Edit:Ross
Kỳ Hạ biến mất, sau khi Chúc Nam Tinh ăn xong bữa trưa, liền chạy ra sân chơi,căng tin, thậm chí cả phòng y tế tìm cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.
Không có ở trong trường,Chúc Nam Tinh liền khẳng định.
Tuy rằng tính tình Kỳ Hạ không phô trương, nhưng nhìn qua lại rất phô trương, ở trường tiếng tăm bay xa ngàn dặm, đi tới đâu là nữ sinh đông tới đó.
Bản thân Chúc Nam Tinh cũng không ngốc, biết rõ điều này nghĩa là gì.
Giờ nghỉ trưa, Nguyên Thuần cầm một tờ danh sách tới lớp,vỗ lên bàn nói:”Đã có kết quả thi,bây giờ sẽ xếp chỗ ngồi,mọi người đi hết ra ngoài,tôi sẽ đọc tên từng người vào.”
Mọi người than lên một tiếng,miễn cưỡng bước ra ngoài.
Chúc Nam Tinh thất thần đứng ở cửa.
“Cậu muốn ngồi ở đâu? Chỗ cũ sao?”Chu Thư Đồng vươn vai hỏi.
Chúc Nam Tinh bơ phờ, dựa vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, uể oải nói:”Sao cũng được”
Chu Thư Đồng:”Ai nha, chỉ có người có thành tích tốt mới dám nói như vậy.”
Chúc Nam Tinh không trả lời, mắt luôn hướng về chỗ ngồi của Kỳ Hạ.
Lúc này, Nguyên Thuần đã gọi được năm, sáu người, Chúc Nam Tinh biết rõ điểm của mình, kể cả thứ hạng, vì vậy khi Nguyên Thuần gọi đến số chín, Chúc Nam Tinh lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chu Thư Đồng kêu lên, vội vàng đuổi theo.
Phải biết rõ cách bố trí chỗ ngồi,sau khi giáo viên gọi tên bạn, mà bạn không có mặt, vậy sẽ đẩy người sau lên ngồi cho đến khi bạn xuất hiện thì thôi.
Chu Thư Đồng vừa chạy theo vừa mải nghĩ, hôm nay Chúc Nam Tinh bị điên à?
“Cậu mất trí rồi phải không? Tí định ngồi chỗ nào?” Chu Thư Đồng chạy theo cô vào nhà vệ sinh.
Chúc Nam Tinh cũng không biết mình đang nghĩ gì, chống tay lên thành bệ, cúi đầu không nói gì.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào vòi nước không chớp mắt.
Chu Thư Đồng dựa vào tường, không thúc giục cô.
Ở trong mắt Chu Thư Đồng, không đúng,thật ra không chỉ mỗi cô ấy, mà trong mắt tất cả mọi người, Chúc Nam Tinh là một sự tồn tại thuần khiết.
Môi trường học tập, mọi người đều mang dáng vẻ trong sáng, nhưng Chúc Nam Tinh là người trong sáng, đơn thuần nhất.
Cô lúc nào cũng tràn trề năng lượng, không lo không nghĩ, mỗi cái nhíu mày hay mỉm cười đều đáng yêu kinh khủng, người khác nhìn thấy liền trụy tim chỉ muốn ra xoa bóp khuôn mặt đó.
Nhưng không biết từ bao giờ, Chu Thư Đồng cảm thấy cô dường như đang có phiền não, lại có chút bí mật.
Bắt đầu từ lúc nào vậy……..
Đột nhiên hai mắt Chu Thư Đồng sáng lên, khi Kỳ Hạ xuất hiện?
“Đồng Đồng cậu về trước đi” Chúc Nam Tinh lên tiếng,giọng nói cô rất thấp lại rất mềm mại,tựa như có tác dụng xoa dịu.
Thiếu nữ mí mắt rũ xuống,hàng mi dày phủ lên,chiếc mũi nhỏ, chóp mũi hơi chếch lên,miệng nhỏ mím lại như đang tức giận.
Chu Thư Đồng cười cười, đi tới gần cô, bóp gương mặt mũm mĩm, đáng yêu kia:” Làm sao vậy?Bạn thân yêu quý của tôi, ai đã “xuyên thủng” ngôi sao nhỏ của chúng ta vậy.”
Chúc Nam Tinh nâng khuôn mặt nhỏ lên,”rầm rì” một tiếng, mếu máo như muốn khóc.
Chu Thư Đồng cười:” Nói đi, có chuyện gì?”
Cô dừng lại một chút,khép lại vẻ mặt ủy khuất, tay nắm chặt lại thành nắm đấm nhỏ:”Tớ muốn giúp trúc mã hung bạo”.
“Ngoạn mục vậy!!” Chu Thư Đồng tưởng mình nghe nhầm.
“Kỳ Hạ!” Chu Nam Tinh nói:” Vì ba mẹ Kỳ Hạ giao cậu ấy cho ba mẹ tớ, mà ba mẹ tớ lại giao trách nhiệm nặng nề này cho tớ, nên tớ phải chịu trách nhiệm.”
Chu Thư Đồng: “……”
Chúc Nam Tinh lại nói:” nhưng cậu xem Kỳ Hạ mấy ngày nay thật quá đáng”
Chu Thư Đồng: “……vậy cậu tính làm gì?”
Chúc Nam Tinh nhìn về phía cô, mắt tròn kiên định “Tớ đã nghĩ kỹ rồi. Bước đầu tiên là đến gần cậu ấy.”
Chu Thư Đồng” Làm sao để đến gần?”
Chúc Nam Tinh:”Ngồi bên cạnh cậu ấy!”
Bởi vì Chúc Nam Tinh và Chu Thư Đồng đã biến mất trong khoảng thời gian dài xếp chỗ, cuối cùng cả hai đã đạt được như ý nguyện, ngồi phía trước Kỳ Hạ và phía sau Tôn Dương cùng Lý Hạo.
Theo như Tôn Dương nói, ban đầu cậu cùng Lý Hạo muốn nhường vị trí phía trước cho hai cô, vì muốn được ngồi gần Kỳ Hạ,để cùng lão đại tận hưởng cuộc sống.
Chỉ tiếc là Nguyên Thuần bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể nhìn vào vị trí trống, cả lớp đếm từ trên xuống dưới, thừa ra ba chỗ, ở các góc.
Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên, còn một chỗ cuối cùng là của Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh vì vóc dáng nhỏ nhắn, thành tích lại rất tốt,từ nhỏ đến giờ, chưa lần nào ngồi ba ghế cuối, đây là lần đầu tiên ngồi ở đây, cảm thấy rất mới mẻ, cô vẫn trong trạng thái hào hứng cho đến khi hết tiết thứ sáu.
Lý Hạo chống cằm tấm tắc khen ngợi:”Ngôi sao nhỏ của chúng ta đáng yêu quá, không coi thường học sinh kém nha. Nếu vẫn ngồi vị trí cuối cùng, chắc chắn tôi sẽ khóc mất.”
Tôn Dương vỗ vỗ vai cậu:”Vậy mày cố mà ngồi bàn đầu đi?”
Lý Hạo mặc kệ cậu ta:”Cũng may có Kỳ ca ngồi ở cuối, Kỳ ca đừng khóc nha!”
Tôn Dương lúc này mới phản ứng lại:”Sao tao cảm thấy Kỳ ca sẽ không quay trở lại nhỉ”
Lời nói còn chưa dứt, một âm thanh mềm mại mang chút u oán từ phía sau truyền đến:”Đúng vậy, cậu ta còn chưa trở lại”
Tôn Dương ngạc nhiên quay đầu, thấy Chúc Nam Tinh chống cằm lên bàn, đầu hơi rối, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào cuốn sách trước mặt.
Xa nhau chưa bao lâu, ân oán đã nặng nề.
Tôn Dương không khỏi nhìn về phía Chu Thư Đồng “Đại tỷ, có chuyện gì vậy? Ngôi sao nhỏ của chúng ta không vui sao?”
Chu Thư Đồng “hừ”, thần bi ngoắc ngoắc ngón tay.
Tôn Dương hai mắt sáng lên, vội vàng nghiêng người về phía trước, Lý Hạo cũng vểnh tai lên nghe.
Chu Thư Đồng cười tủm tỉm, nắm lấy một bên tai cậu, rống lên:”Tọc mạch là ăn “rắm ” đó”.
“……”
Trước khi tiết tự học buổi tối diễn ra, Chúc Nam Tinh đã từ khắp các ngóc ngách của trường trở về,cô về chỗ ngồi, lại quay sang chỗ của Kỳ Hạ, ghé vào bàn của cậu, chống cằm trầm mặc.
Tôn Dương phát hiện, Chúc Nam Tinh dường như có gì không thích hợp,nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Cậu thực sự rất tò mò, liền mặc cho nguy cơ sắp bị đánh vẫn muốn hỏi:”Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lý Hạo tiếp lời:”Đúng rồi, bỗng nhiên nghĩ về cuộc đời chăng?”
Chu Thư Đồng lần này không động thủ, nhưng vẫn lắc đầu đầy bí ẩn:”Phật dặn không được nói!”
Lời nói vừa rơi xuống, Chu Nam Tinh liền đứng lên như thể đã quyết định điều gì đó,sau đó cúi đầu nghiêm trang nói với Chu Thư Đồng:”Hộ tớ một chút, cảm ơn”
Chu Thư Đồng đang ngậm miếng bánh quy trong miệng”……..”
Giây tiếp theo, cô nhanh chóng nghiêng ghế về phía trước,đủ một khoảng nhỏ để Nam Tinh bước ra ngoài.
Chúc Nam Tinh không cao, cũng không mập, ngược lại hơi gầy. Chu Thư Đồngkhông cần nghiêng ghế, cô vẫn có thể chót lọt đi ra, sau đó cẩn thận đi từng bước một.
…..Bóng dáng thật quật cường.
Chu Thư Đồng cắn hai miếng bánh quy, uống ngụm nước,đứng dậy chạy theo sau.
Tôn Dương cùng Lý Hạo hai mặt nhìn nhau, liếc mắt một cái, cùng đi theo.
“Hai người đang làm gì vậy?” Chu Thư Đồng hơi khom eo, đứng ở cửa sau.
Tôn Dương nắm lấy vai Chu Thư Đồng “xem trò hay”
Lý Hạo lại nắm lấy bả vai Tôn Dương:”Thêm một người xem trò hay nữa”
“Nhàn rỗi lắm phải không?” Chu Thư Đồng nhìn Chúc Nam Tinh đi vào văn phòng, trầm tư trong chốc lát, xoay người đá một cái:”Trở về đi”
“A” Tôn Dương vẫn chưa chịu thua, đưa mắt nhìn ra ngoài, hành lang trống trơn, không một bóng người.
“Này, cuối tuần cùng đi ăn cơm đi” Chu Thư Đồng bỗng nhiên nói.
“Vì cái gì”Tôn Dương hỏi.
“Đưa Kỳ ca đi đón gió tẩy trần”Chu Thư Đồng huýt sáo.
Lý Hạo chống cằm suy nghĩ một chút,”Đại tỷ, chị coi trọng Kỳ ca sao?”
Chu Thư Đồng: “……”
Không nói nhiều, một nắm đấm bay tới.