Tôi sẽ biến cậu thành Otaku, thế nên, hãy biến tôi thành Riajuu!

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa mưa đã đến và mùa hè cũng đã chính thức bắt đầu.

Toàn thế giới đang mời gọi chúng ta giảm bớt thời lượng tiêu thụ điện, cho nên ngay cả nhà của chúng tôi cũng sống dựa vào quạt máy thay vì điều hòa để xua đi cái nóng ngày hè; dù gì thì, ngày nào cũng nóng không chịu nổi.

Tôi đứng đối mặt với gương, mồ hôi nhễ nhại, và đang gắng hết sức tập trung để tỉa chân mày.

“Naoki, mẹ có dọn phòng con ngày hôm qua và tìm thấy một cuốn sách là lạ.”

Tay tôi trượt một phát vì nghe thấy giọng mẹ mình cất lên đột ngột từ đằng sau, và kết cục là tôi đã cắt quá tay.

Aah, âm thanh kì lạ thoát ra từ môi tôi nghe y hệt của một tên Otaku, và thâm chí nghe nó có vẻ khá đáng sợ; không, giờ không phải lúc cho việc này; trở lại đi, lông mày của tao! Không, giờ cũng không phải lúc để làm việc đó.

“Mẹ đừng tự tiện xem sách của con như thế chứ!”

Đối với một học sinh cao trung khỏe mạnh đang trải qua thời điểm dậy thì như tôi đây, cụm từ ‘cuốn sách là lạ’ chỉ có thể ám chỉ một thứ.

Chắc đó là cuốn Doujin (dĩ nhiên là 18+ rồi) mà tôi đã mua hôm trước. Nếu nó chỉ là cuốn kể về chị em kế thôi thì sẽ không sao, nhưng nếu bà ấy tìm ra cuốn mà nội dung có hơi nguy hiểm thì….Tôi tiêu chắc rồi! Mẹ sẽ có cảm tưởng sai lệch rằng con trai mình thực sự đâm đầu vào những thứ như thế.

Với một khuôn mặt tái nhợt, tôi quay lại đằng sau nhằm phân trần với mẹ mình.

“Con đã mua cái này à?”

Cuốn sách mà mẹ tôi đang cầm không phải là cuốn sách khiêu dâm mà tôi tưởng.

[Kinh thánh trong việc trở thành một chàng trai nổi tiếng]

"Dohgya ------!"

Tôi cứ nghĩ rằng mẹ tìm ra chồng sách ero của tôi cơ.

Cuốn sách đó là cuốn sách chỉ dẫn mà tôi mua bữa trước lúc mà tôi không có bất kì hiểu biết gì về con người mình cả.

“Là một người mẹ, mẹ thấy rất vui khi con tìm đọc một cuốn sách như thế này!”

“Mẹ hiểu lầm rồi! Con chỉ mượn nó từ một người bạn thôi…..”

Tôi chỉ nhận ra sau khi mua nó rằng cuốn sách đó chỉ nhắm tời độc giả là người đã có công ăn việc làm, và chứa những lời khuyên như là nhà hàng nào tốt, khách sạn nào nằm top đầu, loại xe nào nên mua, và hoàn toàn không thích hợp và vô dụng đối với một học sinh cao trung.

“Naoki mà đọc cái loại sách này á!? Ngu ngốc! Bộ não anh bị nướng chín bởi cái nòng mùa hè rồi à!?”

Con nhỏ cầm lấy cuốn sách từ tay của mẹ và ném cho tôi một cái lời phê bình sắc lẻm đó không ai khác ngoài đứa em gái của tôi, Akari.

“Em phiên phức quá! Mà đằng nào nó cũng đâu phải là chuyện của em!”

Tôi chộp lấy cuốn sách đang bi Akari ôm chặt. Tôi không tài nào chịu đựng thêm bất kì lời chế giễu nào nữa.

“Chết thật. Đã trễ thế này rổi sao! Con đi đây!”

Một lần nữa, vơi mái tóc không được tạo kiểu đàng hoàng, và để lông mày của mình như vậy, tôi vội vã rời khỏi nhà.

Tên tôi là Kashiwada Naoki. Đã được hai tháng mười lăm ngày kể từ khi tôi bước chân vào trường cao trung.

Tôi là một Otaku ngầm, và có mục tiêu trở thành một Riajuu và hẹn hò với cô gái mà mình thích. Tuy nhiên, đã có một người phát hiện ra bí mật Otaku của tôi, và kết cục là tôi phải kí một hiệp ước với nhỏ đó. Nhỏ hứa với tôi rằng sẽ hướng dẫn tôi và giúp tôi trở thành một Riajuu, đổi lại, tôi phải giúp nhỏ đạt được mục đích của mình.

Tôi bước đi trên con đường quen thuộc từ trạm tàu điện tới trường, và đi đến cổng trường. Khi tôi đang thay giày trong trường tại khu tủ để giày, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện của nhóm bốn người con gái bên cạnh tôi.

“Móng tay màu hồng đào của cậu dễ thương quá! Cậu làm nó ở tiệm à!?”

“Không, tớ đã thử tự làm đấy. Chẳng phải làm ở tiệm rất tốn tiền sao?”

“Thật sao!? Cậu thật sự tự làm chúng? Tuyệt thật!”

“Liệu cậu cũng có thể giúp tớ vào lần tới được không!?”

…..đó là cuộc đối thoại của một giống loài mang tên Gyaru, nằm chễm chệ trong top ba những điều mà tôi khó đối phó.

Xen giữa trong đám đó là một khuôn mặt thân quen.

“Dĩ nhiên rồi, nếu như cậu thấy nó ổn. Cậu muốn nó được làm thế nào nào?”

Koigasaki Momo.

Một Bishoujo có khả năng khiến bất cứ ai cũng phải hướng ánh mắt vào mình, tóc nâu lượn sóng, móng tay lòe loẹt và có trang điểm. Nhỏ, thật buồn khi phải thừa nhận, là kiểu con gái sẽ chẳng đời nào dính vào một thằng dưới đáy xếp hạng như tôi đây... bình thường mà nói, là vậy đấy.

“Ah, các cậu cứ đi trước đi.”

Những đứa con gái khác chào tạm biệt Koigasaki và hướng đến phòng học.

“...... Kashiwada."

“Woahh!?"

Nó có chút hơi bất thình lình nên tôi la lên

Con nhỏ Gyaru người là trung tâm của nhóm Gyaru lúc trước, Koigasaki, gọi tên tôi, Tôi cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm.

“Đừng có làm mấy cái tiếng lạ lùng như vậy coi. Nó là thứ làm ông giống một tên Otaku đấy.”

“Đứng có nói cái từ ‘Otaku’ ra!”

Sau tất cả những gì tôi đã làm để giấu được danh tính Otaku ngầm của mình ở trường.

“Về cái game ông cho tôi mượn, tôi chẳng có tí tiến triển gì cả…..chẳng phải nó quá khó sao?”

“Aah, phải ha, một game RPG có lẽ là quá khó cho một người mới chơi….”

“Tại sao ông lại cho tôi mượn nó khi biết rõ là nó khó hả! Cho tui mượn cái gì khác dễ hơn coi.”

“Aah? Đừng có mà ý kiến này nọ khi chính bà là người hỏi tôi về thứ gì khiến Suzuki bị cuốn hút!”

Koigasaki là một Gyaru tân thời, bướng bỉnh và bạo lực, đầu óc của nhỏ này chứa đầy mấy cái tư tưởng lãng mạng và thời trang, não chắc giống hoàn toàn như mấy đứa Sweet(LOL) luôn rồi…hoặc đó là những gì tôi từng nghĩ, cách nay không lâu lắm.

Dù ngay cả tôi cũng không tin được, nhưng người đã làm giao kèo với tôi chính là con nhỏ này.

Chúng tôi đã làm giao kèo vào ngày hôm đó, là vì:

-Koigasaki cần trợ giúp để có thể trở thành một Otaku nhằm trở nên gần gũi với cậu con trai mà nhỏ thích, Suzuki Souta, một Otaku hạng nặng.

-Tôi cần giúp đỡ để có thể trở thành một Riajuu nổi tiếng nhằm tiếp cận đối tượng mà tôi yêu đơn phương, Hasegawa Midori.

Giao kèo của chúng tôi là hợp tác và giúp đỡ người kia đạt được mục đích của mình.

Koigasaki sẽ chỉ dẫn tôi trong cách ăn mặc và hành xử để trở thành một Riajuu nổi tiếng.

Đổi lại tôi sẽ đưa ra những sự trợ giúp phù hợp để biến Koigasaki thành một Otaku để nhỏ có thể hòa hợp tốt với Suzuki.

Vì tôi vừa là một Otaku vừa là bạn của Suzuki, cho nên tôi là một điểm tựa tốt để giúp Koigasaki đạt được mục đích. Mục đích của chúng tôi bổ trợ cho nhau rất tốt, nên chúng tôi mới lập giao kèo

“Hôm nay Ashida có đến trường không…”

Tôi thầm hỏi Koigasaki như vậy khi chúng tôi cùng nhau đi lên dãy cầu thang dẫn đến lớp.

Ashida là cái tên trông như du côn trong lớp tôi, và vào ngày hôm trước, tôi đã lao vào tẩn nhau một trận với cái tên đó.

Kết cục là tôi đã bỏ chay, nên Ashida sẽ đến tìm tôi để trả thù, điều đấy là chắc chắn rồi.

Trong tâm thái lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, tôi vẫn đến trường vào ngày hôm sau, nhưng Ashida đã không xuất hiện.

Ashida cũng vắng mặt cả ngày hôm sau nữa. Tính cả ngày hôm nay sẽ là ba ngày liên tiếp. Tên đó vốn đã là một tên cá biệt rất hay thường xuyên trốn tiết, nên chẳng có gì lạ khi tên đó vắng mặt cả, nhưng tôi thấy làm lạ khi tên đó cứ tiếp tục lẩn mặt bỏ qua háng tá cơ hội trả đũa tôi.

“Aah, ông không cần phải lo lắng về Ashida đâu.”

Tôi cảm thấy bất ngờ trước lời nói của Koigasaki.

“Sau khi tôi kể chuyện đó với Miki, cậu ấy đã dùng tên tuổi của anh trai mình để đe dọa cậu ta. Anh trai của Miki cũng một thời từng là học sinh cá biệt, cho nên Ashida sợ cong đuôi cả lên.

“Thật sao!?”

Nói đến Miki, chắc Koigasaki đang nhắc tới Sasagawa Miki, một người bạn thân của nhỏ và bằng cách nào đó cũng tỏa ra cái vẻ nữ sinh cá biệt lắm.

“Sasagawa là một người tốt đấy….”

Tôi đã rất sợ Ashida trong vài ngày qua, nhưng bây giờ thì không cần phải sợ hãi nữa ha. Vì Ashida vẫn sẽ tới trường, cho nên tôi vẫn chưa thể cảm thấy hoàn toàn an toàn được, nhưng ngay lúc này đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi được ít nhiều.

“Dù gì thì, chuyện đó không quan trọng.”

Biểu cảm của Koigasaki đột nhiên trở nên méo mó.

Chuyện đó? Chuyện đó liên quan tới vấn đề sống chết đấy thưa mẹ trẻ.

“Ông….”

Koigasaki nhìn một lượt cơ thể tôi từ đầu tới chân.

Có cái gì kì lạ về ngoại hình của tôi à? Tôi dám cá rằng cái sự kiện đang diễn ra đây ám chỉ rằng có cái gì đó sai sai nằm trên người tôi. Tôi có thể nói vậy, vì đây không phải là lân đầu.

Tóc tai thì bù xù, lông mày nhìn thì kì kì, đã bao lần tôi đã nghe mấy lời như thế rồi…rồi hôm nay nhỏ sẽ nói cái gì nào?

“Ông đang mặc áo lót hệt như mấy ông già ấy à!?”

Koigasaki chỉ thẳng ngón tay nhỏ vào tôi mà không quên lộ vẻ tức giận.

“Eh…áo lót? Tôi không ngờ bà để ý đến nó đấy…nhưng nếu tôi không mặc gì bên trong, thì khi tôi đổ mồ hôi, da tôi sẽ bị nhìn thấy mất.”

“Rõ ràng là thế, phải chứ!? Thật là không tin nổi nếu ông chỉ mặc mỗi đồng phục trên người! Nhưng, áo lót thì cũng chẳng tốt!”

“Nghiêm túc à…..”

Trước khi tôi nhận ra, đám học sinh đi ngang đều cười khúc khích khi nhìn chúng tôi. Không gì còn có thể xấu hổ hơn thế này nữa.

“Và, chẳng phải một phần lông mày của ông bị xén mất rồi à!?”

“Aah, cái này….là lỗi của mẹ tôi!”

“Huuh!? Cậu nhờ mẹ cậu tỉa chân mày giùm đấy à!? Bộ cậu là mother-con à!?”

“Không đời nào! Nó không phải như vậy!”

Trong lúc cãi nhau, chúng tôi đã tới lớp, mở cửa và bước vào.

“Momo, heh, chào buổi záng!”

Ngay khi mới bước chân vào lớp, bạn của Koigasaki, Sasagawa Miki, cất tiếng chào.

Cô ấy là một Gyaru với mái tóc màu nâu hơi hoe, tạo cảm giác giống mấy tay ăn chơi. Thành thật mà nói, ngay cả khi tôi rất sợ và không thể đối phó với loại con gái như cô ta, nhưng tôi vẫn lấy làm biết ơn với cô vì đã giải quyết mớ rắc rối với Ashida.

“Miki, chào buổi sáng.”

Koigasaki nhanh chóng tiếng đến chỗ Sasagawa và cả hai ôm chầm lấy nhau. Tôi luôn thắc mắc về việc này, tạo sao đám con gái lại thích đụng chạm trực tiếp với nhau ấy nhỉ? Dù nó là một cảnh đẹp để chiêm ngưỡng, nhưng nếu thay bằng hai thằng đực rựa vào đó, thì dù có thân nhau cách mấy, nó cũng là một chuyện không tưởng để hai người ôm nhau.

Tôi giả vờ không nhìn thấy và tiến đến chỗ ngồi của mình nơi được đặt sát bên cửa sổ.

“Ah, Kasiwada.”

Nhưng, tôi đứng khựng lại vì tiếng gọi của Sasagawa và quay ra đằng sau. Sasagawa hiếm khi gọi tôi, nên tôi cảm thấy rất bất ngờ.

“Cậu biết đấy, tôi có chút chuyện cần nói với cậu, nên cậu có thể giành chút thời gian vào giờ nghỉ trưa không?”

“Ehh…..đ-được thôi…..”

Lời nói của Sasagawa làm tôi sợ vãi linh hồn.

Sasagawa Miki chắc rất ghét tôi. Mới ngày hôm trước thôi, cô ấy đã gọi tôi ra và cảnh báo rằng đừng có đến gần Koigasaki.

Liệu một chuyện tương tự như thế sẽ lại xảy ra sao?”

“Mày hòa hợp tốt với Sasagawa đấy nhỉ? Chẳng phải mày vừa nói chuyện rất bình thường với cậu ấy sao?”

Kiritani, thằng bạn ngồi đằng sau tôi, nói, khi tôi vừa ngồi vào chỗ của mình.

‘Không, chúng tao không có quan hệ tốt hay gì cả. Chết thật, cô ta sẽ nói gì với tao đây….”

Lo lắng và sợ hãi, tôi nhét cặp của mình vào học bàn.

Sau giờ chủ nhiệm ngày hôm đó, Ashida đến trường muộn. Mặc dù đã nghe những điều Koigasaki nói, tôi vẫn cảm thấy mình run lên trong sợ hãi. Tuy nhiên, không nhìn về phía tôi dù chỉ một lần, tên đó chỉ nằm sụp xuống bàn và ngủ.

Sau tiết chủ nhiệm và tiết học đầu tiên kết thúc, chúng tôi có năm phút nghỉ giữa giờ.

“Kashiwada.”

Tôi quay lại đằng sau theo tiếng gọi và nhìn thấy Sasagaw đang đứng đó.

Theo sau cô ấy, chúng tôi rời khỏi lớp, và cô ấy dẫn tôi đi suốt đến chỗ chiếu nghỉ ở dãy cầu thang.

“Erhm, về việc mà cậu định nói cho mình….”

Tôi sợ hãi nhìn vào khuôn mặt của Sasagawa,

“Kashiwada, xin lỗi cậu!”

Sasagawa chắp hai tay trước mặt và nói lời xin lỗi.

"Heyhy......?"

Tôi thốt ra một từ gì đó nghe ngu ngu vì tình huống không ngờ tới này.

“Cậu biết đấy, tôi đã nói cậu đừng đến gần Momo, phải không? Tôi đã hiểu lầm và cho rằng cậu chỉ là một tên đeo bám với Momo, nhưng tôi đã hỏi cậu ấy về mọi chuyện. Cậu chỉ là người bình thường, một mối quan hệ tốt đẹp.”

“Eh, eeh?"

“Và Kasiwada, cậu thậm chí còn sẵn sàng đứng ra bảo vệ Mom và đánh nhau với Ashida, phải không? Cậu có dáng đàn ông bất ngờ hơn tôi tưởng đấy. Tôi đã thật sự thay đổi quan điểm của mình về cậu đấy!”

“Eh, không, không có gì…..”

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng Sasagawa sẽ thật sự chấp nhận tôi với cung cách như thế này.

Tôi cảm thấy hơi ngại vì những lời tán dương của cô ấy.

“Xin cậu hãy tiếp tục quan tâm đến Momo!”

Dù tôi luôn chỉ có một suy nghĩ về Sasagawa là một người nào đó rất khó để đối phó cho tới lúc đấy, nhưng cô ấy thực sự là một người rất tốt luôn quan tâm tới bạn bè. Trước đó, khi cô ấy nói với tôi rằng đừng đến gần Koigasaki, chắc cô ấy nghĩ rằng mình đang làm vì lợi ích của bạn bè.

Quan điểm của tôi về Sasagawa đã thay đổi đáng kể từ ngày hôm đó.

Ashida không nhìn tôi lấy một lần vào ngày hôm đấy, nói chi đến việc nói chuyện với tôi. Lần này thì chắc rồi, tôi đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm thật rồi.

Hai tháng rưỡi đã trôi qua kể từ khi tôi bước chân vào ngưỡng cửa cao trung, với mục tiêu trở thành một Riajuu. Dù bây giờ tôi vẫn còn cách xa mục tiêu ấy, nhưng tôi nghĩ rằng, từng chút một, tôi đã thoát khỏi cái tôi cũ thời sơ trung, người đã hoàn toàn từ bỏ các chuyện tình lãng mạng mà đắm chìm vào sở thích Otaku.

Truyện Chữ Hay