Edit: RossAnh ơi em đâu dám nói Khi con tim em đang bối rối......Trong mấy ngày tới,Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh dường như đã thương lượng xong, hai người đồng loạt im lặng.
Chu Thư Đồng làm như không thấy Tôn Dương,Chúc Nam Tinh thì phớt lờ toàn bộ các câu hỏi của Kỳ Hạ.
Trên đường đến trường,để không phải nói chuyện với Kỳ Hạ,Chúc Nam Tinh ngày nào cũng giả vờ bận rộn, trên tay lúc nào cũng cầm từ điển Tiếng Anh.
Mỗi lần lên xe, Kỳ Hạ đều cố gắng tìm cho ra lời để bắt chuyện, vừa nghiêng đầu, giọng nói của cô gái đang tụng kinh liền vang bên tai cậu càng lúc càng lớn.Mới đầu, Kỳ Hạ rất tức giận,sau liền tìm được niềm vui mới là trêu chọc Chúc Nam Tinh.Cậu vừa nhìn thấy cô liền vặn volum lên cỡ đại, rồi nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh.
Mùa đông, ánh mặt trời rất ôn hòa,ấm ap chiếu vào cửa xe khúc xạ tạo thành nhiều tia sáng, ánh nắng xuyên vào đôi mắt đen như đá của cô gái càng làm đôi con ngươi thêm trong trẻo, lấp lánh.Kỳ Hạ không chút tiết chế lướt qua gương mặt của Chúc Nam Tinh,từ đôi môi ửng đỏ tới vành tai hồng nhạt.Nhìn nhiều tới nỗi, Chúc Nam Tinh phải đáp một ánh mắt dữ dằn cho cậu. Kỳ Hạ liền nhận lấy,tùy ý cười một tiếng, giơ tay xoa mái tóc của cô,rồi ngả người ra sau, nhắm mắt lim dim ngủ.
Mùa đông gió hanh khô, phả vào mặt không khỏi làm người ta ngáp một cái.
Kỳ Hạ mỗi ngày đều sinh hoạt tương đồng,nhưng không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Mùa thu đông năm nay thật bất ngờ đáng nhớ.
Về phần Chu Thư Đồng, theo lời Tôn Dương nói, cô ấy còn quá đáng hơn Chúc Nam Tinh gấp tỉ lần.
Chu Thư Đồng mỗi ngày đều đến nhà của Tôn Dương để dạy kèm cho em trai cậu, cách một bức tường,Tôn Dương có thể nghe được Chu Thư Đồng rõ rành rành đem em trai cậu cười tới thích thú, sau khi học xong bọn họ còn cùng nhau chơi trò chơi.
Nhưng đối với Tôn Dương lại như người xa lạ.
Kỳ Hạ ngoài mặt cùng Lý Hạo cười nhạo, nhưng trong lòng lại rối loạn băn khoăn, không biết làm thế nào để Chúc Nam Tinh không học Chu Thư Đồng làm mấy thói hư tật xấu này.
Tiết thể dục.
Giờ giải lao,Chu Thư Đồng kéo Chúc Nam Tinh đi ăn ở căng tin,tính tình Chu Thư Đồng trước nay đều thất thường.Trong lòng có mười điểm, ngoài mặt có thể bày ra mười hai điểm.
Cô tàn nhẫn cắn vào miếng bánh bao thịt:”Tức chết a, Đồ ngốc cẩu Tôn Dương kia cự nhiên không tới dỗ tớ!”
Chúc Nam Tinh nhàm chán khuấy trà sữa, luồng nhiệt trắng cuộn tròn lại rơi vào con ngươi cô,giống sương trắng trên đỉnh núi.
Chu Thư Đồng liếc Chúc Nam Tinh trong vài giây, đặt túi bánh xuống,cúi người xuống nhỏ giọng hỏi:”Cậu có phải hay không thích Kỳ Hạ?”
Chúc Nam Tinh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là luống cuống tay chân đứng lên,sau đó hốt hoảng nhìn xung quanh.Căng tin không có quá đông, mọi người đều ngồi rải rác trong nhiều ngóc ngách.Chúc Nam Tinh khẽ thở phào một hơi, nhưng vẫn không kìm được mặt liền đỏ bừng.Nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Chu Thư Đồng, Chúc Nam Tinh bực bội ngồi xuống, cúi đầu, tùy ý để mái tóc chắn trước mặt mình.
“Tớ không biết.” Chúc Nam Tinh chậm rì rì phun ra ba chữ.
“Tại sao lại không biết?”Chu Thư Đồng thở dài, không biết vì cái gì, trước kia cô lại từng hy vọng Chúc Nam Tinh sẽ thích Kỳ Hạ,nhưng bây giờ…..
Tính cách chênh lệch quá lớn,ngay cả nhân sinh lịch duyệt cũng rất tệ.
Điều này có tốt cho Chúc Nam Tinh không?
“Đối với người khác tớ chưa bao giờ thích!” giọng Chúc Nam Tinh nhỏ hơn lúc nãy, lời nói có chút mơ hồ:”Chỉ là……muốn đối xử thật tốt với cậu ấy!”
Chu Thư Đồng nắm lấy tay Chúc Nam Tinh,Chúc Nam Tinh ngẩng đầu,nhìn thẳng vào đôi mắt của Thư Đồng.
Cô nghe thấy giọng của Chu Thư Đồng nói:”Nếu đã thích một người, cậu sẽ vì người đó mà khổ sở, thậm chí còn vì người đó mà khóc!”
Chúc Nam Tinh bối rối chớp chớp mắt,không hiểu vì sao lòng cô lại man mác buồn, rất muốn khóc.Không phải trên mạng thường nói,nếu có chàng trai nào thích bạn, họ sẽ không bao giờ để bạn rơi nước mắt, để bạn đau khổ?
Chu Thư Đồng cười, xoa đầu Chúc Nam Tinh, không nói gì.
Chúc Nam Tinh mềm lòng là vào cuối tuần, sau hôm đó một tuần,lúc ấy, cô đang nỗ lực giải đề Toán trong phòng,hết tờ nháp này đến tờ nháp khác, nhưng tờ đề lại không hề lật sang trang mới.Cô đau đầu thở dài một hơi,dùng bàn tay mềm như không xương của mình cầm cốc nước, nhìn chằm chằm vào cuốn sách một cách bất động.
Miệng cốc kề môi, cơn lạnh ập đến.Bây giờ Chúc Nam Tinh mới nhận ra cốc nước chanh đã sớm bị uống hết,
Cô nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười giờ tối. Không biết dưới lầu còn nước ấm không.Chúc Nam Tinh đứng dậy,trong tay cầm túi ống bằng nhung để giữ ấm, chuẩn bị xuống dưới đun ít nước nóng.Lúc đi ngang qua phòng Kỳ Hạ, còn cố ý vô tình liếc qua một cái,phát hiện trong phòng vẫn sáng đèn,khe hở dưới cửa có chút ánh sáng hắt ra, phản chiếu xuống nền nhà.
Cô dừng lại một lúc, bước nhanh xuống lầu.
Cô rũ mắt,lông mi dày sẫm màu tạo thành bóng mờ dưới mí mắt.
Tựa như một làn khói mờ đang lớn dần trong trái tim cô.
Đối với Kỳ Hạ,có lẽ lúc đầu cô tức giận, nhưng giờ lại hoàn toàn là thất vọng, cũng có cả thẹn.
Chúc Nam Tinh cho rằng sau bao lâu như vậy,Kỳ Hạ sẽ quan tâm một chút tới suy nghĩ của cô.Hoặc có lẽ cậu sẽ hiểu được một chút sự thật về những lời nói cô đã mất công nói trước đây.Nhưng ai biết, hết thảy đều là cô một mình tình nguyện, là tự mình đa tình.
Chúc Nam Tinh chậm rì rì đi vào phòng bếp, không có tìm được nước ấm, vì thế liền tự mình đun một ấm.Cô dựa vào kệ bếp,hai tay đặt vào trong ống giữ ấm,cúi đầu, những sợi tóc mái lòa xòa trước mặt, che đậy đi tầm mắt. Có lẽ lúc nãy khi ngang qua phòng Kỳ Hạ, trong đầu cô đã lướt hết từ hình ảnh này đến hình ảnh khác.Hầu hết đều là khuôn mặt vô cảm, lạnh nhạt của Kỳ Hạ và đôi mắt sâu hun hút luôn bình tĩnh.
Một lúc lâu sau,Chúc Nam Tinh hai mắt đỏ bừng,đôi mắt dần nhòe đi vì nước mắt.Cậu luôn như vậy,không tốt với cô,không quan tâm đến cô.
Là chính cô luôn tự mình lý giải cảm xúc của cậu quá nhiều, bởi vì một chút ý cười liền sẽ vui vẻ nhảy nhót.
Hiện giờ,nhìn thấy được sự thật, cuối cùng cô cũng chấp nhận nó.
Đột nhiên mấy lời của Chu Thư Đồng vang bên tai:
“Nếu đã thích một người, cậu sẽ vì người đó mà khổ sở, thậm chí còn vì người đó mà khóc!”
Chúc Nam Tinh ngẩn người,nước mắt giàn giụa,một giọt đột nhiên rơi xuống ống sưởi ấm của cô, lông nhung xẹp xuống.
Giống như trái tim này, cũng sụp đổ.
Đây không phải là….vì cậu mà khổ sở, vì cậu mà khóc sao?
Kết thúc rồi.
Chúc Nam Tinh choáng váng.
Đúng lúc này, cửa từ tầng hai mở ra, một luồng ánh sáng lớn từ trên lầu rọi xuống trên đỉnh đầu.Chúc Nam Tinh ngơ ngác ngẩng đầu,nhìn Kỳ Hạ ở tầng hai phía đối diện.
Cậu đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng kẻ sọc.
Ánh đèn dịu dàng từ trong phòng hắt vào tấm lưng cậu,vì cậu mà ẩn đi lệ khí.Những gì còn lại, chỉ là vẻ ôn nhu của màn đêm.
Hành động đầu tiên của Chúc Nam Tinh là cúi đầu,sau đó im lặng lau nước mắt,tháo ống sưởi ấm, đứng cạnh kệ bếp.Ấm nước phát ra những tiếng”xèo xeog”, khói từ vòi tỏa ra.Chúc Nam Tinh tắt công tắc, đứng ngốc ở một chỗ.Cho đến khi cầu thang vang lên những tiếng bước chân. Trong màn đêm tĩnh lặng, từng tiếng bước chân như được khuếch đại,một tiếng một tiếng,gõ vào lồng ngực Chúc Nam Tinh.Thanh âm càng ngày càng gần,Chúc Nam Tinh cảm thấy hô hấp như bị hút cạn.
“Đang làm gì vậy?”giọng nói trầm thấp vang lên cùng lúc đó là hơi thở thiếu niên mạnh mẽ phả vào bên tai.
Ấm áp dán vào da thịt, tựa như ngọn lửa đốt cháy cánh đồng hoang.
Lan tràn từ sau tai tới tận sâu trong hốc mắt.
“Đun nước” Chúc Nam Tinh nhỏ giọng đáp lại, cúi đầu xoay người,không định đối mặt trực tiếp với Kỳ Hạ.Nhưng chưa kịp quay đi, cánh tay đã bị tóm lại.Một luồng khí lạnh áp vào cánh tay, xông thẳng lên da đầu.Chúc Nam Tinh đã giãy giụa hai lần, đều không thành công.
Cô xoay đầu, trong mắt nổi một tầng hơi nước:”Cậu bị làm sao vậy?”
Đôi môi mỏng của Kỳ Hạ hơi mím,tóc rũ trước trán,gần như tan vào lông mi.Đuôi mắt dài híp lại,dưới đáy mắt có một tia thăm dò.
“Sao cậu lại khóc?”Kỳ Hạ nhấc cằm Chúc Nam Tinh buộc co phải ngẩng đầu.Quầng mắt của cô gái hơi đỏ lên, hàng mi còn vương những hạt pha lê, trong phút chốc liền sẽ rơi xuống đuôi mắt.Nó như giọt sương mai vô tình dính vào mắt.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, không khỏi khiến Chúc Nam Tinh run lên.
“Tôi không có khóc!”Chúc Nam Tinh trốn khỏi tay Kỳ Hạ quay người”Buồn ngủ”
Kỳ hạ ánh mắt dần trầm xuống,cuối cùng không nói gì.
“Vậy đi ngủ sớm chút!”Kỳ Hạ lui xuống.
Không khí khó thở dường như thoáng ra rất nhiều, ánh mắt Chúc Nam Tinh rơi vào bàn tay đang quấn băng gạc của Kỳ Hạ, lòng bàn tay vẫn còn vết máu, như thể từ hôm đó đến giờ cậu vẫn chưa thay thuốc.
“Sao cậu vẫn chưa ngủ?” Chúc Nam Tinh hỏi.
Kỳ Hạ nhướng mày, đáy mắt hiện lên một nụ cười, tựa hồ rất ngạc nhiên khi cô có thể chủ động nói chuyện với anh.Chúc Nam Tinh không thể chịu nổi ánh nhìn trêu chọc kia,nghĩ thầm sao phải quan tâm cậu ta vì cái gì không ngủ, dù sao cô cũng buồn ngủ.
Vừa muốn xoay người, trước mắt liền có một bàn tay duỗi ra.
“Ngủ không được!” Kỳ Hạ lắc lắc tay bị thương ” Đau”
Chúc nam Tinh do dự:”Đã qua một tuần rồi mà vẫn còn đau?”
“Chắc là do nhiễm trùng rồi!” giọng điều vẫn bình thản,nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Chúc Nam Tinh:”Tôi vẫn chưa thay băng!”
Chúc Nam Tinh trợn tròn hai mắt,cô bắt lấy cánh tay Kỳ Hạ:”Nhiễm trung?Làm sao cậu có thể để nó nhiễm trùng? Cậu không muốn cánh tay này nữa sao?”
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng, hốt hoảng của cô gái, đôi môi mỏng của Kỳ Hạ cong lên, cười thầm.
Cậu lười biếng dựa vào bếp, nghiêng đầu:”Không tiện!”
Chúc Nam Tinh vừa tức giận vừa lo lắng,cô trừng mắt một cái, rồi kéo cậu lên lầu.
Kỳ Hạ nhàn nhã theo sau cô,khóe môi nhếch lên.Đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đủ các loại sách, báo vứt trên giường, rồi điện thoại trên đầu giường cắm vào tai nghe, ngẫu nhiên để rơi vãi xuống đất.Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Chúc Nam Tinh bước vào phòng Kỳ Hạ sau khi cậu chuyển tới.Nếu không có sự sạch sẽ bắt buộc, có thể nhìn thấy được hơi thở nồng nhiệt của thiếu niên trong mọi ngóc ngách.Bật lửa trên bàn làm việc, áo phông nam trên lưng ghế, khăn quàng cổ trên giá treo trên sàn.Cũng không có lộn xộn, một bộ đồ thống nhất cùng màu, trên mặt đất trải thảm cũng cùng màu, quần áo dài ngắn sắp xếp có trật tự trên móc treo.
Hóa ra phòng con trai là như thế này.
Chúc Nam Tinh dừng lại, kéo Kỳ Hạ xuống mép giường. Cô đảo mắt nhìn xung quanh:”Thuốc ở đâu?”
“Trong ngăn kéo!” Kỳ Hạ nhích người dựa vào đầu giường,quang minh chính đại sai bảo Chúc Nam Tinh.Chúc Nam Tinh đem thuốc chạy tới,nhìn thấy mấy lọ thuốc đều chưa được mở nắp, tức giận hỏi:”Tại sao không uống thuốc chống viêm?”
“Quên!” Kỳ Hạ nhìn cô
Chúc Nam Tinh quả thực ắp bị làm cho tức chết,giọng nói không khỏi trở lên nặng nề:”Cậu mong ước mình tàn phế nên mới không uống thuốc đúng không?”
“Đây là tay trái!”Kỳ Hạ phất phất tay.
Nụ cười trên miệng này, thật thiếu đòn.
Chúc Nam Tinh không quan tâm tới cậu nữa,đem lọ mở hướng dẫn sử dụng ra, phát hiện chính mình xem không hiểu.
“……”
Có điểm xấu hổ.
“Lấy ra đây!” Kỳ Hạ trong nháy mắt liền biết Chúc Nam Tinh không hiểu, là hoa nhỏ trong nhà kính có bao giờ chạm vào mấy thứ này.
“Ồ” Chúc Nam Tinh lần đầu tiên cảm thấy mình hơi vô dụng.Kỳ Hạ giải thích từng công dụng của mỗi loại thuốc cho cô, sau đó giảng giải tất cả các bước đổi băng, rồi đưa tay ra,”Này!”
Toàn thân không hề căng thẳng, cậu hoàn toàn tin tưởng vào Chúc Nam Tinh.Dường như đem toàn bộ con người giao cho Chúc Nam Tinh. Cô không hề hay biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì,ngay lập tức dựng thẳng lưng,từng chút từng chút tháo bỏ lớp băng ra.
Vết thương dần lộ diện.
Khi băng gạt được tháo ra hoàn toàn, cô mới có thể thấy vết thương rõ ràng trên cánh tay Kỳ Hạ, giống như bị đâm thủng.Có chút đen.
Cô không phát ra một tiếng động nào, chỉ nhìn,ngón tay đang run lên bần bật.Nước mắt rơi xuống nhỏ gần miệng vết thương.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài,ngay sau đó nước mắt trên mặt cũng bị lau đi.
“Lần này tại sao lại khóc?”Kỳ Hạ hỏi.
Chúc Nam Tinh khịt khịt mũi,giơ mu bàn tay lên lau sạch nước mắt,không trả lời Kỳ Hạ, lẳng lặng gỡ thuốc, lấy thuốc, gỡ băng gạc.
Kỳ Hạ không cho cô lẩn trốn, rút tay lại.
Chúc Nam Tinh ngẩng đầu,đối diện với ánh mắt cậu.
“Trả lời.” Kỳ Hạ nói.
Ngay tức khắc,Chúc Nam Tinh khóc càng dữ, toàn thân cô co lại,mũi đỏ lên và ánh mắt đẫm nước.Kỳ Hạ không nghĩ tới cô lại sợ hãi đến như vậy, sớm biết đã không cố ý để cô tới.
“Fuck” Cậu nghiêng người, mắng một câu,nhanh nhẹn gỡ thuốc, đắp băng gạc,toàn bộ quá trình làm trong một phút.
Bả vai húc Nam Tinh bả vai run rẩy, vẫn còn sụt sịt.
Kỳ Hạ không biết phải làm gì, đột nhiên tới gần.Khuôn mặt đẹp của thiếu niên gần trong gang tấc,đôi mắt đen hút hồn.
Như một hồ nước sâu.
Bề mặt bình lặng nhưng sâu thẳm dâng trào.
“Còn khóc?” Kỳ Hạ trầm giọng nói:”Cho dù tôi có bị nhiễm trùng,cậu cũng không cần đối xử với tôi như vậy?”
Chúc Nam Tinh nghe không rõ, ngơ ngẩn ngẩng đầu.
Đôi mắt anh vẫn còn ngấn lệ, con ngươi đen mở to.
“Nước mắt rất mặn, cậu đang rắc muối lên vết thương của tôi đó!”Kỳ Hạ chậm rãi nói, khí lực trên người buông lỏng.
Chúc Nam Tinh cứng lại, thực mau lau sạch nước mắt.Đứng dây, giọng khàn khàn:”Tôi đi đây!”
“Vội làm gì, tới cũng tới rồi, ngồi ở đây một lát!”
Cánh tay bị kéo lại.
Chúc Nam Tinh cúi đầu:”Không cần!”
Kỳ Hạ dùng lực kéo Chúc Nam Tinh ngồi xuống giường, giọng điệu không cho phép từ chối:”Ngồi xuống!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Đây có giống dáng vẻ vì đau mà không ngủ được? Hăng hái thật.
Kỳ Hạ chỉ liếc Chúc Nam Tinh một chút rồi quay mặt đi, đưgs dây, ngậm một điếu thuốc vào trong miệng.Chúc Nam Tinh thấy vậy, cũng không cần để ý, giật lấy.
“Đừng hút thuốc, uống rượu lúc bị thương”
“Hừ!” Kỳ Hạ bật cười:”Cậu rất lợi hại nha!”
Chúc Nam Tinh không thèm để ý tới cậu.Chỉ là Kỳ Hạ lại nhìn cô, tiến sát lại, trong giọng có hút dỗ dành:”Không tức sao?”
Chúc Nam Tinh khẩu thị tâm phi, “Tôi không tức giận, tai sao tôi phải tức giận?”
Kỳ Hạ”tsk” nhéo nhéo mũi Chúc Nam Tinh:”Dám ở trước mặt tôi nói dối,Chúc Nam Tinh cậu lắm dũng khí thật!”
Chúc Nam Tinh bị nhéo đau, vỗ mu bàn tay cậu:”Này cậu bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn gầm gừ của cô, Kỳ Hạ trầm giọng cười.
Cậu xoa xoa mái tóc của cô,lúc này mới phát hiện tóc cô đã tình cờ dài ra rất nhiều.Không biết có phải do tóc dài không, mà dường như không còn khô như trước nữa,qua các kẽ tay, có cảm giác mượt mà hơn.
“Cậu là….”Kỳ Hạ dừng một chút:”Chờ đến tóc dài đến eo, cậu muốn gả cho ai?”
Sao đột nhiên lại nói đến chuyện kết hôn?
Chúc Nam Tinh đỏ mặt không giải thích được,đang định giáo dục Kỳ Hạ không được nghĩ lung tung thì nghe được tiếng gì đó.
Không đặc biệt rõ ràng.
Không biết là nó đã kêu lâu chưa hay là cô không để ý tới.”Sao vậy?” Kỳ Hạ thấy Chúc Nam Tinh dừng lại.
Chúc Nam Tinh đặt ngón trỏ lên môi “im lặng” lần theo âm thanh. Kỳ Hạ cảm thấy rất thú vị khi xem cô lần mò đồ. Khi nhìn thấy Chúc Nam Tinh cầm lấy di động trong tay,Kỳ Hạ dường như nhướng mày nhớ ra điều gì đó.Trong giây tiếp theo, nhìn Chúc Nam Tinh cầm tai nghe gắn trên điện thoại lên,một lúc sau mới lộ vẻ kinh ngạc.
Kỳ Hạ thay đổi dáng ngồi, chờ Chúc Nam Tinh hỏi.
“Đây là…….. những gì cậu thường nghe?”Mắt Chúc Nam Tinh mở to.
Kỳ Hạ nhàn nhạt cười gật đầu,nụ cười bất cần đời từ khóe miệng.Chúc Nam Tinh không thể tin nổi, thay đổi từ ngữ, hỏi lại:”Ý tôi là, cậu nghe cái này bằng tai nghe mỗi ngày?”
Kỳ Hạ không khỏi cười thành tiếng:”Ý gì đây? coi thường tôi không học hành gì chắc!”
Chúc Nam Tinh cảm thấy tam quan của mình đều bị phá vỡ, cô bắt lấy ngón tay Kỳ Hạ, nhấn vào phần vân tay, mở điện thoại,bật danh sách phát nhạc, từ đầu tới cuối trừ bỏ mấy bài hát Tiếng Anh, tất cả đều____
Câu hỏi nghe thực tế cho kỳ thi Tuyển sinh Đại học môn Tiếng Anh.
Chúc Nam Tinh: “……”
Cô thật sự…..không muốn tin vào điều này.
Nhưng…..
Ngay từ đầu tới cuối,cô chỉ nhìn vào tình huống thực tế rồi suy ra Kỳ Hạ là học sinh kém,chỉ là…….khuôn mẫu thôi.
Cảm thấy loại học sinh như này, nên thành tích không tốt.
Nếu có hiện tượng cậu suốt ngày ngủ mà đạt được điểm cao, còn cô ngày đêm cật lực học bài, mà trượt kì thi thì có bất công không?
Đột nhiên Chúc Nam Tinh quay lại và nhìn đống sách bị vứt trên giường.
Lấy ra một quyển, tùy ý mở một trang.
Chúc Nam Tinh: “……”
Các tư liệu khoa học tự nhiên khác nhau.
“Của cậu?”Chúc Nam Tinh suy sụp một chút.
Kỳ Hạ một tay ôm thái dương, thưởng thức biểu tình của Chúc Nam Tinh:”Tôi nhớ cậu học toán không tốt. Có muốn tôi giúp cậu học bù không.”
Chúc Nam Tinh: “……Tại sao cả ngày lại ngủ?”
Kỳ Hạ:”Cả đêm đọc sách!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Mới vài phút trước, cô còn công kích cậu, nói cậu nóng lòng muốn mình tàn phế, để sau đó không phải học.
Chúc Nam Tinh sững sờ nhìn Kỳ Hạ cảm thấy toàn thân không khỏe.
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta đã muốn viết tiếp, nhưng là phải đi bệnh viện.
Nó không phải là một vấn đề lớn, khám sức khỏe thông thường.
Gần đây có nhiều người hỏi về thời gian cập nhật nhưng có lẽ tạm thời vẫn chưa sửa được. Ngày mình đi dự đám cưới ở các nơi khác, ước tính lần lượt là tuần.
Do đó, người ta ước tính rằng Nikkeng không thể nhìn thấy, nhưng tổng số từ trong một tuần vẫn có thể duy trì ở mức hơn .. Sẽ có cập nhật mỗi ngày, chú ý đến bản sao.
Nói chung, món nợ đã được trả hết từ từ. -_- ||