Tôi thông minh mà! (Thật đấy)

chương 06 công việc bán thời gian (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bạn có biết cách chăm sóc những con búp bê này không?”

(Ảnh một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng phồng và quần short cá heo đen, ôm chặt hai con búp bê trên bồn rửa mặt trong phòng tắm)

Tôi không phải là người hâm mộ lớn của búp bê, nhưng tôi không thể kiềm chế sự tò mò được, vì vậy tôi muốn biết cách chăm sóc chúng.

________________________

- Chẳng phải đây là Cộng đồng sao?

- Ý bạn là gì?

- Tại sao bạn làm thế này?

- Không, tại sao lại để lộ mặt?

- Mặc dù mặt bạn để lộ hết ra ngoài cũng được sao???

- Bạn cố tình làm như vậy à?

- Tại sao bạn lại đăng bài nói rằng bạn không thích búp bê trong khi lại ôm một con lớn hơn cả cơ thể bạn như vậy?

- Tôi phải làm gì nếu tôi không thể kiềm chế được như vậy?

- Búp bê nhồi bông không nên ở đây, chúng nên được chuyển đến nơi khác.

- Tôi không hiểu những con búp bê này.

- Im mồm lại đi.

-Nhưng nghiêm túc mà nói thì... trời ơi... Tôi ghen tị với bạnđấy.

-Nhìn giọng điệu và hình ảnh thì có vẻ như người này mới tham gia cộng đồng DC.

-Bạn không nên chụp ảnh mà để lộ mặt hoặc cơ thể trong một cộng đồng như thế này.

-Xóa nhanh đi.

-Có một số người nghĩ rằng mọi người đều sống giống họ trên DC, đúng không?

-Đúng vậy. Một số người chỉ biết đến DM và Instagram thỉnh thoảng vào đây để viết như thế này.

-Xóa nhanh đi.

-Sao người này lại tức giận thế?

-Có lẽ là vì họ nghĩ đây là cộng đồng dành cho phụ nữ.

-Lần đầu tiên bạn chơi búp bê à? Nếu bạn vào đây, tôi sẽ cho bạn xem: []”

________________________

Mỗi lần có thông báo reo, tôi càng làm mới thì càng có nhiều bình luận.

Tôi không biết nhiều, nhưng qua các bình luận thì có vẻ như việc để lộ mặt là không được phép ở đây.

Có khá nhiều người sắc sảo xung quanh.

Tôi phải xóa bài đăng. Chắc hẳn phải có lý do gì đó khiến họ nói như vậy.

Nhưng tôi không biết xóa nó như thế nào. Tôi gõ vào bàn phím.

___________________________

- Tôi sẽ cắt mặt và tải lại. Làm sao để xóa bài đăng?

ᄂĐây là lần đầu tiên tôi vào DC.

- Cô ấy là kiểu phụ nữ đáng để kết hôn. [note62343]

- Nhấn nút xóa ở trên phần bình luận và nhập mật khẩu bạn đã đặt.

____________________________

Tôi nhanh chóng tìm thấy và nhấn nút xóa, và nó yêu cầu nhập mật khẩu.

“…………….”

Tôi không nhớ.

Tôi vừa gõ lại với đồng thời cố gắng nhớ lại mật khẩu của mình.

_______________________________

- Tôi không nhớ.

ᄂTôi nên làm gì?

ᄂ?

- Nút xóa ở đây sẽ biến mất một tháng. Nếu bạn không nhớ mật khẩu, bạn không thể xóa nó.

___________________________________

Nó có hơi khó xử nhỉ.

Nhưng không ổn sao? Bị lộ mặt mình trên internet sẽ không thành vấn đề.

Rồi tiếng chuông thông báo lại reo lần nữa.

____________________________________

ᄂĐó là lẽ thường tình, thường mọi người cũng không để ý đến và quên mật khẩu.

ᄂNgoài việc quên mật khẩu, bạn có trí thông mình hơi kém không?

_____________________________________

“……………..”

Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu sâu sắc trong lòng ngay khi đọc nó.

Tham gia vào internet tất nhiên tôi biết là sẽ có rất nhiều thứ có thể xảy ra, tệ hơn thế là chửi nhau ở đó, nhưng bằng cách nào đó tôi không thể để bình luận này trôi qua.

Tôi gõ bàn phím.

_______________________________________

- Tôi đã tốt nghiệp Đại học Hàn Quốc.

ᄂHahaha Đại học Hàn Quốc LOL

ᄂNếu trí thông minh của bạn đạt đến trình độ Đại học Hàn Quốc, thì Hàn Quốc sẽ diệt vong

ᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏᄏ

____________________________________________

Tại sao một người cùng số ID lại chia bình luận thành hai phần?

________________________________________

ᄂĐúng vậy. Và IQ của tôi cao.

ᄂLOL trí thông minh LOL…

ᄂChẳng đứa trẻ nào tự nhận mình thực sự thông minh cả LOL..

ᄂĐó chỉ là ý kiến chủ quan và đó là sai lầm của bạn. Đánh giá trí thông minh của một người không chỉ đơn giản như vậy. Ta cần nhiều dữ liệu hơn. Và tôi không hiểu tại sao bạn lại làm điều này với một người mà bạn không quen biết.

_________________________________________

Sau đó, một cuộc tranh cãi ngắn đã xảy ra. Khi tôi tiếp tục làm mới, ba phản hồi nữa sẽ xuất hiện mỗi lần.

Sự bực bội của tôi tăng lên, và tôi bắt đầu thở hổn hển. Điều đó hơi lạ.

Lần duy nhất tôi từng nghe nói rằng tôi ngu ngốc là một lần hồi trung học.

Một bất đồng nhỏ đã leo thang thành một cuộc tranh cãi lớn giữa những học sinh khác, và anh ta, bế tắc khi bị logic của tôi phản bác, đã nói.

-Tôi, tôi không có ý đó! À! Thật bực mình, tại sao cậu lại ngốc thế!?

Tôi nghĩ điều đó thật dễ thương. Tôi biết ý định của anh ta, và thực ra tôi không ngốc.

Thời gian đã trôi qua, và ký ức đã phai nhạt, nhưng cảm giác này hoàn toàn không giống như vậy.

____________________________________

ᄂBạn thật là phiền phức LOL

ᄂCái đồ ngốc.

ᄂCon khốn khiếp này.

_____________________________________

Một bình luận khác khiến tôi lại rùng mình.

Con khốn khiếp này? Cái gì thế?

"Ồ thật sao……”

"Ôi, thôi nào!"

Tôi cãi qua cãi lại một lúc, nhưng rồi tôi thực sự bực mình và ném điện thoại lên gối rồi nằm vật ra giường.

Anh ta có biệt tài chọc tức người khác. Anh ta chỉ làm thế sau khi ăn thôi sao?

Tôi làm dịu lại hơi thở dồn dập của mình. Chuyện quái quỷ gì thế này?

Cảm giác khó chịu đã được giải tỏa khi tôi ôm Gấu nhỏ và Bé gấu lớn.

Thời gian trôi qua thật nhanh khi tôi chạm vào những con thú nhồi bông.

***

Thời gian trôi qua thật nhàn nhã.

Không có công việc hay sở thích nào để làm, cuộc sống thật nhàm chán.

Thật khó để dành cả ngày chỉ để chơi với búp bê.

Tôi có nên tìm cho mình một sở thích không, và có thì nó sẽ là gì.

Nhưng tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, và buổi tối trôi qua.

Điện thoại di động của tôi reo.

Đó là tin nhắn từ một số mà tôi không nhận ra.

[Cô Sihyun, đây là quản lý cửa hàng. Cô đã được tuyển dụng. Chúng tôi muốn yêu cầu cô bắt đầu làm việc vào ngày đầu tiên của tuần làm việc tiếp theo].

“………?”

Tại sao?

***

Quản lý cửa hàng ngồi xuống, chân có chút run rẩy. Ngay sau đó, Moon Sihyun bước ra.

“Ồ……”

Người quản lý thốt lên một tiếng cảm thán không rõ khi nhìn Sihyun mặc đồng phục.

Quần dài đen với áo sơ mi đen, tạp dề buộc quanh eo để tôn lên vòng eo thon thả, và tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng.

Ngay từ lúc phỏng vấn cô, ông nhận ra rằng, ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, cô còn có phong thái và tư thế chỉn chu.

Không khí của một nhà hàng đóng vai trò lớn trong doanh số bán hàng.

Đặc biệt là trong một nhà hàng gia đình, nơi mà người ta mong đợi một mức độ tinh tế và sang trọng nhất định.

Nhìn cô, người quản lý cảm thấy hài lòng như thể ông đã sắp xếp nội thất phù hợp hoàn hảo với nhà hàng.

Đó là lý do tại sao trái tim ông chuyển từ chàng trai trẻ sang Moon Sihyun.

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi chọn cô ấy, nhưng đó là lựa chọn tự nhiên đối với cửa hàng này vì lợi nhuận.

***

Người quản lý nói với tôi những gì tôi cần làm và về quy tắc nhân viên ở đây rồi rời khỏi cửa hàng.

Nhà hàng có hai người trong bếp và bốn người ở hành lang để phục vụ, bao gồm cả tôi.

Người phụ nữ bên cạnh tôi nói rằng người quản lý không có mặt mọi lúc, nhưng đôi khi ông ấy sẽ vào cửa hàng và giúp đỡ.

“Sẽ không quá bận rộn đâu. Có ba người thì hơi bấp bênh xíu, vì vậy bốn người sẽ thoải mái. Chúng ta thực sự cần bao nhiêu người? Hmm, 3,5? Ba thì hơi khó, và với bốn, thì có thêm chút thời gian? Hehe. Vậy thì, không cần phải lo lắng nhiều đâu ngay cả khi đây là lần đầu tiên của chị.”

Cô ấy nói chuyện đồng thời động viên tôi. Tên cô ấy là Lee Daram, nhân viên mà người quản lý đã phân công để giúp tôi làm quen với công việc và giám sát tôi. [note62344]

Cô ấy có mái tóc ngắn màu nâu sáng và vóc dáng nhỏ nhắn, tạo cho người khác ấn tượng vui vẻ và hoà đồng trong cả lời nói và hành động.

Lee Daram bắt đầu kiểm tra trang phục của tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Nhưng, trời ạ… tỷ lệ cơ thể của chị… hay đúng hơn là, khí chất của chị thực sự có phần rất trưởng thành? Giống như hình ảnh mà em luôn muốn trở thành vậy á. Chị hẳn đã được nghe điều đó rất nhiều, đúng không?”

“Không, đây là lần đầu tiên tôi nghe điều đó.”

“Thật sao!?”

Sau đó, Lee Daram mở to mắt khi cô ấy tiếp tục lẩm bẩm một mình, rồi liếc nhìn đồng hồ.

“À. Chúng ta có thể bắt đầu ca làm ngay bây giờ. Em sẽ chăm sóc chị thật tốt. Hãy cùng nhau cố gắng hết sức nhé!”

Đi theo Lee Daram, tôi rời khỏi phòng dành cho nhân viên và bước vào nhà hàng được thắp sáng ấm áp.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nghe mình sẽ được chỉ bảo quá kỹ và muốn từ chối.

Tôi luôn làm tốt, ngay cả khi mới vào nghề.

Hơn nữa, điểm mạnh chính của tôi là trí nhớ, lý luận và khả năng ứng dụng, và vì được dạy dỗ nhiều nên tôi rất giỏi nắm bắt tình huống.

Tôi hình dung mình được khen ngợi như thường lệ, như thể đây không phải lần đầu tiên của tôi.

"Hai đĩa này cho bàn 13."

"Được."

Tôi lấy đĩa từ bếp và đặt lên xe đẩy.

Tất cả các món ăn đều trông ngon lành.

Sự nổi tiếng của nhà hàng dường như phụ thuộc đáng kể vào kỹ năng nấu nướng của đầu bếp.

Tôi bước ra hành lang bằng xe đẩy; ánh sáng thậm chí còn đẹp hơn.

Có nhiều người hơn trước.

Sau đó, trong vài giây, tôi nhìn chằm chằm một cách vô hồn và lại bước đi.

Tâm trí tôi cảm thấy mơ hồ. Đã bao lâu rồi?

À.

Tôi nhanh chóng nhớ ra và bước đến chiếc bàn phía trước.

“Đây là mì ống carbonara và bít tết T-bone mà bạn đã gọi.”

“Ờm…? Chúng tôi vừa mới đến thôi mà?”

Thời gian trôi qua thật chậm.

Và mọi chuyện diễn ra khác với những gì tôi nghĩ.

Tôi không mắc lỗi lớn nào, nhưng có rất nhiều lỗi nhỏ.

Mỗi lần, Lee Daram đều đến và chỉ cho tôi những việc cần làm.

Khi những lỗi tương tự lặp lại, tôi dần cảm thấy tinh thần mình xuống dốc.

Việc mắc lỗi không làm tôi bận tâm.

Nhưng việc lặp lại những lỗi tương tự thì thật kỳ lạ.

Bình thường thì không như vậy.

Có lẽ là do tôi không quen với môi trường này, đúng không?

Chắc là như vậy rồi.

Các nhân viên không hề khó chịu hay phàn nàn khi tôi mắc lỗi.

Có lẽ họ đang noi theo bản tính nhẹ nhàng của người quản lý.

Có vẻ tự nhiên vì đây là lần đầu tiên của tôi.

Thực ra điều đó khiến mặt tôi nóng bừng.

Sau đó, không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Giờ cao điểm buổi tối đã đến.

Mọi người trừ tôi dường như đều đang di chuyển với tốc độ gấp đôi. Sự bối rối mà tôi cảm thấy giờ đây lại quay trở lại.

Và thế là công việc bán thời gian của tôi kết thúc.

***

“Làm tốt lắm.”

Sau khi dọn dẹp và chào hỏi nhau, mọi người lần lượt rời đi.

Tôi thay quần áo và ra ngoài. Trời tối và lạnh.

Tôi ngồi xổm xuống cầu thang bên ngoài tòa nhà. Mọi người đi ngang qua phía trước.

Tôi thở dài một lần. Có lẽ vì vẫn còn đầu xuân nên tôi vẫn có thể thấy hơi thở của mình.

-Thở dài.

Sau khi cơ thể tôi thay đổi, mọi thứ không diễn ra như dự định.

“Sihyun!”

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói đột ngột từ phía sau.

Khi tôi quay lại, Lee Daram đang ở đó.

Cô ấy có vẻ là người bận rộn và khó khăn nhất trong số các nhân viên phục vụ, nhưng giọng nói của cô ấy vẫn còn sức sống.

Nhìn qua, tôi thấy cô ấy có một vài huy hiệu trên người, một chiếc túi thân thiện với môi trường cùng mái tóc nâu bồng bềnh của cô ấy.

Trang phục thường ngày của Lee Daram rất phù hợp với tính cách của cô ấy.

"Em đã tìm chị được một lúc rồi đấy, hoá ra chị ở bên ngoài. Hôm nay thế nào?"

"Ổn."

Tôi chần chừ không muốn nói ra vì danh dự của tôi.

Lee Daram đã giúp tôi từ đầu đến cuối.

Ngay cả khi đó và bây giờ, Lee Daram không bao giờ tỏ ra không hài lòng.

Cô ấy có vẻ thích thú.

"Chị đi về đường nào vậy? Ồ, cùng đường với em đấy. Chúng ta cùng đi nhé."

Trong suốt chuyến đi, cô ấy nói về nhiều điều thú vị, đồng thời cảm nhận được tâm trạng của tôi có hơi chùng xuống nên cô mở lời động viên.

"Lần đầu tiên mà chị làm tốt lắm, em thậm chí đã làm vỡ bát đĩa vào ngày đầu tiên."

Sự quan tâm nồng hậu của cô ấy khiến tôi càng cảm thấy lạc lõng hơn.

Khi chúng tôi đi, Lee Daram dần tụt lại phía sau vì sải chân của cô ấy ngắn hơn của tôi.

Cô ấy sẽ vội vã đuổi kịp, rồi lại tụt lại phía sau, cười khúc khích ngượng ngùng mỗi lần đuổi kịp.

Khi chúng tôi đến một tòa nhà nhất định, chúng tôi chia tay nhau để rẽ hướng khác.

Có chút do dự, tôi lên tiếng trước.

"Daram, cảm ơn em đã giúp đỡ tôi."

Môi tôi cảm thấy nặng nề. Tôi không thể làm như vậy. Trong công việc gia sư, nếu bạn không theo kịp, bạn sẽ bị bỏ lại phía sau.

"Không sao, nó ổn mà. Em thích dạy cho người mới lắm."

Lee Daram lại cười khúc khích.

Thực sự, dù là do cô ấy nghĩ vậy hay đó là lòng tốt của cô ấy, thì lời nói của cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy khá hơn một chút.

"Nhưng, trông chị có vẻ hơi khác so với suy nghĩ ban đầu của em đấy? Lúc đầu, chị toát ra khí chất như thể có thể làm mọi việc hoàn hảo và chỉnh chu."

Tôi dừng bước khi nghe cô ấy nói.

Lee Daram tự cười một mình, rồi quay sang tôi, khiến tôi có hơi giật mình.

"Ồ! Không, ý em là... Ừm... À! Chị trông dễ thương hơn em nghĩ nhiều đấy! Không phải theo nghĩa xấu đâu. Chị hiểu ý em chứ?"

Lee Daram ra hiệu điên cuồng khi cô giải thích.

Chỉ có thế thôi.

"À, đây là điểm dừng của em rồi."

Lee Daram dừng lại trước một tòa nhà đầy màu sắc.

Tòa nhà tràn ngập màu neon.

Bên trong, mọi người đang vận hành máy móc cao ngang họ.

"Đây là...?"

"À, đây là một khu trò chơi điện tử. Em rất thích nơi này từ khi còn nhỏ. Em thường ghé qua đây sau giờ làm."

Lee Daram hơi ngại ngùng xoay tóc sang một bên.

Những dải màu sắc rực rỡ bên trong, những máy chơi điện tử lớn, tiếng nhạc lạ phát ra.

Đó là nơi tôi thường không ngó ngàng đến.

Nhưng.

Một nơi rộng lớn, tràn ngập màu neon, tiếng bíp phát ra liên tục.

Tôi không thể rời mắt khỏi nó.

Lee Daram nhìn tôi chăm chú.

"Sihyun, chị đã từng đến khu trò chơi điện tử chưa?"

"Chưa, chưa từng đến."

"Thật sao!?"

"Ừ."

“Cũng đúng ha, một quý cô như vậy-”

Cô ấy lẩm bẩm một chút, rồi đột nhiên, Lee Daram toát ra một chút e thẹn.

Sau một hồi im lặng, cô ấy nói.

“Được rồi, nếu cậu có thời gian, chị có muốn đi cùng em không?”

Đôi mắt của Lee Daram sáng hơn trước.

Truyện Chữ Hay