Trans: Nanbaru
※※※※※※※※※※※※
Souji Sengoku thức dậy.
Hôm nay là ngày khai giảng.
“Ahh……. không muốn đi chút nào..”
Mặc dù đã là học sinh cao trung nhưng tâm hồn của tôi vẫn mắc kẹt lại ở buổi tốt nghiệp sơ trung.
“Tớ xin lỗi, Souji-kun.”
Souji Sengoku đã thiếu quyết đoán.
Cậu ta thậm chí còn không thể chọn món trong khi đi ăn với bạn bè. Bất kể có làm chuyện gì thì cậu ta luôn tốn thời gian vô ích và rồi chẳng giải quyết được gì, cuối cùng lại nhờ người khác quyết định hộ.
Nó như là tên của một thương hiệu vậy, nhắc đến Souji Sengoku là nhắc đến sự thiếu quyết đoán.
Mặc dù vậy Souji vẫn có hai người bạn thân thời thơ ấu.
Harumi và Shinya, cả ba luôn đi chơi cùng nhau khi bé.
Mẫu giáo, tiểu học rồi đến sơ trung.
Công viên giải trí, dã ngoại hay những buổi học trên trường cả ba luôn đi cùng nhau.
Souji thì rất thích Harumi, tình cảm này đã nảy nở từ rất lâu rồi đến nỗi cậu không nhớ nổi nó bắt đầu khi nào.
Cậu ấy yêu giọng nói dịu dàng, mái tóc đuôi ngựa dễ thương và thoang thoảng mùi hương dầu gội khi cô ấy ở gần.
Mọi thứ liên quan đến cô ấy, cậu đều yêu nó.
Vào năm 3 sơ trung, sau giờ học, Souji và Shinya thường chơi với nhau ở sau trường và nói chuyện về những điều ngớ ngẩn như thường lệ.
“Souji, cậu có thích ai trong lớp không?”
“Ehh, tớ thực sự cũng không rõ nữa.”
Đó là một lời nói dối.
Nụ cười của Harumi chợt hiện lên trong đầu tôi.
“Vậy Tamura-san thì sao? Tớ thấy cậu ấy cũng dễ thương mà.”
“Hmm…. Chẳng phải giờ quá sớm để nghĩ đến chuyện yêu đương sao.”
Lại là một lời nói dối.
Sẽ thật hạnh phúc biết bao nếu được hẹn hò cùng Harumi.
Hẹn hò ở trung tâm mua sắm, đi bộ cùng nhau trong khi ăn kem, mua cho cô ấy những bộ quần áo thật đẹp.
Đúng vậy, trên thế giới này đầy ắp các cặp đôi. Đó là lý do cậu nghĩ mình có thể như thế với Harumi là điều hiển nhiên.
Souji cứ ôm một tương lai không có thật và cứ luôn nghĩ về nó.
Phía sau ngôi trường, ánh nắng dịu dàng len lỏi khắp nơi.
“..... Cậu biết không, thực ra tớ thích Harumi.”
Khoảnh khắc đó lần đầu tiên cậu cảm nhận được thời gian như ngừng lại.
“...Ehh?”
“Tớ đã thích cậu ấy được một khoảng thời gian rồi. Trong lớp đúng là có rất nhiều bạn gái dễ thương phải không? Nhưng nếu muốn nói về việc hẹn hò thì tớ muốn người ấy là Harumi.”
Cậu ấy đang nói gì vậy?
Tớ mới là người đáng lẽ ra sẽ hẹn hò với Harumi mà.
“Tớ nghĩ tớ phải nói ra cho cậu điều này, Souji. Ah… tớ đang nói cái gì thế này …. haha….. Xin lỗi vì đã đột ngột hỏi cậu như vậy.”
“U-Umm, tớ có chút không ngờ đấy.”
Đáng lẽ cậu ta phải nói điều gì đó, điều gì đó thông minh, bất cứ điều gì.
Nhưng những gì xuất phát từ miệng cậu ta chỉ là những tiếng thì thầm khó hiểu.
“Vậy thì Souji, chúng ta đi thôi nhỉ. Tiết học trong lớp của Harumi cũng sắp kết thúc rồi đấy.”
Cậu ta nói vậy rồi rời đi ngay, Shinya trông có vẻ hơi lạ, một dáng vẻ người lớn mà Souji không quen.
Kể từ ngày đó, cách nhìn của tôi về Harumi và Shinya bắt đầu thay đổi. Không, tôi buộc phải thay đổi cách nhìn.
Mặc dù ba người bọn tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường nhưng tôi cảm thấy như mình đang bị đá ra vậy.
Cậu đang cố gắng bắt nhịp hai người họ trong vô vọng và rồi Souji lại rơi vào lúng túng. Nụ cười của Harumi và Shinya trông rất gượng ép và điều đó khiến cậu cảm thấy đau khổ.
Trong lúc nói chuyện, họ càng ngày càng nói những chuyện mà tôi không biết.
Shinya và Harumi thường nói chuyện với nhau mà không có tôi trong lớp sau giờ học. Về thời gian lúc họ cùng đến hiệu sách để mua sách tham khảo, về những lúc đi ăn những chiếc bánh quế hot trend trên mạng và cuối tuần.
Tôi bắt đầu không còn trong những cuộc thảo luận của họ nữa.
Và rồi ngày ấy đã đến, ngay cái ngày tốt nghiệp sơ trung. Tôi đã gọi Harumi vào lớp.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối mình được ở một mình với Harumi? Trong lớp học mà tôi thường học hằng ngày giờ đây nó được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
“Cũng lâu rồi nhỉ Souji-kun. Được nói chuyện một mình với cậu.”
“U-Umm, Shinya lúc nào cũng ở bên.”
“Ahaha. Chúng ta cùng đều vào cùng một trường cao trung nên không có chuyện chúng ta sẽ rời xa nhau đâu. Nhưng tại sao cậu lại hành động như thể chúng ta sẽ không còn gặp lại vậy.”
Vì một lý do nào đó khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Harumi, Souji có chút tức giận. Như thể hình bóng của Shinya lúc nào cũng quanh quẩn quanh Harumi vậy. Thật là khó chịu ngay cả khi đó là Souji.
“Vậy cậu gọi tớ qua đây có việc gì vậy.”
Harumi chủ động mở lời.
Souji hít một hơi thật sâu và cố gắng thốt thành lời.
“....C-Chuyện với Shinya là sao vậy?”
Không, đó không phải là lời mình muốn hỏi.
……Nhưng
“Chúng tớ đang hẹn hò với nhau.”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe những lời đó, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
“..... T-Từ bao giờ vậy?”
“Hmm, chắc là khoảng 3 tháng trước.”
Không, Đó không phải là những gì tôi muốn biết lúc này.
“.... C-Cậu nghĩ tớ có xứng không?”
Harumi thẫn thờ một lúc.
“Thực ra thì thời gian trước tớ nghĩ cậu cũng ổn đó Souji-kun.”
“...E-Ehh?”
Vậy thì tại sao……
“..... Vậy tại sao cậu lại không nói cho tớ biết ngay từ đầu.”
“Tớ đã mong đợi cậu là người nói chuyện đó trước, Souji-kun.”
Nghe thấy điều đó khiến Souji rùng mình. Liệu Harumi có chấp nhận hẹn hò với cậu nếu bây giờ cậu thổ lộ?
Nếu trường hợp đó xảy ra thì….
“T-Tớ thích cậu, Harumi.”
“Giờ đã là quá muộn rồi, ngay cả khi cậu nói điều đó bây giờ.”
Một giọt nước mắt rơi xuống đất. Điều gì đã làm cậu ấy tổn thương vậy?
Tại vì Souji đã không làm trước, tại vì Souji không nói được nhưng lời mà Harumi muốn nghe.
Chỉ vì việc thiếu quyết đoán nên đã làm cho trái tim người khác bị tổn thương?
“Shinya-kun đã nói rằng cậu ấy thích tớ. Tớ và Shinya-kun đã nhìn vào nhau và rồi tớ nhận ra, tớ cũng đã thích Shinya-kun rồi. Đó là lý do tại sao …….”
Tớ xin lỗi Souji-kun.
Tôi đã là sai điều gì mà phải chịu điều này? Không, không phải như vậy.
Tôi đã thiếu quyết đoán và đã khiến cho cơ hội đáng lẽ ra là của mình vụt mất. Nếu mà lúc ấy mình thổ lộ luôn thì giờ tôi với Harumi đã hẹn hò với nhau rồi.
Tôi đã sợ, sợ khi thú nhận tình cảm của mình và bị từ chối. Tôi đã không có đủ can đảm để chấp nhận được điều đó.
Ngay thời khắc quyết định tôi thậm chí còn không thể quyết định được cho dù điều đó có quan trọng đến nhường nào. Và cũng chính điều đó đã làm tổn thương Harumi.
Souji không ngừng khóc trong sự suy sụp.
Harumi lặng lẽ rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.
Souji không thể di chuyển được nữa, một mình trong phòng học và mặt trời đang lặn dần.
※※※※※※※
Sengoku Souji thức dậy.
Hôm nay là ngày khai giảng.
“Ahh……. không muốn đi chút nào..”
Sau ngày lễ tốt nghiệp đó, tôi chẳng có tâm trạng làm gì cả và cứ thế ngày tháng cứ trôi qua một cách vô nghĩa.
Hôm nay chắc chắn hoa anh đào sẽ nở rộ.
Mọi người đều tràn đầy hy vọng.
Ngoại trừ tôi, tôi đã mất tất cả.
Souji khoác lên mình chiếc áo blazer mới và đi giày vào.
Cho đến bây giờ thì ba chúng tôi vẫn ở bên nhau.
Nhưng từ giờ trở đi sẽ là 2 người và 1 người. Harumi
và Shinya sẽ đi cùng nhau còn tôi sẽ chỉ có một mình.
Mới hôm nọ, họ đã đồng ý về việc này và Souji cũng vậy. Anh không muốn mình xen vào chuyện tình cảm của họ.
Souji đi một mình dọc theo hàng cây hoa anh đào.
“Osuuu, Sengoku-kun. Chúng ta học cùng lớp nè, Yoro.”
Ở trên bảng thông báo của trường có dán danh sách các học sinh trong lớp học. Và đó là Riko Tamura, người đã học cùng lớp với tôi hồi sơ trung.
Riko Tamura cao 170cm, khá cao so với các bạn nữ khác thậm chí là cao gần bằng Tôi. Cô ấy cũng là cô gái khá dễ thương với mái tóc ngắn có nhuộm chút màu nâu.
Nụ cười của Tamura quá đỗi tươi sáng khác hẳn hoàn toàn với tôi trong trạng thái u ám hiện tại, điều này khiến tôi cảm thấy tự ti đôi chút. Nhưng tôi vẫn phải trả lời cô ấy, tôi buộc phải làm vậy.
Nếu ngay cả việc đó mà tôi còn không làm được thì tôi có thể làm được gì chứ.
“Yo~~”
Tôi ra dấu hòa bình [note59314] với Tamura và cố gắng che dấu cảm xúc thật của mình.
“Sengoku-kun trông cậu có vẻ khác thường ngày nhỉ. Trông cứ như cậu sắp chết đuối tới nơi ấy. Đó không phải là cảm xúc thường thấy nhất là khi hôm nay là ngày khai giảng trước khi vào cao trung chứ.”
Tamura cười.
“Cậu lại chơi bóng chuyền à?”
“Đúng rồi, tớ thích chơi bóng chuyền lắm. À mà cậu không tham gia câu lạc bộ nào sao?”
Là một thành viên cứng cựa của “câu lạc bộ về nhà” hồi sơ trung, Tôi không có mong ước gia nhập vào bất kỳ câu lạc bộ nào cả.
“Hmm, tớ cũng không có ước muốn làm gì cả thế nên chắc là câu lạc bộ về nhà chăng.”
“Vậy tại sao cậu không vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ, phòng tập luyện của họ ngay sát bên câu lạc bộ bóng chuyền nữ. Nè cậu biết không nếu cậu làm được cú backflip thì sẽ nổi tiếng với bọn con gái lắm đấy!”
Nổi tiếng.
Đối với Souji mà nói sau khi trái tim cậu tan vỡ thì đó quả là một lời khuyên hấp dẫn. Trong đầu cậu đang tưởng tượng ra viễn cảnh mình làm một quả flip ngầu đét và thu hút được ánh nhìn của các bạn nữ. Ngay cả trong tưởng tượng, cậu vẫn chỉ mong chờ mọi người chú ý đến mình và điều đó khiến cậu cảm thấy ghê tởm bản thân. Nhưng mà học lộn nhào cũng không hẳn là không tốt.
Souji quyết định tham gia câu lạc bộ thể dục dụng cụ.
Có lẽ cuối cùng tôi đã bị lay động bởi gợi ý của Tamura. Khi tập thử, tôi lại cảm thấy thú vị đến bất ngờ và đặc biệt hứng thú với các bài tập trên thảm.
Trong lớp học tôi không thể không chú ý đến Harumi và Shinya được. Để tránh đi ánh nhìn vào họ thì tôi chìm đắm trong luyện tập sau khi học xong.
Học kỳ đầu kết thúc, nghỉ hè kết thúc, mùa thu kết thúc và mùa đông đang đến gần.
Nửa bên phải của nhà thi đấu được câu lạc bộ thể dục dụng cụ sử dụng, nửa bên trái dành cho đội bóng chuyền nữ. Tôi có thể cảm nhận được tiếng hò reo của bên đội bóng chuyền nữ bên cạnh.
Khi Souji thực hiện hàng loạt các cú lộn nhào thì cậu nghe thấy một giọng nói ngay cạnh cậu
“Osuuu, cú lộn nhào vừa nãy tuyệt lắm, Sengoku-kun.”
Đó là Tamura trong bộ sơ mi cùng khăn quấn cổ.
Tôi giơ 2 ký hiệu hòa bình để đáp lại.
Tôi với Tamura dần nói chuyện với nhau nhiều hơn vì cả hai học cùng lớp và cùng nhau tập luyện sau giờ học nữa.
“Tamura-san, cậu đã là thành viên chính thức ngay cả khi đang là năm nhất thì điều ấy ấn tượng hơn nhiều.”
Tamura cũng đáp lại bằng hai ký hiệu hòa bình cùng với một cái nháy mắt. Cứ như vậy tôi quay trở lại sân tập.
Nói thật thì Souji đã yêu Riko Tamura mất rồi.
Sau khi sinh hoạt câu lạc bộ xong họ đi về cùng nhau. Souji lần này không che dấu cảm xúc của mình nữa, mặc dù vẫn còn vương vấn về chuyện của Harumi và Shinya.
“Đó là biểu hiện bình thường giữa con trai và con gái sao.”
Liệu Tamura có đang trong một mối quan hệ nào không? Nếu vậy dù nó có trong giai đoạn đó đi chăng nữa thì Souji cũng không có đủ can đảm để tìm hiểu sâu về nó.
Souji suy nghĩ khi đang nhìn về phía Tamura.
Tại sao mình lại là người thiếu quyết đoán đến như vậy.
Luôn có rủi ro trong việc đưa ra quyết định và mình không có đủ dũng cảm để đối mặt với rủi ro đó.
Vì thế mà ngay cả việc tỏ tình với người con gái mà mình yêu mình cũng không làm được.
Liệu điều này có tiếp diễn không?
Mình không hề muốn điều đó xảy ra.
Kể cả từ quá khứ đến bây giờ, luôn có những cơ hội mà chỉ cần mình với tiến tới một chút là có thể có được nó.
Giá như tôi có chút can đảm.
Giá như tôi có chút quyết tâm.
Vào khoảnh khắc đó tôi nhìn thấy Tamura nhảy lên cao để đánh bóng.
Cơ thể cô ấy cứ như mặt trăng lưỡi liềm vậy.
Hình ảnh của Tamura phản chiếu trong mắt Souji.
Tôi muốn thay đổi, tôi muốn trở nên quyết đoán hơn.
Ngay khoảnh khắc Tamura đập bóng vào sân đối phương.
Ngay bây giờ.
Ngay tại đây.
Chỉ cần một bước nữa thôi.
“Tamura-san! cú đánh đẹp lắm.”
Giọng nói của Souji vang vọng lên.
Một từ chứa đựng những cảm xúc thầm kín mà người nghe sẽ hiểu nếu nghe thấy.
Cả hai bên câu lạc bộ thể dục dụng cụ và đội bóng chuyền nữ đều nhìn Souji.
Ngay cả Tamura cũng nhìn Souji với ánh mắt ngạc nhiên.
Có lẽ tôi đã làm phiền Tamura.
Tôi sẽ xin lỗi sau vậy.
Nhưng tôi cảm thấy trong mình có gì đó thay đổi dù chỉ một chút.
“Này, cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy. Đột nhiên hét lên như vậy.”
Cả hai cùng về khi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc, Tamura bĩu môi nhìn Souji bên cạnh trong khi gió đông bắt đầu thổi đến.
“Ahaha, cho tớ xin lỗi.”
“Vậy thì đền bù cho tớ bằng oshiruko [note59315] đi”
“Đơn giản thôi mà.”
Như một lời xin lỗi vì khiến cô ấy xấu hổ, tôi đã mua cho cô ấy một hộp oshiruko
từ máy bán hàng tự động ở nhà ga. Tôi cũng mua ít súp ngô cho mình để sưởi ấm đôi tay.
Trước nhà ga nơi tôi và Tamura tạm biệt nhau.
Tôi tự hỏi ngày nào đó tôi có thể thổ lộ với Tamura không?
Tôi suy nghĩ một chút.
Tôi sợ phải thú nhận.
Nếu tôi bị từ chối thì nó hẳn sẽ rất đau đớn.
Nhưng kể cả như vậy thì chẳng phải chờ đợi người khác cũng thổ lộ cũng giống như là ép đối phương phải mạo hiểm sao.
Nghĩ lại thì việc đó quá tàn nhẫn đối với con gái.
Chỉ có những người biết phải hành động thì mới có cơ hội.
Sẽ không còn là người thiếu quyết đoán nữa.
Tôi không muốn hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội nữa.
Cũng như làm tổn thương ai đó vì sự thiếu quyết đoán của mình nữa.
Đó là lý do tại sao…
Đó không phải là một ngày nào đó mà là hôm nay, ngay bây giờ. Quyết định luôn luôn là bây giờ.
“Tamura-san.”
Có thể tôi sẽ bị từ chối.
Có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể như trước nữa.
Và nó sẽ kết thúc bằng nỗi buồn.
Tuy nhiên, tôi chấp nhận mọi rủi ro.
Dù kết quả ra sao thì tôi sẽ tự nhận lấy nỗi buồn này một mình.
Tôi không muốn làm Tamura-san bị tổn thương.
Tôi sẽ đưa ra quyết định của mình.
Kể cả khi phải hối hận tôi cũng mặc kệ.
“Tamura-san, T-Tớ thích cậu.”
Tôi nhìn thẳng vào Riko Tamura.
Cô ấy mở to mắt ngạc nhiên nhìn vào tôi.
Trời thì đang tối dần tôi không thể nhìn được rõ nhưng tôi có thể thấy được trên má cô ấy có chút ửng hồng.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch thành tiếng.
Gió lạnh của mùa đông lướt qua thật thoải mái.
Riko dường như định nói gì đó nhưng hình như cô ấy đang gặp chút rắc rối trong việc đáp lại.
Tôi nở một nụ cười để đáp lại sự im lặng của cô ấy.
“Tớ xin lỗi, việc này có hơi bất ngờ nhưng mà tớ nghiêm túc đó, cậu có thể không cần phải trả lời bây giờ, Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu được cậu chấp nhận nó.”
Nói xong, tôi tiến đến cổng soát vé để chuẩn bị lên tàu.
Trên đường đi tôi ngoảnh lại rồi vẫy tay với Riko.
Riko với vẻ mặt ngơ ngác vẫy tay lại theo phản xạ.
Và tôi bước đi.
Hướng đến nhà ga, nơi có lẽ tôi sẽ quay lại vào ngày mai.
※※※※※
Sáng hôm sau khi tôi bước vào lớp tôi đã thấy Riko Tamura đã ngồi vào chỗ của mình rồi.
Tôi chào cô ấy
“Chào buổi sáng!”
Vai của Riko bắt đầu run lên như thể đang nhảy.
“C-Chào buổi sáng”
Có vẻ như chuyển động của cô ấy cứng nhắc một cách bất thường.
Suy cho cùng thì chúng tôi đã không thể quay lại mối quan hệ như đã từng.
Tôi sẽ rất vui nếu chúng ta được thành một cặp.
Nhưng có vẻ như trường hợp đó không xảy ra rồi.
(.. . Tôi nghĩ mình đã bị từ chối rồi nhỉ?)
Tôi ngồi vào ghế của mình và cảm thấy có chút tự ti.
Nhưng may thay tôi đã không cảm thấy hối hận.
Nhìn ngoài cửa sổ, tôi thấy bầu trời mùa đông
Ngay cả khi tôi bị từ chối.
Nếu tình yêu này kết thúc, tôi tin rằng một ngày nào đó một tình yêu mới sẽ bắt đầu lại.
Đột nhiên tôi nhận thấy Riko Tamura đứng ngay bên cạnh mình.
“S-Souji … Về lời thổ lộ của cậu ngày hôm qua.”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Riko đảo mắt liên tục khi nhìn vào tôi.
“Umm… tớ nghĩ sẽ không có vấn gì nếu chúng ta có thể tiến xa hơn.”
Tôi đã rất bất ngờ.
Tôi tưởng cô ấy sẽ từ chối cơ chứ.
Bị đối lập với suy nghĩ tôi bắt đầu trở nên lúng túng và không biết phải nói gì.
“O-Ohh …. Cảm ơn cậu.”
Riko tiến sát lại gần tôi và thì thầm với giọng nói trách móc.
“Hả… Chỉ thế thôi sao? Tớ đã không thể ngủ suốt tối qua đấy ….. ”
“Xin lỗi cậu, chỉ là tớ đang rất vui, tớ không biết nói gì hơn …. tớ thực sự rất vui.”
Tôi nhẹ nhàng nắm tay Riko
“Vậy thì…… giờ cậu là bạn gái của tớ phải không?....”
Không hiểu tại sao tôi lại lo lắng còn hơn cả lúc tỏ tình.
“Umm, Souji, giờ cậu là bạn trai của mình…..”
Cả tôi và cô ấy không thể nhìn vào mắt nhau và mặt cũng đỏ bừng lên.
Như thể toàn bộ máu trong co thể bay hơi ra ngoài hết ấy.
Các bạn cùng lớp cũng đã bắt đầu vào lớp, theo phản xạ cả hai buông tay nhau và ngồi vào chỗ của mình.
Tất nhiên Harumi và Shinya cũng ở đó nhưng tôi chẳng quan tâm nữa.
Tôi liếc nhìn Riko, mắt chúng tôi chạm nhau.
Cả hai đều nở một nụ cười cùng lúc.
Bằng cách nào đó nó làm tôi cảm thấy ấm lòng.
Từ giờ trở đi sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi và Riko.
Những điều vui vẻ, những nỗi buồn đau, và mọi thứ xung quanh.
Nếu tôi không thể nói những điều mà Riko muốn, thì chắc chắn Riko sẽ buồn.
Nếu tôi không thể làm những thứ mà Riko muốn, cô ấy sẽ bị tổn thương.
Vì thế nên tôi sẽ không còn thiếu quyết đoán nữa.
Từ giờ tôi sẽ tự đưa ra quyết định.
Cho dù tôi phải hối hận vì quyết định nó