Tôi sẽ trục xuất em, lần nữa, và lần nữa

chương 05: thánh tích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Việc đến thăm trại tị nạn đã trở thành thói quen hàng ngày của Reina.

Đôi khi cô đi cùng Elius, nhưng những khi anh có việc bận - chẳng hạn như hôm nay - cô sẽ một mình tới đó. Có thể là giúp các chuyện lặt vặt như giặt giũ may vá, nhưng công việc chính của Reina vẫn là trị thương và chữa bệnh cho các nạn dân.

“...Được rồi.” Kiểm tra lại chỗ xương gãy vừa được nối liền bằng ma thuật, cô gật đầu. “Bác chú ý đừng vận động mạnh vội nhé.”

“Vâng, tạ ơn Thánh Nữ.”

“Đừng nói như vậy mà…”

Cô lắc đầu quầy quậy, nhưng người vừa được trị thương vẫn kính cẩn cúi đầu.

Danh tiếng của Reina đã lan ra khắp chốn sau khi người dân biết được Kĩ Năng thật sự của cô.

Vốn dĩ cô cũng không muốn điều này, nhưng vài tháng trước…

“——Rút lại những lời đó của các người ngay!”

Elius bị một nhóm chủ nhiệm vụ tìm cách lừa đảo, và sau khi lời nói dối của chúng bị Reina vạch trần, những kẻ kia đã buôn lời thoá mạ anh.

Elius, với tính cách của mình, chỉ muốn bỏ ngoài tai những lời ấy nói và hoà giải. Nhưng Reina không thể chịu được việc anh bị xúc phạm bởi chính những người mà mình đang ngày ngày bảo vệ.

“Elius là người anh hùng mà Thánh Nữ ta đã nguyện đi theo! Ta không cho phép bất kì lời lăng mạ nào hướng về anh ấy!”

Cô không biết sự kiêu hãnh đột nhiên xuất hiện trong giọng nói của mình khi ấy là gì. Có thể nó đến từ một đặc tính nào đó của Kĩ Năng. Có thể nó đơn thuần là cơn giận trong cô đang bộc phát. Lí do thì không rõ, chỉ biết rằng Reina đã vô thức giải phóng uy áp cực mạnh từ thánh thuật của mình, và ngay lập tức trấn áp những kẻ dám xúc phạm anh.

Chỉ trong vòng một ngày, tin đồn về Thánh Nữ tái thế đã lan tới tận vương đô. Người của hoàng gia đích thân tới chiêu mộ Reina vào quân đội, nhưng năm lần bảy lượt đều bị Elius thẳng thừng từ chối. Bản thân Reina cũng vô cùng xấu hổ khi mà một phút bốc đồng của mình rốt cuộc lại đem tới thêm phiền phức cho anh. Nhưng rồi Elius đã an ủi cô, rằng ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, và không cần giấu kín bí mật trong lòng dù sao cũng là chuyện tốt.

Kết quả là bây giờ những người ở trại tị nạn đều cung kính gọi cô hai tiếng Thánh Nữ. Reina thực sự không thoải mái chút nào, nhưng cũng đành phải chịu.

Chữa trị cho các nạn dân xong, cô đang định quay về nhà trọ thì một người đàn ông bất chợt tiến lại gần.

Reina không nhận ra gương mặt ấy.

“Tôi vừa mới chuyển đến đây, rất hân hạnh được gặp Người, thưa Thánh Nữ.” Người kia cúi đầu, “Tôi có thứ này muốn trao tận tay Người.”

“Trao tận tay…? Là thứ gì vậy?”

Người đàn ông chìa ra cho cô một đôi găng tay. Một đôi găng tay bằng lụa mỏng màu đen tuyền tuyệt đẹp.

Cảm nhận được ma lực từ món đồ, Reina hơi mở to mắt: “Đây là——”

“Một thánh tích.” Người đàn ông gật đầu, “Đôi găng này là thánh tích cổ xưa được truyền lại ở ngôi làng mà tôi sống trước đây, có khả năng cường hoá trị liệu thuật. Làng của tôi đã bị Quân đội Quỷ Vương đốt phá, nhưng tôi may mắn đem được thánh tích chạy trốn ra ngoài.”

“Thánh tích…”

Cô thì thầm kinh ngạc.

Thánh tích có thể coi là đẳng cấp cao nhất của các ma pháp cụ, được cho là từng thuộc về các vị thần, và có từ thời đại cách đây cả ngàn năm. Chúng lưu lạc khắp thế gian với số lượng có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay là cùng, và vì vậy thánh tích luôn được xem là những bảo vật vô giá.

“Tôi… tôi không thể nhận một món đồ quý như vậy được!” Reina vội lắc đầu.

“Không, xin Người hãy nhận lấy nó!” Người kia khẩn khoản, “Tôi không thể sử dụng thánh tích này, ở trong tay tôi nó sẽ vĩnh viễn chỉ là một món đồ vô dụng. Nhưng đây là kỉ vật cuối cùng từ làng của tôi, tôi không muốn đem bán nó lấy tiền, cũng không thể khư khư giữ lấy làm lãng phí một báu vật như vậy được. Tôi muốn trao thánh tích này cho một người sẽ dùng nó để cứu nhân độ thế, và chỉ có ở trong tay của Thánh Nữ thì thứ này mới có thể thực sự làm đúng vai trò mà nó được tạo ra. Xin Người đừng từ chối tâm nguyện của tôi!”

“N-Nếu ông đã nói vậy…”

Trước ánh mắt van nài và những lời nói nhiệt thành của người đàn ông, Reina đành phải gật đầu, và đeo thử lên tay đôi găng lụa.

Chất lượng của đôi găng ấy thực sự rất tuyệt vời, không thua gì những món đồ dệt cao cấp nhất, cho dù thực tế nó đã được tạo ra từ cách đây cả ngàn năm. Dù sao cô cũng chỉ là một thiếu nữ, và sở hữu một món đồ tuyệt đẹp như vậy khiến Reina không khỏi thấy vui vui.

“Chỉ là, xin Thánh Nữ hãy cẩn thận một chút khi dùng nó…”

“Sao vậy?”

“Có một truyền thuyết gắn liền với thánh tích này. Nếu Người chỉ sử dụng các thánh thuật bình thường thì không sao, nhưng nếu như cưỡng ép vượt quá giới hạn của bản thân, đôi găng sẽ lấy đi tương lai của Người để đổi lại điều đó.”

“Tương lai…?

“Vâng, tôi cũng không biết nó có nghĩa gì, nhưng xin hãy cẩn thận.”

Điều ấy nghe thực sự khá đáng lo.

Lúc này mà trả lại thì thật không phải phép, vậy nên Reina tự nhủ rằng thôi thì tốt nhất là không nên sử dụng nó quá nhiều.

Đúng lúc cô chuẩn bị nói lời cảm ơn——

“CỨU!!! CỨU VỚI, CÓ AI KHÔNG?!!”

Một tiếng hét xé lòng đột ngột vang lên từ cuối phố.

Không chút chần chừ, Reina vội chạy thật nhanh về nơi phát ra tiếng hét, chỉ để thấy cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt cô - một bà mẹ đang tuyệt vọng gào khóc bên cạnh đứa con nằm trong vũng máu.

Dường như đứa bé đã bị xe ngựa cán qua. Hông của nó bị nghiền nát, hai chân đứt lìa từ đùi trở xuống, và máu ộc ra từ cả vết thương lẫn miệng đứa bé qua từng đợt ho không ngừng nghỉ.

“T-Thánh Nữ, Thánh Nữ! Xin Người hãy cứu con tôi, Người nhất định phải cứu lấy con tôi! Tôi cầu xin Người!”

Nhìn thấy Reina chạy tới, bà mẹ như vụt thấy được tia hi vọng, vội vàng bám lấy áo cô mà cầu khẩn. Reina không đáp, chỉ gật đầu với bà, rồi quỳ xuống bên cạnh đứa bé đang nằm trong vũng máu.

Khẽ cắn môi, cô cố nén lại cảm giác cay đắng đang trào dâng trong lồng ngực.

Không cứu được rồi…

Từ kinh nghiệm của mình, Reina biết vết thương nặng cỡ này không thể chữa được với trình độ bản thân. Tất cả những gì cô có thể làm lúc này, chỉ là dùng thuật trị liệu để giúp cho đứa bé trải qua những giây phút cuối cùng mà không đau đớn.

Reina thì thầm niệm chú ngữ với bàn tay đưa lên trước bụng đứa bé, và nó được ánh sáng màu vàng dìu dịu bao trùm lên cơ thể.

“A…?”

Ánh sáng này mạnh mẽ hơn hẳn những gì mà cô từng biết.

Trước sự kinh ngạc của Reina - xương gãy được liền lại, thịt nát được phục hồi, hai cẳng chân đứt lìa tự nối vào chỗ cũ, và vết thương cũng dần dần khép miệng. Chỉ trong vòng vài chục giây, sắc mặt trắng bệch của đứa bé đã hồng hào, hơi thở bình thường trở lại, và mọi thương tích đều biến mất.

Ngay cả một vết sẹo cũng không hề có.

Thuật trị liệu cấp cao này cô đã sử dụng cả ngàn lần, nhưng chưa bao giờ chứng kiến hiệu quả phi thường như hiện tại.

“Con tôi, con tôi…!!!” Chứng kiến đứa con tưởng chừng chỉ còn thoi thóp lại được cứu sống khoẻ mạnh như thường, người mẹ vỡ oà trong nước mắt. Bà quỳ sụp xuống cúi lạy Reina, “Tạ ơn Thánh Nữ! Tạ ơn Thánh Nữ!!!”

Cô vội cúi xuống đỡ bà đứng dậy——nhưng tâm trí vẫn không rời được đôi găng đang đeo trên tay mình.

“Lạ thật, tôi không nhớ trong số nạn dân mới đến có ai như Người mô tả.”

“Vậy sao… Ừm, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ông.”

“Không sao, thật sự không sao mà! Thánh Nữ là ân nhân của tất cả mọi người ở đây, là tôi phải xin lỗi vì đã không giúp được Người mới đúng!”

Khi Reina quay lại chỗ cũ, người đàn ông đưa thánh tích cho cô đã biến mất.

Cô đã thử nhờ quản lý của trại tị nạn tìm kiếm, nhưng ông ta nói rằng không biết ai như vậy cả.

Dù sao đi nữa, có lẽ thời điểm mà Reina chờ đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.

Kĩ Năng của Reina đã đạt được những bước tiến to lớn, và việc sở hữu thánh tích này là cú huých cuối cùng. Cô đã bắt đầu thấy được mình sắp chạm tới trình độ của

Thánh Nữ trong truyền thuyết.

Reina không biết sự việc hôm nay nguyên cớ ra sao, nhưng có lẽ đây là sắp đặt của số phận.

************************************

“Elius, em có chuyện cần nói với anh.”

Đêm hôm ấy, cô tới phòng riêng của Elius.

Giữa lúc đêm muộn mà vào phòng của anh như thế này khiến cô ngượng tới chết đi được, nhưng chuyện mà Reina sắp nói cần phải đợi đến khi chắc chắn rằng những người khác trong đội đã ngủ say.

May mắn cho cô, Elius thường thức khuya hơn người khác.

“Em đã cải thiện đáng kể Kĩ Năng của mình. Em nghĩ chúng ta không cần Elaine ở lại đây làm kế toán nữa.”

Nói ra những lời ấy thật khó làm sao.

Nhưng cô đã tập luyện rất nhiều lần, để chắc chắn có thể truyền đạt đến anh một cách rõ ràng nhất có thể.

Elius không đáp lại, nhưng Reina cũng chẳng đợi anh trả lời. Cô tiếp tục.

“Elius, anh hiểu mà phải không? Tổ đội này là quá nguy hiểm cho Elaine. Từ giờ trở đi, những trận chiến sẽ chỉ khốc liệt hơn mà thôi. Thậm chí đến cuối cùng, chúng ta còn phải tiến vào lâu đài Quỷ Vương. Anh, em, Faran, ba chúng ta còn có cơ may sống sót, nhưng Elaine chắc chắn sẽ mất mạng. Anh không nghĩ điều đó quá tàn nhẫn hay sao?”

Elius không phải kẻ ngốc. Cô biết anh hiểu điều đó. Anh chắc chắn không phải kiểu người sẽ lợi dụng một cô gái yếu đuối bất chấp hiểm nguy.

Chỉ là…

Anh có lẽ đã thích Elaine mất rồi.

Elius luôn cố gắng đối xử công bằng với tất cả mọi người, nhưng ngay cả anh cũng không thể giấu được sự quan tâm đặc biệt của mình dành cho cô gái ấy.

Reina biết.

Thánh Nữ hay không, cô cũng chỉ là một thiếu nữ đang yêu. Cái sự thật ấy dĩ nhiên khiến là khiến cô thất vọng.

Nhưng… mình làm những điều này không phải vì ghen tuông!

Cô vẫn tiếp tục tự thuyết phục bản thân như thế.

Cô chỉ có thể hi vọng rằng đây thực sự là vì lòng tốt, chứ không vì động cơ nào khác cả.

Và, Reina tiếp tục.

“Hãy trục xuất Elaine. Anh chỉ cần nói điều đó với cô ấy mà thôi. Phần còn lại… em và Faran có thể lạnh nhạt với cô ấy, để đảm bảo Elaine không còn lưu luyến gì chúng ta nữa.”

…Cô đã luôn tỏ ra bằng mặt không bằng lòng với Elaine, tất cả để cho khoảnh khắc này.

Tất nhiên, mọi nỗ lực ấy có khả năng sẽ đổ sông đổ bể chỉ với một cái lắc đầu của Elius. Nói sao thì nói, anh vẫn là thủ lĩnh của Long Nha, cũng là người mà cô không bao giờ muốn làm trái ý.

Reina nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.

Và…

“——Anh hiểu. Ngày mai anh sẽ nói với Elaine khi cả đội tập hợp.”

Elius đã đồng ý, cùng với cái thở hắt ra kín đáo của cô.

“Muộn rồi, em cũng nên đi ngủ đi.”

“Vâng… ừm, Elius này.”

“Sao thế?”

“...Cảm ơn anh.”

Lí nhí những lời cuối cùng ấy, Reina rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau, cô tìm đến Faran để nhờ anh phối hợp.

Reina biết rằng mình đang làm một chuyện quá đáng, rằng việc này khó khăn với Faran đến mức nào. Đằng sau cái miệng có phần thô lỗ của người thanh niên ấy là một trái tim nhân hậu, và đôi khi anh chẳng khác nào người anh trai của Elius.

Nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà thuyết phục Faran.

“Chậc… Đúng là có Elaine ở đây rất tốt, nhưng có lẽ cô nói đúng… Chúng ta không thể để cô ấy phải chịu hiểm nguy mãi được.”

Và, anh đồng ý.

Sau bữa trưa trong quán trọ, Elius hít một hơi thật sâu, và cuối cùng cũng mở lời.

“Tôi xin lỗi, Elaine, nhưng cô phải đi thôi. Chúng tôi đã quyết định trục xuất cô khỏi tổ đội này.”

Một thông báo lạnh lùng tới đáng sợ. Reina nhận ra anh dường như cũng có những suy nghĩ giống cô.

Vậy nên, cô cũng ném ra những lời gay gắt hơn bao giờ hết.

Và cả Faran nữa.

Ngay cả khi gương mặt tội nghiệp của Elaine dường như sắp khóc, họ cũng không dừng lại.

Mọi chuyện đáng lẽ ra sẽ cứ vậy mà kết thúc, nhưng rồi Elius bỗng nói một điều ngoài dự kiến - anh muốn thay mặt tổ đội cấp cho Elaine chút tiền và vật phẩm, xem như là hỗ trợ sau khi chia tay.

Reina không khỏi lo lắng. Họ đang muốn tỏ ra lạnh nhạt để đẩy Elaine đi, bây giờ lại tặng quà như vậy, lỡ như khiến Elaine lưu luyến thì phải làm sao?

“Nếu chúng ta còn dư dả đến mức tặng quà chia tay cho người bị trục xuất, lẽ ra anh nên dành phần đó cho nhà thờ…” Cô lên tiếng, nhưng Elius đã giơ tay ngăn lại.

“Chúng ta là một tổ đội cấp S, Reina. Vứt bỏ một đồng đội mà không đưa ra bất kì sự giúp đỡ nào, cho dù họ có vô dụng đến đâu, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng trong giới mạo hiểm giả. Hừm, tất nhiên, nếu Reina đã nói vậy thì có lẽ nên thu lại quyết định này…”

“Ch-Chờ chút, em xin lỗi, anh nói đúng! Bỏ mặc người từng là đồng đội là đi ngược với giáo lý nhà thờ, em không phản đối gì cả!”

Trước lí lẽ của anh, Reina lập tức sợ hãi rút lại lời của mình.

Bản thân cô bị người khác nhìn nhận thế nào cũng không sao cả, nhưng liên quan tới tổ đội thì lại là chuyện khác. Đúng như anh nói, nếu tin đồn này truyền ra ngoài sẽ xuất hiện những lời bàn tán đầy ác ý.

Elius là bộ mặt của Long Nha. Bất cứ sự xúc phạm nào tới anh cũng sẽ khiến cô không chịu nổi.

Và thứ mà Elius trao cho Elaine——chỉ là một bình thuộc trị thương cấp thấp.

Nếu chỉ có vậy thì chắc cũng không vấn đề gì.

“Đó không phải loại ma dược rẻ tiền nhất sao? Lại còn chỉ có chút ít như vậy nữa, Elius xấu tính thật… Nhưng mà Elaine này, nó hợp với cô quá đi chứ.”

Reina vốn nghĩ rằng nếu mình có sự ghen tuông với Elaine, nói ra nhưng lời này ít nhất cũng sẽ không đến nỗi khó khăn gì cả. Cô đã nhầm.

Đau.

Thật đau quá.

Nhưng… đây là vì cô ấy.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Faran, cô ép mình phải bật cười.

Cuối ngày hôm ấy, Reina lẳng lặng tìm đến gặp Faran.

“Faran, tôi… đã làm tốt chứ?”

“Ừ, chắc chắn rồi. Cô diễn tốt lắm… Tôi thật không tin được một Thánh Nữ lại có thể tỏ ra như vậy.”

Những lời nhận xét hết sức thành thật ấy, rốt cuộc đã làm bùng lên sự đau đớn đang âm ỉ kìm nén trong lồng ngực cô, khiến cho chút gắng gượng của cô cuối cùng cũng phải sụp đổ——và, Reina bật khóc.

Cô không nhớ rằng lần cuối cùng mình khóc nhiều như vậy là khi nào nữa.

Truyện Chữ Hay