Từ ngày Kikka và mẹ cô được giới thiệu với tôi, cả hai bắt đầu dọn tới sống chung với chúng tôi tại gia tộc Saionji.
Tôi quyết tâm phải trông chừng thật cẩn thận cả Kikka lẫn Shirayuri khi ở nhà.
Tôi sẽ dừng bất kỳ hành vi nào có thể gây rắc rối và ngăn không để chúng dẫn chúng tôi tới sự sụp đổ.
Rồi một ngày nọ, cuối cùng tôi cùng bắt gặp được một vụ.
Khi tôi trở về nhà sau chuyến đi dã ngoại, băng qua khu vườn để về phòng…
“Đưa cho em!”
“Á…!”
Kikka giật lấy một con búp bê từ tay Shirayuri và hất ngã em ấy. Đây chính là một cảnh từng xuất hiện trong phim “Cô dâu Shirayuri”.
Haizzz, tôi biết ngay là kiểu gì cũng thành ra như này mà!
Tôi đã hy vọng là hai chị em sẽ hòa thuận với nhau mà không xảy ra xích mích gì rồi, nhưng đời đâu như là mơ, làm sao mà suôn sẻ như thế được.
Tối cố bình tâm lại, dù có hơi sốc trước hiện thực mà tôi đã lo sợ rồi nhanh chân bước tới.
“Cả hai làm gì ở đây thế?”
Tối xen vào giữa cả hai, cố nói chuyện với giọng bình thường nhất có thể, để không có vẻ như tôi đang đổ lỗi cho một trong hai người.
“A…”
“Onii-sama…”
Nhìn thấy tôi, cả hai đều trưng ra biểu cảm khác biệt nhau. Tôi để ý thấy Kikka giấu con búp bê giật từ Shirayuri ra sau lưng. Tôi cất tiếng hỏi : “Kikka, em giấu gì thế?” trong khi giả vờ bối rối.
“....”
“Là búp bê của Shirayuri đúng không?”
Cả Shirayuri và tôi đều chờ Kikka trả lời.
“Nếu em muốn chơi, thì chỉ cần lịch sự hỏi xin là Shirayuri sẽ cho mượn, em có biết không?”
“....”
Kikka khẽ thì thầm gì đó để đáp lại lời tôi.
“Hmm?”
Tôi quỳ xuống ngang tầm mắt Kikka, cố không làm em ấy sợ và nhẹ nhàng động viên bằng một nụ cười : “Anh không hề giận đâu, thế nên sao em không nói anh biết nhỉ?”
“....Mẹ nói em là mọi thứ của chị rồi cũng là của em, thế nên em mới lấy hết.”
………………..À, hóa ra là thế!
Tôi vốn đã hơi nghi ngờ rồi, nhưng giờ thì chắc chắn luôn–mẹ kế là nguồn cơn của mọi rắc rối này.
“Mẹ em nói thế thật sao, Kikka?”
“Dạ.”
Tôi hỏi lại cho chắc, và câu trả lời của em ấy vẫn thế.
Trời ơi là trời, bà mẹ kế sao mà thâm độc quá vậy!
Nhưng ngẫm lại thì đúng là cũng có lý. Hành động của một đứa trẻ mới bốn tuổi cũng chịu ảnh hưởng từ mẹ là nhiều nhất mà.
Tôi cố nghĩ cách để tách Kikka khỏi mẹ, đồng thời chỉnh đốn lại hành vi của em ấy luôn.
“Hiểu rồi. Nhưng Kikka này, anh thực lòng muốn em trở thành một thiếu nữ tốt bụng và không lấy đồ của người khác.”
“.....”
“Được không, Kikka? Xin lỗi Shirayuri và tử tế hỏi xin xem chị ấy có muốn chơi búp bê cùng em không nhé.”
Con búp bê mà Kikka giật từ tay Shirayuri là món quà quý giá mà người mẹ quá cố của chúng tôi tặng cho Shirayuri, chất chứa những kỷ niệm đẹp đẽ về bà ấy.
Trong cốt truyện gốc, Kikka đã xé con búp bê này thành từng mảnh, và Shirayuri đã rơi nước mắt khi cố gắng chắp vá chúng lại bằng đôi tay vụng về của mình.
Kikka nhìn con búp bê, lại quay sang nhìn tôi và Shirayuri một lúc, rồi cuối cùng nhỏ giọng nói : “Em xin lỗi vì đã lấy con búp bê…” và trả lại nó.
Tôi xoa đầu Kikka và khen em ấy : “Em xin lỗi là đúng đó, Kikka. Quả là một cô bé ngoan mà.”, em ấy đáp lại bằng vẻ ngượng ngùng: “....Ừm…” và nở nụ cười nhẹ nhõm.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Haizzzzz…..
Căn nguyên mọi chuyện chính là mẹ kế, giờ tôi biết mình cần làm gì rồi đấy.
Tôi bắt đầu từ việc dò la thông tin bằng cách hỏi những người hầu của gia tộc Saionji về người mẹ kế.
Sau bữa tối, tôi đến thăm cha tôi, người đang ngồi trong văn phòng làm việc, để nói chuyện.
“Thưa cha, con có chuyện cần bàn với cha ạ.”
“Là gì?”
“Là về Kikka ạ. Con muốn chịu trách nhiệm giáo dục cho em ấy từ bây giờ.”
“Ồ?”
Cha gấp cuốn sách đang đọc lại và quay sang tôi, sẵn sàng nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói.
“Kikka tới đây chưa được bao lâu và không biết nhiều về truyền thống gia tộc chúng ta. Em ấy dành nhiều thời gian với mẹ kế, nhưng con tin là sẽ tốt hơn nếu để con trực tiếp dạy dỗ em ấy về lối sống của gia tộc ta.”
Nghe tôi nói xong, bố tôi trầm ngâm suy nghĩ : “Hmm”, ông suy tư một lúc rồi nói.
“Đúng nhỉ…Nhưng mà, con bé mới bốn tuổi thôi đấy. Ta nghĩ bây giờ cứ để con bé làm trẻ con đã cũng được, chẳng cần phải gấp rút học hành làm gì.”
“Không đâu ạ, dù bốn tuổi nhưng em ấy đã là thành viên của gia tộc Saionji. Nhiệm vụ của anh cả là hướng dẫn cho người em. Nếu ai phải dạy cho em ấy thì đó phải là con.”
Tôi nói điều này với giọng kiên định, tay gõ xuống bàn với một tiếng “cạch” vang vọng.
Lẽ ra tôi nên nói cha nghe về những gì tôi nghe từ người hầu về bà mẹ kế, rằng bà suốt ngày kéo Kikka đi mua sắm, dạy học mà không hề chú tâm tới em ấy, và rằng bà ấy thẳng thừng tuyên bố rằng sự xa xỉ này là quyền lợi của con gái bà.
Nhưng tôi biết có thể cha yêu mẹ kế, nên thà rằng tôi bày tỏ mong muốn chân thành của mình là chăm sóc cho em gái, còn hơn là gây ra những đổ vỡ không đáng có.
Và để giải quyết chuyện này, tôi có một thông tin quan trọng muốn chia sẻ tới cha tôi.
“Và ngoài ra—gần đây con đã thức tỉnh dị năng rôi.”
“Cái gì…?
“Tới đây.”
Theo tiếng gọi của tôi, một con thú to lớn với bộ lông trắng muốt không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh tôi.
“Không thể nào…Là Bạch Hổ!”
Đúng vậy, như miệng cha tôi vừa thốt ra, con thú đáp lại tiếng gọi của tôi không gì khác chính là Bạch Hổ, thủ hộ của gia tộc Saionji đấy.