"Đó là tiệm bánh mà tớ đã nói với cậu."
Hizakura chỉ vào một tiệm bánh, nơi có một hàng người nhỏ đang đứng đợi để vào.
Chúng tôi xếp hàng cùng nhau.
"Ở đây có nhiều chỗ ngồi lắm, nên là dù có chờ thì cũng vào được nhanh thôi."
“Nếu có người đứng đợi, nghĩa là tiệm này nổi tiếng lắm hả?”
“Ừ, vì bánh ở đây ngon lắm mà.”
“Tớ hiểu rồi… nhưng nếu vậy, cậu nên đi cùng người mình thích thì tốt hơn chứ—"
"D-Dù sao thì! Ở đây có thực đơn bánh, chọn xem cậu muốn ăn gì đi! Có nhiều loại lắm, dù là bánh có dâu tây hay là những loại bánh khác."
"O-okay."
Tôi cùng Hizakura xem qua menu bánh, cô ấy lại trông đầy nhiệt tình một cách kỳ lạ.
Có shortcake, một phần bánh lớn cho một nhóm, và đầy đủ hương vị từ kem tươi đến phô mai.
Thời gian trôi qua nhanh hơn khi chúng tôi xem menu, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đứng ở đầu hàng.
Cô phục vụ trong tiệm cười hỏi.
“Hai người ạ?”
Cô ấy hỏi tôi, và tôi đáp ngắn gọn:
"Vâng."
"Vậy để tôi dẫn hai bạn vào chỗ ngồi nhé."
Chúng tôi bước vào quán, ngồi vào ghế đối diện nhau và bắt đầu gọi bánh.
Cả hai đều gọi cùng một loại, bánh dâu tây.
Trong lúc chờ bánh được mang ra, tôi ngắm nghía nội thất của quán và những vị khách, rồi nhận ra một điều gì đó và nói.
“Hầu hết khách đều là con gái hoặc các cặp đôi.”
“Cặp đôi?! Đ… Đúng rồi, không chừng nhìn chúng ta cũng giống như một cặp đôi ấy nhỉ?”
Hizakura hỏi tôi, má cô ấy bắt đầu đỏ lên.
“Tớ không biết nữa, nhưng có lẽ mọi người sẽ bất ngờ về vẻ đẹp của Hizakura trước khi nghĩ đến chuyện chúng ta là cặp đôi, đúng không?”
"Đẹp ư... nghĩa là mình hấp dẫn từ góc nhìn của Kanzaki-kun, như là một người khác giới sao..."
“Đây là phần bánh dâu tây của hai bạn.”
"V- Vâng!"
Ngay lúc Hizakura định nói gì đó, nhân viên mang hai chiếc bánh dâu tây đến và đặt trên bàn giữa tôi và cô ấy.
Hai chiếc bánh đó đều có dâu tây ở trên.
“Vậy, xin phép.”
Ngay sau khi nhân viên rời đi, tôi ngay lập tức hỏi Hizakura:
"Hizakura, lúc nãy cậu định hỏi tớ điều gì à?”
Khi tôi hỏi vậy, cô ấy đỏ mặt và nói:
"Hả? K-Không có gì đâu! Cùng ăn bánh thôi."
"Được thôi, vậy tớ ăn đây."
Tôi lập tức cắn một miếng bánh.
Kết cấu mềm mịn và lớp kem béo ngậy... thật ngon.
Trong khi tôi đang mải mê thưởng thức hương vị của bánh, bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Tôi quay đầu về hướng đó và nhận ra sắc đỏ nhẹ nhàng lan trên gò má cô ấy. Cô ấy đang mân mê ngọn tóc của mình, nhìn tôi một cách thích thú.
Và tôi nhận ra là cô ấy vẫn chưa ăn một miếng bánh nào cả.
"Hizakura? Cậu không định ăn bánh à?"
"Tớ sẽ ăn mà... nhưng tớ thấy hạnh phúc khi nhìn thấy Kanzaki-kun ăn bánh ngon lành như vậy... Nếu tớ làm món gì đó ngon cho cậu, cậu sẽ ăn với vẻ mặt hạnh phúc như thế chứ?”
...Tôi hoàn toàn bị bất ngờ, nên chắc giờ mặt tôi trông khá ngớ ngẩn trong khi đang ăn chiếc bánh ngon lành đó.
"Thật là... ngại quá."
Tôi lẩm bẩm, và Hizakura lắc đầu nói:
“Không có gì phải ngại cả, mình vui vì biết thêm một khía cạnh khác của cậu, Kanzaki-kun… Kanzaki-kun, nếu cậu không phiền, khi nào có thời gian cậu có thể tiếp tục đi chơi cùng mình như thế này không?”
"Ừ, tất nhiên là được, nhưng... làm ơn đừng nhìn tớ khi tớ đang ăn bánh nữa được không?"
"Điều đó thì khó đấy."
"Tại sao chứ?!"
Sau đó, tôi và Hizakura có một cuộc tranh luận nhỏ, nhưng cả hai đều vui vẻ và ngon miệng thưởng thức bánh dâu tây trước khi rời khỏi tiệm.