—Chương 1—
「Thật không may, Tiểu Thư không thể sử dụng ma thuật tấn công.」
Ngài hiền triết râu trắng nói với điều đó.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của gia đình mình.
Ngài ấy tiếp tục,
「Nhưng Tiểu Thư có khả năng chữa trị, một kết giới mạnh mẽ và sức mạnh phòng thủ.」
Chuyển cảnh—
Em trai tôi ra đời. Em ấy có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá cây quyến rũ, trong khi tôi được trời phú cho đôi vàng và mái tóc bạch kim.
Tôi chắc chắn có thể được coi là đẹp, vì cha mẹ tôi cũng vậy.
Và tôi rất vui vì điều đó.
Quay trở lại chủ đề, em trai tôi dường như nắm giữ sức mạnh khủng khiếp, ngay cả nhà hiền triết già cũng phải ngạc nhiên.
Người ta nói rằng em ấy có thể sử dụng tất cả các thuộc tính của ma thuật tấn công: Thuỷ, Hoả, Thổ và Phong.
Nếu em ấy có thể sử dụng tất cả, sẽ không có vấn đề gì nếu tôi có thể sử dụng một trong số chúng, phải không?
Một lần nữa, chuyển cảnh—
Và đó là…
Baa!
Rouche Lina Litzsel, một đứa trẻ bốn tuổi, tỉnh dậy sau giấc mơ của mình.
「Haa… haa」 đó là một giấc mơ tồi tệ. Không, nó không phải là một giấc mơ, đây là những gì sẽ xảy ra trong tương lai gần.
"Thật kinh khủng.."
Tôi, Rouche Lina Litzsel đã có những ký ức từ kiếp trước của mình.
Tôi nhớ khi tôi vấp phải một hòn đá và đập vào đầu, tôi không tỉnh dậy trong một tuần, và khi tôi thức dậy, tôi thấy cảnh tượng kỳ lạ. Ông tôi quỳ trước mặt bà tôi và bà nội đưa chân vào đầu ông.
Kiếp trước tôi là học sinh trung học, nhưng tôi bị xe tông chết.
Tôi nghĩ rằng tôi đã được chuyển sinh.
Không phải sau khi chết, linh hồn ta sẽ lên thiên đường hay là địa ngục sao?
Chà, không thể khác được.
Dù sao sau khi tỉnh dậy, tôi có thể nhìn thấy một chút tương lai.
Giấc mơ đầu tiên là về một sát thủ được cử đi theo tôi.
Tôi thực sự chỉ nghĩ về nó như một giấc mơ khủng khiếp.
Tuy nhiên, nó đã thực sự xảy ra.
Quần áo và vũ khí của tên sát thủ cùng với những cảnh xảy ra không hề khác những gì tôi mơ thấy chút nào, vì vậy tôi tin rằng những gì tôi thấy trong mơ đều là việc sẽ xảy ra trong tương lai.
Tôi rất vui vì năng lực ‘nhìn thấu tương lai’ mà mình sở hữu và coi đó là một điều may mắn cho đến khi nó cho tôi thấy tương lai tàn khốc ấy.
Gia đình tôi được sinh ra là gia đình Công Tước Litzsel, được mệnh danh là thanh kiếm của Vương Quốc Asteria, hết lòng phục vụ Hoàng Gia trong nhiều thế hệ.
Con cả luôn là người thừa kế tước vị, bất kể giới tính, luật này được đưa ra nhằm tránh các cuộc chiến giành tước vị vô ích.
Khi cuộc chiến bắt đầu, người ta thường tập trung đánh vào đối thủ, và điều này thật bất lợi cho một người không thể sử dụng phép tấn công như tôi. Như giấc mơ đã đề cập, tôi chỉ có thể sử dụng Hồi Phục và Bảo Vệ. Cũng có thể nói rằng tôi còn có khả năng Thấu Thị.
Tất nhiên, rất hiếm người có khả năng đó. Nếu ở Vương Quốc khác, có lẽ tôi đã trở thành một nữ Tu Sĩ rồi. Nhưng cho dù có hiếm, đây cũng không phải khả năng mà một người thừa kế nên có, nếu đó là chút phép tấn công sẽ tốt hơn.
Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ nhận ra.
Cha mẹ tôi sẽ muốn em trai tôi lên làm người thừa kế, còn ông bà sẽ đứng về phía tôi và nói rằng Vương Quốc này cần một tấm Khiên để bảo vệ hơn là một thanh Kiếm để cướp đoạt.
Năng lực của tôi hiếm vô cùng nhưng nó không giúp gì được cho Gia Tộc Litzsel. Thay vì tấn công, nó chỉ có lợi cho việc phòng thủ và hỗ trợ.
Và trong khi đang tranh quyền thừa kế, một Vương Quốc khác sẽ nhân cơ hội sang xâm chiếm.
Tại sao? Dù tôi được sinh ra với năng khiếu phi thường, chính là sức mạnh tưởng tượng. Tôi sinh ra trong một gia đình không phải lo gì đồ ăn và tiền bạc.
Chắc do tôi đã từng chết một lần, tôi không thấy buồn. Tôi cần phải nghĩ đến việc mình sẽ làm tiếp theo đây.
Chắc chắn tôi sẽ giao lại quyền thừa kế cho em trai, vì nó tốt cho tôi và cho Vương Quốc này. Tôi vốn là cư dân Nhật Bản, một đất nước thanh bình. Dù tôi nhớ sở thích của mình là bắn cung và đấu kiếm, nhưng để giết một ai đó thì tôi hoàn toàn không thể.
Nhưng làm thế nào? Sao tôi có thể yên tâm giao quyền lại cho em trai tôi? Hay tôi trở thành côn đồ nhỉ? Nhưng việc ấy đâu hợp với tôi, hơn nữa, tôi cũng không muốn làm việc đến chết.
Và rồi tôi nhận ra.
Mình không nên ở đây. Vì vậy...
Yoshh, bỏ nhà ra đi nào!
Thế giới tôi đang ở hiện tại khác với thế giới trước đây, ở đây, ma quỷ và quái vật tồn tại.
Về cơ bản, đó là một thế giới giả tưởng, thậm chí cả những sinh vật được gọi là linh hồn cũng tồn tại.
Đó là một môi trường mới và tôi thực sự bị hấp dẫn, có lẽ tôi nên nhìn ra thế giới.
May mắn thay, tôi vẫn có thể nhớ cách cầm kiếm và tôi thông minh bẩm sinh, vì vậy tôi có thể sống sót.
Quả thật, dòng máu của gia đình quý tộc mạnh nhất không chỉ để phô trương.
Một năm nữa em trai tôi sẽ ra đời. Và trong tám năm nữa, tôi sẽ hiểu hơn về sức mạnh mà tôi nắm giữ.
Đến lúc đó, tôi nên học cách tự bảo vệ mình.
Rouche Lina Litsel, năm nay mới 4 tuổi, có mong muốn chạy trốn khỏi nhà!
—Chương 2—
Xin chào tất cả mọi người, Rouche Lina Litzsel đây. Vào lúc này, tôi đã biết, bạn hãy dạy cho trẻ em rằng điều quan trọng nhất là phải cư xử tốt.
Bây giờ tôi đang ở trong cung điện hoàng gia để gặp thái tử mà tôi sẽ phục vụ trong tương lai.
Tôi không muốn phục vụ anh ta.
「Cha ơi, Hoàng Tử là người như thế nào ạ?」
Anh ấy có giống người bước ra từ truyện, long lanh và xinh xắn không?
Rồi một lời nói bất ngờ đến từ người cha hiền dịu của tôi.
「Hm? Đó là một thằng nhãi ranh tự mãn.
Nếu con bị bắt nạt, hãy nói với ta càng sớm càng tốt 」
「……………」
Tôi nghe thấy những lời vô lý từ người cha hiền lành của tôi lúc này.
Cha nói gì?
Thằng nhãi ranh?
Rốt cuộc thì anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ phải không?
Chà, tôi không ngờ rằng cha tôi lại nói những điều như vậy.
Tôi thực sự không muốn gặp anh ấy.
Tôi đến tận cửa lớn.
Ugh .. Tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cửa mở.
Một căn phòng sang trọng hiện ra như tới từ trong phim.
Đèn chùm thật tuyệt vời.
Nơi này có thể là Thư Phòng của Hoàng Đế.
Một chiếc bàn sang trọng ở giữa phòng, và có một người đàn ông.
Tôi đoán ngài ấy là…
"Muôn tâu Bệ Hạ."
Bệ Hạ?… Hoàng Đế á?!
Và tôi nhìn vào mặt Ngài ấy.
Ngài là một ông già dịu dàng tuyệt vời, trông rất ngầu và đang tỏa sáng.
「Chào, Adolf, cô bé là Công Chúa Rouche phải không?
Cô bé thật là một người phụ nữ xinh đẹp, y như vợ của cậu vậy. 」
Hoàng Đế nói với cha tôi một cách bình tĩnh.
「Tất nhiên, và hãy kết thúc vấn đề này nhanh chóng nào.」
Cha?
Nói chuyện với Bệ Hạ như vậy có ổn không? Tuy nhiên, Bệ Hạ dường như không quan tâm.
「Đừng nóng vội, thằng bé sẽ đến sớm thôi, tuy nhiên, cô gái dễ thương này sẽ là người đứng đầu tiếp theo của gia đình Công tước, ta sẽ nói với bộ trưởng các Vương Quốc bên ngoài để tránh chiến tranh.」
「Dù người đứng đầu tiếp theo là ai, tuyệt đối tránh chiến tranh càng nhiều càng tốt.
」
Hoàng Đế và cha giống như đang rất vui vẻ, có vẻ như họ là một người bạn hơn là một thuộc hạ, hay họ là bạn thân?
Khi đó, tôi nghe thấy tiếng gõ.
「Có vẻ như thằng bé đã đến.」
Người con trai xuất hiện giống như một con búp bê, đôi mắt xanh nhạt, mái tóc vàng kim, anh ta trông giống như Hoàng Đế thu nhỏ.
Phải, ngoại hình là một đứa trẻ xinh xắn, nhìn khá giống con gái.
「Rouche, cậu ấy là Đại Hoàng Tử, Hoàng tử Rasmia.」
Ồ, tôi phải chào anh ấy.
"Rất vui được gặp ngài—"
「Hừm...vậy Công Tước tiếp theo là một đứa bé gái...」
Tôi làm một khuôn mặt thất vọng.
Lúc đầu, tôi không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng anh ấy đang nhìn tôi với sự phân biệt giới tính. Chắc anh muốn tôi đá anh ha?
Tuy nhiên, tôi nên mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra ở đây.
「Thần là Rouche Lina Litzsel.
Và thần rất vui được gặp Hoàng Thái Tử Điện hạ. 」
「….」
Tôi đã bị bơ. Tại thời điểm này, ấn tượng của tôi với anh ra là tồi tệ nhất.
Anh chàng này không có lịch sự tí nào.
Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của Hoàng Đế, ngài có vẻ mệt mỏi.
Và còn cha tôi, có vẻ ông ấy đang khá khó chịu.
Tôi hiểu rồi.
Làm những gì mình thích cũng được, tốt lắm, ngay từ đầu tôi đã không muốn hầu hạ vị hoàng tử này.
Đúng hơn là nó thuận tiện.
Chị sẽ để ông này cho em, hỡi người em chị còn chưa biết mặt.
「Thưa cha, con đã thực hiện xong lời chào của mình, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.」
「Con nói phải.」
May mắn thay, cha tôi cũng đồng ý.
「Cái…」
Giọng nói của Thái Tử đầy kinh ngạc.
Tôi đọc được bầu không khí bởi vì việc anh ta đang không có tâm trạng tốt đã hiện lên mặt!
Tôi nghĩ các hầu cận của anh ấy gặp rất nhiều khó khăn, cảm ơn vì mọi người đã làm việc chăm chỉ.
「Vậy thì, thưa Bệ hạ, thưa Thái Tử, chúng thần xin phép」
「Khoan đã, ngươi.」
「Thái Tử, tên thần là Rouche, đừng nói với thần là ngài đã quên chuyện đó rồi.」
「Hả?!」
Khi tôi nhìn lướt qua Hoàng Đế, người đang cố gắng nhịn cười, có lẽ nếu như thế này, tôi có thể nói lời tiếp theo mà không thành vấn đề.
Nếu tính cách của anh ấy không được sửa đổi, anh ta sẽ không trở thành người tốt khi lớn lên.
「T-thật thô lỗ!」
「Thái Tử mới là người thô lỗ ở đây.
Ngay cả khi tôi là con gái của một Công Tước, tôi không muốn bị gọi là “ngươi” một cách bất lịch sự.
Nếu Thái Tử không muốn cho ta-một nữ nhân làm Công Tước thì đừng lo lắng, sắp tới sẽ có một nam nhân.
Nếu ngài không hài lòng khi ở bên tôi, thì cứ thoải mái ở bên cậu ấy. 」
Tôi không nói dối rằng trong tương lai một bé trai sẽ được sinh ra trong nhà chúng tôi.
Và tôi liếc nhìn Bệ hạ.
「Bệ hạ, thứ lỗi cho thần vì đã nói như vậy với Thái Tử.」
「Không sao đâu, chính con trai ta đã thô lỗ」
Tôi không nghe thấy được Thái Tử lầm bầm về điều gì.
「Vậy thì, chúng thần xin lui. Cha à, hãy đi thôi」
Cuộc gặp đầu tiên thật là khủng khiếp!
「Anh ta chắc chắn là rất ương ngạnh.」
Tôi cố gắng nói chuyện với cha tôi trong xe ngựa.
「Đúng vậy. Nhóc đó thông minh và có võ nghệ xuất chúng, vậy tại sao anh ta lại như vậy. Còn là với con nữa, không thể tha thứ được 」
「Cha」
「Rouche.
Dù có chuyện gì xảy ra, với ta, con vẫn luôn là người quan trọng nhất.」
Rõ ràng, có vẻ như cha tôi để tâm đến một người thừa kế là nữ.
Tuy nhiên, tôi thực sự không bận tâm về điều đó vì tôi không muốn thừa kế ngôi nhà.
「Fufu .. Không sao đâu ạ」
Tôi đã nói rồi mà. Bây giờ.