởi chúng tôi đã làm với nhau vài lần trong ngôi nhà không có ai sau lễ hội thu hoạch.
“Được rồi, cách 30 ngày tớ sẽ về một lần”
Cùng với câu nói đó, chuyến đi lên thị trấn của tôi đã hoàn thành.
****
“Vậy thì, con đi đây”
“Bảo trọng nhé”
“Cách 30 ngày, con sẽ về một lần, phải không?”
Tôi đeo chiếc balo đã được chỉnh sửa trên lưng trong khi con rựa và cây xà beng ở ngay thắt lưng. Sau khi đặt cây xẻng lên vai, tôi bắt đầu khởi hành.Tại sao họ lại xem nhẹ chuyện tôi sắp lên thị trấn thế. Chà, có lẽ là vì thị trấn chỉ cách có nửa ngày đường.
Trưởng làng nói những điều như,
“Nếu Caam không có ở đây, thì chúng ta phải làm gì với ngôi làng bây giờ?”
Vì thế, Wurst đã phải kiềm chế khi tôi bước lên xa lộ.
Hình như trưởng làng dựa dẫm vào tôi quá rồi. Sau khi nói lời tạm biệt, tôi đi đến thị trấn.
Tôi đã có nền tảng ở một mức độ nào đó và tôi cũng hiểu cách xây dựng cơ sở, nên chỉ còn lại cải thiện nó thôi. Tôi không chắc là mình sẽ ở thị trấn bao lâu, có điều, ít nhất cũng phải ba năm. Vì khi đó tôi sẽ làm việc, nên ba năm sẽ chẳng khác gì ba tháng hay ba tuần, thậm chí là ba ngày.
Trên đường thật bình yên và những cánh đồng, con kênh mà trưởng làng ép gia tăng vẫn còn ở bên đường.
Hồi đến thị trấn hai năm trước, sau khi rời làng chẳng thấy có cánh đồng nào cả. Nếu nghĩ về nó, thì ma thuật đúng là tuyệt vời.
Ban đầu, tôi muốn nghỉ ngơi lấy sức mỗi tiếng một lần, nhưng tôi tăng tốc lên để có thể đến được vọng lâu ở giữa đường bởi sắp đến trưa rồi. Về phần bữa trưa, Suzuran đã bất thường dậy sớm để làm hộp bento cho tôi, đó là lý do tôi có hơi phấn khích đấy.
Tôi ngạc nhiên khi thấy hộp bento karaage lúc mở nó ra. Mọi món ăn bên trong đều có màu nâu nhạt. Mặc dù chỉ có một vài miếng karaage và bánh mì trắng thôi. Cậu cũng nên cho thêm rau vào chứ... Hơn nữa, bánh mì trắng còn không được cắt lát, nên bên trong chẳng có màu nào khác ngoài màu nâu nhạt.
Chẳng biết sao, tôi đến được thị trấn Aegirine mà không hề chạm mặt lấy một con thú hoang hay con quái vật nào. Trước cổng thị trấn, có một hàng người đang xếp nên tôi bước xuống cuối hàng để làm y hệt. Nếu nhớ không nhầm, tôi cần trả 5 xu đồng lớn để vào thị trấn.
“Tiếp theo!”
Tôi được gọi trong lúc đang nghĩ như thế, nên tôi bước tới.
“Tôi là Caam đến từ Làng Beryl. Hai năm trước tôi có đến thị trấn này”
“Ah- chờ một chút”
Chẳng biết vì lý do gì, anh ta bắt đầu kiểm tra một vài xấp giấy. Bộ họ đặt tất cả giấy tờ về những ngôi làng lân cận lại với nhau như thế ư.
“Ah, đây rồi. Hình như cũng chẳng có khác biệt gì mấy. Cậu có cao hơn một chút nhỉ? Mục đích cậu đến đây là gì?”
“Tôi đến đây tìm việc làm. Tôi sẽ về làng mỗi 30 ngày”
“Là vậy sao? Tôi xin lỗi nhé, nhưng cậu phải trả 5 xu đồng lớn cho mỗi lần làm chuyện đó. Thế có được không?”
“Vâng. Tôi không phiền đâu”
“Dù sao, hãy báo cáo lại một khi cậu tìm được nơi để ổn dịnh cuộc sống nhé”
“Ừm, còn trong khi đó, tôi sẽ ở quán trọ lần trước học sinh làng Beryl đã dùng”
Tôi chỉ về nơi đó trong khi nói thế.
“Ah, nơi đó à?”
Sau đó, anh ta lại viết gì đó lên giấy.
“Giờ thì đi đi. Đừng có gây rắc rối đấy nhé, được chứ?”
Sau khi đáp lại, tôi hướng đến quán trọ. Ở nơi đó, có một Oba-chan vạm vỡ nói,
“Chào mừng. Ara, cháu đến từ Làng Beryl à? Dì có nhớ cháu vì màu da của cháu đấy”
“Cảm ơn vì lần đó ạ. Lần này, cháu đến là vì cháu sắp làm việc ở thị trấn này ạ. Bây giờ cháu sẽ phải làm phiền dì rồi, bởi cháu đang tìm nơi để ở”
“Vậy, dì sẽ giám giá nếu cháu ở mười ngày nhé”
“Hm- cháu muốn tìm được công việc trong ít hơn mười ngày, nên là, một ngày thôi thì bao nhiêu ạ?”
“Phòng đơn không bữa ăn thì 3 xu đồng lớn, nhưng nếu cháu ở mười ngày thì mỗi đêm chỉ có 2 xu đồng lớn thôi. Tạm thời cháu viết hợp đồng cho mười ngày cũng được mà và chỉ việc thay đổi thành hợp đồng một ngày nếu cháu xoay sở tìm được việc trước ngày thứ sáu?”
“Hẳn là được ạ. Cháu sẽ làm thế”
Tôi bỏ hành lý vào phòng và lập tức ra ngoài tìm chung cư. Hiện tại, tôi thử hỏi lính canh đang chỉ đường trên con phố chính.
“Thứ lỗi. Tôi muốn hỏi mình có thể tìm được chung cư ở nơi nào trong thị trấn này”
“Hm? Cậu đang muốn tìm nhà trong quận hạ lưu hay quận trung lưu? Cậu không muốn ở quận thượng lưu đâu nhỉ?”
“Ừm, để tham khảo thôi, nhưng hãy chỉ cho tôi biết địa điểm của cả nơi ở quận hạ lưu lẫn quận trung lưu đi”
“Nếu là thế, thì quận hạ lưu nằm ở gần cổng theo hướng mặt trời mọc. Còn về trung lưu, nếu cậu đối mặt với hướng mặt trời mọc, thì nó ở cánh cổng đằng đó ấy”
Vậy là chúng ở cổng đông và cổng nam à. Vì quận hạ lưu nằm ở phía đông, nghĩa là quận thượng lưu nằm ở phía tây nhỉ?
“Cảm ơn chú nhiều”
“Nhân tiện, chung cư ở quận trung lưu sẽ tốn 5 xu vàng cho 30 ngày đấy nhé, còn những chỗ rẻ thì chỉ khoảng 2 hay 3 xu bạc mà thôi”
Sau khi nói lời cảm ơn, tôi đi đến quận hạ lưu bởi tôi nghĩ rằng với một người như tôi thì nhiêu đó là đủ rồi.
Sau khi đi bộ một lúc, tôi tìm được một vài nơi đáng lưu ý và quyết định đi ăn trước khi về quán trọ. Nhà hàng tôi ăn là nơi Suzuran không ngừng ăn karaage.
“Chào mừng. Ah-, cháu là người đã ở cùng cô bé háu ăn kia”
“Xin chào. Cảm ơn vì những gì dì đã làm vào lần trước ạ”
Dì ấy dẫn tôi đến chỗ ghế trống.
“Dì còn nhớ cháu, bởi màu da của cháu. Lần này cháu không đi cùng với cháu gái kia à?”
Tôi cứ cảm thấy dì ấy nhớ tôi bởi tôi ở cùng Suzuran.
“Chỉ có mình cháu từ làng đến đây để tìm việc thôi ạ”
“Dì hiểu rồi. Vậy, có muốn ăn karaage không?”
“Không ạ, bởi cô gái đó đã làm cho cháu hộp bento karaage để ăn trưa rồi, cho cháu suất ăn đặc biệt hôm nay đi ạ”
“Thế thì tệ quá. Suất ăn đặc biệt của hôm nay là karaage đó, cháu biết chứ?”
“...Ừm, cứ cho cháu cái gì có thể ăn được trong khoảng 1 xu đồng lớn ấy”
“Chắc chắn rồi”
Oba-chan mỉm cười và đi vào bếp.
Sau khi ăn xong, tôi trở về quán trọ. Cũng chẳng có chuyện gì thú vị xảy ra cả, nên tôi lập tức đi ngủ.
Hôm đó, tôi đã gặp cơn ác mộng toàn là karaage...