Chợ Đông đường Trường Hưng nằm đối diện KTV Kim Thạch, khoảng cách nhìn thẳng không quá mét.
Thoạt nhìn có vẻ không xa lắm, nhưng thật ra lại nằm trên mảnh đất khác nhau.
Vị trí của KTV Kim Thạch nằm ngay ngã ba giao nhau của phía Đông và phía Tây thành phố, tuy không hề hẻo lánh, nhưng vẫn cách trung tâm thành phố Ngũ Thường một khoảng nhất định.
Nơi sầm uất nhất chợ Đông luôn là chợ nông sản giá rẻ, một người nhiều tiền như Triệu Nam Tuấn, giám đốc đại diện của tập đoàn Hồng Nghê, vì cớ gì lại bỏ gần tìm xa, đến vùng này tìm thú vui?
Trên xe, Biên Hành Phong vẫn luôn nhắm mắt.
Trông như đang ngủ, nhưng thực tế trong đầu anh vẫn không ngừng phân tích vụ án.
Anh chưa có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn không thể phân tích vụ án như Trình Độ, nhưng gặp chuyện gì anh cũng luôn giữ được bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng và hợp lý, dù sao cái danh "chàng trai điềm tĩnh" cũng chẳng phải để không.
"Con đường sử dụng ma túy của Lý Băng rất có thể đến từ KTV Kim Thạch hoặc quán bar gần đó, đã phái người âm thầm đi kiểm tra chưa?" Biên Hành Phong hơi mở môi, giọng nói dày đặc và u ám như sương sớm mùa thu, Trình Độ ngồi bên tay phải anh lắng nghe, tâm lặng như nước.
Nói đúng ra, gần nửa tiếng lái xe này là lần hai người dựa gần nhau nhất và lâu nhất.
Đùi sát đùi, hơi thở chồng lên nhau, không có cảm giác tim đập mãnh liệt, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, một thoáng chạm qua mà thôi.
Mọi lo lắng, căng thẳng, bối rối...!đều tan biến.
Cậu ta nhất định sẽ tỏa sáng, Trình Độ nghĩ.
Sự đụng chạm của thể xác hay sự gặp gỡ của tâm hồn, cái nào có thể hiểu một người hơn?
Trình Độ bất giác suy nghĩ.
"Tôi đã đi kiểm tra rồi."
Đường Tuy ngồi ở trên ghế phụ, theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt đào hoa của Trình Độ đang liếc mắt đưa tình với Biên Hành Phong.
"Hai vụ án này liệu có liên quan gì tới nhau không? Đội trưởng Biên có ý kiến gì sao?" Đường Tuy ho khan một tiếng, cảnh cáo người nào đó.
"Hiện tại chưa tìm được mối liên hệ nào." Biên Hành Phong vẫn nhắm hai mắt, tự nhiên không nhìn thấy cuộc tranh đấu gay gắt giữa Trình Độ và Đường Tuy, liền đề nghị: "Đợi lát nữa hỏi cô ta chuyện của Lý Băng trước, Lý Băng dùng ma túy, cô ta là bạn cùng phòng thì không thể nào không biết gì được, khéo khi còn là đồng phạm.
Nếu đúng như vậy, mang về điều tra cùng với vụ án của Chung Hiểu Kỳ, còn nếu không phải...!thì tùy cơ ứng biến đi."
Đường Tuy ừ một tiếng, hiển nhiên là đồng ý rồi nói thêm: "Đợi lát nữa tôi phụ trách lục soát vật phẩm cá nhân của Lý Băng, cố vấn Trần thân thể yếu ớt, ngồi trong xe là được.
Bên ngoài lạnh lẽo, cậu đừng để đông cứng cả người!"
Câu cuối cùng, Đường Tuy kỳ quái nói.
"Cảm ơn đội trường Đường quan tâm, tôi không sợ lạnh."
Trình Độ nheo mắt cười, giọng điệu không mềm không cứng đáp lại, cùng Biên Hành Phong xuống xe.
Sau khi Đường Tuy đỗ xe, ba người họ tới lối vào của chợ Đông dưới lớp tuyết dày như lông ngỗng.
"Rẽ trái mét, số tòa nhà , ngay chỗ này."
Đường Tuy gõ nửa ngày trời, rốt cuộc cửa mới mở.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ ren trắng, tóc tai bù xù ra mở cửa, cô ta ngáp một cái, dường như còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy Đường Tuy.
"Ô? Đây là lần đầu tôi đón tiếp một vị khách trẻ tuổi, đẹp trai như này đấy."
Chu Mỹ Hàm tựa vào cửa, dáng vẻ quyến rũ, khi móng tay màu đỏ chuẩn bị cọ vào mặt Đường Tuy, đột nhiên bị anh ta bắt lấy, hung hãn hất ra.
Thân hình Đường Tuy cao lớn, như một ngọn núi chắn hết cửa, làm cho Chu Mỹ Hàm tưởng anh ta là khách làng chơi vừa rồi gọi điện thoại tới.
"Cô tiếp khách?"
Đường Tuy nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi.
"Nếu không thì sao? Cậu đến nhà tôi rồi, còn nói đùa nữa."
Đối đãi với mấy anh chàng đẹp trai, Chu Mỹ Hàm hiếm khi có thái độ tốt.
Đường Tuy hơi dịch người, Biên Hành Phong trưng ra bộ mặt gỗ, ánh mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mỹ Hàm.
"Cậu, hai cậu cùng nhau à?"
Chu Mỹ Hàm đảo quanh đầu lưỡi, cảm thấy như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta được tiếp hai anh chàng đẹp trai cùng một lúc!
Thấy không ai đáp lời, cô ta nôn nóng hỏi lại: "Hai cậu xác định muốn cùng nhau chơi?"
Biên Hành Phong liếc nhìn Đường Tuy, có lẽ anh biết Chu Mỹ Hàm đã hiểu lầm, vì thế tự động tránh ra, Trình Độ nhanh chóng tiến lên, híp mắt duỗi tay chào hỏi Chu Mỹ Hàm.
"Sao lại có cả nữ nữa vậy! Các người rốt cuộc là ai?!"
Chu Mỹ Hàm sợ tới mức lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người họ.
Đường Tuy cười nhạo một tiếng, lấy giấy chứng nhận từ trong túi, "Cảnh sát, thẩm vấn theo thủ tục thôi, hy vọng cô phối hợp một chút.
Còn nữa..."
"Kể cả hai chúng tôi có chơi thì cũng không có phần của cô đâu, mơ đẹp quá cô gái."
Biên Hành Phong: "..."
"Mời vào."
Vẻ mặt Chu Mỹ Hàm rất lo lắng, cô ta ngồi xuống sô pha uống chút nước, bắt chéo chân không nói một lời.
"Lý Băng là bạn cùng phòng của cô phải không? Quan hệ của hai người rất thân thiết à?" Đường Tuy vừa hỏi vừa quan sát khắp nơi, tầm mắt nhanh chóng xác định phòng Lý Băng.
"Không thân lắm, tôi không ra ngoài nhiều, thỉnh thoảng làm một số livestream nhỏ để kiếm tiền.
Cô ấy thường xuyên ra ngoài vào buổi tối và về nhà vào buổi sáng, chắc hôm nay cũng tương đối bận rộn..."
Chu Mỹ Hàm có chút khó mở miệng, vội vàng hỏi, "Các cậu tìm cô ấy hay tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Lý Băng chết rồi, chúng tôi gặp cô để tìm hiểu tình hình thôi, cô không cần căng thẳng như vậy." Biên Hành Phong tiếp lời cô, nhìn Đường Tuy một cái, Đường Tuy đeo bao tay màu trắng bước vào căn phòng bên trái Chu Mỹ Hàm.
Đây là một căn nhà bình thường gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng Chu Mỹ Hàm mở cửa đối diện với cửa chính, phòng còn lại không cần nghĩ cũng biết là của Lý Băng.
"Cái gì?! Cô ấy đã chết rồi ư? Chết như thế nào!"
Vẻ mặt Chu Mỹ Hàm hoảng hốt lo sợ, vô thức đưa ngón tay lên mép môi, cắn móng tay cái.
Trình Độ đã cố ý làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân từ khi bước vào cửa, nheo mắt ngồi đó quan sát Chu Mỹ Hàm.
Mỗi một động tác, mỗi một biểu hiện, mỗi một chi tiết.
"Sử dụng ma túy quá liều, cô có biết cô ta dùng ma túy không?"
Biên Hành Phong vừa hỏi vừa lấy bút ghi âm của cảnh sát ra, nhắc nhở: "Cô Chu, cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi."
Cơ thể Chu Mỹ Hàm rõ ràng cứng đờ một chút, run rẩy buông tay rồi bất giác nắm chặt lại, khó khăn gật đầu đồng ý.
"Tôi...!có biết một chút, nhưng bình thường chúng tôi ai bận việc nấy, hiếm khi ở cùng nhau.
Thật đó, các cậu phải tin tôi, tôi không chạm vào thứ đồ kia, tôi không dám!"
Chu Mỹ Hàm sắp rơi nước mắt, người phụ nữ này không cao lại hơi gầy, vẻ mặt đáng thương, vô tội.
Cô ta đang cố gắng dùng hình tượng của một kẻ yếu để ngăn chặn nguy cơ trước mắt, đáng tiếc dưới ánh mắt tinh tường của Trình Độ, mọi biểu hiện giả dối đều hóa thành vô hình.
"Cô Chu, chắc một lát nữa cô có khách nhỉ."
Trình Độ nở nụ cười hỏi thăm, không chờ cô ta trả lời tiếp tục nói, "Chi bằng trước tiên đi đổi bộ quần áo khác đi, cái áo ngủ này của cô mua số hơi nhỏ rồi......"
Hắn nói, đưa mắt nhìn xuống cổ tay trái của Chu Mỹ Hàm, khi nhìn đến mấy chấm nhỏ màu đỏ, nụ cười dần trở nên rõ ràng.
Biên Hành Phong nhìn theo tầm mắt của hắn, đồng tử hơi co lại, là lỗ kim tiêm.
Tay Chu Mỹ Hàm càng run hơn, không ngừng kéo quần áo xuống, hành động không khác giấu đầu lòi đuôi.
"Cô cũng hút!"
Đường Tuy chợt xuất hiện ở phía sau Chu Mỹ Hàm, nắm lấy cánh tay cô ta, giọng điệu của anh đột nhiên tăng lên.
"Buông tôi ra!"
Chu Mỹ Hàm dùng sức giãy giụa để thoát khỏi Đường Tuy, còn đang định biện minh, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
"Cô đi mở cửa đi."
Bước chân của Chu Mỹ Hàm đầy do dự, chậm chạp không chịu đi, trong ánh mắt còn chứa cái nhìn khẩn cầu.
Kẻ ác còn biết phân biệt đúng sai, gái bán hoa cũng có lòng tự trọng chứ.
Trình Độ đứng dậy rất tự nhiên, uyển chuyển bước tới thay cô ta mở cửa.
"Con đàn bà thối tha lề mề, sao mãi mới mở cửa cho bố mày?!"
Vị khách làng chơi đến đây là một người đàn ông trung niên cao lớn thô kệch vẫn còn say xỉn, vừa vào cửa đã chửi mắng Trình Độ, rõ ràng là nhận nhầm người.
Trình Độ ra vẻ yếu ớt trốn ra phía sau Biên Hành Phong, sụt sịt một tiếng.
"Chúng mày là ai? Có hiểu thế nào là thứ tự trước sau không!"
Biên Hành Phong lấy giấy chứng nhận sáng loáng ra, bình tĩnh nói: "Ông đi ngay bây giờ còn kịp."
"Ôi trời! Hóa ra là cảnh sát à, tôi lại bận chút việc rồi, đi trước đây."
Người đàn ông loạng choạng bước ra khỏi cửa, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Chu Mỹ Hàm, ánh nhìn lạnh lùng đáng sợ, như thể là lời cảnh cáo.
Chu Mỹ Hàm cúi đầu, ánh mắt né tránh khắp nơi.
Đường Tuy thấy cảm xúc cô ta không ổn định, đưa tay vỗ vai cô ta, Chu Mỹ Hàm sợ hãi như con thỏ bị giật mình.
"Cô Chu, cùng chúng tôi về cục một chuyến đi."
......
"Sếp, luật sư của Triệu Nam Tuấn tới rồi, đang tranh thủ nộp tiền bảo lãnh cho anh ta."
Biên Hành Phong vừa vào cửa, Chu Châu và Tô Thất Xảo lập tức nghênh đón.
"Để anh ta trong trại giam mười ngày nửa tháng trước đã, vụ án của Chung Hiểu Kỳ chỉ sợ không liên quan đến người này, tìm một cơ hội để Trương Đại Xuân thẩm vấn anh ta lần nữa."
"Ngoài ra, cậu cùng Thất Xảo lập tức đến Trường Trung học số Ngũ Thường một chuyến, tập trung kiểm tra từ năm đến năm , xem trong ba năm này trường học có phát sinh sự kiện hay vụ bê bối lớn nào chấn động toàn trường không, đặc biệt là những vụ có liên quan đến Triệu Nam Tuấn."
"Vâng, sếp." Chu Châu đưa cho Biên Hành Phong một ly cà phê hòa tan, hỏi: "Chu Mỹ Hàm đâu? Đội trưởng Đường mang cô ta về thẩm vấn à?"
Biên Hành Phong nhấp một ngụm cà phê, ừ một tiếng: "Đường Tuy đưa cô ta đi xét nghiệm, % cô gái này cũng hút rồi.
Lát nữa tôi ra ngoài một chuyến, trở về sẽ thẩm vấn cô ta."
"Đúng rồi, bảo Thất Xảo đem tất cả thông tin của bạn cùng lớp với Chung Hiểu Kỳ chỉnh lý thành tài liệu sau đó gửi vào điện thoại cho tôi."
Biên Hành Phong dựa vào ghế, mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Mấy ngày nay anh gần như không được nghỉ ngơi, đọc tài liệu không lâu đã nhắm mắt, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
"Cố vấn Trần."
"Cố vấn Trần..."
Trình Độ đi thẳng tới, không ít người nhiệt tình chào hỏi hắn, trong đội cảnh sát có một nữ cố vấn, không những thế còn là mỹ nhân có dáng người cao ráo, chân dài, quả là chuyện hiếm thấy.
Trình Độ mỉm cười gật đầu đáp lại, tay chân nhẹ nhàng khoác thêm áo cho Biên Hành Phong, cầm lấy điện thoại màn hình còn sáng của anh lướt xuống dưới xem.
"Tằng Phàm, nam.
tuổi, năm - học tại Trường Trung học số Ngũ Thường, bởi vì đánh nhau quá nhiều suýt nữa bị đuổi học...!Hiện tại là ông chủ của một cửa hàng bán quần áo, địa chỉ B, thành phố thương mại ngầm ở đường Cổ Ninh."
"Cậu đang nhìn cái gì?"
Trình Độ hơi quay đầu, đối diện với ánh mắt sắc bén của Biên Hành Phong, hắn không nhanh không chậm buông di động, nói: "Đội trưởng Biên, cậu còn nhớ rõ người đàn ông bị tôi cướp chỗ tại bữa tiệc sinh nhật của Triệu Nam Tuấn không?"
Biên Hành Phong giật lại di động, lúng túng ném cái áo Trình Độ đắp lên người anh sang một bên, khàn giọng nói: "Vẫn nhớ, cậu muốn nói cái gì?"
"Trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, tôi luôn cảm thấy tâm trạng của người đàn ông này không ổn.
Anh ta là người nóng tính, nhưng có lẽ không phải do tôi cướp chỗ ngồi của anh ta.
Chúng ta đưa ra một giả thuyết, anh ta từng có quan hệ với Triệu Nam Tuấn, biết đâu còn liên quan tới ba nữ sinh còn lại trong lớp."
Trình Độ nheo mắt phân tích theo thói quen, nói: "Nếu lớp bọn họ là lớp học khoa học tự nhiên mũi nhọn, tại sao có những nữ sinh chuyển trường hoặc bỏ học vô cớ? Còn nữa, sở thích tình dục đặc biệt của Triệu Nam Tuấn có dính líu đến mấy cô gái cùng lớp với anh ta hay không?"
"Đội trưởng Biên." Trình Độ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Biên Hành Phong, trịnh trọng nói: "Vụ án này rất có khả năng liên quan đến bạo lực học đường và cưỡng gian tập thể!"
Hàng lông mày rậm rạp đẹp mắt của Biên Hành Phong nháy mắt nhăn thành chữ Xuyên (川), vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Mặc kệ đằng sau vụ án này rốt cuộc là ẩn chứa điều quỷ quái gì, tôi sẽ dùng mọi khả năng, tra xét đến cùng!"
......
Thành phố thương mại ngầm ở đường Cổ Ninh hay trung tâm thương mại ngầm, là nơi có quy mô khổng lồ, bách hóa hay sản phẩm, giảm giá từ các nhãn hiệu cùng nhiều quán ăn vặt đặc sắc có đủ mọi thứ.
Bất kể ban ngày hay ban đêm, người đến người đi liên tục không dứt..
Trình Độ cắn ống hút nước trái cây, ngừng lại trước cửa một tiệm nail, nghỉ chân nhìn ngó hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Chẳng trách luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Con gái đều thích sơn móng tay, vậy hắn có cần đi vào làm bộ móng không nhỉ?
"B ở ngay phía trước, xin đừng lãng phí thời gian của tôi, cố vấn Trần."
Biên Hành Phong cắn chặt ba chữ "cố vấn Trần", Trình Độ hất bộ tóc giả màu đen thẳng dài, hừ lạnh một tiếng, cố ý bóp giọng nói: "Đội trưởng Biên, người ta đi làm bộ móng đẹp cậu có thích không?"
"Làm móng? Đổi đầu cậu luôn đi."
Không cần nhìn gương mặt này, tâm trạng anh còn có thể tốt lên một chút.
Cả ngày cùng một tên sát nhân bị bệnh tâm thần điều tra vụ án, có đôi lúc Biên Hành Phong thật sự cảm thấy đầu óc mình hỏng mất rồi.
Trình Độ bị mắng xong cũng ngoan ngoãn hơn, theo Biên Hành Phong tới một cửa hàng quần áo tên là "Công Tử Nhã Vận".
Hai người đẩy cửa bước vào, nhìn ngó xung quanh, cửa hàng này hầu như bày bán các loại quần áo thời trang của nam giới đang được ưa chuộng hiện nay, hầu hết là áo sơ mi trắng, đầy đủ mọi kiểu dáng, giống như được chọn lựa tỉ mỉ rồi mới treo lên.
"Là cậu sao? Cảnh sát ngày hôm đó?"
Tằng Phàm đang ngồi trước quầy hàng vừa chơi game vừa ăn mì gói, thấy người bước vào là Biên Hành Phong, giọng điệu hơi kinh ngạc nhưng không nằm ngoài dự đoán.
Hắn không nhận ra Trình Độ đang giả nữ, chỉ nói với Biên Hành Phong: "Cảnh sát tìm tôi có chuyện gì? Nói thẳng đi."
"Việc liên quan đến Chung Hiểu Kỳ, anh có biết gì không?"
Biên Hành Phong mang bên mình bút ghi âm của cảnh sát, nhẹ nhàng vỗ bộp lên bàn, nhắc nhở: "Anh nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
Tằng Phàm cười nhạo một tiếng, ngón tay nắm chặt vào nhau, trong phút chốc ánh mắt của hắn tràn ngập sự căm uất khó hiểu, từ kẽ răng như trào ra lửa giận, giễu cợt nói: "Tôi thì biết cái gì?! Tôi biết cô ta vong ân phụ nghĩa, gieo gió gặt bão, chết cũng không hết tội!"
"Đủ chưa? Sĩ quan cảnh sát!"
"Tằng Phàm!" Biên Hành Phong đập tay lên bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn: "Nói rõ ràng cho tôi, nếu không bằng những biểu hiện thù ghét mãnh liệt và cảm xúc kích động của anh vừa rồi với người đã khuất, anh cũng là một trong những đối tượng tình nghi của vụ án này!"
"Thật nực cười, cảnh sát mấy người bây giờ xử án bằng trực giác à? Anh có chứng cứ không?" Tằng Phàm dựa vào ghế bập bênh, cảm xúc dần dần thả lỏng, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Người không phải anh giết." Trình Độ ở một bên quan sát hắn ta hồi lâu, dùng giày cao gót thong thả đi dạo tại chỗ, nói trúng tim đen: "Tuy rằng có thể anh cảm thấy cô ta đáng chết, nhưng anh sẽ không giết cô ta.
Có câu tục ngữ nói rất đúng, chó cắn là chó không sủa."
"Tôi đoán vụ giết người này có liên quan đến chuyện gì đó đã xảy ra ở trường trung học của anh, người khởi xướng là ai? Triệu Nam Tuấn hay là......!anh cũng tham dự?"
Sắc mặt Tằng Phàm dần bối rối, gã không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận, chỉ cười khẩy nói: "Mấy người không phải cảnh sát sao? Muốn biết chân tướng thì đi mà tra! Tôi không giết người, cái gì tôi cũng không biết."
Biên Hành Phong đang định nói gì đó, liền bị Trình Độ duỗi tay ngăn lại, "Đội trưởng Biên, chúng ta đi thôi."
Biên Hành Phong quay đầu nhìn Trình Độ, hắn vẫn cười tươi như ánh mặt trời rực rỡ, khiến người ta đột nhiên cảm thấy hắn với mấy từ kẻ giết người và bệnh tâm thần chẳng dính dáng gì đến nhau.
Trình Độ, rốt cuộc cậu là người như thế nào?
"Vì sao vừa rồi lại cản tôi?"
Trên đường về cục, Biên Hành Phong không nén được tò mò hỏi, "Cậu tìm thấy manh mối à?"
"Không, vụ án này phức tạp như thế, manh mối cũng không dễ tìm." Trình Độ dựa vào ghế phụ, giọng nói uể oải pha chút từ tính, làm người nghe cực kỳ thoải mái.
"Anh ta không muốn nói thật, nhất định có nguyên nhân khác.
Đội trưởng Biên, cậu đã bao giờ chơi matryoshka (búp bê Nga) hay trò chơi mở hộp chưa? Chúng ta cần bóc từng lớp một, mới có thể đào đến nơi sâu nhất trong bóng tối, tìm được đáp án mình muốn."
Lời nói của Trình Độ có ý nghĩa sâu xa, Biên Hành Phong nghe được thì nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Vậy đội trưởng Trình, cậu muốn đáp án như thế nào?"
Trình Độ mỉm cười, im lặng hồi lâu.
Ngay lúc Biên Hành Phong tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Hắn nói: "Đôi trưởng Biên, cậu tin vào nhân tính không?".