Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

chương 15: 15: công việc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm nay, Lâm Vũ Tầm cùng Trình Hào và Danny ở trong trường học ăn sáng xong, liền đến tòa cao ốc này làm việc như cũ.

Buổi sáng cậu nhanh chóng quét dọn sạch sẽ bốn tầng trên cùng của tòa cao ốc có tổng cộng có mười tầng này, sau đó liền đến trường học, cùng Trình Hào và Danny ăn cơm trưa, ngay sau đó, cậu liền vội vã chạy tới nơi này, bắt đầu quét tước năm tầng còn lại.

Cậu đã quét dọn gần xong tầng thứ tư, chờ quét dọn xong hai tầng còn lại, công việc ngày hôm nay làm xong.

Cậu bắt đầu suy nghĩ đến chuyện sau khi tan việc.

Cậu cảm thấy tối hôm nay, có thể mua thêm một chút hot dog.

So với xúc xích, hình như Trình Hào càng thích hot dog hơn.

Cũng phải, lần trước cậu mua là loại xúc xích giá thấp nhất, đối với Trình Hào mà nói, nhất định là ăn không ngon.

Ngoại trừ hot dog cùng bánh mì, rau dưa cùng hoa quả cũng phải cần mua, Trình Hào nói muốn ăn dinh dưỡng…

Cậu một bên tính toán, một bên làm việc, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Thậm chí, nghĩ đến việc Danny viết “I love you”, còn có Trình Hào ở nhà đợi mình, cậu cảm thấy mình tràn đầy nhiệt tình.

Trước đây khi cậu về nhà, trong nhà toàn là yên lặng, hoàn toàn tĩnh mịch, làm cho cậu cảm thấy cả người mình trầm xuống, hiện tại không giống như vậy, hiện tại cậu về nhà, trong nhà sẽ tràn ngập tiếng cười cười nói nói, làm cho cậu muốn cười từ đáy lòng.

Cậu yêu thích nhà của mình bây giờ.

Chỉ là, tâm tình tốt mà cậu có, lúc Trình Hào cùng Danny xuất hiện ở trước mặt cậu, liền biến mất.

Cậu biết hiện tại mình bẩn cỡ nào, chật vật cỡ nào.

Cậu đã làm việc cả một ngày, đồng phục trên người toàn là bụi bẩn, nhất định là rất xấu, Trình Hào nhìn thấy cậu, sẽ không cảm thấy rất buồn nôn chứ?

Cậu biết Trình Hào cho là cậu đang đi học, cậu cũng hi vọng Trình Hào cho là như vậy, nhưng bây giờ, Trình Hào thấy được…

Trong lòng Lâm Vũ Tầm có sự kinh hoảng không nói ra được, cậu muốn trốn, nhưng không có chỗ trốn.

Chờ cậu nhìn thấy sắc mặt Trình Hào trở nên khó coi, tim cậu càng chìm đến tận đáy.

Trình Hào, có thể nào ghét bỏ cậu hay không? Sẽ rời đi?

Cậu nguyện ý nuôi Trình Hào, chỉ cần Trình Hào chịu ở với cậu là được, nếu Trình Hào đi… Cậu thật sự không muốn trải qua loại sinh hoạt đầy tuyệt vọng đến mức không muốn nhìn một cái như trước đây chút nào.

Lâm Vũ Tầm nhìn chằm chằm Trình Hào, chờ Trình Hào tuyên án.

Kết quả, Trình Hào lại nở nụ cười với cậu, hỏi cậu có còn cái găng tay cao su nào hay không.

Lâm Vũ Tầm tưởng mình nghe lầm: “Anh nói cái gì?”

Trình Hào lại hỏi một lần, anh phát hiện Lâm Vũ Tầm khẩn trương, vì vậy càng biểu hiện ôn hòa hơn.

Lâm Vũ Tầm nói: “Anh không cần giúp tôi làm việc, tôi có thể tự mình làm, tôi bắt tay vào làm rất nhanh, không bao lâu nữa là xong rồi.”

Trình Hào nói: “Hai người chúng ta cùng làm, có thể nhanh hơn một chút.”

“Công việc này rất bẩn…” Lâm Vũ Tầm có chút lúng túng.

“Không sao, tôi không sợ bẩn.” Trình Hào nói.

Trình Hào đương nhiên là sợ bẩn.

Trước đây anh chỉ biết quét dọn phòng của mình, mà chưa từng quét tước phòng ốc như vậy, nơi này có vài thứ chỉ cần nhìn thấy, anh liền cảm thấy buồn nôn.

Nhưng anh cũng không thể để Lâm Vũ Tầm quét dọn một mình.

Lâm Vũ Tầm không nói lời nào, Trình Hào thấy thế vén tay áo của mình lên: “Không có găng tay cao su, vậy tôi trực tiếp quét dọn vậy.”

Lâm Vũ Tầm vội vàng nói: “Có găng tay, còn có đồng phục làm việc… Tôi đi lấy cho anh.”

Lâm Vũ Tầm chạy ra ngoài, không bao lâu sau, lấy một bộ đồng phục về, còn có găng tay cao su.

Bộ đồng phục này giống bộ trên người Lâm Vũ Tầm như đúc, nhưng Lâm Vũ Tầm mặc vào thì rất thùng thình Trình Hào mặc lại vừa vặn, còn có thể mặc ra được vẻ đẹp trai kiên cường.

Trình Hào mặc quần áo tử tế, mang găng tay cao su, nhìn thấy Danny đứng đơ ở bên cạnh, vẻ không biết làm sao, suy nghĩ một chút, cho Danny một cây chổi, làm mẫu cho nó dáng vẻ quét sàn một chút, bảo nó ở bên cạnh quét.

Rõ ràng là Danny chưa từng làm việc như vậy, lúc làm rất không thuần thục, nhưng nó làm rất nghiêm túc.

Trình Hào thấy thế, ngay lập tức giơ ngón tay cái lên với nó: “Danny, em giỏi quá!”

Được khen như thế, ngay lập tức Danny liền cao hứng, Lâm Vũ Tầm có chút xoắn xuýt: “Danny…”

“Cậu khổ cực như vậy, cũng nên để Danny biết được.” Trình Hào nói.

Xem như là anh phát hiện, tuy rằng Lâm Vũ Tầm lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, nhưng tính cách làm việc, lại cực kỳ giống rất nhiều gia trưởng Trung Quốc—— bọn họ không quan tâm mình khổ cực cỡ nào, cũng sẽ không để người trong nhà, đặc biệt là trẻ con trong nhà biết, còn không biểu đạt tình cảm của mình.

Lâm Vũ Tầm cùng Danny tình cảm kỳ thực rất sâu, nhưng lúc anh vừa tới, giao lưu giữa hai người quả thực ít đến mức khiến người ta giận sôi!

“Tôi không khổ cực.” Lâm Vũ Tầm vội vàng nói.

“Như vậy còn nói là không khổ cực? Cậu mới bao lớn!” Trình Hào nói.

Bộ dạng Trình Hào nói chuyện, như là trưởng bối răn dạy vãn bối.

Lâm Vũ Tầm ngượng ngùng, Trình Hào cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi, sao lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cậu?

Mà lúc này Trình Hào lại nói: “Đương nhiên, cậu còn giỏi hơn Danny, nhỏ như vậy đã có thể nuôi gia đình.”

Lâm Vũ Tầm sững sờ.

Trước đây cậu bắt đầu làm việc từ rất sớm, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cậu rất giỏi.

Trong lòng Lâm Vũ Tầm có chút cao hứng không nói ra đượcg, viền mắt cũng đỏ, chỉ có thể cúi đầu.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận được những áp lực cùng gian khổ mấy năm qua đã có người biết, lần đầu tiên được thông cảm, thật tốt.

Lúc còn sống với cha, Lâm Vũ Tầm cũng không làm việc.

Cha cậu chính là lao động chân tay tầng thấp nhất, thu nhập không nhiều, nhưng bởi vì ông không hút thuốc lá không uống rượu, cũng đủ để duy trì cuộc sống của hai cha con rồi, cũng không cần Lâm Vũ Tầm làm công thêm.

Khi đó tuổi cậu rất nhỏ, kỳ thực cũng không có chỗ làm công.

Nhưng năm cậu mười hai tuổi, cha qua đời, sau khi chuyển tới đây cùng mẹ, cậu bắt đầu đi làm.

Lúc đó mẹ của cậu..

Cũng “làm việc” trong tòa cao ốc này.

Bà là người Hoa hiếm thấy, làm ăn khá khẩm, nhưng bà dùng tiền cũng lợi hại, trên tay thường không có tiền —— bà thích uống rượu, còn chơi ma .

Khi bà say khướt, sẽ cho hai đứa con trai một ít tiền mua đồ ăn, mà cũng có một số lúc, không cho cậu và Danny một đồng nào cả một tháng trời.

Tuy rằng cậu có thể lĩnh đồ ăn cứu trợ, ở trong trường học cũng có thể ăn cơm trưa miễn phí, nhưng nguồn tiền không ổn định, cậu vẫn cảm thấy bất an.

Vì vậy, cậu đi tìm một công việc giao sữa bò, mỗi ngày hừng đông hai giờ sáng, nhận sữa bò rồi đạp xe đạp giao tới nhà từng người…

Tiền lương giao sữa bò không cao bằng công việc cậu làm hiện tại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi học của cậu, khi đó cậu không cần trả tiền thuê phòng, cho nên đối với cái này cậu đã rất hài lòng.

Sau đó, trong một lần uống say, mẹ cậu không còn tỉnh lại.

Cậu và Danny bị tách ra đưa đến gửi nuôi ở gia đình khác nhau.

Gia đình người nhận nuôi cậu ghét bỏ cậu trên mọi phương diện, đối với việc cậu không gội đầu không đánh răng ghét cay ghét đắng.

Cậu cảm thấy trong thùng rác chỉ có một chút rác nên không đi đổ, người nhà kia cũng sẽ nổi trận lôi đình, cảm thấy cậu không có giáo dưỡng cũng đánh cậu.

Ở cái gia đình kia, cậu làm cái gì cũng đều là sai.

Nhưng lúc đó cậu có thể nhịn được, ít nhất thì bọn họ cho đồ ăn, còn cho cậu một nơi ở.

Về phần mỗi ngày đều bị mắng, thỉnh thoảng còn chịu đòn, kỳ thực cậu cũng không để ý, dù sao mẹ của cậu cũng đối xử với cậu như vậy.

Nhưng cậu lo lắng cho Danny, liền lén lút đi tìm Danny, lúc này mới phát hiện, tình cảnh của Danny còn kém hơn so với cậu.

Danny không nghe được âm thanh, cũng không biết nói chuyện, rất nhiều chuyện cũng không biết, người nhà kia rất không thích nó, càng quan trọng hơn là, người nhà kia còn có trẻ con khác, những đứa trẻ kia sẽ bắt nạt Danny.

Lúc cậu tìm tới Danny, không chỉ trên người Danny bị thương, còn bị bệnh, đang phát sốt, nhưng người nhà kia không phát hiện ra chuyện này!

Cậu kiên trì mang Danny đi, xin bạn của mẹ cậu mang thuốc hạ sốt đến cho Danny uống, cuối cùng Danny cũng coi như khỏe lại, nhưng gia đình cậu được gửi nuôi không cho phép cậu giữ Danny lại, cuối cùng cậu chỉ có thể mang theo Danny sống một mình.

Cậu dùng tiền lén lút tích góp khi giao sữa bò trước đây thuê phòng ở, ở lại trong xã khu này.

Sau khi cậu ở lại nơi này, liền đi tìm việc làm, chỉ là công việc giao sữa bò lúc trước đã sớm bị người khác cướp đi.

Cuối cùng cậu đành tìm một công việc quét dọn như thế.

Buổi tối các phòng trong tòa cao ốc này sẽ đầy khách, ban ngày lại không có người nào, vừa lúc cậu có thể đến đây quét dọn, tuy rằng việc rất nhiều, cũng rất bẩn, nhưng thu nhập khá ổn, cậu rất hài lòng, điều phiền toái duy nhất là, có mấy bạn học trước kia theo dõi cậu, đến cướp tiền của cậu.

Cũng may cậu luôn giữ lại được một chút.

Trong lòng Lâm Vũ Tầm có việc suy nghĩ, tốc độ làm việc lại không chậm một chút nào, ngược lại là Trình Hào, trước đây anh chưa từng làm việc như vậy, khiến cho Lâm Vũ Tầm thêm phiền.

Suy nghĩ một chút, Trình Hào nói: “Tôi sang phòng bên cạnh quét tước.” Anh và Lâm Vũ Tầm làm việc trong một phòng, không chỉ vì mình không kinh nghiệm khiến cho hiệu suất làm việc của Lâm Vũ Tầm thấp đi, còn có thể khiến cho Lâm Vũ Tầm không dễ chịu, không bằng tách ra.

Lúc anh quét dọn thì cũng chẳng phải sạch sẽ gì, nhưng nếu Lâm Vũ Tầm quét dọn lại phòng anh đã làm một lần, so với việc để Lâm Vũ Tầm làm toàn bộ thì nhanh hơn.

Trình Hào nghĩ như thế, liền đi sang bên cạnh.

Loại phòng này cũng không lớn, bên trong cũng chỉ có một cái giường cùng một cái phòng vệ sinh, mà trên nền sàn, có rất nhiều thứ lung ta lung tung.

Sợ là mỗi phòng ở nơi này, buổi tối đều sẽ có vài người đến ngủ.

Trình Hào thanh lý những vật bẩn thỉu, dùng đồ lau sàn nhà lau một chút, sau đó sẽ để Lâm Vũ Tầm lau lại lần nữa, phối hợp với nhau như vậy, bọn họ làm việc rất nhanh

Hồi trước chỉ một mình Lâm Vũ Tầm, thường thường phải hơn năm giờ mới có khả năng làm xong, mà ngày hôm nay bốn giờ rưỡi, cậu đã làm xong mọi việc.

Sau đó mang theo Trình Hào đến phòng giặt quần áo thay đồ, rửa mặt.

“Cả cao ốc này, cũng chỉ có một mình cậu quét dọn à?” Trình Hào hỏi.

Lâm Vũ Tầm nói: “Cũng không phải, còn có người khác… Cô ấy phụ trách đổi ra trải giường cùng giặt ra trải giường trong phòng giặt quần áo.”

“Có mệt lắm không?” Trình Hào lại hỏi.

“Không, hiện tại tôi đã làm thành thạo, quét dọn cực kỳ nhanh.” Lâm Vũ Tầm nói.

Lúc cậu vừa tới tốc độ chậm, thường xuyên phải quét dọn đến tám, chín giờ tối mới có thể làm xong cả một tòa cao ốc này, hiện tại đã nhanh hơn rất nhiều.

Trình Hào lại hỏi: “Cậu đã làm công ở nơi này bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu…” Lâm Vũ Tầm cúi đầu không chịu nhiều lời.

“Trước đây từng làm qua công việc khác chưa?” Trình Hào lại hỏi.

“Trước kia tôi làm việc giao sữa bò.” Lâm Vũ Tầm nói.

Lâm Vũ Tầm không quá nguyện ý nói mấy chuyện này, mà Trình Hào kết hợp với những gì Chester nói, đại khái có thể đoán được trải nghiệm của cậu.

Chester nói sau khi mẹ Lâm Vũ Tầm qua đời, chưa từng đi học, cho nên Lâm Vũ Tầm làm công việc hiện này, đại khái đã một năm.

Còn trước đây khi mẹ cậu còn sống, hẳn là cậu làm việc giao sữa bò.

Bên nước Mỹ yêu cầu người giao sữa bò phải đưa đến trước khi chủ hộ rời giường, hơn nữa nơi này hoang vắng, rất nhiều người giao sữa phải bắt đầu từ nửa đêm mới có thể giao xong sữa bò trong thời gian quy định… Lúc đó Lâm Vũ Tầm mới mười hai mười ba tuổi, nhất định rất khổ cực.

Trình Hào cũng biết, trên thế giới này không thiếu người sống nghèo khổ, nhưng bây giờ gặp được, anh vẫn còn có chút khiếp sợ.

Chính mắt thấy được, so với nghe nói còn chấn động hơn.

Lúc hai người rời khỏi tòa cao ốc này, trong cửa hàng dưới lầu đã có thêm nhiều phụ nữ, ngoài ra, còn có một vài người phụ nữ đứng ở rìa đường làm điệu làm bộ.

Trình Hào lại một lần bảo Danny không nhìn lung tung, ôm Danny rời khỏi nơi này.

Chờ rời khỏi khu vực này, Lâm Vũ Tầm hỏi: “Chúng ta đi mua ăn nhé?”

Trình Hào gật đầu, cùng Lâm Vũ Tầm đi về phía trước.

Lâm Vũ Tầm mang theo Trình Hào tiến vào một siêu thị nhỏ.

Siêu thị lớn mua đồ rẻ hơn, nhưng cách cái xóm nghèo này rất xa, bọn họ không có xe thì không thể nào đi vào đó, chỉ có thể mua mắc hơn ở siêu thị nhỏ.

Trong siêu thị nhỏ có rau dưa hoa quả, còn có bánh mì xúc xích hot dog gì đó, chủng loại bánh mì còn rất nhiều.

Trình Hào nhìn một chút, phát hiện bánh mì mà Lâm Vũ Tầm mua, là bánh mì giá rẻ nhất.

Trong lòng anh càng khó chịu.

Nơi này có đủ loại và kiểu dáng bánh mì, còn có bánh ngọt, mà những thứ kia ăn ngon mà lại đắt giá, sợ là Lâm Vũ Tầm chưa từng được ăn.

Lúc Lâm Vũ Tầm mua đồ, Trình Hào không nói gì, nhưng trên đường trở về, liền lấy bánh mì ra ăn, ăn xong thì nói: “Lâm Vũ Tầm, tôi tìm được công việc làm nhân viên phục vụ ở một quán bar, tối hôm nay sẽ đi làm.”.

Truyện Chữ Hay