[Chào, là Kashiwada đây. Mùa hè năm nay nóng quá nhỉ? Kì nghỉ hè của cậu thế nào? (Cười) Nhân tiện, Cậu có biết là sẽ có hội bắn pháo hoa ở sông Sumida vào ngày hai mươi bảy, tức thứ bảy tuần tới không? Cả lớp đã lên kế hoạch đến đó, vậy cậu có muốn đi cùng với bọn tớ không?]
Tối hôm đó, tôi dành khoảng ba mươi phút đồng hồ chỉ để đánh rồi xoá cho đến khi bức mail hoàn thành. Kế đó, tôi dồn hết tất cả sự dũng cảm trong mình lại mà bấm nút gửi. Ngày hôm đó, Hasegawa không trả lời thành ra tôi cứ như thằng mất hồn khi nghĩ rằng cô ấy chẳng đoái ngoài gì đến nó. Tuy nhiên, vào trưa chiều ngày hôm sau, câu trả lời đã đến.
[Chào cậu. Hiện giờ, tớ đang ở nhà bà ngoại. Cảm ơn lời mới đến hội pháo hoa. Hôm ấy tớ rảnh, nhưng tớ đến thì có ổn không?]
Tin nhắn của cô ấy khiến lòng tôi hân hoan trở lại. Tôi bắt đầu nhắn tin hồi đáp cho Hasegawa.
[Cảm ơn vì đã trả lời! Vậy ra cậu đang ở nhà bà ngoại. Tớ tin rằng mọi người sẽ rất vui khi biết tin cậu đến đấy!]
Mọi người…Dĩ nhiên, ý tôi là bản thân tôi sẽ thấy rất vui, nhưng ai lại nói thế với cậu ấy chứ. Sau đó, điện thoại của tôi bắt đầu đổ chuông.
[Được rồi, mình sẽ chấp nhận lời mời của cậu. Chúng mình nên gặp nhau ở đâu và lúc mấy giờ đây?]
Tôi nhảy nhót ăn mừng chiến thắng trong khi vẫn cầm điện thoại, và rồi tôi gửi email cho Hasegawa về thời gian và địa điểm cả lớp sẽ gặp nhau ở lễ hội pháo hoa mà tôi đã có được từ chỗ của Koigasaki. Hasegawa đáp [Tớ hiểu rồi.] , và tôi nhắn lại rằng [Okay, mong tới ngày gặp mặt], và chẳng có tin nhắn nào đến nữa. Huh, sao thấy vụ này quen quen ta….
Nhưng tôi mặc kệ chuyện đó mà chuyển sang báo cho Koigasaki biết rằng [Hasegawa sẽ đến hội bắn pháo hoa!]. Và tầm hai phút sau, thứ tôi nhận được là [Chúc mừng - s]
[Tôi nên mặc gì đây? Con trai có mặc Yukata hay gì đó tương tự không? Mà tôi chẳng
có cái nào, (Cười)]
[Nếu là đi hẹn hò, thì ông có thể mặc Yukata hay Jinbe cũng được, nhưng như thế thì coi chừng lạc tông với lớp. Thêm nữa, mấy tên con trai nhạt như nước cất na ná ông mặc mấy bộ đồ đấy trông tởm thấy bà] – Chắp bút bởi Koigasaki. Đọc đến đây, tôi chẳng biết nên vui hay buồn nữa.
Rồi tôi gửi một mail mời thằng bạn cùng lớp Kiritani của tôi. Tay đấy ở trong câu lạc bộ bóng chày, nhưng theo những gì nó kể thì
câu lạc bộ trường tôi rất yếu và chẳng có tinh thần tập luyện gì hết, cho nên trong kì nghỉ hè bọn họ có lẽ sẽ không đi tập luyện. Do vậy tôi mong rằng tay đấy có thể đi cùng tôi tới lễ hội, tuy nhiên câu trả lời của cậu ta làm tôi đứng chối chết một hồi.
[Kashiwada hả, lâu rồi không nói chuyện nhể! Xin lỗi, tao sẽ đi đến đó với bạn gái rồi. Mày cũng đi à? Gặp nhau ở chỗ hẹn nhé (cười)”].
Tôi suýt chút nữa là làm rơi luôn cái điện thoại. Đi chết đi, lũ Riajuuu! Khoan, giờ không phải lúc cho mấy chuyện thế này. Trời ạ! Tôi đã cho rằng Kiritani sẽ đến, nhưng tình huống lại không như kế hoạch ban đầu, nếu cậu ta không đến, tôi biết nói chuyện với ai bây giờ? Koigasaki nói tôi có thể mời bất cứ ai đến cũng được, nhưng Kiritani từ chối rồi, và ngoài nó ra…. Phải rồi, còn ai đâu. Tôi ghét cái sự thiếu bạn thiếu bè của mình ghê.
Được rồi, tôi sẽ xoay sở được thôi. Koigasaki sẽ ở đấy, và nhỏ nói có thể sẽ có một số người khác đến, nên có thể một người mà thằng Kashiwada này có thể trò chuyện sẽ xuất hiện. Tôi hi vọng kĩ năng giao tiếp của mình sẽ tăng lên, để có thể tìm được bạn mới. Được mà, tôi tự nói với bản thân mình như thế.
Lễ hội pháo hoa.
Buổi bắn pháo hoa bắt đầu lúc 6h15, nhưng chúng tôi đã đồng ý là sẽ gặp nhau lúc 5h30. Tuy nhiên, một vài người đã tới sớm từ lúc buổi chiều hơn để giữ chỗ. Cùng đúng thôi, dù gì thì lễ hội này cũng rất nổi tiếng và đông đúc mà, nên việc chiếm chỗ đẹp trước là chuyện gần như bắt buộc.
Nếu tôi đến muộn, thì sau đó tôi lại phải đi tìm bọn họ một mình – thành ra đến trễ là điều tuyệt đối không nên vướng vào. Tôi đảm bảo mỉnh rời nhà đủ sớm để đi đến điểm gặp mặt trước mười phút.
Cứ như thế, tôi di chuyển về chuyến tàu đến ga nơi lễ hội diễn ra, và càng gần đến nơi, lượng người trên toa càng đông đúc. Tôi bất ngờ khi nhận ra số người đàng chen chúc nhau này đông ngang ngửa giờ cao điểm buổi sáng, thậm chí có thể hơn, không khác gì cái buổi chúng tôi đến Comiket mùa hè cả.
Lần cuối tôi đến đi lễ hội bắn pháo hoa là hồi tiểu học. Lúc đó, do đi cùng cả nhà nên tôi ngờ rằng trong tàu lại đông đến thế. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn giữa biển người, cánh cửa tàu cũng đã mở ra và phần lớn hành khách bước xuống nối bước nhau đi đến cổng soát vé.
Tôi dự định sẽ tới sớm trước mười phút, nhưng do đám đông nên chỉ kịp đến đúng giờ. Kế đó, tôi nhìn xung quanh mà tự hỏi mấy người lớp tôi đầu rồi nhỉ?
Và ở gần cổng soát vé, tôi nhận thấy có một tốp nhóm trẻ đang quây quần ở đấy.
Koigasaki và Hasegawa đúng chung với họ, nên tôi nhanh chóng tới nhập hội.
“Ah, Kashiwada!” – Người nhận ra tôi không phải là Koigasaki hay Hasegawa, mà là Sasagawa.
“Ồ, chào cậu, xin lỗi vì đã để mọi người chờ…”
Dẫu vậy, tôi đoán là không có ma nào chờ tôi cả…!
Khi tôi nhìn họ, phần lớn đám con gái đều mặc Yukata, trong khi toàn bộ bọn con trai đều vận mấy bộ thường phục. Whoah, thật là may khi tôi không diện Yukata đấy. Tuy nhiên, đáng tiếc thay, Hasegawa lại không mặc Yukata. Thay vào đó là một chiếc váy màu thiên thanh chạm gối đi kèm với một chiếc áo cánh ngắn tay. Đây là lần đầu tiên sau ba tuần, tôi được gặp Hasegawa… Nên dù không khoác lên người bộ Yukata, tôi vẫn thấy rất vui.
Trong khi đó, Koigasaki ở bên cạnh cô ấy mặc một bộ Yukata hồng có điểm mấy bông hoa làm hình trang trí, cùng với đai thắt lưng màu đỏ. Nhỏ cuộn tóc lên rồi cài nó với một cây trâm đính một đoá hoa to tổ chảng. Cung cách ăn mặc của nhỏ vẫn đẹp mắt như thường ngày, nhưng Yukata vẫn hợp với nhỏ nhất. Thật không sai khi nói Yukata hợp với dáng người như trẻ con mà.
“Mọi người đến đủ hết chưa?”
“Còn Abe đấy, có lẽ thế.”
Những tên con trai trong lớp phản ứng khá lạnh lùng với tôi, họ chỉ tập trung vào việc đếm xem coi tất cả đã đến hay chưa thôi. Nhìn một lần nữa gương mặt của những người đến hôm nay… Tỉ lệ giữa nam và nữ là năm mươi – năm mươi, và tất cả đều nằm trong nhóm trung tâm của lớp. Trong số họ, tôi chỉ nói chuyện được với mình Hasegawa và Koigsaki. Mặt và tên thì tôi nhớ đấy, nhưng có khi mấy người đó thậm chí còn không nhận ra tôi là ai đâu. Coi bộ ở đây đa phần đến từ cậu lạc bộ bóng đá, đội cổ vũ hay đội tennis nữ này, nói cách khác, Riajuu của các Riajuu - vốn là những người đứng đầu hệ thống cấp bậc.
Tôi hoàn toàn lạc loài nhỉ?... Tôi đang làm cái gì ở đây vậy? Tại sao tôi lại đến ? Mọi người ở đây có khi đang nghĩ thế lắm chứ. Bản thân tôi còn nghĩ vậy nữa là.
Ngạc nhiên làm sao, khi tôi nhìn Hasegawa, cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với Koigasaki. Coi bộ cả hai đã gần gũi với nhau hơn từ buổi học nhóm trước kì nghỉ hè. Do chỉ có hai người ấy là tôi có thể nói chuyện cùng, nên tôi muốn đến đó nhập hội cho bớt cô đơn, nhưng vào lúc này đây những cô bạn khác lại đang vây xung quanh họ, thành ra dẫu có muốn Kashiwada này cũng đâu làm gì được.
Có vẻ tất cả những ai được cho là sẽ tới hôm nay đã đến và nhóm chúng tôi bắt đầu di chuyển tới dòng sông. Trong khi một vài người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì tôi chỉ biết im lặng vì không có ai để trò chuyện cùng.
Tôi muốn về nhà liền và ngay lập tức, nhưng nếu tôi làm thế, thì đến đây ngay từ đầu để làm gì? À phải rồi, tôi không thấy bóng dáng mấy cậu đến giữ chỗ. Chắc là, có ai đó không thuộc cái nhóm trung tâm chú ý kia và tôi có thể đến trò chuyện cùng họ, hị vọng vậy. Hi vọng cuối cùng luôn rồi đấy.
“Ồ, ở đây, đây nè.”
Ở chỗ bờ sông, tôi trông thấy vài người bạn cùng lớp, ngồi trên tấm bạt xanh mà vẫy tay gọi chúng tôi. Nhìn thấy họ làm tôi buồn thiệt sự. Đó là nhỏ bạn Gyaru của Koigasaki – Amemiya Mizuki và vài tên con trai ăn mặc bóng bẩy khác. Chả có ai mà tôi có thể kết bạn hết. Thay vào đó, lại là cái loại tôi không thích mới đau chứ. Khi quan sát kĩ hơn, tôi nhận ra xunh quanh họ có vài lon rỗng nằm lăn lóc, và đó là bia. Họ đã uống kể từ buổi chiều rồi sao?... Mấy tay học sinh cao trung này á? Giữ chỗ chắc cùng lâu lắm rồi ấy nhỉ.
“Rồi, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi.”
Những người khác bắt đầu cời giày và bước vào bên trong tấm bạt.
Được rồi. Tôi phải tìm một chỗ ngồi. Chỗ ngay bên cạnh Hasegawa là ưu tiên số một, nhưng…
“Xin lỗi, mình có thể ngồi canh Hasegawa được không?”
Bi kịch đã xảy ra. Một cô bạn cùng lớp với vẻ ngoài bóng bẩy nhanh chóng chiếm lấy một chỗ bên cạnh Hasegawa, và chỗ còn lại cũng rất mau chóng bị một cô gái khác chiếm lấy. Có cho tiền tôi cũng không thể qua chỗ đấy. Từ bỏ thôi.
Kế đó, tôi nhìn về phía Koigasaki, - nhỏ đang được Amemiya, Sasagawa và vài nhỏ Gyaru khác vây quanh. Tuyệt thật, giờ thì ngồi cạnh Koigasaki cũng chẳng được luôn. Dĩ nhiên, tôi không thể mặt dày mà chen vào giữa họ rồi, nền đành phải ngồi xuống chỗ mà mình đang đứng. Bên cạnh tôi là mấy tên con trai ăn mặc trau chuốt khác, nên chuyện tôi không có ai nói chuyện cùng là điều bình thường.
Tôi sẽ phải ngồi xem pháo hoa cho đến khi kết thúc … Và họ thì chưa bắt đầu, nhưng lòng tôi đã buồn sẵn rồi. Trước mặt tôi là bia, nước ép cùng với bánh kẹo, và ai muốn lấy gì tuỳ thích. Mỗi người bọn tôi đã đóng một ngàn yên làm phí, nên chắc đây là mấy thứ bọn họ mua.
Tất nhiên tôi không thể uống rượu, nên tôi lấy đại một lon nước ép.
“Này, hai cậu ve vãn nhau hơn quá rồi đấy! Màn bắn pháo hoa vẫn chưa bắt đầu mà.” – Hasegawa nói với tông giộng lớn hơn thường ngày. Cô ấy đang nói chuyện với ai ấy nhỉ?
“Bọn tớ có ve vãn nhau đâu nào ~” – Nhỏ bạn Amemiya của Koigasaki đang nắm tay Takagi – bạn cùng lớp với tôi, và tựa đầu vào vai cậu ta.
“Và sao các cậu đã say luôn rồi vậy?”
“Eh ~ Mình không say mà~”
Amemiya Mizuki à, tôi có thể thấy ba vỏ bia đang lăn lóc chỗ cô đấy. Amemiya Mizuki…kiểu Gyaru khó ưa nhất tôi từng gặp.
Tôi sẽ không bao giờ quên học kì đầu tiên đó. Cô ta là người đã bảo tôi để Koigasaki một mình vì tôi đang gây rắc rối cho nhỏ. Lần đó, Sasagawa cũng đã cảnh cáo tôi nhưng hoá ra đó chỉ là hiểu lầm và còn đến xin lỗi tôi đàng hoàng cơ mà. Tuy nhiên, Amemiya Mizuki, người bảo tôi đang làm phiền Koigasaki, dẫu biết được sự thật từ bạn mình vẫn chẳng có hành động hối lỗi nào cả. Không phải là tôi muốn thế, nhưng sự thực thì lòng ghen ghét
của tôi với Sasagawa đã không còn, trong khi những cảm xúc tiêu cực về Amemiya thì vẫn còn đó. Tôi thắc mắc tại sao Koigasaki lại làm bạn với người như vậy.
Ngoài ra, tôi cũng phát hiện ra một điểm khác. Amemiya Mizuki thích Suzuki, đó là những gì tôi rút ra được từ vụ Karaoke – ít nhất là thế. Thế tại sao giờ cô ta lại phè phỡn với đứa con trai khác vậy? Kiểu con gái lòng dạ hai chiểu như thế, thường sẽ bị chúng tôi gọi là đồ đ* đi*m đấy.
“Eh? Mizuki, cậu đang hẹn hò với Takagi à ...?” – Koigasaki cũng có chung một thắc mắc.
“Huh, mình chưa nói với cậu sao, Momo?”
“Tui không biết luốn đấy…” – Koigasaki không thể dấu đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình.
Ừm, nếu họ đang hẹn hò, thì hai người ấy ve vãn nhau cũng là chuyện bình thường. Tôi vẫn không thể chấp nhận hành vi đó nơi công cộng, nhưng chẳng đấy chả là gì so với việc thả thính người khác dù đã có bạn trai. Điều đấy có nghĩa là, Amemiya không còn thích Suzuki nữa, chẳng phải thế là tốt cho bà sao, Koigasaki!? Mà đó đâu phải là vấn đề của tôi.
Và một lần nữa, tôi nhìn về phía Amemiya và Takagi. Thay vì nói Amemiya đang tựa đầu vào Takagi, tôi nghĩ cô ấy đang chìm sâu trong tình yêu thì đúng hơn. Thứ duy nhất khiến tôi bận lòng là Takagi không phải là một cậu trai tuấn tú hay bóng bẩy gì cho lắm. Tôi chẳng bao giờ dám nói điều này với cậu ta ở trường, nên dĩ nhiên ở đây lại càng không.
Là thành viên đội bóng chày, nên cậu ta có thân hình cao to lực lưỡng, trên một mét tám luôn ấy. Kiểu tóc và lông mày thì cũng đâu vào đấy, nhưng tôi nghĩ phần chân mày có hơi mỏng quá. Quần áo hợp mốt theo phong cách có tên là B-boy, tôi nghĩ thế. Kiểu như, tôi sinh ra ở Tokyo và có rất nhiều bạn bè là dân chơi vậy đó.
Cậu ta là một trong những nhân vật trung tâm của lớp, na ná một tay thủ lĩnh. Vẻ ngoài thì trông hơi dữ tợn, nhưng được cái rất tốt với con gái. Lâu lâu lại làm trò vui và khiến mọi người ở lớp cười. Tất nhiên, tôi chưa từng nói chuyện với cậu ta. Nhưng, như tôi đã nói, nhìn kiểu gì thì cậu ta không phải là một người đẹp trai. Hơn nữa, nếu chỉ so đo vể khuôn mặt thôi, của tôi có khi còn hơn cậu ta ấy chứ. (Tôi không thể đánh giá người khác một cách chắc chắn được). Và Amemiya yêu cậu ta.
Amemiya xấu xa, nhưng ngoại hình lại dễ thương.( Đa phần là do công dụng của lớp trang điểm và kiểu tóc, chắc vậy) Một cô nàng dễ thương như vậy có thể rơi vào lưới tình với người không đẹp trai như Takagi… Này, logic, mày ở đâu rồi? Tao không hiểu được đây này.
“Mizuki, hết bia rồi, cậu sẽ mua thêm cho mình chứ?”
“Eh? ~ Nhưng pháo hoa sắp bắt đầu rồi... ... Thôi được ….”
Lúc này, một điều ngạc nhiên đã xảy ra trước mắt tôi. Takagi sai Amemiya, bạn gái mình, đi làm mấy việc vặt. Theo lẽ thường, con trai không phải nên chủ động đi sao?... Tuy nhiên, Amemiya chỉ phàn nàn một chút rồi cũng
đồng ý ra đi.
Sai bạn gái mình … Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy? Cậu ta vẫn giữ được hình tượng một người dịu dàng cho đến lúc này cơ mà. Sao lại làm thế với một cô gái, dù có nhiều tên con trai khác đang ở đây. Như tôi chẳng hạn, một thằng dễ nhờ này. Thêm nữa, tôi chán ngấy nơi này rồi và đang muốn chạy khỏi đây. Sao Amemiya có thể chịu được như thế? Mà trước hết, sao cô ta lại thích tên này vậy? Tôi thì làm đủ thứ chuyện mà chẳng được kết quả gì cả. Tôi tự hỏi tại sao tình yêu lại bất công như vậy. Thật không hiểu nổi con gái nữa.
Pháo hoa bắt đầu ngay sau khi Amemiya rủ một vài cô bạn đi mua bia ở cửa hàng tiện lợi. Dù không ưa gì Amemiya, tôi vẫn cảm thấy tiếc cho cô ấy một chút.
Màn bắn pháo hoa – mà lâu lắm rồi tôi mối xem lại – trông rất đẹp. Lớp chúng tôi đa chiếm được chỗ tốt với góc đẹp, nên tôi mới có thể xem buổi trình diễn tuyệt đẹp này gần đến vậy. Giờ tôi hiểu tại sao nhiều người lại quy tụ ở lễ hội pháo hoa rồi, hiếm khi mới được chiễm ngượng khung cảnh này miễn phí.
Mọi người trong lớp đang chụp hình với máy ảnh kĩ thuật số và điện thoại. Vài người khác thì quay video.
Trong khi đó, Hasegawa nói chuyện gì đấy với Koigasaki vừa xem pháo hoa. Muốn qua đó quá đi….Nhắc đến tôi mới nhớ, tôi thì không có ai để kể lể tâm sự cả. Sau khi một hồi, mọi người lại chìm đắm vào những câu chuyện trò và rượu bia. Amemiya và Takagi thì tiếp tục tán tỉnh nhau: cô ấy ngồi cạnh và ngả đầu gối lên chân cậu ta.
Phần lớn những người khác cũng rục rịch dời chỗ, và khung cảnh lúc đầu đã thay đổi đi khá nhiều.
Có lẽ, đây chính là cơ hội cho tôi đến chỗ Hasegawa?
Nghĩ thế rồi, tôi bèn tìm kiếm bóng hình của cô ấy... Nhưng Hasegawa đang nói chuyện với một cậu con trai khác. Thật lòng, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn Hasegawa nói chuyện với người khác ngoài Koigasaki ..., hơn nữa, là một thằng con trai.
“Tớ ngạc nhiên khi cậu đến đây đấy?”
“Thật sao?...”
“Yeah, cực kì bất ngờ luôn ấy! Tớ cứ tưởng cậu không thích mấy chỗ đông người”
“Vậy sao? Mọi chuyện không phải như thế...”
“Hasegawa-san tuyệt thật, thành tích học tập đứng nhất khối, và cũng rất giỏi thể thao nữa?”
“Cảm ơn cậu…”
Tuyệt thật…Tôi là người mời Hasegawa tới lễ hội pháo hoa hôm nay, nhưng lại là kẻ không thể nói chuyện với cô ấy dù chỉ một lời. Thay vào đó là mấy tên con trai khác. Coi bộ tôi đã đúng khi nghĩ rằng có rất nhiều cậu bạn muốn trò chuyện cùng cô ấy, mỗi tội tính cánh của Hasegawa lại khó gần quá. Cô ấy không giỏi lắm trong mấy vụ tạo chủ đề, nhưng người khác vẫn có thể trò chuyện bình thường với cổ nếu họ là người chủ động dẫn dắt cuộc đối thoại . Cô ấy cũng đâu có bị chứng sợ con trai như Koigasaki đâu.
Hasegawa từng nói mình muốn hòa đồng với bạn cùng lớp và sẽ cố gắng hết mình để kết bạn từ giờ. Vậy nên, chuyện đang diễn ra là điều tốt cho Hasegawa. Đáng ra tôi phải mừng cho cô ấy… Nhưng, vì lý do nào đấy, lòng tôi không thể thật lòng cổ vũ cho cổ được. Nếu một cô gái trò chuyện với Hasegawa thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng vì là con trai, thành ra nỗi ghen tuông của tôi trào dâng rõ ràng. Ý định của tôi chỉ là được nói chuyện với Hasegawa vào ngày hôm nay, trong khi đó việc kết bạn là động lực của cô ấy.
Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy Hasegawa nói chuyện với một cậu trai khác, lòng tôi quắt lại. Coi bộ, sâu trong lòng, tôi không muốn giúp cô ấy. Tôi đúng là một thằng ích kỷ, chỉ muốn Hasegawa làm bạn với mình. So với tôi – một đứa cô độc, Hasegawa là một cô gái nổi tiếng. Từng đứa con trai đều muốn nói chuyện với cô ấy. Không có chỗ trống nào để tôi tham gia vào cuộc trò chuyện đó cả.
Vào lúc đó, tôi liếc nhìn sang chỗ của Koigasaki. Có lẽ là để tìm sự trợ giúp. Nhỏ đang vui vẻ nói chuyện với Sasagawa, Amemiya và những cô bạn khác.
Oh, hiểu rồi.
Tôi là đứa duy nhất cô đơn ở đây.
Không ai cần tôi cả.
Chả có gì thay đổi kể từ vụ tiệc Karaoke trong học kỳ đầu tiên.
Lúc đầu thì hào hứng tham gia sự kiện lắm, nhưng rồi lại chẳng bắt chuyện được với ai. Sau cùng, tôi nhận thức được sự vô dụng cũng như đáng thương của mình, và chìm sâu vào buồn bã.
Tôi phải trải qua tình cảnh này bao nhiêu lần nữa mới hiểu được nó đây.
Kể cả nếu tôi bỏ đi, cũng chẳng có ai chú ý tới đâu. Tôi nghĩ thế với vẻ mặt u ám. Không thể chịu được tình cảnh này thêm được nữa, tôi tóm lấy balô của mình và rồi đi. Không ai gọi tôi lại. Không ai thấy tôi cả. Tôi cứ thế mà thất vọng tiến bước về phía nhà ga. Tuy nhiên, tôi thấy mình cần phải đi giải quyết nỗi buồn nên chuyển hướng đến nhà vệ sinh.
Vì là lễ hội pháo hoa, nên trước nhà vệ sinh công cộng là một hàng người dài dằng đặc. Nhà vệ sinh nữ thì có nhiều, nên không có hàng nào đứng chờ cả, trái lại bên phía nam thì không được may mắn như vậy. Thậm chí tôi còn trông thấy vài người đi vào trong rừng cây mà hành sự. Tôi hiểu lý do của họ chứ, nhưng bản thân Kashiwada này lại chẳng muốn làm thế, thành ra tôi đành bước vào hàng chờ.
Lúc đó, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Là từ Koigasaki. Tôi rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nghe máy.
“Kashiwada? Ông đi đâu mất tiêu rồi, mà balô của ông cũng thế, lẽ nào ông về nhà sao?”
“Eh?’
Tôi sững sờ trước cuộc gọi của Koigasaki. Tôi đã nghĩ sẽ không ai để ý rằng tôi đã đi, mà nếu có đi chăng nữa – dù khả năng đấy là rất nhỏ, họ cũng chẳng thèm làm gì. Nhưng, nhỏ đã thực sự gọi cho tôi.
“Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà, sao ông lại đi về?”
“Thì… Có tôi ở đây hay không cũng đâu có khác gì, Hasegawa thì ở xa qua, nên tôi không nói chuyện với cô ấy được, và giờ tôi cũng mệt rồi.”
Nói dối cũng chẳng có ích gì, thành ra tôi thành thật nói cho nhỏ biết suy nghĩ của mình.
“Huh?! Con trai gì đâu mà yếu đuối vậy! Ông chắc ông thấy ổn với chuyện này không?
“ Tôi cũng đâu thể làm được gì.”
“Ông đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, đã mong mỏi chờ đợi đến ngày này, phải không? Nếu cô ấy ở xa quá, thì nhấc cái mông lên mà tiến lại gần đi! Bọn tui ai cũng chuyển chỗ cơ mà.”
“Nhưng cô ấy vui vẻ nói chuyện với mấy tên con trai khác, và …”
“Ông chẳng thay đồi gì từ vụ đó cả ! Ông đã hẹn hò với cô ấy và khoảng cách của hai người đã ngắn lại rồi! Ông đã có thể ở cái vị trí mà cô ấy cuối cùng cũng nghĩ ông là người tốt! Bộ ông cam tâm để một tên con trai khác nẫng tay trên sao?”
Tôi chẳng thay đổi …
Phải rồi, những gì Koigasaki nói là chính xác.
Nếu tôi bỏ đi lúc này, mọi thứ vẫn sẽ như cũ, tôi vẫn sẽ giống như cái hồi Karaoke. ‘Chạy trốn nếu không thoải mái’ đó là phương châm sống của tôi. Và chẳng có gì khác cả.
“Không, nhưng …”
“Bộ ông không còn muốn trở thành một Riajuu nữa à!?”
Tôi nào có biết con đường trở thành một Riajuu lại đầy chông gai thế này.
“Tên con trai đứng cạnh Hasegawa sẽ cướp lấy cô ấy! Nếu ông thấy thế là ổn thì về nhà và từ bỏ cô ấy đi! Quyết định coi.”
Tôi từ bỏ Hasegawa sao?.. Tôi có thể làm thế không?
“Sao bà lại đột nhiên nói chuyện đó thế?”
“Bộ tui sai à? Nếu không, quay lại đây ngay!”
Chuyện đó không thể nào xảy ra được. Ngay từ đầu, mọi thứ còn chưa lăn bánh mà.
“Ah, hiểu rồi, tôi quay lại đây! Tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”
“Đi nhanh lên, trước khi Hasegawa bị nẫng đi.”
“Rồi, tiện đây thì, bà gọi cho tôi ở đâu vậy?”
Lỡ khi nhỏ ngồi ngay tại chỗ mà gọi điện cho tôi thì sao trời?...
“Tui ra chỗ khác mà gọi cho ông. Sao, có chuyện gì?”
Nhỏ đã tự mình tách khỏi nhóm để gọi cho tôi sao? Tôi nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy biết ơn Koigasaki.
“Rồi, quay lại sớm đi!” Nói rồi Koigasaki ngắt máy.
Thật lòng thì tôi vẫn không thấy thoải mái khi quay trở lại nơi đó.
Nhưng ở đó có một người đang chờ tôi quay lại. Có một người ủng hộ tôi. Chứng đấy cũng đủ để cứu lấy phần lớn tâm trạng của tôi hiện giờ.
Một khi đã quay lại rồi, tôi sẽ phải tiến đến gần Haswgawa. Nếu có ai đó đang nói chuyện với cô ấy thì tôi cũng phải tham gia. Nhưng…Tôi có làm thế được không?... Nếu không, tôi sẽ phải đợi cậu ta đi vệ sinh và chiếm chỗ. Tôi phải làm thế. Ít nhất, đó còn đỡ hơn là chỉ đứng nhìn cô ấy trò chuyện với ai khác. Nghĩ thế rồi, tôi không thể chờ trong hàng lâu hơn được nữa để quay trở lại mà không giải quyết nhu cầu sinh lý. Ngay từ đầu, nó cũng không phải tình huống khẩn cấp gì cho lắm, nên tôi nhịn được.
“Kashiwada-kun ...?”
Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng nói gọi tên tôi và khi quay đầu nhìn lại…Đó là Hasegawa.
“Hasegawa! Có chuyện gì sao?”
“Mình mới đi vệ sinh và đang quay lại đây. Con cậu thì sao?”
“Oh, mình cũng vừa đi toilet về.”
“Hoá ra là thế … Bởi vì cậu đột nhiên bỏ đi, mình tự hỏi cậu đã đi đâu. Thì ra cậu chỉ đi vệ sinh thôi nhỉ…”
Phải, Hasegawa đã nói đúng những gì tôi nghe thấy. Tôi chưa từng mong cô ấy sẽ nói ra điều đó. May mà tôi chưa bỏ về.
“Kashiwada-kun, cảm ơn vì đã mời mình đi hôm nay.”
“Huh!?” - Tôi ngạc nhiên khi nghe Hasegawa cảm ơn mình. Có lẽ nào cô ấy thấy vui hôm nay không? Bằng cách nói chuyện với mây tay đó á?....Oh, khoan, cái cảm giác thôi thúc buồn bã này là gì vậy?
“Tớ đã không để ý đến chuyện ấy khi nhận mail của cậu, nhưng mà…. Kashiwada, cậu đột nhiên mời tớ đên đây, là vì tớ đã nói điều đó đúng không?”
“Eh? ‘Điều đó’ là gì cơ?”
“Khi chúng ta tới Odaiba ấy, tớ có nói mình sẽ cố gắng kết thân với các bạn cùng lớp.”
“Eh…”
Cái này đúng, nhưng…. Nếu hỏi Hasegawa mọi chuyện sao rồi, thì cổ có lẽ sẽ nghĩ tôi là một người tốt đang quan tâm đến mình. Nhưng đó đâu phải là những gì tôi thật sự cảm thấy đâu. Thì, đúng là tôi muốn giúp Hasegawa kết bạn, nhưng lý do tôi mời cô ấy tới đây là để bản thân mình trở thành người bạn đầu tiên của cổ cơ mà.
“Không…” – Tôi nhận ra mình đã bác bỏ điều đó.
“Huh……?”
“Điều đấy cũng đúng, nhưng đó không phải là lý do duy chính mình mời cậu đi…”
“...?”
“Bản thân tớ muốn làm bạn với cậu.”
Tôi nói rồi... Tới mới nói điều đó tức thì!
“Huh……?”
Hasegawa nhìn chằm chằm vào tôi. Này, chẳng phải nó giống một lời tỏ tình lắm hay sao? Tự dưng lại nói cái gì vậy trời? Tôi vẫn chưa đủ điểm thu hút, nên cô ấy rất có thể sẽ hiểu lầm. Hơn nữa, lỡ khi cô ấy từ chối tôi ngay ở đây luôn thì sao?
“Không, không phải như thế … Ý mình là, đúng, nhưng… kiểu bạn bè ấy! Mình muốn có một người bạn như cậu, Hasegawa!”
Tôi nhanh chóng thêm rằng ý tôi không phải là tình yêu mà là bạn bè. Nhưng rất có thể cô ấy đã hiểu lầm cảm xúc của tôi sẵn rồi. Tôi lo lắng và nhìn Hasegawa lần nữa. Trông cô ấy còn ngạc nhiên hơn lúc nãy nữa là.
“Bạn …?”
“Eh? Ừ... ....” – Tôi gật đầu với một Hasegawa đang ngạc nhiên.
“Đây là lần đầu tiên trong đời có ai đó nói rằng cậu ấy muốn kết bạn với mình đấy.”
“Eh?”
Trong khi Hasegawa chậm rãi chớp mắt và cứ nhìn vào mắt tôi. Này, cậu làm thế khiến tớ xấu hổ lắm đấy.
“Tớ rất vui khi đó là lý do.” – Khuôn mặt của Hasegawa sáng lên với một nụ cười điềm đạm. Tôi đã luôn quan sát Hasegawa, nhưng tôi cứ cảm tưởng đây là lần đầu tiên cô ấy cười kể từ khi đến đây.
“Cảm ơn. Tớ cũng muốn làm bạn với cậu nữa, Kashiwada.” - Hasegawa nói. Cô ấy muốn làm bạn với tôi kìa.
Thường thì, tôi sẽ sốc lắm nếu một cô gái mà tôi đã thầm thương trộm nhớ nói rằng cô ấy muốn làm bạn với tôi, nhưng giờ đây cảm giác đó đã được thay thế bởi niểm hạnh phúc ngập tràn. Không lâu trước đây, Hasegawa đã không coi tôi là bạn. Nhưng hôm nay, tôi đã nghe cô ấy nói rằng cổ muốn chúng tôi làm bạn. Với tôi, đó là điều đáng để vui mừng.
“Có lẽ, chúng ta nên quay lại đi nhỉ.” - Hasegawa nói, mắt nhìn theo hướng tấm bạt nilon của mọi người.
“Oh, ah, được thôi ....”
Phải rồi, mọi người sẽ thắc mắc khi chúng tôi vắng mặt một lúc lâu. (Tôi đoán họ không quan tâm tôi, nhưng họ sẽ quan tâm tới Hasegawa.)
Nhưng, tôi không muốn quay lại nơi đó. Tôi muốn ở riêng với Hasegawa thêm một chút nữa…
“Chà, mình muốn ở đây thêm một lúc … cậu thì sao?” - Tôi đã đưa ra một đề nghị rất chủ động, kể cả khi đó là tôi.
“Huh……?”
“Thì, ở đấy khá ồn và khó nói chuyện nữa.”
“Cậu đúng.” – câu trả lời đáng ngạc nhiên của Hasegawa.
“Tớ cũng thế…Tuy thấy có lỗi với họ, nhưng mình thấy ở đây yên tĩnh hơn.”
“Eh ……”
Hasegawa nói thế có nghĩa là gì? Liệu tôi có thể hiểu nó theo nghĩa cô ấy thấy yên tĩnh hơn khi trò chuyện với tôi không?
Vào lúc đó, một bông pháo hoa lớn phát sáng trong trời đêm.“Wow … đẹp thật …”
“Ừm, thật mừng vì tớ nhìn thấy nó.”
Chúng tôi ấn tượng trước khung cảnh ấy. Thật tuyệt khi được chiêm ngưỡng nó.
Tôi đã trông thấy một bông pháo hoa và được đứng bên cạnh Hasegawa. Hiện giờ tôi đang rất vui.
Chẳng thể tin nổi rằng chỉ ít phút trước tôi đã thất vọng tới mức suýt chút nữa là về nhà. Cảm ơn Koigasaki, người đã ngăn tôi lại. Thật mừng vì đã không bỏ về.
Kế đó, chúng tôi chỉ im lặng xem pháo hoa một lúc, không ai nói với nhau một lời nào. Tuy không có chuyện gì để nói, nhưng nó vẫn không làm tôi buồn.
Không may, sau một hồi ngắm nghía, chúng tôi phải quay lại chỗ cũ nếu không mọi người sẽ bắt đầu nghi ngờ có chuyện chẳng lành. Tôi đã thấy trước viễn cảnh Hasegawa sẽ lại bị một tên con trai khác chiếm lấy, và tôi tiếp tục dành thời gian gặm nhấm nỗi buồn tủi một mình.
Ngay khi quay lại,
Koigasaki nhận ra tôi và chừng mắt nhìn với vẻ kinh ngạc. Coi bộ nhỏ đang muốn nói chuyện với tôi thì phải.
“Ah, Kashiwada và Hasegawa-san! Hai cậu biến đi đâu vậy?” – Sasagawa cất tiếng hỏi tôi trước. Vụ này mới à nhà.
“Tới nhà vệ sinh thôi.”
“Thật sao!? Đứng trong đó từ đó tới giờ à!?”
Tới lúc này, tôi nhận ra thái độ của Sasagawa rất lạ. Cô ấy có vẻ vui hơi quá. Sao cô ấy lại bắt chuyện với tôi, ngay cả khi trước đây cả hai chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau một lần nào?
Oh, Sasagawa đang say, và cô ấy không phải là người duy nhất – phần lớn những người khác cũng đang say ngoắc cần câu lúc chúng tôi vắng mặt. Di nhiên, những người từ mấy câu lạc bộ thể thao trông có vẻ nghiêm túc, có lẽ họ không uống chút nào, những phần con lại của lớp thì không.
“A-ah, Miki, cậu say rồi kia! Thế mà trước đấy còn dặn người khác không nên uống nhiều nữa chứ…” Koigasaki bực tức nói với Sasagawa.
“Momo… đừng giả nai nữa mà uống một hớp đê.” - Sasagawa ôm cổ Koigasaki.
“Học sinh trung học tuyệt đối không nên uống rượu!” - Koigasaki trừ chối lời mời của Sasagawa. Đúng như tôi nghĩ, Gyaru chỉ là mặt ngoài của nhỏ, chứ thực chất bên trong lại là một cô con gái có gia giáo.
“Oh, nhân tiện thì! Mizuki! Mizuki-chan, qua đây đi!” – Sasagawa đột nhiên gọi Amemiya.
“Eh? Tớ không thể đi bây giờ được ~” – Amemiya, đầu đang gối lên đùi của Takagi nói.
“Tớ kêu qua đây! Với cậu ai quan trọng hơn hả, bọn con trai hay bạn bè.” Sasagawa nằng nặc.
“Dĩ nhiên là con trai rồi.” – Amemiya đáp, nhưng rồi cô ấy cũng rời khỏi Takagi đang nhắm mắt ngủ và từ từ tiến lại chỗ Sasagawa.
“Cậu phải nói gì đó với Kashiwada nhỉ!?” – Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình bật ra trong tình huống như thế này.
“Sao cơ…?”
“Xin lỗi ấy! Bộ cậu không nhớ mình đã nặng lời quá sao!”
Nhìn kiều nào thì cũng thấy Amemiya chẳng vui vẻ gì với điều ấy chút nào, cô ấy thậm chí còn phàn nàn khi Sasagawa buộc phải nói ngay bây giờ. Trong khi đó, tâm trí tôi đang hoạt động hết công suất để cố hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Ah, Kashiwada, tôi từng nói là cậu đang lam phiền Momo, nhưng đó là nói dối đấy. Tôi xin lỗi.” – Cô ấy xin lỗi tôi! Lòng thì không muốn, rõ ràng là đang miễn cưỡng, và cũng chẳng có gì là thành thật, nhưng sau tất cả Amemiya cũng đã đến xin lỗi tôi. Tới lúc này, tôi mới biết đó là về chuyện hồi ở học kì một, khi mà cô ấy tới nói thẳng vào mặt tôi rằng tôi đang gây phiền phức cho Koigasaki.
Bất ngờ thật đấy. Mà, tôi biết mình không phải là thứ quấy rầy từ lâu lắm rồi.
“Oh, không cò gì đâu …” – Tuy có hơi đường đột, nhưng tôi quyết định tha thứ cho cô ấy.
“Okay, giảng hoà hoàn thành ~.” Sasagawa vui vẻ nói. Trước đó chúng ta có phải là bạn đâu nào, cậu biết chứ?
“Okay, tớ trở lại chỗ Daisuke đây.~” – Amemiya nói và quay về chỗ cũ. Hình như Daisuke là tên của Takagi. Dù vẫn còn chưa định thần lại sau vụ việc bất ngờ vừa rồi, nhưng tôi vui vì cô ấy đã nói lời xin lỗi.
Tôi ngạc nhiên bởi sự việc xảy ra không ngờ tới, nhưng lại vui vì cô ấy đã xin lỗi.
“Woooo Momo-chi cho mình gối lên đầu gối vớI, như Mizuki và Takagi ấy.”
“N-Này, Miki? Cậu là mấy ông già lọm khọm à?”
Coi bộ Sasagawa đang say thật, thành ra cô ấy gối đầu lên đùi Koigaski trước khi nhỏ kịp lên tiếng đồng ý.
“Đùi của Momo …mềm và thoải mái ghê! ~”
“Đồ ngốc! Kinh quá đấy!” – Trông Koigasaki không thích điều đấy lắm, nhưng nhỏ vẫn không đẩy Sasagawa ra.
“He..He..” – Tôi nghe thấy một giọng cười lớn. Khi quay lại, tôi ngạc nhiên khi biết được chủ nhân của nó là Hasegawa.
“Hasegawa…!?”
“Sasagawa vui quá nhỉ. Dẫu vậy, uống bia rượu khi chưa đủ tuổi là không tốt đâu.”
Thật ngạc nhiên khi Hasegawa cười như vậy, nhưng điều đó lại làm tôi thấy vui.
“Hasegawa, đừng cứng cổ nữa, uống với tụi này đê!”
“Cho mình kiếu…”
“Miki, đừng có ép Hasegawa-san, cậu đang làm phiền cô ấy đấy! Ah….” - Koigasaki nói và nhấp một ngụm từ chiếc cốc giấy bên cạnh mình.
“Ụ…Oẹ, cái gì thế này? Ghê quá…”
“Ah, đó là Denki Bran, người thua trong trò của tụi tớ phải uống một ngụm.” – Một cậu trai gần đó đáp với vẻ mặt lúng túng.
“Denki Bran?”- Tôi hỏi.
“Nó là một dạng coktail có độ cồn là 40%, nhưng nó giống mấy thứ rượu mạnh thông thường hơn. Hạng nặng đấy. Cậu ấy… uống nó rồi à?” – Cậu ta nhanh chóng giải thích.
“40%! Koigasaki, bà có sao không?”
“! Ah ~~~ Cổ họng tui khô khốc à, nên mới muốn uống một chút trà ô long, thế mà lại cầm nhầm cái thứ này… Lưỡi tôi cay quá!”
Tôi tưởng bà có thể nhận ra nó là rượu ngay sau ngụm đầu tiên chứ, thế quái nào bà lại uống nó vậy, Koigasaki.
“Momo-chan, nè, uống nó rồi bình tĩnh lại đi.” – Sasagawa đưa cho nhỏ một cái cốc giấy khác.
“Miki, cảm ơn cậu … vị lạ quá!”
“Không thể nào! Tớ nghĩ mình đang uống coca nãy giờ mà, để tớ xem…Ah, phải rồi, nó là đồ lên men.” – Sasagawa biết ngay nó là rượu.
“Wa~! Sao là nàm hế?”- Koigasaki, bà líu lưỡi rồi kìa. Này, bà sẽ ổn chứ?
“Oh, pizza ở đây rồi! Pizza ~!” – Trong lúc ấy, tôi nhận ra người giao hàng với bánh pizza đang đi đến đây.
“Ăn pizza ở hội pháp hoa ư??”
“Ah, tớ đặt hàng qua iphone đấy. Họ đã gữi đến rồi!” – Lời nói của Sasagawa khiến tôi không thể giấu đi vẻ ngac nhiên.
“Cậu có thể đặt Pizza dù là ngay ở đây bằng một cái iPhone sao?”
“Ừ, tớ dùng toạ độ GPS mà. Qùa là một chức năng hữu ích!”
Công nghệ hiện nay tiến bộ thật. Trong lúc đang chầm chồ khen ngợi thì…
“...... !?” – Tôi sững người trước hộp bánh Pizza. Đó là hình vẽ minh hoạ từ một bộ anime mới kết thúc gần đây.
“Huh ...... Anime ...?” – Koigasaki phản ứng, nhưng nhỏ không hề biết đến bộ anime này. Làm sao mà biết được, nó đâu phải là bộ cho mọi lứa tuổi đâu, mà là một bộ chiếu đêm dành cho các Otaku. Cốt truyện xoay quanh về một cô gái dễ thương đến từ Sao Hoả, Marzu-chan, với mục đích chinh phục Trái đất và mấy thứ lạch vặt khác. Đây là một bộ anime ngắn, nên tôi khá chắc rằng chẳng có ai ngoài mấy Otaku biết đến nó.
“Oh, ảnh của một bộ anime này!” – Nhựng người khác cũng bắt đầu nhận ra nó.
Nhân tiện thì, tôi nghe nói rằng nếu bạn đặt Pizza từ vài công ty nào đó, họ sẽ chuyển nó đến cho bạn trong một cái hộp có in hình một anime bất kì. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó là thật….
“Marzu-chan?......”
Giọng nói đó nhỏ đến mức chỉ đủ để tôi nghe thấy nó, nhưng tôi đảm bảo mình không nghe lầm. Thật ngạc nhiên khi có ai khác ở đây cũng biết đến bộ anime này, nên tôi quay người về giọng nói ấy phát ra…
“Eh?”
Hasegawa nhìn chằm chằm vào hộp pizza.
“Tớ không nhớ mình đã đặt cái hộp như thế này…. Mà, thôi kệ. Ăn thôi!” - Sasagawa ngồi dậy từ đùi của Koigasaki, mở hộp pizza ra rồi bắt đầu chia phần cho những ai muốn ăn. Và Hasegawa không còn nhìn chối chết vào cái hộp bánh nữa.
Tại sao Hasegawa lại biết tên của nhân vật anime không mấy phổ biến này?
Tôi nhìn cô ấy, nhưng Hasegawa chỉ ngồi ngắm pháo hoa lần nữa, như thể chẳng có gì xảy ra.
Khi chúng tôi đến Odaiba trước đây, cô ấy nói mình đã từng đến Big Sight, và lúc đấy tôi đã có một vài
mối nghi ngờ, nhưng giờ đây….Chẳng có gì mà phải nghi cả. Có lẽ nào, Hasegawa là một Otaku chăng?
“Kashiwada-a! Sao ông lại ngạo mạn thế hả, nè?”
Tôi giật mình, nhưng giọng nói quen thuộc ấy càng khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa. Mặt Koigasaki đỏ ửng lên, và giọng nói thì chẳng làm tôi thấy thích thú chút nào.“Bà mới uống một chút mà đã say sao …?”
Coi bộ tửu lượng của nhỏ rất kém.
“Thêm nữa, chính xác thì tôi trở thành thằng ngạo mạn từ lúc nào thế?”
Tôi buốn đấy, nhưng vẫn hỏi lại vì lợi ích của bản thân.
“Tui không hiểu được, tại sao thằng con trai nhạt nhẽo như ông…Ông có cái quái gì tốt chứ!?”
“Hah ...?”
Tôi không biết Koigasaki đang nói gì. Bộ tâm trí nhỏ không còn tỉnh táo chỉ vì một chút rượu thôi sao?
“Cái bản mặt xấu như ma đó là thứ tốt nhất của ông rồi…”
“Huh! Muốn gây sự à? Mà bà đang nói cái gì thế?” - Chịu hết nổi rồi, không thể im lặng nữa.
“Oh! Sao Azuki-chan…Sao cậu ấy lại nói với tui cậu ấy thích ông chứ? Thật không hiểu nổi! Ông cứ trơ như cục đá ấy, tôi khó chịu quá.”
“Cái gì …?”
Đầu tôi trắng xóa vì câu nói đó của Koigasaki. Sakurai-san… thích tôi sao?
“Này, cô ấy nói thế à?”
“Tôi không biết! Tự đi mà hỏi đê!”
Nếu đúng thì tốt, nhưng chuyện này khó tin quá. Nhưng mà, cách hành xử và lời nói của nhỏ lại chỉ ra điều này.
Mà Koigasaki lại là một vấn đề nữa. Hồi trước nhỏ luôn thuyết phục tôi rằng đấy chỉ là mơ tưởng hão huyền của tôi, và sao giờ thì lại hành động trái ngược? Cái nào mới là đúng đây? Sao nhỏ lại nổi giận với tôi? Thêm nữa, Hasegawa là một Otaku sao…? Nhức não quá. Tôi muốn uống rượi, tôi cũng muốn say. Nhưng thôi nhé.
“Oi Kashiwada – pháo hoa hết rồi.”
“Eh!?”
Tôi chìm đắm trong mớ suy nghĩ bòng bong đó bao lâu rồi? Hội pháo hoa đã kết thúc, và mọi người đang chuẩn bị ra về. Sau khi nghe thấy giọng của Sasagawa, tôi nhanh chóng đứng dậy và đi ra khỏi tấm bạt.
“Này, Kashiwada-a! Cầm lấy góc tấm bạt đê!”.
“Bà vẫn còn say à?”
Nhỏ giận là tôi chán rồi nha, nhưng cũng ngoan ngoãn cầm góc tấm bạt lên và giúp mọi người gấp nó lại.
Đầu óc tôi lúc này cứ quay vòng vòng và mọi chuyện chả có gì hợp lý cả, nhưng có một điều tôi nhận ra. Dù cho mọi thứ, họ vẫn để tôi vào nhóm, và bản thân tôi đã tận hưởng ngày hôm nay. Chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ thấy vui đến vậy khi quyết định ra về vào lúc trước.
Hasegawa và tôi đã trò chuyện cùng nhau, và lòng vẫn còn lâng lâng khi biết rằng cô ấy muốn kết bạn với mình. Có phải tôi đã trường thành từ lần Karaoke trước không? Hay nó chỉ đơn thuần là may mắn. Tuy vậy, vẫn có nhiều thứ làm tôi ngạc nhiên, thành ra không thể nào tận hưởng hết mọi thứ được.
Sau khi thu dọn rác và chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, lớp chúng tôi hướng đến nhà ga. Dần dần, bọn tôi bị tách thành những nhóm nhỏ chen chúc trong đám đông xồ bồ.
“Koigasaki, sao bà lại say thế?”
Koigasaki vẫn chân nọ đá chân chiêu, thành ra ngay cả tôi cũng bắt đầu lo lắng cho nhỏ. Thậm chí Sasagawa vốn uống nhiều hơn vẫn đi lại bình thường kia kìa.
“Oái!” – Koigasaki đột nhiên đứng lại, và tôi va vào người nhỏ.
“Tự dưng đứng lại chi vậy?”
“Eh?”
Đôi mắt của Koigasaki mở tỏ vì ngạc nhiên khi nhìn chối chết về phía trước.
“Suzuki-kun ...”
“Huh?”
Khi hướng theo điểm nhìn của Koigasaki thì tôi trông thấy Suzuki đang bước đi giữa biển người. Thật trùng hợp làm sao, nhưng tôi nghĩ cũng không đáng kinh ngạc mấy.Tuy vậy, điều sửng sốt hơn cả là bên cạnh cậu ấy…có một cô gái mặc yukata. Cô ấy khoác tay Suzuki và dường như cả hai đều đang tận hưởng chuyến đi.
“Suzuki, cậu … cậu có bạn gái rồi sao...?” - Koigasaki lẩm nhẩm với giọng nói vụn vỡ.
Suzuki có bạn gái! Không thể nào! Sao một người ghét gái như Suzuki lại có bạn gái được cơ chứ?
“Này, hai cậu, đứng đó làm gì vậy?” – Sasagawa nói. Nhưng giọng nói của cô ấy cứ như đến từ một nơi xa xăm nào đấy không hề liên can đến chúng tôi.
Đầu tôi đã là một mớ hỗn độn rồi, đừng quậy tung nó nữa mà!...