Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

chương 48: vẫn còn ghen?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nụ hôn này kéo dài không bao lâu.

Lúc Lộ Đồng vẫn còn đang ngây người, đám người lại bắt đầu di chuyển.

Vai của anh không biết đã va vào ai một phát, cả người đột nhiên chúi về phía trước, khiến cho răng va vào môi của Tần Sơ, Lộ Đồng theo bản năng duỗi đầu lưỡi liếm một cái, nếm được một chút máu tanh.

Đèn bỗng nhiên sáng lên.

Xem ra, cầu dao điện của trường đã sửa xong rồi.

Lúc Tần Sơ nhận ra thì Lộ Đồng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Tâm trí hắn vẫn còn đang ngưng lại ở nụ hôn giống như trong ảo mộng kia. Nếu như không phải trên môi có vết cắn của Lộ Đồng thì hắn đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ rồi.

Tần Sơ đưa tay sờ lên môi, chạm vào một chút máu đỏ tươi.

Cắn cũng tàn nhẫn quá rồi.

Hắn suýt xoa một tiếng, hậu tri hậu giác đứng sững tại chỗ.

Hôn cũng đã hôn rồi, nhưng tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Lộ Đồng giống như chạy trốn trở về ký túc xá. Anh đứng ở cửa, hoảng hốt nửa ngày, cuối cùng mới đấm lên bức tường trắng một cú, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng từ nãy đến giờ vẫn chưa hết.

Bị điên rồi sao?!

Anh tự hỏi bản thân.

Tại sao mình không đẩy hắn ra chứ?

Đại não Lộ Đồng vang lên ong ong, toàn bộ năng lực suy nghĩ trong nháy mắt đều đình công.

Sau khi tự hỏi xong bản thân, trong lòng lại vang lên một tiếng nói, giống như tìm cái cớ: Trong hoàn cảnh mọi thứ đều tối đen như vậy, mình mà đẩy hắn ra, lỡ hắn té ngã xuống cầu thang thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Đồng đưa ra một kết luận: Cái tên Tần Sơ này đúng là đồ thừa nước đục thả câu.

Hắn nghĩ cái gì vậy chứ?

Lộ Đồng từ từ đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá của mình, nghĩ thầm: Hay là hôm nay mình không về ký túc xá nữa?

Bây giờ mà đối mặt với Tần Sơ thì thấy xấu hổ quá. Chẳng lẽ phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hay sao?

Đúng lúc đó, Tần Thập Ngũ cũng trở về.

Cậu vừa mới trở lại phòng ký túc xá, lúc rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi tìm Lộ Đồng, Lộ Đồng đã đi tới.

Anh đứng ở cửa, có hơi không được tự nhiên nhìn cậu.

Tần Thập Ngũ nhìn thấy Lộ Đồng, giống hệt như con chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân. Cái đuôi cong lên cực kỳ vui vẻ, vội vàng nói “Sao anh lại tới đây, em đang tính đi kiếm anh nè!”

Cậu bước lên một chút “Anh vẫn ổn chứ?!” Tần Thập Ngũ mở miệng “Lúc nãy trường bị cúp điện, em với Tần Sơ phân công đi tìm anh đó, có điều em không tìm thấy anh, rồi có điện lại nên em về trước”

Thần kinh của Lộ Đồng bây giờ cực kỳ nhạy cảm, bị hỏi đến vấn đề liên quan đến Tần Sơ, toàn thân đều trở nên cứng đờ lại.

Tần Thập Ngũ đã nói dối.

Thật ra cậu không trở về phòng ngay, mà trước đó cũng đã đi tìm Tần Sơ.

Nhưng biểu hiện của ba cậu rất kỳ quái, hỏi mười câu cũng không trả lời lại lấy một câu, hỏi hắn có gặp được Lộ Đồng không, hắn cũng không nói.

Tần Thập Ngũ đành phải quay trở lại ký túc xá nằm vùng, tự mình kiểm chứng xem Lộ Đồng đã về lại phòng hay chưa.

Lộ Đồng giả vờ không nghe thấy đề tài của Tần Thập Ngũ nói mà nói thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay tôi….”

Tần Thập Ngũ ngoan ngoãn im lặng lắng nghe, Lộ Đồng nói tiếp “Ngủ ở phòng cậu được không?”

“A?”

Lộ Đồng “Không được sao?”

“Được chứ!” Tần Thập Ngũ dĩ nhiên cầu mà không được.

Sau khi cậu trả lời xong, thật cẩn thận hỏi “Có điều, sao anh lại muốn ngủ ở đây vậy? Anh không về phòng mình sao?”

Ở khoa quốc tế, a di quản lý có đi kiểm tra cũng sẽ không đẩy cửa đi vào phòng điểm danh đầu người, mà chỉ rọi đèn pin lên kính cửa sổ qua loa cho có lệ một chút. Điều này cũng dẫn tới việc kiểm soát trong ký túc xá khoa quốc tế rất lỏng lẻo, thường xuyên phát sinh trường hợp học sinh nửa đêm trèo tường ra ngoài đi chơi, chỉnh đốn bao nhiêu lần vẫn không có tác dụng.

Lộ Đồng không nói lý do khiến cho Tần Thập Ngũ cảm thấy hôm nay ba mẹ cậu đều rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không được biết?

Lúc này, radar cún con của cậu hoạt động cực kỳ chuẩn, biết cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi. Lộ Đồng đã không muốn nói thì cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tần Thập Ngũ lấy chăn gối dự phòng ra, sau khi Lộ Đồng rửa mặt xong, lúc này mới tỉnh táo lại một chút.

Trong phòng ký túc xá của Lộ Đồng chỉ có một cái giường, cái giường còn lại thì không có ga trải giường.

Tháng , tiết trời đã sắp chuyển vào cuối thu, hai người chen chung trên một chiếc giường sẽ không thấy lạnh.

Lộ Đồng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại. Tần Thập Ngũ khẽ lên tiếng.

“Anh cãi nhau với Tần Sơ hả?”

“Không có”

Tần Thập Ngũ ngập ngừng một chút “Tại vì Hứa Thải Anh sao?”

Lộ Đồng mở mắt ra, định nói không phải, kết quả không nhịn được, mở miệng nói “Cậu biết cô ấy sao?”

Tần Thập Ngũ trở mình “Nghe cô nhỏ……. nghe Khúc Mộ Dao nói đó là bạn của Tần Sơ ở nước ngoài.”

Lộ Đồng “Tại sao tôi phải cãi nhau với Tần Sơ vì chuyện này chứ?”

Tần Thập Ngũ ngượng ngùng nói “Em cũng không biết, nhưng em thấy hình như tâm trạng anh không được tốt lắm”

“Không có, mau đi ngủ đi, cậu còn hỏi nữa thì tâm trạng của tôi sẽ không tốt thật đấy”

Khó khăn lắm Tần Thập Ngũ mới được ngủ chung với mẹ của cậu, cơ hội không dễ có được như vậy, dĩ nhiên Tần Thập Ngũ không dám làm cho Lộ Đồng tức giận.

Cậu vẫn nhớ rõ, hồi cậu còn học mẫu giáo đã ngủ riêng với Lộ Đồng rồi, trước có còn có thể lợi dụng để chơi đùa với mẹ cậu, về sau khi bị Tần Sơ cho ngủ ở một phòng khác, Tần Thập Ngũ tuổi nhỏ không hiểu chuyện ngày nào cũng khóc, khóc tới lỗ tai của ba cậu cũng bị chai luôn, nhưng có khóc thế nào thì cũng không được trở về ở chung với Lộ Đồng được nữa.

Có thể thấy được, Tần Sơ là cái đồ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi.

Lộ Đồng ngủ chung với cậu mấy năm thì có sao chứ? Hắn lại ở nhà giở thói ác bá độc tài!

Về sau khi cậu đã lớn hơn một chút, công việc của Lộ Đồng cũng càng ngày càng bận rộn.

Sự nghiệp trọng tâm của anh chuyển từ trong nước ra nước ngoài, thường xuyên một, hai tháng không nhìn thấy mặt, Hơn nữa, tuổi cậu khi đó cũng đã lớn, không còn làm nũng như trước nữa, hơn nữa cậu cũng không thể nào mặt dày tiếp tục làm nũng, thế nên cơ hội được gần gũi Lộ Đồng càng ít hơn.

Bây giờ đã có cơ hội quang minh chính đại như vậy, tự nhiên Tần Thập Ngũ càng thêm trân trọng.

Cậu giống như cún con dụi dụi lên vai Lộ Đồng, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Trong lòng Lộ Đồng đang có tâm sự, tuy rằng hai mắt nhắm lại, nhưng cũng không có cách nào ngủ được.

Đầu óc anh rối như tơ vò, cái hôn bất ngờ kia của Tần Sơ đã khiến cuộc sống của anh bị xáo trộn, giống như một viên thiên thạch va đập vào Trái Đất tạo ra một trận long trời lở đất.

Anh muốn xoay người, lại sợ đánh thức Tần Thập Ngũ, anh mở mắt ra, đối phương hít thở đều đều, có vẻ như đã ngủ say rồi.

Lộ Đồng vươn tay kéo chăn đắp lên cho cậu, thở dài, cứ như vậy mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Tần Sơ cũng không yên ổn hơn anh là bao, đại khái là hồn phách hắn cũng lơ lửng đâu đâu chứ không trở lại trong ký túc xá.

Vừa mới mở cửa phòng, hắn đã rất căng thẳng để chuẩn bị gặp Lộ Đồng, đối mặt với không khí ngượng ngập giữa hai người.

Kết quả, trong phòng không có ai cả.

Cả một buổi tối, Lộ Đồng có thể chạy đi đâu được?

Tần Sơ đi dạo một vòng quanh ký túc xá.

Bị hắn hôn một cái thôi mà, có cần phải làm tới mức đó không, đến phòng ký túc xá cũng không về?

Tần Sơ có chút thất bại.

Cái hôn đó, thực sự đúng là ma xui quỷ khiến.

Vừa gấp gáp vừa hung hăng, bao trùm dưới màn đêm mờ ám, quả thực đúng là thừa nước đục thả câu mà lén thân mật với người ta.

Chẳng hề có chút tác phong quân tử nào cả.

Tần Sơ lấy điện thoại ra, ở trong danh bạ lục tìm nửa ngày, ngón cái dừng lại ở trên số điện thoại di động của Tần Thập Ngũ, cuối cùng trượt một cái, nhắn một cái tin qua cho Tần Thập Ngũ.

– Lộ Đồng có ở chỗ mày không?

Điện thoại của Tần Thập Ngũ ở trong ổ chăn rung lên một cái, cậu vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ say, len lén cầm lấy điện thoại di động, trả lời lại Tần Sơ.

– Có. Ảnh ngủ rồi, hai người cãi nhau hả?

Tần Sơ nhận được hồi âm, thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy câu hỏi của Tần Thập Ngũ, không muốn trả lời, trực tiếp quăng mình ngã lên trên giường.

“Mình làm gì vậy?” Hắn tự hỏi bản thân một câu.

“Lợi dụng bóng tối mà hôn anh ta, xem anh ta là cái gì?” Tần Sơ trằn trọc không thể ngủ nổi.

Cứ như vậy lật qua lật lại như cái bánh tráng nướng cả một đêm, ngày hôm sau đi học, Kỷ Nhượng nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, quan tâm hỏi “Tối qua mày chơi game cả đêm ở tiệm net à?”

Tần Sơ vừa vào đã nằm gục xuống bàn, chẳng quan tâm đến ai, chuẩn bị ngủ bù.

Kỷ Nhượng thấy dáng vẻ này của hắn, nếu không phải đi tiệm net chơi game mà cả đêm lại không ngủ ngon, con trai ở cái tuổi này, suy nghĩ lập tức liền trở nên mờ ám, nháy mắt hỏi “Đừng nói là mày đi thuê phòng với bạn gái đó nha?”

Tần Sơ nghe xong, trong lòng phỉ nhổ: Thuê phòng với bạn gái? Thuê phòng cải khỉ gì chứ? Tối qua anh ta bỏ nhà ra ngoài rồi, được chưa?

Kết quả nghĩ lại, Lộ Đồng cũng không hẳn được xem là bạn gái.

Nếu thật sự phải xếp loại cho anh ta thì, nên xem là đối tượng đính hôn không thành công.

Kỷ Nhượng nói “Đại ca à, không phải chứ, mày còn giả bộ nữa? Hôm qua không phải mày đã hỏi tao làm sao để theo đuổi người ta à, buổi chiều người ta còn đón mày ở cổng nữa, bộ đó không phải là bạn gái mày à?”

Tần Sơ hỏi “Ai?”

Kỷ Nhượng “Thì người đẹp lái xe BMW đó………….Ê, Lâm Tiểu Miên, cậu làm bài tập toán xong chưa đưa tôi mượn chép xíu”

Tần Thập Ngũ khoát tay “Tao đang chép! Lát nữa hết giờ tao đưa cho, mày kiếm đứa khác đi”

Người đẹp lái xe BMW?

Tần Sơ nhíu mày.

Hắn làm gì có bạn gái nào như vậy?

Nghĩ kỹ lại, hình như đoán ra được gì đó: Đừng bảo là đang nói tới Hứa Thải Anh chứ?

Tần Sơ nghĩ đi nghĩ lại mấy lượt mới mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ: Lộ Đồng cũng vì chuyện này mà giận dỗi với mình à?

Cái này có gì mà phải giận chứ?

Tần Sơ thực sự không thể hiểu nổi.

Kỷ Nhượng mượn vở bài tập toán của lớp trưởng để chép bài khí thế, vừa chép vừa cảm khái “Đề mà ra mấy cái này thì kiếp này tao khỏi nghĩ tới chuyện thi Bắc Đại luôn”

Thật ra thì thành tích của Kỷ Nhượng cũng tạm ổn, chỉ là không thích làm bài tập thôi, thỉnh thoảng buổi sáng vẫn thấy cậu ta mượn vở bài tập để chép.

Đương nhiên, đem so với thành tích của Tần Sơ thì thành tích của Kỷ Nhượng được xem là rất khá rồi.

Cậu ta lại ngẩng đầu nhìn Tần Thập Ngũ chép miệng nói “Chọn bạn cùng bàn phải chọn được người có thành tích tốt, có thể giúp mình làm bài tập. Nhưng chọn bạn gái thì không thể chọn người có thành tích tốt được”

Tần Sơ nghe những lời này, không vui hỏi “Tại sao?”

Kỷ Nhượng “Thì mày nghĩ coi. Mai mốt thi đại học thì phải làm sao? Cô ấy thi Bắc Đại, còn tao thi Bắc Đại Thanh Điểu à? Với lại, bọn học sinh ưu tú đều coi thường tao” Cậu ta liếc mắt nhìn Tần Sơ “Còn mày thì ngoại lệ, mày có lợi thế ở cái mặt”

Nữ sinh trung học thích Tần Sơ không thiếu người có thành tích học tập tốt.

Hoa khôi của lớp bên cạnh là một nữ sinh ngoan ngoãn, thành tích nằm trong top , đối với Tần Sơ cũng có chút ý tứ, chỉ là không phóng khoáng được như những cô gái khác, khi nhìn thấy Tần Sơ chỉ biết đỏ mặt thẹn thùng.

Kỷ Nhượng nói như vậy khiến cho Tần Sơ phải suy nghĩ lại một chút.

Với thành tích của Lộ Đồng, trăm phần trăm có thể học Bắc Đại. Cho dù không phải Bắc Đại thì cũng là Thanh Hoa, đã bước vào được nửa bước chân rồi.

Lớp trưởng đang ở trên bục giảng uể oải đọc bài, lúc thầy Hà đi ngang qua cửa sổ lớp, đột ngột cô cất cao giọng lên khiến cho tiếng đọc bài lác đác buổi sáng ở trong lớp bỗng trở nên sôi nổi.

Khi thầy Hà đi rồi, tiếng đọc bài cũng héo theo.

Cố Trì nhân cơ hội này đi lên, báo với lớp trưởng một câu rồi cầm một tờ thông báo đứng ở trên bục giảng.

“Xin các bạn một chút thời gian, tôi có chuyện muốn nói”

Cố Trì là bí thư chi đoàn của lớp, chuyện cậu ta muốn nói có lẽ là thông báo về hoạt động của trường học.

Quả nhiên, ngay sau đó, Cố Trì liền nói “Hoạt động ngoại khóa của trường chúng ta lần này là đến viện khoa học kỹ thuật, diễn ra một ngày một đêm. Buổi tối chúng ta sẽ ngủ ở ngoài, sắp xếp cho hai người ở chung một phòng khách sạn, các bạn muốn ở chung với ai thì báo với mình để mình đăng ký”

Có nam sinh giơ tay lên cười lớn “Nam nữ ở chung được không!”

Cố Trì cười nói “Mơ đẹp thế, chuyện tốt như này còn chưa tới lượt tôi đâu”

Lại có nam sinh giơ tay hỏi “Ở chung với Omega được không?”

Cố Trì “Cậu muốn thách thức với hiệp hội bảo vệ quyền lợi của Omega thì cứ thử”

Thế nên, Tần Thập Ngũ cũng không được phép ở chung một phòng với Tần Sơ,

Mặc dù thân thể nguyên bản của cậu là Alpha, nhưng “Tần Thập Ngũ” này là một Omega hàng thật giá thật, không thể nào ở chung phòng với Tần Sơ được.

Sau khi Cố Trì thông báo tin này, học sinh trong lớp đều trở nên xôn xao náo nhiệt bàn luận.

Kỷ Nhượng nhiều chuyện hỏi một câu “Chia nhóm nhỏ thế nào vậy? Chắc nam nữ OA chung nhóm được hả? Tự xin vào nhóm được không?”

Cố Trì nói “Cũng được, có điều chủ nhiệm lớp mình nói rồi, để đề phòng nữ sinh trong lớp chọn vào chung nhóm với Tần Sơ hết, nên cô ấy đã chia nhóm cho mọi người xong cả rồi”

Nam sinh kêu gào một trận.

Cố Trì gõ gõ cái bàn, cười nói “Gào cái gì mà gào hả! Các cậu phải cảm ơn cô Triệu đó biết không? Nếu cô Triệu không chia nhóm dùm cho các cậu thì các cậu đừng mơ vớt được một em gái nào!”

Cùng lúc đó, lớp - cũng đã chia xong phòng khách sạn.

So với không khí náo nhiệt hớn hở của lớp -, không khí trong lớp thực nghiệm nghiêm túc hơn rất nhiều. Bí thư chi đoàn sau khi lặng lẽ chia nhóm và phòng ở khách sạn xong thì trở về chỗ ngồi, tiếp tục làm bài tập.

Hạ Niên nhìn thấy, nhíu mày nói “Có cần thiết không đây? Không để lãng phí lấy một giây một phút luôn? Tớ thấy cậu ta có cố gắng cỡ nào cũng không vượt qua cậu được.”

Tối hôm qua Lộ Đồng ngủ không được ngon nên hôm nay không mấy có tinh thần “Cậu tự lo cho mình trước đi”

Hạ Niên lo lắng nói “Đừng nói cậu sẽ ở chung phòng với Alpha chứ?”

Lộ Đồng “Chứ sao bây giờ?”

Trên chứng minh thư, thân phận của anh là Alpha, lại không thông báo với trường học, thầy Chu không biết chuyện này, đương nhiên không thể để cho Lộ Đồng ở chung phòng với Omega rồi.

Ở chung phòng với Lộ Đồng là một Alpha không mấy nổi bật trong lớp, dáng người không cao lắm, mặt tròn tròn, tên là Vương Hải Nghị, trông cũng khá ưa nhìn.

Lúc Vương Hải Nghị được xếp chung phòng với Lộ Đồng cũng không ngạc nhiên lắm, lúc tan học, cậu ta tới chào hỏi với Lộ Đồng một tiếng, hỏi anh đồ đạc định dùng chung hay dùng riêng.

Năm nào cũng có hoạt động xã hội thực tiễn như vậy, so với khối chưa từng trải nghiệm thì khối có kinh nghiệm hơn nhiều.

Vì để giảm bớt hành lý nên học sinh thường chỉ mang theo ít vật dụng cá nhân như sữa rửa mặt, kem đánh răng, sữa tắm này kia, tuy rằng ở khách sạn có, nhưng tất nhiên là không tốt bằng tự mình mang đi.

Lộ Đồng có chút thói quen sạch sẽ, không muốn dùng chung đồ với người khác, nên trực tiếp nói sẽ tự mang riêng.

Hạ Niên nhìn Vương Hải Nghị từ đầu tới chân đánh giá một chút, bình luận “Một Alpha như này thì tôi cũng an tâm giao cậu cho cậu ta, có điều Tần Sơ biết chuyện này không?”

Lộ Đồng “Liên quan gì tới hắn?”

Hạ Niên nói “Hai người cãi nhau à?”

………….Sao ai cũng hỏi câu này vậy.

Lộ Đồng “Bình thường quan hệ của tôi và hắn tốt lắm à?”

Hạ Niên hỏi ngược lại “Chẳng lẽ không tốt sao…..?” Cậu ta nói “Không phải Tần Sơ đã đánh dấu tạm thời cậu rồi sao, hơn nữa ở trên người của cậu còn có mùi vị tin tức tố của hắn, đúng không? Trước kia tớ không hề ngửi thấy mùi tin tức tố này trên người của cậu”

Trên người Lộ Đồng có một luồng tin tức tố khá nhạt, đa số mọi người đều nghĩ rằng nó là của anh, nhưng thực ra, tin tức tố này là của Tần Sơ.

Tối qua, hắn đã đánh dấu anh bằng nụ hôn không rõ nguyên nhân, khiến cho Lộ Đồng sáng nay phun bao nhiêu thuốc ngăn mùi cũng không có tác dụng.

“Nếu cậu cứ nói nhảm với tôi thì cậu tự chơi một mình đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”

Lộ Đồng mở một quyển đề thi ra, di chuyển ngón tay, định hôm nay sẽ làm xong nó.

“Cố gắng dữ vậy học thần?”

“Cậu nghĩ điểm của tôi nhặt từ dưới đất lên à?” Lộ Đồng đã xem xong đề thứ nhất, hơn nữa còn nhanh chóng phán đoán chính xác ra cách giải.

Hạ Niên thấy chán chán nên cũng lấy quyển đề ra, xích lại gần làm chung với Lộ Đồng.

Đảo mắt một cái đã đến ngày diễn ra hoạt động thực tiễn.

Trời vừa tờ mờ sáng, xe buýt đã dừng lại ở trong khuôn viên trường Nhất Trung, Lộ Đồng đến rất sớm, thuận tiện gọi Tần Thập Ngũ đi cùng.

Trong khoảng thời gian này anh vẫn đang trốn tránh Tần Sơ, từ sáng tới tối, không thấy mặt mũi đâu.

Tần Sơ định chặn đường anh mấy lần cũng không chặn được, có ý muốn đến phòng Tần Thập Ngũ để bắt người, nhưng lần nào Lộ Đồng cũng tránh né được.

Nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe, Tần Sơ đối mặt với bạo lực lạnh nhạt của Lộ Đồng, thực sự vô cùng bực tức mà không có chỗ trút giận.

Đen mặt chào đón hoạt động thực tiễn ngoại khóa.

Trong khoảng thời gian này, xung quanh hắn như có một luồng khí lạnh, không ai dám đến gần hắn đề phòng rủi ro.

Ngay cả mấy nữ sinh trong lớp cũng không dám tới gần hỏi thăm hắn, chỉ lén lút đưa trà sữa cho Kỷ Nhượng, nhờ Kỷ Nhương cung cấp chút tin tình báo.

Kỷ Nhượng vì thế còn trêu chọc một câu “Trên diễn đàn trường không có tin tức gì à?”

Viện khoa học kỹ thuật nằm ở vùng ngoại thành, ở một mảnh đất vừa được quy hoạch, diện tích rất lớn. Mấy năm nay đã viện đã đạt thành quan hệ hợp tác với Phòng Giáo Dục, tham gia vào các hoạt động ngoại khóa thực tiễn của thành phố.

Ngoại trừ trường Nhất Trung, còn có xe bus trường học chở học sinh các trường Thất Trung, Tứ Chức, Nam Bình cũng dừng lại ở viện khoa học kỹ thuật, học sinh đến rất nhiều, cũng may viện rất lớn, thoái mái cho các học sinh tham quan.

Tần Thập Ngũ mặc bộ đồng phục trắng đen của Nhất Trung, từ trên xe bus nhảy xuống dưới, vẫn còn chưa chạm đất, đã bị Tần Sơ túm lấy cổ áo.

“Đi đâu đó?” Tần Sơ hỏi cậu.

Tần Thập Ngũ nói dối “Đi tè”

Tần Sơ nhíu mày “Đừng có xạo”

Tần Thập Ngũ đối với ba cậu có chút sợ hãi từ trong xương tủy, vừa mới nghe giọng điệu của Tần Sơ không tốt lắm, lập tức thành thật khai báo “Con đi kiếm Lộ Đồng”

Hắn biết ngay!

Tần Sơ nghiến răng.

Lộ Đồng không trả lời tin nhắn của hắn, không nhận điện thoại của hắn, nhưng lại thường xuyên liên lạc với thằng nhóc con này.

Hôm nay hắn mà không tóm được Tần Thập Ngũ thì cũng không tóm được Lộ Đồng.

Chung nhóm nhỏ với Tần Sơ có hai nữ sinh với một nam sinh.

Hai nữ sinh không dám đi đến nói chuyện với Tần Sơ nên sai cậu nam sinh kia đi.

Kết quả, cậu nam sinh chưa kịp nói gì hết với Tần Sơ, vừa mới xuống xe, Tần Sơ đã bỏ đi.

Tần Sơ là người quen hành động cá nhân, trước nay đều không tuân theo mệnh lệnh của tổ chức. Nhóm nhỏ mà cô Triệu phân cho hắn cũng chịu thua, hắn muốn đi đâu cũng không ai quản được.

Hai nữ sinh chung nhóm tiếc nuối nhìn bóng lưng Tần Sơ, thở dài nói “Cứ tưởng có thể trải qua một ngày với soái ca chứ.”

“Cậu ta vốn là như vậy mà, có khi tự đi chơi riêng rồi. Không thấy Kỷ Nhượng đi chung với cậu ấy, chắc là có bạn khác chăng.”

Tốt nhất là không nên thích hắn.

Nếu lỡ thích Tần Sơ, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy rất khổ sở.

Thiếu nữ , tuổi rất dễ rung động, dễ động lòng trước một người khác phái, trong tim trong mắt mình đều tràn ngập hình bóng người đó, người đi đâu, tâm cũng theo đó. Phải lòng một chàng trai giống như cơn gió, nếu như không chiếm được người đó, trong lòng sẽ vô cùng khổ sở.

Điều này, Lộ Đồng biết rất rõ.

Mọi người đều biết anh là một người cực kỳ sợ phiền toái, ngoài sợ phiền toái ra, anh còn có “lòng tự ái cực lớn”, còn được gọi là người rất sĩ diện.

Từ nhỏ đến lớn, Lộ Đồng chưa từng tranh giành với người khác bất kỳ thứ gì.

Là của anh thì sẽ là của anh, không phải của anh, anh sẽ không cần.

Yêu một người cũng giống như vậy.

Một khi đã sinh ra ý nghĩ muốn có được người này, chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối, một trong số đó chính là phải tranh giành tình cảm với người khác.

Tranh giành tình cảm không phải là một chuyện hay ho đáng tự hào, nếu làm lớn chuyện lên, bản thân sẽ trở thành trò giải trí cho thiên hạ, khiến người ta nhìn vào cười nhạo chế giễu.

Cho nên anh chưa bao giờ suy nghĩ đến thứ gì đó không an toàn.

Con người chính là một thứ không an toàn, một giây trước nói yêu bạn, một giây sau có thể lập tức trở mặt không quen biết bạn.

Nếu không thể thay đổi được người khác, vậy thay đổi bản thân mình là được.

Chỉ cần bóp chết suy nghĩ vừa mới manh nha xuất hiện ngay từ trong trứng nước, về sau sẽ không phải đối mặt với những chuyện phiền phức như tranh giành tình cảm nữa.

Lộ Đồng rất biết cách tự áp chế bản thân, nhờ phúc của Lộ Chi Ngôn mà Lộ Đồng rất thuần thục cứng rắn trong chuyện ân đoạn nghĩa tuyệt với một chuyện gì đó.

Thích Tần Sơ là một chuyện có rủi ro cao.

Bên cạnh anh có không ít nữ sinh yêu thích Tần Sơ, nào là Hà Viện Viện, Trần An Kỳ, thậm chí còn hoa khôi lớp - Cao Vũ Đình, nhưng tất cả đều có kết cục ảm đạm.

Căn cứ vào sự phán đoán của Lộ Đồng, Tần Sơ là tên mắc bệnh trung nhị thời kỳ cuối, mắt cao hơn đầu, căn bản bất kể người nào cũng không lọt được vào mắt hắn.

Bài học những cô gái này nhận được đã đủ khiến người ta phải xấu hổ, chưa kể Tần Sơ còn có một khoảng thời gian mười sáu năm ở nước ngoài mà anh hoàn toàn không hề biết. Gia đình của hắn, hoàn cảnh của hắn, bạn bè trước đây của hắn, hoàn toàn không hề có chung một thế giới với anh.

Thích hắn, giống như một trò đánh cược vậy.

Đánh cược hắn có thích mình hay không, đánh cược hắn có thể thích mình được bao lâu, vân vân.

Tóm lại, chỉ có hại chứ không có lợi.

Lộ Đồng đang suy nghĩ tới ngây ngẩn, anh hoàn toàn không hỏi Tần Sơ suy nghĩ gì, không hỏi động cơ của hắn là gì, ở trong lòng trực tiếp chặt đứt mọi cơ hội của hắn.

“Tốt nhất mình nên cách xa hắn một chút”

“Tiểu Lộ”

Bả vai của Lộ Đồng bị ai đó vỗ nhẹ, anh quay đầu lại “Tiểu Viễn ca?”

Nhậm Viễn Dã mặc tây trang, khí chất xuất chúng, trong tay còn cầm một tập tài liệu, cười nói “Đang tham gia hoạt động ngoại khóa à?”

Anh ta là người địa phương, năm đó cũng tốt nghiệp trường Nhất Trung, dĩ nhiên đoán được vì sao Lộ Đồng lại xuất hiện ở đây. Dĩ nhiên rồi, làm gì có ai tới đây chơi mà lại mặc đồng phục của trường được chứ!

Lộ Đồng gật đầu, hỏi “Sao anh lại ở đây?”

Nhậm Viễn Dã “Tới tham gia hội nghị với sếp tổng, anh mới họp xong đi ra thì nhìn thấy em”

Lộ Đồng “Vậy em không làm phiền anh nữa”

Nhậm Viễn Dã cười nói “Làm phiền gì chứ, đã họp xong rồi mà, đi thôi, em đi một mình à, anh dẫn em đi ăn chút gì nhé, có đói bụng không?”

Lộ Đồng “Không đói”

Nhậm Viễn Dã “Vậy anh mời em ăn kem nhé, lúc tới đây bọn anh cũng có ăn, sếp anh khen ăn ngon lắm”

Lộ Đồng không tiện từ chối nữa, đành phải cùng với Nhậm Viễn Dã bước đi về phía trước.

Học sinh khối tới tham gia hoạt động ngoại khóa đều đã kẻ già đời. Nhóm nhỏ của Lộ Đồng vừa mới tới viện khoa học kỹ thuật đã giải tán, sôi nổi đi tìm bạn thân của mình trước, hoặc là nam nữ cùng nhau đi dạo.

Còn Lộ Đồng cô đơn một mình.

Nhậm Viễn Dã cùng anh ngồi xuống “Hồi anh còn học Nhất Trung làm gì có điều kiện tốt như vậy, năm nào cũng chỉ đi vườn hoa”

Lộ Đồng không biết nói gì, chỉ có thể đáp một tiếng “Ừ”

Nhậm Viễn Dã hỏi “Hình như em có tâm sự phải không?”

“Không có” Phủ quyết rất nhanh.

Nhậm Viễn Dã đề nghị “Lên lầu xem đi, trên lầu có triển lãm D các vì sao, đi vào đó giống như bước vào không gian vũ trụ vậy, có thể quên hết tất cả phiền muộn”

Trong lòng Lộ Đồng đang có chút tâm sự, nhưng không thể nói ra được, nghe Nhậm Viễn Dã đề nghị, anh thất thần đáp lại một tiếng.

Nhậm Viễn Dã cầm quyển tập với bút cho anh “Đi thôi, hồi nhỏ không phải em thích nhất là đi ngắm sao à.”

Lúc Tần Thập Ngũ gặp được Lộ Đồng là khi Nhậm Viễn Dã đang mua vé.

Lộ Đồng cầm hai ly Coca trong tay, một ly cho mình, một lý khác dĩ nhiên là cho Nhậm Viễn Dã.

Tần Sơ siết lấy quyển tập trong tay, gần như bóp nó đến móp méo biến dạng.

“Sao Nhậm Viễn Dã lại ở đây? Xí, cứ như âm hồn không tan!” Tần Thập Ngũ vội vàng kéo Tần Sơ nấp ở phía sau một cây cột màu trắng.

Tần Sơ nghiến răng phát ra âm thanh “Mày núp làm gì?”

“Đương nhiên phải núp rồi!” Tần Thập Ngũ nói ngay “Chứ ba muốn xộc thẳng ra à?!”

Cậu quay đầu lại liếc nhìn Tần Sơ, tuy là khuôn mặt hắn anh tuấn hơn Nhậm Viễn Dã nhiều, nhưng hắn mặc đồng phục học sinh, trên người tràn ngập hơi thở thiếu niên, mặc dù sạch sẽ tràn đầy sức sống, nhưng đem so sánh với Nhậm Viễn Dã một thân tây trang chỉnh tề chững chạc và khí chất đàn ông trưởng thành, tự nhiên thấy có hơi thua kém một xíu.

Dĩ nhiên Tần Sơ cũng get được suy nghĩ trong ánh mắt của Tần Thập Ngũ, hắn đối với Tần Thập Ngũ không hề nhẹ nhàng, nói đánh là đánh.

Tần Thập Ngũ ăn một đòn, nước mắt lưng tròng thầm ghi thù, chờ lát nữa đi tố cáo với Lộ Đồng.

“Ba đánh con làm gì! Đánh con có thể thay đổi được tình trạng này hả!” Tần Thập Ngũ oan ức muốn chết, cố ý kiếm chuyện với ba cậu “Ba còn trách con nữa chứ? Còn không phải là tại ba đi ra ngoài ăn cơm với chị Thải Anh gì đó sao? Bộ chi mình ba có “chị” mà không cho người ta có “anh” à?”

Tần Sơ lạnh nhạt nói “Tao đánh nhẹ quá hả?”

Tần Thập Ngũ vội vàng ôm đầu nhảy cách xa hai mét “Khoan đã! Có chuyện gì thì ba từ từ nói, có thể tìm cách đối phó mà”

Tần Sơ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lộ Đồng với Nhậm Viễn Dã, nhìn đến mức hai mắt muốn bốc hỏa.

Đã hai tuần rồi anh ta chẳng thèm để ý tới hắn, bây giờ mới chớp mắt đã đi chung với tên Nhậm Viễn Dã này, đúng là tức chêt!

Lại còn nói chuyện nữa!

Lộ Đồng nghiêng đầu nói gì đó với Nhậm Viễn Dã, sau đó đưa ly coca trong tay cho đối phương.

Răng hàm phía sau của Tần Sơ sắp bị nghiến nát rồi.

Nói cái gì mà nói chứ? Nghĩ lại, anh ta với người khác thì có chuyện để nói, còn với hắn thì chẳng thèm nói gì….

Tần Sơ đá cây bút không biết ai làm rớt trên mặt đất, cây bút này mang theo oán khi, vèo một cái bay ra ngoài.

Tức chết mất!

Tần Thập Ngũ đổ thêm dầu vào lửa, cảm khái nói “Hóa ra những gì Kỷ Nhượng nói đều là sự thật, Omega với nữ sinh đều như nhau cả thôi, đều thích loại anh trai trưởng thành chín chắn. Ba, ba mặc đồng phục học sinh đem so với người ta mặc đồ tây, thấy con nít quá chừng. À con nhớ rồi, Lộ Đồng với anh ta……. hình như là thanh mai trúc mã thì phải?” (Jian: thấy con bị đánh cũng thương lắm cơ mà k đánh k được =)))))

Ngọn lửa này hoàn toàn thổi bùng lên trong lòng Tần Sơ.

Hắn nhanh chóng đi về phía trước, Tần Thập Ngũ vội vàng cố ý hỏi “Ba làm gì đó! Douma! Ba đừng có mà đi kiếm chuyện với người ta nha! Con nói trước là con không đánh lộn đâu!”

Tần Sơ lạnh mặt “Đánh lộn cái gì? Đi mua vé! Không phải mày thích xem triển lãm sao trời sao?”

Tần Thập Ngũ chỉ bản thân mình, ngây thơ nói “Con có thích đâu”

Tần Sơ mua vé rồi, đập vào ngực Tần Thập Ngũ, lãnh khốc ra lệnh “Vậy bây giờ mày phải thích!”

Truyện Chữ Hay