Tôi sẽ biến cậu thành Otaku, thế nên, hãy biến tôi thành Riajuu!

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi vừa bị đánh thức bởi sự tiếng ồn từ đồng hồ báo thức.

Tôi không phải người dậy sớm nên một lần kêu của chiếc đồng hồ báo thức thường sẽ không đủ để đánh thức tôi, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Tôi quyết định thức dậy với tinh thần minh mẫn, tỉnh táo.

Đó là ngày khai giảng cấp ba của tôi.

Tôi tự hỏi rằng mình đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi.

Tôi, Kashiwada Naoki, đã quyết tâm rằng sẽ sống trọn vẹn cuộc sống mới này từ ngày hôm nay.

Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành một『 Otaku ngầm』.

Tôi đã thề với chính mình rằng tôi sẽ không đáp lại bất kì cuộc trò chuyện Otaku sôi nổi nào trong lớp hay nói về truyện tranh, Galge và Doujinshi.

Khi tôi học cấp 2, có một sự thật là Otaku đã bị dán mác như những kẻ đáng sợ, đó thực sự đã là cú sốc lớn với tôi. Tôi gần như trở nên không thể tin vào người khác phái.

Mặc dù tôi là một Otaku, thì dĩ nhiên là tôi vẫn quan tâm tới những người cô gái đời thực, và tôi muốn mình cũng sẽ yêu vào một ngày nào đó.

Do đó, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ chôn vùi quá khứ và dành những ngày tháng ở cấp 3 để trở thành một Otaku ngầm.

Để hoàn thành mục tiêu đó tôi đã cố tình thi vào một trường cấp 3 nơi mà không ai trong số người quen của tôi định dự thi vào.

Tôi quan tâm đến việc ăn mặc của mình không buông thả bản thân như một Otaku, để có một cô bạn gái và cuối cùng là trở thành Riajuu—Với đích đến cuối cùng đó, tôi bắt đầu chuẩn bị cho buổi ra mắt ở trường trung học.

Tôi thay cặp kính của mình bằng kình áp tròng, và trong suốt kì nghỉ xuân trước khi bắt đầu lễ khai giảng, tôi đã ghé một tiệm làm tóc thay vì tiệm cắt tóc 1000 yên-trong-10-phút.

Tôi cũng đã thay đổi màn hình điện thoại di động của mình từ một nhân vật trong game mà tôi thích thành một bức ảnh nhìn có gu hơn, và tôi cũng tháo hết các dây đeo điện thoại mà tôi đã mua ở một shop bán đồ anime trước đó.

Quyết tâm của tôi là thật.

Khoác lên mình bộ đồng phục mới, tôi hít một hơi thật sâu.

Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống của Riajuu.

Tôi đến ga để bắt chuyến tàu đến ngôi trường mà tôi đang theo học, trường cao trung Fujimi, rồi xuống tàu.

Trong suốt những năm tháng cấp 2, tôi học ở một trường gần nhà và đây là lần đầu tiên tôi đi tàu đến trường. Tôi ra khỏi nhà ga.

Bây giờ, tôi có một hy vọng yếu ớt cho cuộc sống học đường sắp bắt đầu với tôi. Tôi tự hỏi rằng trường cao trung sẽ có những kiểu con gái như thế nào.

Mẫu người lý tưởng của tôi sẽ là cô gái trông nề nếp, đáng yêu với một trái tim nhân ái. Tôi nghe nói rằng các nữ sinh cao trung ngày nay thường nhuộm tóc và uốn xoăn chúng, dù tôi không biết tại sao họ làm thế. Nếu tôi có bạn gái, cô ấy sẽ là người có mái tóc đen thẳng với vẻ ngoài gọn gàng, sạch sẽ. Tôi tin rằng tóc đen thẳng là kiểu tóc có thể mang lại vẻ đẹp hoàn mĩ cho người phụ nữ Nhật Bản.

Trong lúc rời khỏi nhà ga, tôi thấy một cô gái mặc đồng phục cùng trường đang đi phía trước tôi. Và cô gái ấy có mái tóc dài đen bóng y như cô gái mà tôi vừa vẽ ra trong suy nghĩ. Thật trùng hợp. Vô thức, ánh mắt tôi dõi theo cô ấy.

Mái tóc đen dài chấm lưng của cô ấy tung bay trong gió xuân. Thậm chí từ xa, tôi có thể nói rằng cô ấy có dáng người thanh mảnh và một đôi chân thon thả. Tư thế, thậm chí ngay cả khi cô ấy bước đi, cũng đều đẹp. Mặc dù tôi chỉ nhìn được từ phía sau cô ấy, mọi thứ đều phù hợp với lý tưởng của tôi. Ahh, tôi muốn nhìn được khuôn mặt, thứ thuộc về tấm lưng xinh đẹp ấy. Tôi đã cầu nguyện một cơ hội để cô ấy có thể quay người lại, nhưng có vẻ như chuyện này sẽ chẳng sảy ra sớm đâu.

Ngay lúc ấy, tôi nghe tiếng bước chân đằng sau mình. Một cô bé với chiếc cặp sách đeo trên vai chạy ngang qua tôi. Phải chăng cũng có một trường tiểu học gần ga này? Cô bé có thể học lớp 1, 2 hoặc 3.

Khi tôi nhận ra cô bé vượt qua tôi, cô bé tiếp tục vượt qua nữ sinh phía trước.

Cô bé chắc chẳn là người kiên trì, tôi nghĩ trong sự ngưỡng mộ, nhưng ngay sau khi cô bé vượt qua nữ học sinh, cô bé ngã mạnh xuống đất.

Uwaah, cú ngã ấy có vẻ rất đau. Cô bé liệu có khóc không, tôi lo lắng nghĩ, và nữ sinh đi trước tôi đã nhanh chóng đến cạnh cô bé. Cô ấy quỳ xuống và đỡ cô bé dậy.

Vì chuyện xảy ra trước tôi cách chừng 5 mét, tôi không thể nghe được họ nói gì, nhưng có vẻ như cô bạn này có vẻ như đã nói gì đó với cô bé.

Tôi tiếp tục bước đi, càng ngày càng gần hai người họ. Tôi không thể giúp gì nhưng tôi có cảm thấy lo lắng và khi tôi đưa ánh mắt về phía họ, tôi thấy cô nữ sinh ấy đang phủi hết bụi bẩn trên quần áo cô bé kia.

“Em không sao chứ ? “Tôi nghe cô ấy nói. Mặc dù chỉ một góc mặt của cô ấy có thể được nhìn thấy từ vị trí của tôi, tôi có thể thấy nụ cười thân thiện của cô nữ sinh khi cô ấy nói chuyện với cô bé kia.

“Em không khóc chút nào cả nha. Em dũng cảm lắm đó ”

Cô ấy vỗ nhẹ lên đầu em bé kia. “Uhm!”Cô bé hăng hái đáp lại. Aah, tuyệt quá. Ngay cả giọng cô ấy cũng đẹp nữa.

Có thể vì tôi nhìn họ khá lâu, cô ấy có vẻ như đã chú ý đến cái nhìn chẳm chằm của tôi và ngay lập tức, cô ấy quay mặt về phía tôi.

Lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cô ấy.

Tôi đã ngạc nhiên.

Cô ấy có làn da rất đẹp. Và những nét trên khuôn mặt cô ấy vừa đẹp lại vừa nét nào ra nét đấy.

Chỉ một khoảnh khắc lạc vào khuôn mặt tuyệt mĩ ấy khiến tôi như nghẹt thở.

Ngay lập tức cô ấy quay lại với em bé kia. Tôi cũng tiếp tục bước đi và bỏ người nữ sinh và cô bé ấy lại phía sau.

Nhịp tim của tôi đập mỗi lúc một nhanh.

Một thiên thần.

Tôi vừa thấy một thiên thần.

Với sự tử tế, thứ mà để cho cô ấy tiến đến và giúp đỡ cô bé mà không hề do dự, thên đó một khuôn mặt xinh đẹp có thể mê hoặc bất cứ ai bắt gặp nó. Với hai điểm đó cộng lại, nữ sinh ấy chẳng thua gì một thiên thần.

Tôi tự hỏi có ổn không khi mà có một cô gái như thế tồn tại trên thế giới này.

Tôi thực sự thấy biết ơn khi tôi học cùng trường với thiên thần đó. Đồng thời, nhiều ham muốn cũng được sinh ra trong tôi. Tôi muốn biết tên cô ấy. Tôi muốn lại gần cô ấy. Mặc dù tôi không biết cô ấy có học cùng năm với tôi không, nhưng nếu có thể tôi muốn học cùng lớp với cô ấy.

Ngay cả khi hy vọng và sự không chắc chắn trỗi dậy trong lòng tôi, lễ khai giảng trong phòng tập thể dục kết thúc.

Tôi di chuyển về phía lớp học được phân công. Tôi ngồi trong lớp. Chỗ ngồi của tôi ngay của sổ bên trái, và có hai hàng ghế phía sau.

Ngay sau khi ngồi vào chỗ, tôi nhìn quanh lớp học để tìm cô nữ sinh mà tôi đã thấy sáng nay.

Tuy nhiên, vì chỗ tôi ngồi thuộc hai hàng ghế cuối, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của phần lớn các học sinh. Và vì ở đây có rất nhiều nữ sinh có mái tóc thẳng đen nhánh, nên tôi không thể xác định được gì khi nhìn phía sau họ.

Đầu tiên, tôi không biết liệu cô ấy có phải học năm nhất hay không, và tôi biết rõ rằng việc cô ấy học cùng lớp tôi chẳng khác gì một phép màu, nhưng mà.

Chuyện xảy ra vào giữa buổi tự giới thiệu, lúc mà mỗi người sẽ tiến lên phía trước và giới thiệu về bản thân của họ, theo lời gợi ý của của giáo viên chủ nhiệm.

Và phép màu đã xảy ra.

Nữ sinh ngồi ở dãy giữa bên phải trước bàn giáo viên đứng dậy khỏi ghế của cô ấy và tiến đến trước bàn giáo viên. Khuôn mặt đó… chính là khuôn mặt của thiên thần tôi gặp vào sáng nay.

Tôi đã rất cảm động và hạnh phúc đến nỗi tay tôi run cả lên.

Với mái tóc đen bồng bềnh một cách vương giả, cô ấy tiến lên trước bàn giáo viên.

Tôi chỉ có thể nhìn thoáng qua cô ấy vào sáng nay, và một lần nữa khi nhìn thấy cô ấy, tôi thấy cô ấy thực sự rất đẹp.

Làn da trắng cùng đôi mắt to trong trẻo. Hàng mi của cô ấy đủ dài để đổ bóng. Cả mái tóc thẳng đen bóng đó. Cùng dáng người thon thả, xinh đẹp. Tất cả tạo nên khung cảnh cực kì đắt giá, đẹp như tranh vẽ.

Không chỉ mình tôi, mà chắc chắn tất cả mọi ánh nhìn trong lớp đều hướng về cô ấy, tôi đoán thế.

Ngoại hình, bầu khí quanh cô ấy, mọi thứ thuộc về cô ấy, cô ấy hoàn toàn là mẫu người của tôi. Mặc dù chỉ mới vừa gặp thôi mà tôi đã bị cuốn hút mạnh mẽ bởi cô ấy.

Vào khoảnh khắc đó.

“Mình là Hasegawa Midori, rất vui được gặp các bạn.”

Sau lời giới thiệu ngắn gọn và cộc lốc ấy, cô ấy quay lại chỗ ngồi mà không chút ngại ngùng.

Mặc dù giáo viên chủ nhiệm đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi có thể nói những gì mình thích trong phần tự giới thiệu, mọi người đều có ít nhất là nơi sinh hoặc nơi sống hiện tại trong phần giới thiệu. Và một số người còn nói thêm về sở thích hoặc câu lạc bộ họ có kế hoạch tham gia, cố gây ấn tượng với phần còn lại để hòa nhập với lớp.

Nhân tiện, cô ấy thậm chí còn không cười lúc giới thiệu, rồi quay lại chỗ ngồi của mình một cách nhanh chóng, và chỉ có thế, phần giới thiệu của cô ấy kết thúc. Như một người khác hoàn toàn với người tốt bụng đã cười với cô bé sáng nay, cô ấy tỏa ra bầu khí rất lạnh lùng.

Các bạn cùng lớp chỉ có thể chết lặng sau khi nghe lời giới thiệu của cô ấy, và thậm chí, quên cả việc vỗ tay, cả lớp lại rơi vào im lặng.

Mặc dù là một mỹ nhân, cô ấy thật kì lạ và khó gần.

Đó là ấn tượng về Hasegawa Midori cố định trong tâm trí của cả lớp trong ngày đầu tiên đến trường.

Tuy nhiên, cảm xúc của tôi chẳng hề dao động.

Càng ngày tôi càng quan tâm đến cô ấy.

Liệu cô ấy là người nhút nhát hay là người không tự tin khi đứng trước đám đông, hay từ đầu cô ấy đã là dạng người khó gần.

Nhưng mà, tôi muốn tin là khuôn mặt đó, khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy trên đường đến trường sáng nay mới là con người thật của cổ.

Tôi muốn nói chuyện với cổ.

Tôi muốn được thấy lại nụ cười của cổ.

Tôi đã có thể tìm được người mình thích ngay trong ngày đầu tiên đến trường… Có thể cuộc sống cao trung của tôi sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn.

Từ ngày đó trở đi, đôi mắt của tôi luôn dõi theo Hasegawa Midori.

*

Đã một tuần từ khi tôi bắt đầu nhập học.

Vì tôi ý thức thận trọng với những gì tôi làm, nên tạm thời chưa ai phát hiện ra tôi là một Otaku.

Tôi, bằng cách nào đó, đã kết bạn với một người. Cậu ta tên Kiritani, người ngồi sau tôi. Cậu ấy là người hòa đồng và dễ nói chuyện, và chúng tôi nói chuyện ngay lập tức trong giờ nghỉ. Dĩ nhiên, cậu ấy không giống tôi, không phải là một Otaku, mà là một chàng trai khá bình thường.

Trong ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm nói với chúng tôi rằng đã đến lúc nên bầu lớp trưởng, vì thế chúng tôi đã bắt đầu thảo luận với nhau. Tuy nhiên, không có ứng cử viên nào được đề cử và chúng tôi cảm thấy bối rối và không biết làm gì tiếp.

“Việc này sẽ không kết thúc nếu chúng ta không quyết định, các em biết không thế? “

Bất chấp áp lực từ giáo viên chủ nhiệm, tình hình vẫn như vậy, không một ai đứng lên xung phong.

Tiếng rì rầm bắt đầu xuất hiện trong lớp. Chắc chắn, mọi người đang nghĩ rằng “Sẽ có ai đó tự nguyện chứ nhỉ?”. Tất nhiên, tôi cũng là một trong số đó.

Ngay lúc đó, một cánh tay giơ lên.

Tôi nhìn chủ nhân của cánh tay ấy trong sự ngạc nhiên.

Đó là Hasegawa Midori.

Cô ấy đã tự nguyện để cử bản thân cho vị trí lớp trưởng.

“Hasegawa-san, em sẵn sàng trở thành lớp trưởng chứ?”

“Vâng.”

Tất nhiên, không ai phản đối điều đó và vị trí lớp trưởng đã được quyết định theo cách đó.

Cuộc thảo luận kết thúc và đã đến giờ nghỉ.

Tôi có vài câu hỏi trong đầu và vì thế tôi quay lại và nói khẽ với Kiritani.

“Thật khó hiểu, phải không…… Hasegawa không giống kiểu người thích trở nên nổi bật, thế thì tại sao cô ấy lại tình nguyện trở thành lớp trưởng?”

“Kashiwada, cậu lúc nào cũng nói về Hasegawa. Thế là thế nào thế? Cậu thích cô ấy đấy à?”

“Này, đừng có nói lớn điều đó thế!”

Tôi điên cuồng nhìn quanh mình. Sau khi biết chắc rằng không ai nghe thấy điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Cho đến giờ, tôi chưa nói chuyện với Hasegawa dù chỉ một lần. À. Thật ra, tôi chưa từng nói chuyện với cô gái nào trong lớp cả. Kế hoạch có bạn gái ở trường cấp 3 của tôi thật khó khăn.

“Bỏ cuộc đi. Cô ấy có thể đẹp, nhưng cô ấy đang tỏa ra bầu khí như muốn nói “Tôi không muốn nói chuyện với những người vô dụng” phải không? Cô ấy chắc chẳn sẽ không hoan nghênh cậu đâu. Trong suốt giờ giải lao, cô ấy thậm chí chẳng nói chuyện với ai và chỉ chăm chú vào cuốn sách của cô ấy thôi à.”

Thật vậy, đúng như Kiritani nói, mọi phần trên cơ thể Hasegawa đều tỏa ra một thần thái khiến việc tiếp cận cô ấy cũng là một chuyện khó khăn. Cô ấy luôn có biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt, và tôi chưa thấy cô ấy vui vẻ nói chuyện với bất kỳ bạn cùng lớp nào.

Cô ấy sẽ đọc sách của mình ở chỗ ngồi trong suốt giờ ra chơi hoặc cô ấy sẽ lặng lẽ làm các việc của lớp trưởng. Hành động của cô ấy chỉ như thể tự tách mình ra khỏi phần còn lại của lớp.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ nghĩ đó là con người thật của cô ấy. Bởi vì tôi đã nhìn thấy nó. Lòng tốt của cô ấy. Nụ cười của cô ấy.

Ngay cả bây giờ, cô ấy nghiêm túc xóa các bài học trên bảng đen trong giờ học cuối cùng. Trong khi nhìn cô ấy liên tục, tôi nhận ra rằng các trách nhiệm cơ bản của lớp trưởng hầu hết đều mang tính lao động chân tay, có vẻ vậy.

“Hasegawa”

Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm gọi tên Hasegawa. Cô ấy dừng việc xóa bảng còn dang dở và bước ra khỏi lớp. “

“… được rồi!”

Tôi đưa ra quyết tâm và đứng lên khỏi chỗ của mình.

“Ah. Kashiwada, có chuyện gì thế?”

Trong khi Kiritani gọi tôi từ đằng sau, tôi bước lên trước tấm bảng đen. Sau đó, tôi hoàn thành việc xóa bảng, việc đã được Hasegawa làm một nửa. Thay cho cô ấy, người vừa được giáo viên chủ nhiệm gọi đi.

Hasegawa Midori quay lại ngay khi tôi vừa ngồi xuống ghể. Sau đó cô ấy nhìn vào bảng đã được xóa sạch sẽ xong trong sự ngạc nhiên. Như thể cô ấy đã nhận ra ai làm việc đó cho cô ấy, cô ấy nhìn xung quanh.

Cô ấy ngay lập tức nhìn về phía tôi… có vẻ như đúng là nhìn tôi thật.

“Hasegawa đã nhận ra người đó là tớ.”

“Không không không!? Không đời nào cô ấy nhận ra điều đó, đúng không?”

Mày đang ở thế giới giả tưởng nào thế?, ngay cả khi Kiritani nói điều đó với sự kinh tởm, tôi vẫn mải mê nghĩ về “Hasegawa nhận ra rằng tôi là người đã làm nó cho cô ấy.”Mặc dù tôi không biết làm sao tôi có thể kết luận điều đó mà không có cơ sở nào.

Sau đó, tôi bắt đầu âm thầm giúp đỡ các công việc dành cho lớp trưởng của Hasegawa.

Sẽ là tốt nhất nếu tôi có thể giúp đỡ một cách công khai với cô ấy, nhưng thật đáng tiếc, tôi không có kĩ năng như một Riajuu. Đúng hơn là, nó thật ngại.

Từ đó, tôi tiếp tục giúp đỡ Hasegawa những việc vặt của một lớp trưởng. Những việc tôi giúp chủ yếu là xóa bảng và viết thời khóa biểu trong ngày lên phía sau bảng đen. Đây là hai việc duy nhất tôi có thể làm trong bí mật khi Hasegawa không có đây.

Trong khi tôi làm những việc đó khi cô ấy không nhìn thấy, tôi vẫn tin rằng Hasegawa đã nhận ra người đó là ai, và vẫn tiếp tục giúp cô ấy mỗi ngày.

*

Đã 2 tuần kể từ sau khi bắt đầu đi học.

Các bè phái trong lớp đã được hình thành. Ngoài Kiritani, tôi cũng có thể nói chuyện một chút với mấy cậu khác. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nói chuyện với một cô gái nào, và thậm chí cả con trai cũng vậy, tôi hầu như chỉ nói chuyện với mình Kiritani.

Ngay bây giờ, có vẻ như hầu hết thời gian Hasegawa đều ở một mình. Trong khi đó dù tôi mong muốn được đến nói chuyện với cô ấy, nhưng rõ ràng là tôi không có can đảm để làm điều đó. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là giúp cô ấy từ trong bóng tối với trách nhiệm là lớp trưởng của cô ấy.

Ngoài ra, cô ấy tỏa ra một thần thái hết sức lạng lùng khiến việc nói chuyện với cô ấy trở nên khó khăn, chứng minh rằng sẽ rất khó để gần gũi với cô ấy.

Hasegawa là một người phi thường đến hoàn hảo. Mặc dù đến giờ vẫn chưa có bài kiểm tra nào, nên tôi không biết kết quả của cô ấy, nhưng đánh giá từ những câu trả lời cô ấy đưa ra trong giờ học khi cô ấy được gọi, cô ấy chắc chắn là một học sinh cực kì xuất sắc trong tất cả các môn học. Trên hết, tôi có thể chứng kiến khả năng thể thao tuyệt vời của cô ấy trong tiết thể chất. Mỗi bạn nam hay nữ đều được chia các bài học riêng, nhưng trong các lớp học thể chất, vì chỗ ngồi của tôi ngay cạnh cửa sổ tôi có thể thấy các cô gái trong sân tham gia các hoạt động học tập của họ. Mỗi bài học thể chất, tôi bỏ qua hết những gì đang diễn ra trong lớp học và bị cuốn hút bởi những gì ở bên ngoài cửa sổ. Mỗi giờ học, các cô gái được yêu cầu chạy năm vòng quanh sân, và Hasegawa chắc chắn sẽ là người đầu tiên hoặc thứ hai về đích.

Cô ấy chắc chắn là người được ban cho cả sắc đẹp và trí tuệ, cùng sự xuất sắc trong cả học tập và thể thao. Trong Galge, những nữ anh hùng với thông số kĩ thuật như thế sẽ tồn tại, nhưng trong đời thực thì thật khó tin khi có tồn tại một cô gái như thế.

Sự hoàn hảo đó, không làm cô ấy bớt cảnh giác, điều khiến cô ấy càng không cởi mở, là điều khiến cô ấy tách biệt khỏi phần còn lại.

Vào ngày nọ, do hoàn cảnh của giáo viên nên giờ học thứ 4 đã biến thành giờ tự học. Tôi muốn nói chuyện với Kiritani và quay lại, nhưng trước khi tôi bắt đầu, cậu ta bảo rằng chỉ mới ngủ hai tiếng đêm trước, rồi tiếp tục nằm dài trên bàn và ngủ rất nhanh.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi lấy cuốn tiểu thuyết (loại light novel) tôi vừa mua hôm qua từ trong cặp ra, và mở nó đến trang đã được tôi đánh dấu bằng bookmark của mình.

Ngay sau khi tôi mở trang đầu tiên, tôi nhanh chóng đóng cuốn sách lại vì nhận ra bản chất nó là một cái bookmark mang đậm chất Otaku. Chết tiệt, tôi đã phạm phải sai lầm rồi. Đây là cuốn tiểu thuyết tôi chỉ đọc trên tàu trong khi đi đến trường. Mặc dù tôi có hai cuốn tiểu thuyết trong cặp, thật đáng tiếc, vì cả hai đều có cùng kích cỡ, và vì tôi đã dùng cùng một loại bìa bọc cho cả hai, nên rất dễ để lộn chỗ chúng với nhau. Tôi đã dùng một thẻ giao dịch của một trò chơi mà tôi thích làm bookmark cho cuốn light novel và một bookmark bình thường tôi nhận được từ hiệu sách cho cuốn tiểu thuyết bí ẩn để phân biệt chúng, vì thế nên một khi tôi nhìn thấy dấu trang, tôi sẽ biết đó là cuốn nào ngay lập tức.

Ngay lập tức, tôi nhìn xung quanh. May mắn thay, có vẻ không có ai nhìn thấy cái thẻ ấy.

Là một Otaku ngầm đang che dấu bí mật của mình, thì việc tôi đọc light novel trong lớp là điều thật sự ngốc nghếch. Sau khi suy nghĩ rằng việc cẩn thận hơn là điều cần thiết, lần này, tôi tìm ra bìa mềm của cuốn tiểu thuyết bí ẩn tôi vừa mua hôm qua từ trong cặp và mở nó ra.

Tuy nhiên, ngay khi tôi chuẩn bị bắt đầu đọc nó, với đôi mắt đang dán vào những dòng chữ của trang giấy, thì các cô gái bên phải tôi bắt đầu nói chuyện ồn ào, khiến tôi không thể tập trung được.

“Này cậu biết đấy, không phải Momo đang đi bước vào vùng nguy hiểm đấy chứ? Hôm nọ, tôi thấy cô ấy đi cùng với một nhân viên ở Shibuya đấy.”

“Thật sao? Cô ta đi bán thân đấy à? Hay cô ta đang đùa giỡn thôi? Nhỏ đó luôn có cái nghĩ tiêu cực về chuyện đó mà.”

Tôi nên diễn tả thế nào nhỉ, à nói ngắn gọn, đây là cuộc trò chuyện của những kẻ được gọi là Gyaru. Đó là kiểu người mà tôi chưa từng tiếp xúc trong đời.

Kết cục là tôi đã nghe thấy một cuộc trò chuyện mà tôi không hề muốn nghe, vì vậy ngay cả khi tôi nhìn chằm chằm vào những câu chữ trong cuốn sách của mình, nội dung cuốn sách cũng chẳng thể thấm vào não của tôi, thật phiền phức.

“Mà cậu có nghĩ rằng cô ta thực sự đã từng cặp kè với 5 người cùng lúc khi còn ở sơ trung không? Một cô gái ở lớp C vốn từng là bạn cùng trường với cô ta đã nói thế đấy.”

“Ơ, tớ không nghĩ điều đó là thật đâu, phải không? Cô ấy đã tự phủ nhận rồi mà.”

“Nhưng Momo không bao giờ nói bất cứ điều gì về đời sống tình cảm của nhỏ. Mình nghĩ điều đó khá đáng nghi.”

Năm người cùng lúc khi còn học sơ trung… nếu điều đó là thật, cô ấy thực sự đúng là đứa con gái hư hỏng. Và bán thân cho một người làm công ăn lương? Nữ sinh trung học ngày này thực sự đáng sợ.

“Này. Mấy cậu đang nói về cái gì thế hả?”

“Momo!?”

Ngay lúc đó, một giọng nói mới xuất hiện, xen lẫn vào âm thanh của cả nhóm. Có vẻ như người được nói đến …… hình như tên là Momo, đã tham gia vào cuộc trò chuyện. Thật là một sự phát triển không ai ngờ đến. Ý tôi là, bạn không nên thực sự nói xấu về bạn cùng lớp to tiếng ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế. Gyaru chắc chắn là có lắm can đảm đấy.

“À, Momo, cậu thực sự không có bạn trai đấy à?”

“Huuh? Không phải tớ đã nói là không có ai sao? Sao cậu ngày nào cũng hỏi điều đó thế?”

“Thật sao? Đừng có dối bọn này. Cậu thực sự đã có người yêu đúng không?”

Họ mới vừa bàn tán về mấy tin đồn xoay quanh cô gái tên Momo đang đi thả thính lung tung, nhưng có vẻ như họ đang do dự để tiếp tục chủ đề đó khi người dính dáng trực tiếp đang hiện diện ở đây. Đám Gyaru bắt đầu trêu trọc hỏi dò cô gái『Momo』 này những câu hỏi mà ít liên quan đến tin đồn nói trên.

Vào lúc đó, tôi cảm thấy rất tò mò. Về khuôn mặt của cô gái 『Momo』 này, người đã có lần hẹn hò cùng lúc năm người và thậm chí là đã từng bán thân.

Khi tôi học cấp hai, tôi đã luôn nghĩ rằng, với những cô gái buông thả thì hiển nhiên trông họ có phần nào đó khá giả tạo, khuôn mặt họ không có chỗ nào dễ thương cả khi nhìn gần; và với suy nghĩ xuất phát từ quan điểm mà thậm chí bản thân tôi còn không hiểu, tôi tình cờ quay măt sang phải.

Nhìn về phía đó, tôi ngạc nhiên.

Trong số ba Gyaru đó, một trong số họ là một Bishoujo vô cùng xinh đẹp. Hai trong số họ ngồi trong khi người còn lại đứng khi họ nói chuyện, nhưng cô gái đang đứng đó là người duy nhất dễ thương một cách bất thường. Từ cuộc trò chuyện, Bishoujo đang đứng đó chắc chắn là cô gái tên『Momo』.

Cô ấy có mái tóc nhuộm nâu, xoăn, mặc váy ngắn và đeo một dải ruy băng màu đỏ thay vì cà vạt theo quy định của trường …… cô ấy thực sự là một Gyaru từ tận xương tủy; cô ấy có dáng người mảnh dẻ hơn cả một người mẫu tạp chí hàng đầu, như center của nhóm AKB; Đại khái là, cô ấy thực sự rất dễ thương.

Điều này thực sự đáng kinh ngạc khi tôi đã không nhận ra một cô gái như thế sau khi đã học cùng lớp được hai tuần.

Bây giờ tôi mới nghĩ về nó, tôi nhận ra rằng, ngoài Hasegawa, tôi thậm chí không thèm nhìn lấy các cô gái khác một lần nữa là.

Tôi lo mình sẽ bị chú ý nếu nhìn chằm chằm quá nhiều, nên vội vàng quay mặt về phía trước. Đắm chìm một lúc trong sự dễ thương còn sót lại trong tâm trí về Bishoujo Gyaru xinh đẹp và nổi bật mà tôi vừa nhìn, nhưng sau đó tôi nhớ ra một sự thật nhất định.

Ồ phải rồi, cô gái đó là gái hư. Cho dù cô ấy có dễ thương đến mức nào tôi không thích gái hư. Thực tế, tôi thực sự ghét gái hư.

Bên cạnh đó, mặc dù tôi chỉ liếc nhìn cô ấy, có lẽ không quá 150 cm, cô ấy trông khá thấp và nhỏ nhắn, và khuôn mặt của cô ấy thuộc dạng loli. Cô ấy là một Gyaru. Kiểu tôi thích là kiểu người có mái tóc thẳng đen và là kiểu con gái còn trong sáng, cao ráo, với vẻ ngoài điềm tĩnh, đầy trưởng thành và xinh đẹp. Nói cách khác, đó là Hasegawa Midori. Trái ngược hoàn toàn với con bé Gyaru đó.

Sau khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình rằng Hasegawa là người duy nhất dành cho tôi, tôi đã không còn bị làm phiền bởi cuộc trò chuyện ở bên phải và quay lại đọc cuốn tiểu thuyết. Lần này, tôi đã có thể tập trung vào việc đọc.

Cuối giờ, Kiritani đã thức dậy lúc chuông reo. Vì tò mò, tôi đã hỏi Kiritani về con bé Gyaru đó.

“Aah, Koigasaki? Cô ấy thực sự dễ thương phải không? Mặc dù có tin đồn nói rằng cô ấy đang bán thân.”

Thông tin phát ra từ miệng Kiritani với cái mà tôi đã nghe trước đó cùng là một.

Thông tin mới nhất tôi lượm được về họ của Momo là Koigasaki.

“Có chuyện gì với mày thế? Mày đang chuyển mục tiêu sang Koigasaki vì mày không thể biến Hasegawa thành bạn gái à? Cô ấy thực sự lạnh lùng với những thằng cùng tuổi, vì vậy tao nghĩ tốt nhất là mày nên từ bỏ điều đó đi. Bên cạnh đó, cô ấy thực sự rất nổi tiếng.”

“Lạnh lùng với đám con trai? Tao nghĩ nhỏ ấy là gái …… bán thân á?”

“Có tin đồn rằng cô ấy chỉ hứng thú với những người lớn tuổi và chẳng đoái hoài tới mấy đứa bằng tuổi đâu. Bằng chứng là, khi các mấy thằng khác trong lớp cố gắng nói chuyện với cô ấy, cổ lạnh lùng tới mức thậm chí còn không thèm trả lời. Mặc dù cô ấy thực sự rất hòa đồng với tụi con gái.”

“Nghiêm túc sao …”

Lạnh lùng với những người nhỏ không hứng thú, nhỏ có thể tự cho mình là cái rốn của vũ trụ đến mức nào nữa đây?

Tôi dần dần có xu hướng tránh tiếp xúc với con nhỏ đó.

Sau tiết chủ nhiệm cuối ngày kết thúc, Kiritani muốn đi xem các câu lạc bộ, vì thế chúng tôi chia tay nhau và tôi đi thẳng đến khu vực để giày, kế hoạch tiếp theo là về nhà. Tôi không bao giờ nghĩ về việc tham gia bất cứ câu lạc bộ nào ở trường cao trung.

Tôi cảm thấy muốn đọc tiếp cuốn tiểu thuyết bí ẩn kia từ đoạn tôi đã dừng lại trước đó, rồi lấy nó ra khỏi cặp, vừa đi vừa đọc.

Ngay lúc đó, tôi va vào toàn bộ một cô gái đột nhiên xuất hiện từ trong góc.

Cô gái ngã ngửa, và làm rơi cái túi giấy mà cô đang cầm xuống sàn. Các thứ trong túi giấy rơi ra, và những thứ như manga và tạp chí nằm rải rác khắp hành lang. Tôi đang mang một chiếc ba lô, vì vậy tôi không sao cả, nhưng cuốn sách tôi đang cầm cũng nằm chung sô phận.

“X-xin lỗi.”

Tôi xin lỗi vì tôi nghĩ mình cũng có lỗi vì không chú ý.

Sau đó, tôi trở nên chết lặng khi nhìn cô gái trước mặt mình.

Đó là con nhỏ Bishoujo Gyaru, Koigasaki, người mà tôi mới biết đến gần đây.

Hương thơm mạnh mẽ tỏa ra chắc là từ nước hoa mà nhỏ ấy đang dùng.

Koigasaki nhìn tôi và ở bàng hoàng một lúc. Nhỏ có vẻ như bị bất ngờ bởi điều gì đó, nhưng tôi không biết điều gì có thể làm nhỏ ngạc nhiên như vậy. Nhỏ hình như muốn nói điều gì đó, nhưng, không nói một lời, nhỏ nhanh chóng gom truyện tranh và tạp chí của mình vào túi giấy màu hồng có dán logo thương hiệu trên đó. Khi tôi còn đang mơ hồ thì nhỏ đó đã thu dọn đồ xong, đứng dậy và rời đi.

“Như shit vậy.”

Tôi lẩm bẩm mà chẳng thèm suy nghĩ sau khi cô ấy đi, bằng giọng khó nghe.

Tôi đã xin lỗi trước, nên ít nhất con bé đấy cũng nên nói gì đó. Điều đó nhắc nhở tôi, có vẻ như tôi được đã nói rằng nhỏ không có hứng thú với những người cùng tuổi và do đó cư xử rất lạnh lùng với họ.

Phẫn nộ, tôi nhặt cuốn tiểu thuyết của mình còn đang nằm trên sàn và nhét nó vào túi của mình. Tôi không còn tâm trạng để tiếp tục đọc, vì vậy tôi đã đi về nhà trong khi nghe nhạc trên iPod.

Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã về đến nhà.

Tôi ném mình xuống giường trong phòng, lấy cuốn tiểu thuyết bí ẩn từ trong cặp, mở nó ra và đọc tiếp, và một thế giới đáng kinh ngạc mở ra trước mặt tôi.

“Mặc dù tôi chỉ mới gặp anh ấy, nhưng cuối cùng tôi cũng đến nhà Tomonari … Tôi nhìn Tomonari bất chấp sự nhút nhát của mình và ‘Đến đây’, anh ấy nói … ehh … anh đang đùa tôi đấy à! Mặc dù chúng ta mới gặp nhau hôm nay, Tomonari nở cùng một nụ cười với tôi như khi ở câu lạc bộ và khi anh ta ngồi trên giường … nhưng, không có cách nào tôi có thể bỏ đi! (Đỏ mặt).

“……”

Tôi gập sách cái bụp.

Những dòng chữ mà tôi mới đọc đây.

Khoảng cách lớn giữa các dòng.

Những biểu tượng chữ và biểu tượng cảm xúc rải rác khắp nơi.

“Cái quái gì đây!?”

Tôi vội vàng bỏ bọc sách ra, và trên bìa màu hồng của cuốn sách tôi thấy, được viết bằng chữ lớn, là dòng chữ có vẻ là tiêu đề, 『Gửi người tôi yêu』. Giấy gói vẫn được dán đúng cách, và được viết trên đó là những lời giới thiệu, 『Một tình yêu đau đớn, được viết bởi một nữ tác giả học sinh trung học hiện nay』.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi xem tận mắt nội dung, nhưng đây là thứ được gọi là tiểu thuyết trên điện thoại. Vì cuốn sách có cùng kích cỡ và có cùng một cái bọc sách như cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc, tôi đã không nhận ra nó cho đến khi tôi đọc thấy nội dung bên trong.

Tôi bình tĩnh nghĩ lại. Tôi chỉ có thể nghĩ về một trường hợp mà tôi có thể đã vô tình cầm nhầm cuốn tiểu thuyết trên điện thoại này thay cho cuốn tiểu thuyết của mình.

Đó là lúc tôi va vào Koigasaki. Cuốn tiểu thuyết này có lẽ nằm trong số các manga và tạp chí rơi ra sau khi chúng tôi va vào nhau.

Tôi đã mua cuốn tiểu thuyết tại một hiệu sách gần trường trung học của chúng tôi. Lúc đó tôi cũng nhận được bọc sách. Và chiếc bọc sách mà cuốn tiểu thuyết điện thoại này đang sử dụng cũng từ cửa hàng đó. Vì nhiều học sinh của chúng tôi hay ghé vào tiệm sách ấy, nên không có gì là đáng ngạc nhiên nếu Koigasaki mua cuốn tiểu thuyết và bọc sách của nhỏ từ cùng một cửa hàng.

Và vì chúng có cùng bọc sách, Koigasaki đã lấy nhầm sách và cho nó vào trong cặp của nhỏ.

“Uwah, đùa nhau à~…”

Trong khi tôi tự lẩm bẩm với chính mình, tôi lật cuốn tiểu thuyết đã lấy nhầm ra.

Những gì tôi đã đọc trước đó là cảnh nữ nhân vật chính học sinh trung học phổ thông đã quay lại với người chủ nhà mà cô vừa gặp và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong cảnh tiếp theo, họ đã làm điều đó. Đó là một sự phát triển khiến tôi cảm thấy ghê tởm trên đầu các lưu ý mà tôi muốn thực hiện.

“Có ai có thể nghiêm túc mà đọc được cái này không chứ…… hahaha ……”

Koigasaki sẽ không nghĩ rằng tôi đang chế giễu cô ta khi đọc cái này, đúng không? Có lẽ tốt hơn là giả vờ rằng tôi chưa từng đọc nó khi tôi trả lại cuốn tiểu thuyết này …… khi nghĩ thế, tôi gấp cuốn tiểu thuyết đó lại, và lần này, tôi đã lấy cái túi của mình để lấy cuốn light novel ra mà tôi muốn đọc. Tôi lấy nó ra và mở nó ra.

Ngay sau đó, mắt tôi nổ đom đóm.

Cuốn sách mà tôi mở ra và nghĩ là đó là cuốn light novel của tôi lại hoàn toàn không phải là một cuốn light novel chút nào. Đó là cuốn tiểu thuyết bí ẩn có cùng loại bọc sách. Đó là cuốn sách mà tôi đã đọc trong lớp ngày hôm nay, và đã nghĩ rằng nó đã rơi trong hành lang và hoán đổi với cuốn tiểu thuyết điện thoại của Koigasaki.

Tại sao nó lại ở trong cặp tôi chứ?

Vào lúc đó, một sự thật không thể tưởng tượng chạy xẹt qua đầu tôi.

“Chết tiệttttt”

Sự thực, cuốn tiểu thuyết này đang ở với tôi bây giờ, vậy có nghĩa là, cuốn tiểu thuyết mà tôi đánh rơi ở hành lang rồi Koigasaki cầm nhầm về nhà, nghĩ rằng đó là sách của nhỏ, không phải là cuốn tiểu thuyết huyền bí, mà là cuốn light novel có cùng loại bọc sách. Vì cả hai đều có bề ngoài giống nhau nên tôi đã lấy nhầm cuốn light novel ra khỏi túi thay vì cuốn tiểu thuyết kia.

Hệt như cách tôi vô tình đọc cuốn tiểu thuyết điện thoại kia, Koigasaki có thể cũng đã đọc cuốn light novel của tôi.

Bỏ mịa rồi. Tệ rồi đây.

Bên cạnh sự thực là cuốn light novel sẽ làm tiết lộ thân phận Otaku của tôi thì, điều còn tệ hơn nữa là, cái cuốn light novel mà tôi mua ngày hôm qua — nói nó là romcom hay là erocom đây? – một câu truyện thể loại harem mà tên nhân vật chính đột nhiên có 4 người chị gái kế làm những trò mà ai cũng biết là trò gì ấy với cậu ta.

Vì khi harem erocom không phổ biến trong light novel thì, một người bình thường đọc cái này chắc sẽ bị chấn động tâm lý mất. (Edit: Sự thực đấy, lần đầu đọc hentai.)

Ngay cả khi nếu có một trong một triệu cơ hội mà Koigasaki không có hứng thú với nội dung bên trong nó, thì chỉ riêng bìa và hình minh họa đã đủ gợi tình rồi. Chỉ cần lướt qua nó là đủ để biết rằng đó là một thứ của một tên Otaku không đứng đắn.

Nói cách khác, không còn nghi ngờ gì nữa nhỏ ấy đã biết bí mật Otaku của tôi.

Và để nghĩ rằng tôi đã gặp bao nhiêu khó khăn để trở thành một Otaku ngầm, thì trong tất cả mọi người, cái người người phát hiện ra điều đó lại là một đứa con gái hời hợt trông giống hệt hình tượng một người cực ghét Otaku.

Nếu tôi cứ để mặc nó như thế, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi con nhỏ đó đi khắp nơi nói với mọi người. Lịch sử ở trường sơ trung của tôi sau đó sẽ lặp lại một lần nữa.

“Uwoaaaaahhh!”

Tôi hét lên để giải phóng cơn phẫn nộ của mình.

“Im đi, tên ngốc Naokiiiiiiiii.”

Cánh cửa phòng tôi đột nhiên mở toang và một cô gái có mái tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục thủy thủ, ném một cái nhìn hình lựu đạn vào tôi.

“Uwahh, Akari. Em ở nhà sao?”

Đó là em gái của tôi.

“Em đang đến một cảnh rất đẹp trong game, vì vậy đừng có mà làm phiền em bằng cái giọng kinh tởm của anh, jeez!”

Thứ mà con bé đang tự hào cầm ra là một game trên PC. Màn hình hiện lên cảnh hai người đàn ông với cái cằm dài kinh khủng cùng với đôi mắt lấp lánh.

“Đừng nói với anh là…”

“Game BL♡”

Nụ cười ngây thơ đó có thể có trên khuôn mặt tươi cười của một cô gái thuần khiết, dễ thương, không tì vết.

Giá mà đó không phải là cái thứ mà con em tôi cầm trên tay.

Em gái tôi, học sinh năm nhất trường sơ trung, là một Fujoshi. Cả hai anh em trong nhà tôi là đều là Otaku.

“Nếu anh bắt đầu chửi rủa và làm phiền em một lần nữa, em sẽ nghiêm túc mà giết anh trong lần kế tiếp đấy!”

Nói xong, con bé đóng sầm cửa lại. Đợi một chút, ít nhất hãy để anh xác minh rằng cái game đó dành cho mọi lứa tuổi chứ. Tôi sẽ không cho phép một nữ sinh sơ trung như em ấy chơi game ‘18+’ đâu, tôi muốn nói thế, nhưng không có cơ hội để tôi làm điều đó.

Đêm đó, tôi không thể ngủ được vì sự lo lắng trong mình. Tôi cứ tưởng tượng viễn cảnh tồi tệ nhất…… lúc Koigasaki đã tiết lộ bí mật Otaku của tôi với bạn cùng lớp và họ thì đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị.

Để bảo vệ cuộc sống học đường yên bình của tôi, tôi phải chắc chắn là sẽ không để điều đó xảy ra. Và hơn ai hết, tôi không thể để Hasegawa biết rằng tôi là một Otaku.

Ngày mai khi tôi trả lại cuốn sách, tôi phải chắc chắn rằng Koigasaki sẽ không đi boa hoa cái bí mật của tôi ra. Tôi thề với chính mình với quyết tâm cao độ.

Ngày hôm sau, tôi đã nghĩ đến việc gọi cho Koigasaki, nhưng rồi tôi tìm thấy một mảnh giấy được nhét dưới ngăn bàn của tôi.

“GiỜ Ăn tRưa, đẾn sAu pHònG tẬp thỂ dỤc. TôI Có vàI ĐIiều mUốn Nói với cậU. KOIGASAKI.”

Đó là những từ được viết trên mảnh giấy, với các chữ đặc trưng hợp hỗn hợp của Gyaru.

Đầu tiên tôi nghĩ nó là về cuốn sách, nhưng nó khá là bất hợp lí. Nếu con nhỏ đó muốn trả lại sách của tôi, nhỏ không cần phải cố gắng để sắp xếp một cuộc gặp.

Nhưng nó chắc chắn đã giúp nhỏ tạo cơ hội để nói chuyện. Ngay cả khi Koigasaki không làm thế, tôi vẫn sẽ phải gọi nhỏ đấy ra ngoài để nói chuyện riêng.

Đánh giá về ngoại hình của cô ta, nhỏ trông giống một người xấu tính, và tôi không biết liệu nhỏ có sẵn sàng hợp tác và giúp tôi giữ bí mật Otaku của tôi ngay cả khi tôi đề nghị không. Nhưng, trong trường hợp xấu nhất, tôi thậm chí sẽ trả tiền cho nhỏ chỉ để bắt nhỏ im miệng. Đến mức đó thì tôi cũng sẵn sàng làm.

Trong khi lòng tôi bị xâm chiếm bởi cảm giác sợ hãi, tôi đã học xong các lớp học buổi sáng, và đi đến phía sau của phòng tập thể dục mà không cần ăn trưa.

Tôi xuống cầu thang xuống tầng trệt, rời khỏi dãy nhà học, băng qua sân rồi đến phía sau phòng tập thể dục, và Koigasaki đã chờ sẵn ở đó. Nhỏ hiện đang dựa lưng vào tường và nghịch ngợm gì đó với điện thoại. Không có gì nghi ngờ rằng nhỏ đấy có một khuôn mặt xinh đẹp khi được nhìn gần hơn, nhưng nhỏ trang điểm rất đậm. Và một tay thì đang cầm cuốn light novel của tôi.

“……”

Nhân tiện, mặc dù Koigasaki là người gọi tôi ra, cô ta lại không mở miệng. Mặc dù nhỏ ấy đã nhận ra rằng tôi ở đây, nhưng đứa con gái ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái. Cái quái gì thế? Có phải bởi vì nhỏ đó cảm thấy kinh tởm bởi một Otaku đọc loại live novel đến mức nhỏ thậm chí còn

không muốn nói chuyện với tôi? Vậy thì tại sao cô ta lại gọi tôi ra?

“…..erm, cậu muốn nói chuyện về cuốn sách này, đúng không?”

Không thể chịu đựng được sự im lặng, tôi lên tiếng.

Trong khi nói điều đó, tôi đưa ra cuốn tiểu thuyết của Koigasaki, và cô ả nhanh chóng và rất thô bạo giật lấy nó từ tay tôi. Mà không nói một từ nào cả.

Tôi đang phát điên. Cần có một giới hạn cho việc cô ấy có thể bất lịch sự như thế nào.

“E-erhhmm, cậu có thấy những gì bên trong cuốn sách của tôi không?”

Tuy nhiên, sự rụt rè của tôi thậm chí không thể nói lên sự khó chịu của mình, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm để hỏi con nhỏ đấy với giọng rụt rè.

Nhưng Koigasaki không trả lời và giao tiếp bằng ánh mắt cũng không nốt.

“Nếu cậu thấy những gì bên trong …… Tôi hy vọng cậu có thể giữ im lặng về nó.”

“Thứ này là gì?”

Koigasaki ngắt lời tôi và cất tiếng lần đầu tiên. Tôi cảm thấy cáu trước cái lời nói bất ngờ này của nhỏ ấy nhưng liếc nhìn vào thứ mà Koigasaki đang cầm trong tay. Đó là một tấm thẻ. Đó là thứ mà tôi đã dùng thay cho cái bookmark. Cụ thể hơn đó là một thẻ bài từ trò chơi DS, LoveMinus. Hình minh họa trên nó là một nhân vật tôi thích, Anesaki Nono.

“E-eehhh……. À…..”

Tôi có chút hoảng loạn. Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, nhưng đó là một điều không thể hiểu được. Tại sao Koigasaki quan tâm đến tấm thẻ LoveMinus cơ chứ?

“Đó là một thẻ game…..”

“Game gì?”

“Er-rmm, một game tên là LoveMinus……”

“Loại game gì?”

“Eeh? Đó là một trò chơi mô phỏng hẹn hò ……”

Tôi co rúm người lại và rồi trả lời câu hỏi của nhỏ. Tôi thực sự không muốn trả lời, nhưng khi đối mặt với cách đặt câu hỏi đầy hống hách của Koigasaki, tôi không không thể trả lời.

“Mô phỏng hẹn hò…… Cái gì vậy?”

“Uhm, nó giống như, xây dựng mối quan hệ với các cô gái ……”

“Đúng như tôi nghĩ ……”

Vì lý do nào đó, đôi vai của Koigasaki sụp xuống thất vọng vì lời nói của tôi.

“Errhh….. Sao cậu lại hỏi thế?”

Lúc này tôi hỏi lại.

“…… Cậu có biết Suzuki-kun của lớp B không?”

Nhưng, cô ấy hỏi lại tôi câu khác.

“Suzuki……? Không, tôi không biết.”

“Suzuki-kun cũng có một cái thẻ giống của cậu.”

Koigasaki đột nhiên trở nên năng nổ và nói theo cách mà dường như cô không thể chấp nhận những gì mình nói.

“Suzuki-kun làm rơi cuốn sổ tay học sinh của cậu ấy rồi tôi thấy cậu ấy nhặt nó lên, và một tấm thẻ như thế này thực sự được đặt rất cẩn thận bên trong nó! …… nhưng khi nhìn gần hơn, dù chúng trông na ná nhau, nhưng chúng không phải là một …… Mặc dù hình vẽ và thiết kế trông rất tương tự nhau, nhưng chúng không hẳn là giống ý chang. Người ở đây có một cô gái tóc nâu, đôi mắt cụp xuống và bộ ngực trông rất khủng bố, nhưng trên tấm thẻ mà Suzuki-kun có. ….. là bản vẽ của một cô gái với mái tóc đen ngắn cùng với vòng ngực nhỏ. ”

Trong khi tôi cảm thấy thật đáng tiếc rằng em Nono-san tôi yêu thích rất nhiều được mô tả là có bộ ngực khủng, nhưng hiện đang có những vấn đề khác mà tôi quan tâm hơn.

“Tóc đen ngắn với bộ ngực nhỏ …… không phải là Rinka từ LoveMinus sao?”

“Rinka? Vậy, điều đó có nghĩa là Suzuki-kun yêu nhân vật Rinka trong cái game đó phải không? …… vậy thì, cậu ấy là một Otaku sao?”

“Chà, tôi cũng tin như vậy, vì cậu ta đã để nó cẩn thận vào sổ tay học sinh của mình mà ……”

Khuôn mặt của Koigasaki nhăn nhó trong nỗi buồn.

Đó là điều dễ hiểu. Koigasaki thích anh chàng tên là Suzuki đó và cố gắng gọi tôi ra để hỏi về cậu ta, nhưng sau khi biết rằng anh ta thực sự là một Otaku, nhỏ đấy đã nhận được một cú sốc cực mạnh.

“Tôi không thể tin được, việc nghĩ rằng Suzuki-kun là một Otaku……”

Koigsaki lẩm bẩm, với một cái nhìn nói rằng nhỏ không thể chấp nhận nó.

“Chà, tôi nghĩ tốt hơn là nên tự hỏi chính cậu ta ……”

Nếu nhỏ đã cố gắng gọi tôi ra để hỏi, thì cô ta nên hỏi luôn người đang được nhắc đến thì hơn.

Có tin đồn rằng Koigasaki có mối quan hệ thân thiết với mấy cậu trai. Vậy, việc nhỏ đi nói chuyện với người mà nhỏ thích thì dễ như ăn bánh ấy mà.

“Này, sao cậu không hỏi Suzuki-kun cho tôi? Cậu chơi cùng game nên dễ dàng tiếp cận cậu ấy với tư cách là người chơi cùng game mà, phải không?”

“……hả?”

Tôi không tin vào tai của mình khi nghe thấy yêu cầu của Koigasaki. Tại sao tôi lại phải đi nói chuyện với một người lạ vì lợi ích của một Gyaru ở cùng lớp mà vốn dĩ gần như không quen biết? Bên cạnh đó, yêu cầu một người nhút nhát như tôi tiếp cận một người lạ, mức độ khó chỉ đơn giản là quá cao.

“Cậu có thể tự mình nói chuyện với cậu ấy, phải không ……”

“Bởi vì tôi không thể làm điều đó, nên đó là lý do tại sao tôi nhờ cậu!”

Koigasaki nói, có vẻ đang bị kích động, hoặc có lẽ là lo lắng. Tại sao cô ta lại là người quát nạt tôi trong khi đúng ra tôi mới là người nên làm điều đó?

“Chà, tôi cũng không thể làm được …… Và, tôi muốn nhanh đi ăn trưa quá, vậy tôi có thể quay lại được chưa?”

Bình thường, tôi là một chàng trai rụt rè, không thể nói chuyện một cách quyết đoán với người mà lần đầu tiên nói chuyện, nhưng thái độ của cô ta rất tệ đến nỗi đầu óc tôi cứ chùn bước.

Tôi quay lưng về phía Koigasaki, chuẩn bị quay trở lại lớp học. Vào lúc đó.

“……『Hội chứng Big Sis』 ”

“Ế……”

Tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của Koigasaki từ phía sau. Những từ đó ngăn tôi bước tiếp.

Đó là tựa đề của cuốn light novel harem chị gái mà cô ấy vẫn chưa trả lại cho tôi.

“Sống chung với các cô chị hơn tuổi? Bước vào nhà tắm cùng với các chị hơn tuổi? Và h-h-h-hô……”

Trước khi cô ấy có thể nói xong từ ‘hôn’, tôi lớn giọng.

“Này, cậu đọc sách của tôi mà không xin phép sao!? Sao cậu có thể……”

……. Tốt thôi, tôi cũng đọc cellphone novel kỳ quặc của Koigasaki mà cũng chẳng xin ý kiến gì hết, vì vậy tôi không có quyền nói người khác.

“Tôi không tin điều này! Tất cả Otaku đều tưởng tượng về những thứ như vậy sao!? Thật đáng sợ và không thể tin được!”Koigasaki đỏ mặt và tức giận vì vài lý do.

Tuy nhiên, phản ứng đó có phần khác với mong đợi của tôi.

Tất nhiên, tôi đã hy vọng rằng nhỏ sẽ phản ứng trong sự ghê tởm với light novel, nhưng kiểu ghê tởm mà cô ấy có khác với cách tôi nghĩ nó sẽ xảy ra.

Kiểu mà tôi nghĩ đến là cái kiểu đáng khinh, coi thường, bực tức.

Đó là kiểu phản ứng mà tôi tưởng tượng đến từ Bitch Sweet (LOL) Gyaru Koigasaki nếu nhỏ đó đã đọc nội dung của cuốn sách.

Nếu chúng ta đang nói về kiểu mà nhỏ ấy sẽ nói, nó sẽ giống như thế này……

“Cách suy nghĩ của mấy thằng trai tân thật đáng kinh ngạc, huh ~ Tốt hơn là bé nhanh chóng tìm cho mình một người bạn gái thực sự, có biết hông ~? (Cười khuẩy)”

Nhưng, cô gái trước mặt tôi.

“Cậu là tên tồi tệ nhất! Thực sự thô thiển! Bẩn thỉu! Biến thái! Và với khuôn mặt trông vô hại như vậy!”

Nhỏ ném cuốn light novel về phía tôi với sự phẫn nộ rõ ràng.

“Này! Cậu đang làm gì thế!”

Trong khi vội vàng chộp lấy cuốn sách đang bay tới, tôi chỉ có thể tự hỏi mình trong sự kinh ngạc.

Khuôn mặt đỏ bừng của nhỏ, bên cạnh một phần do tức giận …… thì dường như có một phần bối rối.

Phản ứng này như thể nó đến từ một cô gái trong sáng, vừa được cho xem thứ tục tĩu……

“Không phải cậu vừa yêu cầu tôi giữ im lặng về nội dung của cuốn sách đó sao? Nếu cậu không đi và xác minh cho tôi xem Suzuki-kun có phải là một Otaku hay không, thì tôi sẽ nói với tất cả các cô gái trong lớp về.. …. những gì trong cuốn sách! ”

“Cái gì……!?”

Tôi không nói nên lời trước những lời gây sốc bất ngờ của cô ấy.

Đó thực sự là một lời đe dọa mang tính hủy diệt đấy.

Điều đó có nghĩa là Hasegawa cũng sẽ nghe phong phanh về nó?

“S-Sao cậu có thể ……”

Tôi không thể ngừng run rẩy

“Tôi đang nghiêm túc đấy.”

Koigasaki nhìn đi chỗ khác và nói một cách cộc cằn. Cô ta nhìn có vẻ rất kiên quyết

“X-Xin cậu, đừng làm thế……”

“Rồi sao, cậu sẽ làm gì ?”

Nếu bí mật của tôi bị phát hiện ra ở đây, thì sau đó cái lịch sử ở trường sơ trung của tôi sẽ lặp lại. Tất cả nỗ lực đến giờ để trở thành một Otaku ngầm của tôi sẽ đổ sông đổ bể.

“Kuh………..Tôi hiểu rồi……”

Tôi trả lời trong khi cố kìm nén sự thất vọng của mình. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận yêu cầu của nhỏ.

“Thật chứ? Cậu là một chàng trai khá là tốt đấy!”

Một anh chàng khá tốt? Thật là một điều dễ nghe sau khi cậu đe dọa tôi ha. Bất cứ ai khác nếu bị đe dọa kiểu đấy đều sẽ chấp nhận nó.

“Đổi lại, sau khi tôi làm thế, cậu hãy giữ miệng về nó…….”

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để nhấn mạnh phần cuối cùng đó.

“Dĩ nhiên.”

Koigasaki trả lời với một nụ cười hài lòng.

“Vậy thì, cảm ơn trước, erm…… tên cậu là gì?”

“Kashiwada! Cậu không nhớ tên bạn cùng lớp của mình sao!”

Đó là một điều cực kì tàn ác khi bị đe dọa bởi một người thậm chí không thể nhớ tên tôi.

Tôi chỉ vừa mới vào cấp ba, và không chỉ bí mật về Otaku của tôi bị phát hiện bởi một Sweet Gyaru (LOL), mà cô ta còn đe dọa sẽ nói với những cô gái còn lại trong lớp …… Tại sao tôi lại không may mắn đến độ một điều như vậy lạy xảy ra với mình cơ chứ?

Truyện Chữ Hay