Edit: Nhi Yến
Beta: Maria
–
9
Lúc về đến nhà, Lệ Hựu Đình vẫn chưa quay lại.
Mẹ chồng nghiêm mặt gọi tôi vào phòng của bà ấy.
Tôi siết chặt túi quần trong vô thức, sợ bà ấy sẽ tịch thu thẻ của tôi.
Kết quả là bà ấy lấy ra một cây kim tiêm.
“Phí Tư Nguyệt, cô đã gả vào nhà họ Lệ lâu như vậy rồi, cô có thể đợi nhưng tôi không thể đợi được. Đêm nay, dù gì cô cũng phải…”
Mẹ chồng cầm cây kim làm động tác “chọc chọc”.
Trước mặt mẹ chồng, tôi là một cô con dâu ngoan ngoãn nên tôi đồng ý ngay, cầm kim rồi rời đi.
Về phòng, tôi đi tắm.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy Lệ Hựu Đình cầm cây kim mà mẹ chồng đưa cho tôi, trầm ngâm ngồi bên giường.
Tôi giật mình sợ hãi.
Nam chính trong loại tiểu thuyết này ghét nhất là bị phụ nữ tính kế, đối mặt với phụ nữ chọc TT, bọn họ luôn cách càng xa càng tốt.
Để không bị giảm số tiền chu cấp của mình, tôi quyết định biện minh cho mình.
“Chồng ơi, đây là của mẹ đưa, em thề, em không định dùng loại này…”Lệ Hựu Đình gật đầu.
“Em thật sự không cần.”
Rồi anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán.
“Em muốn có con?”
Tất nhiên là tôi không muốn!
Tôi là nữ phụ, mang thai con của nam chính cũng đồng nghĩa với việc tìm chết!
Đợi đến khi nam chính yêu nữ chính, anh ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách khiến con của tôi chết!
Nhưng tôi không dám lắc đầu.
Làm trái ý nam chính là tội lớn.
Tôi ngượng ngùng gật đầu: “Tất nhiên rồi, anh là chồng em, đương nhiên là em muốn một đứa con thuộc về chúng ta. Nhưng mà chồng ơi…”
Tôi bày ra vẻ hiểu chuyện.
“Chồng à, anh bận rộn công việc, lại còn trẻ, em thấy chuyện có con này không” vội.
Chữ cuối cùng vẫn còn nghẹn trong cổ vì Lệ Hựu Đình đã kéo tôi lại ngồi lên đùi anh ấy, bắt đầu trổ tài hôn.
Anh ấy vừa hôn vừa nói.
“Nếu Nguyệt Nguyệt sốt ruột như vậy, vậy thì chồng em sẽ thỏa mãn em.”
A…huhuhuhuhu!
10
Cốt truyện không đúng.
Cực kỳ không đúng!
Tôi nhìn Lệ Hựu Đình đang ngồi trên ghế sô pha lột vỏ nho cho tôi, vẻ mặt phức tạp.
Trong tiểu thuyết, đối tượng đầu tiên Lệ Hựu Đình lột nho cho là nữ chính, nhưng không ngờ lại biến thành tôi.
Đúng lúc đó bạn thân gửi tin nhắn cho tôi.
“Nguyệt Nguyệt mau xem tường wechat của tao đi! Tao thoát ế rồi! Mày thấy bạn trai tao đẹp trai không?”
Tôi vui vẻ nhấn mở tường wechat của cô ấy.
“Dáng vẻ bạn trai mình đeo tạp dề nấu cơm cho mình đẹp trai quá đi mất!”
Người đàn ông trong ảnh khoảng 36, 37 tuổi, mặc áo phông trắng đơn giản và quần đùi, trông có vẻ hơi lưu manh, đang cau mày cầm thìa nhìn nồi, hơi không phù hợp với khí chất của anh ấy.
Trần Tình và Tần Châu, cô tiểu thư kiêu kỳ và chú quân nhân đã xuất ngũ, đây là couple chính thức thứ hai trong truyện.
Lúc trước, hai người họ chính là động lực để tôi đọc hết cuốn tiểu thuyết này.
Không có sự chen chân của nam phụ như cặp nam nữ chính, cặp đôi này luôn ngọt ngào như vậy từ đầu đến cuối.
Tôi nhanh chóng bình luận.
“Chúc mừng Tình Tình! Chú mãi mãi là thần! Chú vĩnh viễn đẹp trai nhất!”
Không biết Lệ Hựu Đình đã đi tới từ lúc nào, tôi chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một làn gió mát.
“Hừ, vĩnh viễn đẹp trai nhất?”
Anh ấy nheo mắt.
“Vợ à, hôm qua lúc em cầu xin anh tha cho em, em không nói như vậy.”
Mẹ chồng ở bên cạnh ôm ngực như lên cơn đau tim.
Tôi hơi ngượng ngùng: “Hehe, chồng à, anh mới là mãi mãi là thần, chú của Trần Tình chỉ xứng xách giày cho anh!”
Vì tiền chu cấp trong tương lai của tôi, chú à, chỉ đành uất ức chú thôi!
Lệ Hựu Đình khẽ hừ nhẹ, giơ tay đút cho tôi một quả nho.
“Ding dong.” Chuông cửa vang lên.
Người làm ra mở cửa.
“Anh Lệ, đây là bộ lễ phục anh đặt thiết kế riêng vào năm ngày trước.”
Lệ Hựu Đình kéo tôi trở lại phòng, lấy lễ phục đặt thiết kế riêng ra.
Khi thấy chiếc váy này, tôi hơi kinh ngạc.
Từ dưới lên trên, lễ phục chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt, bên trên được đính hàng trăm viên kim cương.
Đây là bộ váy đầu tiên mà nam chính tặng cho nữ chính trong tiểu thuyết, có tên “nước mắt bầu trời sao”.
Sao bây giờ lại có thể xuất hiện trước mắt tôi?
Tôi chưa kịp hoàn hồn, Lệ Hựu Đình đã kéo khóa váy tôi xuống.
“Thử nó đi.”
Tôi nhảy sang một bên: “Thử thì thử, anh đừng có động tay động chân chứ!”