Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

chương 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kidoisme

Tiếng kêu đau đớn cùng tiếng máu thịt đứt đoạn bị át bởi mưa lớn.

Vương Tiểu Mị không phân biệt được của ai, trái tim vón thành cục, tuy biết Văn Phong Tẫn với An Giai chắc chắn đã có kế hoạch nhưng lo thì vẫn phải lo chứ má!

Hắn cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nước rơi xuống mặt đất tụ thành dòng suối nhỏ, khắp nơi đều đã biến thành bùn đất.

Khi nhìn được rõ hơn một chút, trái tim Vương Tiểu Mị chìm xuống.

An Giai bị thương…

Trong mưa An Giai lùi về phía sau một bước, trường thương quét nửa vòng tròn tấn công Văn Phong Tẫn, cánh tay theo chuyển động của y chảy ra rất nhiều máu, rơi xuống vũng nước dần loãng ra.

Mưa to tưới lạnh tâm can, nước chảy từ ngọn tóc tới tay áo, hai người tạm dừng nghỉ ngơi trong thời gian ngắn rồi lại nhào về phía đối phương.

Trường thương khẽ chạm vào đầu gối Văn Phong Tẫn, gã đàn ông nhẹ nhàng nhảy lên không trung, trường bào màu đen tựa như một chiếc ô rũ tung bọt nước.

Trường thương theo sát, An Giai cầm nó bằng một tay tung chiêu hung hiểm.

Mũi thương lạnh lẽo, nhuyễn kiếm mềm mại không kém phần cứng cỏi quấn quanh thân trường thương khuấy ra vết hằn thật sâu, thậm chí siết cả vào bên trong.

Nhưng An Giai vẫn không chịu buông tay, y hét lớn rồi đâm thẳng về phía trước!

Giây tiếp theo thương sẽ gãy hay Văn Phong Tẫn sẽ bị đâm vào ngực?

Trong cơn mưa, Vương Tiểu Mị và những người khác đều trợn tròn hai mắt.

“Phốc…”

Hai người tụ lại một chỗ vài giây rồi tách ra, cuối cùng một người rơi từ trên cao xuống còn một người lùi về phía sau.

Ai thắng?!

Tất cả mọi người nín thở nhìn hai người bất động, đột nhiên An Giai chậm rãi quỳ xuống, máu tràn ra từ cổ y, thiếu niên ý chí chiến đấu bừng bừng chìm vào vũng nước không động đậy thêm lần nào nữa.

Văn Phong nắm chặt đầu trường thương đâm trúng ngực mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kêu rên rút vũ khí bị kẹt trong xương sườn, mùi thuốc đắng tản ra bị bầu không khí ẩm ướt pha loãng.

Gã nhận một thương, không tàn cũng phế.

“Rồi đấy!”

Ném đầu thương màu bạc dính máu, sắc mặt Văn Phong Tẫn trắng bệch, màu da tái dần. Trái tim là bộ phận quan trọng nhất, gã che miệng vết thương, máu chảy ra từ đầu ngón tay trắng nõn, đỏ chói mắt.

“Chết rồi…”

Nhất Ngôn mừng như điên nhìn thi thể Hạn Bạt, không khống chế được khóe miệng điên cuồng nhếch lên, lê người tiến thêm hai bước.

“Chết rồi!” Nhất Ngôn gào lớn: “Hai mươi năm…hai mươi năm! Chết được lắm, chết hay lắm!”

Y ngửa đầu cười to, nắm chặt tay, cả người giống như đã thực hiện được nguyện vọng. Y nheo mắt không giấu được sự hưng phấn, hít sâu một hơi.

“Trả được thù…cuối cùng tao cũng đã trả được thù!”

Bạch Ngọc lạnh lùng còn Vương Tiểu Mị không biết Văn Phong Tẫn với An Giai có bày trò gì hay không, đột nhiên Cục Lông Tím như cảm nhận được gì đó, bên trong túi vải lớn màu trắng phát ra âm thanh như chó sủa, sau đó là tiếng gầm to.

“Grào ——!”

Túi vải bị cào rách, bàn tay quỷ mọc đầy lông độc vươn ra, nó giãy dụa kêu rên, túi vải lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Nhất Ngôn đang mất đi lý trí bừng tỉnh, y dừng một chút, chậm rãi khôi phục gương mặt bình tĩnh trước kia.

“Nó đã chết, mày vô dụng.”

Nhất Ngôn đi tới bên cạnh Cục Lông Tím, dùng chân giẫm nó.

“Grào ——!”

Cục Lông Tím đau đớn kêu thảm thiết, Vương Tiểu Mị cắn răng, bàn tay lặng lẽ sờ đến chân mình, chuẩn bị dùng Khai Minh thọc y một dao.

“Đừng giẫm.” Bạch Ngọc trầm mặc nói: “Cương thi lông tím là vật liệu tốt, tôi muốn mang về. ”

Nhất Ngôn buông lỏng, khóe mắt quét qua Bạch Ngọc. Bọn họ nhìn nhau vài giây, Nhất Ngôn thả chân xem như đồng ý.

Nói xong câu đó, Bạch Ngọc đứng lên xách Cục Lông Tím tới góc phòng Vương Tiểu Mị từng đứng, treo nó cẩn thận lên đấy.

Tiếng bước chân nặng nề xuyên qua làn mưa, Vương Tiểu Mị nhìn Văn Phong Tẫn càng ngày càng gần cuối cùng tới trước mặt hắn, đột nhiên mũi hơi xót, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

“Ta thắng, ngươi nên thực hiện lời hứa.”

Chân Văn Phong Tẫn dẫm lên nhà gỗ, cả người gã ướt đẫm, quần áo dán chặt vào da, dưới chân rất nhanh đã xuất hiện vũng nước đọng.

“Đương nhiên tao sẽ thực hiện lời hứa.” Nhất Ngôn cười khẽ, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng bệch cùng bàn tay cầm kiếm run rẩy của gã.

“Dù sao đó vốn là Hạn Bạt, thắng rất khó nhỉ? Miệng vết thương khép tới đâu cũng chả khép lại hoàn toàn trong thời gian ngắn, chắc giờ mày đau lắm ha ha~”

“Không liên quan tới ngươi, trả sư huynh lại cho ta.”

Khuôn mặt Văn Phong Tẫn tựa như được điêu khắc bằng băng, giọng điệu bình thản lạnh lùng nghe không ra vui buồn, dị đồng hẹp dài đỏ tươi khủng bố kết hợp với hoa văn giữa lông mày cùng mái tóc bạc ướt đẫm, quả thực giống như ác quỷ La Sát đáng sợ.

Nhưng tất cả những điều này trong mắt Nhất Ngôn đều đang cậy mạnh

Gã bị thương rất nặng.

Mắt Nhất Ngôn cong cong, phía đuôi mắt đã xuất hiện vết nhăn khá nông.

“Hứa hẹn linh tinh ai chả hứa được? Làm sao tao biết chúng mày có hùa nhau lừa tao hay không?” Khóe mắt Nhất Ngôn đảo qua Vương Tiểu Mị và Văn Phong Tẫn như đã phát hiện ra gì đó, dọa Vương Tiểu Mị suýt tin. Nhưng hắn thấy Văn đại ca không thể hiện thái độ cũng dần bình tĩnh lại, mặc thằng biến thái kia làm khùng làm điên.

“Tao không phải ranh con mới trải sự đời.” Y cười khẽ, quay sang bảo Bạch Ngọc: “Em đi xem Hạn Bạt chết chưa.”

Mẹ kiếp cáo già!

Vương Tiểu Mị nhìn Văn Phong Tẫn, gã đàn ông chớp mắt, ngoài mặt hệt như hành động bị nước mưa chảy vào nhưng chẳng nhẽ Vương Tiểu Mị là chồng gã mà còn lạ sao, đây là cái mặt ‘ta tính cả rồi’ của gã đàn ông!

Vương Tiểu Mị: Ừ anh biết hai người diễn kịch! Cơ mà làm sao đây đù má, nhỡ bị phát hiện anh thọc cho thằng kia một nhát vào thận nhé?

Văn Phong Tẫn: Chờ đợi, chờ đợi…

Vương Tiểu Mị: ….

Chúa tôi!

Khi ánh mắt hai người trao đổi, Bạch Ngọc đã cầm ô đứng lên mở cửa bước vào làn mưa lớn, chậm rãi ngồi xổm trước ‘thi thể’ của An Giai.

Bạch Ngọc kéo An Giai, chưa chi đã thấy hai mắt y mở to, miệng vết thương trên cổ đã sớm khép lại. Tay An Giai đang định nhét cái túi gấm vào áo, bị cậu ta phát hiện, Hạn Bạt xấu hổ cười xuề xòa sau đó trợn mắt làm ra vẻ chết không nhắm mắt.

Bạch Ngọc: “…”

An Giai: “…”

An Giai: “Ngươi không phát hiện ra ngươi không phát hiện ra, ta đã chết ta đã chết…”

Bạch Ngọc:… Mày đùa tao đấy à?

Bạch Ngọc im lặng, bầu không khí đọng lại, Nhất Ngôn cười tủm tỉm nhìn Văn Phong Tẫn mà gã đàn ông coi y như cái đinh rỉ, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Sát khí đằng đằng như thể đang đối thoại “Mày đã bị tao nhìn thấu” và “Đéo”.

Vương Tiểu Mị kẹp giữa hai người đàn ông, tràn ngập cảm giác áp bách, hắn không dám động đậy, tí thì tè thẳng ra quần.

Đúng lúc này, giữa làn mưa lớn đột nhiên truyền tới tiếng Bạch Ngọc: “Hạn Bạt đã chết!”

Giọng nói của cậu khá nhạt nhòa nhưng lại khiến bầu không khí tan vỡ, nói xong Bạch Ngọc nhanh chân quay lại nhà gỗ, gật đầu với Nhất Ngôn.

Khóe môi y nhếch ngược lên trời, vừa nhìn đã biết có chuyện vui.

Văn Phong Tẫn nhàn nhạt giơ kiếm lên chỉ: “Giải khống chế cho sư huynh, trả huynh ấy về cho ta.”

“Ồ ~ vụ này hả?” Nhất Ngôn buông hai tay xuống nói: “Đừng vội! ”

Hắn nói xong, bỗng nhiên tay áo rơi ra hai con dao ngắn màu vàng, nhân ảnh xanh nhạt vọt tới trước mặt Văn Phong Tẫn. Gã đàn ông nghiêng đầu né tránh, vài sợi bạc bay lên, một giây sau con dao đã tán tính thanh nhuyễn kiếm!

Nhất Ngôn sử dụng rất nhiều chiêu hiểm, hơn nữa thân thể y linh hoạt, Văn Phong Tẫn cau mày, nhuyễn kiếm trong tay như mảnh vải lụa uốn lượn.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Hai bên bắn ra tia lửa, nhát dao thứ nhất Văn Phong Tẫn tiếp được nhưng eo Nhất Ngôn đột nhiên cong xuống, thân thể linh hoạt vẽ ra đường cung, vũ khí đâm thẳng vào lưng Văn Phong Tẫn.

“Roẹt!”

Dao ngắn đâm vào máu thịt, Vương Tiểu Mị trừng hai mắt chó không tin có người khiến gã đàn ông bị thương. Dù sao lần trước Văn Phong Tẫn rơi vào thế yếu là vì muốn bảo vệ hắn mới để Trinh Bắc ngồi lên đầu.

Miệng vết thương chưa kịp lớn thì Nhất Ngôn đã bị Văn Phong Tẫn đá văng, y lùi về sau ổn định thân thể, không cho Văn Phong Tẫn cơ hội thở ra hơi ngay lập tức đem vũ khí tới.

Văn Phong Tẫn nghiêng người né tránh, vừa quay đầu đã đối mặt với Nhất Ngôn.

Hai người đánh nhau thành cục, Vương Tiểu Mị cũng đã nhận ra cái cảm giác khó tả của An Giai khi kể về Nhất Ngôn…

Mặt hàng này còn là con người hả?!

Vương Tiểu Mị khiếp sợ xem Nhất Ngôn luồn lách như ninja trong anime, động tác của y nhanh tới mức xuất hiện cả tàn bóng!

Mẹ kiếp, đừng nói Nhất Ngôn vốn là cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp đấy nhé?

Con người? Rìa lý?

Ông trời ơi, ngài đừng có mà lừa con nữa, con mệt lắm rồi!

Người Văn Phong Tẫn dần dần xuất hiện nhiều vết thương, Nhất Ngôn cũng ăn trái đắng, hai bên không ai nhường ai, nhất định phải có một kẻ nằm xuống.

Sợ tình hình không tốt, Vương Tiểu Mị trộm liếc Bạch Ngọc. Cậu ta núp sau cây cột nhà, không tỏ thái độ về trận chiến trước mặt.

Thời cơ tới!

Vương Tiểu Mị lặng lẽ tụt quần, móc ra cây hàng mười tám xen ti mét…Khụ, là thần khí Khai Minh.

Vừa hay Văn Phong Tẫn đá văng Nhất Ngôn ra ngoài.

Y lùi vài bước, dừng chân bên cạnh hắn.

Cơ hội tốt!

Vương Tiểu Mị nhắm thẳng vào lưng Nhất Ngôn, nhanh tay đâm tới!

Lên nào, thần khí thọc thận!

Khai Minh: “…”

Hết chương

Truyện Chữ Hay