Đó là lý do tại sao tôi không phải là người duy nhất nhận thấy sự tồn tại của nó. Mẹ tôi cũng đang nhìn vào đôi bông tai của Cecilia.
Mẹ tôi định nói gì đó, nhưng bà ấy lại ngậm miệng lại khi những người hầu gái bưng thức ăn vào. Tuy nhiên, bà vẫn để ý vào đôi bông tai của Cecilia.
Đúng rồi, mẹ nên nghi ngờ cô ta nhiều như thế. Thậm chí một chút nghi ngờ sẽ làm tăng sự thiếu tin cậy.
Thực ra, mẹ tôi đã tặng tôi đôi bông tai hồng ngọc đó cho ngày sinh nhật của tôi. Đó là một món trang sức đặc biệt được làm bằng những viên hồng ngọc chất lượng cao nhất và thiết kế được làm thủ công.
Làm gì có chuyện mẹ tôi không để ý đến chúng. Mẹ tôi cũng biết rằng tôi rất trân trọng đôi bông tai đó.
Nhưng bây giờ Cecilia đang đeo nó cơ đấy? Tôi biết bà ấy sẽ không gọi cô ta là kẻ trộm ngay lập tức, nhưng chắc chắn bà ấy sẽ nghi ngờ cô ta.
Trước khi đến phòng ăn, tôi đã đưa đôi bông tai đấy cho Jamie. Sau đó, cô ấy đi thẳng đến chỗ của Cecilia và nói với cô ta rằng cô ấy đã đánh cắp đôi bông tai của tôi như một dấu hiệu của sự tin tưởng.
Trước khi quay về quá khứ, rõ ràng là Cecilia đã không đánh giá cao Jamie. Vậy nên Cecilia đã không sử dụng cô ấy như một trong những tay sai của mình.
Lý do đã rõ ràng. Bởi vì Jamie là một kẻ hèn nhát và chỉ giao cho Cecilia tất cả những phụ kiện mà tôi không dùng đến. Cecilia không hề hài lòng với điều đó. Có lẽ đó là lúc giá trị của Jamie được định đoạt.
Tôi cần phải cải thiện giá trị của cô ấy. Tôi muốn Cecilia bị ấn tượng bởi sự dũng cảm dẫu mới bắt đầu của Jamie, và cho rằng cô ấy thích hợp để sử dụng làm tay sai cho mình.
Vậy là tôi đã giao lại đôi bông tai yêu thích của mình. Nó trông khá đắt đỏ đối với bất kỳ ai nhìn thấy nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với điều này, Cecilia sẽ coi Jamie là một người đáng coi trọng và đáng tin cậy. Và khi Cecilia giao phó cho Jamie những nhiệm vụ khác nhau, Jamie sẽ kể cho tôi nghe tất cả.
Bởi vì Jamie không thể tha thứ cho Cecilia vì đã lừa dối cô ấy.
Thật là buồn cười khi cô gái trẻ này, người vẫn đang chìm trong nỗi đau buồn của mình, lại bước đến cùng với một món trang sức lộng lẫy như vậy trên tai. Bây giờ cô ta đang tạo ra một mớ hỗn độn nhằm đưa tôi vào cơn tuyệt vọng. Phong thái của cô ta rất thuyết phục, nhưng cách thực hiện nó thì không.
Cha có thể không để ý, nhưng mẹ và những người giúp việc chắc hẳn đã thấy rõ điều đó.
Nghi ngờ. Dần dần tiêm nhiễm nó là bước đầu tiên của tôi để trả thù. Tôi sẽ cho mọi người thấy tất cả những sự thật của cô ta, điều mà chẳng ai biết cả.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cecilia khi ăn. Đặc biệt là ở quanh tai của Cecilia, như thể đôi bông tai hồng ngọc đấy đang ở đó.
Khi tôi tiếp tục nhìn cô ta với đôi mắt run rẩy, cô ta nở một nụ cười nhếch mép mà chỉ tôi có thể nhìn thấy.
Như thể đang phất cờ chiến thắng.
Mà không hề hay biết rằng mẹ tôi đang nhìn cô ta với ánh mắt ngờ vực.
Trong suốt bữa ăn, Cecilia đã gây ra tiếng động khó chịu khủng khiếp. Mỗi khi Cecilia cắt thịt, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao nghiến vào chiếc đĩa.
Cha tôi nhíu mày như thể âm thanh đó đang quấy rầy ông, nhưng không đề cập trực tiếp về điều đấy với Cecilia.
Hôm nay là bữa ăn đầu tiên chúng tôi có với tư cách một gia đình bốn người.
Sau khi nhìn thấy đôi bông tai của Cecilia, mẹ tôi đã luôn lặng lẽ nhìn cô ta.
Cha tôi dường như đang suy nghĩ xem liệu ông có nên nói về việc mang một thành viên mới vào gia đình hay không, nhưng theo thái độ của ông, thì ông đã không hề cố thử cân nhắc về nó. Điều đó được thể hiện qua hành động của cha tôi khi ông đưa Cecilia vào nhà một cách bất cẩn như thế nào.
Nhưng suốt khoảng thời gian trong bầu không khí khó xử này, tôi đã lặng lẽ ăn xong bữa ăn của mình.
Khi món tráng miệng được bưng ra sau bữa ăn, Cecilia nhìn cha tôi và mở lời.
"Cha, như cha thấy, con không đủ tốt. ...Con có xứng đáng với cái tên Hailon không? Con sợ rằng sự kém cỏi của mình sẽ xúc phạm đến ngôi nhà này."
Đôi mắt run run của cô ta như thể hiện sự chân thành của mình. Cô ta đang cố gắng bù đắp cho sự thiếu lịch sự của mình với vẻ ngoài ấy. Có vẻ như cô ta muốn được yêu thương, nhưng dường như cô ta đang nói điều đó theo một cách khá thảm hại.
"Chuyện đó còn chưa xong sao? Con đã là một thành viên của Gia tộc Hailon."
"Đúng, con thân yêu, đừng lo lắng quá. Con vẫn đang lạ lẫm với mọi thứ, nhưng con sẽ quen với điều này sớm thôi."
Thật là một người cha đáng tin cậy và một người mẹ yêu thương.
Nhưng sau đó, khi họ nói chuyện xong, mọi người đều nhìn tôi.
Như thể họ cũng muốn tôi nói điều gì đó.
Tôi phải làm gì với những người đang đóng vai một gia đình hòa thuận này đây? Tôi muốn mỉa mai một cách gay gắt về những khuyết điểm của Cecilia, nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng và nảy ra một ý tưởng.
"Cecilia, em đã là em gái của chị rồi. Nhưng nếu em thực sự lo lắng, làm thế nào để giải quyết đây?"
"Như thế nào...?"
Cô ta hơi run sợ trước sự chấp nhận bình tĩnh của tôi.
"Em sẽ được giáo dục lại một lần nữa."
Giọng nói vui vẻ của tôi lan ra khắp phòng ăn khi tôi đưa ra một lời gợi ý. Vẻ mặt Cecilia nhanh chóng đóng băng, nhưng ngay lập tức đổi sang một nụ cười rạng rỡ.
"Không đâu ạ, cảm ơn chị. Em đã nhận được tất cả sự giáo dục mà em cần như một nữ quý tộc khi em ở Ogel rồi."
"Rose, có ích gì khi học lại những bài mà Cecilia đã học?"
Ngay cả mẹ tôi cũng giúp Cecilia và không đồng ý.
Sẽ thật là một sự ô nhục nếu cô ta phải học đi học lại vào thời điểm này, trước thời điểm cô ta làm lễ trưởng thành. Tôi chắc rằng tin đồn về cô ta sẽ lan truyền trong các những nhóm người ngoài xã hội (quý tộc).
Người ta sẽ biết rằng một cô gái trẻ mới lớn đã không được học hành đàng hoàng và sẽ phải học lại những điều mà những đứa trẻ quý tộc đã được học.
Có vẻ như mẹ tôi đã nhận ra điều này khi bà cố ý nhìn tôi, nhưng tôi quay đầu đi và nhìn vào cha tôi.
Cha tôi nhìn tôi mà không nói một lời. Ánh mắt của ông ấy có nghĩa là ông ấy đã đồng ý với tôi.
Dù gì thì cha tôi cũng là một người thích sự hoàn hảo. Nhân chứng sống là tôi. Tôi buộc phải sống cuộc sống chỉ đóng vai là một người cao quý và không được phép hành động thấp kém hơn.
Tôi đã có thể trở thành bông hoa của xã hội nhờ trau dồi kiến thức văn hóa bậc nhất, cư xử thanh lịch mọi lúc và giữ một vẻ ngoài xuất sắc.
Với cách nhìn của cha tôi, cô gái ngọt ngào ở nhà chúng tôi vài tháng kia hẳn đã tiếp cận ông theo cách khác.
Nhưng làm thế nào bạn có thể không thích một đứa trẻ tiếp cận bạn một cách ấm áp như thế chứ?
Tuy nhiên, đó là khi cô bé ấy là con gái của người khác. Nếu Cecilia, bây giờ là con gái nuôi của ông, mang tên Hailon và bước ra ngoài xã hội nhưng sau đó xảy ra sai lầm, cha tôi sẽ không thể ngẩng mặt lên vì xấu hổ. Bởi vì ông ấy luôn là một người đàn ông đầy cao quý.
Đó là lý do tại sao, như tôi đã nhận thấy trước đó, lông mày của cha nhăn lại từng chút một mỗi khi Cecilia cư xử vụng về và làm cho những món đồ bằng bạc của cô ta va vào nhau lách cách.
"Biết sai lầm của mình mà không sửa chữa, thì đó là sự lười biếng. Xã hội là nơi mà những tin đồn bị phóng đại đến mức đáng sợ chỉ với một cú trượt chân. Em có lẽ đã biết rõ rằng những lời đồn thổi tốt đẹp về chị trong quá khứ đã đưa chị đến được vị trí này." Tôi nói một cách sắc bén.
Cecilia, tôi là kẻ mà danh tiếng xã hội của bản thân đã bị hoen ố vì cô.
Tôi cũng muốn bố mẹ tôi biết rằng chính họ là những người đã không chăm sóc tôi khi tôi gặp khó khăn vào thời điểm đó. Họ chỉ đơn thuần coi đó là một tin đồn thất thiệt. Họ không hề hay biết rằng tôi đã bị tổn thương nặng nề vì nó.