Trans: DTrio
Soát Lỗi Chính Tả: Ccrabchan
----‐------------------------------------------------------------
“Giờ thì đợi cô ta tỉnh lại thôi."
Allen ngồi bệt ở phòng khách, thở dài.
Cả căn phòng là một đống hỗn độn. Bánh mốc xen lẫn thảo dược héo tứ tán khắp phía. Rác rưởi cứ vậy chất đầy, tràn ra che kín cả sàn nhà.
Trong góc còn toạ lạc một chiếc sofa da được xếp khéo đến mức một người cũng khó mà đi vào.
Đó là góc ưa thích của Allen, nơi hắn dành phần nhiều thời gian để nghỉ ngơi và đọc sách.
Nhưng giờ
một cô gái đang nằm ở đó.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, Allen vuốt cằm càu nhàu.
"..."Một tội nhân trốn khỏi đất nước.. trông không giống lắm.. Tuy nhiên, khó mà có thể đánh giá qua vẻ bề ngoài…”
Đành đợi tới lúc cô ấy tỉnh giấc đã vậy.
Tiện thể đang rỗi, Allen lật tờ báo buổi sáng.
Trên trang nhất là câu chuyện về âm mưu chống lại nhị hoàng tử ở vương quốc láng giềng Neils.
Trong ấy, vị hôn thê của hoàng tử là kẻ bại hoại đến cùng cực. Cô ta không chỉ chỉ tiêu xài hoang phí công quỹ, ngoại tình với nhiều người, thậm chí còn mưu đồ ám sát nhà vua.
Hoàng tử đã vạch trần mọi hành vi sai trái của cô ta và cứu lấy đất nước.
Vì lẽ đó mà vương quốc ấy được một phen náo động. Vị hôn thê kia dường như đã biến mất không một dấu vết, thế là một cuộc tìm kiếm đã được tích cực triển khai.
Đi kèm là bức chân dung với dòng chữ, 'Nếu thấy khuôn mặt này, hãy thông báo ngay cho chúng tôi.'
"Ồ?"
Hắn nhăn mày.
"Ưm..."
"À, dậy rồi hả?"
Cô gái khẽ cử động rồi dần tỉnh dậy.
Đảo mắt một vòng, cô chợt giật mình khi liếc thấy Allen.
"Anh là ai...?"
"Ai ư? Ta là kẻ đã mang cô về đây khi cô bất tỉnh giữa rừng."
Kiêu ngạo cất lời, Allen mò ra chiếc ấm cùng vài lá trà từ bãi rác bên cạnh, nhanh chóng hãm trà.
Cô gái nhận lấy chiếc cốc sứt mẻ, rồi đưa tới miệng bằng đôi tay run rẩy. Cô nhấp một ngụm trà ấm rồi thở dài. Nhờ vậy, bờ má của cô dường như có lại phần nào sắc hồng.
Dù vậy, tâm trí cô vẫn mơ màng như còn đang chìm trong giấc mộng.
Cô nhỏ giọng thút thít, "Tôi bị lạc trong rừng...... tôi thấy một toà lâu đài ở phía xa...... và tôi tìm đường đến đó ......."
“Lúc đó nhìn cô như thể bị vắt kiệt sức vậy. Nhưng dù sao, cô đã đến được nơi mình muốn đến rồi đấy. Nơi này chính là bên trong toà lâu đài ấy."
Những kẻ vãng lai đến nơi đây chỉ gồm những người đưa thư, những đứa trẻ muốn thử thách lòng can đảm, và thỉnh thoảng là những kẻ lạc đường. Cô ta có lẽ là tìm đến như vậy rồi.
Allen không kể cô nghe về toán lính khi trước. Hắn nghĩ điều ấy chỉ làm cô thêm sợ hãi hơn mà thôi.
Hắn giơ tờ báo cho cô, người vẫn còn đang ngồi ngơ ngẩn tiêu hoá thông tin.
"Hân hạnh được đón tiếp cô. Quý cô Charlotte Evans?"
"Ể...!"
Khoảnh khắc nhìn lên tờ báo, Charlotte mặt cắt không còn giọt máu.
Chẳng thể nghi ngờ, trên đó là bức hoạ của cô.
Hôn thê của nhị hoàng tử vương quốc Neils... kẻ độc ác có thể đã làm cả đất nước lâm nguy. Cô là con gái đầu lòng của Công tước Evans, Charlotte.
"Ôi, ta chỉ đùa thôi. Đừng quá lo lắng."
Allen thờ ơ nói trong khi gấp tờ báo lại.
Sau đó, dưới những bước đi nhẹ nhàng, hắn đến gần Charlotte. Cô thận trọng lùi lại, nhưng Allen không quá bận tâm.
“Ta đã từng bị phản bội bởi kẻ mà ta coi là đồng đội. Nên từ đó trở đi, ta đã học được cách nhận ra khi nào con người ta nói dối."
Hắn nhìn vào sâu trong mắt Charlotte.
Trong đôi mắt xanh biếc trong veo ấy... chẳng hề mang một tia gian dối.
"Ngươi bị vu oan. Ta biết mà."
"Gì cơ?"
Charlotte không nói nên lời.
Mắt cô giãn dần và nước mắt bắt đầu trào ra.
Khiến Allen cảm giác đau lòng.
"Này, sao vậy. Ngươi bị đau ở đâu sao?"
"Lần đầu tiên..."
Nước mắt cô lã chã rơi xuống trên chiếc ghế da.
Ôm mặt nức nở, cô phát ra từng tiếng, đứt quãng.
"Lần đầu tiên, còn có người tin tôi...!"