Những người tỏ ra bất ngờ là Liz-san, Eric-sama, Curtis-sama, Gayle-sama, anh Alan, anh Henry, chỉ có mỗi họ.
Quốc vương, ngũ đại quý tộc, Duke-sama, anh Albert, và nằm ngoài dự đoán là Finn-sama, họ không thể hiện chút ngạc nhiên nào.
Không phải họ đang che giấu cảm xúc, mà đó là vẻ mặt đã biết mọi chuyện từ trước… Ah, tôi biết ý nghĩ cuộc họp này rồi.
Họ đang xem tôi sẽ đánh giá suy nghĩ của Liz-san như nào.
Tóm lại là bài kiểm tra dành cho người giám sát à? Nó là bài kiểm tra để đo trí tuệ của tôi nhỉ?
Làm đến mức như này… Đúng là đám người lớn chơi bẩn.
Và Duke-sama, anh Albert, Finn-sama đã biết trước tình tình Duran rồi sao.
Duke-sama và anh Albert thì tôi còn hiểu được, nhưng thật ngạc nhiên khi Finn-sama cũng biết.
Bây giờ là trận chiến giữa nữ phản diện Alicia và thánh nữ Liz nhỉ.
“Mâu thuẫn giữa sức sản xuất và sức mua?”
Liz-san nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi.
“Đúng thế. Nước Duran đã có chính sách sản xuất lượng lớn từ khoảng 4 năm trước rồi”
“Việc đó chị cũng biết. Nhưng nó phải làm cho nền kinh tế trù phú hơn đúng không?”
“Chỉ vài tháng đầu thôi. Nếu đã học thì phải học một cách hẳn hoi chứ”
Tôi mỉm cười nói với Liz-san.
Nếu cứ để Liz-san làm công việc gánh vác đất nước trong tình trạng này… tương lai vương quốc này thật đáng lo.
“Liz luôn học tập đến mức quên ngủ đó!”
Eric-sama nổi giận quát tôi.
Anh ta là đồ ngu à?
Chỉ có thái độ và dáng người là to lớn, còn não nhất định bé xíu nhỉ.
“Thay vì bớt ngủ để học những kiến thức mơ hồ, tôi nghĩ ngủ kĩ sẽ tốt hơn đó”
“Cô đã thấy Liz nỗ lực đến mức nào chưa?”
Nỗ lực là điều không thể hiện ra trước mặt người khác đúng không?
Trong trường hợp của tôi, vì tôi muốn thành nữ phản diện nên không cho người khác thấy… nhưng nỗ lực nên thể hiện trước mặt người khác sao?
Tự dưng lại chẳng hiểu gì hết á. Nhất định là do thường thức của tôi đã lệch so với thế giới này rồi.
“Chị hiểu sao Alicia-chan lại giận. Do chị học hành không đủ, xin lỗi”
Nói xong, Liz-san xin lỗi tôi với vẻ đầy hối hận.
Quả nhiên là nữ chính, rất thành thật.
“Tại sao Liz lại xin lỗi? Không phải cậu luôn cố gắng hơn bất kì ai sao!”
Eric-sama, im giùm tôi cái.
“Cô có biết nếu thiếu một thông tin thôi thì sẽ thành vấn đề lớn đến mức nào không?”
“Chị sẽ cố gắng hơn”
Liz-san nói một cách mạnh mẽ, trái ngược với câu hỏi của tôi.
Cứ như là câu hỏi của tôi đang bị lờ đi ấy nhỉ?
Và như đồng tình với câu trả lời ấy, mọi người nhìn Liz-san với ánh mắt cố gắng lên.
Vẻ mặt đó của anh Henry thật sự chỉ là diễn xuất thôi nhỉ?
Anh ấy đã là diễn viên rồi nhỉ. Giỏi quá.
Tôi cũng không thể thua được. Vì phong thái nữ phản diện của tôi cũng rất tuyệt vời.
“Nỗ lực? Liz-san nghĩ rằng nỗ lực sẽ được đền đáp sao?”
Tôi cười Liz-san như kẻ ngốc rồi nói.
“Phải. Nếu liên tục nỗ lực thì chắc chắn sẽ được đền đáp”
“Dù nỗ lực mà không có kết quả thì không có ý nghĩa gì cả”
“Kết quả nhất định sẽ đến với người đã nỗ lực”
Mọi người đều đồng ý với Liz-san.
Người trong sáng như này được tất cả mọi người yêu quý nhỉ.
Tuy là Duke-sama và cha không phản ứng gì.
Việc này… có khi nào ngoài anh Henry ra, vẫn còn người đang diễn chăng?
“Nếu cứ liên tục nỗ lực thì nhất định sẽ được đền đáp”
Eric-sama nói với giọng điệu cứng rắn.
Đó là một trong những câu nói tôi ghét nhất đó.
“Nỗ lực không ngừng rồi đạt được cái gì đó, nó không phải là kết quả mà là sự tự tin”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn vào tôi sau khi nghe mấy lời đó.
Tôi khẽ thở dài rồi nói tiếp.
“Quay trở lại câu chuyện lúc nãy, nước Duran sản xuất quá nhiều mà không tiêu thụ được, dẫn đến rơi vào tình trạng phá sản kinh tế. …Vì vậy nên hãy mua lại nước đó nào!”
Tôi nói với một nụ cười mãn nguyện.
Đây chính là nữ phản diện đó!
Vừa nói câu thoại này vừa mỉm cười thật tươi, chắc chắn sẽ làm tăng khá nhiều điểm cho nữ phản diện.
“Mua lại sao?”
“Đúng, và sau đó làm nó thuộc vương quốc Duelkis là được”
“Người dân nước Duran sẽ ra sao?”
“Tôi không biết. Mục đích là cai trị nước Ravaal mà”
“Việc đó quá tàn nhẫn”
Liz-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
“Người dân nước Duran không có tội gì cả”
“Nếu thật sự quá khó khăn thì họ có thể chạy trốn sang các nước láng giềng mà”
“Cho dù là vậy thì vẫn quá kì cục! Sau khi mua lại đất nước đó, thấy họ chết đói mà Alicia-chan không nghĩ gì sao?”
“Phải. Mà, những chính sách sau đó không phải là do tôi nghĩ.”
“Thật vô trách nhiệm”
Liz-san nhìn tôi với vẻ khinh miệt.
Không chỉ Liz-san, anh Albert và Eric-sama cũng vậy.
Anh Albert và Eric-sama đã hoàn toàn mê đắm Liz-san rồi nhỉ.
“Nếu vậy thì Liz-san sẽ làm gì?”
“Chị sẽ không thu mua mà kết giao đồng minh với họ!”
“Với một đất nước có nền kinh tế sụp đổ?”
“Đúng rồi”
Tôi bất chợt sững sờ.
Quả nhiên là ngài quốc vương và ngũ đại quý tộc cũng đứng hình luôn.
Thì cũng đúng thôi.
“Lợi ích của vương quốc này là gì?”
“Nếu chỉ nhìn mỗi lợi ích thì sẽ đánh mất việc quan trọng đó”
Rốt cuộc cô ta đang nói cái gì vậy nhỉ.
Cứ như là thánh nữ ấy!
…Mà đúng là vậy nhưng.
“Sau khi kết làm đồng minh thì cô định làm gì?”
“Phải rồi, để làm kinh tế ổn định thì sẽ cứu giúp họ”
May mà giờ Gill không ở cạnh tôi.
Chắc chắn em ấy sẽ không giấu nổi cảm xúc mà nổi cáu với Liz-san quá.
“Cô nghĩ mình có thể cứu giúp ngôi làng nghèo nằm trong vương quốc này sao?”
“Việc đó…”
Liz-san nghẹn lời.
“Liz-san không hề suy nghĩ chút nào cho tương lai cả”
“Nhưng chị mong muốn nền kinh tế Duran sẽ phục hồi mà!”
“Cô chỉ cầu mong thôi sao? Khi mà không đưa ra được kế hoạch cụ thể nào?”
“Đã bảo là sẽ viện trợ từ vương quốc này”
“Trong đầu cô có não thật không vậy?”
Liz-san mất lời khi nghe tôi nói.
“Này! Cô có biết mình đang nói gì không đó!”
Eric-sama đỏ bừng mặt quát lớn.
Ái chà, tôi bị hiệp sĩ của Liz-san quát mắng kìa, đúng là nữ phản diện mà.
“Với tình trạng hiện nay, vương quốc chúng ta kết đồng minh với Duran thì sẽ đem lại lợi ích gì cơ chứ? Nước Duran giờ chỉ là một đất nước rác rưởi thôi”
“Alicia!!”
Anh Albert đứng dậy, hét tên tôi.
Cuối cùng anh Albert đã mất kiên nhẫn rồi.
Tôi giỏi quá còn gì!
“Không nên hành động chỉ vì cần lợi ích đâu. Nếu làm vậy chắc chắn sẽ dẫn đến hủy diệt đó”
Liz-san nói với giọng nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Cái lí thuyết suông của cô cũng vậy, nếu không đem lại lợi ích thì không thực hiện được đâu. Tuy là cô tự ý muốn dốc hết sức cho họ, nhưng đứng trên cương vị vương quốc này thì đừng có nghĩ như vậy.”
“Alicia, ra khỏi đây đi”
Anh Albert kiềm chế giọng, nhìn tôi nói.
Tôi thấy anh ấy nắm tay thành nắm đấm trên mặt bàn và đang run rẩy.
Có vẻ đang vô cùng giận dữ… nhưng tôi là nữ chính mà.
Tôi không nghe lời anh Albert đâu.
“Cho đến lúc quốc vương bệ hạ bảo em đi ra ngoài thì chắc chắn em vẫn có quyền ở đây”
Tôi đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía anh Albert rồi nói.
Ngài quốc vương cúi đầu không nói một câu, vừa nhăn mày vừa nhắm mắt.
“Nếu là Alicia-chan thì sẽ làm gì?”
Liz-san nhìn tôi với đôi mắt xanh ngọc lục bảo.
Ah, tự dưng tôi thấy đói quá.
Quả nhiên, khi bụng đói thì không chiến đấu được là thật nhỉ.
Nhưng tôi cũng phải trả lời với tư cách người giám sát Liz Cather nhỉ.
“Giả sử nếu kết đồng minh, vương quốc chúng ta có viện trợ nước Duran thì cũng không có ý nghĩa gì cả. Họ phải dùng chính sức mình phục hồi kinh tế”
“Bằng cách nào?”
“…Liz-san có biết đặc sản của nước Duran không?”
“Hình như là, khoai tây, phải không nhỉ?”
“Đúng vậy. Tuy nền kinh tế đã bị sụp đổ nhưng khoai tây thì vẫn còn đó”
“Chỉ cần bán khoai tây cho những nước khác là được nhỉ?”
Vẻ mặt Liz-san có chút tươi sáng hơn.
Cuối cùng đã có vẻ hiểu chuyện rồi.
“Trước giờ Duran không bán khoai tây cho những nước khác nhỉ!”
“Hơn nữa nếu tăng giá cao hơn bình thường rồi bán cho những nước khác là được”
“Đúng đó, nếu thế thì nền kinh tế nước Duran có thể sẽ phục hồi lại được! Khoai tây của nước Duran nhất định sẽ bán được với giá cao!”
Cuối cùng cô ấy đã hiểu điều tôi muốn nói, vui quá.
Chẳng hiểu sao tôi cứ như được bao bọc trong cảm giác đại thành công ấy!
Chắc tôi đã đạt bài kiểm tra cho người giám sát Liz Cather rồi nhỉ?
…Thật sự rất là mệt đó. Đúng là công việc tiêu hao nhiều thể lực mà.
Nhưng tôi đã thành công trong việc tạo ấn tượng về nữ phản diện trước mặt mọi người, kết quả cũng được đấy.
Tôi mỉm cười một cách mãn nguyện.