-Tôi biết tôi là con dối…tôi không muốn ở cái thân phận này nữa…mệt mỏi lắm rồi!
Phong chống tay vào bàn, vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt nhìn vào đâu đó…xa xăm lắm, nhưng cậu cũng chẳng thể định vị rằng nó đang ở đâu.
-Cậu đang nói gì vậy? Toàn chuyện linh tinh!
Vũ hất cằm, biểu hiện của cậu khi không tin hay là coi điều đó là điều lạ lắm.
-Tôi đã quyết định dời xa nơi này…không muốn làm điều gì có ích cho người tôi không yêu nữa…
-Phong cậu…
Đến lúc này thì khuôn mặt thản nhiên kia của Vũ mới tỏ ra lo lắng.
Cậu nhìn thấy cái gì đó rất lạ trong đôi mắt đẹp của người nghệ sĩ tài năng kia.
-Tôi phải từ bỏ người con gái không thể thuộc về tôi …
-Cậu có bạn gái???
-Ừ, cái người mà sẽ không bao giờ thuộc về tôi…vậy mà tôi lại hi vọng…tôi lại định làm cái điều ngu ngốc đó. Tôi đã cắt đứt rồi!….Tôi muốn nói lời cuối cùng nên mới đến đây!
-THế rốt cuộc cậu định đi đâu, cái tên khốn này!
Vũ nắm lấy tay Phong, níu kéo.
-Cậu đang lo cho tôi à?
-Ớ..ai, ai lo chứ, tôi tôi…
Bị bắt thóp, Vũ giật mình, bỏ tay ra rồi lấp liếm
-Hơ, sau này nếu có gặp lại….thì chúng ta sẽ làm an hem tốt mãi nhé!…Được không?
Phong cười, cậu quay lưng đi.
Trong lòng Vũ dâng lên sự hụt hẫng, nỗi buồn…
Đang đi thì Phong quay lại nói.
-Cẩn thận với Tuấn đó!
Nói câu ngắn gọn rồi cậu quay chân, đi thật nhanh như không muốn nhìn thấy cái khuôn mặt ngu ngu của Vũ nữa.
Còn lại Vũ, cậu hơi ngớ ra khi nghe câu nói của Phong.
“Cái chuyện qoái rì không biết, tên này buốt đầu à….hay thần kinh phân liệt??”
-THằng khốn, dám lừa ông à!
Xoảng…..
Tiếng cốc chén vỡ trong ngôi nhà vốn rất chi là yên tĩnh, quy củ.
-Sao ông có thể làm như vậy. Tôi quá thất vọng về ông rồi.
-Bà thôi đi, bà muốn gì nào??
Tiếng cãi nhau, to tiếng vang từ tầng trên xuống dưới nhà.
Xoảng…
Lại tiếng cốc chén vỡ nữa….hình như là đại chiến thế giới thứ .
-Ông nói đi, ông còn giấu tôi bao nhiêu thứ…ông nói đi, ông coi tôi là cái gì???
Người đàn bà uất ức nói lên suy nghĩ của mình trong tiếng nấc.
Bà đang khóc, khóc vì chồng mình
-Tôi nói bà thôi đi mà, mọi chuyện không như bà nghĩ.
Ông thì như đang cố nhẫn lại, đang cố kìm ném nỗi bực trong lòng, đang cố nghe bà nói.
-Không như tôi nghĩ thì nó thế nào??? Ông làm bố thế à…ông đã làm hư đứa con của chính mình….ông…chính ông đã giết “ NÓ”….ông ác độc quá đi mất thôi.
-Tôi có lí do, bà thôi ngay đi,..!
Không thể chịu được nữa, ông hét lên.
Câu hét chứa đựng sự nhẫn nhịn bấy lâu nay.
-Ông, ông giấu “ NÓ” ở đâu rồi!??
-Tôi đã tìm rồi, tìm rồi bà biết không?, nhưng không thấy đâu.
-Ông làm ăn phi pháp, tôi biết hết…ông đừng có như thế nữa..
Xoảng….
Nó bước vào nhà, cái nơi mà nó luôn cảm thấy cực kì ấm áp.
Nhưng lần này là sao? Nó nghe thấy tiếng cãi nhau trên phòng của bố mẹ, họ đang làm cái gì không biết.
Ngay lập tức, thông tim được truyền thẳng tới các noron thần kinh, não bộ sử lí và nước mắt trực trào.
-Bố mẹ đang làm cái gì vậy??
người ngoảnh ra, thấy đứa con gái đáng yêu của mình thì không cầm được lòng.
Mẹ nó bỏ đi, bố nó đứng nhìn…
Rốt cuộc chuyện này là sao? Nó thắc mắc.
-Đã có chuyện gì vậy bố?
………….
-KHốn kiếp! Chỗ chúng mày nhăn nhở ở đây à?
Bộp bộp.
Nó dùng gậy đập mạnh vào mấy thằng du côn đang lộng hành trên phố.
-Chạy đi, chạy đi!
Tiếng bọn chúng trong bóng tối nghe mới bực làm sao, …nó cười….cười nhếch môi…
-Muốn chạy à?? Gây trong địa bàn của t xong là muốn chạy à??? Hừ hừ
Nó giơ tay ra…bọn đàn em biết ý, đặt thanh kiếm gỗ vào tay nó.
Nó bắt đầu trình diễn môn võ mà mình đã được rèn luyện bao nhiêu năm qua.
Kiếm chém vào người, kiếm đập vào đầu, vào chân…
Nó cứ chém, cứ coi như bọn côn đồ này là cỏ rác.
Hay là nơi mà giúp nó xả strees sau nỗi bực mình vừa rồi.
Bộp bộp bộp…
Giơ chân lên, nó đạp phát mạnh vào bụng tên, tay thì đấm thẳng vào mặt tên khác.
Mấy tên gục xuống, nó đặt chân lên mặt tên.
-Sao? GIỜ định thế nào?
-Em, em xin lỗi ạ!
-Xin lỗi á??? _Nó cười.
-…
-MÀY NGHĨ XIN LỖI LÀ XONG À!
Dùng chân đạp thật mạnh khiến tên đó đau đến mức rên rỉ như con sắp chết.
Tiếng còi cảnh sát vang lên trong đêm
….(Chẳng biết viết thế nào, các bạn tự tưởng tượng giúp)
-Chị, đi thôi, cảnh sát đến rồi.
-Chị, xe đây, chúng ta phải đi thôi
Mấy thằng đàn e chuẩn bị xe, sắp xếp lại hiện trường và giục nó đi.
Nhưng…..
Nó đang bực, giờ bất cứ cái gì chướng mắt là nó phải giải quyết, ….kể cả cảnh sát.