Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vu Chi nghe giọng điệu chất vấn không hề tốt đẹp này của cô ta, cô thực sự không vui chút nào.

“Có việc gì sao?”

Người phụ nữ tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi cô, có phải cô quen biết Hà Hàn hay không?”

“Không quen.”

Vu Chi cầm lấy ly nước trái cây của mình, đứng dậy, cô chuẩn bị đi tìm Lục Bách Sâm, hôm nay tham gia bữa tiệc cưới này làm cô quá mệt tâm rồi.

“Không được đi.”

Người phụ nữ trực tiếp chặn trước người Vu Chi, cô ta trừng mắt nhìn cô.

Vu Chi không cam lòng yếu thế nhìn lại cô ta, giọng điệu cũng trở nên không vui: “Đã nói là không quen rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?”

Người phụ nữ này nếu có thể mặc bộ váy phù dâu thì chắc chắn có quan hệ khá tốt với Tề Đan Đan, cô không muốn gây sự khiến quan hệ của hai người quá căng thẳng, làm Tề Đan Đan khó xử.

Hơn nữa La Sở Nguyệt cũng nói, cô gái này vừa mới thất tình.

Cảm xúc của cô ta không tốt, Vu Chi cũng hiểu được, nhưng mà mất bình tĩnh thì cũng phải có giới hạn.

“Là cô, chắc chắn là cô.” Cô ta nhìn Vu Chi, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.

Vu Chi cảm thấy lần thất tình này chính là một đả kích rất lớn đối với cô ta, bây giờ đầu óc cô ta cũng không thanh tỉnh nữa.

“Người đẹp, tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi cùng cái người Hà Hàn kia không quen nhau, cho nên mong cô đừng có dây dưa lằng nhằng với tôi nữa.”

Nói rồi, Vu Chi liền muốn vòng qua người cô ta, kết quả bị cô ta bắt lấy cổ tay: “Cô đi ra ngoài với tôi.”

Cô ta nói xong liền kéo cô ra khỏi bữa tiệc.

Vu Chi muốn phản kháng, nhưng sức lực của cô gái kia rất lớn, trong lúc nhất thời cô vậy mà không thể thoát ra được.

Cô chỉ có thể để một tay cho cô ta kéo đi, một tay còn lại gọi điện thoại cho Lục Bách Sâm.

Cô bị cô ta kéo ra đến hành lang ngoài bữa tiệc.

“Cô buông tay ra, có chuyện gì từ từ nói.” Vu Chi cố hết sức đẩy cô ta ra.

Trong phòng tiệc có nhiều người, cô vì không muốn để những người khác chú ý nên vẫn luôn không dám lớn tiếng ngăn cô ta lại.

Vu Chi tay phải xoa cổ tay trái, cô tức giận hỏi: “Cô rốt cuộc là ai nha?”

Đôi mắt của cô ta lập tức đỏ lên: “Tôi là bạn gái của Hà Hàn!”

Giọng nói của cô ta rất lớn, vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.

“Cô là bạn gái của ai thì liên quan gì tới tôi.”

“Tôi vừa mới nhìn thấy Hà Hàn đến nói chuyện cùng cô.”

“………cô có bệnh à.”

“Từ ánh mắt và hành động của anh ấy là tôi biết người anh ấy thích đó khẳng định là cô.”

“Không thể nói lý.”

Vu Chi cảm thấy người phụ nữ trước mắt đang tự mình đi vào ngõ cụt, bây giờ người khác căn bản nghe không hiểu cô ấy nói gì.

Cô gọi điện thoại cho Lục Bách Sâm, chỉ nói câu cô đang ở ngoài buổi tiệc, cũng không biết bao lâu Lục Bách Sâm mới có thể chạy đến.

Cô không muốn đợi lát nữa phải động tay động chân với cô ta khiến người ta chê cười.

Đây là hôn lễ của Tề Đan Đan, cả đời chỉ có một lần, không thể lưu lại cho cô nàng bất kì vết đen nào.

“Tôi không biết chuyện giữa cô và bạn trai cô là như thế nào, nhưng tôi đã kết hôn rồi, tôi và cái người Hà Hàn mà cô nhắc đến kia không hề có một chút quan hệ nào, cho nên làm ơn đi, cô đừng làm phiền tôi nữa.”

Lúc người phụ nữ nghe được Vu Chi nói cô đã kết hôn rồi, đôi mắt cô ta lóe lên một chút, lộ ra một tia vui sướng.

“Cô kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Vu Chi lạnh lùng trả lời.

“Vậy thật sự tốt quá rồi, cô đi nói rõ ràng với Hà Hàn giúp tôi, khiến anh ấy chết tâm đi.”

Nói rồi cô ta lại tiếp tục kéo tay trái của Vu Chi.

Cảm xúc của cô ta rất kích động, nắm tay cô khá chặt, Vu Chi bị đau, hít một hơi khí lạnh.

“Buông tay ra, cô làm tay tôi đau đấy.”

“Dừng tay.” Phía sau truyền đến một giọng nói lo lắng.

Rất nhanh người đàn ông đã chạy đến, giải cứu cánh tay Vu Chi khỏi người phụ nữ kia.

Hà Hàn nhìn cổ tay Vu Chi hiện rõ vệt đỏ, tức giận quát: “Triệu Sanh Nghệ, cô điên rồi à?”

Vu Chi rút cổ tay mình ra khỏi tay người đàn ông, giấu ra phía sau.

Hai người này thật là ….. có bệnh.

Triệu Sanh Nghệ bị quát, đỏ hồng hai mắt, giọng điệu cô ta lập tức mềm xuống: “Hà Hàn, anh đừng tức giận, em chỉ muốn để cô ấy giải thích rõ ràng với anh mà thôi.”

“Giải thích cái gì, nói rằng cô ấy đã kết hôn đúng không?”

Triệu Sanh Nghệ sửng sốt: “Anh biết sao?”

“Cho dù tiểu Chi có kết hôn hay chưa, tôi và cô đều không thể, cho nên mong cô đừng đến cưỡng ép hay làm phiền những người khác nữa.”

Vu Chi là người vô tội bị liên lụy, cô tức giận quát lên: “Cả hai người đều có bệnh.”

Nói rồi, Vu Chi quay người muốn đi, Hà Hàn vươn tay bắt được cánh tay cô: “Tiểu Chi.”

“Buông tay.”

Một giọng nói ẩn chứa sự tức giận vang lên.

Hà Hàn nhìn về phía thanh âm phát ra.

Liền thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa bữa tiệc, lúc này khuôn mặt anh căng chặt, môi mỏng mím thành một đường, con ngươi đen nhánh tràn đầy tức giận.

Hà Hàn đối diện với đôi mắt này, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ta theo bản năng buông lỏng tay.

Vu Chi tủi thân chạy về phía Lục Bách Sâm, anh vươn tay ôm cô vào lòng.

“Hai người đây là đang bắt nạt vợ tôi đấy à?” Giọng anh trầm thấp, nói chuyện bình thường vốn đã có một loại khí thế áp bách người khác, bây giờ còn mang theo tức giận, càng trở nên dọa người.

Nói xong, anh hướng mắt về phía người phụ nữ đang đứng một bên: “Triệu Sanh Nghệ, em gái của Triệu Cung Vũ?”

Đôi mắt của người phụ nữ hơi lóe lên: “Anh là ai?”

Lúc này, Vu Chi lôi kéo cánh tay Lục Bách Sâm: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bọn họ.”

Lục Bách Sâm cúi đầu nhìn cô, tùy ý để cô kéo mình vào giữa sảnh tiệc.

“Tại sao phải nén giận?” Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha, vòng tay ôm cô vào lòng, giọng điệu anh không vui hỏi.

Vu Chi lắc đầu: “Không phải em nén giận, mà không muốn gây chuyện trong hôn lễ của Đan Đan.”

Lục Bách Sâm nắm cổ tay trái của cô trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp: “Đau không?”

Vu Chi lắc đầu: “Vừa rồi lúc bị cô ta nắm thì có chút đau, giờ thì không đau.”

“Yên tâm đi, em sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ đâu.”

Vu Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Cung Vũ không phải là bạn tốt của anh sao? Anh bắt nạt em gái người ta như vậy không tốt lắm đâu.”

Giọng điệu Lục Bách Sâm không tốt: “Việc này để anh giải quyết, nhưng mà em, mau nói chuyện người đàn ông kia là như thế nào? Hà Hàn, con thứ ba của Hà Hữu Quân.”

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Vu Chi tránh nặng tìm nhẹ qua loa nói lại một lần.

Lục Bách Sâm nghe, trầm mặc không nói.

“Hà Hàn thích em.” Không hổ là một tên thương nhân già đời, tuy rằng cô đã tránh đi chuyện này nhưng anh vẫn lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.

Vu Chi: “……À, có lẽ vậy, có điều em không quan tâm chuyện này đâu.”

Lục Bách Sâm mím môi, gật gật đầu, cái gì cũng không nói.

Nhưng Vu Chi biết, chuyện này sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy.

Cô vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi anh hôm nay cùng mấy người Lý tổng, Bạch tổng, Điền tổng gì đó nói chuyện thế nào?

Lục Bách Sâm cúi đầu nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mấy cô vợ nhỏ kia nói xấu em, em rất tức giận.”

“Ừm, về sau không hợp tác nữa.”

Vu Chi ho nhẹ một tiếng: “Cũng không cần như vậy, dù sao thì công việc mua bán kiến tiền vẫn phải làm.”

Thật ra cô chỉ muốn tìm đề tài đánh trống lảng một chút để dời đi sự chú ý của Lục Bách Sâm mà thôi.

Đối với Tề Đan Đan mà nói, hôm nay là một ngày rất khó quên.

Cô căn bản không hiểu được tại sao một cô gái lại vì một người đàn ông mà mất đi lí trí.

Càng không hiểu được phụ nữ trên đời nhiều như vậy, tại sao người đàn ông kia cứ nhất định phải nhớ thương một người phụ nữ đã kết hôn là cô.

Tiệc tàn, khách sạn chỉ còn lại một đám bạn thân cùng với phù dâu, phù rể của Tề Đan Đan và Tào Cảnh Ngôn ở lại chuẩn bị nháo động phòng.

Năm đó khi cô kết hôn, Tề Đan Đan, Tào Cảnh Ngôn có thể làm không ít chuyện xấu, hôm nay cô nhất định phải gây rối trở lại, nghĩ đến việc chờ bọn họ bị ức hiếp đến thảm, Vu Chi liền cười hì hì chạy theo những người khác cùng nhau gia nhập hàng ngũ nháo động phòng.

Lục Bách Sâm còn tức giận vì chuyện vừa rồi, sắc mặt anh không tính là quá đẹp, có điều vẫn đi theo phía sau Vu Chi, cẩn thận bảo vệ cô.

Tề Đan Đan mang thai, những người khác đều không dám nháo cô, cho nên mọi ánh mắt đều chuyển hướng về phía Tào Cảnh Ngôn.

Tào Cảnh Ngôn hôm nay đã uống không ít rượu, ai đến cũng không từ chối.

Đầu tiên là tập hít đất, Tề Đan Đan bị yêu cầu nằm trên thảm, Tào Cảnh Ngôn hít đất cái ở trên người cô nàng.

Bọn họ còn yêu cầu mỗi lần đều phải dựa sát vào người Tề Đan Đan, nhưng không thể áp xuống.

Mười mấy người vây xung quanh giám sát.

Vu Chi nhìn hai người mặt đỏ tía tai, nhịn không được cười trộm.

Nhớ tới cảnh tượng nháo động phòng ngày đó trong đám cưới của cô.

Hôn lễ của cô và Lục Bách Sâm được cửa hành ở khách sạn.

Ngày ấy, phần lớn đều là những người bạn đang có mặt ở đây.

Trong đó có Tề Đan Đan cùng Tào Cảnh Ngôn, Cố Khâm Minh và vài người nữa.

Họ lấy ra một viên đường treo lên, để hai người họ dùng lưỡi gỡ viên đường ra khỏi sợi dây.

Trong đó, người treo đường chính là Tề Đan Đan.

Khiến cho Vu Chi và Lục Bách Sâm phải hôn môi trước mặt mọi người, Vu Chi xấu hổ đỏ bừng mặt.

Bọn họ còn cởi áo của Lục Bách Sâm ra, dính năm viên kẹo lên người anh.

Nhất định phải để cô liếm xuống, mục đích của những người này quá rõ ràng, dù sao cũng chỉ muốn cô đi khiêu khích Lục Bách Sâm mà thôi.

Vu Chi dùng lưỡi thật lâu mà viên kẹo kia vẫn dính chặt không có phản ứng gì, tiếng hoan hô bên cạnh khiến mặt Vu Chi đỏ bừng.

Đôi tay cô chống trên người Lục Bách Sâm, có thể cảm giác được thân thể anh đang nóng dần lên.

Kết quả, một viên cũng chưa rơi xuống, Lục Bách Sâm liền không chịu nổi nữa, ngồi dậy, giọng anh khàn khàn nói: “Đừng náo loạn nữa, tôi không có tự chủ đối với cô ấy.”

Chọc cho những người khác cười vang một tràng.

Tào Cảnh Ngôn lúc ấy còn trêu chọc nói: “Sâm ca, em trai anh dậy rồi kìa.”

Vừa dứt lười, một cái gối liền bay đến, nện vào mặt Tào Cảnh Ngôn.

Lúc sau còn có cái gì mà ngậm đá.

Yêu cầu Lục Bách Sâm và Vu Chi phải hôn lưỡi, mãi đến khi viên đá trong miệng hai người tan ra mới thôi.

Vu Chi còn nhớ rõ lúc ấy Lục Bách Sâm sợ đá làm cô lạnh, trực tiếp ngậm viên đá trong miệng anh.

Chờ đến khi viên đá kia tan ra, Vu Chi cảm giác đầu lưỡi của mình cũng bị hôn đến rút gân rồi.

Mãi đến cuối khi tất cả mọi người lui ra ngoài phòng khách rồi, yêu cầu hai người bọn họ bắt đầu cởi quần áo.

Cần phải ném ra ngoài hai mươi món áo quần.

Cuối cùng Lục Bách Sâm phải ném cả gối ngủ ra ngoài mới miễn cưỡng đủ hai mươi món, mọi người mới hơi thỏa mãn rời đi.

Vu Chi thấy lúc này Tào Cảnh Ngôn đã hít được cái.

Trong lòng cô đột nhiên nảy ra ý xấu.

Vừa định nói ra đã có người nhanh hơn cô mở miệng.

Cố Khâm Minh tránh ở trong đám người hưng phấn hô to: “Để Đan Đan hôn ra mười cái dâu tây trên người Cảnh Ngôn.”

Tào Cảnh Ngôn giận dữ kêu một tiếng: “Cố Khâm Minh, thằng ôn con, chờ mày kết hôn, mày liền xong đời.”

“Hai mươi cái!” Cố Khâm Minh hô to.

Những người khác cũng đi theo ồn ào, nhìn Tề Đan Đan cởi áo sơ mi trên người Tào Cảnh Ngôn xuống.

Làn da Tào Cảnh Ngôn màu lúa mạch, bàn tay trắng nõn của Tề Đan Đan đặt lên lập tức tạo nên sự tương phản rõ rệt, Tề Đan Đan còn tà ác liếm anh chàng một cái, sắc mặt vốn đỏ bừng của Tào Cảnh Ngôn lập tức đỏ thẫm.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Đầu tiên Tề Đan Đan ở giữa cổ anh chàng hôn ra ba cái, sau đó mới bắt đầu chậm rãi trượt xuống, lướt tới xương quai xanh của Tào Cảnh Ngôn.

Đúng lúc Vu Chi đang xem lửa nóng, một đôi bàn tay to lớn che kín mắt của cô, bên tai truyền đến giọng nói của Lục Bách Sâm: “Không được nhìn.”

Vu Chi: “……Làm sao vậy?”

Lại không có cởi trần.

Lúc này liền nghe được có người hô lên: “Lão Tào không chịu nổi chọc ghẹo a, mới có chút mà người anh em đã lên tinh thần rồi.”

Vu Chi xoạch một tiếng mặt đỏ tới tận cổ.

Lục Bách Sâm đứng phía sau cô thấy vành tai trước mắt kia hồng rực lên như sắp chảy máu, anh nhịn không được cắn một cái.

Truyện Chữ Hay