Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe xong mấy lời của Đường Minh Hề, Tự Ân Thượng không tài nào giữ bình tĩnh nổi nữa, tất cả mọi người đứng đó cũng không khá khẩm hơn là bao.

Cái tên người mới Đường Minh Hề này rốt cuộc có thân phận như thế nào vậy? Khoan tính đến chương trình “Cuộc sống” này, nguyên cả cái giới giải trí còn chưa có ai dám ăn nói hùng hồn như vậy.

Một thành viên trong tổ tiết mục thấy có vẻ sắp xảy ra tranh cãi, lập tức nghiêng đầu hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Văn, có cần tìm người tới hòa giải không?”

“Không cần đâu.” Ông còn đang lo ngại chương trình này không có vấn đề gì để tranh cãi đây, hơn nữa, cũng chỉ là tên người mới mà thôi, không cần thiết phải tìm người đến hòa giải.

Đường Minh Hề nói xong thì lập tức mặc kệ bọn họ, quay sang chỉ huy tiểu trợ lý của mình: “Thu dọn hết đồ đạc của tôi đi.”

Tiểu trợ lý theo bản năng gật gật đầu: “Vâng!”

Ủa?

Tui là tiểu trợ lý mà tổ tiết mục phân đi theo Đường Minh Hề thui mà, có phải trợ lý riêng của cậu ta đâu?

Nhưng sao tui lại ngoan ngoãn nghe lời cậu ta như vậy?

Phần bình luận cũng ào ào lên:

‘nhìn vẻ mặt của tiểu trợ lý kìa ha ha ha’

‘hừ, nam nhân, thân thể của anh thành thật gớm’

‘một người đàn ông tốt thì nên chủ động giúp đỡ vợ của mình’

‘ủa nhưng mà không ai tò mò về thân phận thật sự của Đường Minh Hề sao? Tui cảm thấy chắc anh ấy phải giàu có lắm’

‘chắc là vậy á, mấy người mới tham gia chương trình này đều có vẻ rất có tiền, lúc trước còn có cả con gái của ông tổng giám đốc công ty nào tới cơ mà, mà kỳ đó cũng hơi ba chấm thật’

Một tiếng sau khi thu thập xong phòng ốc, phòng live stream cũng đăng thông báo chuẩn bị tắt.

Khoảng thời gian sắp tới cũng sẽ không live stream nữa, phải chờ đến thứ tuần sau, sau khi quay xong thì mới bắt đầu công chiếu tập .

Sau khi tắt live stream, chiếc máy quay bắt đầu hoạt động.

Tự Ân Thượng túm lấy cánh tay của Xa Tuấn Hi, làm nũng với hắn: “Chồng ơi, đồ đạc trong nhà cũng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, có cần mời mọi người đến tham quan không anh?”

Thực ra, mục đích của y là mời Chu Tuấn Phi đến.

Y cũng chỉ là người nổi tiếng mạng mà thôi, Đường Minh Hề là người mới, chắc chắn sẽ không chiếm được bao nhiêu thời gian lên sóng. Hơn nữa, Tự Ân Thượng cũng chú ý thấy tổ tiết mục cho Đường Minh Hề rất ít đất diễn, điều này thì khác gì với việc bản thân y cũng bị giảm thời gian lên hình?

Tự Ân Thượng đã phải bỏ ra không ít tiền mới có thể tham gia chương trình này, không thể để tất cả trở nên vô ích được.

Xa Tuấn Hi đáp: “Anh nghe lời cục cưng hết.”

Một lúc sau, bên phía Chu Tuấn Phi nhận được tin nhắn mời qua nhà chơi của Tự Ân Thượng.

Thân là một diễn viên có tiếng là vô cùng ôn nhu, săn sóc đồng nghiệp, Chu Tuấn Phi đương nhiên sẽ không từ chối Tự Ân Thượng, mà là trực tiếp đưa vấn đề này cho nam idol chung nhóm Đoạn Trầm Duy giải quyết.

Đoạn Trầm Duy là một kẻ EQ lẫn IQ đều thấp điển hình, y không nghĩ rằng Chu Tuấn Phi muốn từ chối, lại nghĩ thầm chính mình bị Chu Tuấn Phi cướp thời gian lên sóng cả ngày trời rồi, giờ nhất định phải tìm ai đó tới trợ giúp mình.

Mà cái tên phẫu thuật thẩm mỹ đến độ nát cả gương mặt Tự Ân Thượng kia cũng rất phù hợp với kế hoạch của mình.

Trong giới giải trí kẻ tranh người đạp như thế này, diễn viên thì xem thường idol, idol thì lại xem thường mấy người nổi tiếng mạng. Mà hôm nay cái tên người nổi tiếng mạng này tự mình tìm tới cửa, giờ mà không đi thì đúng là có lỗi quá.

Tuy rằng Chu Tuấn Phi không muốn đi cho lắm, nhưng ngoài mặt vẫn phải đồng ý nhận lời.

Cho tới khi đến nhà của Tự Ân Thượng, hai người họ đều vô cùng hối hận.

Lý do cũng không khác gì nhau cả: Đường Minh Hề ngồi trên sô pha xem TV, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng cao quý.

Dưới góc quay của mấy chiếc camera, không cả nhìn ra được cái lỗ chân lông nào, thậm chí làn da của cậu còn trắng đến độ phát sáng!

Cậu ta làm tóc ở chỗ nào vậy?

Tại sao trông thì có vẻ bình thường nhưng khi lên hình thì lại đẹp đến mức khó tin như vậy?!

Ha ha ha, đừng xem thường Đường nhị thiếu gia chứ, giờ sáng bò dậy, lăn lộn suốt tiếng đồng hồ mới thành công tạo nên một lớp makeup trông như không makeup như vậy đó!

Đương nhiên, nhà tạo hình Vita cũng đã từng phải thừa nhận, kể cả Đường Minh Hề không làm mấy thứ này thì vẫn sẽ xinh đẹp như vậy thôi, make-up nọ kia cũng chỉ là dệt hoa trên gấm!

Đối với những lời nịnh nọt này, nhị thiếu gia vô cùng hài lòng.

Tuy nghe có vẻ đang nịnh nọt, nhưng lời nào cũng rất có lý.

Chu Tuấn Phi vừa bước qua cửa, tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi hắn, duy chỉ có Đường Minh Hề là không.

Vẻ mặt của hắn lộ rõ vẻ không vui, nhưng cũng không nói ra, chỉ có thể nghĩ thầm sao cái tên người mới này lại “láo toét” đến như vậy.

Nhưng tiểu trợ lý lại thấy chuyện này quá là bình thường.

Đi theo Đường Minh Hề gần cả ngày trời, tiểu trợ lý đã có những thay đổi nhất định về cái nhìn đối với Đường Minh Hề.

Ngoại trừ Chu Tuấn Phi và Đoạn Trầm Duy, nhận được lời mời đến thăm nhà còn có nữ sinh viên Tiểu Lâm và tiểu hoa đán Uông Tiểu Vũ.

Uông Tiểu Vũ vừa đến đã lập tức chú ý những thứ đồ trang trí trong nhà bọn họ, đặc biệt là bức tranh mà Đường Minh Hề mua về. Họa sĩ của nó là người mà cô vô cùng hâm mộ, các tác phẩm của ông không phải ai cũng có thể mua được, nghe nói một bức tranh đã có giá tầm khoảng trăm vạn.

“Trời đất ơi, các anh còn mua cả tranh của thầy Trần Thủy sao? Em thích thầy ấy lắm!”

Hai mắt của Uông Tiểu Vũ như thể phát sáng lên vậy.

Trần Thủy là ai?

Tất cả mọi người đều tốt nghiệp cấp , nhưng không ai biết Trần Thủy là ai.

Đạo diễn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Cũng may mà nữ sinh viên Tiểu Lâm đứng lên giúp bọn họ: “Em cũng thích thầy Trần Thủy lắm, nghe nói một bức tranh của thầy đã có giá khoảng hơn trăm vạn rồi, hồi em còn học cấp em đã từng có dịp được trực tiếp đi ngắm tranh của thầy ấy.”

Uông Tiểu Vũ hưng phấn đáp: “Đúng đó! Hồi chị học đại học chị cũng từng có may mắn được tham gia một buổi giảng dạy của thầy, huhuhu, quả không hổ danh là họa sĩ có tiếng trong thuộc phái tả thực!”

Ồ, hóa ra là một họa sĩ.

Cặp chồng chồng tổng tài nào đó, diễn viên và idol nào đó chỉ có thể yên lặng mà ghi nhớ trong lòng cái tên này.

Xa Tuấn Hi từ trước đến giờ đều cố gắng duy trì hình tượng tổng tài bá đạo vừa có tiền vừa có văn hóa, bởi vậy nên không thể nào không biết họa sĩ nổi tiếng trong nước là gì được.

Hơn nữa, trước kia hắn còn từng hợp tác với người ta để mở phòng triển lãm tranh, công bố với mọi người rằng mình là một người yêu thích nghệ thuật, vì thế nên hắn chỉ đành vội vàng chen vào: “Thầy Trần Thủy quả thực là rất có tài, lần trước anh từng có may mắn được đi ăn bữa với thầy, thầy còn giải thích cho anh về quan điểm sáng tác của thầy cơ mà.”

Uông Tiểu Vũ thấy Xa Tuấn Hi nói vậy, lại thấy hắn mặc một bộ tây trang phối cùng đôi giày da đúng chất tổng tài, lập tức mặc định rằng bức tranh quý giá này là do hắn mua.

Cô là tiểu hoa đán mới nổi đầu năm nay, gia cảnh cũng rất bình thường, trong giới giải trí đầy thăng trầm này cũng chỉ có thể đi từng bước nhỏ, không có ai chống lưng cho, chỉ có thể dùng thực lực để đi lên.

Cơ hội tham gia chương trình này cũng là do người đại diện dùng đến quan hệ.

Nghe nói những người tham gia đều đã có danh tiếng nhất định, còn có một người nào đó có chồng là tổng tài, từng được quốc vương Pakistan tiếp đón nồng nhiệt (chuyện này thì Uông Tiểu Vũ vẫn đang vô cùng khó hiểu, vì theo hiểu biết của cô thì Pakistan chỉ có chức tổng thống mà thôi). Uông Tiểu Vũ cũng không phải người hay lướt weibo, là một cô nhóc rất ngoan hiền, vì thế cô tin mấy chuyện này là thật.

“Anh ngầu thật đấy.” Cô bé phát ra lời cảm thán từ tận đáy lòng.

Xa Tuấn Hi hơi hơi mỉm cười: “Có gì to tát đâu, phòng triển lãm tranh anh mở có nhiều tranh của thầy Trần Thủy lắm, nếu em thích thì anh có thể tặng em mấy bức.”

Quay đến đây, đội hậu kỳ cũng đã tính toán được nên edit như thế nào rồi.

Cứ edit một cái mũi tên chỉ vào người Xa Tuấn Hi, sau đó thêm dòng chữ “Quả không hổ danh là tổng tài”, bonus hiệu ứng sáng lấp lánh. Perfect!

Chu Tuấn Phi đột nhiên phì cười một tiếng, ngay cả Đoạn Trầm Duy cũng tỏ vẻ câm nín, không biết nói gì.

Hai người họ không giống Uông Tiểu Vũ, lướt weibo là chuyện không thể thiếu trong một ngày, hơn nữa hình tượng phú nhị đại của Chu Tuấn Phi cũng là nửa thật nửa giả, giàu có thì cũng có chút giàu thật, cha của hắn là giám đốc ở Cụ Thuận, mà chính hắn cũng đang đầu tư mấy dự án này nọ nữa, tiền cũng không phải vấn đề, nhưng ở Vân Kinh nơi ngọa hổ tàng long, chút tiền này chỉ được coi là tiền lẻ mà thôi.

Nhưng dù sao thì vẫn được coi là giàu có hơn Xa Tuấn Hi.

Bởi vậy nên đối với tên tổng tài hàng pha kè lại thích ăn nói sến súa này, Chu Tuấn Phi và Đoạn Trầm Duy hiếm khi nào mà cùng chung suy nghĩ: khinh bỉ.

Tự Ân Thượng lên tiếng: “Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là hôm nay chúng ta cùng nhau làm cơm đi?”

Đường Minh Hề vốn đang ngồi suy nghĩ linh tinh nghe thấy lời này thì lập tức lấy lại tinh thần.

Ủa sao đã đến phần làm cơm trưa rồi? Xin lỗi nhé, tôi không biết làm gì đâu =)

Chu Tuấn Phi cũng đang có ý này, chuẩn bị thể hiện chút tài nghệ cho fans bạn gái của mình xem.

Ý định của Đoạn Trầm Duy cũng không khác biệt mấy.

Uông Tiểu Vũ cũng không phải người có tiếng nói trong đoàn nên chỉ có thể nghe theo sắp xếp thôi.

Xa Tuấn Hi và Tự Ân Thượng còn đang say mê vai diễn chồng – chồng ngọt ngào của mình, mà phòng bếp lại là sân khấu hoàn hảo của hai người họ.

Nhiệm vụ nấu cơm được phân cho từng người một, mà Đường Minh Hề lại được phân cho công việc khó nhằn nhất: xào thức ăn.

Ý đồ vô cùng rõ ràng, phân cho cậu công việc dính dầu mỡ và mùi nhất. Tự Ân Thượng còn cố tình hỏi thêm một câu: “Cậu có biết nấu món nào không?”

Đường Minh Hề: “Không.”

Tự Ân Thượng: “…”

Anh trai gì đó ơi, đang quay chương trình đó ạ!

Từ chối mạnh miệng như vậy nghe có hợp lý không?!

Tự Ân Thượng cười nói: “Hay là giờ học cũng được?”

Đường Minh Hề liếc mắt nhìn y, mở miệng hỏi: “Được chứ. Học như thế nào?”

Tự Ân Thượng không ngờ rằng Đường Minh Hề sẽ hỏi mình chuyện này, đáp: “Thì đầu tiên là rửa sạch chảo, sau đó đổ dầu vào…”

Đường Minh Hề hơi hơi nghếch đầu lên, ý bảo Tự Ân Thượng tới làm mẫu một lần.

Tự Ân Thượng nghĩ thầm chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, sau đó vô cùng tự nhiên là lấy chảo ra làm mẫu cho cậu một lần.

Đường Minh Hề nói tiếp: “Sau đó thì sao? Cho đồ ăn vào à?”

Chu Tuấn Phi nhấc tay: “Tôi thái rau xong rồi nè.”

“Ồ.” Đường Minh Hề đi về phía cách xa khu bếp một đoạn, “Vậy thì anh cho vào trong chảo đi.”

Đoạn Trầm Duy nói: “Lửa có hơi lớn quá không nhỉ? Thầy Tự này, anh giảm lửa một chút đi.”

Tự Ân Thượng nhíu mày, tiếp tục xào rau: “Lửa vừa mà. Có ai không ăn được cay không?”

Đường Minh Hề: “Có tôi, tôi không ăn, đừng có mà cho ớt.”

Chu Tuấn Phi đang định cho ớt vào, nghe vậy thì lập tức chững lại.

Đường Minh Hề cau mày, bắt đầu chỉ trò: “Tôi cũng không ăn được hành, gừng, tỏi đâu, cũng không ăn gan heo, đừng mất công nấu làm gì.”

Uông Tiểu Vũ đang rửa gan heo tỏ vẻ mờ mịt mà buông gan heo ra.

“Thịt kho tàu thì sao?” Tiểu Lâm nhẹ nhàng giơ tay hỏi.

Đường Minh Hề lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Thôi, béo lắm, không muốn ăn.”

Chắc là cũng không ai muốn ăn mấy món này đâu, nhỉ? =)

Dù sao thì Đường Minh Hề chưa bao giờ để ý đến việc người khác suy nghĩ gì.

Cậu đứng một lúc thì bắt đầu thấm mệt, tiểu trợ lý thấy sắc mặt của cậu, vội vàng cầm ghế qua cho cậu ngồi.

Đường Minh Hề cũng vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, sau đó mở miệng nói: “Có nước không?”

“Có.” Đoạn Trầm Duy vừa lúc đang đứng làm đồ uống: “Uống nước trái cây không? Hay nước chanh?”

Đường Minh Hề lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn uống nước chanh lắm, đổi loại khác đi. À mà đừng cho đường cát trắng vào nhé, tôi ghét nhất là đường cát trắng.”

Đoạn Trầm Duy gật gật đầu, để mấy quả chanh sang một bên, thay thành quả táo.

Tự Ân Thượng xào được khoảng món ăn. Tiểu trợ lý lấy mỗi món một ít cho Đường Minh hề ăn thử, Đường Minh Hề nếm nếm, phát hiện tay nghề của tên này cũng khá ổn, tạm chấp nhận được thôi chứ sao có thể sánh với Diệp Tiểu Hành!

Tất cả mọi người trong phòng bếp đều bận rộn quay đi quay lại.

Đường Minh Hề thì ngồi kén cá chọn canh, tiểu trợ lý ân cần chạy tới chạy lui lấy đồ cho cậu ăn thử.

Một lúc lại không ăn rau này đâu, vẫn còn dính chút rễ, một lúc lại không muốn ăn cá mà còn xương, đồ ăn có thể thêm đường nhưng nước uống thì không, đặc biệt là nước trái cây, vì thêm đường vào trong nước trái cây là một chuyện quá ngu ngốc. Nước ép cà chua có thể trộn đường trắng nhưng phải trộn lúc đã mát, không được phép trộn khi đang còn ấm. Khoai tây thì phải cắt thành từng miếng một đều nhau tăm tắp, không được phép lệch cm, cũng không được phép cắt thành dạng sợi, không ăn phần đầu cá và đuôi cá, chỉ ăn phần bụng,…

Kể từ đó.

Trong phòng bếp là một cảnh tượng vô cùng hài hòa.

Chu Tuấn Phi đang dùng thước đo độ lớn của từng lát khoai tây.

Đoạn Trầm Duy đặt từng loại trái cây lên bàn bếp, chuẩn bị làm nước ép từng loại một.

Tự Ân Thượng đứng xào rau, Xa Tuấn Hi đứng lọc xương cá…

Tổ đạo diễn khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tổng đạo diễn nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa không thể tin được cặp mắt của mình nữa.

Không chỉ mình ông mà tất cả mọi người đứng đó đều sợ đến độ ngây người.

Tưởng mọi người phân công công việc rõ ràng rồi cơ mà?

Tưởng Đường Minh Hề được phân vào vị trí xào rau cơ mà?

Kết quả là Đường Minh Hề ngồi trên ghế chỉ đạo y hệt đại thiếu gia vậy.

Những người còn lại thì bận rộn chạy qua chạy lại, làm đồ ăn theo khẩu vị của cậu, không hiểu sao cảnh tượng này lại trông giống cảnh ngự thiện phòng bận rộn nấu ăn cho công chúa…

Mà mấu chốt là Đường Minh Hề còn rất khó hầu hạ, làm ra món ăn mà cậu không thích còn bị ghét bỏ mấy lời.

Điều này dẫn tới việc nấu một bữa cơm mà tốn những tiếng đồng hồ, Đường Minh Hề cũng miễn cưỡng vừa lòng.

Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi —— sau đó, đột nhiên lấy lại tinh thần.

Ủa, mình đang làm gì vậy?

???

???

Nhìn một đống thức ăn trên bàn, tất cả mọi người đều đồng loạt tỏ vẻ khó hiểu.

Sao tự dưng lại bị tên người mới này chỉ huy làm việc? Tại sao mình phải để ý xem tên này thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì?!

Sau khi tỉnh táo lại, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó chịu.

Đặc biệt là Tự Ân Thượng, đang yên đang lành tự dưng lại thành người đảm nhiệm vai trò xào đồ ăn, trên người toàn mùi dầu mỡ.

Chồng của y còn chưa lọc xương cá cho y bao giờ, vậy mà vừa rồi lại đứng đó mệt mỏi lọc xương cá cho Đường Minh Hề?!

Mà quan trọng hơn là, bởi vì mải hầu hạ Đường Minh Hề, bọn họ bận rộn lúc lâu, cả đám như thể bị trúng độc vậy, chỉ muốn làm cho nhanh để tên nhóc khó hầu hạ Đường Minh Hề này vừa lòng, dẫn đến việc kịch bản show ân ái không tài nào diễn được!

Lúc ngồi xuống bàn ăn, Tự Ân Thượng nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hề.

Đường Minh Hề hoàn toàn không sợ chút nào, miễn cưỡng ngồi gắp một miếng ăn thử, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lạnh lùng đánh giá thêm một câu: “Cũng thường thôi, hơi mặn.”

Tức chết mất thôi!!!

Mặn lắm à? Có cần phải làm lại món đó không nhỉ… Tự Ân Thượng hơi do dự một chút, sau đó —— đợi đã? Sao mình lại phải để ý xem cậu ta nghĩ gì chứ? Sao phải phí thời gian làm lại món đó làm gì?!

Tự Ân Thượng vội vàng lấy lại tinh thần, gắp một miếng cho Xa Tuấn Hi ăn thử: “Chồng ơi, anh nếm thử món này xem, em vừa nấu xong đó.”

Xa Tuấn Hi cũng kịp tỉnh táo lại, há miệng nhận miếng đồ ăn mà y gắp cho: “Ừm, đồ cục cưng nấu lúc nào cũng là ngon nhất.”

Thấy cặp chồng chồng này em một miếng anh một miếng, trông sến súa không chịu được, mấy người còn lại không nỡ nhìn thẳng.

Mẹ nó, thà nghe Đường Minh Hề chỉ huy làm việc còn hơn là ngồi xem đôi sến súa này ngồi show ân ái!

Đoạn Trầm Duy cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy cũng không mặn lắm đâu, hơi mỡ mà thôi.”

油: dầu, mỡ hoặc là sến súa

Một chữ nhưng có nghĩa.

Uông Tiểu Vũ và Tiểu Lâm im lặng mà giơ ngón cái ở trong lòng.

Đặc biệt là Uông Tiểu Vũ, ấn tượng của cô về những người có tiền có chút thay đổi không nhỏ.

Lẽ nào đây là cuộc sống hằng ngày của cặp chồng chồng tổng tài sao? Sao lại không giống những gì mình nghĩ nhỉ?!

Ăn cơm xong thì đến phần phỏng vấn tổng kết cuối ngày.

Chủ yếu là xem xem sau một ngày trải nghiệm cuộc sống của người kia thì có cảm tưởng gì.

Mọi người đều chọn cách vẹn toàn cả đôi bên để trả lời.

Đến lượt Tự Ân Thượng, đây là cơ hội để y lén lút diss Đường Minh Hề, “Trải nghiệm cuộc sống của thầy Đường thì có cảm giác gì à? Với tôi thì khá nhẹ nhàng vì cậu ấy cũng có phải làm việc gì đâu. Hơn nữa, thầy Đường nói rất ít, cho người khác một cảm giác cậu ấy rất lạnh lùng, hơn nữa mua đồ trang trí nhà cửa cũng không tính toán trước sau gì cả, thích thì mua thôi. Tôi cảm thấy cậu ấy hẳn là một người thuộc trường phái YOLO (you only live once), thích gì mua nấy, chả cần biết là nó có tác dụng gì hay không. Ví dụ như bức tranh của họa sĩ Trần Thủy nè…”

Uông Tiểu Vũ “oa” một tiếng, sau đó nói: “Bức tranh này là thầy Đường mua sao?”

Tự Ân Thượng cố nở một nụ cười cho qua, thực ra y cũng quên mất chuyện tiếng trước chồng y còn đang giả vờ là quen biết thầy Trần Thủy, còn mua tranh của ông…

Chu Tuấn Phi nhẹ nhàng đáp bâng quơ một câu: “Chắc là vậy rồi.”

Ha ha ha, thà xem Đường Minh Hề trở nên nổi bật còn hơn ngồi nghe cái tên nổi tiếng mạng này nói chuyện.

“Nhưng mà bức tranh của thầy Trần Thủy mà thầy Đường mua là hàng thật sao?” Xa Tuấn Hi cố tình hỏi.

Kể cả Đường Minh Hề có bỏ tiền ra mua chiếc ghế dựa mười mấy vạn đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc dám bỏ hơn trăm vạn ra mua tranh đâu, nhỉ?

Một họa sĩ có danh tiếng như vậy, các tác phẩm của ông chắc chắn sẽ bị làm giả rất nhiều, nhiều nhất cũng phải bán được hai, ba vạn.

Đường Minh Hề cả đời này chưa bao giờ nghe qua chuyện nào khó hiểu như vậy: “Không mua hàng thật lẽ nào mua hàng giả sao?”

Tổ đạo diễn nhắc tiểu trợ lý đi báo cho Đường Minh Hề đến lượt cậu quay phỏng vấn cá nhân.

Thực ra Đường Minh Hề ở chung với Tự Ân Thượng cả một ngày hôm nay, trải nghiệm cuộc sống với y, cảm tưởng duy nhất của cậu là: gặp được Diệp Tiểu Hành quả thực là vô cùng may mắn TvT

Sau này anh sẽ không bao giờ chê em sến nữa đâu!

Em không giống cái tên tổng tài bá đạo từng được quốc vương Pakistan tiếp đãi nhiệt tình này chút nào TvT

Đường Minh Hề nói: “Trải nghiệm cuộc sống của…”

Im lặng.

Im lặng giây.

Im lặng giây.

Tiểu trợ lý che mặt: “Thầy Đường này, anh ấy là Tự Ân Thượng.”

Anh có thể làm ơn dùng chút tế bào não để ghi nhớ tên của người ta không hả?!

Đường Minh Hề bình tĩnh nói tiếp: “Sau khi trải nghiệm cuộc sống của Tự Ân Thượng, cảm tưởng duy nhất là: chả có gì đáng để trải nghiệm cả.”

Máy quay vẫn đang bật mà cũng dám ăn nói thẳng thắn vậy hả?!

Tự Ân Thượng quả nhiên lập tức thay đổi sắc mặt: “Đường Minh Hề! Cậu có ý gì hả?!”

Cả một ngày hôm nay y bị Đường Minh Hề chèn ép các kiểu, y đã sớm vô cùng khó chịu rồi.

Máy quay vừa tắt, y lập tức không thể chịu đựng nổi nữa.

Đường Minh Hề vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ rằng cuộc sống của anh có gì đáng để trải nghiệm? Trải nghiệm cảm giác đống đồ giả trên mặt rớt xuống hay là trải nghiệm cảm giác cằm không phải là của mình? Trải nghiệm cảm giác được chồng iu cưng chiều hay là trải nghiệm cảm giác phẫu thuật toàn thân?”

Tự Ân Thượng bị những lời nói của cậu hoàn toàn chọc tức.

Xa Tuấn Hi sao có thể chịu đựng được việc vợ của mình bị bắt nạt, hắn lập tức đáp trả lại: “Đường Minh Hề, chú ý cách ăn nói của mình đi!”

“Chú ý cái gì cơ? Tôi có nói từ nào tục tĩu đâu?” Đường Minh Hề tỏ vẻ vô tội: “Đi Tây Tạng cầu phúc, dập đầu trên những cái bậc thang nên đầu óc hỏng rồi đúng không? Thử lắc lắc đầu xem bên trong còn não không đi?”

Chồng chồng cùng nhau bị K.O!

Đường Minh Hề vô cùng đắc ý mà mỉm cười: “Lần sau nếu còn muốn diễn vai phu nhân tổng tài thì nhớ phải chuẩn bị trước xe chuyên dụng.”

Tự Ân Thượng mặt đỏ như bị say rượu vậy: “Cậu giả vờ giả vịt làm gì? Thuê được chiếc xe chuyên dụng đã nghĩ mình ngầu à? Cho rằng cứ có nhà ở lâm viên Gia Cảnh thì chắc chắn rất giàu có à?”

Tổ đạo diễn im lặng mà bật máy quay lên, quay hết toàn bộ quá trình.

Sau đó yêu cầu bên hậu kỳ “evil edit” một chút để thu hút sự chú ý.

Đường Minh Hề đáp: “Ai nói với anh là tôi có nhà ở lâm viên Gia Cảnh cơ?”

Tự Ân Thượng sửng sốt: “Lẽ nào là thuê?”

Đường Minh Hề: “À không.”

Cậu: “Toàn bộ lâm viên Gia Cảnh là nhà của tôi.”

Tất cả mọi người:???

Đừng có mà điêu đi!!!

Đừng chỉ vì ra vẻ mà nói mấy lời khoác lác rõ ràng như vậy chứ.

Cậu dám nói lâm viên Gia Cảnh là nhà của cậu thì tôi cũng dám nói hồ Vân Thủy thuộc quyền sở hữu của tôi!

Tự Ân Thượng ra hiệu ý bảo tổ đạo diễn ngừng quay, sau đó vô cùng không khách khí mà nói một tràng: “Đường Minh Hề! Cậu khoác lác thì cũng nên chuẩn bị trước kịch bản xem có hợp lý không đã chứ? Tổ tiết mục còn phải chuẩn bị sẵn kịch bản trước kia kìa. Cậu nghĩ rằng chỉ cần dựa vào gương mặt này là có thể thuận lợi debut sao?”

Đường Minh Hề:?

Cái tên này nói gì vậy? Sao nghe một tràng mà chẳng hiểu mô tê gì hết thế?

Bởi vì Đường Minh Hề vẫn luôn tưởng rằng, nếu Thẩm Viễn đã thông báo với tổ tiết mục là mình sẽ tham gia thì tức là tổ tiết mục đã biết rõ thân phận thật sự của mình.

Nhưng cậu không hiểu, tại sao trông ai cũng có vẻ rất khinh thường mình?

Lẽ nào thằng nhóc Thẩm Viễn này vẫn chưa đánh tiếng gì cho bên đó sao?

Đường Minh Hề cảm giác, cả nửa đời này cậu chưa bao giờ phải chịu đựng sự khinh bỉ nhiều như bây giờ =)

Tổ đạo diễn thấy hai người họ có vẻ sắp đánh nhau thật thì vội vàng cho người đến can ngăn.

Tự Ân Thượng ồn ào một lúc xong thì lập tức tỉnh táo lại, Đường Minh Hề thì lại cười lạnh một tiếng, không hiểu sao rõ ràng là Đường Minh Hề bắt nạt người kia trước, nhưng mọi người đều cảm thấy nên chạy đi dỗ Đường Minh Hề thì hơn…

Mất hơn nửa tiếng mới giải quyết được phần nào cuộc tranh cãi của hai người.

Tổng đạo diễn nhận được cuộc gọi của bên phía nhà đầu tư, nói rằng người tài trợ chính của chương trình – Đường Vân, chủ tịch Quân Bách đang ở Vân Kinh, muốn mời tất cả mọi người ăn một bữa.

Trong giới giải trí này, chuyện chủ đầu tư mời ăn là chuyện rất bình thường.

Nhưng người có địa vị lớn như Đường Vân mà mời ăn thì đúng là lần đầu tiên, đạo diễn sợ hãi mà đồng ý, sau đó hỏi thêm có cần cho khách mời đi cùng không.

Sau khi hẹn được thời gian, đạo diễn không biết phải làm như thế nào nữa.

Tự dưng chủ đầu tư lại có hứng mời ăn một bữa như vậy, sao mà không căng thẳng cho được?

Truyện Chữ Hay