“Sempai, anh có trao đổi địa chỉ liên lạc với Mai-chan vào ngày hôm qua, đúng chứ? Sau đấy anh có nhắn tin không?”
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng Tám, và nhiệt độ ngoài trời càng ngày càng tăng. Tôi, Kashiwada Naoki, với đôi mắt không khác gì con cá chết, đang bực mình bởi cái chất giọng ngọt hơn mật của một cô gái trong bếp, vốn ở ngay đằng sau mình. Đúng, tôi đang ở chỗ làm, tại quầy tiền sảnh.
“À thì, bọn anh không có trao đổi địa chỉ, nói đúng hơn, anh có đưa cô ấy địa chỉ của mình, nhưng cô ấy không ghi lại gì cả.”
“Oh, thật sao? Well, em cứ tưởng là hai người đã rất vui vẻ chứ.”
Dĩ nhiên, mấy cô gái ở chỗ làm đời nào nói chuyện với tôi. Tôi đây chỉ đang nghe cô ấy trò chuyện với cái tên đàn anh gớm ghiếc: Kato-sempai thôi. Họ có thể thoải mái nói chuyện như vậy cũng là vì tuy hôm nay là thường nhật và cũng đang trong dịp nghỉ hè nhưng quán Karaoke của chúng tôi lại rất ít khác.
Tôi mới đi phục vụ số khách hàng ít ỏi đó, tiện thể dặn rằng họ chỉ còn có năm phút. Thành ra giờ đây, tôi phải im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tên sát gái kinh tởm Kato và cô gái được gọi là thần tượng chỗ làm. Họ đúng là rất rảnh, tám chuyện liên hồi trong nhà bếp. Nhừng không phải là họ chốn việc: vì khi có đơn gọi món, họ sẽ chuẩn bị thức ăn, đồ uống rồi mang đến cho khách.
Nhân tiện nói luôn, họ vốn định tổ chức một buổi tiệc nướng ngoài trời vào ngày hôm qua, nhưng do mưa nặng hạt nên đành phải huỷ bỏ kế hoạch và chuyển sang đi uống nước. Tôi đã đúng khi quyết định không tham dự. Nếu không, thì tôi cũng chỉ im lặng ngồi đấy một mình, không có ai để làm bạn và nghe mấy lời chi chuột từ những người khác. Tuy lúc này cũng không khác mấy khi tôi đã đứng nghe hai người họ nói chuyện được một lúc, nhưng cái may là ca của tôi sẽ kết thúc lúc hai giờ chiều.
Khi xong việc, tôi rút điện thoại ra. Hôm nay cũng không có tin gì từ Koigasaki. Do không có ai ở đây, nên tôi thở dài một tiếng não ruột. Kể từ cú điện thoại ‘biết ơn’ hai ngày trước, thì chúng tôi không còn nhắn cho nhau một tin nào nữa.
Tại sao tôi lại nổi khùng lên vậy nhỉ? Thật chẳng hiểu nổi mình nữa. Tôi không thích tình huống lúng túng bây giờ, nhưng mà cũng không muốn liên lạc với cậu ta. Chắc là, xem qua mấy tin nhắn hồi trước vậy. Sau khi kiểm tra, kết quả là không có tin nhắn nào đến vào hôm nay, và của ngày hôm qua chỉ có đúng một tin rác. Trước đấy là bốn tin của Sakurai Azuki vào ngày 30 tháng bảy, ngày mà sự kiện cosplay diễn ra. Tôi bật lên xem lai.
Vào ngày hôm đó là lần đầu tiên Sakurai-san gửi thư cho tôi, và lúc đấy trong lòng Kashiwada này cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy nôi dung của nó vui vẻ đến nhường nào. Tôi cứ tưởng cô ấy ghét mình, thế mà tự dưng lại vui vẻ đến thế, thật là không hiểu nổi mà. Đây là tin nhắn đầu tiên.
[Cảm ơn cậu vào ngày hôm qua! Rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu. Lần sau ba đứa mình đi cosplay cùng nhau nhé! (Mặt cười)
P.S Kashiwada-kun, cậu thích Momo-chan hả?]
Vào lần đầu tiên đọc nó, tôi không biết mình nên làm gì nên đành đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng đáp lại thế này:
[Cảm ơn cậu ngày hôm nay! Cậu đã giúp chúng tớ rất nhiều
Eh… Cosplay sao? Nếu cậu không phiền thì tớ hoàn toàn ổn! (cười)
Tớ có thích Koigasaki không á? Sao cậu lại nghĩ thế? (cười) Không hề. (cười) ]
Tôi chau chút tin nhắn của mình để gây ấn tượng tốt với Sakurai-san, tuy nhiên sau khi gửi nó đi, tôi lại nghĩ rằng tin nhắn của cô ấy có hơi nhây, lỡ khi nó là một trò đùa thì sao? Và tôi còn trả lời nghiêm chỉnh nữa chứ… Cô ấy rất có thể sẽ cười bể bụng khi đọc tin nhắn của tôi. Và thế là tôi ngồi đó buồn bã như một đứa tự kỉ, trước khi Sakurai-san gửi tiếp một tin nhắn nữa.
[Thật sao? Hứa rồi đó nha! (cười) Cậu nói là mình không có quan hệ tình cảm với Momo-chan sao? Cậu giúp cô ấy nhiều đến thế mà, tớ chắc chắn là cậu thích.(cười lớn)]
Tôi đã hứa gì cơ? Ý cô ấy là gì nhỉ? Vụ cosplay à? Vậy là cô ấy thực sự muốn một người như tôi cosplay cùng sao? Nhưng tại sao? Còn nữa, sao cô ấy lại nghĩ tôi thích Koigasaki? Hơn nữa, mắc mớ gì mà Sakurai lại quan tâm đến vụ này thế? Chả hiểu cái gì cả.
[Không-không-không! Tớ giúp nhỏ ấy vì lý do sâu xa. Không đời nào có chuyện tớ thích nhỏ đó đâu. (cười lớn) Hơn nữa, bọn tớ hiện giờ có chút cãi vã (đổ mồ hôi)]
[Thật sao?? Lý do sâu xa à, nghĩa là không tiện nói ra sao? (cười lớn) Còn vụ cãi nhau gì đó, Tớ tưởng hai người thân thiết lắm mà! Có chuyện gì thế?]
À thì, tôi đúng là có kể vụ cãi nhau, nhưng nếu cậu hỏi lý do thì tôi sẽ gặp rắc rối đấy. Tôi không biết liệu mình có nên nói về vụ Suzuki không, và, dĩ nhiên là lý do tôi nổi giận. Ngay cả tôi còn không hiểu nói chi Sakurais-san. Thành ra tôi trả lời thế này.
[Không có gì nghiêm trọng đâu, tớ cũng không biết có thể gọi nó là cãi vã không nữa. (cười)]
Sau đấy, mí mắt tôi năng trĩu rồi ngủ mất lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi nhận tin hồi đáp của cô ấy.
[Hiểu rồi! Tớ lo lắm đấy! (đổ mồ hôi) Mong hai người mau làm hoà! Oh, gần nửa đêm rồi sao! (đổ mồ hôi) Xin lỗi vì đã khiến cậu thức đến giờ này! Chúc ngủ ngon!]
Thấy vậy tôi nhanh chóng nhắn rằng [Chào buổi sáng! Xin lỗi, hôm qua tớ ngủ quên mắt], nhưng sau đấy ngón tay tôi dừng lại do chợt nhớ đến một điều.
Có một lần tôi nghe lỏm được hai nhân viên chỗ làm của mình nói thế này.
“Cậu có nhớ cái tên mà tớ gặp hồi vụ hẹn hò nhóm không? Tối hôm đó, tớ nhắn rằng [Okay, vậy thì chúc ngủ ngon (dấu sao)] nghĩ là ‘thôi không nói nữa’, thế mà sáng hôm sau mở điện thoại lên lại thấy anh ta nhắn [Chào buổi sáng!]. Bộ không hiểu ý người ta hả trời? Tớ đã kết thúc hội thoại rồi mà. Bực mình quá.”
Từ đấy tôi rút ra rằng có lẽ con gái không thích cụm từ “Chào buổi sáng” trong hộp thoại ngày hôm qua. Do vậy, nếu tôi nhắn như thế thì rất có thể Sakurai-san sẽ giận đến mức bốc khói trên đầu. Thế thì không tốt chút nào. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi thôi không nhắn nữa. Và như vậy, thư từ trao đổi giữa chúng tôi dừng lại ở con số bảy.
Tôi lên chuyến tau về nhà và trong lúc đấy, tôi kiểm tra hộp thư của mình lần nữa – vẫn không có tin từ Koigasaki. Rốt cuộc tôi là kiểu đàn ông gì mà lại lo lắng về mấy vấn đề thế này?
Ngay hôm sau đến, một ngày trước chuyến đi đến Odaiba cùng Hasegawa. Dĩ nhiên, không có tin nhắn từ Koigasaki. À mà, từ hồi rủ đi chơi thì tôi cũng chưa liên lạc với Hasegawa lần nào nhỉ. .
Tôi nghĩ là, ít nhất lúc này thì một tin “rất mong đợi đến ngày mai” nghe cũng ổn đấy chứ. Tuy nhiên, từ lần cuối chúng tôi nói chuyện với nhau thì Hasegawa đã không đả động gì đến vụ đó nữa, ngoài ra, coi bộ cô ấy cũng không thích nhắn tin với tôi lắm, thành ra tôi không có đủ cản đảm để gửi tin cho cổ.
Tôi dành cả ngày để đọc tạp chí và lướt web nhằm quyết định chúng tôi sẽ đi đâu ngày mai.
Chúng tôi sẽ ăn trưa, rồi chơi ở Joypolis, và cuối cùng là đi dạo quanh công viên bờ biền mà Hasegawa muốn tới. Do không biết giờ giới nghiêm của gia đình cô ấy, nên tôi định là sẽ không tản bộ lâu lắm trước khi lên đường về nhà vào thời điểm thích hợp. Kế hoạch thế chắc là ổn nhề.
Phần rắc rối còn lại là… Tôi phải tạo kiểu tóc đàng hoàng, không được thảm hoạ xảy ra lần nữa, cố gắng giữ bầu khí vui vẻ khi nói chuyện… Này, cả tấn vấn đề chứ có ít đâu! Thôi thì, giờ có lo lắng cũng chả ích gì. Nhìn tương lai với con mắt tích cực nào, tôi ơi, là buổi hẹn với cô gái mày yêu đấy!
Chỉ là bôi sáp lên tóc thôi mà. Tôi vốn đã tập luyện rồi. Thằng Kashiwada này đã có sáp đặc từ Koigasaki, đã đcọ vô số tạp chí, rồi tập luyện đàng hoàng, nên không có gì phải sợ hết. Còn về phần chân mày, kể từ hồi Koigasaki chỉ mình cách làm tôi đã tiếp tục cắt tỉa nó thường xuyên. Và bộ đồ phụ hợp mà Koigasaki chọn cũng đã sẵn sàng.
Oh, rốt cuộc tôi đả dựa dẫm hoàn toàn vào Koigasaki ấy nhỉ. Phần lớn việc chuẩn bị đều do một tay nhỏ sắp xếp. Coi bộ tôi chả làm được cái gì cả. Tôi muốn nhắn tin cho nhỏ do bản thân cũng rất ghét tình trạng như thế này. Thêm nữa, tôi muốn xin lỗi về thái độ của mình tiện thể cho nhỏ biết là nhỏ đã gây ân tượng tốt với Suzuki. Tôi muốn nhỏ khuyên tôi gì đó cho buổi hẹn với Hasegawa. Tôi muốn rất nhiều, thế mà chẳng biết nên nói gì với cậu ta.
Trong lúc ấy, tôi bỗng nhớ ra cái ‘gợi ý hẹn hò’ từ cái vụ hẹn hò giả của hai đứa. Tôi nghĩ đã đến lúc dùng nó rồi. Cơ mà tôi để đâu ấy nhỉ? Tôi tìm trong cặp sách, rồi ví, và cả túi đồng phục của mình nữa, nhưng dù cố gắng thế nào, nó vẫn không xuất hiện..
‘Sao mình lại cẩu thả thế trời’, tôi nghĩ thầm như thế, lòng buồn rười rượi. Nhìn vào đồng hồ trên tay, đã năm giờ chiều rồi à. Do lúc sáu giờ tôi lại có ca làm, nên đành phải từ bỏ mớ giấy nhớ mà bắt tay vào sửa soạn vậy.
Ngày hôm đó, tâm trạng trong giờ làm của tôi cực kì tệ. Tôi đã lục lọi mọi chỗ có thể rồi, nhưng vần là giã tràng se cát. Thành ra tôi nghĩ, khả năng tìm được nó rất thấp. Phải từ bỏ nó thôi. Có lẽ, cách nhanh nhất là hỏi thẳng Koigasaki, nói rằng ngày mai là tới buổi hẹn của mình rồi, nhân tiện giảng hoà vào lúc đó lung. Phải rồi, đây không phải lúc để do dự. Nên ngay sau khi tan ca, tôi quyết định ghi một tin nhắn cho Koigasaki lúc đang ở trên tàu.
[Chào đằng ấy. Tôi xin lỗi nếu bà nghĩ tôi đang giận. Không phải như thế đâu. Thật tốt khi khoảng cách giữa bà và Suzuki đã được thu hẹp. Tiện đó thì, ngày mai là tới buổi hẹn với Hasegawa rồi, nên tôi đã đi tìm đống ghi chú bà cho tôi, nhưng coi bộ nó đã biến đi đâu rồi ấy. Tôi xin lỗi! (đổ mồ hôi) Liệu bà có thể cho kẻ hèn mọn này chút lời khuyên không? (khóc) ]
Đúng là một tin nhắn khốn khổ mà… Đọc qua thì nghe như tôi đang hối lỗi chỉ để nhận lời khuyên ấy. Nhưng đúng là tôi muốn xin lỗi mà, hơn nữa sẽ dễ nói lời tạ lỗi hơn khi đi kèm với một thứ khác. Sau một hồi, tôi đọc lại tin nhắn rồi nhấn nút gửi.
Năm phút trôi qua, rồi mười phút, nhưng Koigasaki vẫn không trả lời. Tôi kiểm tra xem coi mình đã nhấn nút gửi chưa rồi gập máy lại trong thất vòng khi thấy dòng chữ ‘đã gửi’. Koigaski luôn trả lời tin nhắn trong vòng ba phút, nên tôi cho rằng nhỏ giận tôi đến mức không thèm trả lời tin xin lỗi luôn. Bộ vậy vẫn chưa đủ sao?
Tôi bắt đầu lo lắng. Liệu tôi có nên nhắn một tin khác hay gọi thẳng cho nhỏ luôn? Tuy nhiên, tậm trí của tôi lại nghĩ đến chuyện khác. Bộ chuyện tôi làm tồi tệ đến thế ư? Tôi chỉ không được vui khi nghe điện thoại của nhỏ thôi à, không có gì khác cả. Thêm nữa, tôi cũng đã giúp nhỏ rất nhiều rồi, tới mức dùng cả thân mình cho lời ích của nhỏ luôn. Vậy mà nhỏ lại không tha thứ dù tôi đã cúi đầu hối lỗi sao? Cơn giận của bà đi quá xa rồi đó, Koigasaki. Giờ đây, tôi càng thấy lòng bực bội hơn nữa, và ý định gửi tiếp một tin ngay lập tức tiêu tan.
Cái cảm giác căng thẳng từ chỗ làm càng khiến cho sự khó chịu trong lòng tôi lớn hơn, thành ra tôi về nhà với vẻ mặt u ám như ma men. Bây giờ là mười một giờ đêm, cả mẹ lẫn em gái tôi đều đã ngủ. Tôi hâm nóng bữa tối của mình lên, rồi vừa ăn vừa nghĩ cách giải quyết nỗi lo ngày một cao của mình. Tia hi vọng cuối cùng của tôi, Koigasaki không thèm trả lời và cái mớ ghi chú cũng chẳng thấy đâu.
Bỗng dưng, tôi nhớ ra một cuốn sách hướng dẫn mua hồi tháng trước, “Thành kinh cho người nổi tiếng”. Tôi mở tủ sách rồi lôi nó ra. Tuy đã từng xem qua, nhưng nó lại không có ích lắm với học sinh cao trung như tôi. Tuy nhiên, tôi cùng đường rồi. Sau vài trang sách, tôi đã tìm thấy được mục “Buổi hẹn”.
“Phụ nữ rất thích những quán café sang trọng có tầm nhìn trông ra thành phồ về đêm.”
“Phụ nữ sẽ tõ ra cảnh giác với những người lội họ vào khách sạn ngay trong buổi hẹn đầu tiên.”
“Tránh tức giận khi đang lái xe.”
… vân vân và mây mây. Đây là hướng dẫn dành cho người có công ăn việc làm ổn định, chả có gì thiệt thực với học sinh cao trung cả. kế đến, tôi ngồi vào con PC và đành tìm bí quyết trên mạng vì khi nào có gì đó tôi không biết thì trên đó nhất định sẽ có.
Tôi gõ “mẹo hẹn hò” và rất nhanh chóng nhiều trang web hiện ra. Đa phần là hướng đến nữ giới, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được vài mục cho con trai.
“Thu hẹp khoảng cách ngay trong buổi hẹn đầu!”- tựa đề nó là thế. Coi bộ cái này dành cho những người chưa hẹn hò lần nào, đúng với tôi đấy.
“1. Nói chuyện với cô ấy. Cố gắng lắng nghe ngay cả khi điều đấy khiến mình khó chịu!”
Oh, tôi hiểu rôi. Tôi không chắc cách này có hiệu quả với Hasegawa không- cổ vốn kín tiếng mà, nhưng chắc sẽ có ích đấy. Tôi ghi chút nó vào điện thoại mình.
“2. Bạn đã hẹn được cô ấy rồi à? Vậy thì đừng để nó kết thục với việc “bạn là người tốt”! Cố gắng gây ấn tượng với cô ấy! Khi nhận thấy bầu không khí giữa hai người đã thoải mái, hãy nắm tay nhau!”
Cái gì? Cái thứ hai mà đã khó đến mức đấy rồi à! Mình nắm tay Hasegawa… Nope, chả tưởng tượng nổi. Nó hoàn toàn quá sức với mình.
“Ngay cả khi bạn không làm thế được, thì cũng hãy lấy hết can đảm mà thân mật đụng chạm nhau tự nhiên nhất có thể ! Hãy để cô ấy biết bạn là đàn ông!”
Thân mật đụng chạm còn tự nhiên nữa á?! Well, nghe qua thì có vẻ dễ hơn nắm tay cô ấy đấy, nhưng tôi cũng không nghĩ mình trình cao đến thế. Mà có cần phải cho cô ấy biết mình là đàn ông không vậy?... Okay, tôi sẽ ghi cái này lại.
“3. Không nhất thiết phải tỏ tình ngay trong buổi hen đầu tiên.Nhưng ít nhất cũng hãy biểu lộ tình cảm của bạn cho cô ấy thấy”
Lại chơi khó nhau nữa rồi. Nếu có thể làm thế thì tôi cần quái gì đến mấy cái mẹo này nữa. Tôi tha làm ngược lại còn thấy an toàn hơn ấy. Tôi đọc hết một lượt, và thấy dòng nhắn gửi này cuối bài.
“Những gì chúng tôi nói ở trên đều cần tới sự can đảm của bạn, và chỉ cần một chút thôi, thì khoảng cách giữa hai người sẽ thu hẹp lại!”
Tôi hiểu rồi. Ở đâu cũng cần can đảm. Nếu làm thế mà có thể gẫn gũi hơn với Hasegawa, thì đáng đấy. Ngay mai, tôi sẽ thử bỏ một chút nỗ lực để làm gì đó trong đống này xem sao!
Lúc tôi nhận ra thì đồng hồ đã hiện lên con số một giờ tưỡi sáng. Chết thật, không có gì tệ hơn là ngủ quên vào ngày mai. Tôi tắt vi tính rồi xuống ngâm mình trong bồn tắm. Sau khi về nhà từ chỗ làm, cơ thể tôi đã rất mệt rồi, thành ra chút nữa là tôi ngủ luôn ở đấy. Dù vậy, tôi vẫn cố vực dậy để sấy tóc trước khi về phòng; thế nhưng cơn buổn ngủ cứ được đà mà kéo mí mắt tôi sụp xuống rồi đẩy tôi nằm dài trên ghế sofa. Kê từ đó tâm trí tôi không còn biết gì nữa.