Nội dung cốt truyện tiếp theo là Lý Nhất Hàn dẫn Thích Nguyên tới tham gia tiệc rượu Kim Thu, đây là nơi Thích Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ một mất một còn của Lý Nhất Hàn —— Thường Thanh.
Lần đầu gặp mặt không có gì khó khăn, chỉ cần cùng Thường Thanh nói hai câu, để lại cho hắn ấn tượng về một Thích Nguyên nhìn qua đơn thuần nhưng thật ra bản chất phóng đãng là được.
Trì Chiếu ghi nhớ, hệ thống hỏi cậu tính toán kế tiếp, Lý Nhất Hàn đã cầm máy định vị đồng hồ đi, đại khái là sau khi phát hiện Thích Nguyên thích hắn, còn một chút cảnh giác cũng đã tiêu trừ, hơn nữa lại cảm thấy hơi áy náy, cho nên không tiếp tục định vị hành tung Thích Nguyên.
Đừng nhìn bộ dáng Lý Nhất Hàn tuổi thân kinh bách chiến, kỳ thật phương diện tình cảm, hắn cũng không thuần thục.
Trì Chiếu chống nạnh nghĩ, lần đầu tiên Lý Nhất Hàn gặp tình huống như vậy, hẳn sẽ không thích ứng kịp, trước hết sẽ tránh mặt, đợi đến khi tâm tình bình tĩnh rồi mới quay lại.
Hệ thống suy đoán.
【 Người gặp tình huống này sẽ làm như vậy, hẳn là cậu đi? 】
Trì Chiếu: “…… Câm miệng.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trì Chiếu quả nhiên không thấy Lý Nhất Hàn, nghe chú Trương nói hắn sáng sớm tinh mơ đã đến công ty, Trì Chiếu khoe khoang cùng hệ thống một ngày, về đến nhà, cậu hừ một tiếng, chuẩn bị đi nhìn con trai của mình.
Tiểu Béo vừa nhìn thấy cậu da đầu liền tê dại, đầu bị xoa nhiều đến nỗi sắp trọc rồi.
Người chưa đến, mùi hương đã tới trước, ngửi được mùi hương từ Thích Nguyên, Tiểu Béo chạy nhanh như chớp, Trì Chiếu nhanh tay lẹ mắt túm lấy, ôm nó vào trong ngực mình, “Thấy ba ba liền chạy, còn muốn lăn lộn nữa không? Ba ba vì mi, mỗi ngày phải học bù cả đầu, mi đã không săn sóc, lại còn xa lánh ba ba hả?”
Trì Chiếu dịu dàng phê bình Tiểu Béo, đột nhiên, một thanh âm vang lên từ đỉnh đầu cậu, “Ba ba? Hai ngày trước không phải còn tự nhận là anh trai nó sao?”
Trì Chiếu ngơ ngác ngẩng đầu, Lý Nhất Hàn đi từ trên cầu thang xuống, hình như muốn ra ngoài.
“Tiên sinh, ngài muốn ra ngoài?”
Lý Nhất Hàn nhìn đôi mắt cậu, thấy sự thản nhiên trong đó, hoàn toàn không có cảm xúc thẹn thùng, mất mặt, như vậy khá tốt, hắn nhưng không muốn Thích Nguyên chỉ vì việc này mà sinh khúc mắc với mình.
Thanh âm Lý Nhất Hàn lạnh nhạt: “Đi ăn một bữa cơm với bạn. Thứ bảy tuần sau có tiệc rượu, cậu cũng phải đi, nhớ chuẩn bị tốt.”
Trì Chiếu lập tức đáp ứng, “Đã biết, tiên sinh, ngài trên đường chú ý an toàn.”
Lý Nhất Hàn nhẹ nhàng gật đầu, hắn đi về phía trước hai bước, thời điểm đến gần Trì Chiếu, dừng một chút, thoạt nhìn như đang do dự cái gì, nhưng do dự diễn ra rất nhanh, trừ chính hắn cũng không ai phát hiện. Trì Chiếu ôm Tiểu Béo nhìn Lý Nhất Hàn rời đi.
Qua hai ngày, Đoạn Ba quay lại trường học, giữa trưa Trì Chiếu đi trên đường chạm mặt Đoạn Ba, ánh mắt đối phương nhìn cậu vừa kiêng kị vừa thống hận, vô cùng muốn đánh Thích Nguyên một trận tơi bời, nhưng kể cả đang ở gần nhất, hắn lại đánh không lại Thích Nguyên.
……
Thứ hai, Thích Nguyên hiện tại là người thừa kế của Lý Nhất Hàn, hắn không có cách nào động đến cậu, nếu dám động thì người tiếp theo đánh chết hắn sẽ không phải Lý Nhất Hàn mà là cha hắn.
Sự việc Đoạn Ba chịu một trận đòn một truyền mười mười truyền trăm, mọi người đều biết, thái độ Chu Hòa Thiên với Thích Nguyên trước kia đang là ghét bỏ tự dưng trở nên quan tâm lên, hắn thực sự đắn đo suy nghĩ, vừa không nên làm Thích Nguyên cảm thấy mình đang lấy lòng cậu, cũng không thể khiến Thích Nguyên cảm thấy mình phớt lờ cậu. Trì Chiếu nhớ hệ thống từng nói qua, tương lai Chu Hòa Thiên cũng là người thân cận nhất với cậu, Thích Nguyên đối tốt với Chu Hòa Thiên đến không tưởng, dần dà, thế mà lại xây dựng ra vẻ bạn bè tốt.
Tuy rằng Lý Nhất Hàn không như Trì Chiếu nói là vì trốn tránh cậu mới không về nhà, nhưng đúng là số lần về nhà hơi ít, trước kia mỗi ngày đều về, hiện tại hai ba ngày về một lần.
Không có Lý Nhất Hàn ở đây, Trì Chiếu không cần bày ra vẻ mặt thâm tình tội nghiệp, quá là thoải mái, vô cùng vô cùng thoải mái, thế nhưng Lý Nhất Hàn lại không vui.
Ngồi ở trong văn phòng, lại một lần nghe trợ lý báo cáo tin tức về Thích Nguyên, Lý Nhất Hàn nhẫn nại hỏi, “Chỉ học?”
Trợ lý gãi gãi đầu, “Ngoài học, ngày hôm qua thiếu gia còn xem TV nửa giờ, ôm con cậu ấy xem.”
Lý Nhất Hàn trầm mặc một lát, “Cảm xúc cậu ta thế nào.”
“Khá tốt” Trợ lý cười cười, “Thiếu gia là người lạc quan rộng rãi, sống luôn tích cực, cậu ấy nhìn ai cũng đều cười, khi thấy tôi còn ra chào hỏi.”
Lý Nhất Hàn nhíu mày, " Chào hỏi?”
Trợ lý nhớ lại một chút, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu bắt chước Trì Chiếu.
Hắn cười cười, sau đó mô phỏng động tác bưng đồ vật, “Vẫn còn ở đây? Thật vất vả. Anh uống sữa bò nhé? ”
Bắt chước xong, trợ lý khôi phục bộ mặt than như cũ.
Lý Nhất Hàn mặt không biểu cảm nhìn hắn, “Cậu uống?”
Trợ lý ngượng ngùng cười cười: “Không có, đó là thứ thiếu gia thích uống, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều uống một cốc, làm sao tôi lại uống của cậu ấy được. ”
“Không tồi” Lý Nhất Hàn hơi hơi cong môi, sau đó nháy mắt lại làm mặt lạnh, “Cậu đi được rồi.”
Trợ lý: “……”
Trợ lý Triệu: “……”
Ông chủ càng ngày càng hỉ nộ vô thường, ngay cả trợ lý Triệu cũng không hiểu, nhưng mà suy nghĩ một chút, hình như lúc ông chủ giận nhất toàn là lúc đang nghe báo cáo sinh hoạt của Thích Nguyên, hắn thử hỏi: “Ông chủ, Thích Nguyên chọc giận ngài sao?”
“Không.”
Tuy rằng nói không, nhưng biểu tình Lý Nhất Hàn rõ ràng càng khó chịu thêm một chút, đã tìm được điểm mấu chốt, Triệu Bân trong lòng tự hiểu, nói: “Nếu không tôi giúp ngài nhắc nhở cậu ta một chút, độ tuổi của Thích Nguyên nghé con mới sinh không sợ cọp, rất nhiều việc đều không hiểu, vẫn nghĩ rằng đây là Viện phúc lợi hay sao, chỉ cần tôi nói với cậu ta, lần sau sẽ không mạo phạm ngài nữa.”
Lý Nhất Hàn nâng mí mắt, biểu tình lạnh băng nhìn hắn.
Triệu Bân: “…… Hoặc là, ngài cũng có thể tự mình trở về nhắc nhở cậu ấy. ”
Lý Nhất Hàn vẫn giữ dáng vẻ kia, trợ lý nhìn đến trong lòng sợ hãi, Triệu Bân cảm giác giây tiếp theo bản thân mình phải cuốn gói, đột nhiên, hắn nghe được Lý Nhất Hàn nói: “Đi, lát nữa tôi trở về, toàn bộ lịch trình buổi chiều lùi lại.”
Biểu cảm Lý Nhất Hàn dịu đi, Triệu Bân đờ đẫn nhìn hắn thong thả ung dung đứng lên, rời khỏi văn phòng, sau hơn nửa ngày về, hắn mới bất tri bất giác phản ứng lại.
Hắn khả năng có lẽ …… nói đúng nói cái gì, nhưng hắn nói đúng nói cái gì?
Triệu Bân nghĩ trăm lần cũng không ra.
Kỳ thật đừng nói là Triệu Bân, ngay cả Lý Nhất Hàn cũng không rõ mình đang ở tình huống như thế nào, không trở về nhà là vì để cho Thích Nguyên có thể một mình bình tĩnh lại, nghĩ kỹ tình cảm của cậu không phải là thích, mà là cảm kích, nhưng không ngờ lúc trở về nhà, hắn lại luôn muốn biết Thích Nguyên đang làm gì, có buồn đến nỗi quên ăn quên ngủ không.
Sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, Thích Nguyên căn bản không quên ăn uống, ngược lại còn ăn tốt hơn, mỗi bữa còn ăn thêm nửa bát cơm.
Nghĩ đến chuyện này, Lý Nhất Hàn lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa cậu còn đem sữa bò mình mua đưa trợ lý, thế này mà được ư? Thích Nguyên còn chưa đưa hắn sữa bò bao giờ!
Trên đường về, hắn không dặn tài xế lái xe, mà tự mình lái trở về, bầu không khí vừa chuyên chú vừa an tĩnh, cực kì thích hợp để suy nghĩ, suy nghĩ này vừa thoát ra, Lý Nhất Hàn liền trầm mặc.
Người vừa kêu gào muốn sữa bò kia chắc chắn không phải hắn, đúng, nhất định không phải.
……
Hôm nay Trì Chiếu có tiết buổi sáng, giữa trưa về nhà, ăn cơm xong, cậu ngồi ở sofa hơi bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách, sofa thật lớn vừa mềm lại xoã tung, cậu ngồi xuống, tựa như cả người đều chìm vào trong, Tiểu Béo nằm bên người cậu phơi nắng, cậu vừa xem hai trang sách đã lại giơ tay lên vuốt vuốt lông Tiểu Béo.
Mèo dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lông trên mông nhiều, muốn vuốt thì vuốt thôi.
Tiểu Béo ngắn ngủn một vòng đã to ra, cái đuôi nó chậm rì rì lúc ẩn lúc hiện, Trì Chiếu mặc áo lông màu trắng cao cổ, tay chút có chút không vuốt lông cho nó, ánh nắng ấm áp theo cửa sổ sát đất chiếu vào, vừa lúc chiếu lên một người một mèo.
Lý Nhất Hàn vừa về đến nhà đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn đứng ở cửa, trên người còn mang theo nhiệt độ thấp bên ngoài, nghe tiếng cửa mở, Thích Nguyên cùng Tiểu Béo đều ngẩng đầu lên, bọn họ nhìn qua, Thích Nguyên chớp chớp mắt, lập tức cười xán lạn, “Tiên sinh về thật sớm.”