Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mới chỉ có hai tháng trôi qua, anh liền đoạt mất % lượng khách hàng trong tay Hà Hàn.

Thụy Hoa gia nghiệp lớn, có thể hạ lợi ích đến mức thấp nhất mà không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đến tập đoàn của bọn họ.

Nhưng anh ta lại không làm được như vậy.

Trước đó, ba anh ta đã gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Thụy Hoa, thậm chí còn nói chuyện này cho vị giám đốc và cổ đông mà ông quen biết, vốn định để bọn họ tạo một chút áp lực cho Lục Bách Sâm, nhưng bọn họ lại nói chút cổ phần trong tay bọn họ căn bản không đủ để bọn họ kêu gào trước mặt anh.

Cổ đông lớn nhất của Thụy Hoa chính là cha con Lục Bách Sâm và Lục Chí Xa.

Ba con Hà Hàn thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lục Bách Sâm.

Vậy nên, hôm nay Hà Hàn đặc biệt đến đây để giảng hòa.

Nhưng thái độ này của đối phương……

“Lục tổng, tuy rằng quý công ty lĩnh vực nào cũng có chút dính dáng, nhưng chủ yếu vẫn là kinh doanh đá quý, gần đây tôi thấy Lục tổng cũng khá quan tâm tới ngành may mặc, cho nên hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói chuyện hợp tác với Lục tổng.”

“Không có hứng thú.”

“Tôi biết Lục tổng có địch ý đối với tôi, lúc trước là do tôi không đúng, hôm nay tôi đến nhận lỗi với Lục tổng, cũng hy vọng ngài vui lòng nhận cho, có thể để tôi mời ngài một bữa cơm.”

“Không rảnh.”

Hà Hàn: ……………

Đây là thù hận lớn đến mức nào chứ, anh ta cũng đã khách khí đến mức này rồi, đối phương vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho.

Nếu hôm nay không phải do cha già nhà anh ta ép anh ta đến đây, thì Hà Hàn sẽ không bao giờ đến nơi này tự tìm phiền phức.

“Vậy Lục tổng muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi đây?”

“Chẳng phải trước kia khi cậu biết Tiểu Chi là vợ của tôi, cậu vẫn không chịu chết tâm sao.”

Vừa rồi còn nói không thèm xem vào mắt, bây giờ liền bại lộ bản tính ghen tuông.

“Tôi hết hy vọng, đã sớm hết hy vọng rồi.” Hà Hàn không chút do dự nói.

Để chứng minh sự chân thành của mình, anh ta còn làm trò, móc điện thoại ra, đưa tới trước mặt Lục Bách Sâm: “Tuy rằng tôi có thêm Tiểu Chi…..” cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lục Bách Sâm, Hà Hàn lập tức sửa miệng: “WeChat và số điện thoại của Vu Chi, nhưng anh xem đi.”

Nói rồi, anh ta đẩy điện thoại đến trước mặt Lục Bách Sâm, tuyên bố: “Điện thoại, tôi chưa gọi qua một lần nào, WeChat, ngay cả một tin chào hỏi còn chưa nhắn cô ấy đã xóa tôi rồi, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang nằm trong danh sách đen của cô ấy đấy.”

“Lục tổng, tôi đây anh tuấn tiêu sái, danh tiếng lại tốt, có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ thích tôi, tôi thật sự không có thời gian mơ ước vợ của anh đâu.”

Lục Bách Sâm rũ mắt nhìn điện thoại của Hà Hàn, sau đó ánh mắt anh chuyến đến người anh ta.

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu.”

Hà Hàn nghe được lời này của anh, đôi mắt lập tức sáng lên: “Lục tổng……”

Lục Bách Sâm vươn tay ngắt lời anh ta, nói: “Tôi rất bận, nếu không có chuyện gì khác…….”

Hà Hàn hiểu rõ anh đang có ý đuổi người, anh ta cũng không tức giận, cười cười đứng dậy, nói cảm ơn xong liền cất bước đi ra ngoài.

Quản lí phòng Thị trường đi xuống đã được gần mười phút nhưng Triệu Khải vẫn mãi chưa lên.

Lúc Vu Chi đang do dự không biết có nên đứng dậy đi xuống xem tại sao hay không, thì cửa văn phòng tổng giám đốc bị mở ra từ bên trong.

Vu Chi vừa ngẩng đầu liền thấy Hà Hàn từ trong phòng đi ra, anh ta cũng vừa lúc nhìn thấy cô.

Hai người nhìn nhau một giây, từng người rời mắt, Hà Hàn thấy cô liền giống như tránh tà, bước nhanh về phía cửa thang máy đi đến.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Triệu Khải bước ra từ trong thang máy, Hà Hàn trực tiếp đi vào.

Lúc đầu, giọng Vu Chi vẫn còn hiền lành: “Bận lắm à?”

Triệu Khải cười cười ngồi xuống bên cạnh cô: “Có chút.”

“Quen việc chưa?”

Triệu Khải nghĩ nghĩ, do dự gật đầu.

Vu Chi nhìn ra được anh ta đang đợi cô hỏi đến, sau đó chắc chắn anh ta sẽ kể lể ra một đống cho xem.

Tuy rằng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Vu Chi vẫn hỏi theo: “Làm sao vậy?”

Dáng vẻ Triệu Khải khó xử, anh ta đưa tay gãi gãi ót, hỏi: “Có lẽ là do bằng cấp anh thấp quá, anh cảm thấy những đồng nghiệp kia đều có chút chèn ép anh, ngay cả quản lí cũng luôn trách mắng anh.”

Vu Chi nghe anh ta nói xong, đôi mắt lóe lóe, tiếp tục hỏi: “Sao lại trách mắng anh?”

“Anh biết sao được chứ.”

Lúc Triệu Khải nói lời này, đôi mắt anh ta theo bản năng nhìn về góc dưới bên phải, chứng minh rằng anh ta đang nói dối.

Xem ra Trần Tiệp cũng không thực sự vu oan anh ta.

“Anh chơi game trong giờ làm việc phải không.” Vu Chi khẳng định hỏi.

Triệu Khải có chút hoảng loạn: “Anh….. anh có chơi một chút, ai ngờ xui như vậy.”

Vu Chi cũng không nói lời nào, gương mặt cô không chút cảm xúc nhìn anh ta.

Triệu Khải bị nhìn chằm chằm đến mức lông tơ dựng đứng, anh ta nhanh chóng nói: “Ai nha, em gái, anh sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

“Bác hai gọi điện thoại cho em nói ngày nào anh về nhà cũng mệt đến nỗi không ăn được cơm tối, cho nên hôm nay em đặc biệt chạy đến đây xem anh thế nào, nhưng người khác lại nói cho em biết mọi chuyện cũng không phải như vậy.”

Triệu Khải cúi đầu, không nói lời nào, đôi tay nắm chặt lấy nhau.

Vu Chi thấy anh ta ra vẻ biết lỗi, thật ra trong lòng lại không phục lắm.

“Thời gian thực tập một tháng, quản lí của anh có thể quyết định anh đi hay ở, vì không muốn để mọi người trong công ty đàm tếu sau lưng Sâm ca nên em sẽ không bao che cho anh.”

Triệu Khải bị nói, sắc mặt khó coi.

Vu Chi cũng không tiếp tục trách mắng nữa mà đổi chủ đề: “Người mới vừa vào công ty đều sẽ bị người cũ bắt nạt, có thể xuất đầu sớm một chút hay không cũng phải xem anh thế nào, công ty này không phải của em, cũng không phải của anh, sau này thu liễm tính tình đại thiếu gia của anh lại chút đi.”

Đúng lúc này, cửa văn phòng của Lục Bách Sâm lại một lần nữa mở ra.

Lục Bách Sâm đi ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống chỗ bên cạnh Vu Chi.

Anh nhìn Triệu Khải đang cúi đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Khải vốn bị Vu Chi khiển trách nên đen mặt, Lục Bách Sâm vừa xuất hiện, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Nói thật, anh ta đối với người em rể Lục Bách Sâm này cực kì sợ hãi.

Trên người anh trời sinh đã có cảm giác áp bách, khiến cho Triệu Khải cảm thấy anh ta không thể cùng ngồi, cùng ăn, cùng nói chuyện với Lục Bách Sâm được.

Thật ra anh ta cùng Lục Bách Sâm cũng không quen.

Tính tổng số lần gặp mặt lại, có thể đếm được trên một bàn tay.

Lần đầu tiên là trong hôn lễ của Vu Chi.

Lần thứ hai, ba, bốn chính là Tết Âm lịch hàng năm.

Còn một lần nữa chính là ở trong bữa tiệc sinh nhận của chú.

Ông bà ngoại của anh ta sống chung với nhà thím, Vu Chi và Lục Bách Sâm về nhà thím thăm người thân, chắc chắn sẽ ở lại cùng nhau ăn cơm uống rượu.

Nhưng anh ta cùng Lục Bách Sâm rất ít khi nói chuyện, trừ việc uống rượu ra, hai người dường như không còn đề tài gì để nói, tóm lại là không phải cùng một loại người thì không nói chuyện được đi.

“Không có gì đâu, em đến xem anh họ làm việc thế nào.” Vu Chi nói.

Lục Bách Sâm thuận miệng hỏi Triệu Khải: “Công việc có thư thả không?”

Triệu Khải vội ngẩng đầu, cười nói: “Cũng được.”

Lục Bách Sâm: “Ừ.”

Vu Chi: …………

Anh thờ ơ trả lời, thẳng tay chặn cụt đường nói chuyện.

“Anh đi về làm việc tiếp đi.” Vu Chi nói với Triệu Khải.

Triệu Khải vừa đi, gương mặt Lục Bách Sâm lập tức nhu hòa: “Em đến đây lúc nào vậy?”

Nói đến chuyện này, Vu Chi lại thở dài một hơi, cô dựa đầu lên vai anh: “Còn không phải do bác hai của em sao, từ nhỏ đã coi đứa con trai này như bảo bối trong mắt, còn chưa được mấy ngày đã gọi điện oán trách với em rằng công việc của anh họ vất vả quá, hôm nay em rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến đây nhìn xem.”

“Anh nghe Trần Tiệp nói qua chuyện này rồi.” Lục Bách Sâm nhẹ nhàng khoác vai cô, nói: “Việc này để anh xử lí, nếu anh ta có thể chịu khổ kiên trì được thì con đường sau này sẽ rất dễ dàng, tiền lương nhận được cũng sẽ không quá thấp, nếu không kiên trì được thì chính anh sẽ làm anh ta chủ động từ chức, sau này sẽ không có mặt mũi nào làm phiền em nữa.”

Vu Chi lười biếng ‘ừ’ một tiếng.

Một lát sau, cô hỏi: “Đúng rồi, em vừa nhìn thấy Hà Hàn đi ra từ văn phòng của anh……”

Không đợi Vu Chi hỏi hết câu, Lục Bách Sâm liền nói: “Cậu ta tới tìm anh nói chút chuyện hợp tác thôi.”

Vừa nghe là chuyện hợp tác, Vu Chi liền lười hỏi thêm.

Một tuần sau đó, không biết Lục Bách Sâm làm gì với anh họ mà bác hai không còn gọi điện thoại than thở với cô nữa, nghe Trần Tiệp nói Triệu Khải cũng không còn chống đối nữa, tuy rằng công việc chỉ đạt đến bốn điểm nhưng vẫn còn tính là chú tâm.

So với Vu Chi ngày nào cũng hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, buổi tối lại cùng Lục Bách Sâm đến quảng trường ở trung tâm tiểu khu nhàn nhã đi dạo vài vòng.

Tào Cảnh Ngôn cảm giác như cả người Tề Đan Đan đều sắp nổ tung rồi.

Truyện Chữ Hay