Editor: HannahĐứa trẻ sốt cao mê man, kịp thời đưa đến bệnh viện, tạm thời không vấn đề.Đội trưởng Tiểu Lưu đến còn mang theo một tin tức, tối hôm qua bác sĩ của công xã không có ở trạm y tế, bên dưới đội sản xuất có người già phát bệnh, đã được đón đi khám bệnh tận nơi và sẽ nghỉ ngơi ở nhà người đó.
Nếu hôm qua họ đến trạm y tế cũng sẽ đi một chuyến tay không.“Chú Lưu, lần này thật sự phải cảm ơn thanh niên trí thức Lâm, chú đừng trách cô ấy.” Xã viên muốn dùng máy kéo phải được đội sản xuất phê duyệt, trước kia Lưu Xuyên Trụ không thấy giấy phê duyệt tuyệt sẽ không xuất phát, muốn đi phải nhét vài thứ tốt.
Tóm lại là giấy chứng nhận và thứ tốt phải có một cái mới được nhưng Lâm Ái Thanh không nói hai lời đã trực tiếp lái xe đi.Cha Cẩu Đản cũng chờ đến khi bác sĩ nói Cẩu Đản không sao mới nhớ đến việc này, trong lòng vừa cảm kích Lâm Ái Thanh vừa cảm thấy rất có lỗi với người ta, sợ cô bị đội trưởng Tiểu Lưu mắng nên nhanh chóng lên tiếng thay cô.“Không trách cô ấy.” Lâm Ái Thanh làm việc khóe léo linh hoạt, đội trưởng Tiểu Lưu khen cô không kịp chứ sao lại trách cô.Mạng người quan trọng hơn quy định, trước kia Lưu Xuyên Trụ làm việc không có tình người đội trưởng Tiểu Lưu cũng biết, còn nhắc Lưu Xuyên Trụ hai lần nhưng người ta ỷ là người lái máy kéo duy nhất trong thôn, có chức vụ tạm thời ở trạm máy móc nông nghiệp, không xem lời hắn rà gì, đội trưởng Tiểu Lưu cũng không còn cách nào.Nói đến chức vụ tạm thời ở trạm máy móc nông nghiệp, vừa hay hôm nay lên huyện, đội trưởng Tiểu Lưu định thuận đường mang Lâm Ái Thanh đi làm chính sự.Nói rồi vỗ vỗ bả vai ba Cầu Đản: “Các ngươi phải cảm tạ thanh niên trí thức Lâm thật tốt, không sao, đứa trẻ không sao thì tốt, sau khi trở về tìm kế toán Dương bổ sung thủ tục, tiền dầu thì sẽ trừ vào công điểm nhà các ngươi.”“Được.” đứa nhỏ không sao là được, công điểm thì tính là gì.Lúc đội trưởng Tiểu Lưu và ba Cẩu Đản nói chuyện thì Lâm Ái Thanh ở nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong đi ra thì đội trưởng Tiểu Lưu trực tiếp kêu cô đi với ông, chờ bọn họ gạch bỏ tên Lưu Xuyên Trụ ở trạm máy móc nông nghiệp huyện đổi thành tên Lâm Ái Thanh rồi về lại bệnh viện thì Cẩu Đản cũng đã làm xong thủ tục xuất viện, có thể về nhà.Trở lại đội sản xuất thím Hà Hoa sống chết muốn kéo Lâm Ái Thanh đến nhà ăn cơm, Lâm Ái Thanh uyển chuyển cự tuyệt.Thím Hà Hoa cũng không cưỡng cầu, quay về liền giết một con gà mái của nhà mình đưa đến cho Lâm Ái Thanh, không những giết mà còn làm sạch sẽ.
Cầu Đản là cháu trai bảo bối duy nhất của nhà thím, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, đưa một con gà không là gì.Trước kia xã viên nuôi gà cũng có quy định, bây giờ tuy rằng công xã cũng nới lỏng chính sách, có thể nuôi nhiều nhưng mỗi nhà mỗi hộ nuôi cũng không nhiều lắm.
Một là do lương thực đến người còn không đủ ăn ở đâu mà có lương thực dư nuôi gà; hai là trước đây làm quá căng nên trong lòng các xã viên còn hơi sợ.Gà mái ở cung tiêu xã một đồng phân một cân, con gà này ít nhất cũng ba cân, còn cần phải có phiếu mới mua được.
Mỗi tháng công xã có cho phép họp chợ hai lần, trong chợ có gà mua không cần phiếu nhưng cho dù mua ở chợ thì đa phần là gà trống, rất khó mua được gà mái để dành đẻ trứng.
Nhưng cô chỉ làm một chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, Lâm Ái Thanh không đồng ý nhận.Thoái thác không được, không chỉ không thoái thác được mà Lâm Ái Thanh trả tiền thím Hà Hoa cũng sống chết không chịu nhận, cuối cùng còn vứt gà xuống rồi bỏ chay.“Biết lái máy kéo thật tốt.” Đừng nói Trần Ái Đảng, mấy thanh niên trí thức khác cũng bắt đầu hâm mộ Lâm Ái Thanh rồi, vẻ mặt Từ Cương cực kỳ hâm mộ nhìn Lâm Ái Thanh.Một con gà béo nặng ba cân, Lâm Ái Thanh cũng không lãng phí, mỡ gà thắng ra để riêng, dành hai ngày nữa xào rau, chặt nửa con hầm canh, lòng gà vừa hay lấy xào với rau khô mới đổi lúc trước; còn nửa con còn lại Lâm Ái Thanh đổi cho hai vợ chồng thanh niên trí thức vừa mới có em bé, còn chưa ở cữ xong..