Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi tháng phải trả tiền thuê nhà cho chị gái, Tiêu Linh đã thấy nhức đầu. Cô đưa chị gái vào xem bên trong, nơi này khắp nơi đều là đồ tốt, có tranh treo tường, có đèn chùm rực rỡ, sofa cũng thuộc loại chất lượng cao.
Tiêu Ánh Vân quăng cho cô ánh mắt ghen tỵ:
“Bạn của mày giàu thật đó, căn nhà này mày thuê một tháng bao nhiêu?”
“Em vẫn chưa hỏi, chắc không cao lắm đâu.” Tiêu Linh ngớ ra.
Đúng vậy, cô còn chưa biết Hoắc Tư Thần sẽ bắt cô trả bao nhiêu cho căn nhà này, chẳng lẽ để một mình cô chi tiền sao? Vậy thì cô thà nói cho chị gái biết hoàn cảnh hiện giờ của mình còn hơn.
Lúc này, Tiêu Ánh Vân ngồi xuống trên ghế sofa rồi vắt chéo chân bấm điện thoại, miệng thì hỏi:
“Vậy à? Mà mày không ở đây thì ở đâu?”
“Em ở nhà bạn.”
“Ồ, từ đã, trên cổ mày có dấu gì vậy?” Tiêu Ánh Vân tinh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ Tiêu Linh, giật mình hỏi: “Mày có người yêu à?”
“Không, em bị dị ứng thôi.” Tiêu Linh hơi hoảng, vội đưa tay kéo cổ áo lên, mặc dù đã chọn áo cao cổ nhưng vẫn khó che được dấu vết mà Hoắc Tư Thần để lại. “Nếu không còn chuyện gì thì em đi đây.”
“Khoan đã.” Tiêu Ánh Vân gọi cô lại. “Mày không ở đây thì việc nhà ai làm?”
Tiêu Linh nhíu mày:
“Chị tự làm không được sao?”
Tiêu Ánh Vân nhún nhún vai rồi nói:
“Tao bận lắm, không được. Hay mày về đây ở đi, dù sao nhà cũng rất to.”
Bấy giờ thì Tiêu Linh không thể tiếp tục nhịn được nữa:
“Em có việc phải làm, không phải bảo mẫu của chị.”
“Mày nói chuyện với tao vậy à? Này, Tiêu Linh!”
Tiêu Linh đi thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại, mặc cho chị gái có gọi to tên cô, cô cũng không quay đầu. Cô đã nhịn suốt thời gian qua, hai mươi lăm năm nay chưa từng nhận được chút tình thương nào từ gia đình đã đủ khiến cô buồn tủi, bây giờ có đủ khả năng rồi, cô muốn bay cao, bay xa khỏi họ. Chỉ tiếc, gia đình vẫn còn mắc nợ…
Vừa nghĩ, Tiêu Linh vừa ra đến đường lớn. Một chiếc xe màu đen đột nhiên lao đến rồi dừng lại trước mặt cô làm cô giật mình lui về sau mấy bước. Từ trên xe xuất hiện vài người mặc áo đen, còn có… quản gia của Hoắc gia.
Quản gia nói: “Lên xe đi, Hoắc thiếu gia bảo tôi đón cô về.”
“Được rồi.” Tiêu Linh theo bọn họ lên xe, trong lòng thì nghĩ đến Hoắc Tư Thần.
Anh ta vậy mà cho người theo dõi cô? Hay là sợ cô bỏ trốn?
Sự thật đúng là Hoắc Tư Thần để quản gia và người của mình theo đuôi Tiêu Linh, nhưng không phải vì sợ cô trốn, mà là lo lắng. Anh biết mỗi khi anh cặp kè với cô nào thì vị hôn thê của anh cũng sẽ chú ý đến, trước kia anh cũng mặc kệ, bây giờ khác rồi. Tiêu Linh không chỉ là tình nhân của anh như Hàn Tuyết nghĩ, cô ấy rất có thể còn mang trong mình con của anh. Nếu để Hàn Tuyết phát hiện ra thì coi như hỏng bét. Ít nhất, trước khi xác định được đứa nhỏ có thật sự là con của mình hay không thì Hoắc Tư thần sẽ bảo vệ Tiêu Linh thật tốt.
Lúc này, trong phòng làm việc của Hoắc Tư Thần có một người ghé thăm, là bạn thân của anh - Mặc Phong. Hắn ngồi trên sofa uống trà, tò mò hỏi:
“Hàn Tuyết gần đây không tìm cậu à?”
“Ừ, không thấy.” Hoắc Tư Thần đáp, tay gõ gõ trên mặt bàn.
“Kỳ lạ thật, bình thường cũng rất hay đến thăm cậu.”
“Không đến càng tốt.”
“Ây da, Hoắc Tư Thần, cậu độc ác thật đấy! Dù sao người ta cũng là vợ tương lai của cậu.”
Hoắc Tư Thần nâng mắt nhìn Mặc Phong, gằn giọng:
“Đây là hôn ước mà người lớn định ra, không liên quan đến tôi.”
Mặc Phong nghe xong mở to mắt:
“Chậc chậc, vậy cậu không định cưới cô ấy?”
“...”
Lần này Hoắc Tư thần không trả lời, bởi vì chuyện đính hôn giữa hai nhà không phải chỉ mình anh là có thể làm chủ. Anh không ghét Hàn Tuyết, cũng không yêu cô. Đơn giản mà nói đây là cuộc hôn nhân được cha sắp xếp nên anh vẫn chưa lên tiếng phản đối. Nhưng sau khi cha anh mất, anh kiểm tra sức khỏe phát hiện khó có con thì hiện tại mẹ anh chỉ mong anh có con nối dõi, là ai đều không quan trọng.
Mặc Phong vừa bấm điện thoại vừa hỏi:
“Tối nay cậu có đi không?”
Câu hỏi kéo Hoắc Tư Thần khỏi sự suy tư, anh nói:
“Mấy giờ?”
“Chắc là mười một giờ, gần đây có hơi stress, cùng mọi người uống một hôm đi.”
“Được, đợi tôi xử lý xong phần việc còn lại đã.”
Hoắc Tư Thần đáp ứng, sau đó đột nhiên có tin nhắn đến. Anh mở ra xem, phát hiện đấy là Tiêu Linh. Hôm nay vì để cô đi đón chị gái, anh không bắt cô đến công ty.
“Căn nhà kia to như vậy, không biết tiền thuê hàng tháng bao nhiêu?”
Khóe môi của người đàn ông hơi cong lên, tà ác cười. Nụ cười ấy làm Mặc Phong có cảm giác hơi lạnh sống lưng.