Tôi mất giọng khoảng một tháng. Cái thứ chất lỏng màu vàng cay nồng hấp dẫn đó phá hủy giọng hát của tôi thật kinh khủng. Nhưng với tôi, đây là khoảng thời gian may mắn tôi không bận việc. Tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian, làm những gì mà bấy lâu nay tôi vẫn muốn. Ví dụ như là quan tâm tới em chẳng hạn.
Tôi để ý ánh mắt biết nói của em. Thật đẹp. Ánh mắt lạnh lẽo, phẳng lặng như mặt nước mùa thu. Ánh mắt ấy chứa đựng biết bao những thứ cảm xúc hỗn độn vì tôi mà có lẽ tôi chẳng bao giờ hiểu. Nghĩ tới đây trong lòng tôi có một chút đau xót.
Tôi để ý tới đôi môi của em. Đôi môi đã tự cắn tới chảy máu vì những lời lẽ thô thiển xúc phạm từ một thằng tồi Minh Khánh. Bây giờ, nó đã không còn rớm máu nữa, hồng phớt như cánh anh đào xuân khiến tôi có cảm giác nếu không cẩn trọng, nó sẽ vỡ tan.
Tôi để ý đến dáng người gầy gò của em. Dáng người thanh mảnh đến đáng sợ luôn lầm lũi đến cô đơn. Tôi biết, em rất giỏi chăm sóc người khác nhưng lại chẳng chịu chăm sóc cho bản thân. Em luôn tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng tôi lại cảm thấy chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến em biến mất.
- Hương Thảo!
Tôi bất giác cất tiếng gọi tên em. Em ngước mắt lên nhìn tôi. Cái khoảnh khắc đó, em thật đẹp: đôi mắt trong veo của em giấu sau cặp kính cận thuần khiết tới mức không lỡ nhuốm bẩn, đôi môi hồng hào tuyệt mỹ tới mức tới mức mỏng manh và nhẹ bẫng như một bông cỏ may. Em đẹp, đẹp tới mức tôi chỉ còn biết ngắm nhìn em, ghi nhớ từng giây phút để in lại hình ảnh em trong thâm tâm. Và trong một phút lơ đễnh đó, tôi đã quên mất, em là hôn thê của Khải Tú.
- Minh Khánh, mày là có ý gì?
Khải Tú trầm giọng nói với tôi. Tôi nhấm nháp ly cà phê còn nóng hổi, nâng mắt nhìn Khải Tú. Trong ánh mắt cậu ấy, có tới bảy phần là giận dữ. Nhưng đã vậy thì sao? Tôi thật sự yêu em, rất yêu em mà...
- Khải Tú à, mày cho tao cơ hội cạnh tranh công bằng với mày đi. Như hai người bạn!
Khải Tú vung tay đấm tôi một cái khiến tôi hơi choáng váng. Tôi nghe loáng thoáng tiếng cậu ấy cảnh cáo.
- Điên rồ! Tránh xa Hương Thảo ra. Mày không được phép, cũng như không có quyền.
Chúng tôi không biết giây phút đó, Hương Thảo đã đứng ở đó, nhìn thấy tất cả. Khải Tú bối rối nhìn Hương Thảo rồi lại nhìn tôi sau đó bỏ đi. Hương Thảo đứng như chôn chân tại chỗ, chỉ biết im lặng nhìn bóng Khải Tú rời đi mất.
- Anh Vick đánh anh có đau lắm không?
Hương Thảo giúp tôi xoa dầu. Cử chỉ ân cần đó của em như thôi miên tôi. Tôi biết tôi không có xứng nhưng bản năng của một kẻ cuồng si khiến tôi muốn lăn vào lòng em mà kể khổ hay làm nũng. Nhưng tôi biết tôi không được phép. Tôi chỉ chăm chú theo dõi em từng chút một.
- Hương Thảo, em có hận anh không?
Em bất chợt dừng lại. Đôi mắt em bỗng chốc dậy sóng hỗn độn rồi rất nhanh bình thản lại.
- Một chút thôi. Em đã quên hết mọi chuyện rồi.
Quên hết? Chẳng hiểu sao tôi có chút nhói lòng.
- Cho anh một cơ hội được không?
Em im lặng không nói gì. Hôm đó trời lác đác vài cơn mưa trở trời...
Khải Tú khó chịu ra mặt với tôi. Cậu ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng xen lẫn tám chín phần bực bội. Nhưng cậu ấy càng như vậy càng khiến tôi muốn có được em. Hơn hết, sau ba năm xa em, tôi lại muốn yêu thương em hơn tất cả.
Tôi có việc phải tới một thành phố khác. Công việc này tôi phải mang em theo. Và Khải Tú không thể thiếu. Quản lí giúp chúng tôi thuê ba phòng khá tốt. Em kéo vali ngay phía sau tôi nhưng sao tôi thấy em quá đỗi nhỏ bé. Cái dáng nhỏ nhắn, cái cúi đầu lầm lì khiến tôi thương em quá thể. Tôi muốn được ôm em vào lòng, như cách đây năm trước nhưng lại chẳng dám. Khái Tú siết chặt bàn tay của em nhưng vẫn chẳng khiến em vui nổi.
Trên hành lang có hai cô trung niên đang dọn dẹp. Không hiểu vì một lí do gì mà xô nước lau nhà đổ lênh láng ra sàn khiến một cô đang cầm bình nước nóng trượt chân. Theo lý mà nói, cả bình nước đó sẽ đổ vào tôi nhưng một dáng người khác xô ngã tôi, thay tôi hứng trọn nó. Tôi chỉ kịp nghe tiếng la thất thanh của em trước khi định hình được mọi chuyện. Tim tôi thắt lại. Hương Thảo...
Em bị bỏng không nhẹ. Dòng chất lỏng hung hãn đó liếm trọn lên khuôn mặt em, khiến nó co lại. Bản thân tôi còn thấy xót xa. Một gương mặt xinh đẹp như thiên thần lại bị chính một tay tôi vò nát. Tôi còn mặt mũi nào để nhìn em nữa đây? Tôi nghe thấy tiếng em khóc trong căn phòng màu trắng kia, tiếng em gào thét khi nhìn gương mặt quấn băng trắng toát, tiếng em nức nở đòi lại gương mặt cũ. Giá ông trời cứ tàn ác với tôi đi, đừng để tôi gặp em, đừng đối xử tàn nhẫn với em đi, có lẽ tôi sẽ nhẹ lòng hơn. Công chúa của tôi...