Một căn phòng ngủ rộng lớn đến mức có thể được coi là đại sảnh, song lại chỉ chứa đựng một lượng nhỏ nội thất cần thiết cho sinh hoạt.
Soạt.
Giữa căn phòng là một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đen cổ, lật giở từng trang sách. Đôi mắt anh nhanh chóng lướt theo những con chữ không một chút ngừng nghỉ.
Vị Hoàng đế Đầu tiên.
Thiết Huyết đế.
Kẻ thống trị thế giới.
Người Chinh phục.
Hoàng đế Ác quỷ.
Hắc Tinh Vương.
Tất thảy đều đơn thuần là danh hiệu hướng đến duy nhất một người.
Cánh rừng của thần tiên nơi phương Tây.
Những con quái thú tàn độc của phương Đông.
Thậm chí là vô số các siêu cường phương Bắc.
Kẻ thống trị đích thực của thế giới, người đã chinh phục toàn bộ lãnh thổ trên Trái Đất ngoại trừ vùng đất quỷ, cùng với sức mạnh và tiềm lực vượt trội, đã củng cố chúng lại thành một đế quốc vĩ đại duy nhất, ‘Agnes’.
Mọi tồn tại trên thế giới đều sùng bái, run sợ trước hắn.
“Thật tệ.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cất lên khi anh lật sang trang cuối của quyển sách. Biên niên sử vị anh hùng của Frosimar. Ấy chính là tên của quyển sách anh đang đọc; một quyển sách trên kệ tủ mà đã vô tình lọt vào mắt anh.
Nó chẳng qua chỉ là một cuốn tiểu thuyết anh hùng thường thấy được lưu hành rộng rãi trên toàn thế giới.
Thật khó hiểu làm sao khi nó thậm chí còn truyền đến tận Cung Điện Hoàng gia.
Tuy nhiên, quyển sách này mô tả về một thời kỳ cách đây hàng trăm năm trong tương lai, khơi dậy sự tò mò của anh bởi nó kể đến một đế quốc mang cùng tên, Agnes.
Hơn nữa, cùng với mô tả chân thật và lời giải thích chi tiết, nó như thể quyển sách đang thật sự phơi bày tương lai.
Cụ thể mà nói, các mô tả khắc họa về Cung điện Hoàng gia và các khu vực khác đều tỉ mỉ đến vô cùng, thậm chí là đáng quan ngại, tựa như nó thật sự tồn tại. Điều này chỉ càng làm anh ấn tượng hơn.
Tuy vậy, anh lại không hài lòng với cái kết. Thông thường, các tiểu thuyết sử ca anh hùng kết thúc bằng cái chết của kẻ thù định mệnh, quỷ vương.
Quyển sách này, mặt khác, lại đối mặt với sự thất bại của anh hùng thay vì thành công của anh ta.
Vị anh hùng chết một cách thảm thiết mà không thể thành công loại bỏ quỷ vương, sau cùng, thế giới lụi tàn trước bàn tay của quỷ vương và thuộc hạ của hắn.
Nguyên do chính cho việc này là sự sụp đổ của đế quốc. Ngay cả khi đang ở trên bờ vực của sự hủy diệt, loài người và đế quốc vẫn xao nhãng vì lợi ích riêng của họ. Cuối cùng, vị anh hùng liều lĩnh lao thân vào vùng đất quỷ mà không có một chút hỗ trợ từ đế quốc đã vốn sụp đổ.
“Ta đã phí phạm thời gian của mình.”
Cuốn tiểu thuyết thật sự tệ hại, còn khó mà gọi nó là loại ‘hạng ba’, nhất là về sự hủy diệt của đế quốc. Sau khi đọc xong nó, anh ngậm ngùi cay đắng cùng với những kí ức khắc sâu đến từng chi tiết.
Không muốn phá hỏng tâm trạng mình hơn nữa, hoàng đế ngay lập tức đóng quyển sách lại, một cơn buồn chán sâu lắng và sự mệt mỏi bủa vây lấy đôi mắt anh.
Kể từ khi cả thế gian đã nằm trong lòng tay, đó chính là thứ cảm xúc đã luôn vướng bận anh ấy. Chẳng còn lại gì để anh đấu tranh giành lấy cả.
“...”
Mí mắt vị hoàng đế khẽ khép lại khi anh nghiền ngẫm về “Biên niên sử vị Anh hùng của Frosimar” trước khi bản thân cùng đôi mắt mệt lử đi trong một khoảnh khắc.
~~~
Chốn cung điện yên ắng chỉ với đôi chút ánh trăng rọi vào.
Lộp cộp, lộp cộp-
Một hiệp sĩ già dặn uy nghiêm cùng đôi mắt chính trực và đôi môi mím chặt chạy nhanh trên hành lang của cung điện.
“Hộc, hộc!”
Tiếng thở nặng nề không ngừng phát ra hiệp sĩ lớn tuổi cứ như đã đạt đến giới hạn. Mặc cho tuổi già của mình, ông có thể chạy liên tục trong một tiếng, nhưng hiện tại, trên lưng ông đang mang một chàng trai đã hoàn toàn bất động như thể chẳng còn dấu hiệu của sự sống.
“Làm sao… Làm sao mà!”
Cặp mắt hiệp sĩ già dao động tựa như ông không thể chấp nhận tình cảnh hiện giờ.
Khác với mọi khi, cung điện bị bao phủ trong bóng tối của màn đêm tĩnh lặng đến cùng cực.
Nó đáng ra không nên như vậy.
Ít nhất thì nó không thể yên tĩnh một cách kỳ quái như hiện tại được, bởi chàng trai đang thở ra những hơi thở thiếu ổn định trên lưng ông chính là người chủ của chốn cung điện này, và là hoàng tử của Agnes, Đế quốc hùng mạnh.
“Chẳng nhẽ không một ai hộ vệ Điện hạ sao!”
Mặc cho sự thật rằng một hoàng tử đang bị truy kích bởi bè lũ sát thủ ngay bên trong cung điện, lại chẳng thể tìm thấy các hiệp sĩ được bổ nhiệm của người nơi đâu, đặc biệt là khi càng trở gần hoàng tử. Hơn nữa, không hề có lấy một hàng rào ma pháp hay bẫy được kích hoạt khi bọn đột nhập lẻn vào.
“... Ngài Fredo? Ai đang ở trên lưng ngài vậy?!”
Khi ấy, một hầu gái đang kiểm tra chiếc đèn ma thuật vừa đột ngột vụt tắt trước mắt cô, xoay người hướng về phía tiếng bước chân đang tiến gần. Cô trưng ra biểu cảm đầy bối rối khi trông thấy một kị sĩ với mái tóc hoa râm chạy về phía mình, rồi cô mở to đôi mắt khi nhận ra rằng hoàng tử đang ở trên lưng ông ấy.
Lộp cộp, lộp cộp-
Hiệp sĩ già mím chặt môi chạy lướt qua cô, không có đủ thời gian để giải đáp thắc mắc.
Một ánh buồn rầu len lỏi trong đôi mắt hiệp sĩ lớn tuổi, nhưng vào khoảnh khắc ông rời đi…
Xẹt!
Từ trong bóng tối, một tia sáng màu bạc sượt qua, và đầu cô hầu gái rơi chạm đất.
“Điện hạ Zion…”
Khuôn mặt mỉm cười của chàng trai yếu ớt xuất hiện trong tâm trí người hiệp sĩ già trước khi nó sớm phai nhòa đi do sự kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần.
Do cơ thể yếu đuối bẩm sinh và tính cách yếu mềm, hoàng tử, hay chủ nhân của hiệp sĩ già, đã bị loại bỏ khỏi cuộc chiến giành quyền thừa kế và gần như là bị giam cầm.
Nhưng, như thế vẫn là chưa đủ; những kẻ mưu toan giam hãm chủ nhân của ông giờ đây còn nhắm đến cái mạng người.
Một cuộc sống khốn khổ tệ hại hơn cả so với một người bình thường.
Hiệp sĩ già không mong chủ nhân mình kết thúc theo cách này. Ông phải bảo vệ người bằng mọi giá.
“Cứ như này thì không hiệu quả.”
Rầm!
Với suy nghĩ đó, vị hiệp sĩ già mím chặt môi, dừng chân đột ngột và đá toang cánh cửa phòng khách gần đó.
Thế rồi ông đặt hoàng tử trên chiếc ghế sofa trong phòng và canh giữ ngay cửa.
Ông quyết định đối đầu trực diện với bọn thích khách trong khi vẫn còn sức.
Lũ sát thủ đã đuổi theo hiệp sĩ già xông vào không một lời cảnh báo.
Vụt- keng kang!
Kiếm thuật được phô bày một cách ngoạn mục.
Tuy vậy, trái ngược với quyết tâm của hiệp sĩ lớn tuổi, thanh kiếm ông lại chẳng thể can ngăn những tên sát thủ. Hai kẻ thích khách nhắm vào hiệp sĩ và cầm chân ông, những kẻ còn lại chạy vượt qua đường cửa đã được nới lỏng, tiến đến bên hoàng tử.
“Điện hạ!”
Hiệp sĩ già quay lưng lại với những tên sát thủ mà ông đang giao chiến, chạy thục mạng về phía hoàng tử. Song, bè lũ thích khách vẫn nhanh chân hơn.
Lộp cộp-
Một tên sát thủ nhanh chóng đến bên vị hoàng tử bất tỉnh, cùng với bước chân nhẹ nhàng như bước đi trên mặt nước, hắn giương mũi kiếm.
Ánh nhìn của tên sát thủ không có lấy một chút cảm xúc. Địa vị của chàng trai trước mặt và động cơ của cuộc ám sát chẳng liên can gì đến hắn. Hắn chỉ đơn thuần thực hiện nhiệm vụ được giao. Thế rồi, thanh kiếm của tên sát thủ hạ xuống nơi trái tim hoàng tử.
“Không!”
Vào khoảnh khắc đấy, Fredo, vị hiệp sĩ lớn tuổi đánh mất mọi hy vọng về người chủ, cất lên tiếng hét thất thanh.
Thời khắc đó, mọi người đều đang ngắm nhìn.
Lưỡi kiếm tiếp tục tiến đến gần trái tim của vị hoàng tử mà tên sát thủ nhắm vào, cho đến khi-
Đầu kiếm ngưng đọng, không xê dịch thêm về phía tim hoàng tử nữa.
Vù vù-
Phải chăng nó đã được cố định trong không trung?
Mặc cho tên sát thủ vận lực lên kiếm đến độ nổi gân, mũi kiếm vẫn chẳng di chuyển dù chỉ một inch.
“...!”
Cùng lúc, lũ thích khách dần trở nên kích động trước khung cảnh kỳ lạ, đôi mắt vốn nhắm nghiền của hoàng tử khẽ hé mở. Mệt nhoài nhưng lại tĩnh lặng, tựa như mặt hồ yên ả không có lấy một chút gợn sóng. Đó là thứ biểu cảm mà hoàng tử chưa từng một lần thể hiện.
Chậm rãi.
Đôi mắt hoàng tử dò quét căn phòng, suy xét, đánh giá tình cảnh rồi anh ngồi dậy, đẩy thanh kiếm của kẻ ám sát đang kề tim mình ra chỉ với một ngón tay.
“Điện hạ… Zion?”
Hiệp sĩ già bối rối cất lời khi ông trông thấy vị hoàng tử ông đã luôn phụng sự biểu lộ một vẻ ngoài khác hoàn toàn so với những gì người từng thể hiện trước đây.
“Giết hắn.”
Lạch cạch-
Đến lúc này, một số tên thích khách mới nhận thức được xung quanh và bắt đầu tiến về phía hoàng tử thêm lần nữa. Hoàng tử lặng im dõi theo cuộc đua của chúng với đôi mắt bình thản như thể chúng chẳng đáng bận tâm.
Cuối cùng, vào lúc thanh kiếm của tên sát thủ vung lên một tia sáng chói, chuẩn bị sẵn sàng đoạt lấy phần cổ của hoàng tử.
Sượt-
Bóng tối xung quanh rung động.
Và,
Xẹt, bạch-
Trong cùng một khoảnh khắc, đầu của những tên thích khách đã đuổi theo hoàng tử dần lìa khỏi cổ chúng.
Ngay sau đó, cơ thể của lũ sát thủ đã lìa đầu bất lực đổ rập xuống nền nhà, máu tươi đỏ thẫm trào ra, vấy bẩn cả một vùng.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“...”
Hiệp sĩ chết lặng trước vị chủ của mình, ông chẳng thể nào nắm bắt được tình huống này.
Trong lúc quan sát người hiệp sĩ và căn phòng nhuốm máu,
“Thú vị đấy.”
Zion, hay đúng hơn là thiết huyết đế trú ngụ trong cơ thể hoàng tử Zion, khẽ mỉm cười.
______
Trans: Yyn_Yyn
Beta reader: li_liam
Edit + redraw bìa: li_liam