Dịch Giả: Tsumimoto
________________________________________
Cuối năm… Đó là cách gọi khác của tháng 12 ở Nhật. Tôi còn nhớ hồi kiếp trước, vào khoảng thời gian này, tôi đã khá là bận rộn.
Tôi không biết ở thế giới này thì nó có tồn tại hay không nhưng trong làng hiện đang ồn ào náo nhiệt vì một lý do khác hẳn.
Tuyết đã chất thành đống rồi. Ai nấy đều đang dọn tuyết trên nốc chuồng gia súc để khỏi phải vào trong mà dọn đống hỗn độn do tuyết tan. Trước khi tuyết rơi, chúng tôi còn đang phải sửa chữa chuồng gia súc của mình. Để dự trữ lương thực, chúng tôi đã làm thịt khô mặn trước lễ hội thu hoạch.
Loài cây tựa như lúa mì mà chúng tôi trồng đã bị lấy đi để nộp thuế nhưng vì bị lấy đi ít, nên chúng tôi không cần phải lo về việc chết đói trong mùa đông. Nhưng nếu thực sự có trường hợp có người đang chết đói, bởi vì đây là ngôi làng nhỏ, mọi người đã có một thoả thuận bất thành văn là sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Và vì mọi người trong làng đều thân thiện, nên họ thậm chí còn tử tế với người xa lạ.
Trường học cũng cho nghỉ khi tuyết rơi nhưng khi tuyết đã ngừng rồi, thì giáo viên sẽ thông báo tại quảng trường của làng rằng “ngày mai trường sẽ học lại nhé”.
Tôi có thể giết thời gian nhưng cũng có thể kiếm thêm chút đỉnh trong khi làm những công việc phụ vào mùa đông.
Tôi đã mua vải vụn với màu sắc tươi sáng rồi làm gấu và thỏ bông, hoa hồng cuộn và thảm dệt kim. Tôi còn nhớ đây là sở thích của mẹ tôi hồi kiếp trước.
Chết tiệt. Tôi rơi vài giọt lệ khi nhớ về chuyện cũ. Tôi không nghĩ nhiều về những gì xảy ra sau khi tôi qua đời. Có lẽ tôi đã gây rắc rối cho gia đình mình rồi. Bởi vì nguyên nhân tử vong thực sự của tôi là do nghẹn mochi, nên tôi tự hỏi làm sao để họ giải thích chuyện này với hàng xóm đây. Con xin lỗi, Tou-san, Kaa-san, Nee-san.
Tiếp theo, tôi lấy một ít gỗ khô từ khu rừng và dùng dao để khắc lên nó.
Đúng vậy đấy, tôi đang nghĩ đến việc làm ra một con gấu đen bằng gỗ mà bạn thường hay thấy trong nhà của mấy Ojii-chan và mấy Obaa-chan. Tôi có thể hình dung ra nó và biết được hình dạng của nó nhưng bởi vì tôi không có kỹ năng, thành ra nó thành phế liệu gỗ luôn.
Những nghệ sĩ nổi tuyệt vời thật nhỉ. Và cả những nhà điêu khắc nữa.
Tôi cũng mua vài mảnh thuỷ tinh vỡ giá rẻ và cố chế tạo phụ kiện.
Bởi vì công nghệ sản xuất thuỷ tinh vẫn chưa hình thành, nên tôi chỉ cố nhớ lại một đoạn video mình đã thấy trên TV về cách làm hạt bi thuỷ tinh.
Tôi sử dụng hoả ma thuật để có thể nung chảy nó rồi sử dụng một thanh kim loại hình cây que để xoay nó vòng vòng. Ban đầu, tôi gặp khó khăn trong việc từ từ làm nó nguội, nhưng tôi đã dùng đến cái nồi mình nhặt được và đổ đầy cát vô để thay thế công đoạn ủ.
Nhân tiện, tôi cũng kiếm tiền bằng cách săn mồi. Tôi đã bán thịt và da thừa tại cửa hàng bán thịt, cửa hàng bán da thú với lại đã tích trữ được đều đều.
Con dao cũ mà tôi mua đã bắt đầu rỉ sét nên tôi nhặt một cục đá trông như đất sét ở lòng một con sông đã cạn và mài nó.
Tôi đã cố chế ra một con dao hắc diện thạch bằng ma thuật nhưng tôi nhận ra rằng sau một tiếng là nó đã biến mất. Dường như những vật tạo ra bằng ma thuật đều sẽ biến mất khi ma lực cạn kiệt nên tôi không thể đem bán vàng, bạc, bảo thạch mà mình dùng ma thuật để tạo ra. Thật xấu hổ mà.
Khi ra ngoài đi săn, tôi đã thử nhiều thứ, nhưng tôi không thể đạt được thứ gì cả. Ở xã hội hiện đại, chúng ta đã phụ thuộc vào những công cụ mà mình thường dùng dẫu rằng có rất nhiều kỹ thuật tuyệt vời như thế này nhỉ…
Chà, tuy tôi có thể sử dụng nhiều loại ma thuật nhưng khi nói đến chế tạo gì đó thì lại là chuyện khác.
Khi tôi còn đang nghĩ về điều đó, thì tuyết đã bắt đầu rơi và một tháng chậm rãi trôi đi.
Hình như chúng tôi có đủ đồ ăn để nuôi gia súc và chúng tôi vẫn có những loại rau củ phát triển khoẻ mạnh trong mùa xuân. Chúng tôi không có gì cần phải lo lắng cả.
****
Năm ngoái tôi còn ở với gia đình nhưng năm nay sẽ khác vì tôi đã thành người lớn và đã có thể uống rượu.
“Caam, tối nay con nên đến hội trường đi. Vì đây là lễ hội cuối năm, nên chúng ta sẽ tổ chức một lễ hội quẩy xuyên đêm. Đến trễ cũng được nhưng con chắc chắn phải đến đấy nhé”
Ngay khi tôi đang nghĩ về việc mình không muốn năm nào cũng phải thư giãn, thì họ lại nói thế nên tôi bỏ xó cái ý nghĩ vừa rồi đi.
Cho đến năm ngoái, chúng tôi chỉ dành thời gian nhàn nhã ở nhà để ăn một bữa hơi sang. Tuy năm nay cũng không thay đổi gì, nhưng dường như cha mẹ tôi thường đi uống rượu tại hội trường của làng. Tôi cũng cần phải tham gia vào năm nay…
Khi nghĩ về những gì đã xảy ra vào lễ hội thu hoạch thì tôi lại đau đầu. Đầu tôi nhức không phải do cơn đau, mà là do bận lo nghĩ về nhiều chuyện.
“Caam! Đằng đây nè!”
Giọng của Wurst vang vọng khắp nơi. Bây giờ nhìn kỹ lại, tôi thấy phần lớn lũ con trai trong lớp đều ở đây cả. Hay đúng hơn, họ say quất cần câu rồi. Cánh con gái cũng ở đây và cũng đang uống.
“Ồ, các cậu nhanh thế. Năm ngoái các cậu có đến đây đâu nhỉ?”
“Không phải vẫn còn quá sớm để mấy lão già mang đứa con to xác đến đây và trở thành cặp đôi nhưng không kết hôn nhỉ?”
Được rồi, được rồi, tôi đã hình dung ra được phần nào rồi. Có khả năng là mấy người này đã chuẩn bị lễ hội cuối năm này.
Vì đó chỉ là giả định thôi nên tôi trả lời theo kiểu mơ hồ.
Sau đó, Speck mang bia đến và mọi người đều bắt đầu hét ‘cạn ly’. Mấy người tính làm chuyện này bao nhiêu lần vậy hả?
*ực ực ực!* “Ahhh---đắng nghét!”
Lần này lại đắng hả. Chà, tôi cũng không ngừng uống đâu đấy! Nếu Sake miễn phí thì cứ uống cho đã đi!
“Này, Caam… kể từ khi đó, cậu đi săn sao rồi?”
Schinken ngồi trước mặt tôi và bắt đầu lấn át. Dường như khi đã có rượu vào người rồi thì cậu ta sẽ mạnh dạn hơn. Cậu ta thường dễ dàng hoà đồng nhưng ngay khi cậu ta đã uống rồi thì chuyện sẽ tồi tệ lắm.
Đây có phải là Gap Moe không? Với một gã trở nên gap moe mỗi khi uống rượu cũng không sao nhưng miễn là cậu ta không trở thành người chỉ tốt tính khi không uống. À mà. Cậu ta là con của hai người đó thì có lẽ sẽ ổn cả thôi. Bạo lực là không được đâu, phải không?
“À, chẳng biết sao tớ lại đang dần quen với nó nữa. Tớ thực sự biết ơn vì điều đó”
“Tớ hiểu rồi. Hay lắm, hay lắm. Lần tới hãy cùng vào rừng nhé”
Cậu ta hờ hững đáp lại trong khi đang uống. Nếu là người tỉnh táo, thì không thể để họ ở cùng với người say rượu được.
“Caam, cốc của tớ hết trơn rồi! Rót thêm đi!”
Speck vẫn y như mọi khi nhỉ… có phải khi uống thì cậu ta lại như vậy không?
Khi đi lấy Sake, tôi khéo léo giữ thăng bằng với một chân mà không làm đổ giọt Sake nào và quay lại trong khi cười.
Những người gần đó trông thấy đều cao hứng hơn bình thường và hỏi tôi rằng, “Cháu đã say rồi nhỉ?”. Và tôi đáp lại rằng, “Ừm, đều là do Speck cả”, rồi tạm biệt và rời đi.
Thêm vào đó, những bạn học của tôi, những người mà tôi thường không thấy đâu, đã xuất hiện ở một bên bàn rồi… Sake thật là đáng sợ mà-.
Nói về đáng sợ, thì có Suzuran đấy. Khi tôi thử ngó qua nhóm con gái, họ vẫn lặng lẽ như mọi khi và vừa ăn thịt vừa uống rượu. Họ vẫn chưa quẩy nữa.
*Bịch!*. Khi nghe thấy cái tiếng đó, tôi vô tình quay qua nhìn và thấy Miiru vận đồ hơi đẹp đã té ngã. Váy của cô ấy đã hoàn toàn bị lật lên và quả nhiên tôi đã phọt rượu ra khi thấy đồ lót của cô ấy. Cô ấy lập tức sửa sang lại diện mạo của mình nhưng những người thấy tôi phọt rượu ra đều đang lườm tôi. Đến cả Suzuran, người đang nhai thịt, cũng đang cau có với tôi. Có thấy lý do có hơi bất hợp lý không vậy?
Sau đó, Kuchinashi-san tộc Ghoul ngồi kế bên đã ôm lấy tôi trong khi nói “Cảm giác lạnh sướng thật đó”. Tôi gặp rắc rối vì ngực của cô ấy cứ cọ cọ vào người tôi. Granaade-san tộc Cyclop cứ nói “Nóng quá đi!” theo kiểu nam tính khi cô ấy biến mất trong màn đêm tuyết giá. Như bạn có thể tưởng tượng đấy, mọi người đều đã khá say rồi.
Dường như để tránh chuyện lần trước đã xảy ra, Suzuran đang cố gắng không say y hệt như tôi nhưng cô ấy đã bị vài người bạn học đã say lôi kéo thành ra cô ấy cũng say theo luôn. Khuôn mặt của cô ấy đỏ chót và cô ấy vừa nhét thịt vào miệng vừa cười toe toét trong khi cô ấy cứ liếc nhìn tôi.
Có khả năng là cô ấy sẽ đối đầu với tôi bởi vì ảnh hưởng từ rượu Sake. Liệu tôi thay đổi chiến lược trong lĩnh vực đó thì có tốt hơn không?
Tôi đã ngừng sử dụng chiến lược và cứ vừa tăng tốc độ uống rượu vừa ăn thịt khô mặn và ép mình phải say…
[Kỹ Năng – Kháng Độc: 2] đã học.
Oiiiii! Sao lại là bây giờ cơ chứ! Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện! Bộ Sake cũng là một dạng độc ư?! Bộ thần đang cố ngăn tôi say rượu sao?! Như cái vị thần thẳng thắn nào đó mà tôi biết ấy! Uống cái thứ cocktail độc tố chả ngon lành gì đến giờ đã được đền đáp rồi!
Tình hình càng hỗn loạn hơn khi thời điểm giao ngày đến…
“Uoi… cau chỉ uốn được hiêu dó hôi à!”
Này, Wurst. Cậu cũng nên ngừng uống Sake sớm đi chứ? Đến cách nói chuyện của cậu cũng bị nó làm ảnh hưởng rồi kìa. Nó đang giết chết tế bào não của cậu đó.
“Đúng rồi, đúng rồi! Uống thêm đi nào!”
Schinken, dẫu có say, thì cậu cũng đừng có quàng tay lên vai của cô gái trước mặt cậu chứ. Mà vì cô gái đó đang cười toe toét trong khi liếc nhìn tôi nên tôi nghĩ có lẽ là cô ấy không bận tâm đâu. Tôi cứ lờ họ đi cho xong.
“Hahahahahahaha!”
Speck, ngừng dụi đầu cậu lên đùi tớ đi. Có phải ý là cậu muốn được xoa đầu không? Cậu rất giống con chó luôn đấy, biết không?
“Uống nào! Uống nào! Đây này, cậu nên uống đi chứ!”
Cậu ta nói trong khi đưa cốc cho tôi.
“Nhưng tớ không có say”
Cả cậu nữa à, Miiru-san. Nếu muốn kiếm chuyện thì cậu đừng có đến đây!
“Đúng vậy đấy-“
Kuchinashi-san, đừng có tận dụng tình hình này và trèo lên lưng tôi chứ!
Chẳng thể tránh được việc tôi hoàn toàn nắm bắt được cách uống rượu bởi vì tôi đã uống khá nhiều như một thằng bên trong 30 tuổi nên khả năng kháng độc của tôi đã tăng lên… Nhưng mà…
CÓ AI KHÔNG, CỨU TÔI VỚI!
Sau đó, Suzuran tới gần tôi và chụp lấy cổ áo của tôi rồi mọi người bỗng dưng im phắc.
Không phải đây là chuyện y hệt như hồi lễ hội thu hoạch ư? Nó chắc chắn sẽ lại tái diễn sao?
Khi tôi đang nghĩ thế, cô ấy đột nhiên bắt đầu uống rượu Sake. Cô ấy không nuốt xuống và cứ giữ trong miệng khi đưa môi cô ấy lại gần môi tôi.
“H…Hãy bình tĩnh lại, Suzuran-san…”
Đúng vậy…khuôn mẫu y hệt lần trước luôn.
Bất khả thi rồi, tôi không trốn thoát được. Cô gái này mạnh hơn tôi mà!
“Tiến lên đi, Suzuran”
“Cậu đã hạ quyết tâm chưa đó?”
Kuchinashi-san, Miiru-san, đừng có khoá đầu tớ để kiềm tớ lại chứ. Đầu của tôi đang bị bao quanh bởi bốn quả gò bồng đào.
Tôi có thể thấy hận thù hằng trong đôi mắt của lũ đực rựa khi nhận thấy tình huống này. Đồng thời, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét của cánh con gái.
“Hmm----“
Tôi ngừng phản kháng.
Sao lại như thế nhỉ? Tôi cảm thấy như mình là một Obaa-chan hay người giàu có nào đó trong chương trình “Không Cười” chiếu trên TV vào cuối năm…
Ah…Sake vào miệng tôi rồi.
Tôi tiếp nhận Sake cho đến khi cô ấy tách môi ra khỏi môi của tôi. Vì không nhiều lắm nên tôi uống hết được.
Cậu mãn nguyện rồi chứ, Suzuran-san?
Có lẽ, ánh sáng trong mắt tôi bây giờ đã biến mất…
Sau 4 tiếng… vào lúc bình minh…
Mọi người xung quanh tôi đều say bí tỉ. Tôi…không muốn… nghĩ về nó đâu…
Bị ảnh hưởng bởi tôi và Suzuran, từng cặp đôi trong lớp của tôi đã rời đi. Tôi mong chờ tối nay lắm.
“Tệ rồi đây….Uh… ước gì thế giới này có tồn tại găng tay cao su”
Mọi người đều sẽ thấu hiểu tại sao tôi cứ phàn nàn nếu như họ thấy được cái đống nôn mửa kinh dị này.
Ban đầu, Schinken vừa cười vừa nói, rồi cậu ta đột nhiên đờ ra và nôn ra hết. Lúc đầu tôi đã cố tránh nhưng vẫn bị văng trúng chân một chút.
Khi Wurst thấy thế, cậu ta cũng chung vui và nôn ra.
Speck, người ở gần Wurst đã chạy đi, nhưng chân cậu ta bị vướng lại và té. Bởi cú ngã đó, cậu ta không kiềm lại được nữa và nôn ra hết.
Miiru và Kuchinashi cười trong khi chỉ chỏ vào chúng tôi. Cha mẹ mấy cậu chưa dạy là chỉ chỏ vào người khác là không được ư?
Còn người lớn thì sao! Đừng có nhìn chúng tôi mà cười chứ, chết tiệt thật!
Suzuran-san đang nhai thịt khô ơi, cứu tớ với.
Và ngoài ra, tôi có nên chăm lo cho các cậu không? Tớ sẽ khóc luôn đó.
[Kỹ Năng – Nhận Thức Nguy Hiểm: 1] đã học.
Ể? Đúng rồi, tôi chắc chắn là đã cảm thấy nguy hiểm nhưng mà…tôi học được kỹ năng đó chỉ vì né tránh đống nôn mửa của người ta thôi ư…
Kệ đi, bây giờ tôi phải dọn dẹp cái đã. Tôi sẽ đặt bọn họ nằm nghiêng phòng trường hợp họ lại nôn ra nữa. Suzuran đang ngủ và cô ấy dựa vào Miiru và Kuchinashi nên cứ để mặc họ đi. Họ sẽ ổn thôi bởi vì chỉ còn hai tiếng nữa là đến bình minh rồi và người lớn vẫn còn đang uống rượu kia kìa.
Năm sau. Ồ, năm nay mới đúng chứ… Tuy là còn những 300 ngày nữa mới đến lễ hội cuối năm của năm nay, dẫu tôi không biết về vị thần của thế giới này, nhưng tôi sẽ cầu nguyện ngay để điều tương tự không tái diễn.
Và thế là, tôi đi ngủ.