Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 586

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cánh cửa nhảy về phía trước nuốt chửng Phương Điểm, không khí lưu chuyển thoáng qua, một sợi dây cột tóc hình con bướm chấm bi rơi xuống.

Bạch Liễu từ trong đám tinh cầu chậm rãi rơi xuống, một cái quang cầu từ trong cơ thể hắn bay ra, chậm rãi trôi đi xa, Bạch Liễu thất thần đưa tay ra, hắn nhìn thấy trên tay mình là một cái bao tay da đen sáng bóng, và tiếng cười của Bạch Lục văng vẳng trong đầu.:

【 Con đã hoàn toàn dung hợp với ta. 】

【Hiện giờ con đã là Tà Thần mới. 】

【Tiếp theo, hãy dung hợp dục vọng của tất cả các hợp chất diễn sinh trong những dòng thế giới khác, con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. 】

"Dung hợp... thì ra là thế này." Bạch Liễu cụp mắt xuống, đứng lặng một chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm sợi dây buộc tóc hình con bướm chấm bi rơi dưới chân mình, "Những hợp chất diễn sinh đó cũng là vật dẫn của ông giống như tôi, phải không? "

"Những hợp chất diễn sinh đó cũng đã từng thắng trò chơi và muốn thành thần, ông cũng đã biến họ thành thần giống như ông đã biến tôi thành thần, nhưng rồi chẳng bao lâu sau, sau khi họ dung hợp với ý thức hoặc dục vọng của ông, họ sẽ bị ông cắn nuốt."

"Điều ông tìm kiếm không phải là Tà Thần mới, mà là một vật dẫn mới."

【Có thể nói là vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. 】 Bạch Lục cười khẽ trả lời: 【 chỉ là ta không tìm được vật dẫn có thể chống cự lại sự cắn nuốt của ta, tất cả bọn họ đều quá dễ dàng trầm luân theo những dục vọng diễn sinh của ta. 】

【 nếu như con thật sự có thể làm cho ta biến mất, ta sẽ vô cùng cảm ơn con. 】

"Tôi sẽ không dung hợp dục vọng của những hợp chất diễn sinh kia." Bạch Liễu ngẩng đầu, hắn vung tay lên, vô số dòng thế giới tản ra chung quanh hắn, hắn bấm vào dòng thế giới thứ nhất, trong con ngươi sáng lên hào quang, "Tôi cũng sẽ không trở thành vật dẫn mới của ông."

"Tôi sẽ làm cho cái gọi là trò chơi của Tà Thần kết thúc ở đây."

Giọng nói Bạch Lục có chút kinh ngạc: 【 con muốn làm gì? 】

Bạch Liễu ngước mắt lên: "Ta muốn dung nạp tất cả dòng thế giới, vào điểm lưu trữ ông thiết lập lúc ban đầu trước khi mọi thứ bắt đầu, giết hết tất cả những hợp chất diễn sinh của ông ——"

"—— bao gồm cả chính bản thân tôi."

Luồng sáng màu lam bạc không ngừng tràn ra từ trong thân thể Bạch Liễu, các dòng thế giới được Phương Điểm bảo vệ đến cuối cùng tập trung xung quanh Bạch Liễu, vầng hào quang ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của Bạch Liễu, trên mặt hắn dường như có rất nhiều biểu cảm lại dường như chẳng có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ có một loại bình thản như đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch cho chính mình.

Bạch Liễu vươn tay kéo một dòng thế giới, ánh sáng của dòng thế giới này đã vẩn đục hơn phân nửa, lơ lửng nằm trong lòng bàn tay Bạch Liễu nhưng vẫn không chịu yên phận chút nào, cứ lắc lư đung đưa từ bên này sang bên kia, muốn xuyên qua thân thể hắn đi tới bên kia cánh cửa, Bạch Liễu rũ mắt duỗi tay luồn vào trong dòng thế giới này, lấy ra một thứ gì đó.

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần Bạch Liễu đang tải điểm thiết lập dòng thế giới . 】()

【Thì ra là vậy. 】 Bạch Lục khẽ cười một tiếng, 【 Con muốn trở thành Tà Thần là để sở hữu tất cả các điểm thiết lập ban đầu của mỗi dòng thế giới, nắm quyền thiết lập lại các dòng thế giới trong tay. Ta rất tò mò, trên phi thuyền có nhiều điểm lưu trữ như vậy, làm sao con đoán được ta giấu điểm thiết lập lại trong dòng thế giới? 】

"Bởi vì... " Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn về phía dòng thế giới, "Bọn họ đều nói với tôi rằng, đừng sợ hãi biệt ly, cuối cùng rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau."

"Vậy thì nhất định phải có một thứ gì đó, một thứ gì đó có thể bắt đầu lại."

"Mà đây là một trò chơi. Thứ duy nhất có thể khởi động lại trò chơi là thiết lập lại."

【 Quả đúng là vậy. 】 Bạch Lục hào hứng nói, 【Nhưng Bạch Liễu à, con phải suy nghĩ thật kỹ, thiết lập lại có thể khởi động lại trò chơi, cũng có thể thu thập và tái sinh những linh hồn đã bị hủy hoại của họ. 】

【Nhưng ký ức của con người thì sẽ không thể thiết lập lại. 】

【Sau khi con thiết lập lại, họ sẽ bị tước đi thân phận người chơi, chỉ còn là một nhóm NPC mà thôi, vì vậy họ sẽ không còn nhớ người chơi là con. Dấu vết về sự tồn tại của con và ký ức của người khác về con sẽ biến mất hoàn toàn, vĩnh viễn không tìm lại được nữa. 】

【—— Bao gồm cả tình cảm mà họ dành cho con. 】

【 Nhưng hiện giờ đó lại là thứ mà con khao khát nhất, đúng không? Sau khi thiết lập lại, bất kể là tình bạn của Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Đường Nhị Đả, Lưu Giai Nghi, hay tình cảm gia đình của Phương Điểm và Lục Dịch Trạm, và cả tình yêu của Tawil dành cho con, tất cả đều sẽ biến mất. Thậm chí bởi vì thân phận Tà Thần của con mà họ còn xem con là kẻ thù. 】

【 Con thật sự muốn thiết lập lại dòng thế giới để rồi sau đó lẻ loi cô độc, dựa vào ký ức của riêng mình bảo vệ bọn họ sao? 】

【Điều này thật không công bằng với con. 】

Dòng thế giới số đục ngầu bao bọc lấy Bạch Liễu, hắn từ từ ngã xuống đất, đây là cảnh tượng dòng thế giới chuẩn bị bắt đầu trận chiến quyết định, đối diện với hắn là Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh và Bạch Lục đang giằng co với nhau trong Thần Điện.

Bạch Liễu nhìn thấy Lục Dịch Trạm lúc trẻ và Phương Điểm đang ôm lấy anh, hắn lặng lẽ đứng đó, quan sát một lúc, nhưng rồi chẳng mấy chốc bị phát hiện. Cả nhóm người kinh ngạc nhìn Bạch Lục thứ hai xuất hiện trong Thần Điện, Lục Dịch Trạm và Phương Điểm nhanh chóng rút trọng kiếm ra chĩa vào hắn, sự thù địch tràn ngập trong ánh mắt: "Anh là ai?"

【 Con thấy đấy, tình cảm của con người thật mong manh. 】

【Nếu họ không nhớ con, họ sẽ không có tình cảm với con. 】

Bạch Lục cười nói:

"Nhưng tôi nhớ." Bạch Liễu nhướng mắt, "Tôi vĩnh viễn sẽ không quên."

Bạch Liễu nhìn Bạch Lục đang chuẩn bị giao kết khế ước với Phương Điểm, rút súng ra nhắm vào ông ta, bình tĩnh nói, "Tôi sẽ không bao giờ quên."

"Chính những điều này đã khiến tôi thay đổi từ hợp chất diễn sinh của ông thành Bạch Liễu."

【 Con điên thật rồi. 】 Thanh âm Bạch Lục tràn đầy ý cười, 【 Biện pháp giết chết ta mà con nghĩ ra được chính là thế này sao? Trở thành vật dẫn cuối cùng của ta, sau khi xác định ta không có năng lực tạo ra vật dẫn mới thì lại giết chết tất cả vật dẫn. Đúng là tuy rằng ta sẽ không còn tồn tại, nhưng con cũng sẽ không tồn tại. 】

"Vậy thì cứ không tồn tại đi." Bạch Liễu cụp mắt xuống, cục dị đoan phía sau hắn đã nháo nhào kinh ngạc nhưng hắn không quay đầu nhìn lại, "Tôi không thích thế giới có thần."

Bạch Liễu bóp cò, viên đạn xuyên qua Bạch Lục trong nháy mắt, Bạch Liễu dường như cũng bị trúng đạn, cơ thể hắn ngã ra sau, kịch liệt chấn động trong chốc lát.

Trên vai hắn xuất hiện vết nứt rõ ràng, Phương Điểm và Lục Dịch Trạm kinh ngạc nhìn Tà Thần này vừa giết Tà Thần kia, định bước lên hỏi gì đó, nhưng Bạch Liễu đã đẩy cửa ra, quay người bỏ đi.

Giây tiếp theo, thế giới chập chờn, chìm vào bóng tối rồi đóng lại.

【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới đang xóa dấu vết trò chơi của người chơi Bạch Lục, tiến hành thiết lập lại. 】

......

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần Bạch Liễu đang tải điểm thiết lập dòng thế giới . 】

Ngay khi Bạch Lục tuổi chuẩn bị đưa tay ra để giao dịch với Ngô Thụy Thư, Bạch Liễu lạnh lùng ném ra một quân bài poker cắt đứt tay phải của hắn.

Cùng lúc đó, tay phải của Bạch Liễu cũng bắt đầu vỡ vụn, bức tượng Ngô Thụy Thư trong Thần Điện chậm rãi thức dậy.

Bạch Liễu nhìn Lục Dịch Trạm run rẩy tát vào khuôn mặt hoang mang của Ngô Thụy Thư, rũ mắt xuống, quay người rời đi.

【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới đang xóa dấu vết trò chơi của người chơi Bạch Lục, tiến hành thiết lập lại. 】

......

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần Bạch Liễu đang tải điểm thiết lập dòng thế giới . 】

Thời điểm Bạch Lục nửa thật nửa giả đưa ra yêu cầu chơi Truth or Dare với Lục Dịch Trạm, Bạch Liễu đã đứng sẵn bên cửa sổ. Lúc Sầm Bất Minh rút súng ra, Bạch Liễu cũng rút súng ra, nhắm vào Bạch Lục đang tươi cười chơi trò chơi trong phòng thẩm vấn.

Đồng thời, trong kho lưu trữ của Cục quản lý dị đoan, hồ sơ ký lục của Sầm Bất Minh lặng lẽ biến mất không dấu vết.

Vết nứt trên da Bạch Liễu đã lan ra phía sau lưng hắn.

【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới đang xóa dấu vết trò chơi của người chơi Bạch Lục, đang tiến hành thiết lập lại. 】

......

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần Bạch Liễu đang tải điểm thiết lập dòng thế giới .】

Trên sân thi đấu, trong khoảnh khắc Daniel nổi điên bắn Tô Dạng, Bạch Liễu rút roi hất bay khẩu súng của Daniel, đồng thời lấy ra một khẩu súng bắn vỡ linh hồn chĩa vào Bạch Lục bên cạnh.

Trận đấu kết thúc sớm, sắc mặt Đường Nhị Đả tái mét, cả hai vừa sống sót trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ôm chầm lấy nhau.

Vết rạn vỡ của Bạch Liễu đã lan sang đùi và cánh tay, hồ sơ của Đường Nhị Đả trong Cục Dị đoan biến mất.

【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới đang xóa dấu vết trò chơi của người chơi Bạch Lục, tiến hành thiết lập lại. 】

......

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần Bạch Liễu đang tải điểm thiết lập dòng thế giới .】

Bạch Liễu đến viện mồ côi năm trước, hắn nhìn thấy mình ở tuổi chưa gặp Tạ Tháp, ăn một mình, đọc sách một mình và cô độc lẻ loi lẩn quẩn trong giáo đường.

【 Con muốn giết nó thật sao? 】 Bạch Lục trong đầu Bạch Liễu cười thầm hỏi, 【 Những Bạch Lục trước đó quả thật chỉ là những hợp chất diễn sinh thấp kém, buôn lậu rất nhiều dị đoan làm ô nhiễm thế giới. 】

【Nhưng đứa trẻ trước mặt con hiện giờ, con biết rõ nó hơn bất kỳ ai khác. 】

【Chỉ là một đứa trẻ nhân loại bình thường mà thôi. 】

Bạch Liễu đứng phía sau giáo đường, rũ mắt nhìn xuống đứa trẻ ngồi một mình ở hàng đầu tiên của giáo đường chăm chú đọc sách rất lâu. Bạch Liễu tuổi đang xem Slenderman rất nghiêm túc, nhưng xung quanh cậu chẳng có ai, chỉ có những mảng xanh lá cây rời rạc rơi xuống trang sách qua cửa sổ giáo đường, tạo ra một cảm giác đan xen mơ hồ.

Cậu nhóc Bạch Liễu mười bốn tuổi dường như nhận ra có ai đó đang ở đây, cậu quay đầu lại nhìn thấy Bạch Liễu, Bạch Liễu giơ súng lên nhắm vào cậu.

Hắn lúc tuổi đối mặt với một người vô cớ muốn giết mình, sẽ biểu hiện như thế nào?

Bạch Liễu nhớ không nổi, hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng, hắn luôn tưởng tượng có người tới giết hắn, sau đó hắn sẽ...

Bạch Liễu nhỏ trước mặt lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nhắm mắt lại.

"Anh tới để giết quái vật là em sao?"

"Vậy anh giết đi."

... sẽ chấp nhận rằng có người đến giết chết mình.

Bởi vì hắn là quái vật nên việc hắn bị giết là chuyện bình thường, hắn không nên tồn tại trong thế giới không có đồng loại của mình, mọi người xung quanh đã nói với hắn như vậy khi hắn mười bốn tuổi, và hắn coi đó là điều hiển nhiên.

Không ai quan tâm đến hắn, không ai hiểu hắn, không ai... yêu hắn.

Bạch Liễu đặt súng lên bàn trong giáo đường, hắn ngồi bên cạnh Bạch Liễu nhỏ, mở trang đầu tiên của cuốn truyện, rũ mắt xuống dịu dàng nói, "Để anh đọc sách với em."

"Đọc xong rồi sẽ giết em."

Bạch Liễu nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, cậu ngập ngừng một chút, liếc nhìn Bạch Liễu bên cạnh mình, thì thầm hỏi: "Xem hai lần rồi hãy giết em được không?"

"Em rất thích cuốn truyện này."

Bạch Liễu trầm mặc chốc lát: "Ừ."

Hắn nghiêng đầu, bình thản nhìn Bạch Liễu nhỏ đẩy sách đến bên cạnh chia sẻ với hắn, trong lòng thầm nghĩ —— mười năm sau nhất định sẽ có rất nhiều người đến bên cạnh em, đọc sách với em.

Họ yêu em, sẽ nấu những món ăn ngon cho em, chơi những trò chơi kinh dị nguy hiểm nhất với em, chen chúc với em trong một căn phòng nhỏ để giữ ấm và tổ chức sinh nhật hàng năm cho em. Em và họ sẽ trải qua mùa đông dài bên nồi lẩu nghi ngút khói như một gia đình hạnh phúc mỹ mãn trong những cuốn truyện cổ tích mà em ghét nhất, và em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Nhưng thật xin lỗi.

Anh muốn mang họ ra khỏi 【tương lai】 của em.

Khi lật đến trang cuối cùng của cuốn truyện lần thứ hai, Bạch Liễu rút súng ra chĩa về phía Bạch Liễu nhỏ, Bạch Liễu nhỏ cứng người, run rẩy nhắm mắt lại. Tiếp đó, Bạch Liễu rũ mắt, hắn chậm rãi đảo ngược họng súng lại nhắm vào đầu mình, thanh âm ôn hòa bình thản: "Em ấy không sai."

"Tôi mới là người làm sai và không nên tồn tại."

"Pằng ——!"

Tiếng súng vang lên.

【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới đang xóa dấu vết trò chơi của người chơi Bạch Liễu, tiến hành thiết lập lại. 】

Tất cả các dòng thế giới đều được thiết lập lại, thân thể Bạch Liễu trong nháy mắt giống như một cái cây khô héo, tiêu tán thành một đống lá khô rụng đầy đất, trở thành linh hồn lang thang phiêu đãng không ngừng chìm sâu xuống dưới.

Hắn chìm vào trong vũ trụ màu lam bạc, chậm rãi rơi xuống trong không gian như biển sâu, lại rơi xuống, một vầng hào quang chiếu sáng khuôn mặt của Bạch Liễu, hắn mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy hậu trường hệ thống phi thuyền trôi nổi lơ lửng giữa vũ trụ, và phi thuyền cũng không còn quay quanh hậu trường hệ thống nữa, tất cả đều được thiết lập lại, biến thành dòng thế giới màu trắng tinh khiết lần nữa.

【Vật dẫn của ta chính là linh hồn của con. 】 Tiếng cười của Bạch Lục lại vang lên bên tai Bạch Liễu, 【 chỉ cần linh hồn của con không bị hủy diệt, ta sẽ luôn tồn tại. 】

【 con có dũng khí hủy diệt linh hồn của chính mình, để cho con cùng ta biến mất ư? 】

【Nhưng nếu con phá hủy linh hồn của mình, sẽ không còn ai gác cổng để bảo vệ những dòng thế giới mới được thiết lập lại này khỏi sự ô nhiễm. 】

Bạch Liễu quay đầu lại, nơi sâu nhất của vũ trụ là một cánh cửa chạm khắc cũ kỹ đang mở, bụi mù màu xanh bạc tràn ra từ cánh cửa đó, cố gắng làm ô nhiễm các dòng thế giới vừa mới được thiết lập lại, hắn bắt lấy vòng kéo của cánh cửa chạm khắc, hít một hơi thật sâu, muốn đóng chặt cánh cửa lại.

...Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần hắn đóng chặt là trò chơi sẽ kết thúc.

【...Sao ta lại có một hợp chất diễn sinh cứng đầu cứng cổ như con vậy chứ, cánh cửa này không thể đóng được. 】 Bạch Lục bất đắc dĩ thở dài, 【Giống như cánh cửa dục vọng của con người, nó sẽ không bao giờ đóng lại, lúc nào cũng phải có người canh giữ để không cho dị đoan và quái vật tràn vào. 】

【 Con đã phá hủy hết tất cả vật dẫn, không cách nào hấp thu sức mạnh dục vọng được nữa, với năng lượng hiện giờ của con, căn bản không có cách nào đóng cửa lại, cố gắng đóng cửa chỉ làm tổn thương linh hồn của con mà thôi. 】

Bạch Liễu dùng hết sức đóng cửa lại, linh hồn cũng vì thế mà trở nên mơ hồ, thanh âm khàn khàn: "... Có biện pháp đóng cửa vĩnh viễn."

"Không phải trong phó bản phù thủy ông đã nói cho tôi biết rồi sao?"

"【Khoảnh khắc linh hồn dũng cảm và thống khổ rời khỏi cơ thể, nó sẽ biến thành một viên ngọc quý. Viên ngọc này có thể lấp đầy khoảng trống của dục vọng.】"

"Chẳng phải hiện giờ linh hồn của tôi chính là viên ngọc đó, và cánh cửa này là khe hở của dục vọng sao?"

Bạch Lục trầm mặc, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: 【 chỉ là giải pháp trên lý thuyết thôi. 】

【 Nếu như vậy, con sẽ không còn tồn tại trên thế giới này, Bạch Liễu. 】

【 Linh hồn của con sẽ biến thành chìa khóa đóng lại cánh cửa này, vĩnh viễn tồn tại trên cánh cửa, nhưng con có ý thức, ký ức và tình cảm, con sẽ giống như đám người hóa vàng của Vương quốc vàng, nhưng đám người kia chỉ lấp đầy chiếc đồng hồ cát bằng mười năm thống khổ, còn con, một linh hồn bị biến thành chìa khóa, sẽ phải thống khổ chịu đựng dục vọng trong hàng chục triệu năm, hàng vạn năm, hàng tỷ năm—】

【——Chỉ để cứu những người đã dành cho con một chút tình cảm nhỏ nhoi, điều này thực sự không công bằng với con. 】

【Đây không phải là một giao dịch công bằng. 】

"Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể giao dịch công bằng." Bạch Liễu cười nhạt, đưa tay chạm vào cánh cửa, trong mắt có quầng sáng, "Tôi cảm thấy đáng giá là được."

Trong khoảnh khắc tay Bạch Liễu vừa chạm vào thanh chắn cửa, một bàn tay khác đột ngột đồng thời nắm lấy tay hắn. Bạch Liễu giống như bị điện giật dừng lại động tác, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay này, sau đó có người gắt gao ôm chặt lấy hắn.

"Thực xin lỗi." Tạ Tháp ôm lấy linh hồn Bạch Liễu, y rơi lệ, "Tôi tới muộn rồi."

"Thực xin lỗi." Tạ Tháp khẽ khàng lặp đi lặp lại ba chữ này, "Thực xin lỗi, tôi nhớ lại quá muộn, tôi quá ngu ngốc để cho em đợi lâu."

Y nhìn lại quá khứ, cuối cùng nhớ lại tất cả mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy linh hồn của Bạch Liễu, y biết rằng mọi thứ không còn thay đổi được nữa.

Bạch Liễu đã trở thành Tà Thần mới.

"Hiện tại nói xin lỗi thì đã muộn." Bạch Liễu buông ra, hắn ngẩng đầu, ôm lấy Tạ Tháp, nhắm mắt lại, thì thầm nói: "Em phải rời khỏi anh."

"Đừng!" Lần đầu tiên trên khuôn mặt bình thản thường ngày của Tạ Tháp lộ ra vẻ sợ hãi mà mắt thường có thể thấy được, nước mắt không ngừng rơi xuống, lơ lửng trong không khí thành giọt nước.

Nhưng Bạch Liễu lại nở nụ cười, hắn áp trán vào trán Tạ Tháp, lau đi nước mắt trên mặt y, ôn nhu nói: "Thì ra anh cũng biết sợ, Tạ Tháp."

"Vậy sao lúc trước anh lại không biết rằng em cũng sợ khi anh rời xa em?"

Tạ Tháp ngẩng đầu lên, nước mắt từ cằm chảy xuống, thanh âm run run: "Tôi sẽ ở bên cạnh em."

"Tôi sẽ giữ cửa với em."

"Anh không thể đi cùng em." Bạch Liễu hơi nhếch khóe môi, "Em không muốn anh đi cùng em."

"Em muốn anh chờ em."

"Em muốn hành hạ anh, em muốn anh biết em chờ đợi anh đau đớn như thế nào, em muốn anh biết em ở nơi nào đó trong vũ trụ sâu thẳm nhưng anh lại không thể đến gặp em, em muốn anh sống hạnh phúc nhưng nghĩ đến em lại không vui vẻ nữa."

"—— Em muốn giống như một Tà Thần, nhận lấy thống khổ từ anh."

"Từ khi trở thành Tà Thần, em chưa bao giờ thu thập thống khổ từ bất cứ ai, anh phải hiến tế thống khổ cho em, anh là tín đồ duy nhất của em."

"Thần sẽ thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của tín đồ duy nhất."

Bạch Liễu khẽ rũ mi nhắm mắt lại, ôm lấy Tạ Tháp đang khóc nức nở ôm hôn hắn, không muốn hắn rời đi:

"Vì vậy anh hãy thành tâm cầu nguyện."

Bạch Liễu ngã vào bên trong cánh cửa, mí mắt dần dần rũ xuống, linh hồn dán sát vào khe cửa:

"...Rồi chúng ta sẽ được gặp lại nhau."

Cánh cửa đóng kín lại, một vầng hào quang màu xanh bạc bùng lên dữ dội từ đầu kia của cánh cửa.

【 hệ thống nhắc nhở: Tà Thần thay đổi, hai mặt cửa thế giới sắp thiết lập lại... Thiết lập lại thất bại... Thiết lập lại lần nữa... Phát hiện cửa đã đóng, thiết lập lại không thành công...】

【cảnh báo! cảnh báo! Cánh cửa đã bị phong tỏa, hệ thống không thể hấp thụ năng lượng từ đầu kia của cánh cửa, năng lượng không đủ, sắp đóng...】

【Hệ thống trò chơi ngừng hoạt động. 】

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay