Dịch Giả: Tsumimoto
___________________________________________________
Bởi vì lần trước tôi đã nhận thưởng cho vụ cày mười cánh đồng rồi. Tôi cũng bắt đầu dạy hình ảnh đã được sử dụng để phát triển cánh đồng cho những dân làng có thể dùng thổ ma thuật.
“Tạm thời thì hãy cải thiện những chỗ cần cải thiện đi đã”
Chúng tôi bắt đầu đặt điều đó làm mục đích của mình. Sau giờ học, tôi gặp gỡ cánh người lớn và cùng dọn cánh đồng. Những người không thể sử dụng ma thuật thì chỉ việc xây hàng rào bao quanh những cánh đồng. Đây chỉ là câu chuyện mà tôi được nghe kể thôi nhé, nhưng hình như có những cuộc bàn luận về việc cho thuê hai ngôi nhà được xây trên cánh đồng, có điều họ không chắc là xây ở đâu và làm thế nào. Dường như vẫn chưa có kế hoạch cố định...
Về tiền công cho vụ dạy ma thuật cho mọi người, thì tôi nhận được thêm 10 xu vàng.
(Không biết họ ứng phó thế nào với vụ trả công cho những người dạy ma thuật ở thế giới này nhỉ?)
Tôi đang nghĩ như thế thì phải ngừng lại bởi tôi chợt nhớ ra là mình không biết giá thị trường và giá trị của ma thuật nên tôi chẳng thể làm được gì cả.
Dọc theo con đường cao tốc dẫn đến thị trấn, số lượng những ngôi nhà đơn sơ tăng lên. Lý do cho chuyện đó là vì tờ quảng cáo trưởng làng đã dán trong Công Hội khi ông ấy tới thị trấn.
(Thu nhận dân làng đây! Mọi người sẽ được cho thuê một ngôi nhà đơn sơ và một cánh đồng. Giá cho thuê có thể thương lượng. Những người không có tiền ăn uống vì phải trả tiền nhà và cánh đồng thì hãy làm việc chăm chỉ để kiếm tiền!)
Hoặc là trên tờ giấy đã nói như vậy.
Chà, vì đang ở thế giới này nên có lẽ họ có thể dễ dàng hiểu được nội dung trên tờ áp phích đó. Nếu chỉ dán đại lên gì đó như cột điện thì nó trông chẳng khác gì một âm mưu cho vay nặng lãi nào đó.
Chuyện này lặng lẽ tiến triển, nhưng một vài ngày sau thì số lượng người dân trong làng đã tăng lên rồi. Có nhiều người tìm kiếm sự an toàn. Thị trấn thì sẽ có công việc phù hợp với thị trấn, nhưng còn khi nói đến ngôi làng này, thì chỉ cần những công việc sửa chữa và nông nghiệp thôi.
Mặc dù kia là thị trấn khá lớn, nhưng tại sao vẫn có khu ổ chuột chứ? Lãnh chủ của thị trấn đang làm cái gì thế? Hầu hết những người đến làng đều có xuất thân những quận hạ lưu và khu ổ chuột. Tôi không biết ở đây có câu “Nhập gia tùy tục” hay không nữa, nhưng những người hay kiếm chuyện gây sự và những người phạm tội không đáng kể đã nói,
“Ngôi làng này chẳng có lấy một đồng nào, nên có thật là chúng cho thuê cánh đồng với nhà cửa không?”
“Tao bị bắt vì trộm đây này, nên chắc ở đây chúng có ít tiền đấy”
Khi hắn nói thế, thì trưởng làng đã nói,
“Nếu cậu trả lại những gì đã nợ bằng tiền bán nông sản vào năm sau thì tốt rồi”
“Đây vẫn còn là một ngôi làng nhỏ nên không có gì để trộm đâu”
“Về phần bữa ăn, thì chúng tôi có dự trữ lúa mì với thịt khô nên phần đó thì chúng tôi khá ổn”
“Nếu không thích thì cậu có thể thoải mái mà đi chỗ khác, biết chứ?”
Thế nhưng, những ý kiến đó dần dần tăng lên.
Cũng có vài người không có kinh nghiệm làm nông nên dân làng đã đến dạy cho họ. Dân số gia tăng và bởi vụ thu hoạch đã hết, nên đã xuất hiện một vấn đề nhỏ có liên quan đến việc cung cấp thức ăn. Và chẳng biết vì lý do gì, mà tôi cũng được yêu cầu tham dự cuộc họp đó.
“Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp thôi nào. Cho đến bây giờ, những người sống trong làng đều chưa từng gặp vấn đề gì về thức ăn cả. Thế nhưng, bởi vì những người dạo gần đây mới đến làng, mà tôi đã bắt đầu thấy lo lắng về việc cung cấp thức ăn của mình. Nguyên nhân cho chuyện này là vì tôi đã quá vội vã trong việc tuyển dân làng, có điều, vì mùa đông đang đến rất nhanh, nên có ai có ý kiến hay không?”
“Nghĩ về những gì chúng ta được và mất, thì mỗi nhà góp một ít thức ăn đã tích trữ thì chúng ta chỉ cần chờ mùa đông trôi qua nữa thôi, phải không?”
“Ít ra ngài cũng nên nói cho chúng tôi biết cần bao nhiêu thức ăn và chúng tôi cần phải đưa ra đến mức nào để có thể viết vào văn bản chứ”
Đây không hẳn là cuộc họp nhỉ? Họ toàn gây mâu thuẫn với nhau và họ thích gì thì làm nấy. Tôi đang ghi chú trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện vô nghĩa của họ.
“Caam, cháu cứ thoải mái nói ý kiến của mình ra đi”
“Eh? À, vâng, nãy giờ cháu đang ghi lại ý kiến của mọi người ạ”
Tôi nhìn qua bản ghi chú của mình để tóm lại những điểm chính trong khi cố thêm ý kiến của mình vào nó.
“Er-, cháu gộp tất cả những điểm chung lại với ý kiến của mình ạ. Điều đầu tiên là lấy một ít thức ăn dự trữ từ mỗi hộ gia đình để cho dân làng mới ‘thuê’ và họ sẽ trả lại bằng lúa mì của vụ thu hoạch năm sau.
Thức ăn ban đầu được bán trong thị trấn cũng là ‘cho thuê’ thôi. Bởi những người mới định cư này, mà chúng ta phải hy sinh thu nhập trong một năm để gặt hái lợi ích từ năm sau trở đi. Chúng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài làm chuyện đó nhỉ? Cháu nghĩ cho họ mượn chút tiền để mua công cụ và tiêu xài cũng được.
Cháu không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để tuyển người nhập cư, có điều, vì họ đã ở đây rồi nên bây giờ chúng ta chẳng thể làm gì khác được. Và cùng với việc dân số tăng lên, thì năng suất của chúng ta cũng sẽ tăng theo.
Vì thế, chúng ta nên cân nhắc đến việc tăng gia súc và làm hàng rào trên những đồng bằng có nhiều cỏ để cho gia súc ăn ở đó. Với lại cũng phải cày cấy cánh đồng đã dùng làm thức ăn cho gia súc bằng việc trồng cây vào mùa đông.
Tiếp theo sẽ là sự hình thành của lực lượng dân phòng. Dù sao chúng ta cũng cần phải ngăn chặn tội phạm cơ mà. Ngay cả khi họ nói rằng họ đã suy ngẫm lại những hành động của mình, thì quanh đây vẫn có người phạm tội nhỏ đó thôi, nên mọi nguòi đi tuần tra theo vòng là chuyện cần thiết.
Bởi vì cánh đồng đã được mở rộng, chúng ta nên xây tháp canh để có thể dễ dàng phát hiện lũ quái vật từ trên cao và cũng thật thuận tiẹn6 nếu chúng ta có một nơi với tầm nhìn bao quát.
Cùng với sự gia tăng dân số, chúng ta cũng nên đào thêm những giếng nước mới. Chúng ta có thể tạo ra con kênh từ con sông gần đó để lấy nước. Nước mà chúng ta kéo cũng có thể sử dụng như biện pháp phòng ngừa vào mùa khô.
Nếu chúng ta nhận ra rằng vẫn còn một vài chuyện cần thiết mà mình đã quên thêm vào, thì cứ đợi nước đến chân mới nhảy luôn thôi. Còn câu hỏi nào nữa không ạ?”
Cùng với câu nói đó, tôi đã có thể đưa ra thêm thông tin chi tiết cho những phần họ không hiểu. Thấy sao nào? Tôi có được sự đồng ý của họ không nhỉ?
“U-Ừ. Chẳng biết vì sao, bác lại không hiểu được cái gì cả nên cháu có thể tóm tắt thêm chút nữa cho bác không?”
Cái đó đã là tóm tắt rồi đó...
“Mọi chuyện đều là lỗi của trưởng làng. Thức ăn chúng ta đã cho người định cư vay nên trả lại bằng thức ăn. Chúng ta cũng nên cho họ một chút lợi ích và những thứ tương tự. Tạo một đội tuần tra. Gia tăng số lượng gia súc. Trồng một cánh đồng riêng để dùng làm thức ăn gia súc. Đào thêm giếng nước. Dẫn nước từ con sông đến ngôi làng. Đó là lỗi của trưởng làng đấy”
“Bác hiểu cái phần ‘là lỗi của trưởng làng’ ở khúc đầu với khúc cuối rồi, nhưng tại sao chúng ta lại phải dùng cánh đồng để trồng thức ăn cho gia súc chứ? Không phải chúng ta làm chuyện đó bằng cánh đồng không dùng đến là được rồi sao?”
Trưởng làng lộ vẻ mặt phức tạp. Có lẽ ông ấy có chuyện muốn nói nhưng đã gạt sang một bên.
“Nếu gia súc tăng lên, thì chúng ta cần phải có nhiều thức ăn hơn. Nếu chúng ta làm như lời bác nói, thì lũ thú sẽ chết đói bởi không có gì cho chúng ăn vào mùa đông. Sau khi đã nỗ lực đến thế, thì chúng ta để mặc cho mọi thứ bị phá hủy sẽ lãng phí lắm sao? Sử dụng một cánh đồng để sản xuất thức ăn cho gia súc không có nghĩa là thức ăn dự trữ của mọi người sẽ giảm. Nếu chúng ta xác định chỗ đó là để cho lũ gia súc dùng ngay từ đầu thì, mọi người, bao gồm cả lũ thú, sẽ không ai bị đói cả. Chúng ăn ngô hay gì đó như thế thì có lẽ cũng được. Nếu chúng ta phơi khô đàng hoàng thì chúng sẽ không dễ gì mà bị ôi thiu đâu”
“Bác có thể hiểu được rồi. Bác ngu lắm nên cháu nói thế thì bác mới hiểu được”
Mọi người xung quanh đều tán thành.
Tệ rồi đây... Nếu tất cả người lớn xung quanh tôi đều như thế này, thì tôi năm nào tôi cũng sẽ bận rộn mất bởi tôi sẽ phải là người sắp xếp mọi chuyện. Mọi người nên tìm ai đó thông minh hơn đi.
“Caam, cháu thực sự không cần đến trường nữa đâu nhỉ? Làm sao mà cháu dễ dàng đưa ra những ý tưởng đó thế?”
Đúng như tôi đã dự đoán, cuộc họp biến thành một cuộc thảo luận nhóm.
“Cháu có thể xử lý chuyện đó bằng ma thuật của mình không?”
Cũng đúng như tôi đã dự đoán, chúng tôi nói đến chủ đề này.
Tôi tạo ra một viên gạch trên tay trong khi bắt đầu nói.
“Ah- cháu đã từng thử làm thế bằng cách sử dụng hình ảnh bắn một viên gạch nhưng nó sẽ biến mất khi mặt trời mới lặn một chút. Có lẽ nó sẽ biến mất khi ma lực không còn nhưng nếu giống như cho đất nhô lên lắng xuống thì không có vấn đề gì đâu. Nó sẽ không biến mất ạ.
Cháu nghĩ là sẽ không có vấn đề gì nếu vật chất đã ở đó từ lúc đầu và cháu chỉ việc sử dụng ma thuật để biến đối nó thôi. Đó là lý do có lẽ cháu cũng có thể đào giếng và đào kênh từ sông để tưới. Thế nhưng, việc chất đá sang hai bên là bất khả thi với cháu. Bởi vì cháu vẫn chưa đủ trình làm chuyện đó, phần đó thì bác phải tự làm rồi”
“Đào một cái lỗ để làm giếng nước sẽ rất tốn thời gian nên nếu cháu có ma thuật có thể sử dụng để đào giếng thì bọn bác không có gì để phàn nàn nữa rồi”
“Thậm chí là lúc thử cày mấy cánh đồng đó, cô đã rất ngạc nhiên về em... cô giáo vui lắm”
Trước khi mọi người để ý, thì Brike-sensei đã xuất hiện từ chậu cây nằm trong góc hội trường. Thật đáng sợ khi cô ấy có thể di chuyển đến bất kỳ đâu nếu sử dụng đến cây cối.
Sau đó, chúng tôi hợp nhất tất cả những gì đã được thảo luận và trưởng làng tuyên bố kết thúc cuộc họp. Hồi chiều về đến nhà là cha lại đi uống rượu nhưng có vẻ ông ấy rất vui. Có lẽ trong khi uống thì họ sẽ nói về tôi. Chẳng có bậc phụ huynh nào lại không vui khi con mình được khen cả. Dù là tôi đã không còn là trẻ con nữa...
****
Khi kế hoạch đã định, thì nó nhanh chóng được đưa vào thực hiện.
“Hãy giải quyết chuyện này trước khi mùa đông bắt đầu nào!”
Mọi người bắt đầu cố gắng làm. Bạn muốn nói sao cũng được nhưng hình như chỉ có vài người phản đối kế hoạch mở rộng ngôi làng thôi.
Chúng tôi xây kênh để nước chảy vào những cánh đồng. Chúng tôi cũng đào hai cái ao nhỏ gần làng để tắm và nuôi cá với loài chim nước như vịt. Vì thế, những ma nhân hệ thủy trong làng như mẹ tôi vô cùng thích thú. Mặc dù so với những người giống con người, thì họ chỉ là thiểu số, nhưng có vẻ họ đã đảm bảo nhiệm vụ của mình.
Khi trưởng làng và những người trong nhóm dân cư lâu đời quyết định nơi đào giếng, thì đầu tiên là tôi bắt đầu bằng cách nhấc mảnh đất hình trụ lên khỏi mặt đất.
“Oi, đào ở đây nè!”
Đó là lời họ nói, nhưng tôi không biết mình cần đào bao xa mới chạm đến mặt nước nên tôi cứ chọn một khu đất ẩm ướt. Sau đó, theo chỉ dẫn của họ, chúng tôi để đất lắng xuống và mực nước tăng lên tầm 1 mét.
“Cái ao nuôi cá cần sâu hơn một chút. Nếu nông quá thì chúng sẽ bị lũ chim nước ăn mất. Đào sâu thêm nữa là tốt rồi. Khi đến lúc bắt cá, thì cứ để bọn chị”
Một Onee-san ma nhân hệ thủy đã đến và vui vẻ làm khó nhiệm vụ của chúng tôi. Bởi vì đã nhận được lời khuyên của chị ấy, tôi đành ngậm ngùi làm theo. Nói đến mấy chuyện này thì kiến thức của tôi là con số không nên thật lòng là nó rất hữu ích.
[Kỹ Năng・Công Kích Hệ・Thổ: 4] đã học.
Quả nhiên là tôi có thể thăng cấp nó tại đây.
Chúng tôi sẽ đào kênh sau nên tạm thời cứ đánh dấu những nơi mà nó sẽ đi qua bằng những cây cọc đi. Con đường mà chúng tôi đã dự định sẽ bắt đầu từ con sông đến cái ao để tắm rửa, rồi đến nơi nuôi cá, xuyên qua đường cao tốc và trở về con sông. Con kênh sẽ rộng một mét và sâu nửa mét.
Dù đã làm đến thế, thì cũng không có nghĩa là chúng tôi sẽ lập tức hoàn thành. Đúng như họ nói, chúng tôi chỉ làm hết mức có thể cho đến trước mùa đông thôi.
Cái này cũng giống như một game xây dựng thành phố nhỉ? Hồi trước tôi có chơi mấy trò đó rồi. Điểm khác biệt duy nhất là tôi đang làm theo thời gian thực và tôi không phải là thị trưởng.