Dịch Giả: Tsumimoto
___________________________________________
Bởi vì công dụng của [Phong Đoạn] trong vụ thu hoạch năm ngoái, nên có vẻ họ đã để một vài dân làng có thể sử dụng phong ma thuật đi tập luyện gần đồng bằng. Cũng vì thế mà tốc độ thu hoạch đã gia tăng nhanh chóng và họ cũng giao cho mọi người phụ trách nhiệm vụ đó. Trưởng làng, làm ơn đừng có trông mong quá nhiều vào lũ học sinh đi ạ.
Nói một cách đơn giản, thì họ lấy một số người có thể sử dụng ma thuật đó và phân cho họ một vài cánh đồng. Vì từng là người Nhật Bản, nên tôi sử dụng hiệu quả đặc trưng của mình để hoàn thành nhanh hơn và thu hoạch nhiều hơn năm ngoái, chúng tôi có sắp đặt một số công nhân thay phiên để giúp sức cho những người làm việc rề rà. Dĩ nhiên, những người không thể sử dụng phong đoạn thì chỉ có nước được giao cho nhiệm vụ đi thu nhặt lúa mì thôi.
Nhân tiện, bởi vì họ sử dụng đồng bằng để tập luyện, nên bây giờ có rất nhiều chỗ dài ngắn không đều. Hình như họ đã tập luyện rất nhiều.
“Yo, Schinken. Tớ đến giúp nè”
“Aa, thế thì đỡ quá rồi. Chuyện này phức tạp quá luôn ấy nhỉ? Đúng là khó khăn khi phải tập trung vào việc không phạm sai lầm với khoảng cách quá xa, không thì cậu sẽ bắn sượt qua đất. Thực ra, có phải chỉ là vì Caam tuyệt vời đến mức không ngờ không?”
“Chà, thì bởi vì tớ đã làm chuyện đó vào năm ngoái kia mà”
Đó là lời tôi đã nói để lấp liếm.
“Đến cả mẹ tớ còn nói, “Mu, mẹ không chắc là điều chỉnh nhẹ kiểu gì nữa”, bởi vì bà ấy thấy khó mà ổn định đường cắt vào lần đầu bà ấy thử”
Arc-san đáng tin cậy đó ư? Tôi chỉ coi dì ấy là một người đáng tin cậy nhưng chắc là dì ấy cũng có những điểm dễ thương. Mặc dù cung thuật của dì ấy thì khỏi chê vào đâu được.
Có lẽ những người sử dụng ma thuật đã cạn kiệt ma lực, bởi vì họ đã bắt đầu đứng không vững rồi. Tôi có nghe người ta nói, “Ngay cả khi trước giờ tôi cày cuốc trong hầm ngục, thì cũng chưa từng thấy ma thuật nào như vậy cả!”. Nên chắc ở thế giới này có hầm ngục...
Vụ thu hoạch chỉ mất có hai ngày là xong. Bởi vì chúng tôi có rất nhiều người nên mới nhanh đấy. Hay như tên mặt vuông, vạm vỡ*[note25691] nào đó đã từng nói, “Số lượng quyết định chiến tranh!”. Chiến thuật biển người đúng là hoa mỹ mà.
Nhân tiện nói luôn, tôi đã nhận được thông báo [Công Kích Hệ ・Phong: 2] cách đây không lâu.
“Oi oi, Caam-kun”
Một Ossan Werewolf ủ rủ kêu tôi.
“Có chuyện gì ạ?”
“Chúng ta đã xong vụ thu hoạch năm nay mà còn dư dả rất nhiều thời gian, phải chứ? Cháu có muốn giúp mổ lợn không? Cháu nên biết điều đó nếu tính đi săn lợn rừng vào lần tiếp theo đi”
Ossan Werewolf nói trong khi cười toe toét.[note25692]
“D-Dạ, chắc chắn rồi ạ. Hãy dạy cho cháu đi”
Tôi lập tức trả lời vì nghĩ là mình tuyệt đối không thể chạy trốn được và họ dẫn tôi đi như kiểu người ngoài hành tinh bị bắt vậy. Hình như họ đã dự đoán chuyện này.
Khi chúng tôi đến nơi, thì đã có một vị khách đến trước rồi.
“Yo- vậy là cậu cũng bị bắt đi à!”
Wurst kêu tôi. Cùng với câu nói đó, hình như họ thực sự tính dạy cho lũ trẻ.
Con đầu tiên đã bị xẻ mất lớp da để làm mẫu cho việc giảng dạy. Con thứ hai chỉ bị phân tách có một phần còn con thứ ba vẫn y nguyên như vậy. Trong đầu tôi cứ nói với bản thân mình là, “Đây là công việc, chỉ là công việc mà thôi. Đây chỉ là thực hành, nên mình chỉ đang tập thôi” khi bắt đầu cắt nó ra. Nếu đã không quen thì có rất nhiều chuyện bạn không thể lo được. Chẳng hạn như mùi hương này.
Nghỉ ngơi một lúc, trong mắt tôi thấy Suzuran đang vui sướng bóp cổ con gà. Cậu mong được ăn Karaage đến thế cơ à? Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cô ấy nở nụ cười đáng sợ với tôi trong khi lau vết máu vươn trên má. Bộ dạng của cô ấy có hơi đáng sợ.
Chắc là lũ gà của họ đã bắt đầu tăng lên từng chút một kể từ lúc xây chuồng gà. Khi tôi thử hỏi thì,
“Cậu biết công thức nấu karaage không vậy?”
Mặt cô ấy tái mét và cúi đầu xuống trong khi trả lời một cách yếu ớt.
“Không biết”
Tôi không thể quên được vẻ mặt của cô ấy như đang chứng kiến ngày tận thế nên tôi đành phải dạy cho Ricodis-san.
“Ara- vậy là Caam-kun cũng biết nấu ăn sao? Dì thấy thật nhẹ nhõm khi bạn thơ ấu của con bé lại là một đứa trẻ đa tài đấy”
Dì ấy nói thế với nụ cười thật tươi.
“Nếu cần thì dì cứ nêm thêm gia vị ạ”
Trong khi tôi đang dạy cho dì ấy những điều cơ bản, thì cơn khát máu của Ichii-san cứ đâm xuyên qua lưng tôi. Khi chú ấy ăn thử karaage, thì cơn khát máu bay đi đâu mất tiêu.
Bữa ăn ngon lành sẽ cứu thế giới! Cảm ơn mày, tao của kiếp trước ạ, vì đã học cách nấu nướng cho bản thân!
Vào hôm nọ,
“Con bé đó toàn học nấu món thịt chứ không thèm học mấy món khác. Cháu có món ngon nào khác nữa không?”
Đó là những gì Ricoris-san đã hỏi ý của tôi nhưng tôi lắc đầu xin lỗi. Dạy Suzuran, người vô cùng có ác cảm với những món ăn khác, cách nấu những món mà cô ấy không có hứng là nhiệm vụ bất khả thi đó.
Wurst cũng nghỉ ngơi và bắt đầu nói chuyện với tôi.
“Suzuran thực sự thích ăn thịt nhỉ? Ý tớ là, đến cả tớ thỉnh thoảng cũng có ăn rau đó, biết không?”
“Ngoài thịt ra, thì cô ấy không thể nhớ món nào khác, nên Oba-san đã hỏi ý với tớ nhưng tớ đã nói với dì ấy là không thể nào”
“Tớ hiểu rồi... Quả nhiên. Khi hai cậu kết hôn, thì ngoài những món thịt ra, cậu phải tự thân nấu ăn cho mình”
“Ha? Sao tự dưng lại lái sang chuyện chúng tớ kết hôn rồi?”
“Ý tớ là, cũng chưa chắc là đã quyết định nhỉ?”
“Ừm, chắc vậy?”
“Cái giọng điệu đặt cậu hỏi đó là sao thế? Cậu ấy thích cậu đến thế cơ mà, cậu cũng thích cậu ấy, phải chứ?”
“Ừm...”
“Thế nhưng, thật tốt là cậu vẫn còn sống mà ra ngoài nhỉ? Oji-san đó đáng sợ vãi chưởng. Làm sao cậu thuyết phục được chú ấy vậy?”
“Cái đó thì giống giải thích hơn là thuyết phục. Tớ kể cho chú ấy những gì đã xảy ra trong khi chú ấy tỏa ra cơn khát máu. Tớ nói với chú ấy rằng cô ấy đã đặt phòng tại quán trọ của tình nhân và trong khi chúng tớ đang đi dạo trên con phố chính, thì cô ấy lôi tớ đi và “hấp diêm” tớ. Ừm, Oba-san chỉ cười thôi, nhưng Oji-san lại xin lỗi. Nếu tớ cũng nói với chú ấy có thứ xém xíu là gãy mất tiêu thì...”
“Tớ hiểu rồi, thật may là cậu có thể ra ngoài khi ‘cái đó’ còn sống nhỉ. Mặc dù chú ấy tỏa ra cơn khát máu, nhưng tớ đã dám chắc là cậu sẽ bị giết trong lúc giải thích đấy”
“Nghiêm túc nhé. Tớ mừng vì mình còn sống”
Trong khi chúng tôi đang tán dóc với nhau, thì cánh con gái cũng tán dóc nhưng có thể nghe thấy những tiếng *kya kya* từ chỗ họ.
Nếu xui xẻo, thì ngày mai kiểu gì tôi cũng bị hỏi thôi. Chí ít, lần này tôi muốn là người chủ động. Tớ sẽ không chạy trốn đâu, nhưng ít ra tớ muốn cậu phải tỏ ra dịu dàng.
Chà, tôi sẽ phải trải nghiệm lần nữa nên tôi muốn nghĩ rằng mình sẽ không bị hỏi quá nhiều nhưng ít nhất là đừng có bắt tớ trong cái tư thế cưỡi ngựa không có dây thừng đó. Và ngoài ra, hãy nhớ là cho tớ nhấp ở một mức độ nào đó nhé. Tớ thì có thể ngã quỵ đấy nhưng tớ không muốn ‘cái đó’ cũng bị ngã theo đâu.
Sau đó, thời gian nghỉ giải lao đã hết và chúng tôi quay lại chế biến con lợn đã mổ.
****
“Eh- Nhờ có mọi người, mà vụ thu hoạch năm nay chỉ mất có hai ngày là xong. Vì thế, thử tăng số lượng cánh đồng lên cũng là một ý hay. Tôi không thích những bài phát biểu dài dòng trong những sự kiện như thế này nên tôi sẽ kết thúc tại đây. Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu lễ hội thu hoạch thôi nào. Cạn Ly”
““““Cạn Ly””””
Sau khi trưởng làng đọc bài phát biểu xong, thì mọi người cùng nhau cất tiếng nói.
“Bởi cái khả năng Kháng Độc mà giờ tửu lượng của mình đã tốt hơn rồi, nên mình sẽ không bị say đâu nhỉ~”
Tôi chắc là không có ai nghe thấy tôi vừa phàn nàn vừa chậm rãi uống rượu sake đâu. Ba tên ngốc đang vui vẻ trò chuyện trong khi thưởng thức rượu sake. Theo một cách nào đó, thì niềm vui khi uống sake là bị say.
Nhân tiện, ngay cả khi tôi không tạo ra đá cho mọi người, thì vẫn có người có thể làm vậy. Tuy họ có thề điều chỉnh đầu ra để nó không biến thành ma thuật công kích, nhưng tôi nghe nói họ đã phải cố hết sức để làm vào lần đầu. Họ lại nhận ra cuộc sống của họ đã được cải thiện hơn so với trước đây bởi vì có ma thuật.
Ba tên ngốc hẳn là đã nhớ lại họ đã nôn thóc nôn tháo vào lần trước nên họ đã bắt đầu uống chậm lại một chút. Thế nhưng, khuôn mặt của họ đã đỏ ửng rồi, ánh mắt của họ sáng ngời và nụ cười của họ đã biến mất nên cũng dễ hiểu sự thay đổi này là gì.
Sau một lúc, nhóm những cô gái còn bình thường đã mang theo một đĩa lớn chứa đầy đồ nhắm đến. Họ ngồi cùng bàn và vui vẻ nói về hồi ức ở thị trấn. Trên đĩa của Suzuran có tỉ lệ 5 phần karaage và 5 phần thịt khác. Vẫn như mọi khi, cô gái này sống đúng với khát vọng của mình.
Cùng nhau uống trong bầu không khí tươi vui như thế, thì họ đã bắt đầu nói những chuyện khinh thường người khác giới một cách không đúng đắn. Hay họ bắt đầu làm thế là bởi vì có người khác giới ở đây? Tôi không chắc nữa.
Bị ảnh hưởng bởi cơn say, Miiru đã hỏi.
“Có chuyện gì đã xảy ra trên thị trấn vậy? Chúng tớ thực sự đã giúp đỡ các cậu lắm rồi đó nên cậu có thể kể một chút cho chúng tớ nghe không?”
“Tớ nghĩ mình bị gài khá nhiều đấy”
“Dẫu cậu với Suzuran đã có mối quan hệ rất tốt rồi, vậy mà cậu vẫn không chịu vượt rào nên chúng tớ thấy rắc rối lắm đó. Cậu nên cảm ơn chúng tớ đi”
Kuchinashi ngồi kế cô ấy đã lặng lẽ gật đầu trong khi uống sake.
“Ừm, tớ cũng cần gửi lời cảm ơn vì điều đó nhưng cần phải cân nhắc đến tâm trạng, thời gian, và nơi chốn, phải không?”
“Và vì thế, nếu năm sau mà qua đi và vẫn chẳng có gì xảy ra. Thì trái lại, Suzuran sẽ thành người đáng thương đó, biết không?”
Kuchinashi cũng lặng lẽ gật đầu với điều đó. Suzuran vẫn hùng hổ ăn thịt. Chúng tớ đang nói về cậu đó, có biết không thế-.
“Chà, chúng tớ đã vượt rào rồi nên mối quan hệ của chúng tớ đã có chuyển biến...tớ cảm thấy thế đó nhưng trong cuộc sống hằng ngày của chúng tớ cũng không có thay đổi gì mấy. Ý tớ là, nhìn cô ấy đi. Tớ là người đã dạy cô ấy công thức nấu karaage mà nãy giờ cô ấy đang ăn kìa, thấy không?”
Miiru nhìn Suzuran đang nhồi nhét karaage vào miệng.
“Ừ-Ừ. Chà, chúng tớ thực sự không thấy hai cậu tán tỉnh nhau gì cả”
“Đúng vậy”
“Quả nhiên”
“Un un”
“Đúng vậy nhỉ”
Mọi người đều cất tiếng đồng tình.
Bỗng dưng, Suzuran đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Wurst và buộc cậu ấy đứng lên. Rồi cô ấy ngồi ở ghế trống đó và dựa người vào tôi. Ah- thì ra cô ấy có lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cô ấy nuốt thịt trong miệng và nói,
“Bởi vì mọi người có vẻ đang mong đợi gì đó từ chúng ta mà. Không được sao?”
Cô ấy nghiêng đầu trong khi hỏi tôi câu đó. Thực hiện loại cử chỉ ấy đúng là bất công mà.
“Không hẳn là tớ thấy không thích”
Khi tôi nói thế, thì những người đang nhìn chúng tôi đã cười toe toét.
“Còn mấy cậu thì sao? Không phải Schinken và Miiru đã cùng ăn đồ ngọt trong khi dạo quanh thị trấn sao?”
“Tớ không hẳn là ghét Schinken...”
Giọng nói của cô ấy nhỏ dần trước khi nói hết.
“Tớ cũng không ghét cô ấy”
Họ cứ liếc mắt nhìn nhau. Đọc được bầu không khí, Wurst rời khỏi ghế và Speck kéo Miiru lại để cô ấy ngồi cạnh Schinken. Cả hai người họ im lặng ngồi đó nhưng mặt họ đỏ bừng trong khi họ chậm rãi nhấm nháp rượu. Hai người này đúng là dễ hiểu mà.
Tôi cũng không buồn đi trêu họ và cứ uống rượu tiếp thôi. Kuchinashi, người có vẻ đã chuẩn bị làm gì đó, đã ngồi kế Wurst. Lúc đầu thì cậu ta trông có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi trở nên mắc cỡ trong khi bắt đầu uống rượu sake.
“Iya- khi nói đến tiến lên với phụ nữ thì lũ đàn ông trong làng đều yếu ớt cả”
Cùng với Suzuran tận tình ăn thịt ngồi kế bên, tôi nhìn Speck, người muốn tôi đồng tình với cậu ta, và để ý thấy Tryapka-san đang cười toe toét kế bên cậu ta.
“Cô ở đó từ khi nào vậy!”
“uHIYAA!”
Khi tôi lên tiếng, thì Speck cuối cùng cũng để ý thấy cô ấy và hét lên nhưng đã trễ rồi. Cô ấy đã chộp lấy trước khi cậu ta trốn đi mất. Cậu ta cố vùng vẫy để thoát khỏi cô ấy nhưng điều đó chỉ làm cô ấy càng nắm cậu ta chặt hơn thôi. Không hổ là loài ăn thịt.
Tôi nghĩ cậu ta có thể tách khỏi cô ấy nếu thực sự dùng sức, nhưng có vẻ Speck không làm thế. Hình như cậu ta dịu dàng với những cô gái.
Cứ như chúa tể sơn lâm đến từ đâu đó, cô ấy cứ vỗ đầu cậu ta trong khi nói,
“Cậu ấy dễ thương lắm, phải không-“
Hình như Speck không hề ghét hành động của Tryapka-san bởi vì cậu ta vẫn để cô ấy làm vậy. Cậu thực sự không ghét chuyện đó, phải không? Tôi chẳng thể làm gì ngoài cầu cho cô ấy không dẫn cậu ta về nhà.
Mọi người đều đang có bầu không khí vui vẻ và họ uống đến mức hết uống được nữa. Trời đã bắt đầu tối nhưng trong một góc của quảng trưởng ngôi làng đã bị bao phủ bởi vầng hào quang màu hồng. Nhóm người lớn nhìn chúng tôi đã cười toe toét nhưng ánh mắt của họ ánh lên vẻ hơi quan tâm.
“Tuy còn hơi sớm, nhưng cứ coi như là đã tối rồi đi”
Khi chúng tôi bước vào bầu không khí đó, thì từng cặp một quyết định nên về nhà nào và đi theo hướng của mình. Cuối cùng, tôi không thể bảo vệ được Speck rồi... tôi bất lực quá mà...
Cùng với câu nói đó, hình như Suzuran sẽ đến nhà tôi.
“Lần đầu vào phòng Caam”
Thì dĩ nhiên rồi. Tớ mới là người luôn đến chỗ của cậu để đánh thức cậu mà.
Nói một cách tốt đẹp, thì có thể coi căn phòng của tôi là ngăn nắp. Thế nhưng, bạn cũng có thể nói là tôi có quá nhiều đồ.
Tôi đang tính dọn dẹp nhưng trên bàn lại có Kokeshi dùng để tập luyện và những dụng cụ dùng để làm hạt thủy tinh với thảm dệt kim, và tất cả vật liệu, vũ khí và balo của tôi đều nằm rải rác trong góc phòng.
“Muốn uống trà không?”
“Un-“
“Ngồi đâu cũng được. Ừm, cậu chỉ có được chọn ngồi trên giường hay trên ghế kế bên cái bàn thôi”
Suzuran hơi bối rối nhưng đã quyết định ngồi lên ghế. Chắc là tôi sẽ ngồi trên giường. Có lẽ tôi sẽ không bị đẩy xuống nếu cầm cốc trà trên tay đâu.
Bỏ lá hoa cúc phơi khô vào cốc mà tôi mang đến và đổ đầy nước nóng.
“Cậu bỏ bao nhiêu đường cũng được”
“Bỏ đường vào trà?”
“Nếu cậu cứ thế mà uống thì vị không ngon đâu”
“Mùi thơm quá. Thật êm đềm”
Sau khi nói thế, cô ấy bắt đầu bỏ đầy đường vào cốc trà. Tôi dám chắc là vị sẽ rất ngon nếu uống ngọt nhưng không phải là cậu đã bỏ hơi quá rồi đó sao?
“Này, Suzuran. Tớ không có ghét làm những việc đó đâu, nhưng nếu từ giờ cậu cân nhắc đến bầu không khí thêm chút nữa thì tớ thích hơn, vì bản thân tớ. Và tớ cũng sẽ đánh giá cao nếu cậu làm chuyện đó một cách nhẹ nhàng”
“Xin lỗi”
“Chà, đó không hẳn là chuyện cần phải xin lỗi đâu, có điều, từ giờ cậu hãy bình tĩnh một chút. Tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể ghi nhớ điều đó”
“Tớ hiểu rồi. Và đừng có nói hai lần với tớ, bởi vì chuyện đó sẽ làm tớ buồn. Tớ cũng bị Kaa-san trách rồi. Nếu không nhẹ nhàng thì cậu sẽ ghét nó”
Cô ấy gục đầu một chút. Hình như cô ấy đã nhận thức được hành động của mình.
“Chà, tớ không có ghét cậu, nên cậu cứ thoải mái đi”
Tôi đứng dậy và vỗ đầu cô ấy khi nói thế. Nếu cậu nhận thức được cái vụ phóng túng hôm bữa thì cậu không nên thể hiện loại hành vi đó. Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một chút và hình như cô ấy đang mong đợi chuyện gì đó. Vậy là lần này, tôi sẽ là người bắt đầu nhỉ...
Nghĩ thế, tôi đứng dậy và đến gần Suzuran. Tôi hôn cô ấy và dắt cô ấy lên giường.
****
Khoảng một tiếng nữa là sang ngày mới, cả hai người chúng tôi bắt đầu bình tĩnh lại.
“Nên về nhà sớm”
“Aa, để tớ tiễn cậu. Với lại tớ sẽ rất vui nếu cậu luôn nhẹ nhàng như mới khi nãy”
Sau khi nói thế, tôi ăn một cú đấm vào bụng. Hình như cô ấy thực sự thấy xấu hổ vì chuyện đó.
Trong khi tuyệt vọng cố kiềm nén cơn nôn, tôi đau đớn gục xuống giường. Sau khi đợi 30 giây, thì tôi hộ tống cô ấy về nhà. Có vẻ nhóm người lớn còn chưa uống đã. Cháu sẽ đánh giá cao nếu mọi người chăm lo cho con cái của mình nhiều hơn!
“Nếu mấy tên kia cũng thuận lợi thì hay biết mấy”
Tuy không có ai nghe nhưng tôi vẫn muốn thử nói thế.
[Kỹ Năng ・ Kháng Sát Thuơng: 2] đã học.
Ah-, quả nhiên là tôi học được chiêu đó mà. Cú đó đau lắm đấy, biết không?