Tôi sẽ biến cậu thành Otaku, thế nên, hãy biến tôi thành Riajuu!

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ nghỉ hè kết thúc và học kỳ thứ hai bắt đầu. Sau giờ học, trên đường trả lại cuốn sách mình đã mượn trong kì nghỉ, tôi nhận ra Hasegawa đang lấy vài cuốn sách ở quầy thủ thư.

“A, Hasegawa!”

“Kashiwada-kun.”

Gặp được Hasegawa vào ngày đầu tiên của học kỳ. Thật là một ngày tươi đẹp làm sao.

“Cậu cũng mượn sách à?”

“Không, mình trả sách …”

“Eh …Cái gì vậy?” - Hasegawa ngạc nhiên khi trông thấy cuốn sách tôi mang trả. Đó là một cuốn light novel. Lúc đầu, tôi nghĩ mình tiêu rồi, Hasegawa đã biết tôi là một tên Otaku, nhưng rồi tôi cũng đưa cuốn sách cho Hasegawa xem.

“Tớ chưa từng nói nhưng mà tớ thích những thứ này.”

Công nhận cũng liều thật. Cuốn light novel đó có bìa đậm chất Otaku, nên chỉ cần nhìn qua thôi thì người ta cũng biết ngay tôi là một tên Otaku rồi. Học kỳ một, tôi đã cố gắng giấu nhẹm cái sự thật ấy. Nhưng ngay lúc này, tôi lại nghi ngờ Hasegawa, - liệu cô ấy có phải một Otaku, giống như tôi không?

Vào Lễ hội pháo hoa, Hasegawa đã thốt ra tên nhân vật khi nhìn vào bức hình ở hộp bánh pizza. Bộ anime đó là một bộ công chiếu về đêm dành cho các Otaku, và Hasegawa lại biết nó. Tôi đã nghĩ về chuyện này và đưa ra kết luận rằng Hasegawa là một Otaku. Thành ra, tôi quyết định công khai sở thích của mình, và bây giờ là thời điểm tốt để làm điều đó.

Tôi cố nhìn vào mặt cô ấy. Ngay cả khi tôi đã quyết định rồi, nỗi sợ trong lòng vẫn không biến mất. Lỡ khi cô ấy không phải là một Otaku và chẳng hề thích thù gì với sở thích Otaku của tôi thì sao. Nhưng trái tim tôi đã được trấn an vào khoảnh khắc tôi nhìn vào gương mặt ấy. Cô ấy mỉm cười ân cần nhìn tôi mà nói.

“Kashiwada-kun, vậy ra chúng ta là đồng chí! Mình đã giấu chuyện này, nhưng mình thích manga, light novel và anime lắm. Mình cũng là một Otaku đấy.”

Nghe được câu nói đó, lòng tôi hân hoàn biết bao! Không phải che giấu nữa! Tôi có thể thể hiện bản thân mình vì người tôi yêu có chung sở thích với mình.

“ Kashiwada-kun, cậu làm mình ngạc nhiên đó, mình không nghĩ cậu là một Otaku đâu. Cậu giấu kĩ quá đấy”. Trước những lời này càng làm tôi hạnh phúc hơn nữa. Nhưng cô ấy giấu chuyện này còn điệu nghệ hơn nữa mà.

“Tớ cũng có thể nói điều tương tự với cậu đấy, tớ chưa bao giờ nhận ra cậu là một Otaku.”:

“Mình rất vui khi khi chúng ta có cùng sở thích, Kashiwada-kun.”

“Eh? Thật chứ? Tớ cũng vậy! Tớ muốn làm bạn với cậu kể từ lâu rồi!” – Miệng tôi nói liên hồi do cảm xúc chất chứa đang trào chực trong lòng. Hasegawa nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Bởi … Tớ … Tớ yêu cậu, Hasegawa! - giọng tôi run rẩy, và ngón tay tôi nắm chặt thành nắm đấm. Tôi cúi đầu xuống vì sợ phải nhìn cô ấy. Nhưng sau đó, nắm tay tôi buông lỏng ra, như thể nó được bao phủ bởi thứ gì đó mềm mại và ấm áp.

“Cảm ơn cậu, mình cũng thích cậu, Kashiwada-kun.” - Hasegawa nắm lấy tay tôi và nhìn vào mặt tôi với một nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu! Mình chắc chắn chúng ta sẽ là một cặp đôi hạnh phúc! Chúng mình đã có chung sở thích sẵn rồi mà!

“Phải, mình đồng ý. Từ giờ cứ nói về nó đi!”

Hasegawa mỉm cười khi nghe câu nói phấn khích của tôi. Tôi không thể tin rằng chúng tôi là một cặp đôi Otaku…, Ah, tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

***

“Naoki? Dù bây giờ có là kỳ nghỉ, anh cũng không nên ngủ nhiều như thế! Trời chiều rồi!”

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc và nhận thấy mình đang ngủ trên giường. Tấm ga trải giường mỏng được đắp lên người tôi bị gỡ ra ngay tức khắc.

“Eh?”

Tôi ngồi dậy và thấy em gái mình, Akari – người đã kéo tấm ga giường, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chỉ là một… giấc mơ thôi sao…”

Bao sao mọi thứ lại tiến triển thuận lợi như vậy. Thật là một giấc mơ tuyệt vời làm sao, nhưng giờ cũng vì nó mà tôi đâm ra thất vọng rồi đấy.

“Gì?! Bộ anh có một giấc mơ ướt át à?! - Akari nghiêng người về phía tôi.

“Eh? Không!”

“Kỳ nghỉ sẽ sớm kết thúc thôi, anh nên quen với chuyện thức dậy sớm hơn đi! - Akari rời phòng tôi với giọng bực bội. Mà trước hết, sao con bé lại vào phòng tôi dễ dàng như vậy nhỉ?

Chỉ còn bốn ngày nghỉ hè sau Lễ hội pháo hoa. Tôi lúc nào cũng đắm chìm trong mớ suy nghĩ không chỉ ở nhà mà ngay cả nơi làm việc. Về chuyện gì á? Tất nhiên là về mấy chuyện kỳ lạ xảy ra trong lễ hội rồi. Đầu tiên, Koigasaki say chẳng biết trời đất và nói rằng Sakurai-san thích tôi. Thứ hai, trên đường đến ga, chúng tôi thấy Suzuki đi cùng với một cô gái mặc Yukata. Và chuyện thứ ba, cũng là vụ quan trọng nhất, Hasegawa đã phản ứng với nhân vật trên hộp bánh pizza.

Tại sao cô ấy biết nhân vật trong một bộ anime chiếu lúc khuya khoắt đó? Là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay cô ấy là một Otaku ngầm? Hai khả năng này là thực tế nhất. Tôi hy vọng điều thứ hai là đúng, bởi khi đó, Hasegawa sẽ là tuýp người giống tôi. Với tôi, không có gì hạnhh phúc hơn khi được nói về những sở thích chung. Tôi nghĩ nhiều đến nỗi mơ luôn về chuyện đó.

Tôi nên tìm hiểu chuyện liệu cô ấy có phải Otaku không càng sớm càng tốt. Nếu biết cô ấy là ai, tôi sẽ nói ra, giống như những gì tôi đã làm trong giấc mơ của mình để thân với cô ấy hơn. Tôi cá mọi thứ sẽ chẳng dễ như trong mơ đâu, nhưng chắc chắn cơ hội của tôi sẽ cao hơn.

Tôi đã dành phần còn lại của kỳ nghỉ với cảm giác khó chịu trước khi bước vào học kỳ thứ hai.

***

Tháng 9 đã đến, và học kỳ thứ hai được chờ đợi từ lâu đã bắt đầu. Tôi quyết định tự động viên mình, thức dậy sớm hơn và đi sửa tóc.

“Oh, trường học nữa à… chẳng muốn đi tẹo nào…” - Akari đang ăn sáng với mái tóc bù xù.

“Akari, em nên lấy anh trai mình làm ví dụ đi.”

“Naoki, anh dậy sớm hơn mọi khi, phải không?”- Tôi nghe thấy giọng nói lười biếng của con bé từ phía sau khi đang đứng trước gương rửa mặt

“Học kỳ mới bắt đầu từ hôm nay! Em phải tự động viên mình chứ!” - Tôi đã hoàn thành việc chải chuốt mái tóc của mình và mỉm cười với Akari.

“Cái tâm trạng buổi sáng của anh làm em thấy muốn bệnh. Anh luôn miệng nói rằng anh không muốn đi học khi hết kì nghỉ mà. Bộ anh ăn trúng cái gì à? - Akari nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

“Hay anh đang nghĩ với chuyện gặp bạn gái ở trường? – Con bé nói như đang khiêu khích tôi.

“Bạn gái?!” - Tôi không hiểu lời của Akari cho lắm.

“Không phải anh đã đi hẹn hò với cô nào đấy trong kỳ nghỉ sao?

“Phải, anh có, nhưng cô ấy không phải là bạn gái anh.”

Đến lúc ra khỏi khỏi nhà nên tôi lấy túi của mình.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

“Em ước chàng trai vui tính như anh sẽ hụt chân vào mương.”

Tôi nghe thấy một cụm từ mới mẻ từ Akari rồi lại quyết định không bận tậm tới nó làm gì rồi đóng cửa lại và hướng ra cổng. Tại sao con bé không vui khi tôi có tâm trạng tốt nhỉ? Tại sao nó lại ước anh trai mình gặp xui xẻo?

Đã một tháng kể từ khi tôi đi chuyến tàu đông nghẹt này, nhưng lúc này tôi không cảm thấy ngột ngạt nữa. Tôi đã đi đến trường trong tinh thần phơi phới.

Tôi muốn gặp Hasegawa ngay lúc này.

Tôi muốn kiểm tra xem liệu cô ấy có phải là một Otaku không. Trên đường đến trường, tôi nhận ra một bóng hình quen thuộc. Do dự một lát, nhưng vì hôm nay tôi cảm thấy mình là một người khác, nên hớn hở cất tiếng.

“Hi, Koigasaki!”

Thường thì tôi sẽ nghĩ về những cặp mắt xung quanh và quyết định không nói chuyện với nhỏ, nhưng hôm nay tôi đã làm được điều đó.

“ …?!”

Một giây sau, tâm trạng vui vẻ của tôi tan biến.

“Mặt bà bị sao vậy?”

Koigasaki vẫn trang điểm và làm tóc như mọi khi, nhưng không thể che hết quầng thâm dưới mắt, và sắc mặt của nhỏ trông thật khủng khiếp. Bộ nhỏ sắp lìa đời sao? ..“Đừng có gào lên như thế vào sáng sớm coi. Nó làm tui đau đầu?”

“Bà không ngủ à?”

Nhìn nhỏ ủ rũ thế này hiếm à nha. Mà mới đầu học kỳ thôi đã vác cái bộ mặt thế này rồi.

“Tui ngủ thế nào được ..? - - Koigasaki lẩm bẩm.

Cuối cùng tôi đã biết lý do tại sao Koigasaki sầu đời đến thế.

“Là vì Suzuki à?”

“…”

Cho tới bây giờ, tôi đã hoàn toàn quên bén mất một sự thực vô cùng đơn giản.

“Ah, cô gái đó … Tôi hiểu rồi…”

Koigasaki và tôi chắc chắn đã nhìn thấy Suzuki đi cùng với một cô gái mặc yukata, và trông họ rất thân mật với nhau. Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên, nhưng chuyện quan trọng hơn (Hasegawa có thể là một Otaku) khiến tôi quên điều đó.

“Lẽ nào bà mất ngủ vì chuyện đó?”

“Dĩ nhiên rồi ..”- Koigasaki đi đứng còn không vững. Chà, tôi nghĩ rằng, nếu bản thân mình mà thấy Hasegawa ở cùng bạn trai, thì tôi sẽ treo cổ tự tử ngay hôm đó.

Tuy nhiên, một ý nghĩ vẫn đang lòng vòng trong đầu tôi kể từ lễ hội.

“Tôi nghĩ cô ấy là chị gái của Suzuki.”

“Hở?” - Koigasaki nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên.

“Chị gái?..”

Chúng tôi đến trường và tiếp tục cuộc trò chuyện ở kệ giày.

“Ử, Suzuki có chị gái. Tôi không biết chị ấy bao nhiêu tuổi hay mấy chuyện tương tự thế, nhưng thật khó để tưởng tượng ra chuyện Suzuki có bạn gái, vậy nên cô gái đó hẳn là chị gái của cậu ấy.”

“Nhưng tại sao lại đi hội với chị gái cơ chứ? - cô nàng nhìn tôi chằm chằm. Nhỏ hẳn nghĩ rằng tôi chỉ đang đoán mò. Tất nhiên, người ta có thể đi hội với anh chị em mình miễn là họ thân nhau.

“Vậy, rồi, cái này thì sao?

“Eh?”

Koigasaki đặt điện thoại của cô nàng trước mặt tôi. Có một bức anh toàn màn hình. Trong ảnh tôi có thể nhận ra Suzuki và một cô gái dễ thương. Thực tế Suzuki đang chụp ảnh với một cô gái lạ, nhưng có điều đáng ngờ hơn trong bức ảnh.

“Cái này là …

cô gái mà chúng ta đã thấy tại lễ hội ..là một cô gái khác sao?”

Lúc đó, tôi đã quan sát cô gái đó một lúc, cô ấy có mái tóc nâu sáng với hai búi tóc và phụ kiện đẹp mắt, bộ yukata và kiểu tóc rất hợp nhau. Tôi đã ngạc nhiên khi Suzuki đi cùng một cô gái 3D, nhưng vẻ đẹp của người con gái ấy cũng khiến tôi ngạc nhiên không kém.

Tuy nhiên, cô gái trong bức ảnh không phải là người chúng tôi đã bắt gặp tại lễ hội. Người này có kiểu tóc bob cắt ngắn màu đen, đeo kính gọng cũng đen nốt và mặc một bộ đồ thủy thủ. Một phong cách làm đẹp thông minh. Nếu điều tôi nghĩ là đúng thì Suzuki đã đến Lễ hội pháo hoa với chị gái của mình. Thế thì cô gái này là ai?

Chúng tôi đến lớp, và nói chuyện ở cửa.

“Bà có nó ở chỗ nào vậy?”

“Tui đã tìm những cô gái trong số các bạn bè của Suzuki, và tìm thấy bức hình này”

Tôi không thể tin vào mắt mình nên lấy điện thoại của nhỏ để nhìn gần hơn. Họ đang làm dấu hiệu hòa bình, và tôi đã tìm thấy dòng chữ “bạn thân” ở bên dưới. Người đẹp trai bên trái này… có thực sự là Suzuki không vậy? À thì, đó phải là hiệu ứng chụp hình làm mắt trông to hơn, nhưng đây chắc chắn là Suzuki. Tôi nhớ những bộ đồ này, và trên hết, cái tên dưới Suzuki, “So-chan” được đặt ở dưới cùng của tấm ảnh.

“Nhưng Suzuki-kun rất nổi tiếng mà, cậu ta có vài người bạn nữ thì có gì là lạ”. - Koigasaki lầm bầm và lấy lại điện thoại. Hai người bạn nữ cho một Suzuki ghét con gái? Nó đủ lạ rồi đấy.

“Mà tui không nghĩ rằng cậu ta sẽ đi lễ hội hoặc chụp ảnh với bạn. Tuy với bạn gái thì mọi chuyện lại khác. Ahhh! Tui chẳng hiểu gì hết!”

Có nghĩa là, Suzuki có hai người bạn gái? Không, chuyện này còn vô lí hơn. Suzuki không phải dạng người đó.

“Thế là đủ rồi! Tôi không hiểu gì cả! - Koigasaki ngắt lờ.

“Trước hết, bình tình đi nào …”

Tôi cũng rối, nhưng Koigasaki còn rối hơn cả tôi. Dẫu có thể hiểu cho chuyện này , nhưng ….

“Này, ông. Chúng ta đã đồng ý giúp đỡ lẫn nhau, vì vậy đi xác minh chuyện này từ chỗ Suzuki-kun đi!”- Koigasaki ném những lời này vào mặt tôi

“Hở?”

“Chả công bằng chút nào khi dạo này chỉ có tui đưa ra lời khuyên cho ông!”

“Huh?”

Chà, đúng là nhỏ đã giúp tôi với Hasegawa, và bản thân tôi cũng muốn giúp cô nàng để đáp lễ, nhưng … Nhỏ đang trừng mắt nhìn tôi. Hiểu là tâm trạng nhỏ không tốt, nhưng tôi nghĩ đó không phải là thái độ của một người đang nhờ giúp đỡ

“Rồi, được thôi.”

Tôi không thích thái độ ấy của nhỏ, nhưng tôi cũng muốn biết. Làm thế quái nào cậu ta có thể có hai cô bạn gái được? Sự thật ở đâu?

“Nhưng đừng có nói với cậu ấy là vì tui lo hay gì khác tương tự nhé, okay?”

“Nếu tôi có thể!”

Koigasaki đi và bước vào lớp trong tâm trạng tồi tệ.

Tôi thật lòng nghĩ rằng Suzuki không có bạn gái.

Tôi để cặp lại trong lớp và đến phòng học của Suzuki, lớp B. Tôi nghĩ nên hỏi ai đó về Suzuki, và đôi mắt của tôi bắt gặp một cậu bạn ăn mặc giản dị ở bàn trên.

“Oh, Suzuki có ở đây không vậy?

“Suzuki, có người gọi này! - cậu ta gọi Suzuki và rất nhanh chóng Suzuki nhận ra tôi và đến gần.

“Lâu rồi mới thấy nha, Kasshi! Cậu khỏe không?”

“Ổn mà.”

Suzuki mỉm cười như mọi khi, một nụ cười vô tư. Tôi nghĩ, khó mà hỏi đây…

“Này, ông có bạn gái lúc nghỉ hè à?” - Tôi hỏi thẳng.

“Hở?” – Cậu ta ngập ngừng một lúc, nhưng rồi…

“À, có! Tớ có một em! – cậu ta cười nói

“Hở?” – Tôi hoảng loạn. Vậy ra, cậu ta thực sự đã đi lễ hội với bạn gái? ..

“Tớ dành phần lớn

khì nghỉ để chơi “Chụp hình bạn gái” trên PSP!”

“Huh?” - cậu ta có kể cho tôi nghe tên của trò chơi mới được bán trong kỳ nghỉ này.

“Không, tớ không nói về chuyện đó.”

“Không sao? Ah, ý cậu là anime hả? Ừ, mùa này đầy những em cute phô mai que!

“Này, Suzuki … Lại là hiểu nhầm nữa rồi. Ý tớ là một cô bạn gái 3D bằng xương bằng thịt ấy.”

“3D á? Tớ không thể mà. – cậu ta đáp lại với gương mặt như kiểu, sao tôi lại đang hỏi một chuỵện vốn đã quá hiển nhiên vậy.

“Okay, nhưng…”

Tôi lấy điện thoại ra và mở Mixi, nhấp vào phần “Tổng quan về bạn bè” trên mạng từ trang của cậu ta rồi tìm bức hình Koigasaki mới cho tôi xem - đó là hình đại diện của ai đó. Tôi đã đến trang cá nhân đó và mở ảnh đầy đủ.

“Thế thì, đây là gì? - Tôi đưa bức ảnh cô gái có kiểu tóc bob đen dễ thương cho Suzuki.

“Euw …Cậu lấy ở đâu ra vậy? .. Oh, Mixi sao?”

Suzuki không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, tôi nghĩ rằng vẻ mặt lúc này của cậu ta đang tỏ ra ghê tởm.

“Tôi đã tìm thấy bức ảnh này trong danh sách bạn bè của ông.?

“Thật à? Bà chị lấy nó làm avatar của mình? Bả có điên không trời? - Suzuki nói với khuôn mặt khó chịu.

Chị. Cậu ta gọi cô ấy là chị.

“Vậy ra người

này là chị gái của cậu à?”

“Ừ…. Bà chị tệ nhất, lần nào tớ cũng kể với cậu mà.”

“Nhưng chị ấy là một cô gái xinh đẹp! Bên cạnh đó, hai người thân nhau lắm mà, chụp ảnh chung luôn này!”

“À, dừng lại đi! Bả hăm doạ tớ phải làm ấy! Nghe nói bả nhận được mấy tin nhắn kỳ lạ từ mấy gã muốn theo đuổi bả, nên tớ nghĩ bà đặt tấm ảnh này làm nền để ngăn chuyện đấy lại đó. Phiền thật.”

Tôi đã thoải mái hơn một chút khi biết được người trong ảnh là chị gái cậu ấy. Được rồi, câu hỏi tiếp theo.

“Nhân tiện, cậu có đi lễ hội pháo hoa không?”

Giờ đến lượt cô bạn gái khác ở lễ hội.

“Lễ hội nào?”

“Oh, ở đâu nhỉ …” - tôi quên ben mất cái địa điểm tổ chức rồi.

“Edogawa! Câu có đến lễ hội ấy không?”

“Không, tớ không có.” - Suzuki đáp, và tôi hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ hiểu rồi …. Tỡ cũng đã đoán là thế mà…” - tôi vỗ vai cậu ấy.

Tôi phải trở về vì tiết học tiếp theo là lễ khai mạc trong phòng tập thể dục.

“Cảm ơn cậu!” - Tôi nói và chia tay với Suzuki, rồi trở về lớp học. Cậu ấy đứng chối chết ở đó, nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi. Cậu trai hôm đó là một người khác, không phải Suzuki. Suzuki không thể nào có bạn gái được.

***

“Huh? Ông có bị ngốc không? Làm sao tui có thể nhầm Suzuki-kun với người khác được chớ!”

Sau lễ khai mạc, tôi gọi Koigasaki lên cầu thang và nói với nhỏ mọi thứ tôi nghe được: cô gái trong bức ảnh là chị gái Suzuki, Suzuki nói cậu ta không có bạn gái, có thể Koigasaki nhầm Suzuki với người khác.Và đây là những gì nhỏ đáp lại tôi.

Gọi tôi là đồ ngốc sau khi tôi đã làm nhiều chuyện như vậy cho nhỏ là không hay đâu nhé.

“Đừng có gọi tôi là đồ ngốc. Suzuki bảo cậu ấy không đến lễ hội mà!”

“Nói dối! Không thể nào là đúng được. Đó chắc chắn là Suzuki-kun, tui chắc! – nhỏ nói với gương mặt u ám và từ chối chấp nhận thực tế.

“Làm sao mà tui, người yêu Suzuki-kun nhiều hơn ai hết, lại nhầm cậu ấy với thằng con trai khác được?

Koigasaki, tôi xin bà, đừng có nói oang oang mấy chuyện yêu đương như vậy, người khác có nghe được đấy.

“Bà có thể tự tin hay làm cái quái gì cũng được, nhưng sự thực là bà đã say!”

“Dù có say, tui cũng không nhầm Suzuki được! Thêm nữa, ông cũng thấy mà, phải không?

“Tôi có thấy… tôi nghĩ mình đã thấy Suzuki chỉ vì bà nói thế, mà tôi cũng chẳng nhìn rõ nữa là.”

Dù đã nghe được chuyện này, Koigasaki vẫn không tin. Tại sao đứa con gái này lại cứng đầu vậy trời?

“Dù sao, tôi đã kiểm tra mọi thứ với Suzuki rồi, nên xin bà hãy thuyết phục bản thân đi. Quan trọng hơn, tôi có chuyện muốn nói ...”

Tôi nhớ một chuyện khác cần phải yêu cầu nói chuyện riêng với Koigasaki. Đó là về vụ Hasegawa có thể là một Otaku, và việc Koigasaki đã nói với tôi rằng Sakurai-san thích tôi. Koigasaki vẫn chưa biết chuyện Hasegawa có thể là một Otaku và tôi muốn bàn cách để kiểm tra thực hư thế nào. Ngoài ra, tôi muốn Koigasaki làm rõ ngọn ngành chuyện về Sakurai-san.

“Ông nói, quan trọng hơn á ?”

Tuy nhiên, nhìn phản ứng lúc này của nhỏ, tôi chợt nhận ra đây không phải là lúc để hỏi mấy câu như vậy. Koigasaki cau mày với tôi một lần nữa.

“Ông không lừa tui chuyện của Suzuki chỉ vì ông muốn sự trợ giúp của tui chứ?

“Eh?”

Những lời của Koigasaki làm tôi tổn thương .

“Bà nghi ngờ chuyện tôi vì bà mà kiểm tra mọi thứ với Suzuki sao?

“Nhưng tui đã thấy Suzuki-kun! Nó không phải là lỗi của tôi! Ông thì ngon lành rồi, ông đã gặp Hasegawa hai lần trong lúc nghỉ hè, đã được hẹn hò với cô ấy, và ông đã gặp cô ấy tại lễ hội! Còn tôi, tôi chỉ thấy Suzuki-kun một lần, trong vài giây, mà còn là với một người con gái khác! - Koigasaki tức giận nói.

“Tui đã giúp ông và mối quan hệ của ông như vậy! Tại sao quan hệ của ông tiến triển còn của tui thì lại gặp khó khăn thế? Không công bằng!”

“Gì..? Tôi tin rằng tôi cũng đang giúp bà mà!

Tôi đã đi cùng nhỏ đến sự kiện cosplay và Comiket mùa hè nhằm để Koigasaki và Suzuki làm bạn với nhau. Tôi tin, tôi đã làm những gì bản thân có thể, vậy tại sao nhỏ lại không vui?

“Tại sao tui không thể thân thiết hơn với Suzuki? Thêm nữa, chúng ta cũng biết cậu ấy có bạn gái ..”- cô nàng nói với giọng bực bội và lại lườm tôi. Bà đổ lỗi nhầm người rồi! Tôi cũng có vài điều muốn nói đây này, Koigasaki, tôi cũng đang cáu đó!

Tuy nhiên, ngay lúc đó.

“Oh, Momo-chan! Và ... Kashiwada-kun!” Sakurai-san đi qua chúng tôi.

“S-Sakurai-san?!” - Tôi nhớ những gì Koigasaki đã nói về cảm xúc của Sakurai-san và tôi không thể giữ bản thân mình bình tĩnh lại được. Tôi đã cố thuyết phục mình đó không phải sự thật đâu, nhưng tôi chẳng tài nào ngừng suy nghĩ về nó..

“Chào ..” tôi đã cố gắng chào cô ấy thật tự nhiên, nhưng những gì tôi làm thì ngược lại. Tôi lo lắng quá nhiều

“Tại sao các cậu lại nói chuyện ở đây?

“À, chúng mình … ừ…”

Cô ấy hẳn đang thắc mắc khi thấy chúng tôi ở đây. Có vẻ như cô ấy không nghe thấy chúng tôi nói chuyện, nên tôi có thể không cần lo về vụ đấy. Tuy nhiên cô ấy đến vào thời điểm tệ nhất .Nếu Koigasaki bực bội nhiều đến mức này ….

“Lâu rồi không gặp, Azuki-chan ~!”

“ …?”

Nhưng Koigasaki thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ và ôm chầm lấy Sakurai-san. Tôi không thể tin vào mắt mình. Nhỏ có phải là Koigasaki đã khinh miệt tôi một lúc trước không vậy?

“Có mà, chúng mình đã gặp nhau tại hồ bơi lần trước ấy thê.”

Họ đang ôm nhau như thể họ không gặp nhau lâu lắm rồi. Nhưng, cái vụ hồ bơi chỉ cách nay có hai tuần thôi

mà, đúng không?

“Azuki-chan, nói chuyện với nhau trong lớp nhé, được không?

“Eh, nhưng còn Kashiwada-kun …?”

Koigasaki nắm tay Sakurai-san và họ biến mất trong lớp học. Tôi bị bỏ lại ở đó. Cái kiểu thay đổi đột ngột từ tôi sang Sakurai-san là gì thế? Nhỏ nghĩ rằng tôi ổn với cái thái độ đó sao? Sakurai-san chú ý đến tôi, nhưng Koigasaki hoàn toàn không để tâm. Tôi có thể coi đó là một sự xúc phạm không?

Tôi còn chả làm gì để nhỏ trách tôi, nên đây hoàn toàn là giận cá chém thớt. Sao nhỏ lại trẻ con đến thế, ngay cả khi ở đây? Ah, chả quan tâm nữa. Tôi không có ý định giúp nhỏ nữa.

Tôi trở lại lớp và ngồi vào chỗ của mình, khi Kiritani nói chuyện với tôi.

“Oh, Kashiwada, mày bị rám nắng này!”

“Oh? Ah?

Có lẽ, tôi đã bị rám nắng tại Comiket mùa hè, nhưng có chết tôi cũng không nói đâu.

“Kiritani, mày cũng bị rám nắng kinh quá!” - Tôi đổi chủ đề để né tránh câu trả lời. Kiritani có làn da tối màu kể từ khi tôi gập cậu ta, nhưng tôi cảm thấy da cậu ta bây giờ đen hơn.

“À, ừ~! Tao đã đi hồ bơi với bạn gái, ra biển với bạn gái, và có một chuyến đi với bạn gái nốt”

“Chắc là mệt lắm. Mấy tay Riajuu phiền chết đi được.”

Vậy ra nó muốn khoe khoang khi bắt đầu nói về làn da rám nắng của mình.

“Chà, được rồi, tao đã trải qua kỳ nghỉ hè như một Riajuu, nhưng có một tay còn thực tế hơn tao nhiều.”

Ew, nó tự nhận mình là Riajuu luôn kìa.

“Chà, tao đoán là có cả tá thằng gần cái mức đó hơn mày nhiều.” – Tôi đáp.

“Hosokawa ở kia.”

Kiritani nhìn về một chỗ ngồi ở hàng ghế trước nằm sát tường, về phía anh chàng tên là Hosokawa. Chỗ ngồi của chúng tôi là hàng ghế sau ở cửa sổ nên chúng tôi ở khá xa cậu ấy. Tất cả những gì tôi biết về Hosokawa là cậu ấy là thành viên của câu lạc bộ bóng đá, có ngoại hình đẹp, và là kẻ thù của chúng tôi.

“Họ nói rằng cậu ta đã làm quen với rất nhiều cô gái từ trường mình và từ cả các trường khác trong kỳ nghỉ.”

“Eh?”

Tôi nhìn về khuôn mặt của cậu ta lần nữa. Người con trai đó có thân hình của một người ở câu lạc bộ thể thao, và cậu ta đối xử rất tốt với các cô gái trong lớp chúng tôi.

“Tuy vậy, tao lại không nghĩ như thế.”

“Tay đấy hẳn phải nổi tiếng lắm, nên các cô gái mới thích lại gần đến vậy?”

“Oh, tao hiểu rồi. Nhưng đó không phải là những gì người ta gọi là Riajuu, tao nghĩ vậy.”

Cuộc nói chuyện tầm thường của chúng tôi đã kết thúc bằng tiếng chuông, và giáo viên bước vào.

Lớp học đã kết thúc, và bài học hôm nay đã hoàn thành xuất sắc. Tôi nhận ra mình đã nói chuyện với nhiều người, nhưng với Hasegawa thì không. Mời cô ấy về cùng nhau thì sao nhỉ? Và tiện thể kiểm tra xem cô ấy có phải là một Otaku không.

Hasegawa đang ở chỗ ngồi của mình và viết gì đó vào cuốn nhật ký của lớp. Tôi đến cạnh cô ấy.

“Ah… Kashiwada-kun. “- Hasegawa nhận ra tôi và mở lời trước. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ phản ứng như vậy khi tôi ở gần trong học kỳ đầu tiên đâu. Hạnh phúc quá đi. Cuối cùng tôi cũng có thể gặp cô ấy kể từ lễ hội một tuần trước. Ngay cả sau mùa hè, làn da của Hasegawa chẳng có tí gì là rám nắng, nó vẫn trắng sáng như mọi khi, tương phản với mái tóc đen.

“Mới ngày đầu của học kỳ mà cậu đã phải lao vào mấy chuyện của ban cán sự rồi à.”

Tôi chẳng biết phải nói sao cho hợp tình hợp lý, vì vậy tôi bắt đầu với nhiệm vụ của cô ấy.

“Không có đâu, nó không khó tới vậy đâu.” – Vẻ mặt của Hasegawa vẫn như cũ, nhưng bây giờ cô ấy nhìn tôi.

“Cậu có việc gì khác sau chuyện này không?”

“Không, mình chỉ cần mang nó đến văn phòng của giáo viên và thế là xong.”

Tiếc nhỉ, nếu còn việc thì tôi sẽ giúp cô ấy.

“Mình hiểu … À thì, kế đó… nếu …”

“…?”

“Nếu cậu không phiền, chúng ta có thể đi về cùng nhau không? - Tôi có thể nói ra điều đấy do lớp học gần như không còn ai.

“Hả?” - Hasegawa ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp:

“Tất nhiên, mình không có vấn đề gì với chuyện đó.”

Tôi không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng cô ấy đã đồng ý và tuyệt vời ông mặt trời. Sau đó chúng tôi thu dọn đồ đạc, mang cuốn nhật ký đến phòng giáo viên và ra khỏi trường.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi hỏi cô ấy về một bài tập về nhà với ý định dẫn vào cuộc trò chuyện về liên quan đến Otaku, nhưng nó thất bại thảm hại do tôi quá run. Tôi nghĩ rằng tôi phải làm điều này trước khi cả hai đến nhà ga.

“Vậy cậu có xem tivi trong kỳ nghỉ hè không? - Tôi đã đổi chủ đề sang TV nhằm xem coi cô ấy có xem anime không.

“TV sao? Mình không có coi mấy. Chỉ có tin tức buổi sáng và các chương trình khác vài lần một tuần, đặc biệt là vào lúc khuya….”

“Lúc khuya sao?! “- Tôi bất thần lớn giọng, và điều đấy làm Hasegawa ngạc nhiên.

“Oh, tớ xin lỗi.”

Mọi người biết đấy, nếu ai đó bảo mình xem TV vào lúc khuya, thì là một bộ anime chiếu vào khung giơ đó chứ còn gì, phải không?

“Ừ, mình đi ngủ muộn hơn so với khi còn đi học và thỉnh thoảng mình xem TV …”

“Mình hiểu rồi! Có lẽ nào cậu đã xem một …” Tôi đinh nói từ “anime” nhưng-

“Có, Ame Talk! Kashiwada-kun, vậy cậu cũng xem à?”

“Ah, có, thỉnh thoảng mình có xem!”

Trời Phật, nguy hiểm quá! Vậy ra ý cô ấy là chương trình đó!

“Ah, nhưng cậu nói cậu xem TV vài lần một tuần, cậu có xem những thứ khác không?”

Ame Talk chỉ chiếu một lần trong một tuần. Các chương trình khác là ani ..

“Có chứ, những thứ khác là ..”- và Hasegawa kể cho tôi nghe ba chương trình hài kịch. Chà, tôi biết rằng cô ấy thích phim hài từ khi chúng tôi đến tiệm cho thuê video, nhưng thế này thì hơn cả những gì tôi nghĩ.

“Tớ hiểu rồi... Còn gì khác không?”

“Khác à …Gần đây, một chương trình tạp kỹ mà mình thích đã kết thúc, nên đó là tất cả những gì mình hay xem.”

“Ý mình là, cậu có xem gì ngoài hài kịch không ấy?”

“Để xem… Mình nghĩ chỉ có mỗi tin tức buổi sáng. Mình có mẹ và em gái, nên có thể xem vài thứ với họ.”

“Oh, phải rồi.”

Nói cách khác, cô ấy không hề xem anime. Tệ thật, nhưng tốt nhất không nên để cô ấy biết tôi đang buồn.

“Cậu thích phim hài thật.” - Tôi cười nói, “Không ngờ, cậu thích chúng nhiều đến thế.”

“Vậy sao?”

“Yeah. Tại sao cậu lại bắt đầu xem vậy, có lý do đặc biệt nào không?”

“Mình thường nghe những bạn nữ khác nói về phim hài...”

“Eh? Thật hả?”

Tôi rất vui vì mình đã không bỏ qua điều đó.

“Có phải các bạn nữ trong lớp mình không?”

“Không, là ở trường sơ trung của mình. Các bạn ấy nói về những show hài kịch rất vui vẻ nên mình đã có hứng thú.”

“Tớ hiểu …”

“Nghĩ lại thì, mình nghĩ mình muốn nói chuyện với họ về mấy chủ để ấy.”

“Oh, vậy sao.”

Sau đó tôi tự hỏi liệu Hasegawa có nói chuyện được với những cô gái đó sau khi đã xme hài kịch hay không, nhưng gương mặt buồn bã của cô ấy khiến tôi đưa ra một kết luận duy nhất, và không đả động gì đến vụ đó nữa mà tiếp tục lắng nghe cô ấy.

“Mấy bạn nữ trong lớp chúng ta thình thoảng lại nói về mấy chương trình đấy, thành ra mình xem chúng với mục đích là để học hỏi. Tất nhiên, một phần cũng là vì mình thích chúng.”

…Học?! Hasegawa đã xem các chương trình hài kịch để hoà đồng với lớp sao! Thật là một lý do đáng yêu! Mình không được khóc. Mình không được khóc.

“Kashiwada-kun? Cậu khóc à?”

“Không, trông vậy thôi, chỉ là bụi bay vào mắt ấy mà.”.

Khi nghe thấy lý do thật sự của cô ấy, tậm trạng tôi u ám hẳn ra, thật tội nghiệp Hasegawa. Nhưng tôi không ngờ mình sẽ thực sự khóc!

“Mà này, Hasegawa, cậu có về nhà sau lễ hội không?” - Tôi chợt nhớ ngày bắn pháo hoa và hỏi chuyện này.

Chuyện là Hasegawa, Koigasaki và Sasagawa đã đến nhà ga cùng nhau, nhưng lại có chuyện không hay xảy ra- một trong số họ không đủ tiền trong thẻ Suica. Nhà ga rất đông, nên họ chia tay nhau vào lúc đó. Tôi nghĩ rằng trời đã muộn và nên tiễn Hasegawa về, nhưng đúng là ngốc khi chia tay cô ấy. Tối hôm đó, tôi nghĩ sẽ viết cho Hasegawa một email cảm ơn, nhưng tôi đã quá mệt bởi đám đông và ngủ thiếp đi khi đang viết dở tin nhắn. Sáng hôm sau, tôi hối hận. Kế đó, tôi nghĩ sẽ rất kỳ khi gửi email vào ngày hôm sau cho một chuyện đã kết thúc ở đêm hôm trước nên tôi đã bỏ cuộc sau một hồi đấu tranh tư tưởng.

“Ừ, không có vấn đề gì.”

“Tớ hiểu rồi! Cảm ơn cậu đã đến lễ hội.”

“Eh?” - Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó.

“Mình mới là người phải cám ơn cậu.”

“Eh?”

“Cảm ơn vì đã mời mình nhé. Mình thích ở đó lắm.” – Cô ấy vui vẻ nói. Hasegawa có thể đã cảm ơn tôi mà không cần suy nghĩ, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói dối. Ngoài ra, lúc ấy cô ấy trông rất vui. Cổ đã cười khi nói chuyện với Koigasaki và Sasagawa mà. Hơn nữa, cô ấy đã hoàn toàn hòa nhập với những người bạn cùng lớp. Tôi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân nên đã không chú ý nhiều tới cổ, thế mà Hasegwa có thể hòa nhập với họ mà không cần tôi giúp. Tôi nghĩ, sau cùng thì cô ấy cũng sẽ hoà nhập với lớp thôi.“Mình đi lối này.”

“Được, cẩn thận nhé!”

Chúng tôi đến nhà ga, vì vậy Hasegawa phải đi bộ xuống tàu điện ngầm. Vừa rồi, tôi biết mình đã không hoàn thành mục tiêu xác định liệu Hasegawa có phải là một Otaku hay không. Gượng ép sẽ chẳng có kết quả gì, và Hasegawa có thể cũng là một Otaku ngầm như tôi, nên tôi sẽ từ từ do hỏi và ngày mai vậy.

Do có ca làm vào tối nay nên tôi ăn ở nhà và đi làm. Khi tôi đến nơi làm việc và mở cửa phòng nhân viên.

“Chào buổi tối! Ôi “- Tôi thấy Yamamoto-san đang thay quần áo.

“Oh, Kashiwada-kun à, chào”

“Anh xong ca rồi sao?” - Yamamoto-san cài hết cúc áo sơ mò và xỏ tay vào một chiếc áo khoác đen. Anh ấy mặc đang mặc một bộ com lê, không phải quần áo thông thường. Tại sao nhỉ? - Tôi tự hỏi.

“Phải, hôm nay anh có buổi phỏng vấn.”

“Một cuộc phỏng vấn

Có lẽ nào anh ấy sẽ bỏ công việc này và bắt đầu đi làm ở một nơi khác? Nếu như vậy thì sự yên bình duy nhất của tôi sẽ biến mất….Và vì thế, tôi lo lắng trong chốc lát.

“Ừ, anh đang tìm việc bây giờ.”

“À, em hiểu.”

Rồi rồi … Anh ấy chỉ đang tìm kiếm việc thôi mà… tôi thở phào trong một giây, nhưng nếu anh ấy tìm được việc ở một công ty, anh ấy sẽ phải bỏ công việc này. Lại buồn rồi.

Anh ấy đang tìm việc có nghĩa là Yamamoto-san là một sinh viên đại học… Thế mà tôi cứ tưởng ít nhất anh ấy đã qua 25 tuổi rồi ấy chứ. Tôi thậm chí còn chẳng biết Yamamoto-san đang làm gì để kiếm sống qua ngày. Tất cả những gì chúng tôi nói là những cuộc trò chuyện ngắn, về tôi, về em gái của anh ấy…

“Ngoại trừ tình trạng khủng hoảng kinh tế này ra, thì anh sẽ ổn thôi,

… Oh, tệ thật! Anh muộn mất! Xin lỗi, chúng ta sẽ nói chuyện lần sau nhé!

“Không sao ạ, chúc anh may mắn trong buổi phỏng vấn!”

Yamamoto-san kịp thời thu dọn đồ đạc và chạy ra khỏi phòng. Tôi bắt đầu chuẩn bị cho ca làm.

“Hôm nay, Yamamoto-san mặc một bộ com lê đấy! ~ Kato-san, anh thấy chưa? Chẳng phải nhìn ảnh bảnh lắm sao?

Thần tượng nơi làm việc của chúng tôi (cười) Watanabe-san và Kato-sempai hào nhoáng đang nói chuyện với nhau trong bếp. Tại sao tôi thường xuyên làm cùng ca với họ vậy cà? Khó chịu thật. Trong khi đó, Watanabe-san đang phấn khởi vỗ vỗ vào tay Kato – người coi bộ đang hơi bực mình.

“Nhưng mà, Yamamoto-san không phải sinh viên đại học, anh ấy là người làm việc bán thời gian. Anh tự hỏi tại sao anh ấy không tìm việc làm trong thời đại học nhỉ….”

“Eh?” Watanabe-san ngạc nhiên

“Oh, thật sao? Em chắc anh ấy là một sinh viên.” – Watanabe-san cũng có suy nghĩ giống tôi.

“Anh ấy nói với anh rằng anh ấy không đi học đại học nữa. Nhân tiện, có vẻ như anh ấy đã 23 tuổi rồi, đó không phải là độ tuổi của sinh viên, đúng không? Nhưng em biết không, thông thường sinh viên sẽ đi tìm việc trước khi tốt nghiệp, ý anh là những sinh viên nghiêm túc. Anh ấy hẳn đã chơi bời nhiều quá rồi.”

“Anh thôi đi, Kato-san! Yamamoto-san là không phải kiểu người có thể làm chuyện đó!”

Tôi hoàn toàn đồng ý với Watanabe-san. Dừng lại đi, Kato. Yamamoto-san là một người cần cù! Ắt hẳn phải do hoàn cảnh bắt buộc nào đó. Lần tới khi gặp anh ấy, tôi nên hỏi về em gái ảnh và về bản thân anh ấy nhiều nhất có thể.

Vào 6:00 tối, tôi tan ca và trở về nhà.

Sau bữa tối, tôi về phòng và mở PC lên. Tôi bật iTunes của mình để thoát khỏi thực tế, đeo tai nghe và bắt đầu kiểm tra bảng hình thông thường của mình, video hàng đầu của NicoNico, các nghệ sĩ yêu thích tại Pixiv, nhưng không có cập nhật thú vị nào. Sau đó, tôi nhớ ra một cái gì đó và đăng nhập vào Mixi.

Tôi không vào Mixi quá nhiều, nhưng nhớ lại thái độ của Koigasaki hôm nay nên đã nghĩ rằng nhỏ có thể đã đăng vài dòng trạng thái mới. Nhỏ đã viết rất nhiều status sau Comiket Mùa hè. Tin của nhỏ có kiểu như thế này: [Đi đến Shibuya với Miki!], [Tôi mới mua một chiếc vòng tay vì nó rẻ! *Ngôi sao * Dễ thương ~ (và ảnh của chiếc vòng tay bên dưới)] [Gia đình tôi lớn thêm rồi! Đây nè, Kokoa-chan! ~

(Đi kèm với ảnh một con chó bên dưới) (Coi bộ nhỏ vừa nuôi một con chó. Tên nghe ngu nhỉ)].

Chà, không có gì quan trọng, chỉ toàn những chuyện vui vẻ. Tuy nhiên, các bài viết giảm dần từ vụ Lễ hội. Và nếu có đăng thì những suy nghĩ thì toàn mấy lơi kiểu này [Ah… sốc quá... Tuy chưa biết chắc… nhưng chán nản quá], hoặc [Tại sao mọi thứ không như tôi muốn? Ngày nào cũng nóng và tôi ghét mọi thứ! ], [Ah, chẳng muốn tới trường sớm đâu.]. Chẳng có gì khác ngoài mấy lời tiêu cực.

Có vẻ như nhỏ xuống tinh thần vì đã nghĩ rằng bản thân đã nhìn thấy Suzuki với bạn gái tại lễ hội. Tôi không biết liệu Koigasaki có đăng cái gì mới hay không, và khi tôi vào, có một tin nhắn mới hiện lên. Tôi thấy có hơi bất ngờ khi không nhận được bất kì tin nhắn mới trong mấy ngày nay rồi, nhưng tôi thử kiểm tra dòng trạng thái của Koigasaki trước khi đọc tin nhắn ấy. Vào ngày hôm nay, cụ thể là nửa tiếng trước, nhỏ có đăng lên một dòng.

[Sao thị lực của tôi lại là 1.5? Thà bị cận còn hơn… Ngoài ra, hôm nay tôi phát cáu và đổ lỗi cho người khác…

Cảm giác hật khủng khiếp (-_-).]

Đổ lỗi à… Bộ nhỏ đang đề cập đến những điều nhỏ đã làm với tôi hôm nay à? Có khi nào nhỏ biết những gì mình làm là sai và ngẫm nghĩ về nó chăng ? Không, có lẽ tôi đã quá tự cao khi nghĩ thế và vấn đề nhỏ nói tới lại là một chuyện khác.

Kế đó, tôi mở tin nhắn mới nhận ra.

Tên người gửi là [Murasaki]…. Đợi đã, Murasaki là tác giả doujinshi từ vụ Comiket đấy à?!

[Xin chào! Cảm ơn sự giúp đỡ của em tại lễ hội. Chị là tác giả doujinshi, Murasaki. Có nhớ chị không nè?]

Tất nhiên, sao mà quên được chứ. Chị ấy cũng đã giúp tôi mà.

[Momo-san nói với chị rằng đây là trang của em, Kashiwada-san, nên chị gửi tin này cho em. Em có phiền gửi cho chị yêu cầu kết bạn không?]

Trong lúc tôi đọc xong tin nhắn, tôi đã chuyển sẵn đến trang cá nhân của cô ấy và nhấp vào nút “thêm bạn bè”. Cảm ơn thần linh! Cảm ơn bà hoàng Koigasaki! Tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được gặp lại Murasaki-san, chuyện này cứ như giấc mơ thành sự thực vậy. Cảm ơn mày, Mixi, mày là tuyệt nhất!

[Cảm ơn tin nhắn của chị. Cảm ơn vì sự giúp đỡ cần thiết của chị tại Comiket. Em rất vui vì nhận được tin của chị. Cảm ơn lần nữa!]

Tôi đã quá phấn khích và viết cho cô ấy một tin nhắn có hơi kỳ lạ. Sau đó, tôi vào trang của cô ấy để tìm thông tin về hoạt động, trang chủ hoặc các liên kết blog. Tôi đã tìm được nhiều thứ và thêm chúng vào dấu trang của mình, kế đó là một tin nhắn mới. Nhanh chóng kiểm tra, tôi thấy chị ấy đã trả lời. Có vẻ như chị ấy đã đăng nhập ngay lúc này, nên mới đáp lại nhanh thế chứ.

[Cảm ơn vì lời mời kết bạn ! Chị muốn nói chuyện với em về Momo-san. Chị có thể hỏi địa chỉ email điện thoại của em hay Skype không? Nếu việc đó không tiện, chúng ta có thể trao đổi qua Mixi.]

Email điện thoại hoặc skype?! Cái sự tiến triển mau lẹ này là gì vậy? Đây có phải là một cái bẫy không? Chà, bình tĩnh đi, tôi ơi, không thể nào có chuyện đó được. Do chủ nhân tin nhắn là Murasaki-san thành ra tôi đã quá phấn khích đến độ mất kết nối với thực tế luôn. Cuối tin nhắn, tôi tìm thấy email và địa chỉ Skype của chị ấy, vì vậy tôi đã thêm địa chỉ email vào điện thoại của mình với suy nghĩ rằng mình sẽ viết thư cho cô ấy sau.

Tôi đã nhập ID trong tìm kiếm Skype, nhanh chóng tìm ra chị ấy và nhấn nút Thêm. Sau một lúc, có vẻ như Murasaki-san đã chấp thuận, và tên tôi hiện lên trong danh sách liên lạc với chị ấy. Do cả hai đang online, nên tôi nghĩ mình sẽ viết cho cô ấy cái gì đó.

[Đây là Kashiwada, cảm ơn khi đã thêm tôi!]

Này, tại sao tôi gõ máy nhanh như thể sắp trể học vậy?[Đây là Murasaki. Cảm ơn vì đã phản hồi nhanh chóng! Bây giờ em có bận không?] - câu trả lời của cô ấy đến ngay lập tức. Điều này làm tôi phấn khích hơn nữa.

[Không, không hề!! Em hoàn toàn rảnh!]

[Cảm ơn rât nhiều! Được rồi, chị muốn nói về tâm trạng của Momo-san dạo gần đây. Em ấy thế nào rồi?]

Có vẻ như Murasaki-san đang lo lắng cho Koigasaki. Chà, cũng là chuyện thường tình sau khi đọc mấy dòng trạng thái đó. Có khi chị ấy nói chuyện trực tiếp với nhỏ đấy luôn rồi.

[À, nhỏ đang buồn. Tâm trạng lúc ở trường rất tệ, hai bọn em cũng khó mà nói chuyện với nhau (cười cay đắng)]

[Đúng như chị nghĩ …

Tôi không biết mình nên đáp lại như thế nào cho dòng trên, cùng lúc ấy Murasaki-san gửi tiếp một tin nhắn nữa.

[Nhân tiện, các em là học sinh cao trung sao? Chị ngạc nhiên khi nghe điều đó từ Momo-san đấy.]

[Eh? Bộ chúng em giống người lớn lắm sao? Chị đã nghĩ gì vậy?]

[Chị chắc các em là sinh viên đại học. Momo-san trông trẻ, nhưng em ấy có nhuộm tóc nên lúc đầu chị nghĩ em ấy cũng là sinh viên. Học sinh ở trường cao trung của chị không được phép nhuộm tóc…]

Tôi có nhớ Murasaki-san từng nói trường cao trung và trường đại học của chị đều là trường nữ sinh, nên rất có thể luật của trường cấm học sinh nhuộm tóc…

[Với tư cách là một người trưởng thành, chị thấy rất có lộĩ khi bán cuốn sách đó cho một học sinh cao trung]

Cuốn sách đó? À, cuốn doujinshi mà Koigasaki mua. Phải rồi, nó có gắn mác 18+ mà.

[Không, chúng em xin lỗi vì đã không nghĩ đến chuyện đó. (đổ mồ hôi)]

[Sao em lại xin lỗi vậy, Kashiwada-san?]

[À thì, em là người giới thiệu cuốn sách đó cho Koigasaki …]

[Eh, thật sao? Thật ngại quá (Đổ mồ hôi)]

Không, tôi mới là người phải thấy ngại đây …

[Chúng ta lạc đề rồi, chị xin lỗi nhé. Chị muốn nói chuyện với em.]

]Vâng, chuyện gì vậy ạ?]

[Chuyện là Momo-san gửi email cho chị nói rằng con bé có vấn đề về đường tình duyên …]

Koigasaki nói cho Murasaki-san về rắc rối trong quan hệ của nhỏ sao?... Tôi không biết nhỏ đã kể nhiều đến đâu nữa.

[Phải, và chị bảo con bé rằng nếu tâm trạng chị xấu đi thì những hoạt động sáng tác lúc nào cũng khiến chị cảm thấy tốt hơn. Và, có vẻ như con bé đã có một vài ý tưởng …]

Ý tưởng à? Nó là gì nhỉ? Mọi chuyện coi bộ không ổn rồi đây.

[Con bé nói mình đã mua một cuốn doujinshi dựa theo bộ manga shoujo yêu thích, và con bé thích nó. Chắc là, Koigasaki nghĩ rằng bản thẩn mình cũng có thể vẽ manga giống vậy.]

Oh, chị ấy nói đến cuốn dojinshi Koigasaki mua trước khi rời Comiket ấy à. Phải, nhỏ có nói mình thích những bức hình đáng yêu. Ngày mà Koigasaki thích dojinshi đã đến

[Kế đó chị đã đề nghị con bé thử vẽ doujinshi xem sao, và con bé thích ý tưởng đó.]

[Eh?]

Koigasaki… vẽ dojinshi? Tôi không mong chờ họ sẽ nói những chuyện như vậy. Koigasa và dojinshi…. Không, không, không, nghe cứ lạc tông thế nào ấy.

[Chị phải hỏi em, Kashiwada-san. Em có thể giúp Momo-san vẽ dojinshi không?]

Giúp? Vậy ra đây là chuyện mà Murasaki-san muốn nói tới

[Chị sẽ sẽ giúp con bé bằng tất cả những gì có thể, nhưng chị nghĩ con bé đang trông chờ vào em đấy, Kashiwada-san. Em có thể nói chuyện với Koigasaki để xem con bé có cần không ?]

Đến lúc này, tôi vẫn không hiểu ý của Murasaki-san. Thật lòng, tôi không nghĩ ình có thể giúp được gì trong việc làm một bộ dojinshi. Tôi chưa từng mó đến vụ này một lần nào, và tôi nghi ngờ khả năng của mình. Để một người có kinh nghiệm như Murasaki-san làm không phải tốt hơn sao?

[Tất nhiên, nếu em ổn với nó, thì em rất vui lòng làm thế!]

Tôi muốn Murasaki-san thích mình, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắn lại như vậy.

[Tuyệt vời! Chị biết Kashiwada-san sẽ nói thế mà! Chị trông mong vào em đó!]

“Tuyệt vời! Em biết Kashiwada-san sẽ nói như vậy mà…”

“Eh?!”

Tôi lập tức quay lại nơi phát ra giọng nói ấy và thấy Akari đang đọc tin nhắn của Murasaki-san trên màn hình từ đằng sau. Coi bộ con bé mới từ phòng tắm ra, trên mình mặc một bộ Pijama mềm mịn.“Này, này! Em lén vào phòng anh làm cái gì vậy?”

“Em gõ cửa rồi mà!”

Tôi đang nghe nhạc từ tai nghe nên đã không chú ý tới. Tôi dừng bản nhạc và tháo tai nghe ra.

“Anh đang chat với cô gái nào trên Skype à? Cô ấy là ai vậy?!”

“Oh, im miệng, có vấn đề gì sao? Em muốn gì?”

“Mẹ nói anh phải đi tắm rồi.”

“Eh? Bây giờ anh đang dùng Skype mà.”

“Em có thể nói chuyện thay anh đấy!” - Akari nói với khuôn mặt xảo quyệt làm tôi sợ.

“Đừng! Được rồi, anh sẽ đi tắm ngay nên biến khỏi phòng anh đi!”

Tôi đẩy Akari ra khỏi phòng. Con bé … nó chắc chắn sẽ nói mấy thứ linh tinh thay tôi.

Sau đó, tôi nhắn [Xin lỗi, bây giờ em phải đi tắm.] và kết thúc cuộc trò chuyện và bắt đầu chuẩn bị vào nhà tắm..

Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi Murasaki-san quan tâm đến Koigasaki đến vậy. Họ gặp nhau lần đầu tiên tại Comiket và thân nhau chỉ trong thời gian ngắn. Nhân tiện, Murasaki-san thường để lại bình luận tại bài viết của Koigasaki. Còn tôi, tôi không viết ra những suy nghĩ của mình cũng như chẳng bình luận gì về những suy nghĩ khác. (Chà, nếu tôi viết bài đăng và không ai bình luận cả, tôi sẽ cảm thấy đau khổ và xóa bài. Còn nếu tôi để lại một bình luận dưới bài đăng khác và không nhận được phản hồi, tôi cũng sẽ bị sốc giống vậy).

Vì Murasaki-san, tôi sẽ nói với Koigasaki rằng nhỏ đã hiểu lầm Suzuki một lần nữa vào ngày mai. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì việc chúng tôi thấy Suzuki ở hội hiển nhiên là nhìn nhậm bởi vì chính Suzuki đã nói rằng cậu ấy không tới lễ hội đó. Cậu ấy không phải một người dối trá, và tôi cũng chẳng thấy một lý do nào để cậu ấy nói dối vậy cả.

Và một lần nữa, Koigasaki muốn vẽ doujinshi. Chả biết nhỏ nghiêm túc đến đâu nhưng hành động của đứa con gái này lúc nào cũng điên điên khùng khùng. Đầu tiên, nhỏ vẽ trả đẹp tẹo nào, nên không biết nhỏ sẽ xoay xở kiểu gì. Tôi phải hỏi nhỏ rõ ràng về chuyện này mới được. Nếu Koigasaki không thể vẽ tranh, thì tốt hơn là viết một cuốn tiểu thuyết, chắc vậy. Dù sao, tôi đã nhận yêu cầu của Murasaki-san, và tôi phải giúp cô nàng đanh đá kia làm ra doujinshi.

P/S: Rất có thể sau vol 4 thì bộ truyện sẽ bị ngừng vô thời hạn do không có trans Nhật.

Truyện Chữ Hay