Trên đường lớn, một đám người cao to vạm vỡ mặc đồ đen bao vây lấy một ông chú tầm năm mươi tuổi làm không ít người qua đường phải dừng lại nhìn xem. Ông chú run lẩy bẩy đứng giữa họ, trái tim già nua yếu đuối bị họ dọa cho suýt thì ngừng đập. Cũng bởi vì quá kinh hoảng, nên khi họ hỏi ông chủ nhân của chiếc điện thoại này ở đâu, ông không đáp mà chỉ biết loay hoay rồi nói linh tinh:
“Tôi không làm gì ác độc cả, tôi chỉ là một tài xế quèn, các cậu tìm nhầm người rồi! Tôi được pháp luật bảo vệ, nếu các cậu làm gì tôi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy! Tôi có con nhỏ cần nuôi, vợ tôi cũng cần tôi, xin các cậu đừng hại tôi!”
Một người trong đó mặt mũi dữ tợn phải lên tiếng ngăn ông lại:
“Chúng tôi chỉ muốn hỏi chủ nhân của điện thoại này đang ở đâu! Trả lời đi, sau đó thì cút được rồi!”
Mẹ nó, cái ông già này làm gì cứ nói loanh quanh, trả lời câu hỏi của ông đây không phải được rồi à? Ông ta đã lẩm bẩm hơn mười lăm phút rồi, năm phút trước đó nữa thì sốc đến mức thở hổn hển nằm vật ra đất làm họ phải mất thời gian hồi sức cho ông ta.
Họ tìm được đến đây là có nguyên do cả. Có một điều Tiêu Linh không biết là điện thoại của cô đã được gắn định vị, trước đó khi Hoắc phu nhân lấy nó đi thì đã động tay động chân lên nó rồi mới trả cho cô.
Hôm nay người của Hoắc Tư Thần triển khai tìm kiếm dựa theo định vị thì thấy điểm đỏ trên bản đồ liên tục di động mà không theo một phương hướng nhất định nào cả, họ lại ở trong trung tâm thành phố đông đúc nên rất khó theo dấu. Mãi mới chặn được chiếc xe có tín hiệu thì gặp phải ông chú già lẩm cẩm này, bọn họ làm không tốt sẽ bị Hoắc tổng trách cứ đó!
Bỗng lúc này, âm thanh bánh xe lê trên trường lớn kin kít vang lên bên tai họ. Chiếc xe thể thao bốn chỗ màu đỏ đổ nghiêng và dừng lại ngay bên đường, phía sau xe còn bốc khói nghi ngút trông rất đáng sợ.
Hoắc Tư Thần mở cửa bước xuống, đám người lập tức chỉnh tề xếp thành hai hàng, tạo thành một lối đi cho anh.
“Xin chào Hoắc tổng!”
Hơn mười mấy tên thanh niên cao to mặc áo đen đồng loạt cúi chào, cảnh tượng hết sức dọa người. Ông chú tài xế lúc này đã ngã ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi về phía mình. Ông đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, tay chân run cầm cập.
Hoắc Tư Thần dừng chân trước người ông, từ trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng hỏi:
“Điện thoại lấy được từ đâu?”
Khí thế của anh như xông thẳng lên tận trời, một đám người đứng gần đều cảm giác sống lưng lạnh ngắt. Hoắc tổng giận thật rồi, ông chú này sao còn không biết điều mà cứ run bần bật thế kia?
Một tên nhanh nhẹn khều ông chú kia, nói:
“Trả lời!”
Ông chú bấy giờ mới tái mặt mà lắp bắp nói: “Trước… trước cửa bệnh viện.”
Bệnh viện? Hoắc Tư Thần nghe hai từ này mà không khỏi nhíu mày:
“Bệnh viện nào? Nói rõ.”
Ông chú mếu máo kể lại chuyện sáng nay mình bắt gặp một cô gái lao đầu ra giữa đường bắt taxi ra sao, rồi ông đã cầm cái điện thoại này thế nào, sau đó khóc nói:
“Trời ơi, tôi đâu có làm gì, các cậu đừng có làm bậy, tôi được pháp luật bảo vệ đó…”
Sau khi ông giải thích, sắc mặt lạnh lẽo của người trước mắt rõ ràng hòa hoãn hơn nhiều. Chỉ nghe người đàn ông mặc vest đen nói:
“Đưa ông ấy về nhà, đừng quên chuẩn bị tiền tổn thất tinh thần.”
Dặn dò một câu xong, Hoắc Tư Thần trở lại xe, khởi động xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện trong trung tâm thành phố. Vốn anh còn đang phát điên khi biết Tiêu Linh rời nhà mà không nói gì, còn tưởng cô bỏ trốn. Nhưng may mắn không phải như anh nghĩ.
Trong khoảnh khắc đó, anh thấy tim mình như nhói lên theo từng hồi, lồng ngực cũng căng đau. Nếu cô cứ như vậy im lặng đột nhiên trốn mất thì chứng tỏ cái thai kia không phải của anh, và cô chỉ đang lợi dụng anh kiếm chút tiền, chuyện này mới là chuyện khiến anh tức giận nhất.
Trên đường đến bệnh viện, điện thoại của Tiêu Linh đột nhiên rung lên. Anh nhìn màn hình, thấy tên người gọi là “chị” thì nhấn nghe, sau đó mở loa ngoài.
“Chú tài xế phải không? Giờ chú đến bệnh viện đi, em tôi bảo tôi gọi cho chú này.”
Hoắc Tư Thần thấp giọng hỏi:
“Có tiền rồi?”
Không phải ông chú kia nói Tiêu Linh vì quên ví ở nhà mà người thân không có tiền nên ông mới phải cầm điện thoại của cô đi sao?
“Ơ hay, thì có rồi mới gọi cho chú chứ?”
Đúng lúc này, Hoắc Tư Thần lại nghe được một giọng nam bên cạnh chị gái của Tiêu Linh.
“Ánh Vân, thằng nhóc vừa rồi là bạn học cũ của Tiêu Linh à?”
“Bạn cũ cái gì? Nói không chừng là thằng bạn trai vẫn luôn bao nuôi nó đấy, con nhóc này được nhiều thằng theo đuổi lắm.”
Tiêu Ánh Vân cứ nghĩ là ông chú kia đã tắt máy rồi nên đút điện thoại vào trong túi quần, sau đó bực dọc nói:
“Anh quan tâm em gái của em quá đó, bộ thích cái vẻ ngoan ngoãn hiền lành của nó rồi à?”
“Nào có nào có, anh chỉ yêu mình em thôi, Ánh Vân của anh là nhất. Anh chỉ tò mò sao cậu ta lại cho Tiêu Linh mượn tiền, còn nói sẽ giúp bố em trả tiền viện phí nữa.” Trương Minh Tuấn vội vàng thanh minh với bạn gái.
“Không biết, anh đừng nhắc đến nó nữa, nhắc là em bực mình.”
Tiêu Ánh Vân không vui giậm chân, nghĩ đến đứa em may mắn của mình là lại khó chịu. Sao số nó tốt vậy chứ, câu được một thằng nhóc nhà giàu! Căn nhà mà cô đang ở chắc cũng của thằng nhóc kia cho thuê với giá rẻ đây mà.
Nói đến đây thì hai người nghe tiếng Tiêu Linh gọi vào ăn cơm chiều, vội vàng nháy mắt với nhau rồi đi qua chỗ đó.
Bấy giờ, Hoắc Tư Thần cũng dừng xe trong bãi đỗ của bệnh viện. Anh vừa nguôi giận thì nghe được những thứ khiến tâm trạng mình xấu đi, Tiêu Linh có bạn trai cũ, hơn nữa còn được bao nuôi? Vậy cô tìm đến chỗ anh cũng vì lý do này hay sao?