Edit:Ross
Hậu quả của việc không ăn sáng là dễ bị sỏi thận,dẫn tới các bệnh về não, và vô phương cứu chữa.
Bởi vì lúc đó,Chúc Nam Tinh đang xoay người cầm bình nước trong tay, vừa mới ngồi xuống, chưa kịp nói gì với Kỳ Hạ về cái biểu tình làm Tôn Dương không chịu nổi kia, lớp bên cạnh đã vang lên” Ầm!”, tất cả mọi người chạy ra ngoài.
Hành lang vốn dĩ trống trơn ngay lập tức thành”Thiên quân vạn mã”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, nhìn Kỳ Hạ nói:”Lớp bên cạnh học xong muộn thật, giờ giáo viên mới cho ra thì qua trễ rồi!”
Kỳ Hạ chậm rãi quay đầu nhìn về phía hành lang, tựa hồ đột nhiên có phản ứng.Cậu đứng lên, đi ra ngoài không quay đầu lại:”Đi thôi!”
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, vội vàng theo sau.
Một tuần sau,Chúc Nam Tinh phát hiện ra một điều.
Kỳ Hạ không ăn sáng, ở nhà không ăn, đến trường cũng không ăn vặt. Lý do chỉ để….ngủ được lâu hơn?
Như này là như thế nào?
Vạn nhất nếu tương lai thực sự bị sỏi thận,cậu ấy sẽ phải đi bệnh viện phẫu thuật!
So với việc ăn sáng, phẫu thuật thật sự là một giải pháp tổn thất lớn.
Vì vậy, Chúc Nam Tinh liền bí mật làm một chuyện.
Đưa đồ ăn sáng.
Thời gian cá nhân của Kỳ Hạ thật sự rất có quy luật,quan sát thêm hai ngày nữa là có thể tổng kết.
Theo tình huống bình thường, sau khi tiết đọc sách buổi sáng kết thúc, Kỳ Hạ sẽ xuống căng tin ngồi hút thuốc,trong đó có rất nhiều anh em “cùng chí hướng”, nghe nói Kỳ Hạ còn là đại ca của bọn họ.
Thời gian còn lại dành ra để ngủ,hoặc nghe nhạc, thỉnh thoảng còn bấm bấm đầu bút lên giấy.
Đôi khi Chúc Nam Tinh cố gắng xem cậu đang viết cái gì,thật đáng tiếc mấy chữ của Kỳ Hạ……
Không thể đọc được -_-||
Ngẫu nhiên gặp phải Kỳ Hạ,cậu sẽ ném cho một ánh mắt lạnh nhạt.
Chúc Nam Tinh giải thích cái nhìn này là: Khinh bỉ
Hừ.
Có gì đặc biệt hơn người.
Chúc Nam Tinh hừ đem sách che lên mặt,chắp tay tính toán cho việc bữa sáng.
Tiết đọc sách rất nhanh kết thúc,Chúc Nam Tinh nhìn Kỳ Hạ bước khỏi lớp, ngay sau đó liền kéo Chu Thư Đồng ra ngoài.
Chúc Nam Tinh vốn dĩ không cao,khi chột dạ ánh mắt luôn né tránh,sống lưng không thẳng.
Cho nên khi Chúc Nam Tinh mới bước ra khỏi phòng có một khắc,Chu Thư Đồng liền hiểu rõ, cười cười,sau đó duỗi cánh tay ôm Chúc Nam Tinh vào lồng ngực:”Sao vậy? Lại bí mật làm chuyện xấu gì à?”
Chúc Nam Tinh tay nắm lại phản bác:”Tớ đang làm việc tốt nha!”
Chu Thư Đồng gật đầu lia lịa:”Chà, anh hùng hào hiếp của chúng ta đang trộm của người giàu đem đi phân phát cho người nghèo chăng?”
Về vụ khua môi múa mép, Chúc Nam Tinh không phải đối thủ của Chu Thư Đồng, cho nên đành thức thời đổi sang chủ đề khác.
Chúc Nam Tinh đầu tiên cẩn thận liếc nhìn xung quanh,sau đó kéo Chu Thư Đồng chạy đến căng tin.
Cô vừa chạy vừa thở dốc:”Kỳ Hạ không ăn sáng, ba tớ nói hai lần rồi mà không nghe, giờ tớ định mua bữa sáng cho cậu ấy.”
Chu Thư Đồng cảm thấy Chúc Nam Tinh đang làm chuyện thừa thãi:”Cậu ấy không muốn ăn, thì dù cậu có mua cũng không ăn đâu!”
Chúc Nam Tinh không nghe lời khuyên,mua hai cái bánh bao hấp, một hộp sữa bò và một quả trứng luộc.”Không biết được,cậu ấy không xuống ăn sáng là còn mải ngủ, có dậy nổi đâu.”
Chu Thư Đồng vẫn thấy khó hiểu:”Vậy khi cậu ấy đói thì sẽ tự khắc đi mua thôi!”
Chúc Nam Tinh trầm tư một lát,thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay.
Chu Thư Đông bất đắc dĩ nhìn Chúc Nam Tinh, hơi khom lưng,đưa tai qua.
Chúc Nam Tinh tiến lại gần, thì thầm:”Tớ cảm thấy cậu ấy không có tiền!”
Mặc dù lần trước Kỳ Hạ rút ra một tờ trăm tệ,xác thật Chúc Nam Tinh rất sốc. Nhưng cô lại nghĩ, lỡ đâu một trăm tệ là tiền tiêu vặt của Kỳ Hạ trong một tuần hoặc một tháng thì sao?
Tức khắc, Chúc Nam Tinh liền đưa Kỳ Hạ vào ngay danh sách “Em bé đáng thương”.
Đối với tình hình của Kỳ Hạ, Chu Thư Đồng cũng biết một chút từ Chúc Nam Tinh,cô nghĩ, cảm thấy lời Chúc Nam Tinh nói không hẳn là không có khả năng.
Một thiếu niên bởi vì đánh nhau,bị cho thôi học,ngay lập tức chuyển về nơi mình sinh ra, còn phải ở nhà bạn tốt của ba mình, có vẻ tiền tiêu vặt cũng không cần thiết quá nhiều.
Ba Kỳ Hạ chắc nghĩ cậu có thể làm bất kỳ điều gì ở nhà Chúc Nam Tinh đều được, hoàn toàn không để ý tiền tiêu vặt là thứ tất yếu.
Tính cách gia trưởng vẫn luôn như vậy.
Vì vậy, chỉ cần một câu, Chúc Nam Tinh liền có thể thuyết phục Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng còn góp thêm ý kiến:”Vậy cậu định trực tiếp hay bí mật đưa nó?”
Chúc Nam Tinh cũng chưa nghĩ ra, “Không biết.”
Chu Thư Đồng nghĩ một chút,”bí mật đưa đi,mặt đối mặt rất xấu hổ. Con trai ở tuổi này không thích đối mặt đâu, lỡ đâu Kỳ Hạ biết được cậu cho rằng cậu ấy không có tiền, chắc chắn sẽ sẵn lòng từ chối thôi!”
Chúc Nam Tinh cảm thấy ý tưởng này rất hợp lý,nhưng cô có chút khó hiểu:”cậu ta liệu có ăn không? Lỡ cậu ta nghĩ trong đồ ăn có bỏ độc thì sao?”
Chu Thư Đồng: “……”
Trước khi đi, Chu Thư Đồng còn bóp mặt Chúc Nam Tinh, làm lơ đi cái suy nghĩ “nghiêm túc” của cô nàng:”Ít đọc mấy tiểu thuyết võ hiệp đi, tập trung tinh thần vào sách toán giùm!”
Chúc Nam Tinh mếu máo, trong lòng rất là ủy khuất.
Sao lại đề cập về sách Toán rồi.
Có Chu thư Đồng phối hợp yểm trợ,trong mấy ngày tới,Chúc Nam Tinh đưa đồ ăn sáng đều rất thuận lợi,hơn nữa nhìn qua, Kỳ Hạ hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Đây cũng phải nhờ vào “tư duy lý luận” quái dị của Tôn Dương.
Sau khi liên tục nhận được bữa sáng vô danh trong ngăn kéo của mình, Kỳ Hạ rất khó hiểu.
“Ai tới tìm tôi à?”
Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng đều lắc đầu, giống hệt cái trống bỏi.
Sau khi Tôn Dương hỏi rõ ràng mọi chuyện,”ha ” một tiếng, vỗ tay tán thưởng:”Chúc mừng Kỳ ca,bắt được một con ốc sên nhỏ rồi!”
Lý Hạo phụ họa nói: “Khẳng định là có một em gái nhỏ nào đó thầm thương trộm nhớ anh rồi!”
Dăm ba câu,Mặt Chúc Nam Tinh đã đỏ như chảy máu.
Dưới gầm bàn Chu Thư Đồng nỗ lực nắm tay Chúc Nam Tinh, trấn an cô bình tĩnh.
Kỳ Hạ vốn dĩ không chú ý tới chúc Nam Tinh, chỉ thoáng liếc qua rồi dừng lại.
Ánh mắt cậu rơi vào lỗ tai Chúc Nam Tinh, có một ít lông tơ màu vàng,lỗ tai như ẩn như hiện,nhưng bất cứ chỗ nào lộ ra, đều có màu hồng.
Kỳ Hạ nheo mắt, ngả người về sau.
Chỉ bằng cái tai này cậu có thể tưởng tượng ra gương mặt cô đỏ tới mức nào,đôi mắt lóe lên, môi mỏng hơi nhếch.
Viết hoa chột dạ.
Một lát, Kỳ Hạ cụp mắt cười.
Cậu dùng đầu ngón tay móc túi đồ ăn sáng trong ngăn bàn ra,lười biếng nói:”A đáp án này không chính xác rồi, không biết tôi không thích ăn trứng sao?”
Dứt lời, Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng lần lượt dùng bữa, khẽ liếc nhau,bí mật viết ra” đáp án” này.
Hôm nay lại là thứ hai,Nguyên Thuần như cũ vẫn là giáo viên đầu tiên cho học sinh ra sân thể dục,một chốc sau, trong lớp chỉ còn lại vài người.
Ngay sau đó, tiết mục như cũ tiến hành.
Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương đánh nhau,từ cửa trước ra cửa sau,từ trong lớp ra hành lang,sau đó túm Lý Hạo một đường ra sân thể dục “tẩn” tiếp.
Không biết có phải tạo cơ hội cho Chúc Nam Tinh hay không, hôm nay Kỳ Hạ ra khỏi lớp rất sớm, hơn nữa còn không thèm chào hỏi Chúc Nam Tinh.
Liếc thấy bóng dáng Kỳ Hạ lắc lư ra khỏi lớp, trong lòng Chúc Nam Tinh vừa thấy may mắn lại mất mát.
Tôi đã rất vất vả đem đồ ăn sáng cho cậu mỗi ngày mà cũng không thèm chào người ta một tiếng!
Khịt mũi!
Ngầy mai sẽ cho cậu một quả trứng!
Không, phải là món nào cũng có trứng mới đúng!
Mặc dù có phàn nàn, nhưng Chúc Nam Tinh vẫn lấy bữa sáng đã chuẩn bị từ trước ra khỏi ngăn bàn.
Đây là cô cùng Chu Thư Đồng đặc biệt mua vào ngày hôm qua, có sữa bò đặc chế,sandwich kẹp phô mai béo ngậy.
Cô đã phải chịu đựng cả đêm hôm qua để không bò dậy xử lý hết cái bánh này.
Chúc Nam Tinh cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đứng dậy xác nhận nhiều lần để chắc chắn rằng Kỳ Hạ sẽ không quay lại.
Đồng phục có hơi chật, cô phải khom lưng xuống, đi tới chỗ Kỳ Hạ ở bên cạnh,từ từ mở khóa kéo.
Đúng lúc này, cửa sau đột ngột phát ra tiếng động.
Chúc Nam Tinh cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, ngón tay run lên không dám quay lại nhìn.
Thân thể cứng đờ, dừng lại khoảng hai ba giây cho tới khi phía sau không còn phát ra tiếng động.
Chúc Nam Tinh cho rằng mình nghe nhầm, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người, lại lần nữa cứng đờ.
Ở cửa sau,kỳ Hạ một thân đồng phục trắng,dựa vào khung cửa, cậu đang nghịch bật lửa trong tay,màu đỏ rực,xoay quanh đầu ngón tay trắng nõn,rất linh hoạt.
Khóe môi nở nụ cười như có như không,cậu lười biếng ngước mắt lên nhìn Chúc Nam Tinh.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua đã làm chân Chúc Nam Tinh mềm nhũn.
Sau đó, bánh cùng sữa bò rơi đầy đất.
Lúc này, Chúc Nam Tinh càng tuyệt vọng hơn.
“Tôi….”
Cô không thể mở miệng ra giải thích,phát ra một chữ cũng không thể nói ra thành lời.
Ngược lại, Kỳ Hạ nhướng mày:”Tôi đang tò mò xem ai phải lòng mình, hóa ra lại là cậu.”
Cậu nhấc chân muốn đi tới.
Chúc Nam Tinh khẽ “A” một tiếng, lùi lại,sau đó xoay người chạy về phía cửa trước.
Kỳ Hạ đoán được suy nghĩ của cô, chậm rãi đổi hướng đi về phía cửa trước.
Cậu từng bước đến gần,Chúc Nam Tinh gần như bị dọa cho sắp khóc.
“Tôi…tôi chỉ thấy cậu bỏ bữa sáng, sợ sức khỏe cậu không tốt” Chúc Nam Tinh ấp úng giải thích.
Lúc này, Kỳ Hạ đã bước tới trước mặt cô, ánh mắt khẽ rơi vào đỉnh đầu.
Chúc Nam Tinh cúi đầu,mái tóc mềm mại rũ xuống,từ góc độ này, trông thật giống một cây nấm ỉu xỉu.
“Cậu sợ tôi?” Kỳ Hạ trầm giọng hỏi.
Chúc Nam Tinh cúi đầu, cái mũi thút tha thút thít nức nở,”Có sợ một chút, sợ cậu đánh tôi.”
Kỳ Hạ bật cười,tâm trạng bỗng dưng tốt lên không rõ lý do,cậu cười cười sờ đầu Chúc Nam Tinh, nhỏ giọng nói:”Bé ngoan, anh trai không đánh con gái!”
Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng, từ từ ngẩng đầu.
Bắt gặp ánh mắt đang híp lại của Kỳ Hạ, đáy lòng chậm rãi thở ra,ngón tay mềm mại khẽ đạt lên cổ tay mảnh khảnh của cậu”Sau này đừng chạm vào đầu tôi, tóc vẫn còn dài đó!”
Kỳ Hạ: “……”
Có lẽ trong lòng còn sót lại một chút sợ hãi, cho nên khi Chúc Nam Tinh theo Kỳ Hạ ra sân thể dục,mắt và mũi cô vẫn còn hơi đỏ.
Cô có làn da rất trắng, vết ửng đỏ rất dễ nhận ra.
Vì thế sau khi quốc kỳ được giương lên,toàn trường đều đồn rằng, lão đại mới nhậm chức Kỳ Hạ làm “ngôi sao nhỏ” của lớp bọn họ khóc.
Là một thành viên giải trí trong lớp,Tôn Dương là người đứng mũi chịu sào, trong nhà vệ sinh cậu ta lặng lẽ hỏi Kỳ Hạ:”Kỳ ca,nghe nói buổi sáng anh làm “ngôi sao nhỏ” lớp chúng ta khóc!”
Kỳ Hạ nghe lời đồn,ngay sau đó cười nhạo một tiếng:”Làm? như thế nào là làm?”
Tôn Dương im lặng đưa mắt nhìn nơi Kỳ Hạ đang vịn vào, mở to hai mắt.
Ngạc nhiên chưa, lão đại cùng”Cucj cưng” của lớp chúng ta có bí mật không muốn ai biết!